Đông về nhớ mẹ – Đăng Vinh Trần Nơi con ở hai mùa mưa, nắng, Thương miền quê đêm vắng đông về. Mẹ già, gió lạnh tái tê Nhớ con lớn, bé xa quê, nơi nào! Nỗi cách trở lòng bao sầu não, Phận làm con sóng bão tình thương. Nơi xa cách trở dặm trường Hướng về quê mẹ lòng thương vô bờ. Trong xa cách luôn mơ thầm ước, Chốn quê nhà mẹ được ấm êm. Đêm đêm gió rét qua thềm Mẹ yên giấc ngủ êm đềm, bớt lo.
Ký ức mùa đông – Diệp Ly Mùa đông ấy mẹ ngồi bên bếp lửa Củ khoai lùi hớn hở mắt trẻ thơ Làn khói bay hòa quyện dưới sương mờ Cha hắng giọng ngâm nga câu lục bát. Mùa đông ấy có mây bay bàng bạc Ánh mắt bà thấp thoáng bóng thời gian Chân trời xa hiu hắt chút nắng vàng Chiều dần xuống miên man vùng ký ức. Mùa đông ấy theo ngày xanh đi mất Dư ảnh còn lẩn khuất những đêm mơ Làn bụi mờ giăng kín lối về xưa Để ngày tháng ngẩn ngơ màu kỷ niệm. Mùa đông ấy trong gió mây ẩn hiện Tim nồng nàn hoài niệm khoãng trời thơ Đông lạnh buồn cây cỏ cũng xơ rơ Tìm quanh quẩn giấc mơ miền cổ tích.
Mùa đông nhớ nhà Mẹ ơi! Đông đã về rồi Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người Thương con mẹ nhớ hay cười Cho con ấm áp xứ người mẹ nha! Thương cha thương mẹ nhất là: Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa Thương mẹ những buổi sớm trưa Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi "Công cha nghĩa mẹ bằng trời" Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng: Rằng: Con cố gắng học hành Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng Mẹ ơi! Đau xót trong lòng Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh Ba năm dưới đất Sài Thành Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời Cuộc đời chua lắm mẹ ơi! Không như trái ngọt mẹ dành cho con. Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn Hay còn thau thức vì con xa nhà Mẹ ơi! Con cũng nhớ nhà Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào Màn đêm buông xuống lúc nào Để cơn gió thổi đông về lạnh vai Tương lai con vẫn còn dài Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm Lá rơi lặng lẽ bên thềm Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha Mùa đông hãy sớm đi qua Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn Mẹ ơi con vẫn là con Dù cho đông giá hay đời nhạt con Bởi vì con biết vẫn còn: Vòng tay cha mẹ bao la biển trời Dù đi khắp bốn phương trời Con sẽ trở về tay mẹ tay cha Cùng nhau xum họp cả nhà Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời.
Áo len của mẹ – Đặng Minh Mai Mùa đông lạnh giá đến rồi Con nhìn áo mẹ bồi hồi đớn đau Sợi len nay vẫn thẫm màu Mẹ yêu khuất bóng đã lâu chẳng về Nghẹn lòng tim buốt tái tê Hôn lên áo mẹ tràn trề lệ rơi Ngày xưa đông đến ngập trời Mẹ nhường áo ấm miệng thời hát ru Đêm về gió bấc vù vù Thổi tung phên cửa mịt mù gió đông Củi khô mẹ thắp lửa hồng Sưởi cho con ấm say nồng giấc mơ Cởi thêm tấm áo đơn sơ Đắp cho con với vô bờ yêu thương Mẹ chăm con suốt đêm trường Chở che gió lạnh khỏi vương con mình Đêm nay đông lạnh dập dình Tìm đâu thấy mẹ bóng hình năm nao? Ôm ghì chiếc áo thuở nào Con tìm hơi ấm.. nghẹn ngào.. mẹ ơi!
Hà Nội vào đông – Long Trần Hà Nội vào đông.. Thoảng chút heo may cho má thắm ửng hồng Hay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽ Tim bồi hồi run nhẹ.. Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em! Hà Nội vào đông.. Hà Nội vẫn thân quen Riêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạ Có phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quá Làm phố chung chiêng! Hà Nội vào đông.. Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêng Cuộn thật tròn, thật tròn để lăn về nơi ấy Nơi ánh mắt cồn cào như sóng dậy Đốt cháy em, tan chảy khối băng tình! Hà Nội vào đông.. Dường như tất cả đều thật lung linh Trên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấm Chợt tủm tỉm cười, con tim như xao động Có lẽ.. mình yêu!
