Chương 60. Trở về (3).
- Nói cho ta biết, Diệp Thành đi đâu rồi? – Trong Càn Thanh cung vang lên tiếng nói giận dữ của Mộ Dung Quân.
Cung nhân đứng bên ngoài cửa phòng đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều đứng nép vào phía sau cánh cửa.
Từ trong cho đến ngoài phòng đều im lặng đến quỷ dị, duy chỉ có tiếng thở hổn hển vì tức giận của Hoàng thượng lại thực rõ ràng.
Trước mặt Mộ Dung Quân có hai người đang quỳ. Một là Mộc Cảnh, người còn lại là Thập Nhất. Cả hai đều cúi đầu không dám nhìn Mộ Dung Quân phía đối diện càng không biết đáp lời người nọ như thế nào.
- Nói! – Mộ Dung Quân lạnh lẽo nói.
Thanh âm như muốn đóng băng tất cả những người ở đây. Cung nhân kế bên đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lén lút hít thở trong sợ hãi.
Mộ Dung Quân thấy hai người không đáp lời, suy nghĩ trong lòng như càng được khẳng định chắc chắn. Hắn đúng thật là ngu mà. Không những không phát hiện ra đám người này nói dối lại còn bị họ lừa suốt gần một tháng trời. Càng nghĩ càng tức giận. Hắn không nên mềm lòng để Diệp Thành quay trở lại, hắn đáng lý ra nên luôn luôn đem y bên cạnh, để y trong tầm mắt mình.
- Thập Nhất, ngươi nói! – Thấy cả hai vẫn không ai nói, mũi nhọn của Mộ Dung Quân ngay lập tức chỉ về Thập Nhất.
Dưới cái nhìn sắc lạnh đầy cảnh cáo của người nọ, đầu Thập Nhất không tự chủ mà cúi càng thêm sâu.
Hắn không phải không muốn nói nhưng hắn biết nói như thế nào bây giờ?
Nói là thuộc hạ không cẩn thận để Diệp công tử mất tích? Hay là thuộc hạ tắc trách không bảo vệ được Diệp công tử?
Khỏi cần đoán hắn cũng biết được vẻ mặt của Hoàng thượng như thế nào sau khi nghe hắn nói. Hơn nữa hắn còn cả gan nói dối chủ nhân. Chỉ từng đấy tội thôi cũng đủ để khiến hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mắt trời.
- Choang!
Chén trà thẳng tắp bay đến đầu Thập Nhất. Nước trà nóng văng bắn tung tóe khắp sàn nhà, trên trán Thập Nhất đỏ một mảng lớn.
- Nói!
Diệp Thành mất ba ngày xuôi dòng theo sông Quảng Hồng về đế đô. Dọc đường đi y không dám nghỉ ngơi quá lâu, trong lòng vừa nhớ đến Hoàng thượng lại bận nghe ngóng thông tin gần đây. Cũng may dựa theo những gì y nghe được thì mọi chuyện đều thuận lợi. Diệp Thành trở về đế đô cũng không lập tức nhập cung ngay mà trở về phủ Thái úy lấy chút đồ. Hơn nữa còn phải thay đồ mặc trên người, nếu không sợ rằng lính canh cổng chưa chắc đã cho vào. Quản gia trong phủ nhìn thấy Diệp Thành ăn mặc vải bố, cả người bụi bặm mà hoảng sợ đến mức đứng như trời chồng một hồi mới phản ứng lại lời của Diệp Thành. Diệp Thành nhìn biểu tình của quản gia lại nhớ đến tin tức nghe ngóng được hôm nay: Mộc Đề đốc được Hoàng thượng triệu về cung ban thưởng. Chỉ sợ là Hoàng thượng chưa biết tin y mất tích, lần này gọi Mộc Cảnh về gấp có lẽ là đã nghi ngờ chuyện này. Xem ra y phải nhập cung ngay, nếu không sợ rằng Mộc Cảnh sẽ không tránh khỏi cơn thịnh nộ của Hoàng thượng. Nghĩ vậy Diệp Thành phân phó quản gia nhanh chóng chuẩn bị đồ cho mình, sau đó gấp gáp hồi cung.
Diệp Thành đến được Càn Thanh cung cũng là một canh giờ sau. Trước cung, quân lính vừa thấy Diệp Thành thì đều có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là mừng rỡ. Không cần Diệp Thành nói đã ngay lập tức mời y vào, sau đó kêu một binh lính cấp tốc chạy vào báo cáo.
- Hoàng thượng, Diệp công tử về rồi!
