Trùm giải trí bí sủng: Cục cưng tiểu ngốc thê Tác giả: Công Tử Diễn Editor: Đào2108 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Cường cường, Hài hước. Nguồn: Wikidich Số chương: 2026 Giới thiệu: Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện edit của Đào2108
Chương 1: Buộc thật chặt, thở không nổi. Bấm để xem Thành phố C, chạng vạng tối. Ngọc Liễu Viên, biệt thự Phong gia. An Mộc vội vã chạy tới, đứng ở ngoại cửa lấy gương ra, sửa sang lại khuôn mặt đầu tóc của mình thêm một lần nữa. Đôi mi dày nặng, đem đôi mắt hoàn toàn che khuất, đôi chân mày vẽ chẳng ra hình dạng gì cả, đôi môi vừa dày vừa nặng nhìn là biết do tô quá nhiều son môi, hơn nữa thêm cái đầu tổ quạ kia, cả người quả thực thảm đến không nỡ nhìn. Quần áo thì càng đơn giản hơn, áo thun, quần jean, dáng người bình thường, như một học sinh tiều học. Bộ dáng này của cô căn bản không hề giống tiểu thư danh viện*, càng giống một tên du côn đầu đường xó chợ. (con nhà giàu thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu) Nhưng An Mộc đối với bộ dáng xấu xí này cực kì vừa lòng, cô cũng không tin khi Phong Tử Khiêm nhìn thấy bộ dạng này của cô thì còn có thể đồng ý đính hôn. An Mộc lặng yên không tiếng động, dán sát vào tường tiến vào Phong gia, cố gắng không gây ra tiếng động. Vừa tiến vào tiệc đính hôn, một làn nhiệt đánh úp vào mặt, làm An Mộc cảm thấy ngạt thở. Ngực bị xiết đến có chút đau. Do xiết ngực quá chặt nên cô sắp thở không nổi rồi. Cô ngó trái ngó phải, sau đó thuần thục liếc góc không người nào đó của Phong gia, bước chân nhẹ nhàng, một chút lại một chút, di chuyển đến gần ban công. Thăm dò xem xét, không ai chú ý tới nơi này, giang hai tay ra nới lỏng chút quần áo. Đúng lúc này ______ "Buộc chặt quá, nên thở không nổi rồi?" Một thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo sự trào phúng, đột nhiên vang lên bên tai. An Mộc toàn thân cứng đờ, tâm nháy mắt nhảy lên tới cổ họng. Quay đầu thật nhẹ nhàng. Liền nhìn thấy trên ghế ngồi ở ban công có một người đàn ông đang ngồi đó. Người đàn ông kia mắt hoa đào liễm liễm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, nghiêng nghiêng mắt liếc nhìn An Mộc một cái. Bộ dáng cuồng vọng không kiềm chế được kia, cứ như vị hoàng đế bễ nghề nhìn thấy một con kiến. Một hơi thở nguy hiểm ập tới, làm An Mộc nuốt một ngụm nước miếng. Thời gian, chậm rãi trôi qua. Ước chừng mười giây trôi qua, An Mộc mới mở miệng nói: "Anh bị bênh tâm thần à, tôi quen biết anh sao?" Cái gì sân nhà, cái gì diễn kịch người đàn ông này không hiểu được! Nhưng hắn làm sao biết được mình buộc ngực a? (chỗ này chỉ nói là a này chẳng biết gì mà lại biết bả buộc ngực) Người đàn ông mắt hoa đào liếc nhìn, lộ ra thần sắc tiêu sái. Môi mỏng khẽ mở, ánh mắt mạng theo từng đợt tà khí và mị hoặc nhè nhẹ: "Hóa ra An tiểu thư trí nhớ kém đến như vậy." Ba chữ An tiểu thư này, do hắn nói ra mang theo mị lực vô cùng, làm người nghe cảm thấy hết sức gợi cảm và mị hoặc. Bọn họ đã gặp trước rồi sao? Bất quá vấn đề hiện tại quan trọng nhất chính là: Thân phận bị phát hiện rồi? Tròng mắt An Mộc co rụt lại, nếu người đàn ông này chạy vào trong yến