Sáng hôm sau, Cô tỉnh dậy thì thấy mình trong bệnh viện. Mẹ cô thấy cô đã tỉnh rất vui mừng, cầm tay cô và khóc.
"Con đã tỉnh lại, con làm ba mẹ lo lắng từ tối qua đến giờ".
"Mẹ.. con xin lỗi." Cô khóc rất nhiều, ôm xin lỗi mẹ.
"Đại Thiếu Gia.. Đại Thiếu Gia.. Mẹ ơi, Đại Thiếu Gia đã cứu con. Cậu ấy sao rồi Mẹ?" Nước mắt vẫn tuôn rơi, cô hoảng hốt, trong đầu nhớ lại cảnh chiều qua.
"Cậu ấy.. hiện giờ vẫn hôn mê." Mẹ cô lắc đầu, khuôn mặt buồn, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
"Mẹ.. Mẹ hãy dắt con đi tìm cậu ấy đi.. hãy giúp con.. giúp con đứng dậy.. đi tìm cậu ấy." cô nghe mẹ nói cậu chưa tỉnh, nước mắt cô rơi càng nhiều hơn, cô không đứng dậy nổi nữa.
"Con ngoan.. hãy bình tỉnh nào.. Mẹ sẽ đưa con đi. Cậu ấy đang ở phòng kế bên." Mẹ cô ôm cô lại, xoa đầu cô.
Mẹ cô dìu cô đi qua phòng Đại Thiếu Gia. Vừa mở cửa phòng, Cô đã nhìn thấy Cậu nằm trên giường đang truyền nước biển, đầu cậu băng một dãy băng trắng, mặt cậu xanh xao, tay cậu bị trầy.. Cô liền chạy tới nắm tay cậu. Mẹ cô quay đi, đóng cửa phòng lại để cô ở bên Đại Thiếu Gia.
"Thiên Minh.. Cậu tỉnh lại đi.. năn nỉ cậu hãy tỉnh đi.. Tui xin lỗi.. xin lỗi vì sự vô ý của mình.. xin lỗi." Nước mắt cô tuôn như dòng suối, khuôn mặt cô đau khổ. Cô rất hối hận vì 1 phút sơ ý mà giờ đây cô phải đau như thế này. Cô cứ nắm tay Cậu, ngồi nhìn cậu, cô cứ khóc mãi, khóc đến nổi cô mệt lã người, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Tiểu Thư.. Tiểu Thư dậy đi nào.."
Cô nghe tiếng quen gọi, mắt mở mắt nhắm ngước lên.. Nụ cười ấm áp.. khuôn mặt đẹp.. Cô mở cả hai mắt sáng lên.
"Thiên Minh, cậu đã tỉnh rồi." Cô vội ôm chầm lấy cậu, khóc sướt mướt trên vai cậu, cậu cũng ôm cô.
"Hihi.. Tui phải tỉnh lại chứ.. tui sao có thể để Tiểu Thư một mình chứ".
Cô vẫn ôm cậu, cô liền đánh mấy cái nhẹ vào vai cậu, "Tui ghét cậu.. tui ghét cậu".
"Tiểu Thư! Đại Thiếu Gia Anh đây yêu em." Cậu nói vào tai cô, ôm cô càng chặt hơn.
Cô đẩy cậu ra, nhìn cậu với đôi mắt trách móc và giọng lém lĩnh.
"Đại Thiếu Gia ngốc, sao bây giờ anh mới chịu nói".
Cậu nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, cậu ấp a ấp úng.
"Anh.. không tìm được cơ hội để nói.. thế.. cảm giác em đối với anh như thế nào?" Cậu vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
"Em.. em cũng yêu anh Đại Thiếu Gia." Cô cười thật hạnh phúc.
Cậu vừa nghe xong liền ôm cô vào lòng, cậu rất vui sướng khi biết cô cũng yêu cậu. Và kể cô nghe.
"Em có nhớ 2 tháng trước, vào một buổi chiều mưa rất lớn không?" Cậu vẫn giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm, nhìn vào mắt cô.
"Anh đã yêu em ngay lần đầu gặp em ở trạm xe bus lúc trời mưa rất lớn."
Cô tròn xeo mắt nhìn Cậu, mĩm cười.
"Woa.. Thật trùng hợp, Em cũng.. yêu anh khi gặp anh chạy xe đến trú mưa ở trạm xe bus cùng em".
Khi cô vừa nói dứt câu. Thì cậu liền ôm hôn cô. Thật trùng hợp cả hai đều trúng tiếng sét ái tình vào buổi chiều trú mưa ở trạm xe bus.
Sau khi Đại Thiếu Gia xuất viện thì lúc nào, Đại Thiếu Gia cũng ở kề bên Tiểu Thư suốt cả ngày, bảo vệ, chăm sóc cô.
Đại Thiếu Gia và Tiểu Thư nắm tay nhau đi dạo công viên bờ sông The Panorama vào buổi chiều.
Đại Thiếu Gia đã kể cô biết, cậu là người bí mật tặng quà sinh nhật cho cô. Cậu là người rất ít khi đi tới trường học nhưng vì cô, cậu phải đăng kí học chung môn cô đăng ký, chỉ để nhìn cô và âm thầm bảo vệ cô. Cô nghe xong cười, chỉ tay vào trán cậu trách yêu "Đại Thiếu Gia! Anh thật ngốc mà".
Anh liền ôm và hôn cô "Nếu mỗi lần, em nói anh ngốc thì anh sẽ hôn em".
"Không chịu. Anh ngốc.. ngốc.. ngốc thật mà." Cô mím môi, lắc đầu, và bỏ chạy. Cậu chạy theo bắt cô lại. Cả hai đùa giỡn rất vui vẻ và hạnh phúc.
* * *
Đại Thiếu Gia do còn trẻ nên hay coi phim tình cảm lãng mạn hay tiểu thuyết ngôn tình.. Nên sợ sẽ có người bắt nạt Tiểu Thư, người yêu của Đại Thiếu Gia giống trong phim, trong truyện nên đã bí mật thuê vệ sĩ chuyên nghiệp, luôn đi theo sau bảo vệ Tiểu Thư 24/24.
End.