Quân lính vừa hô lên một tiếng, trong phòng ngay lập tức sững sờ, sau đó tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình vui mừng đến sắp khóc. Mộc Cảnh cùng Thập Nhất nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc đến không thể tin nổi. Mộc Cảnh lặng lẽ đưa tay bóp đùi một cái, cảm giác đau đớn truyền đến đại não khiến hắn lập tức nhận ra đây là hiện thực, không phải mơ.
Mộ Dung Quân vừa nghe quân lính nói bèn lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng vui mừng lại có chút lo lắng hỏi quân lính:
- Diệp Thành về?
Quân lính còn chưa kịp đáp lời thì phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã cùng thanh âm quen thuộc:
- Hoàng thượng!
Diệp Thành từ xa đã nhìn thấy Mộc Cảnh cùng Thập Nhất đang quỳ trên sàn nhà. Phía trước mặt họ là thân ảnh của Hoàng thượng. Nghe thấy tiếng của y, tất cả người trong phòng đều nhìn ra, trong mắt cơ hồ ánh lên ánh nước. Trên trán Thập Nhất bị đỏ một mảng lớn, quần áo còn ướt một mảng lớn dính lá trà, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày bấy giờ thay bằng vẻ mặt vui sướng đến cực độ.
- Thành nhi! – Mộ Dung Quân chạy đến ôm người nọ vào lòng.
Cảm nhận thân thể ấm áp của người nọ cùng mùi hương trúc nhàn nhàn quen thuộc, trong lòng Mộ Dung Quân cảm xức dường như vỡ òa. Thành nhi của hắn trở về rồi, rốt cuộc cũng đã trở về rồi.
- Hoàng thượng, thần về rồi! – Diệp thành khẽ đáp, cằm đặt lên vai Mộ Dung Quân, hai cánh tay vòng ra sau ôm chặt lấy lưng.
Cả người thả lỏng dựa vào cái ôm ấm áp của Mộ Dung Quân mà thỏa mãn thở ra một tiếng. Có thể lần nữa được người ôm vào trong lòng thật hạnh phúc!
- Tại sao không lập tức trở về gặp ta? – Cảm xúc gặp lại qua đi, Mộ Dung Quân lập tức nhớ đến "món nợ" giữa hai người – Chẳng phải ta đã nói xong việc thì lập tức trở về gặp ta hay sao? Ngươi lại dám không nghe lời?
Trong giọng nói của Mộ Dung Quân không dấu nổi được sự giận dữ. Hắn rõ ràng đã nói qua dù trận chiến có thắng hay thua cũng phải trở về bên hắn vậy mà y lại không theo lời hắn dặn, hơn nữa một lần đi còn là đi gần một tháng trời. Nghĩ vậy, trong lòng Mộ Dung Quân càng không vui, càng không thoải mái. Sắc mặt cũng âm trầm hẳn, cánh tay ở bên hông xiết chặt như muốn bẻ gãy người Diệp Thành làm hai nửa.
- Xin lỗi! – Diệp Thành khẽ nói.
- Không thể một câu xin lỗi là xong. – Mộ Dung Quân nâng cằm Diệp Thành lên và nói, ánh mắt hơi híp lại ẩn chưa nguy hiểm nhưng cũng ẩn chứa sự ám muội không thể nói ra thành lời – Nói đi! Tại sao không lập tức trở về đế đô? Là không coi trọng lời nói của ta hay là.. ở đó có gì khiến ngươi lưu luyến?
Câu nói cuối cùng tựa hồ như từ kẽ răng mà chui ra, ẩn ẩn mùi vị ghen tuông không thèm che dấu.
Nghe câu hỏi này của Mộ Dung Quân, cả hai người Mộc Cảnh cũng Thập Nhất cơ hồ sống lưng đều dựng thẳng đứng, đến thở cũng không dám thở.
- Xin lỗi. – Diệp Thành cầm lấy tay Mộ Dung Quân – Trong lúc chiến đấu thần vô tình bị thương nên mới..
- Bị thương? – Sắc mặt Mộ Dung Quân vô cùng khó coi quan sát người Diệp Thành, bấy giờ mới phát hiện phía gần bên thái dương của y có một vết thương nhỏ vừa mới bỏng vảy đang lên một lớp da non màu hồng nhạt, sắc mặt vì thế mà âm trầm hơn lúc nãy.
