37. Trà ngọt Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung * * * Nếu có người hỏi tách trà này tên gì, ta xin trả lời: Trà này ta gọi: Nhớ thiết tha! Trà thời càng ngọt càng xót xa. Cũng như ký ức càng êm ấm, càng đẹp đẽ thì hiện thực càng phũ phàng, càng đớn đau. Nhưng dẫu có đau bao nhiêu cũng phải một lần nhìn vào nó để gom góp dũng khí mà từ bỏ, mà bước tiếp, mà yêu lần nữa. Yêu lần nữa không nhất thiết là yêu người đến sau hay một ai đó, mà đơn giản là yêu bản thân, yêu cuộc đời, yêu thế gian bao la rộng lớn. Mong rằng những trái tim đã vỡ sẽ sớm lành lại và ngập tràn yêu thương. Đông Tàn.
38. Bến nông (Ngược dòng 2) Thôi em bỏ hết để theo chồng, Chân bước thuyền hoa mắt vẫn trông, Sao người chưa về qua ngõ nhỏ? Hay người chẳng kịp chuyến đò đông? Em khóc nỉ non xót má hồng, Biết ngày sau đó có thong dong, Hay là mỏng duyên thêm phận bạc, Làm sao đoán được bến đục trong? Ngày người xa xứ em hiểu lòng, Người chẳng muốn em mãi chờ mong, Người sợ đời em thêm giông bão, Nên mới bỏ em để ngược dòng. Có kẻ bảo em bên bến nông, Có người dõi theo em lấy chồng. Em muốn gặp người để hỏi thử: Người có muốn em lấy chồng không? Đông Tàn
39. Lúa trổ đòng (Ngược dòng 3) Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung *** Người vẫn bỏ em giữa mênh mông, Giữa mùa bông lúa trổ đòng đòng, Người bỏ em lại cùng năm tháng , Bỏ mặc cho em bước theo chồng. Đông Tàn
40. Nói nhỏ Đôi vai thiếu nữ bé tẻo teo, Nặng gánh mưu sinh một chữ nghèo, Cha mẹ đã già chưa trọn hiếu, Nợ tình con chữ mãi đi gieo. Em đang mơ gì mắt trong veo? Một trận đào hoa thoát bọt bèo? Hay Em tìm người vượt sóng gió, Đưa em qua khỏi cảnh gieo neo? Em đâu dám mơ ánh trăng treo, Hay ngôi sao sáng rơi lưng đèo, Em chỉ muốn tìm một lối nhỏ, Đặng hiếu mẹ cha đặng tình đeo. Em thả vào mây một vần eo, Thanh xuân như lá rơi cái vèo, Ý thơ như gió về qua ngõ, Nhẹ nâng chiếc lá nghiêng nghiêng theo. Đông Tàn
41. Chiều muộn Gió chiều thoang thoảng hương sứ đưa, Tiếng cười rộn rã vách lá thưa, Nàng đang vui đùa cùng con trẻ, Xin người chớ hỏi chàng về chưa. Làm sao biết được chiều nào mưa, Phải sống làm sao mới là vừa, Chàng chê cảnh này sống chẳng nổi, Nên vội chạy theo giấc mơ trưa. Chẳng còn êm ấm như ngày xưa, Nàng nay thoáng chốc hoá kẻ thừa. Hỏi chàng đang vui bên ai đó, Có nhớ cơm chiều chỉ rau dưa? Con khờ bỗng reo: "Ai ngoài cửa? A cha đã về cùng cơn mưa!" Nàng chạy ra hiên câm lặng khóc, Biết trách con sao khi dối lừa? Đông Tàn.
43. Dối lừa Chàng đi nay đã mấy mùa mưa, Con thời cứ hỏi: Đã về chưa? Em biết nói sao cho con hiểu, Hoàng tuyền sông ấy đò chẳng đưa. Ngày chàng ra đi mưa giăng mưa, Em ngỡ rằng em hoá kẻ thừa, Nào hay chàng chỉ lo em khổ, Nên mới vờ như kẻ dối lừa. Em nhớ như in chuyện ngày xưa, Chàng đứng đợi em dưới bóng dừa, Hỏi em muốn sống đời đạm bạc, Dưới mái tranh nghèo vách lá thưa. Cơm chiều em nấu anh thổi lửa, Hai ta đầm ấm với canh dưa, Hạnh phúc ngỡ ngàng chưa qua nửa, Anh đã về đâu với cơn mưa? Đông Tàn
45. Mưa ngâu Tháng bảy mưa ngâu ô bắc cầu, Trời thương Lang - Nữ đời bể dâu, Thế ai thương em đời quạnh quẽ, Nửưa gánh tương tư nửa gánh sầu. Nay em trở về làm cô dâu, Hoa trắng xinh xinh cài trên đầu, Váy cưới em may màu anh thích, Em ở đây rồi anh ở đâu? Ai hay tháng mười cũng mưa ngâu, Nhưng sao ô thước chẳng nối cầu, Để anh chẳng về trong thương nhớ, Để cho đôi mình nói đôi câu? Em nhớ ngày mình về với nhau, Nhớ câu son sắt bạc mái đầu, Tiếc thay kiếp nay duyên nợ cạn, Kiếp sau gặp lại nhớ đậm sâu. Đông Tàn
46. Nhà Có khách ghé qua quán trà hoa, Hỏi ta làm sao gọi là nhà? Là nơi bão dừng sau cánh cửa, Hay nơi quyến luyến chẳng nỡ xa? Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung Nhà đôi khi nhà là nơi chẳng muốn rời xa, đôi khi là nơi dẫu có ra sao vẫn muốn trở về. Đông Tàn.