hội nói bậy bạ gì đó, vậy chẳng phải mấy năm ngụy trang của mình đều uổng phí? Tuy trong lòng khẩn trương nhưng tiếp theo ______ Cô đem những thứ chuẩn bị tốt ở ngực và bụng trút xuông, áo thun rơi xuông. Quay đầu, đối với người đàn ông cười hắc hắc, gương mặt kia xấu đến làm người kinh tởm. Cùng lúc đó, An Mộc lui về sau làm động tác như muốn chuồn mất, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cô đọt nhiên xoay người bước lên. An Mộc một tay bắt lấy cổ áo người đàn ông kia, một tay chống trên thành tay vin, đùi thon dài giơ lên, đầu gối đặt giữa hai chân người đàn ông kia, dau đó hung tợn mở miệng uy hiếp: "Tôi mặc kệ anh là ai, bất quá những gì vừa rồi anh nhìn thấy, nếu dám nói với người khác, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Chương 2: Ngươi này xem như nhào vào trong ngực? Bấm để xem Một cái rèm chắn bằng hạt châu, đem ban công tối đen che lại, ngăn cách với đại sảnh như là hai thế giới khác nhau. Giờ phút này An Mộc như nghiêng cả người lên người đàn ông kia. Hai người mặt cách mặt không quá 5cm, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông như được phóng đại lên, nhìn không thấy một lỗ chân lông. Đôi mắt hoa đào liễm liễm kia, khí chất tà tứ không kiềm chết được, đối mặt với An Mộc đang hung tợn uy hiếp, khóe môi lại cong lên một độ công gợi cảm. Hai người như trao đổi hô hấp với nhau, trong hơi thở có mùi thuốc lá dày đặc pha lẫn với mùi hương nam tính nồng đậm, ập vào mặt An Mộc. Thêm vào khuôn mặt tuyệt sắc đến người thàn cùng căm phẫn kia, trông nháy mắt An Mộc mặt đỏ tim đập. Nha! Cái người đàn ông này tuyệt đối là yêu nghiệt! An Mộc buông cổ áo hắn ra, chuẩn bị đứng lên. Nhưng ở bên hông, đột nhiên xuất hiện một bàn tay to dùng sức kéo, làm cho An Mộc vừa đứng thẳng lại một lần nữa ngã gục xuống ngực người đàn ông kia. Hai tay của cô gắt gao đỡ hai bên tay vịn của ghế, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn. Tay của hắn, nhìn như tùy ý đặt ở bên hông nhưng lại làm cho cô không thể nào cử động. An Mộc trong nháy mắt tức giận: "Anh làm gì vậy?" Người đàn ông lười nhác dựa vào trên ghế nằm, mắt đen như mực, tỏa ra ánh sáng sắc bén, tầm mắt của hắn, không kiêng nể gì đánh giá khuôn mặt của An Mộc, tựa như muốn xuyên qua lớp hóa trang này, nhìn đến khuôn mặt thật của cô. Bị một luồn khí lạnh lẽo đánh úp, An Mộc lúc này mới nhớ tới, ngưới đàn ông trước mặt này, không dễ chọc! Cô rùng mình một cái. Tiếp theo, liền nghe hắn không nhanh không chậm mở miệng: "An tiểu thư, lời này phải là tôi hỏi mới đúng, cô đây là ___ nhào vào trong ngực?" Tiếng nói của hắn khàn khàn lại trầm thấp, khi vào tai An Mộc, nháy mắt tựa như tiếng đàn violong C điệu trưởng, mang theo chút mê hoặc cùng gợi cảm, làm cho người ta tâm tư ngứa khó nhịn. An Mộc sắc mặt cành hồng, đáng tiếc bị lớp hóa trang che lấp. Nha! Đồ lưu manh! An Mộc cắn răng, cô kéo đùi lên gối, nghĩ làm cho đầu gối ở giữa hai chân người đàn ông hung hăng va chạm. Dám đùa giỡn cô nãi nãi, hôm nay tôi sẽ khiến anh đoạn tử tuyệt tôn! Nhưng ai ngờ ____ Đùi vừa mới có động tác, liền bị người dàn ông kia một tay có lực mà nắm lấy, làm cho cô không