Nỗi nhớ xa xôi – Cỏ Hồng Hà Nội ơi! Hàng sữa xác xơ gầy Bao năm tháng vẫn đong đầy nỗi nhớ Khung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trở Biết bao giờ em mới trở về thăm Hà Nội ơi! Vẫn lặng lẽ tháng năm Chiều phố Cổ nét thăng trầm huyền bí Chiều Hồ Tây.. đông dịu dàng thi vị Liễu mơ màng rủ mộng mị hồn tôi Hà Nội ơi! Một nỗi nhớ xa xôi Đông dịu ngọt trên bờ môi nồng thắm Ánh mắt ai đốt cháy chiều thăm thẳm Đông lạnh về.. nhớ lắm.. một vòng tay.
Nơi mùa đông đi qua – Mây Trắng Hà Nội giờ đã trở lạnh anh ơi! Nhành lan tím chơi vơi ngoài khung cửa. Bầy chim én chẳng chần chừ được nữa. Đã vội vàng sấp ngửa trốn mùa đông! Phố giờ đây hương sữa không còn nồng! Để nỗi nhớ cứ chất chồng nỗi nhớ. Sóng Hồ Tây cũng cựa mình trăn trở. Đường Thanh niên như đợi bước ai về! Góc phố chiều giờ thấm lạnh tái tê! Khúc nhạc Trịnh từng lời nghe da diết. Liệu có phải vì mình xa cách biệt. Nên trong lòng vẫn tha thiết nồng say! Lối em về xác lá vẫn còn bay! Khung trời mộng nhớ ngày xưa vàng võ. Từng đợt sóng cuộn trào con tim nhỏ. Vẳng ngân lên bao tiếng gọi xa vời! Hà Nội giờ để ngõ đợi chơi vơi! Từng phím nhạc.. Buông lơi.. Vi thương nhớ!
Lưu luyến – Trần Thanh Vân Hà Nội chợt vào đông Muôn tia nắng vẫn ấm nồng trên ngõ phố Những hàng cây xao xác mùa lá đổ Để lắng sâu thêm nỗi nhớ, giữa những bộn bề.. Một thoáng buồn ủ ê Khi hương sữa thoảng về bao kỷ niệm Đầy yêu thương của một thời ta hoài công tìm kiếm Những lời yêu âu yếm xoáy trong lòng Thuở ngây thơ thêu dệt những ước mong Mọi giấc mơ hằng đêm.. hằng đêm mãi cồn cào cháy bỏng Mặc kệ trời đông ngoài kia quay cuồng lạnh cóng Tuổi thanh xuân tràn nhiệt huyết xây đời.. Dù bước chân có đi khắp muôn nơi Chợt nhìn thấy trên triền đê cánh diều bay chấp chới Một nhánh liễu dịu dàng run trong màn sương mờ tối Lại bồi hồi lưu luyến Hà Nội xưa của tuổi ấu thơ Thời gian chẳng đợi chờ Chút gió đông thổi cánh lá bơ vơ trôi lặng lẽ Vẫn tiếng hát ngọt ngào loang trên dòng sông nhè nhẹ Đã mãi mãi khắc ghi.
Hà Nội vào đông – Nguyễn Đình Huân Hà Nội mùa này có lạnh lắm không Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ Ai ngược đường đi trong gió chiều ni Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế Khi xa rồi ta không thể nào quên Cũng có lẽ vì Hà Nội có em Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó Như cúc họa mi môi hồng má đỏ Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu Muốn về bên em khi chiều đổ bóng Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa Nhưng về bên em chỉ là mơ ước Tình cũ phôi pha không sao lấy được Không thể nào ta quay ngược thời gian.
Mê Lộ Thơ: Hà Huyền Chi Tình vào mùa đông Tình trên mê lộ Tuyết rơi mịt mùng Trắng ngàn nấm mộ Ðời còn gì không Là duyên hay nợ Khi em lạnh lùng Khi em cuồng nộ Sao ta bận lòng Khi em làm gió Say chi mòng mòng Khi em bội hứa Gợi niềm chia xa Lại nghìn sân ga Trên dòng thiết lộ Trên dòng phôi pha