

1. Trâm gãy bình rơi: Người đẹp đã mất
Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ!
Buồng không lạnh ngắt như tờ,
Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh
Khóc than khôn xiết sự tình,
Khéo vô duyên bấy là mình với ta.
2. Vi lô: Cây lau, sậy
Một vùng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu!
Gió chiều như gợi cơn sầu
Vi lô hiu hắt như mầu khơi trêu
3. Trao tơ: Chỉ việc kết hôn
Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ
Trăng thề còn đó trơ trơ
Dám xa xôi mặt, mà thưa thớt lòng
Ngoài nghìn dặm chốc ba đông
Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy!
4. Niềm tây: Nỗi lòng tâm sự riêng tư
Bấy lâu mới được một ngày
Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là.
Vội về thêm lấy của nhà,
Xuyến vàng đôi chiếc, khăn là một vuông
5. Lòng tơ: Tấm lòng còn vương vấn
Lòng tơ dầu chẳng dứt tình
Gió mưa âu hẳn tan tành nước non
Thà rằng liều một thân con
Hoa dù rã cánh, lá còn xanh cây
Phận sao đành vậy cũng vầy
Cầm như chẳng đậu những ngày còn xanh
6. Dạ đài: Chỉ đêm tối, nghĩa bóng là cái chết
Dạ đài cách mặt khuất lời
Rảy xin chén nước cho người thác oan
7. Nghinh hôn: Đón dâu
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn
Sính nghi rẻ giá, nghinh hôn sẵn ngày
Mầng thầm cờ đã đến tay
Càng nhìn vẻ ngọc, càng say khúc vàng
8. Túc nhân: Duyên số tiền đinh
Vả trong thần mộng mấy lời
Túc nhân âu cũng có trời ở trong
Kiếp này nợ trả chưa xong
1020. Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau
9. Tế độ: Cứu vớt
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình
Cám lòng chua xót, lạt tình chơ vơ
Những là lần lữa nắng mưa
Kiếp phong trần biết bao giờ là thôi?
Đánh liều nhắn một hai lời
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân
10. Vĩnh quyết: Từ biệt hẳn, không bao giờ gặp lại
Hỡi ôi! Nói hết sự duyên
Tơ tình đứt ruột, lửa phiền cháy gan
Gieo mình vật vã khóc than:
Con người thế ấy, thác oan thế này!
Chắc rằng mai trúc lại vầy
Ai hay vĩnh quyết là ngày đưa nhau!
Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ!
Buồng không lạnh ngắt như tờ,
Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh
Khóc than khôn xiết sự tình,
Khéo vô duyên bấy là mình với ta.

2. Vi lô: Cây lau, sậy
Một vùng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu!
Gió chiều như gợi cơn sầu
Vi lô hiu hắt như mầu khơi trêu
3. Trao tơ: Chỉ việc kết hôn
Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ
Trăng thề còn đó trơ trơ
Dám xa xôi mặt, mà thưa thớt lòng
Ngoài nghìn dặm chốc ba đông
Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy!
4. Niềm tây: Nỗi lòng tâm sự riêng tư
Bấy lâu mới được một ngày
Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là.
Vội về thêm lấy của nhà,
Xuyến vàng đôi chiếc, khăn là một vuông
5. Lòng tơ: Tấm lòng còn vương vấn
Lòng tơ dầu chẳng dứt tình
Gió mưa âu hẳn tan tành nước non
Thà rằng liều một thân con
Hoa dù rã cánh, lá còn xanh cây
Phận sao đành vậy cũng vầy
Cầm như chẳng đậu những ngày còn xanh

6. Dạ đài: Chỉ đêm tối, nghĩa bóng là cái chết
Dạ đài cách mặt khuất lời
Rảy xin chén nước cho người thác oan
7. Nghinh hôn: Đón dâu
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn
Sính nghi rẻ giá, nghinh hôn sẵn ngày
Mầng thầm cờ đã đến tay
Càng nhìn vẻ ngọc, càng say khúc vàng
8. Túc nhân: Duyên số tiền đinh
Vả trong thần mộng mấy lời
Túc nhân âu cũng có trời ở trong
Kiếp này nợ trả chưa xong
1020. Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau
9. Tế độ: Cứu vớt
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình
Cám lòng chua xót, lạt tình chơ vơ
Những là lần lữa nắng mưa
Kiếp phong trần biết bao giờ là thôi?
Đánh liều nhắn một hai lời
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân
10. Vĩnh quyết: Từ biệt hẳn, không bao giờ gặp lại
Hỡi ôi! Nói hết sự duyên
Tơ tình đứt ruột, lửa phiền cháy gan
Gieo mình vật vã khóc than:
Con người thế ấy, thác oan thế này!
Chắc rằng mai trúc lại vầy
Ai hay vĩnh quyết là ngày đưa nhau!
Last edited by a moderator: