- Xu
- 50,216

Đoản X: Ba bước chân.
Ngay khi về đến khu tiếp nhận các con tàu ra vào hay gọi là cửa phụ của Solomon, có ai đó đã cảm thấy điều bất thường kì lạ. Bình thường vào khoảng mười giờ tối, các con tàu trinh sát trở về rất nhiều, hơn nữa chưa kể đến những phương tiện tư nhân khác của phi hành gia và người trong trụ sở, thế nhưng Clinton chỉ vừa rời khỏi hơn ba mươi phút, anh ta đã thấy cửa này vắng lặng một cách lạ lùng đến khó tin. Bốn người RDVO đánh hơi được mùi của loại năng lượng đặc biệt và thân quen đang bao trùm khắp bãi giữ phi thuyền rộng lớn.
Ryder nhảy khỏi H1BT19 trước tiên, anh ta ra hiệu một chút rồi vài bậc thang máy mở ra, đám người Veronica, Drake và Orson cũng lần lượt hạ xuống. Clinton dẫn trước, bọn họ khoác nhanh đồng phục và đuổi theo về phía cửa ra vào.
"Nhanh lên, tôi cảm thấy có điều gì đó rất bất thường ở đây!" - Clinton nói gấp.
"Tôi cũng vậy, chúng ta phải ra khỏi đây và đến phòng điều chỉnh thời gian, chúng ta cần phải quay về sớm! Mười hai giờ đêm nó sẽ đóng cửa cho đến tuần sau!" - Veronica đang rảo bước nhanh, tay cô vẫn đang điều chỉnh một vài số liệu ảo.
Drake như nhận ra gì đó, anh ta đóng cúc áo rồi nhảy lên:
"Chết tiệt! Lại quên mất ngày hôm nay chính là thứ bảy, 19/01/ 2102!" - Drake nghiến chặt hàm răng kêu ken két: "Thứ bảy hàng tuần sẽ đóng cửa trạm phi hành thời gian một lần để bảo dưỡng!"
Orson tiếp lời, anh ta cũng lấy ra sẵn hộp trắng ban nãy: "Ừ, thật trớ trêu! Garrick như muốn đùa cợt với chúng ta, hắn muốn chúng ta cứ phải lên xuống chỉ vì thời gian cho một thử thách là có hạn!"
"Garrick?" - Clinton kêu lên: "Là nhà khoa học Garrick hại các cậu?"
"Orson, anh nói ít thôi!" - Ryder bắt đầu ngắt lời, anh ta sợ rằng Clinton không tin bọn họ nếu nói ra cái tên ấy. Cũng bởi Garrick - nhà khảo cổ học cũng như nhà bác học lỗi lạc mà bọn họ vẫn thường ngưỡng mộ này lại để lộ ra bộ mặt ma mị đến kì dị như vậy. Đến anh ta còn không tin cho đến khi chính mắt nhìn thấy Mười Bốn phát nổ, mọi sự tin tưởng của anh chỉ trong cái nháy mắt mà vỡ vụn.
"Nhưng Ryder.." - Clinton quay mặt lại, "hmm, thật chứ?"
"Có thể là rất khó tiếp nhận, nhưng đó là sự thật thưa ngài Clinton yêu dấu!" - Veronica vỗ về tầm vai rộng của Clinton, cô ta nhìn thấy trong đôi mắt của anh là sự căm phẫn cũng như những tia cháy rối loạn liên hồi. Ryder đứng đấy, gằm mặt, không thốt nên lời nào.
"Thôi thôi! Giờ không phải lúc ngồi chọc ngoáy và bêu xấu lão ta, chúng ta cần phải quay về trước khi quá muộn, và tất nhiên sẽ đến hòi lão Garrick hiện tại, à là tương lai cho ra nhẽ!" - Drake lao tới từ xa, anh ta làu bàu trước mặt cái không khí nặng nề giữa bọn họ. Một tiếng động nữa phá hủy sự nặng nề ấy, là từ Orson béo bụng: "Chậc, tôi hứa sẽ không bao giờ lắm lời nữa!" - Anh ta khẽ tát nhẹ lên cái má phúng phính của mình.
"Được thôi Veronica nếu em đã nói vậy." - Clinton quay phắt mặt đi, anh ta trông có vẻ tức giận. Có lẽ anh cần một lời giải thích thật sự, và tất nhiên là từ Garrick.
Ba bước chân.
Tiếng dồn dập và rung động nhẹ nền đất bên dưới, không phải một mà là nhiều những âm thanh va đập của sắt và vũ khí, nguồn năng lượng bí ẩn cứ dần lớn hơn xung quanh mà chưa thể thấy rõ. Năm người chững bước lại, nhanh nhẹn lôi ra từ túi cái áo bó đen đồng phục của mình hộp trắng và đứng về tư thế phòng thủ. Đó là VT-Dog. Loại robot canh giữ ở Solomon, đích thực là vậy, đích thực là có kẻ đứng đằng sau ám hại RDVO, nhưng song đó Clinton vẫn tự dối mình, anh ta ra lệnh tấn công ngay lập tức khi xác định chính xác vị trí của những con robot này.
- Tiêu diệt kẻ xâm nhập! Tiêu diệt kẻ xâm nhập! - Đồng thanh của hơn sáu con VT-Dog khàn rè đến rợn cả người.
"Nghe lệnh tôi, ban đầu đứng tập trung lại để chúng tấn công vào điểm chính rồi bất ngờ nhảy lên và tản ra, phục kích sau cánh tay và rút mã năng lượng!" - Clinton gằn giọng nói với đám người sau lưng, ngay tức bọn họ đã làm theo những gì anh ta chỉ định.
"Ryder, cậu sẽ bắn gục trước VT-Dog 04 và rút ra, bọn tôi theo đó nhảy lên và bao vây!"
"Rõ!" - Ryder khụyu gối, anh ta đang cố gắng ngắm bắn một cách chính xác nhất.
Còn hai bước, một bước, và..
- Đoàng! - Một tiếng súng ngắn vang lên, tiếp sau là hàng loạt tiếng rối loạn động cơ nào đó, Ryder theo kế hoạch lách nhanh qua đám VT-Dog bao quanh, ngay đó Veronica, Clinton, Drake và Orson lăn mình nhảy theo. Như đã ra dấu, cả năm người nhanh chân tiến sát vào sau cánh tay của bọn robot, Clinton rút được dây nguồn. Không may Drake bị phát hiện, Vt-Dog 03 xoay người, nó vật anh xuống đất và hất văng ra xa, tay giơ lên nạp năng lượng và chuẩn bị bắn. Lập tức có Orson lao mình chạy tới, vụt lên rút dây nguồn từ cánh tay chứa vũ khí mà 03 đang khởi động, nó nằm liệt ngay xuống sàn và Drake bị một vết thương nhỏ ở chân, bụng và ngực. Veronica vội chạy lại đỡ, tiếng súng cứ nổ ra liên hồi, mọi người vừa phòng thủ vừa chạy tới chỗ cô. VT-Dog 02 lao nhanh, nó chĩa vũ khí vào mặt Clinton và Ryder, hai tay hai loạt đạn kép. Hai người họ khựng lại, lùi hai bước. "BÙM BÙM BÙM!" - Loạt đạn vô tâm vẫn vậy mà nổ ra, tốc độ rất nhanh phi tới bán kính hai mét rưỡi trước mặt, sau đó có một vụ nổ. Nó kèm theo âm thanh rè của robot như yếu dần: "Tiêu diệt kẻ xâm nhập! Tiêu diệt kẻ xâm nhập!"..
Ba bước chân.
Ryder đang cõng Drake, anh ta rảo bước chạy nhanh vào thang máy, đặt phịch kẻ đằng sau xuống sàn.
"Drake, mạnh mẽ lên!" - Ryder cười cười, nụ cười nhạt. Anh ta như kiệt sức và không còn chút năng lượng nào, Ryder nằm nhoài ra đất, mắt lin dim nhìn ánh sáng trên căn phòng đưa trở lại thời gian phía trước, lòng tự nhủ một ý niệm nào đó, không thấy rõ.
Ba bước chân.
"Orson! Liệu Ryder có bị làm sao không? Tôi mất liên lạc với anh ấy rồi!" - Veronica ấn mạnh nhiều lần vào bảng máy trước mắt, cô đã mất hết kiên nhẫn.
"Tôi không biết, nhưng cô cũng đừng lo lắng, nhất định Ryder sẽ thoát khỏi thôi!" - Orson đứng nghiêm bên cạnh, nơi họ đang đặt chân là một căn phòng tối chẳng thấy ánh sáng gì ngoài năng lượng từ túi của Veronica phát ra.
