1, Có Một Thời Như Thế Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi. Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau. Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt.. Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già. Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư Em yêu anh hơn cả thời xưa (Cái thời tưởng chết vì tình ái) Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. 2, Mùa Hạ Đó là mùa của những tiếng chim reo Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả Đất thành cây, mật trào lên vị quả Bước chân người bỗng mở những đường đi Đó là mùa không thể giấu che Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng Từ những miền cay đắng hóa thành thơ. Đó là mùa của những ước mơ Những dục vọng muôn đời không xiết kể Gió bão hòa, mưa thành sông thành bể Một thoáng nhìn có thể hóa tình yêu Đó là mùa của những buổi chiều Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết? Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa. 3, Sân Ga Chiều Em Đi Sân ga chiều em đi Mênh mang màu nắng nhạt Bụi bay đầy ba lô Bụi cay xè con mắt Sân ga chiều em đi Gạch dưới chân im lặng Bóng anh in thành tàu Tóc anh xòa ngang trán Sân ga chiều em đi Bàn tay da diết nắm Vừa thoáng tiếng còi tàu Lòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em qua Những phố phường nhộn nhịp Bỡ ngỡ trong ánh đèn Còn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em qua Những sương chiều mưa tối Dặm đường xa nắng dãi Chuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòng Nhớ về nơi ta ở Mùa thu vàng đường phố Lá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơ Tiếng thở đều con nhỏ Màu hoa trên cửa sổ Quán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sông Ra đi rồi trở lại Hà Nội ơi Hà Nội Sân ga chiều em đi 4, Em Có Đem Gì Theo Đâu Em có đem gì theo đâu Em để lại cho anh tất cả Thành phố tuổi thơ gạch vĩa hè đã cũ Thành phố tuổi thanh niên hầm hố mới đào Còi báo động len vào từng ngõ nhỏ Phút lặng im trên các nóc nhà cao Người thủ đô gặp nhau ít hỏi chào Nhưng ai đó cũng đều quen cả Với người này cùng xếp hàng mua cá Với người kia cãi vã lúc đâm xe.. Em có đem gì theo đâu Em để lại cho em tất cả Bóng cây thưa đường Quang Trung Phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa Ngọn gió hồ Tây làm cánh hoa me rơi nhẹ Chúng ta nói về tương lai Trước vắng lặng ngôi chùa đã cổ Trong ồn ào phố xá đông người Em có đem gì theo đâu Em để lại cho anh tất cả Doi cát vàng với dòng sông đỏ Bờ bãi quanh năm xanh mướt màu xuân Những làng hoa hương thoáng xa gần Vườn hoa trẻ như thuở mười sáu tuổi Cọng rơm mới tháng mười thơm trải Trên con đường nắng sáng ta đi Những con đường ngoại ô So với tình yêu con đường ngắn quá Tất cả những buồn vui Em để lại cho anh tất cả Chỉ một chiếc ba lô thôi Em đi trên con đường của em Con đường luôn thay thay sau mỗi lần giặc phá Con đường đi trong đêm nhiều những cầu phà Con đường dẫn tới miền đất đỏ Đất thì đỏ tiếng nói thì rất lạ Miền đất chưa có gì kỷ niệm của chúng ta Màu lá sắn xanh, xanh đến ngẩn ngơ Trong những hố bom giặc phá Hạt tiêu non vị cay chưa đến độ Những cây hồ tiêu mới trồng Những năm chiến tranh người đi biển đi sông Sau mỗi trận bom trở về không nhận ra nơi mình đã ở Trong ác liệt bỗng biết ơn màu cỏ Cỏ làm bớt hoang tàn Cỏ làm bớt thương đau Người chống giặc bốn năm ở dưới hầm sâu Vẫn mong ước cháy lòng: Được đi trên mặt đất Đó miền đất nơi em tìm đến Đã có gì kỷ niệm của ta đâu Thành phố chúng ta em để lại đằng sau Em để lại cho anh tất cả Nhưng em biết là anh chẳng đủ Anh lại thiếu những miền đất đỏ Những con đường hôm nay em qua. 5, Chỉ Có Sóng Và Em Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em Nơi che chở những người thương mến nhất Con đường nắng, dòng sông trước mặt Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè Trang giấy trắng bộn bề bao ký ức Ngọn đèn khuya một mình anh thức Nghe tin đài báo nóng lại thương con Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ Những bực dọc trong ngày vất vả Làm anh buồn mà em có vui đâu Chỉ riêng điều được sống cùng nhau Niềm sung sướng với em là lớn nhất Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực Giây phút nào tim đập chẳng vì anh Một trời xanh, một biển tận cùng xanh Và gió thổi và mây bay về núi Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em.. 6, Nếu Ngày Mai Em Không Làm Thơ Nữa Nếu ngày mai em không làm thơ nữa Cuộc sống trở về bình yên Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm Không nỗi khổ không niềm vui kinh ngạc Trận mưa xuân dẫu làm áo ướt Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau Không xôn xao khi nắng hè đến sớm Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỷ niệm Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi Gió thổi nơi này không lạnh tới nơi kia Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa Em không còn thấy nhớ những sân ga Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến Khát vọng anh dẫu hòa trong sóng biển Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư Một ngày nao đọc lại dòng thơ Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc Chất men nào làm em choáng váng Cũng phai dần theo những tháng năm xa Như hòm thư không còn một phong thư Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi màu mây phiêu bạt Ôi trời xanh – xin trả cho vô tận Trời không xanh trong đáy mắt em xanh Và trong em không thể còn anh Nếu ngày mai em không làm thơ nữa! 7, Bàn Tay Em Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ Đường tít tắp, không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở.. Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em 8, Mùa Hoa Roi Bây giờ mùa hoa roi Trắng một vùng Quảng Bá Sóng ven hồ cứ vỗ Xanh một vùng cây che Ta đến rồi ta đi Bao lần anh có nhớ Dưói vòm cây lặng lẽ Dưới vòm cây chờ mong Cánh buồm trôi ngoài sông Bò tập cày trên bãi Nâu một vùng đất mới Đợi tay người gieo trồng.. Anh có đi cùng em Đến những miền đất lạ Đến những mùa hái quả Đến những ngày thương yêu Qua nắng sớm mưa chiều Qua chặng đường tàn phá Qua rất nhiều nỗi khổ Qua rất nhiều niềm vui.. Anh có nghe hoa rơi Quanh chỗ mình đứng đó Hoa ơi sao chẳng nói Anh ơi sao lặng thinh Đốt lòng em câu hỏi: "Yêu em nhiều không anh?"