Tản Văn Tôi Thật Giống Như Một Trò Hề Ngốc Nghếch Của Cuộc Đời - Tiểu Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi TiểuThiênTH, 18 Tháng mười 2021.

  1. TiểuThiênTH

    Bài viết:
    24
    TÔI THẬT GIỐNG NHƯ MỘT TRÒ HỀ NGỐC NGHẾCH CỦA CUỘC ĐỜI.

    Cậu à! Chán nhỉ, tôi chán cái cảm giác tôi trao hết niềm tin cho cậu.. để rồi, cậu xoay tôi vòng vòng như con rối. Tôi thật giống như một trò hề ngốc nghếch của cuộc đời.

    Cậu biết không? Những người điều khiển con rối đó được gọi là nghệ nhân, là người tạo ra nghệ thuật, còn những con rối đó cuối cùng cũng chỉ là hình nộm, công cụ mua vui cho đời mà thôi. Nó cũng như cậu với tôi ấy, cậu lúc nào cũng sai khiến tôi như người ta múa con rối vậy. Tôi chán! Chán cái cảm giác bị bạn bè cậu cười cợt:

    - Ê, con đó dại trai ha mày!

    - Mà sao mày sai khiến nó hay ghê vậy.

    - Gớm, tao thấy con nhỏ đó suốt ngày lẽo đẽo theo mày không à!

    * * *

    Tôi nghe tiếng không? Có chứ! Mỗi lần họ thấy tôi thì đều im bặt, nhưng những gì họ nói tôi đều nghe tiếng cả. Tôi khóc không? Không! Khóc làm gì cơ chứ bởi vì khóc cũng cần phải có tư cách đấy. Người ta có người thân bên cạnh ôm lấy dỗ dành, người ta mới có quyền khóc. Còn một đứa như tôi, tới một người là bạn cũng không có thì lấy đâu ra cái tư cách đó. Vậy nên cậu yên tâm, dù họ ác ý với tôi như nào tôi cũng không bao giờ khóc.

    Ngược lại là cậu, cậu hay khóc lắm! Mỗi lần tôi phủi tay quyết định ra đi thì lại bị những giọt nước mắt của cậu làm cho mủn lòng. Cậu nói cậu không có ai thật lòng với mình nên cậu buồn mà trong khi đó rất nhiều người quan tâm tới cậu, mới hôm trước cậu ôm chầm lấy tôi khóc lóc khiến tim tôi trật đi một nhịp thì hôm sau cậu lại tay nắm tay với người con gái khác ngồi uống nước đối diện với tôi. Lúc đó, ngoài cười nhạt ra, tôi cũng không biết làm thế nào cả, tim tôi như bị ngàn nhát dao găm vào, khó chịu, ngứa ngáy lắm, nước mắt cứ tưởng chừng rơi ra nhưng tôi lại nén vào. Cậu yên tâm, tôi chịu đựng giỏi lắm, tôi biết, mai thôi, cô ta sẽ lại bỏ cậu, cậu sẽ lại buồn. Nhưng từ đây, tôi cũng nên ngừng lại, cũng nên bớt ảo tưởng vị trí của tôi trong lòng cậu.

    Cậu biết nữa không? Cậu ấy, trẻ con lắm cơ. Tôi nhỏ hơn cậu nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thường xuyên cưng cậu như em trai tôi vậy, tôi thương em trai tôi bao nhiêu thì tình yêu tôi dành cho cậu gấp bấy nhiêu lần. Nhưng đáng tiếc, là tôi tự mình đơn phương. Người không biết sẽ nói tôi như bạn bè cậu hay nói, người biết thì một câu chê tôi ngốc, tại sao tôi phải quan tâm một con người vô tình như cậu, nhưng tôi biết làm sao được. Tình yêu mà, đâu phải lúc nào cũng đúng người đúng thời điểm được đâu.