"Chết tiệt! Lão Garrick đó đã kiểm soát toàn bộ Solomon! Hiện giờ chúng ta không có lối thoát, liệu có thể kịp được không?"
"Tôi hi vọng vậy, giờ đã là mười một rưỡi." - Ánh mắt anh ta bỗng trùng xuống, vậy còn những người khác thì sao, anh ta thầm an ủi bản thân mình.
Ryder nhảy khỏi H1BT19 trước tiên, anh ta ra hiệu một chút rồi vài bậc thang máy mở ra, đám người Veronica, Drake và Orson cũng lần lượt hạ xuống. Clinton dẫn trước, bọn họ khoác nhanh đồng phục và đuổi theo về phía cửa ra vào.
"Nhanh lên, tôi cảm thấy có điều gì đó rất bất thường ở đây!" - Clinton nói gấp.
"Tôi cũng vậy, chúng ta phải ra khỏi đây và đến phòng điều chỉnh thời gian, chúng ta cần phải quay về sớm! Mười hai giờ đêm nó sẽ đóng cửa cho đến tuần sau!" - Veronica đang rảo bước nhanh, tay cô vẫn đang điều chỉnh một vài số liệu ảo.
Drake như nhận ra gì đó, anh ta đóng cúc áo rồi nhảy lên:
"Chết tiệt! Lại quên mất ngày hôm nay chính là thứ bảy, 19/01/ 2102!" - Drake nghiến chặt hàm răng kêu ken két: "Thứ bảy hàng tuần sẽ đóng cửa trạm phi hành thời gian một lần để bảo dưỡng!"
Orson tiếp lời, anh ta cũng lấy ra sẵn hộp trắng ban nãy: "Ừ, thật trớ trêu! Garrick như muốn đùa cợt với chúng ta, hắn muốn chúng ta cứ phải lên xuống chỉ vì thời gian cho một thử thách là có hạn!"
"Garrick?" - Clinton kêu lên: "Là nhà khoa học Garrick hại các cậu?"
"Orson, anh nói ít thôi!" - Ryder bắt đầu ngắt lời, anh ta sợ rằng Clinton không tin bọn họ nếu nói ra cái tên ấy. Cũng bởi Garrick - nhà khảo cổ học cũng như nhà bác học lỗi lạc mà bọn họ vẫn thường ngưỡng mộ này lại để lộ ra bộ mặt ma mị đến kì dị như vậy. Đến anh ta còn không tin cho đến khi chính mắt nhìn thấy Mười Bốn phát nổ, mọi sự tin tưởng của anh chỉ trong cái nháy mắt mà vỡ vụn.
"Nhưng Ryder.." - Clinton quay mặt lại, "hmm, thật chứ?"
"Có thể là rất khó tiếp nhận, nhưng đó là sự thật thưa ngài Clinton yêu dấu!" - Veronica vỗ về tầm vai rộng của Clinton, cô ta nhìn thấy trong đôi mắt của anh là sự căm phẫn cũng như những tia cháy rối loạn liên hồi. Ryder đứng đấy, gằm mặt, không thốt nên lời nào.
"Thôi thôi! Giờ không phải lúc ngồi chọc ngoáy và bêu xấu lão ta, chúng ta cần phải quay về trước khi quá muộn, và tất nhiên sẽ đến hòi lão Garrick hiện tại, à là tương lai cho ra nhẽ!" - Drake lao tới từ xa, anh ta làu bàu trước mặt cái không khí nặng nề giữa bọn họ. Một tiếng động nữa phá hủy sự nặng nề ấy, là từ Orson béo bụng: "Chậc, tôi hứa sẽ không bao giờ lắm lời nữa!" - Anh ta khẽ tát nhẹ lên cái má phúng phính của mình.
"Được thôi Veronica nếu em đã nói vậy." - Clinton quay phắt mặt đi, anh ta trông có vẻ tức giận. Có lẽ anh cần một lời giải thích thật sự, và tất nhiên là từ Garrick.
Ba bước chân.
Tiếng dồn dập và rung động nhẹ nền đất bên dưới, không phải một mà là nhiều những âm thanh va đập của sắt và vũ khí, nguồn năng lượng bí ẩn cứ dần lớn hơn xung quanh mà chưa thể thấy rõ. Năm người chững bước lại, nhanh nhẹn lôi ra từ túi cái áo bó đen đồng phục của mình hộp trắng và đứng về tư thế phòng thủ. Đó là VT-Dog. Loại robot canh giữ ở Solomon, đích thực là vậy, đích thực là có kẻ đứng đằng sau ám hại RDVO, nhưng song đó Clinton vẫn tự dối mình, anh ta ra lệnh tấn công ngay lập tức khi xác định chính xác vị trí của những con robot này.