Ánh mắt hắn lạnh buốt nhìn về phía hai người đang quỳ phía sau lưng. Hắn để Diệp Thành bên cạnh từ trước đến giờ nâng niu, không dám để người nọ tổn thương dù một chút vậy mà đám người đáng chém này dám để y bị thương ở đầu. Dám không coi lời hắn ra gì! Là đang tự tìm chết?
Cảm nhận tầm mắt như đao của Hoàng thượng phía sau lưng, lông tóc toàn thân hai người cơ hồ dựng đứng. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn trên trán hai người.
- Không phải lỗi do họ. – Diệp Thành kéo tay Mộ Dung Quân kéo luôn tầm mắt của người nọ lại – Là thần bất cẩn nên mới tự gây thương tích cho mình. Chỉ là chút thương tích nhỏ, đã không có việc gì rồi! Xin người đừng lo.
Mộ Dung Quân tu hồi tầm mắt, đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên vết thương, khẽ hỏi:
- Hẳn rất đau.
- Không đau! – Diệp Thành khẽ lắc đầu – Thực sự không đau chút nào.
"Chỉ cần nhìn thấy người là sẽ không còn đau nữa." Diệp Thành tự nói thêm trong lòng.
Mộ Dung Quân hôn nhẹ lên vết sẹo, đầu lưỡi chậm rãi chạm nhẹ lên đó. Diệp Thành cảm thấy có chút ngứa ngứa bèn rụt lại theo phản xạ.
- Hoàng thượng, ở đây còn có người khác! – Diệp Thành nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút hồng hồng.
Mộ Dung Quân hơi ngẩn người, hắn vốn chỉ định hôn nhẹ lên vết sẹo nhưng nếu Diệp Thành muốn gần gũi hơn hắn đây cũng không ngại đáp ứng. Vì vậy đám người Mộ Cảnh, Thập Nhất cùng cung nhân nhìn thấy Hoàng thượng vui vẻ phất tay cho bọn họ lui xuống.
Mộc Cảnh cung Thập Nhất vừa bước chân ra cửa phòng đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau cười. Rất có cảm giác bằng hữu cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Vũ Phúc là người ra phía sau cùng, lão nhân vui vẻ đóng cửa, trước khi cửa khép hoàn toàn nhìn thấy Hoàng thượng bế Diệp công tử đi vào trong nội phòng. Trong lòng lão nhân thầm nghĩ thời tiết mát mẻ như hôm nay uống một chén trà hoa cúc cũng không tệ.
Cung nhân đứng bên ngoài cửa phòng đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều đứng nép vào phía sau cánh cửa.
Từ trong cho đến ngoài phòng đều im lặng đến quỷ dị, duy chỉ có tiếng thở hổn hển vì tức giận của Hoàng thượng lại thực rõ ràng.
Trước mặt Mộ Dung Quân có hai người đang quỳ. Một là Mộc Cảnh, người còn lại là Thập Nhất. Cả hai đều cúi đầu không dám nhìn Mộ Dung Quân phía đối diện càng không biết đáp lời người nọ như thế nào.
- Nói! – Mộ Dung Quân lạnh lẽo nói.
Thanh âm như muốn đóng băng tất cả những người ở đây. Cung nhân kế bên đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lén lút hít thở trong sợ hãi.
Mộ Dung Quân thấy hai người không đáp lời, suy nghĩ trong lòng như càng được khẳng định chắc chắn. Hắn đúng thật là ngu mà. Không những không phát hiện ra đám người này nói dối lại còn bị họ lừa suốt gần một tháng trời. Càng nghĩ càng tức giận. Hắn không nên mềm lòng để Diệp Thành quay trở lại, hắn đáng lý ra nên luôn luôn đem y bên cạnh, để y trong tầm mắt mình.
- Thập Nhất, ngươi nói! – Thấy cả hai vẫn không ai nói, mũi nhọn của Mộ Dung Quân ngay lập tức chỉ về Thập Nhất.
Dưới cái nhìn sắc lạnh đầy cảnh cáo của người nọ, đầu Thập Nhất không tự chủ mà cúi càng thêm sâu.
Hắn không phải không muốn nói nhưng hắn biết nói như thế nào bây giờ?
Nói là thuộc hạ không cẩn thận để Diệp công tử mất tích? Hay là thuộc hạ tắc trách không bảo vệ được Diệp công tử?
Khỏi cần đoán hắn cũng biết được vẻ mặt của Hoàng thượng như thế nào sau khi nghe hắn nói. Hơn nữa hắn còn cả gan nói dối chủ nhân. Chỉ từng đấy tội thôi cũng đủ để khiến hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mắt trời.