thể nào cử động! An Mộc cúi đầu, phát hiện đầu gối mình cách đáy quần của người đàn ông kia chưa đến một centimet. Đây là thất bại trong gang tất nha! Thấy vậy cô liền đưa tay đấm ngực, nhưng trong nháy mắt cả người cứng đờ ra. Bởi vì cô cảm giác được ngón tay đang đặt ở trên đùi kia đang từ từ cọ xát. Mùa hạ mặc ít, nên cách lớp quần jean mỏng cũng có thể cảm nhận được bàn tay to ấm áp và thô ráp của hắn. Loại cảm giác thô ráp này, làm An Mộc giống như bị điện giật, cảm giác như tê tê dại dại. Lần đầu tiên cùng người khác phái có loại thân mật tiếp xúc như thế này, làm An Mộc mặt đỏ tai hồng. Cô dùng sức giãy giụa, nhưng bị hắn dùng thế võ teakwondo nhị đoạn ngăn lại, trước mặt người đàn ông này cô như biến thành người tay trói gà không chặt, thế nhưng đến giờ vẫn không thể động đậy. Sau dó, hắn nghiêng đầu, miềng kề vành tai An Mộc, đôi mắt hoa đào mang theo từng đợt từng đợt tà ác: "Sao nào? An tiểu thư trừ bỏ đặc biệt ở trước mặt tôi thích cởi quần áo giờ còn muốn cùng tôi.. thâm nhập giao lưu?" Khi hắn nói chuyện hơi thở thổi vào trong tai An Mộc, làm cô không tự giác toàn thân run lên, cảm giác tê tê dại dại nháy mắt lan đến toàn cơ thể. Quấy nhiễu làm lòng người ngứa ngáy. An Mộc căng bản không nghe được hắn nói gì, vội vàng rũ mắt, liền nhìn thấy sườn mặt của hắn Sườn mặt hắn, góc cạnh rõ ràng, khóe miệng nhìn như không chút để ý cố tình mị hoặc vô cùng, tựa như hoa thược dược lộng lẫy, làm người cảm thán kinh ngạc. An Mộc ngây người nhìn, ba giây trôi qua mới phản ứng với lời nói của người đàn ông kia. Thâm nhập giao lưu? Đàn ông thối không biết xấu hổ!
Chương 3: Thích, còn đôi co lòng vòng. Bấm để xem An Mộc tức đến nghiến răng nghiến lợi, thân thể run rẩy. Xem xét thân hình cao lớn người đàn ông này, lại cúi xuống nhìn thân thể nhỏ bé của bản thân, ánh mắt đối lập, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không thể dùng cứng đối cứng với anh ta được. Cầu xin tha thứ? Rõ ràng mấy năm nay Phong gia ép dạ cầu toàn, giả bộ đáng thương nhu nhược đến nước chảy mây trôi rồi, nhưng trong ánh mắt người đàn ông này, lại thể hiện ra biểu tình mà chỉ có ở những người cầm quyền bễ nghễ thiên hạ, cố tình vì điều này mà trong lòng An Mộc ảm thấy không được tự nhiên. Tròng mắt cô đảo tròn, chợt dừng lại, ánh mắt sáng lên. Đôi môi dày nặng hơi chu ra, bóp giọng mở miệng nói: "Người chết a, anh thích tôi như vậy thì nói thẳng ra đi, còn đôi co lòng vòng." Nói rồi, cố ý đem môi chu cao lên, mắt nhắm lại tựa như muốn nói "Tôi thực hưởng thụ", "Mau tới hái tôi đi" bộ dạng gấp gáp, hai tay buông tay ghế vịn, cả thân thể dựa sát vào người đàn ông kia. Cô cũng không tin với bộ dáng này mà anh ta cũng có thể nuốt trôi! Không ngoài dự liệu của cô, khí tràng của người đàn ông này nháy mắt thay đổi, vừa rồi hơi thoet mang theo sự tà mị, bây giờ thì lạnh như băng cảm giác có thể đem mọi thứ xung quanh đóng băng luôn rồi. Tiếp theo, An Mộc cảm thấy ngực như bị người mạnh mẽ đẩy ra. Cô mở to mắt, ánh mắt đảo qua, rồi bất hợt dừng ở trên da của người đàn ông kia. Màu da đó, so với phụ nữ còn đẹp hơn a! An Mộc thấy vậy nhất thời ngứa