Trạng Quỳnh - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi heocon, 8 Tháng mười 2018.

  1. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    TRẠNG CHẾT CHÚA CŨNG BĂNG HÀ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ bận ấy, chúa có bụng ghét Quỳnh. Được mười hôm, chúa đòi Quỳnh vào thị yến, định đánh thuốc độc cho chết, Quỳnh biết chúa căm về mấy chuyện trước, lần này đòi vào thị yến, chắc là có chuyện. Lúc đi dặn vợ con rằng:

    - Hôm nay ta vào hầu yến Chúa, lành ít, dữ nhiều. Ta có mệnh hệ nào, thì không được phát tang ngay, cứ phải để ta vào võng, cắt hai đứa quạt hầu, rồi gọi nhà trò về hát, đợi bao giờ phủ chúa phát tang thì ở ngoài hãy phát tang.

    Dặn xong, lên võng đi.

    Quỳnh vào đến cung, đã thấy chúa ngồi đấy rồi. Chúa bảo:

    - Lâu nay không thấy mặt, lòng ta khát khao lắm. Vừa rồi, có người tiến hải vị, ta nhớ đến ngươi, đòi vào ăn yến, người không được từ.

    Quỳnh biết chúa thù về cây cải hôm nọ, không ăn không được. Vừa nếm một miếng thì chúa hỏi:

    - Bao giờ Quỳnh chết?

    Quỳnh thưa:

    - Bao giờ chúa băng hà thì Quỳnh cũng chết?

    Ăn xong, Quỳnh thấy trong người khang khác, cáo xin về. Vừa về đến nhà thì tắt hơi. Vợ con cứ theo lời Quỳnh dặn mà làm. Chúa sai người dò xem Quỳnh có việc gì không, thấy Quỳnh đương nằm võng nghe nhà trò hát, mà người nhà thì đi lại vui vẻ như thường, về tâu với chúa. Chúa liền đòi đầu bếp lên hỏi xem đánh thuốc thế nào mà Quỳnh không việc gì.

    Chúa ăn thử, được một chốc thì chúa lăn ra chết.

    Nhà Quỳnh nghe thấy trong dinh chúa phát tang thì ở nhà cũng phát tang. Chúa và Trạng đưa ma một ngày. Thế mới biết Quỳnh chết đến cổ còn lừa được chúa mới nghe. Người đời sau có thơ rằng:

    "Trạng chết chúa cũng băng hà

    Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn".
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng ba 2019
  2. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    NGỌC NGƯỜI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúa Trịnh có một viên ngọc quí, suốt ngày nâng niu, giữ gìn rất cẩn thận. Nhân một buổi dạ tiệc, chúa đem ngọc ra khoe. Các quan nhiều kẻ có thói hay nịnh bợ, đua nhau tán tụng. Kẻ thì nói: "Ngọc của chúa quý hơn ngọc của rắn, mang vào người, có thể nghe được tiếng chim kêu, tiếng sâu, kiến!". Kẻ khác lại nói: "Ngọc của chúa quý hơn ngọc rết, giữ ngọc rết trong người dao chém không đứt, tên bắn không trúng, xông pha trận mạc như đi vào chỗ không người!". Kẻ khác lại ngọt ngào: "Ngọc của chúa quý hơn ngọc ba tiêu, lấy trong cây chuối, ba nghìn năm mới có một lần, giữ được ngọc này thì thoát tục, tới được cõi bồng lai, lại có thể phân biệt được đâu là yêu quái, đâu là người trần tục!". Nhiều kẻ thi nhau tán tụng, nào đó là ngọc kỵ thủy, ngọc kỵ hỏa v. V..

    Thấy Quỳnh vẫn đứng yên không nói năng gì, chúa bèn hỏi. Quỳnh chắp tay cung kính thưa:

    - Bẩm chúa, trong cõi trời đất này, không có gì quý bằng người. Ngọc rắn, ngọc rết có quí, những sau dám sánh bằng ngọc người? Ngọc người thì chỉ nằm trong óc người. Nhưng chỉ kẻ nào ngu ngốc mới có ngọc, còn khôn ngoan, thông minh thì không thể có được!

    Chúa hỏi:

    - Vì sao người ngu ngốc mới có ngọc?

    Quỳnh đáp: - Chúa chả nghe người ta bảo người khôn thì anh hoa phát tiết ra ngoài đó ư? Còn kẻ ngu ngốc vì bao nhiêu cái khôn không xuất ra được nên hun đúc trong óc rồi lâu ngày dẫn thành ngọc!