- Choang!
Chén trà thẳng tắp bay đến đầu Thập Nhất. Nước trà nóng văng bắn tung tóe khắp sàn nhà, trên trán Thập Nhất đỏ một mảng lớn.
- Nói!
Diệp Thành mất ba ngày xuôi dòng theo sông Quảng Hồng về đế đô. Dọc đường đi y không dám nghỉ ngơi quá lâu, trong lòng vừa nhớ đến Hoàng thượng lại bận nghe ngóng thông tin gần đây. Cũng may dựa theo những gì y nghe được thì mọi chuyện đều thuận lợi. Diệp Thành trở về đế đô cũng không lập tức nhập cung ngay mà trở về phủ Thái úy lấy chút đồ. Hơn nữa còn phải thay đồ mặc trên người, nếu không sợ rằng lính canh cổng chưa chắc đã cho vào. Quản gia trong phủ nhìn thấy Diệp Thành ăn mặc vải bố, cả người bụi bặm mà hoảng sợ đến mức đứng như trời chồng một hồi mới phản ứng lại lời của Diệp Thành. Diệp Thành nhìn biểu tình của quản gia lại nhớ đến tin tức nghe ngóng được hôm nay: Mộc Đề đốc được Hoàng thượng triệu về cung ban thưởng. Chỉ sợ là Hoàng thượng chưa biết tin y mất tích, lần này gọi Mộc Cảnh về gấp có lẽ là đã nghi ngờ chuyện này. Xem ra y phải nhập cung ngay, nếu không sợ rằng Mộc Cảnh sẽ không tránh khỏi cơn thịnh nộ của Hoàng thượng. Nghĩ vậy Diệp Thành phân phó quản gia nhanh chóng chuẩn bị đồ cho mình, sau đó gấp gáp hồi cung.
Diệp Thành đến được Càn Thanh cung cũng là một canh giờ sau. Trước cung, quân lính vừa thấy Diệp Thành thì đều có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là mừng rỡ. Không cần Diệp Thành nói đã ngay lập tức mời y vào, sau đó kêu một binh lính cấp tốc chạy vào báo cáo.
- Hoàng thượng, Diệp công tử về rồi!
Quân lính vừa hô lên một tiếng, trong phòng ngay lập tức sững sờ, sau đó tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình vui mừng đến sắp khóc. Mộc Cảnh cùng Thập Nhất nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc đến không thể tin nổi. Mộc Cảnh lặng lẽ đưa tay bóp đùi một cái, cảm giác đau đớn truyền đến đại não khiến hắn lập tức nhận ra đây là hiện thực, không phải mơ.
Mộ Dung Quân vừa nghe quân lính nói bèn lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng vui mừng lại có chút lo lắng hỏi quân lính:
- Diệp Thành về?
Quân lính còn chưa kịp đáp lời thì phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã cùng thanh âm quen thuộc:
- Hoàng thượng!
Diệp Thành từ xa đã nhìn thấy Mộc Cảnh cùng Thập Nhất đang quỳ trên sàn nhà. Phía trước mặt họ là thân ảnh của Hoàng thượng. Nghe thấy tiếng của y, tất cả người trong phòng đều nhìn ra, trong mắt cơ hồ ánh lên ánh nước. Trên trán Thập Nhất bị đỏ một mảng lớn, quần áo còn ướt một mảng lớn dính lá trà, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày bấy giờ thay bằng vẻ mặt vui sướng đến cực độ.
- Thành nhi! – Mộ Dung Quân chạy đến ôm người nọ vào lòng.
Cảm nhận thân thể ấm áp của người nọ cùng mùi hương trúc nhàn nhàn quen thuộc, trong lòng Mộ Dung Quân cảm xức dường như vỡ òa. Thành nhi của hắn trở về rồi, rốt cuộc cũng đã trở về rồi.
- Hoàng thượng, thần về rồi! – Diệp thành khẽ đáp, cằm đặt lên vai Mộ Dung Quân, hai cánh tay vòng ra sau ôm chặt lấy lưng.
Cả người thả lỏng dựa vào cái ôm ấm áp của Mộ Dung Quân mà thỏa mãn thở ra một tiếng. Có thể lần nữa được người ôm vào trong lòng thật hạnh phúc!
- Tại sao không lập tức trở về gặp ta? – Cảm xúc gặp lại qua đi, Mộ Dung Quân lập tức nhớ đến "món nợ" giữa hai người – Chẳng phải ta đã nói xong việc thì lập tức trở về gặp ta hay sao? Ngươi lại dám không nghe lời?