tay, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay lên mặt hắn sờ soạng một phen. Thật mềm! Thật mịn nha! Cũng không biết hắn dùng laoij mỹ phẩm nào để dưỡng da! Hơn nữa.. Người này không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc a! Nhưng mà, hiện tại quan trọng hơn hết là, cô rốt cuộc đã thoát ra khỏi tay hắn nha! Còn chưa kịp mừng may mắn thì liền ____ "Phanh" "Ôi, mông của tôi" An Mộc ngã mông đặt dưới đất, cô bật cái nhảy lên, xoa xoa mông đã bị ngã thành mấy cánh. Nha! Người này xuông tay cũng qua độc á đi! "Anh chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu" Sau khi nói lời tàn nhẫn, thân thể nhỏ bé liền trốn mất. Mắt nhìn người phụ nữ kia giống như các trạch linh hoạt lẫn vào trong hội trường, không còn bộ dạng giương nanh múa vuốt kia, nháy mắt đã biến thành con cừu non yếu ớt, người đàn ông kia ánh mắt ngưng tụ sát khí cùng lạnh lẽo chậm rãi tan biến. Khóe môi mỉm cười cứng đờ, chợt nở rộ, chói sáng đến lóe mắt người nhìn. A! Tới tham gia yến hội vốn chỉ là ứng biến, không nghĩ tới lại để cho hắn phát hiện một người rất thú vị! Phong Kiêu hắn sống 28 năm, chưa từng có người dám dùng lời nói như vậy tới để đùa giỡn hắn. "Sẽ không bỏ qua cho anh" Vậy thì rữa mặt mong chờ, vật nhỏ kia rốt cuộc "sẽ không bỏ qua" như thế nào. Đôi mắt thon dài của hắn thích ý nheo lại, như hồ ly vừa ngửi thấy con mồi. * * * An Mộc sau khi đi vào yến hội, vuốt cổ, hai tay khoanh lại đặt trước người, đôi mắt nheo lại. Người đàn ông vừa rồi đến tột cùng là ai? Đang tự hỏi, điện thoại trong túi rung lên như đoạt mệnh, gương mặt hóa trang kia cùng đôi con ngươi không hợp hiện lên sự thông minh thnah triệt, giờ phút này trong mắt An Mộc lại hiện lên sự khinh thường. Cô chậm rì rì móc điện thoại ra, bấm nghe, đặt điện thoại cách lỗ tai khoảng hai mươi centimet. Trong điện thoại truyền đến giọng nữ bén nhọn, đinh tai nhức óc: "An Mộc sao tới giờ cô còn chưa tới." An Mộc dựa vào tường bĩu môi, lời nói ra lại cùng hình tượng không có chút nào tương xứng, cô sợ hãi trả lời: "Bác gái Phong, cháu.." "Cháu cái gì mà cháu? Phong gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, hôm nay cùng Tử Khiêm đính hôn cô lại dám đến trễ? A! Có phải cô không muốn đính hôn không? Cô là cái đồ sửu bát quái, việc đính hôn có không vui thì cũng phải là Tử Khiêm chúng tôi? Cô đừng quên, cô từ nhỏ cha mẹ đều chết, là Phong gia chúng tôi nuôi cô, không có Phong gia cô đã sớm chết đói rồi! An Mộc, làm người phải tri ân tất báo! Cô.."
Chương 4: Tôi là người của đoàn phim Bấm để xem An Mộc nhìn trời mà trợn mắt, biết ngay sẽ như thế này mà! Từ nhỏ đến lớn, cô nghe đến tai sắp thành kén luôn rồi. Nhưng.. Bọn họ cho rằng cô là đồ ngốc sao? Đúng là bọn họ đã thu dưỡng cô, nhưng đồng thời bọn họ cũng tiếp nhận công ty của ba cô.. An Thị! "Này cô có nghe tôi nói không đấy? A? Cô tới đâu rồi?" An Mộc vội vàng đưa di động tới bên tai, "bác gái Phong, cháu đã tới yến hội." "Vậy sao cô không nói sớm." "..." Bà có cho tôi cơ hội mở miệng sao? Ngắt điện thoại, An Mộc đưa tay làm mặt quỷ. Còn không phải chỉ là đính hôn sao? Làm như là đòi mạng tới nơi rồi vậy đó. Chiều nay có buổi thử