    Chúa nghe vậy thì tin, thích lắm bảo rằng:

    - Ngươi nói nghe có lý. Vậy thì ngươi mau tìm cho ta một viên ngọc người vậy! Quỳnh lại tâu:

    - Kẻ hạ thần tuy là người trần mắt tục nhưng vẫn thấy hào quang đang tỏa rạng quanh mình chúa.

    Đám bá quan văn võ ưa xu nịnh nghe thế được dịp dập đầu thanh hô vang:

    - Muôn tâu, hào quang tỏa rạng quanh mình chúa thượng. Hào quang tỏa rạng quanh mình chúa thượng! Chúng thần nhìn rõ lắm!

    Nghe lời nịnh ấy, chúa vô cùng thích chí, mặt mày rạng rỡ. Quỳnh tiếp ngay:

    - Tâu chúa thượng, đó chính là hào quang của viên ngọc. Nếu chúa muốn thấy nó, xin chúa hãy truyền cho ngự y tìm cách mổ óc ra sẽ được ngọc ngay! Chúa chợt hiểu ra mình bị chơi xỏ, tức uất người ngưng chỉ đành câm lặng trong khi bọn quan nịnh thì chả hiểu sao chúa vừa vui vẻ đã quay sang bực bội.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng ba 2019
  3. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    VAY TIỀN CHÚA LIỄU

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại một lần Quỳnh vào yết đền, thấy Chúa Liễu có nhiều tiền, lại đang lúc túng quá, liền nghĩ cách vay tiền, Quỳnh khấn:

    - Em độ này túng lắm, mà chị lại đang có tiền để không, xin cho em vay để em mua bán, kiếm ít lời sẽ trả lại. Nói rồi, khấn đài âm dương: "Sấp thì chia tư, chị cho em vay một phần, ngửa thì chia ba, chị cho một phần, chị mà thuận cho một nửa thì xin nhất âm nhất dương"

    Thấy đằng nào Quỳnh cũng vay được, mà ý Chúa Liễu thì không muốn cho vay, vì biết được là cho Quỳnh vay, cũng như lần cấy rẽ ruộng, Chúa Liễu nhất định sẽ thiệt, liền cứ làm cho hai đồng tiền quay tít, chẳng xấp mà cũng chẳng ngửa.

    Quỳnh thấy thế liền vỗ tay reo:

    - Tiền múa Chúa cười, thế là chị bằng lòng cho em vay cả rồi! Nói xong, lấy hết cả tiền, bỏ vô bao mà về.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng ba 2019
  4. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    ĐƠN TRÌNH BÒ CHẾT CỦA CÔ GÁI KHẢ NGHI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giai thoại này kể về lúc Quỳnh chưa ra làm quan. Trên đường từ huyện về Kẻ Nghì, Quỳnh gặp một cô gái từ Kẻ Nghì lên huyện. Đường đi phải qua một quãng đường đồng lầy lội. Hỏi chuyện Quỳnh biết cô gái lên huyện để đưa đơn trình quan về việc con bò bị chết, xin được đem chôn. Quỳnh hỏi mượn đơn xem, rồi giả vờ lở tay đánh rơi đơn xuống bùn. Cô gái Kẻ Nghì bắt đền, Quỳnh làm ngay đơn khác để cô trình quan. Lá đơn ấy, Quỳnh viết:

    Tôi là con gái Kẻ Nghì

    Có con bò chết đem đi trình người

    Lội đồng, váy ướt, đơn rơi

    Tôi phải mượn người làm cái đơn ni

    Đem vào trình với chú Tri

    Mong chú chấp lấy đơn ni làm bằng

    Nếu mà chú nói mần răng

    Thì chú bú c.. Cho thằng mần đơn.

    Cô gái đến cửa quan thì nộp đơn, hầu chờ phán xét.

    Đọc xong, mặt tím bầm, quan quát:

    - Thằng nào viết này cho mày?

    - Bẩm quan một người đi đường ạ!

    - Sao lại một người đi đường?

    Bẩm quan người ấy biết con làm đơn trình quan về việc bò chết, người ấy mượn đọc, không may lỡ tay, làm rơi lá đơn của con xuống nước, người ấy sợ quan quở, phải viết lại lá đơn này cho con đến trình quan.

    - Hình dạng người ấy ra sao?

    - Dạ, bẩm quan, người to bụng hơi phệ, mặc áo năm thân, quần lá làn, và..

    - Và cái mả cha mày à, lần sau đơn có rơi cũng không để cho người ấy viết lại nữa nghe không?

    Nói rồi, quan gọi lính đuổi cô gái ra khỏi công đường.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng ba 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...