    Yêu cậu giống như lặp lại một lỗi lầm dù đã phạm phải rất nhiều lần nhưng mãi không sửa được, yêu cậu giống như yêu một cơn mưa rào đầu mùa hạ, dù biết đó là cơn mưa độc nhưng vẫn không thể cưỡng lại được hương khí trước mưa bay ngùn ngụt. Yêu cậu giống như bầu bạn cùng loài cua vậy, bất cứ lúc nào cũng ngang ngược, cũng có thể quay lại tổn thương nhau. Biết vậy, nhưng tôi vẫn yêu, vì sao ư?

    Cậu như một trang sách mới, chứa đựng sức sống mới theo một lối mòn quen cũ nào đó làm trái tim tôi bừng tỉnh. Cậu đáng yêu như một đứa trẻ nhưng cũng đáng thương như kẻ hành khất. Cậu tự do, thoải mái, tâm hồn cậu không trói buộc như tôi. Cậu phiêu lãng cùng mây, tâm hồn bay cùng gió không khô khốc như tôi, cậu tinh nghịch, hồn nhiên, năng động không lãnh đạm trầm mặc như tôi. Đặc biệt cậu sống thật với nội tâm chính mình chứ không điên cuồng, phập phồng như tôi.. cậu hồn nhiên tới nỗi hóa vô tâm.

    Đôi khi, tôi thực sự mệt mỏi, muốn âm thầm quên cậu nhưng không được. Đôi lúc cậu tức giận đuổi tôi đi, tôi lại cười nhạt im lặng. Cậu làm tim tôi đau nhói, nhưng cậu không hề sai, lỗi sai do tôi, do tôi như một trò hề của cuộc đời tôi. Ừ thì do tôi quá nặng tình với cậu chẳng hạn, tôi đơn phương một người vô tình không nên yêu như cậu, tôi đã quá quan tâm cậu mà không yêu chính bản thân tôi. Là do tôi đã quên bản chất của con người đó chính là chinh phục.

    Khóc cũng cần tư cách, yêu một người cũng phải cần vị trí, bên cậu thì cần thật lạnh lùng, vô tâm khiến cậu mãi mãi không chinh phục được. Tôi biết tất cả những điều đó, nhưng tôi không thể ngồi im nhìn cậu buồn được, tôi xót xa lắm! Người ta nói xấu, chà đạp tôi, tôi không khóc. Bạn bè chê tôi ngu ngốc, tôi im lặng. Cậu phũ phàng với tôi, tôi cười nhạt. Cậu đi bên người con gái khác, tôi thầm chúc. Nhưng một ngày, tôi vô tình vấp ngã, xung quanh là những con người xa lạ tôi lại bật khóc giữa dòng người tấp nập ấy. Dù không còn cơ hội để quay lại nữa, nhưng tôi vẫn muốn chưa bao giờ quen cậu, cũng như chưa bao giờ hứa với cậu điều gì cả.. chưa từng.. chưa từng yêu cậu sâu đậm như này!

    * * *

    Tuy nhiên, tôi lại muốn như vậy mãi mãi.. Giữa những cái phút giây cậu làm tim tôi nhói đau còn những khoảnh khắc bất ngờ, hạnh phúc. Cái cảm giác này, phải nói làm sao tôi cũng chẳng biết. Giống như vừa muốn đến Tết nhưng lại sợ Tết phải dọn dẹp nhiều vậy: Háo hức, hứng khởi xen lẫn âu lo, mỏi mệt. Thà rằng.. cứ để tôi phập phồng vậy mãi còn hơn ngày mà bóng cậu khuất dần phía cuối trời xanh thẳng tắp.

