Hoàng thượng vừa phi ngựa vừa âm thầm mắng chửi trong bụng, lại hoàn toàn không biết rằng lúc này trong phủ Vương gia đang xảy ra vài trận cãi vả lớn nhỏ.
Trong một căn phòng lớn, vương gia uy nghiêm ngồi trên ghế lớn, trước mặt là cái bàn lớn, cùng năm người ăn mặc như võ tướng cao lớn ngồi đối diện.
"Trần Ổn, ta nói ngươi đó, lúc này sao còn cản trở Vương gia lập đại nghiệp? Không phải ngày này đã chờ lâu lắm rồi hay sao?"
"Phải đó, Đại Đầu nói đúng, cơ nghiệp này vốn dĩ thuộc về gia gia của Vương gia mới phải. Vì sao hai người cùng dựng nên Kỳ Quốc mà cuối cùng giang sơn lại thuộc về họ Hứa? Nếu năm đó, Hứa cẩu hoàng đế kia không dùng chút thủ đoạn chiếm ngôi thì nay vương gia mới là hoàng đế!"
Người được gọi là Trần Ổn liền lên tiếng.
"Đại Đầu, Nghiêm Tung, ta không phải muốn cản trở, nhưng ít nhất cũng phải để vương gia quyết định, các ngươi sao lại ép vương gia? Còn có vương gia muốn hoàng đế kia tự ý thoái vị, như vậy có gì không tốt? Máu chảy đầu rơi các ngươi thích nhìn thấy hay sao?"
Hoàng Chính Du vẫn yên lặng không nói gì, một lúc sau khàn khàn giọng.
"Vương vị, nhất định phải lấy, còn.."
Lời chưa dứt liền nghe một tiếng "Xoảng" bốn người lập tức nhìn lên, quả nhiên trên nóc nhà có một lỗ nhỏ gạch từ lúc nào đã bị đẩy ra.
"Ai đó? Đuổi theo, bắt sống cho ta!"
Ba người kia liền đoạt kiếm trên bàn chạy vụt ra ngoài, thì nhìn thấy hai bóng đen đang dùng khinh công vượt qua cổng phủ. Quân lính cùng thị vệ tức tốc nhảy lên ngựa đuổi theo. Hoàng Chính Du ngồi trong phòng nhíu nhíu mày. Bất giác, y nhìn dưới đất liền thấy một mảnh ngọc bội, có lẽ là do kẻ vừa rồi vô ý đánh rơi nên khom xuống nhặt, vừa đưa đến mắt nhìn lập tức Hoàng Chính Du tức tốc lao ra ngoài, phóng lên ngựa đuổi theo đoàn người phía trước.
"Hoàng thượng, có chịu được hay không?"
"Phí lời, ta chưa có muốn chết, nhanh lên!"
Hoàng thượng lời nói trong gió rất nhanh nhưng rõ ràng nghe rõ tiếng nức nở của hắn. Từ lúc nào hoàng thượng lệ đã rơi đầy mặt, vừa chạy vừa căng mắt nhìn đường nhưng nước mắt cứ chảy thành dòng. Hoàng thúc, người mà hắn gắn bó từ thuở bé, là người mà hắn tin tưởng nhất trên đời chỉ trừ thái hậu ra. Vậy mà bây giờ lại muốn giết hắn? Vương vị, quyền lực quan trọng như vậy hay sao? Hóa ra những lời kia chỉ là hư tình giả ý, hóa ra những ôn nhu cưng chiều mà y đối cùng hắn cũng chỉ là để dung túng hắn trở thành một kẻ chỉ biết dựa dẫm ỷ lại vào y mà thôi. Hóa ra, trong lòng y, hắn bất quá chỉ là thân thể chờ đợi ngày lấy đầu!
Người của vương phủ băng đường tắt thoáng chốc đã xuất hiện một nhóm chặn đầu ngựa Hứa Kỳ Quang. Phí Lời kinh hãi nhảy qua ngựa hắn kéo chạy về hướng khác, tiếc là càng chạy họ cuối cùng cũng phát hiện không còn đường lui, trước mặt chính là vực núi. Binh lính đã tuốt binh khí, Hứa Kỳ Quang kinh hãi, Phí Lời phía sau vẫn ôm lấy hắn bảo hộ. Đang không biết thế nào, thì Hoàng Chính Du cũng thúc ngựa lao đến. Vừa nhìn thấy người kia hắn liền chảy nước mắt.
"Hoàng thúc.. vì sao.. lại phản trẫm?"
Lời nói bị nghẹn trong cổ họng, vừa nói vừa nức nở, khó khăn lắm người kia mới nghe hiểu ý hoàng thượng.
"Cẩu hoàng đế, cái gì mà tạo phản, vương gia chỉ đòi lại thứ thuộc về mình!"
Nghiêm Tung một bên buông lời. Hoàng Chính Du vẫn im lặng, hắn nhìn Hứa Kỳ Quang, nét mặt âm trầm.
"Trẫm nghe người ta nói nhưng trẫm không có tin, trẫm muốn gặp hoàng thúc để nghe sự thật.. nhưng không ngờ.."
Kỳ Quang nấc lên một tiếng.
"Kỳ Quang, đến đây, ngoài đó là vực núi, ngã xuống sẽ rất đau.."
Nghiêm Tung suýt nữa cắn trúng lưỡi mình, lúc này là lúc nào mà Vương gia còn nói cái chuyện đó. Nhìn y có bao nhiêu lo lắng đi. Ể, nếu nói vậy trước đây là y thực tâm lo lắng cho hoàng thượng? Hãy nói là không phải đi có được hay không?
"Hoàng thúc xưa nay lời nào là thật, lời nào là giả dối với trẫm? Nếu hoàng thúc muốn vương vị, có thể nói với trẫm mà, trẫm biết mình không xứng đáng làm vua.. nhưng hoàng thúc muốn.. muốn.."
"Giết ta", bất quá hai từ này Kỳ Quang không có cách nói ra. Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn xuống vực thẳm mà không khỏi thấy toàn thân nhức nhói. Hắn rất giận hoàng thúc nhưng mà hắn càng không muốn rơi xuống kia đâu. Dù gì một đao của hoàng thúc cũng không đau bằng ngã xuống dưới chứ?
Hoàng thượng đang phân cao thấp xem chết kiểu nào đau hơn thì Hoàng Chính Du từ lúc nào đã nhảy xuống ngựa, thật chậm rãi tiến về hướng Kỳ Quang, tay còn vươn ra. Gương mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng từ đáy mắt không thể che đậy nỗi y đang lo lắng cực điểm.
"Kỳ Quang, nghe ta, trở vào đây, ngã xuống dưới nhất định rất thảm!"
Kỳ Quang càng nghe càng cảm thấy lời của hoàng thúc là đúng đi, cũng không phải là hắn tham sống sợ chết có được hay không, bất quá chết kiểu nào cho khôn ngoan một chút. Nghĩ như vậy, hắn liền bất chấp sỉ diện run run vươn tay ra với Hoàng Chính Du, y lập tức mỉm cười, nhưng khi hai cánh tay chưa kịp chạm vào nhau, thì một con rắn xanh biếc từ trên thân cây bên cạnh Kỳ Quang trườn xuống, làm ngựa giật mình bất giác vung chân lên cao, hất cả Phí Lời cùng Hứa Kỳ Quang văng xuống vực thẳm.
"KHÔNG!"
Một tiếng hét kinh hoàng cả núi đồi nhưng không biết của là ai, chỉ biết rằng sau đó trời đất xoay chuyển, vũ trụ ngừng xoay, thời gian phút chốc ngừng lại.