Trong giọng nói của Mộ Dung Quân không dấu nổi được sự giận dữ. Hắn rõ ràng đã nói qua dù trận chiến có thắng hay thua cũng phải trở về bên hắn vậy mà y lại không theo lời hắn dặn, hơn nữa một lần đi còn là đi gần một tháng trời. Nghĩ vậy, trong lòng Mộ Dung Quân càng không vui, càng không thoải mái. Sắc mặt cũng âm trầm hẳn, cánh tay ở bên hông xiết chặt như muốn bẻ gãy người Diệp Thành làm hai nửa.
- Xin lỗi! – Diệp Thành khẽ nói.
- Không thể một câu xin lỗi là xong. – Mộ Dung Quân nâng cằm Diệp Thành lên và nói, ánh mắt hơi híp lại ẩn chưa nguy hiểm nhưng cũng ẩn chứa sự ám muội không thể nói ra thành lời – Nói đi! Tại sao không lập tức trở về đế đô? Là không coi trọng lời nói của ta hay là.. ở đó có gì khiến ngươi lưu luyến?
Câu nói cuối cùng tựa hồ như từ kẽ răng mà chui ra, ẩn ẩn mùi vị ghen tuông không thèm che dấu.
Nghe câu hỏi này của Mộ Dung Quân, cả hai người Mộc Cảnh cũng Thập Nhất cơ hồ sống lưng đều dựng thẳng đứng, đến thở cũng không dám thở.
- Xin lỗi. – Diệp Thành cầm lấy tay Mộ Dung Quân – Trong lúc chiến đấu thần vô tình bị thương nên mới..
- Bị thương? – Sắc mặt Mộ Dung Quân vô cùng khó coi quan sát người Diệp Thành, bấy giờ mới phát hiện phía gần bên thái dương của y có một vết thương nhỏ vừa mới bỏng vảy đang lên một lớp da non màu hồng nhạt, sắc mặt vì thế mà âm trầm hơn lúc nãy.
Ánh mắt hắn lạnh buốt nhìn về phía hai người đang quỳ phía sau lưng. Hắn để Diệp Thành bên cạnh từ trước đến giờ nâng niu, không dám để người nọ tổn thương dù một chút vậy mà đám người đáng chém này dám để y bị thương ở đầu. Dám không coi lời hắn ra gì! Là đang tự tìm chết?
Cảm nhận tầm mắt như đao của Hoàng thượng phía sau lưng, lông tóc toàn thân hai người cơ hồ dựng đứng. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn trên trán hai người.
- Không phải lỗi do họ. – Diệp Thành kéo tay Mộ Dung Quân kéo luôn tầm mắt của người nọ lại – Là thần bất cẩn nên mới tự gây thương tích cho mình. Chỉ là chút thương tích nhỏ, đã không có việc gì rồi! Xin người đừng lo.
Mộ Dung Quân tu hồi tầm mắt, đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên vết thương, khẽ hỏi:
- Hẳn rất đau.
- Không đau! – Diệp Thành khẽ lắc đầu – Thực sự không đau chút nào.
"Chỉ cần nhìn thấy người là sẽ không còn đau nữa." Diệp Thành tự nói thêm trong lòng.
Mộ Dung Quân hôn nhẹ lên vết sẹo, đầu lưỡi chậm rãi chạm nhẹ lên đó. Diệp Thành cảm thấy có chút ngứa ngứa bèn rụt lại theo phản xạ.
- Hoàng thượng, ở đây còn có người khác! – Diệp Thành nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút hồng hồng.
Mộ Dung Quân hơi ngẩn người, hắn vốn chỉ định hôn nhẹ lên vết sẹo nhưng nếu Diệp Thành muốn gần gũi hơn hắn đây cũng không ngại đáp ứng. Vì vậy đám người Mộ Cảnh, Thập Nhất cùng cung nhân nhìn thấy Hoàng thượng vui vẻ phất tay cho bọn họ lui xuống.
Mộc Cảnh cung Thập Nhất vừa bước chân ra cửa phòng đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau cười. Rất có cảm giác bằng hữu cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Vũ Phúc là người ra phía sau cùng, lão nhân vui vẻ đóng cửa, trước khi cửa khép hoàn toàn nhìn thấy Hoàng thượng bế Diệp công tử đi vào trong nội phòng. Trong lòng lão nhân thầm nghĩ thời tiết mát mẻ như hôm nay uống một chén trà hoa cúc cũng không tệ.