    Ai cũng biết con người chỉ sinh ra duy nhất một lần rồi cũng một lần duy nhất tan biến vào cõi hư vô vĩnh hằng, chỉ là "cái chết" đến với mỗi con người khác nhau và nó để lại dư âm cho người xung quanh lại là một thứ khác. Vốn chỉ là một ngày tôi buồn, buồn vì cậu sắp phải xa nơi đây về thành phố, buồn vì sợ cậu quên đi bóng trăng lặng ngắt, quên đi ánh đóm lập lòe rồi cả tiếng rặng tre rì rào kể chuyện trong gió, thậm chí, là cả tôi. Nhưng mà chỉ buồn thế thôi dường như chưa đủ thỏa mãn cho những cơn hành hạ trái tim tôi. Đột dưng, có điện thoại từ mẹ cậu gọi.

    Cậu mất!

    Nói làm sao đây, lúc ấy, cảm giác của tôi mơ hồ chẳng thể rõ mà cũng chẳng thể có từ ngữ nào để diễn tả. Tôi vẫn cứ lang thang dưới nắng vàng cùng lá rơi lả tả, vẫn cứ nhìn những con người cậu chơi cùng hằng ngày, vẫn cứ nghe biết bao điều dối trá, miệt khinh, chỉ là, không còn tiếng của cậu. Mọi thứ diễn ra với tôi giống một trò đùa hơn là sự thật. Tôi chẳng thể tin nổi một người sống sờ sờ hôm qua vẫn nói cười với tôi mà bây giờ đến bóng hình tôi không thể thấy. Chẳng quen! Tôi có thể tự khẳng định, cậu không phải là tất cả đối với tôi nhưng thói quen tôi chẳng thể bỏ duy chỉ có cậu. Cậu biến mất, vắng vu vơ tới lạ.

    Cái cảm giác trống vắng như là Tết thiếu đi đào mai, trung thu thiếu mất bánh dày, bánh nướng, có thể không cần thiết nhưng lại không thể quen. Một người lớn lên bên cạnh ta, cùng ta chạy qua quãng đường dài, nếm trải biết bao hương vị của cuộc đời từ bầu trời xanh thanh mát tới bão giông đen ngùn ngụt. Người đem lại cho ta cảm giác vô cùng đặc biệt, vừa khiến ta say đắm trầm luân lại cũng khiến ta đớn đau đoạn trường, muốn giữ lại mà cũng muốn bỏ đi. Rồi một ngày người đó biến mất, mất khi bầu trời vẫn xanh rờn như những ngày quá khứ, thử hỏi, ta.. chấp nhận làm sao?

    Cứ mơ mơ hồ hồ chờ đợi, vừa lay lắt giữa ranh giới sự thật và không thể chấp nhận mà tôi quên mất thời gian: Mười năm..

    Mười năm thôi, mười năm tôi vẫn dưới bóng cây đợi cậu, sợ một ngày cậu về lại thấy cô đơn như một ngôi sao le lói sáng để cho tất cả thiên thạch thấy sự tồn tại lẻ loi của mình giữa cả ngân hà rộng lớn.. Mười năm đối với cuộc đời chỉ là một quãng thời gian, nhưng đối với thanh xuân của một người con gái là như nào hở cậu? Phải chăng, là quãng thời gian đẹp nhất đi? Cậu dùng cả cuộc đời ở mãi nơi kia thế giới, còn tôi dùng cả thanh xuân để chờ đợi, vậy.. ai sẽ là người hi sinh chỉ cần một thứ vì tôi? Sẽ chẳng có ai, không có một ai ngoài những trận mưa bất chợt rào rào đổ xuống, ngoài bốn mùa tuần hoàn đi qua với lớp lá non mơn mởn, xanh rờn rợn, vàng thấm đượm và rồi trơ trụi, lạnh lẽo. Buồn không? Không! Cô đơn không? Không! Hối hận không? Càng không! Tôi không buồn, cũng chẳng cô đơn hay hối hận vì lãng phí mười năm của mình như vậy. Thời gian mà, ai rồi cũng đổi thay, tôi chỉ hoài niệm những kỉ niệm vẫn còn vẹn nguyên theo những ngày tháng ấy. Vì cậu, tôi chờ mười năm, tôi chỉ tiếc rằng, dù tôi có ngu ngốc đợi chờ đến bao nhiêu vẫn không thay đổi nổi "người hai thế giới"

    Dường như, kiếp trước tôi nợ cậu rất nhiều, nhiều tới mức không phải chỉ những năm tháng thanh xuân có thể trả mà có lẽ lại là tâm tình cả đời tôi. Sinh nhật cậu thôi, cũng thật mệt! Rõ ràng tin nhắn của tôi chẳng rung lên rộn ràng như mười năm trước, rõ ràng tôi chẳng hề nhận được một tin nhắn đòi qua phiền phức nào của cậu nhưng cõi lòng tôi phiền tới lạ.. Phiền bởi những vất vả, bộn bề giữa dòng đời ngày nào cũng xoay quanh, buồn khi phải đấu tranh với con tim, với đống cảm xúc hoen nhàu, lẫn lộn, ngày nào cũng chỉ nhớ vì cậu. Tới lúc này, tôi thà để cậu đòi quà tôi còn hơn!

    À mà cậu này, lâu lắm rồi, tôi chẳng nghe cậu nói thêm câu nào nữa. Tối nào cũng chỉ một đoạn voice chat cậu trêu đùa ngủ ngon, nhưng khi ôm nó vào, tôi chẳng thể ngủ ngon nổi. Nước mắt tôi từ lâu đã chẳng thể rơi, không phải không rơi nổi mà mỗi lần khóc tôi luôn cố kìm nén. Tôi nói rồi, tôi mạnh mẽ mà, mạnh mẽ để đợi cậu trở lại đòi cái tư cách khóc. Chứ khóc như này, nước mắt.. mặn lắm!

    Có những người đến thật đúng lúc, nhưng rồi họ cũng lại rời đi đầy chóng vánh, cậu cũng vậy! Cậu để lại cho tôi muôn loại cảm xúc, tới lúc cậu đi rồi, cậu tàn nhẫn cướp nốt cánh cửa mở ra trái tim của tôi, nó khô khốc, lạnh lẽo, chẳng còn cảm nhận nổi một chút tình cảm bất kì nào xung quanh. Như vậy, cậu vừa lòng chưa? Lẽ ra, tôi nên ghét cậu chứ nhỉ, nếu cậu không xuất hiện thì có lẽ tôi vẫn vô chân thiên tà, ngây thơ, chẳng lo nghĩ, nhưng, tôi cũng cám ơn bởi tình cảm cậu vô tình cho tôi. Đó là thứ tình yêu mà nhiều uyên ương mãi chẳng thể có được nổi, yêu đau đớn, đắm say, yêu tới sống không ra người mà chết cũng không can tâm làm ma, muốn bên cạnh nhau mãi mãi mà cũng muốn rời xa cực cùng. Yêu mà.. mấy ai là thoát ra khỏi vòng tròn con tim- lí trí. Tôi cũng là người, biết đau, biết vui, biết buồn biết ước nguyện, biết chính tôi muốn bên cậu mãi mãi. Biết luôn thời gian với mỗi người chẳng dài và khoảng cách giữa hai ta ngày càng gần lại. Nếu cho tôi quay trở về những năm tháng ấy, có lẽ, tôi vẫn sẽ không quen cậu nhưng yêu cậu từ lâu đã thành chân lý dù trong dĩ vãng.

    TNP! Tôi đợi cậu gần mười năm thanh xuân, tôi yêu cậu bằng tất cả những gì tôi có, còn cậu, chờ tôi, không lâu nữa đâu.. Dù chỉ một giây, tôi vẫn muốn nắm tay cậu thêm lần nữa.. Hẹn!

    "Lá bay theo gió về trời

    Còn tôi chẳng biết đến nơi cậu về

    Mười năm đằng đẵng, lê thê

    Duyên xưa, vật cũ, lời thề còn đâu?"


    [​IMG]

    Tiểu Thiên
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...