kính, từ khi cô ra khỏi trường quay, trực tiếp lên taxi, do thời gian hấp tấp cô chỉ có thể chuẩn bị ở trên xe. Hơn nữa di động rung không ngừng, khi cô xuống xe mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng, đó chính là.. cô quên buộc ngực rồi! Đừng nghĩ rằng việc này chỉ có ở cổ đại, hiện tại cô ở N năm sau cũng đang dùng đây này. Lúc ấy quả thật rất lo lắng, trước mặt nhiều người như thế, cô phải làm sao bây giờ? Sau khi nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang mở cửa. Cô như nhìn thấy cứu tinh, không nói hai lời, "vèo" một cái đã chạy vào trong xe. Sau khi đã ngồi vào ghế sau, nhìn trên ghế lái có người ngồi, nên trực tiếp mở miệng, cô là người của đoàn phim, mượn xe thay quần áo. Nghĩ đến chuyện này, mặt An Mộc liền 囧, đời này đây là lần đầu tiên An Mộc cô thay đồ trước mặt một người đàn ông xa lạ đó! Hơn nữa lúc này trong xe tuy rằng có chút tối, không thấy rõ người ngồi trên ghế lại, nhưng cô lại có thể thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy một đôi mắt phượng cực kì sắc bén. Tên tài xế này chỉ lẳng lặng ngồi đó, như một cái bóng, nhưng lại làm cho An Mộc cảm thấy không khí xung quanh mình cực kì áp lực. Nhưng khi đó cô không thể quản được nhiều, cô chỉ có thể nhanh chóng hóp bụng lại xóc áo thun lên, sau đó đem ngực buộc lại thật chặt, kết quả chính là một người có dáng người làm cho người ta phun máu nháy mắt biến thành sân bay. Tiếp theo, cô cái gì cũng không dám nói, đỏ mặt nhảy xuống xe, rời đi ngay lập tức. Nghĩ đến đây, An Mộc bất giác lại đỏ mặt. Cầu cho cả đời này đừng gặp lại người tài xế kia. Nhưng tiếp theo______ An Mộc sửng sốt. Đột nhiên cô nghĩ đến người đàn ông gặp ở trên ban công. Nghĩ tới lời hắn nói "đặc biệt thích ở trước mặt tôi cởi quần áo" "Đoàn phim sân nhà", hơn nữa khí tràng của hắn rất quen thuộc. Nha! An Mộc hung hăng vỗ lên trán của mình, người đàn ông vừa rồi thế mà là tên tài xế kia! An Mộc kinh ngạc chừng một phút. Đem chuyện phiền não vứt ra sau đầu, An Mộc lại lần nữa ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nơi này là sân nhà của Phong gia, nhưng tại sao đến một người của Phong gia cũng không nhìn thấy? Không thích hợp, quá không thích hợp. "An Mộc" Đột nhiên, một giọng nữ thanh thúy truyền đến. An Mộc nghe vậy liền bĩu môi. Quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái mặt váy dạ hội dài màu trắng khoảng chừng 23 -24 tuổi đang ưu nhã đi tới. Trong tay cô ta bưng hai ly rượu vang màu đỏ, thấp giọng nói: "An Mộc, sao bây giờ cô mới đến? Cô có biết anh Tử Khiêm ở đâu không?" Còn có thể ở chỗ nào? Khẳng định là đang ở một góc nào đó phong lưu khoái hoạt, ngắt hoa thơm cỏ lạ rồi. Phong Tử Khiêm là người Phong gia sủng trong lòng bàn tay, tính tình thì thối lại còn háo sắc. Hắn thuộc loại chay mặn đều không kiêng, ai đến cũng không từ chối, đổi phụ nữ còn nhanh hơn so với thay quần áo. Nếu không phải An Mộc đem bản thân biến thành bộ dáng này, dáng người cũng buộc chặt, thì sớm đã bị hắn đạp hư luôn rồi. Mà người trước mắt, chính là một trong những người phụ nữ của Phong Tử Khiêm, tiểu minh tinh hạng hai của giới giả trí – Bạch Ngọc Khiết.