47. Trách tôi Về đi em thương nhớ chi tôi, Tiếc làm gì cuộc tình đi vội, Lời đã hứa như cơn gió thổi, Chờ làm gì kẻ bạc như vôi. Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung Đông Tàn. Có người nhờ tôi viết bài này nhân kỷ niệm ngày cưới với người chồng đã mất. Tôi đã viết bài này và bài số 45: Mưa ngâu.
49. Tình eo Liếc ngang bàn nhỏ một cái vèo Một mái tóc dày qua lưng eo Ganh tị làm sao cho phải khéo Để khỏi phải nghe tiếng eo sèo. Ngờ đâu người lại vượt gieo neo Đến ngồi cạnh ta thẳng một lèo Nụ cười rạng rỡ đầy tinh nghịch Mắt tựa hồ thu biếc trong veo. Thuyền tình bao năm đỗ bến neo Bình yên lặng lẽ gió chẳng khoèo Hôm nay vì người mà bão lớn Hay ta cố ý buông mái chèo? Ai có ngờ đâu tiếng chuông reo Giật mình tỉnh giấc quán vắng teo Khách vừa bước vào chào cô chủ Ô hay mái tóc tới lưng eo. Đông Tàn Quán vắng nên cô chủ ngủ quên và mơ thấy
50. Qua cầu Ai đưa con sáo sang bến sông? Để cho tiếng sáo tái tê lòng, Ai đưa anh về nơi xa ấy? Để một chiều đông em mất chồng. Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung Đông Tàn.
51. Chẳng phai phôi Anh ở nơi nào chốn xa xôi? Ở nơi đại ngàn với núi đồi? Hay ngoài biển khơi muôn trùng sóng? Biên giới gập ghềnh bao nắng nôi? Em ở hậu phương mây vẫn trôi, Chiều nay đông về nắng tắt vội, Em nhớ thương anh lòng bổi hổi, Bao giờ anh về mình chung đôi? Em biết rằng anh không có lỗi, Khi để em chờ với đơn côi, Anh vì nước non mà đánh đổi, Nên em cũng đành xa anh thôi. Ai biểu em khờ yêu bộ đội, Chẳng thể hờn ghen hay giận dỗi, Bởi em biết mình sau đất nước, Một điều hiển nhiên chẳng phai phôi. Đông Tàn
52. Kiếp đi cho Hái một nhành hoa sương pha gió, Ướp chút tâm tình kẻ đi cho, Thời gian như tuyết phai màu tóc, Năm tháng đổi dời bao lắng lo. Ta pha một tách ưu phiền bỏ, Gạt giọt u hoài dừng đắn đo, Tặng ánh hoàng hôn ráng chiều đỏ, Tặng ngày yên bình đêm tự do. Người đến người đi như bóng đò Để ai ngóng trông từng ngách ngỏ Người có từng than đời gian khó? Hay thôi dừng lại sống ấm no? Người mang tiền tài đốt thành tro, Đốt hết khổ đau lẫn giày vò, Đốt cả tháng năm sầu hoang hoải, Bón những mảnh đời còn co ro. Đông Tàn Viết cho những người cho đi mà không cần nhận lại.
53. Mưa Trời đổ cơn mưa ướt mái hiên, Tương tư ai gãy khúc triền miên, Sầu bi ai đánh rơi lạc nhịp, Gió lùa nỗi nhớ khẽ chao nghiêng. Có người hỏi em chuyện nợ duyên Hay còn vương lụy bóng con thuyền? Em cười khẽ bảo còn cha mẹ Còn giấc mơ hoang lắm hão huyền. Người bảo rằng em quá lụy phiền, Sao chẳng cho mình cuộc sống riêng? Sao lại vì người mà u uất, Sống đời khờ dại như kẻ điên? Em biết làm sao phận truân chuyên, Nỗi buồn vây lấy như lời nguyền, Đa đoan số kiếp tự em gánh, Chỉ mong chẳng hổ kiếp thuyền quyên. Đông Tàn
56. Xuân Nở Đêm cuối Đông tàn, Trà hoa mở Đầu xuân hoa nở, đóng hững hờ Ô hay cô chủ đi đâu thế? Để khách ghé qua cứ đứng chờ. Cô vừa đi bán một gánh thơ, Bán cho một kẻ nhận khù khờ. Hỏi cô bán thế bao đồng lãi? Cô cười chỉ nói giá ỡm ờ.. Cô mang cho khách nhánh hoa mơ, Thơm mùi nắng mới lòng thẫn thờ. Khách hỏi xin cô ấm trà nhạt! Môi vừa chạm chén đã ngu ngơ. Khách hỏi cô rằng trà chi nớ? Cô cười chẳng nói hát vu vơ.. Hai má ửng hồng trong đôi mắt, Phải chăng xuân đến nên hóa khờ? Đông Tàn.