- Tiêu diệt kẻ xâm nhập! Tiêu diệt kẻ xâm nhập! - Đồng thanh của hơn sáu con VT-Dog khàn rè đến rợn cả người.
"Nghe lệnh tôi, ban đầu đứng tập trung lại để chúng tấn công vào điểm chính rồi bất ngờ nhảy lên và tản ra, phục kích sau cánh tay và rút mã năng lượng!" - Clinton gằn giọng nói với đám người sau lưng, ngay tức bọn họ đã làm theo những gì anh ta chỉ định.
"Ryder, cậu sẽ bắn gục trước VT-Dog 04 và rút ra, bọn tôi theo đó nhảy lên và bao vây!"
"Rõ!" - Ryder khụyu gối, anh ta đang cố gắng ngắm bắn một cách chính xác nhất.
Còn hai bước, một bước, và..
- Đoàng! - Một tiếng súng ngắn vang lên, tiếp sau là hàng loạt tiếng rối loạn động cơ nào đó, Ryder theo kế hoạch lách nhanh qua đám VT-Dog bao quanh, ngay đó Veronica, Clinton, Drake và Orson lăn mình nhảy theo. Như đã ra dấu, cả năm người nhanh chân tiến sát vào sau cánh tay của bọn robot, Clinton rút được dây nguồn. Không may Drake bị phát hiện, Vt-Dog 03 xoay người, nó vật anh xuống đất và hất văng ra xa, tay giơ lên nạp năng lượng và chuẩn bị bắn. Lập tức có Orson lao mình chạy tới, vụt lên rút dây nguồn từ cánh tay chứa vũ khí mà 03 đang khởi động, nó nằm liệt ngay xuống sàn và Drake bị một vết thương nhỏ ở chân, bụng và ngực. Veronica vội chạy lại đỡ, tiếng súng cứ nổ ra liên hồi, mọi người vừa phòng thủ vừa chạy tới chỗ cô. VT-Dog 02 lao nhanh, nó chĩa vũ khí vào mặt Clinton và Ryder, hai tay hai loạt đạn kép. Hai người họ khựng lại, lùi hai bước. "BÙM BÙM BÙM!" - Loạt đạn vô tâm vẫn vậy mà nổ ra, tốc độ rất nhanh phi tới bán kính hai mét rưỡi trước mặt, sau đó có một vụ nổ. Nó kèm theo âm thanh rè của robot như yếu dần: "Tiêu diệt kẻ xâm nhập! Tiêu diệt kẻ xâm nhập!"..
Ba bước chân.
Ryder đang cõng Drake, anh ta rảo bước chạy nhanh vào thang máy, đặt phịch kẻ đằng sau xuống sàn.
"Drake, mạnh mẽ lên!" - Ryder cười cười, nụ cười nhạt. Anh ta như kiệt sức và không còn chút năng lượng nào, Ryder nằm nhoài ra đất, mắt lin dim nhìn ánh sáng trên căn phòng đưa trở lại thời gian phía trước, lòng tự nhủ một ý niệm nào đó, không thấy rõ.
Ba bước chân.
"Orson! Liệu Ryder có bị làm sao không? Tôi mất liên lạc với anh ấy rồi!" - Veronica ấn mạnh nhiều lần vào bảng máy trước mắt, cô đã mất hết kiên nhẫn.
"Tôi không biết, nhưng cô cũng đừng lo lắng, nhất định Ryder sẽ thoát khỏi thôi!" - Orson đứng nghiêm bên cạnh, nơi họ đang đặt chân là một căn phòng tối chẳng thấy ánh sáng gì ngoài năng lượng từ túi của Veronica phát ra.
"Chết tiệt! Lão Garrick đó đã kiểm soát toàn bộ Solomon! Hiện giờ chúng ta không có lối thoát, liệu có thể kịp được không?"
"Tôi hi vọng vậy, giờ đã là mười một rưỡi." - Ánh mắt anh ta bỗng trùng xuống, vậy còn những người khác thì sao, anh ta thầm an ủi bản thân mình.
Last edited by a moderator: