Viễn Tưởng Three Hours - Lê Thảo (Pp1901)

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Lethao_1901, 28 Tháng mười hai 2018.

  1. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Viễn tưởng - Lê Thảo (PP1901)

    Tên truyện: Three Hours

    Thể loại : Truyện ngắn, viễn tưởng, thời gian, vũ trụ, khoa học.

    Tác giả: Lê Thảo (PP1901)

    Trạng thái: Đã hoàn thành. Số đoản: 13


    (Cập nhật lần cuối ngày 18/06/2019)

    Giới thiệu:

    "Viễn Tưởng" là một lát cắt nhỏ của hành trình thám hiểm Sader mà những phi hành gia hết sức giản dị vẫn luôn khao khát tiến đến. Trích đoạn có tên "Three Hours" - Ba giờ, ba giờ bão táp để vượt qua những xui xẻo hiếm có trong nhiệm vụ của họ. Hãy theo bước những vị anh hùng mưu trí và nhiệt huyết để tìm lại chính con đường trở về, cũng như lòng kiên trì và sự can đảm mà mỗi người trong chúng ta đều theo đuổi đến ngày thành công. Chúc các bạn có những giờ phút đọc truyện vui vẻ!

    Thân ái! Tác giả: Lê Thảo.

    Link thảo luận, góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Lê Thảo (PP1901)

    Danh sách đoản:

     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng sáu 2019
  2. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản I: Đếm ngược.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giây,

    Hai giây,

    Ba giây,

    Bốn giây

    Năm giây

    * * *

    Mười giây

    Bùm! "Thông báo khẩn! Thông báo khẩn! Trạm K0E-77 đã phát nổ vào lúc 19: 06: 49, từ trường chỉ định rút ngắn. Cắt áp suất, cắt!"

    Áp suất trên con tàu 39HL-14 tràn ra, chỉ số sau ba giây tụt xuống 0%. Hầu hết vật trên nó bị hút với tốc độ chóng mặt.

    "Bắn!"

    Mười bốn đã phát nổ, lập tức các mảnh vỡ của nó được bắn laze mạnh, đưa về khoang trong của trạm. Mười phút sau chuyển tới hố đen ZM-098-TT89 thuộc dải ngân hà Sader 09, tiêu hủy hoàn toàn bởi tên lửa hạng nhất của K0E-77.

    "Ryder, anh cừ lắm!"

    "Không có gì, cuối cùng chúng ta cũng thoát được, thật may mắn."

    "Phải, nếu không thoát ra khỏi mười bốn, có lẽ chúng ta đã bị chết chìm bởi sóng hạ âm từ K0E-77, nguy hiểm quá!"

    "Tên Garrick ngu xuẩn! Hắn muốn hại chúng ta chết theo cách lắp đặt chương trình tự động tiêu hủy bằng sóng hạ âm? Không ngờ tôi lại ngu ngốc đến nỗi không thể phát hiện ra chúng nằm ngay trên tầng điều hướng của trạm, quá ngu ngốc!"

    Bốn phi hành gia, Ryder - đội trưởng, Veronica, Drake và Orson bơi trên trường chân không, nắm tay nhau thoát khỏi âm mưu của kẻ thù: Garrick - lão khoa học bệnh hoạn luôn muốn thử nghiệm những chiếc chiến hạm lỗi thời và điên rồ.

    "Ryder, anh gọi cho trạm cứu trợ có được không?"

    "Nhưng Drake, thiết bị liên lạc của tôi đã dồn năng lượng để phóng laze đó rồi, hiện tại nó đã cạn."

    "Thế còn Orson và Veronica thì sao?"

    "Của chúng tôi cũng thế" - Hai người cùng lên tiếng sau khi kiểm tra lại một hồi túi đồ của mình.

    "Chết tiệt, túi của tôi chỉ còn lại cái đồng hồ 3%" - Drake đập mạnh vào cái túi của anh, tức giận.

    Bỗng từ xa có một luồng sáng. Nó như đang di chuyển lại gần, mỗi lúc một sáng hơn, vận tốc áng chừng 780.000km/h, ngay khi máy cảnh báo vang lên một đoạn 5s.

    "Ryder, hình như có một ngôi sao lệch quỹ đạo!" - Orson lên tiếng.

    "Bán kính? Vận tốc và Cường lực lệch?"

    "Vô cùng lớn, chỉ số đang tăng! Trong vòng 3'nữa e rằng sẽ đến đây!" - Veronica nhìn chằm chằm vào bảng biểu số trước mắt, hoảng hốt đọc.

    "Nếu bây giờ chúng ta đến tiểu hành tinh L1N-00 gần đây nhất thì mức ảnh hưởng là?"

    "Khoảng 78%"

    "Không còn thời gian nữa đâu, dù chỉ là 1% cũng phải đi ngay!" - Ryder vội vã ngoảnh mắt nhìn đốm sáng cứ lớn dần lao tới.

    Drake ném chiếc đồng hồ của mình về phía tiểu hành tinh bị lệch quỹ đạo, chiếc đồng hồ lơ lửng giữa không gian. Anh nắm chặt tay của những người bạn và chạy nhanh về khoảng xa.

    "Cẩn thận Orson!" - Cả nhóm rời đi được năm mươi mét trước lúc ngôi sao có bán kính ba trăm ki lô mét lao đến mười lăm giây.

    Tiếng động lớn vang lên. Có một vụ nổ do va đập. Nhưng lại không phải nhóm bốn người bị ngôi sao đó đụng trúng. Có thể thấy ở góc quay gần nhất, đồng hồ chịu lực tối tân nhất thế kỉ hai mươi hai của Drake đã bị nổ do sức nóng bốn trăm độ C từ tiểu hành tinh. Lạ rằng, sau mười lăm giây, hai mươi giây tim như ngừng đập ấy, ngôi sao đó vẫn không lao tới mặc dù họ đang đứng giữa tầm bán kính ba trăm ki lô mét chưa thoát được. Và, nếu như lí giải rằng cái đồng hồ bé tí kia đã cản và làm đổi hướng của nó thì càng vô thực. Nhưng, sự thực vẫn là ba phút nữa trôi qua.. Ngôi sao đó chưa đến..

    "Ôi chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra đây Ryder? Nó vẫn chưa đâm vào chúng ta?"

    "Có phải chúng ta đang nằm mơ không?" - Orson thốt lên.

    "Đợi đã, Ryder, đồng hồ của tôi.." - Drake bất giác nhìn về cái túi đã bị ném đi từ lúc nào.

    Như một lời nhắc nhở, cả ba người còn lại theo phản xạ đều nhìn vào thời gian của mình: Nó đang chạy ngược!

    Điều này thật không thể tin được, thời gian đang lùi lại, nó lùi lại theo vận tốc rất ổn, rất đều.

    "Này Veronica, cô có nhận ra điểu gì từ nãy không?" - Orson vỗ vào vai người đồng hành hỏi.

    "Thời gian quay ngược?"

    "Không! Là vị trí của chúng ta. Cô không thấy ngôi sao ban nãy lao đến chúng ta từ hướng đông, chẳng phải bây giờ lại thấy nó phát sáng từ hướng bắc?"

    "Drake! Cậu ấy nói rất đúng! Vị trí của chúng ta đang thay đổi!" - Ryder lên tiếng.

    "Không thể nào, nếu do môi trường chân không làm chúng ta bị trôi thì không thể trôi từ phía Tây của ngôi sao xuống phía Nam được! Huống hồ.. huống hồ.."

    "Huống hồ, ngôi sao đó đứng yên và sức của chúng ta lại có hạn giữa cái vũ trụ vô cùng rộng lớn này!" - Ryder tiếp lời.

    "Nhìn xem Ryder!" - Veronica lên tiếng - "Con.. con thuyền của chúng ta ban nãy!"

    Cả bốn người trợn mắt nhìn thấy từng mảnh ghép trong số cả tỉ những mảnh ghép đó từ hố đen ZM-098-TT89 hợp lại..
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  3. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản II: Giới thiệu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ryder! Cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?"

    Bất chợt không gian đảo lộn, các vì sao như đang bị cuốn vào một thứ gì đó hỗn loạn. Và dường như họ đang được đưa đến gần hơn tới Trái Đất.

    "Rõ ràng là ta đứng yên! Sao lại có cảm giác di chuyển như tốc độ ánh sáng như vậy?"

    "Chúng ta đang đến gần Trái Đất!"

    "Ê này Orson, liệu chúng ta có phải đã được cứu bởi một con tàu vô cùng lớn và vô hình không? Có vẻ thú vị đấy!"

    "Không thể nào, chắc là con tàu đó lắp bằng kính thôi. Ha ha!"

    "Drake, Orson! Hai cậu ngồi ấy mà suy luận lung tung! Nếu là một con tàu lao như điên với tốc độ ánh sáng thế này, đến lúc đâm vào khí quyển của Trái Đất thì chẳng phải chúng ta sẽ chết cháy sao?" - Veronica phân tích một cách tỉ mỉ, có lẽ còn không loại trừ khả năng nào đó liên quan tới việc con tàu của họ tự dưng liền lại, và tất nhiên là cảnh tượng trạm K0E-77 phát nổ ban nãy cũng hiện ra, ngay sau đó mười giây.

    "Thôi chết, ừ nhỉ!"

    "Với lại, chúng ta vẫn đang lơ lửng!" - Cô tiếp lời.

    Thời gian vẫn cứ thế mà chạy ngược. Phút chốc, cả bốn người bắt đầu bị rơi thẳng xuống một hành tinh quen thuộc.

    "Bắt đầu rơiiii rồi!

    " Vậy thì chúng ta cùng nín thở! Có chết thì chết chung! "- Orson béo bụng thốt lên.

    " Không đâu Orson, tôi sẽ dìm cậu xuống địa ngục vì đã nói chúng ta sắp chết ở đây. Haha! "

    " Ờ anh bạn, chúng ta còn chưa báo thù. "

    " Và tất nhiên là chúng ta sẽ không để yên cho lão Garrick thối rữa đó! "- Ryder cười cười.

    Họ nói như vậy trước khi thực sự tin rằng con tàu vô hình nào đó đang cứu họ là một cỗ máy vô hình, thà nghĩ như vậy còn đúng hơn là tin vào cái gì đó không khoa học cho lắm. Ví dụ như thời gian đang quay lại, như những gì đang thực sự diễn ra chẳng hạn.

    Nhưng, sự thật vẫn là sự thật. Sau một hồi lao tới, mọi thứ vẫn yên ổn như một phép màu. Lạ kì thay!

    Ryder, Drake, Orson và Veronica bị thả xuống những tầng mây, rơi vào cái hồ của trạm K0E-77 ở Bắc Cực. Thật ra thì nhiệt độ của nó vô cùng lạnh nhưng được tạo nhiệt liên tục từ tầng đốt nhiên liệu của K0E-77 nên duy trì ở dạng nước. Cú ngã khá đau.

    Bốn người vặn mình bơi lên mặt nước, họ nhìn nhau không nói gì. Tất nhiên là vì, trạm kiểm soát ban nãy đã phát nổ lại đứng sừng sững yên ổn như chưa có gì cả! Và giờ đây, họ đã biết mình phải ngăn chặn ngay lập tức thiết bị tự động truyền sóng hạ âm của Garrick vì có lẽ đây là cơ hội hiếm có, ừ thì cứ cho là vậy, vì nó thật lạ lùng! Không có thiết bị quay ngược thời gian, và cũng không ai mang theo thiết bị có thể thực hiện bước nhảy không gian thời gian kiểu này.

    " Mau vào đó! Bây giờ là 16: 24: 07, chúng ta được quay lại gần ba tiếng trước khi mọi thứ kích hoạt! "- Ryder lên tiếng.

    Drake đập mạnh tay, khoái chí.

    " Yeah! Tôi cũng không ngờ lại có vụ chơi thú vị đến vậy "

    " Được, chúng ta cùng xông lên! "- Bốn người cùng chúng tay quyết tâm thay đổi lại thời gian.

    * * *

    Ryder:

    Công việc: Phi hành gia hạng nhất thuộc tập đoàn hàng không vũ trụ W-898 Solomon, hiện đang làm đội trưởng của đội RDVO với nhiệm vụ trinh sát các mảnh thiên thạch vỡ thuộc dải Sader.

    Tuổi: 35

    Tính cách riêng: Anh được nhận xét là một đội trưởng chuyên nghiệp. Từng dẫn dắt RDVO từ một nhóm nhỏ bé trở thành tập hợp những phi hành gia vĩ đại với những khám phá vô cùng quan trọng.

    Drake: Phi hành gia hạng nhất thuộc tập đoàn hàng không vũ trụ W-898 Solomon, thành viên của RDVO, hiện đạng nhận công việc trinh sát các mảnh thiên thạch vỡ thuộc Sader.

    Tuổi: 32

    Tính cách riêng: Không có gì đặc biệt. Anh được nhận xét là người hỗ trợ vô cùng đắc lực cho Ryder, và đôi khi trong lúc làm việc lại mang tinh thần giải trí hơi quá mức.

    Veronica: Nữ phi hành gia hạng ba của W-898 Solomon, thành viên nữ duy nhất của RDVO, hiện đang nhận công việc thống kê và dự đoán số liệu thiên thạch vỡ thuốc Sader.

    Tuổi: 32

    Tính cách riêng: Cô được các bạn đồng hành gọi với biệt danh" con sư tử "bởi khá nóng tính nhưng có phần tinh tế và chuyên nghiệp. Số liệu cung cấp chính xác đến 98% và là thành viên quan trọng của RDVO.

    Orson: Phi hành gia hạng nhì của W-898 Solomon, thành viên kiểm soát và điều khiển của 39HL-14. Trong một lần phạm lỗi không phát hiện ra thiết bị tự động phát sóng hạ âm, con tàu 39HL-14 đã suýt hại chết cả đội RDVO.

    Tuổi: 40

    Tính cách riêng: Anh được nhận xét là nhiệt tình, phóng khoáng và đôi khi là lật đật và đáng yêu, do tuổi già sức yếu".

    * * *

    "Cậu có còn nhớ mật khẩu không?"
     
    lbk418, victoriakk, Annie Dinh12 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  4. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản III: Những con Robot.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Orson ngớ người ra ngay sau khi thử mở mã của cánh cửa. Trước đây họ thường ra vào bằng tín hiệu tự động nhận dạng khuôn mặt, chỉ là thiết bị này đã ngừng hoạt động ngay khi 39HL-14 cất cánh ra không gian.

    "Để tôi Orson!" - Veronica cầm trên tay một tảng băng nhỏ.

    "Cẩn thận đấy Veronica."

    Cô bắt đầu lao tới, ném một nhát mạnh vào cánh cửa trước mặt. Với cái lực của cô thanh niên ấy thì có lẽ thiết bị mật mã đã bị phá hủy không hẳn là hoàn toàn cho lắm, nhưng chắc chắn đã dẫn đến các chuông cảnh báo liên tục vang lên khi có kẻ xâm nhập. Bọn robot nhận được tín hiệu tự động trào ra, tiếng chân dồn dập đến điên đảo.

    Người ta gọi chúng là chiến binh bảo vệ, nhưng trong trường này bảo vệ kiểu đó quả là hơi ngược.

    "Khỉ thật! Chủ nhà lại bị chó nhà cắn!" - Drake mắt lừ những cỗ máy vô tri trước mắt.

    "Xông lên!" - Ryder ra lệnh.

    Cả bốn người cùng chạy tới, vật lộn với khoảng mười con robot. Ryder tiến đến trước, đẩy con HO-4 lùi lại hai bước, có lẽ bằng cái sức khá tốt của anh sau chuỗi ngày dài trong vũ trụ. Anh vật cánh tay của chúng xuống, lấy chân đá vào phần bụng, lập tức luồn ra sau rút mã kích hoạt của nó. Con robot này lập tức gục xuống hết năng lượng. Drake chạy ngay sau, luồn qua con đường mà Ryder vừa mở lối, chạy thẳng vào trong trong khi Orson và Veronica đang đánh lạc hướng chín robot còn lại bởi ánh sáng ảo. Ngay khi Drake thoát được, Ryder nhân cơ hội đánh lén HO-3 và HO-6 từ phía sau. Không ngờ do bộ phi hành gia chưa kịp cởi đã che mất ánh sáng ảo, khiến cho bọn chúng phát hiện và tập kích lại chỗ anh. Veronica vớ được một thanh sắt trong đống đổ nát ngoài cửa, đập trúng vào đầu HO-7, Orson chen vào đưa Ryder ra. Lúc này còn tới chín vệ sĩ, thật khó làm sao để xoay xở. Nhưng bỗng nhiên năng lượng của chúng vụt tắt, rơi la liệt xuống đất, power chỉ số 0%.

    "Drake đã lên tầng điều khiển yêu cầu hủy năng lượng của bọn này." - Ryder lên tiếng.

    "Thật mệt mỏi, không ngờ lại phải gặp chuyện này." - Orson ngồi bệt xuống.

    "Nhanh lên, chúng ta phải đến chỗ Drake, thời gian chỉ còn lại hai tiếng!"

    "Nhưng trước đó, anh nghĩ chúng ta đã đến lúc cởi bộ đồ này rồi, Veronica. Nó thật phiền phức khi quá to lớn."

    "Được rồi Ryder. Chúng ta vẫn kịp."

    Veronica cần bảng biểu tiến tới phía thang máy trên tầng cao. Cô được đưa tới trung tâm liên lạc của K0E-77, lập tức mở thiết bị liên lạc tới tập đoàn W-898 Solomon.

    "Xin yêu cầu liên lạc với tổng chỉ huy Clinton!"

    Chiếc màn hình trước mặt cô trở nên lóe sáng và bắt đầu gửi tín hiệu. Lạ thay sau một hồi chờ đợi vẫn không thể kết nối được.

    "Yêu cầu liên lạc với Clinton!"

    "Hiện tại yêu cầu của bạn không được chấp nhận." Chiếc máy thông báo.

    "Tại sao?"

    "Tín hiệu đã bị ngắt sóng. Chuẩn bị hai tiếng sau sẽ nổ. Tín hiệu đã bị ngắt sóng. Chuẩn bị hai tiếng sau sẽ nổ."

    Ngay sau, màn hình hiện lên một chữ "Over"

    "Chết dẫm! Không ngờ lão Garrick lại làm đến mức này." - Veronica kêu lên.

    Cô nhanh chóng sạc lại túi đồ của mình, linh hoạt lấy ra bộ đàm.

    "Alo, alo, đội trưởng Ryder, tôi là Veronica."

    "Bên đó sao rồi? Có liên lạc được với Clinton không?" - Tiếng Ryder ồm ồm phát ra từ trong bộ đàm.

    "Garrick đã cài đặt chế độ tự động phát nổ, đến cái máy này cũng không chừa ra!"

    "Được rồi, chúng ta thử làm cách khác xem sao, bây giờ cô hãy quay lại tập kết tại trụ sở trung tâm."

    "Rõ!"

    Veronica chạy nhanh về phía thang máy, thực hiện yêu cầu đưa lên phòng điều khiến của trạm.

    "Mức nhiệt đang giảm dần, mọi thứ có lẽ sẽ chẳng duy trì được bao lâu. Nếu không nhanh chóng phá hủy thiết bị tự động phát nổ, có lẽ chúng ta sẽ một lần nữa, à không, rất có thể sẽ phải chết ngoài vũ trụ dù có thoát ra khỏi con tàu đó!" - Cô tự thoại, đôi mắt sắc bén nhìn vào bảng thống kê năng lượng của toàn trạm, và tắt hết mọi nguồn cung cấp năng lượng cho các thiết bị vô dụng, như cái hồ nước đó chẳng hạn.

    Trung tâm điều khiến K0E-77.

    "Drake, anh đã tìm thấy thiết bị đó được gắn ở đâu chưa?"

    "Không thể tìm thấy, tôi không biết chân của sóng hạ âm được đặt ở đâu." - Orson lên tiếng.

    "Nhưng anh đã nói là chúng được đặt ngay sau cánh cửa?"

    "Ryder à, đó là cánh cửa của tàu chúng ta.."

    "Còn tôi thì hoàn toàn không tìm thấy manh mối nào cả, Ryder." - Drake bất lực thốt lên.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  5. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản IV: Truy tìm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật lố bịch làm sao khi những việc đơn giản thường ngày lại trở nên khó khăn đến vậy. Kiểu như ra ngoài vũ trụ mà không mang theo bình Oxi và một vài yếu phẩm khác.

    Veronica trở lại căn phòng trung tâm.

    "Bắt lấy Drake, Orson, và cả Ryder!" Cô ném cho mỗi người một lon nước. "Nước đóng lon, nước lạnh giải khát."

    "Cảm ơn bé Veronica! Chỉ là bây giờ uống cái này không phù hợp lắm thì phải." - Drake giễu cợt.

    "Drake, cậu gọi tôi là baby? Không tin tôi cho cậu một cước" - Veronica nhíu mày, cầm từng chiếc túi của các thành viên vừa sạc xong "Orson, của anh.".

    "Cảm ơn vì cả hai!" - Orson vớ lấy đồ của mình "Không thu nhập gì thật sao?"

    "Năng lượng đã nạp đầy, chắc có thể liên lạc với bên kia bằng bộ đàm vũ trụ."

    "Haha, một trò hề có thật, được để tôi." - Orson phát cười.

    Veronica tiến đến gần Drake, đẩy anh ta một cái dúi cả người xuống, suýt thì mất cân bằng mà ngã. Ryder mở nắp lon, uống vài ngụm, thật ra là đã khá khát rồi.

    "Trạm ta hết nước nóng rồi sao?"

    "Vâng, Ryder. Năng lượng tiêu thụ đã gần hết, còn lại sấp sỉ khoảng.." Cô tính toán một chút "24%, đủ để duy trì 2: 07: 06 nữa"

    Vậy là đã gần một tiếng mà vẫn chưa có thu hoạch.

    "Mau bật thiết bị giải mã, chúng ta bắt đầu kế hoạch số 2" - Ryder lôi ra một tập giấy, kẻ vẽ vài đường.

    Drake chịu trách nhiệm đi kiểm tra năng lượng và bảo trì. Orson đảm nhiệm công tác liên lạc bằng bộ đàm và Veronica ở lại cập nhật và giải mã số liệu với Ryder. Sau một hồi thống nhất. Tất cả mọi người sớm đã chia ngả rời khỏi căn phòng, tận dụng số thời gian tốt nhất.

    * * *

    Drake men theo đường xuống hầm năng lượng và đốt nhiên liệu. Nhiệt độ quả thật đã giảm xuống một lượng khá lớn, đến nỗi anh còn cảm thấy se lạnh. Drake đến phía nam căn hầm, nhập vài kí tự và sập cánh của truyền nhiệt cho các khu chứa thức ăn và đồ dùng. Cậu rút ra con dao từ trong hộp đồ của mình và bắt đầu đục khoét thứ gì đó trên mảng tường. Sau một hồi năm phút cậu đã mở ra được luồng sáng, phát ra giữa không gian một bảng thống kê vô cùng phức tạp, một bản thiết kế cách thức hoạt động và điều hòa nhiệt. Drake xem kĩ một chút rồi yêu cầu hủy toàn bộ các cửa nhận nhiên liệu tự động và tìm theo bản đồ đến các phòng năng lượng kiểm tra. Quả nhiên những tấm pin năng lượng mặt trời đã bị dỡ xuống. Cậu ta bắt tay vào lắp lại.

    Drake kiếm những mảnh sắt vụn dưới một cái tủ, một vài dụng cụ thiết yếu và các con tín hiệu tự động lắp vào những bảng điện, bật công tắc và bắt đầu điều khiển robot lắp những tấm pin lên trên đỉnh của căn hầm. Theo đó cậu trèo lên mặt băng và cho kích hoạt chương trình năng lượng mặt trời.

    "Đơn giản mà thôi!" - Drake khoái chí.

    Cậu liên lạc với Ryder và thông báo kết quả của mình.

    Thế nhưng trong phút chốc, mọi thứ bỗng bị phá hủy, những tấm pin đó bốc cháy và nổ lớn, tất cả năng lượng thu được về đã trở thành âm hai phần trăm, gây tổn hại tới năng lượng dự trữ của cả trạm.

    "Tại sao? Có một lỗi nào đó ở những thiết bị này!"

    Drake lại gần và kiểm tra lại một lần nữa bản thiết kế tầng hầm.

    "Drake! Drake! Năng lượng giảm đi 2%! Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?" - Tiếng Veronica quát lớn.

    "Xin lỗi, hình như tôi tính sai sót ở một đoạn.. Thôi chết! Đây là những tấm pin giả!" - Drake bàng hoàng khi thấy một mảng vỡ của thiết bị cung cấp.

    "Cậu làm gì thì làm, cẩn thận cho tôi! Chúng ta chỉ còn chưa đến 20%."

    "Được rồi, tôi sẽ để ý hơn.." Cậu tức tối vì bị dính chiêu của lão Garrick, trước đây lão già luôn luôn tạo ra những thứ giả và có hình dáng và kết cấu giống tới 100 phần vật cũ, chỉ khác là thiếu đi hay gắn thêm một mảnh đồng, như cách người ta cho thiếu đi nửa gam thuốc thành phần.

    Veronica tiếp tục liên lạc với Orson. Anh ta trong lúc phát hiện vụ nổ trên mặt đất của những tấm pin giả đã hoàn thành xong đợt sóng thứ hai mươi kể từ lúc anh bắt đầu thực hiện liên lạc bằng bộ đàm. Bởi vì chúng rõ ràng dùng để nói chuyện trên môi trường chân không và để bắt tín hiệu với trạm kiểm soát chứ

    Chẳng thể nhập vào đường sóng cách đây tới cả trăm km.

    Orson có kĩ năng khá tốt trong việc cải tiến và tìm ra các sóng ngầm. Nhưng có vẻ tình hình thời tiết bắc cực không tốt cho lắm, các khối khí áp ngăn cản rất lớn ở rìa tiếp xúc, căn bản là hoàn toàn không có khả năng liên lạc nếu như có thể cải tiến dù là tốt nhất. Thật cùng đường.

    "Khốn thật, một lão sư hoạn mà lại có thể hoàn hảo đến nhường này! Thật sự một kẻ hạng nhì như mình cũng không thể tự giải quyết cho thỏa đáng!" Orson nằm lăn ra trong năm phòng toàn máy móc và dây cap, lòng đầy buồn phiền và tức giận.

    "Orson, anh đã làm được chưa?" - Veronica vang lên một giọng nói hi vọng. Và rồi tất nhiên là thất vọng "Chưa sao?"

    "Ừ, hầu như đây như là một cái máy nhưng lại không có cơ cấu nào cả, chẳng thể hoạt động huống gì là đưa nó lên trời." Orson mỉm cười mỉa mai.

    "Được rồi Orson, hãy tiếp tục nếu có thể, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, như là sẽ quay lại khu liên lạc chẳng hạn, tôi nghĩ cái máy đó nếu được gỡ bỏ tính năng tự động phát nổ, có lẽ sẽ khác."

    "Ừ, vậy nhờ cô với Ryder cả đấy, tôi sẽ thu xếp đến giúp Drake."

    "Cái thằng nhóc đó, vừa làm hụt năng lượng kìa." Veronica kể lại, bực tức không thôi.

    "Tôi đã thấy, thật là.. Được rồi, cô chuyên tâm giúp Ryder đi, có gì tôi sẽ thông báo ngay."
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  6. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    [Nguồn: Photobucket]

    Đoản V: VT-Dog

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trung tâm điều khiển trạm K0E-77.

    Ryder và Veronica đang tất bật với chiếc máy tính trước mặt. Đã hơn ba mươi phút rồi nhưng chưa ai tìm thấy phần mềm tự động phát nổ ở chỗ nào.

    "Mật mã: 33D7H_9K_80JLQ, khởi nguồn!"

    "Lỗi, lỗi! Mật mã có định dạng không hợp lệ!"

    "Trời ơi! Chúa không thể cứu con sao? Cái máy lỗ sĩ này mà cũng đòi cả định dạng!.." Vừa nói, Veronica vừa đánh mấy nhát tức tối vào thân cái máy tính trông khá cũ kĩ.

    "Thôi Veronica, cái máy không có lỗi." Ryder ngoảnh lại nhìn, miệng cười cười.

    Bỗng nhiên một luồng sáng lóe trên đầu bọn họ, những chiếc chuông cảnh báo rú lên trông thấy, có vẻ như có tiếng nguy hiểm quanh đây. Từ đằng sau cánh cửa, Ryder và Veronica nghe thấy tiếng bước chân rùng rợn, và cả những luồng điện đang lẫn lộn với nhau không lối giải phóng. Đó có lẽ là robot? Nhưng hết thảy chúng nó đã đều bị ngắt điện rồi cơ mà? Họ bắt đầu nhìn nhau, không nói gì, ra ám hiệu trốn vào sau một bộ máy cồng kềnh.

    "Veronica, bắt lấy!" Ryder ném một chiếc hộp màu trắng, có thiết kế khá bắt mắt về phía cô gái đối diện "Cô có đoán được điều gì không?"

    Veronica bắt lấy vũ khí của mình rồi lại đưa cổ tay lên và ra hiệu khởi động thiết bị theo dõi. Chợt cô trừng mắt, vẻ mặt hốt hoảng và ngạc nhiên.

    "Đó là VT-Dog! Loại robot canh giữ ở trung tâm Solomon sao lại tới đây?"

    "Loại hạng nhất?"

    "Phải, hạng đặc biệt"

    Vừa dứt lời, tiếng đập cửa hai tiếng vang lên dữ dội, những mảng sáng màu đỏ lóe lên càng lúc càng mạnh, chỉ số nguy hiểm cao đột biến, họ không biết phải xử trí ra sao. Cánh cửa sắt vỡ vụn sau hai giây bị quét laze, VT-Dog tiến gần hơn, giọng của một chiếc máy cứng nhắc cứ rè rè đến khó nghe "Tội phạm xâm nhập.. Tội phạm xâm nhập..". Đôi mắt nó quét quanh căn phòng.

    VT-Dog trông khổng lồ, bộ phận não của nó chỉ vọn vẻn là một khối cầu tròn hình bầu dục. Thân được lắp đặt bởi những thiết kế có màu đen trông sang trọng, những đường nét của các mảnh vỏ sắt khít nhau, toát lên dáng vẻ hùng dũng. Hai cánh tay dường như có dấu vài thiết bị cảm ứng và vũ khí nguy hiểm ngay trong lớp vỏ khá lộ liễu. Nói chung nhìn từ ngoài vào trong, nó không khác gì một cỗ máy chiến đấu cừ khôi, người thiết kế đã biến dạng một thức máy bình thường trở nên lộng lẫy và cổ điển, nâng cấp khá chi tiết các bộ phận chiến đấu thấy tỏ tường.

    "Tại sao nó biết chúng ta xâm nhập vào đây?" Veronica gửi tin ngầm tới chiếc túi nhận ám hiệu của Ryder.

    Chưa kịp trả lời, chiếc máy chắn cho Ryder thoát khỏi tầm ngắm của VT-Dog bỗng bị nổ tung vì trúng luồng điện nguyên tử mạnh. Anh phản xạ quay ngoặt lại. Hóa ra sóng truyền tin đã bị phát hiện, quả không hổ danh là robot hạng nhất.

    Ryder nhanh chóng bấm nút khởi động hộp sắt trắng ban nãy, năng lượng tích tụ lại, tạo thành một chiếc súng ngắn bắn bằng tia laze và điện, đứng theo tư thế chĩa súng và sẵn sàng bắn trong vài giây tới.

    "Veronica, mau tiếp tục tìm kiếm quả bom, tôi sẽ cầm chân nó ở đây!" Ryder ngoảnh lại, ra lệnh cho cô đang trốn đằng sau chiếc máy nhỏ.

    "Được! Cẩn thận đấy Ryder!" Cô đứng dậy và chuẩn bị chạy thật nhanh, vòng vào sau con robot để tiến lại gần cái máy tính cổ quái kia.

    Như nghe được tiếng nói chuyện, VT-Dog lập tức bắn luồng điện tới chiếc tủ máy đối diện, nó nổ tan xác ngay sau Veronica dời được năm giây. Cô gái ấy luồn đến phần eo lập tức mở hộp sắt bắt một tràng vào eo của VT-Dog, tư thế cúi xuống và thoắt cái thật nhanh. Ryder phản ứng bóp còi, anh hướng súng chênh nhau từ một rưỡi đến ba độ, nổ trúng vào mắt, ngực và chân của VT, mấy chốc đã cách xa con robot vài mét. Trước đây anh từng là một tay súng giỏi.

    Đợi khi Veronica ổn định vị trí, anh lao lên và phòng bị con robot. VT-Dog cứ xoay người, đôi mắt nó tràn những điện mạnh, quét quanh căn phòng và làm nổ rất nhiều những thiết bị. VT cao hơn Ryder tầm mười phân, thân nó to oành, linh hoạt và rất khó đối phó, dù anh đã biết nút nguồn của loại robot này là sau cánh tay. VT-Dog tránh đòn rất giỏi sau loạt súng lén ban nãy, nó như phát cuồng và càn quét mọi thứ. Mỗi lần xông lén đến sau tay và nhử mồi, Ryder lại bị hất văng xuống đất và không ngừng phải tránh nhanh đôi mắt nguy hiểm kia, sau vài ba phút nó lại khởi động vũ khí một lần, những cánh tay xả ra đạn, lửa khét và khói bao trùm gần như mọi lối căn phòng.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  7. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản VI: Căn hầm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rầm! Rầm!" Những tiếng đánh đổ và xô đẩy cứ vang lên làm rung chấn toàn trạm, tiếng động mạnh ấy phát ra từ tầng kiểm soát.

    "Chết rồi! Liệu Ryder là Veronica có gặp vấn đề không Orson?" - Drake hốt hoảng.

    Orson cũng giật mình, những đợt vỡ vụn vách tường cứ nối nhau không ngừng, lẽ nào căn hầm sắp sập? Anh cố gắng vặn mình sửa những mảnh ghép của bình năng lượng, liếc nhìn Drake một ánh mắt quả quyết.

    "Tôi không biết, chỉ là tôi tin họ vẫn bình an!" - Anh ta có một chất giọng khàn.

    "Chúng ta có chúa!"

    "Ừ, dù chúng ta là những nhà phi hành, ừm xem nào, có thể gọi là cùi bắp được đấy!"

    Drake cười phá lên, huých Orson một cái vào eo.

    "Được lắm anh bạn già!"

    "Đau đấy!" - Orson quệt tay lên mặt, không may dính một chút nhọ.

    "Xin lỗi mà, ha ha!" - Drake lùi lại hai bước, tỏ vẻ giả vờ sợ hãi.

    "Ê Drake, lắp phần đó vào!" - Orson chỉ một con chíp điện tử ở xa "Sau đó thì đóng tấm pin lại, tôi nghĩ chúng ta sẽ có thể cung cấp lại toàn bộ năng lượng cho trạm trong vài giây tới."

    "Ở đâu cơ, tốt quá đấy nhỉ!" - Drake hào hứng ngó nhìn xung quanh.

    "Bên đó, chếch sang phải một chút, cậu đánh rơi ban nãy khi làm nổ tấm pin giả đấy thôi!" - Orson hơi gằn giọng.

    "Ừ thấy rồi." Drake ngoảnh thấy một đốm le lói ở đằng xa, cậu ta tiến lại gần và bắt đầu cúi xuống nhặt.

    Bỗng nhiên, khi anh vừa chạm vào vật đó, bốn phía căn hầm rạn nứt, những vết hở như dòng mạch điện lan rộng với tốc độ chóng mặt, trần hầm sập xuống.

    "Chạy mau Drake! Chúng ta mắc bẫy rồi!"

    "Orson, sao cơ? Tôi không nghe rõ!"

    "Chạy mau!" - Orson hét lớn, lăn mình rồi vật lại tránh ra một tảng băng rơi. "Hầm sập rồi Drake, chúng ta cần liên lạc với Ryder!"

    Drake nghe rõ, anh nhanh chóng nhặt con chíp đó, chạy luồn qua những khối băng nặng rơi liên tục xuống, mọi thứ thật nặng nề và khó lường, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ có thể khiến bọn họ chôn xác ở dưới lớp băng lạnh và cứng này. Một phần của căn hầm đã sập, những tiếng đổ mái va vào mặt đất tạo nên âm thanh dữ dội cùng với sự dao động không nhỏ trên lớp băng bên dưới. Nếu lớp băng ấy vỡ, rất có thể họ sẽ được đưa thẳng xuống biển chỉ vì căn hầm này nằm quá sâu dưới nền của Bắc Cực.

    Drake ôm chặt lấy thiết bị, anh vừa chạy vừa nghe tiếng la hét của Orson, tay giật lên theo trụ vận động mạnh của cơ thể, không tài nào gắn cho chíp vừa với khoảng trống! Anh lại vừa phải né những vật đáng sợ trên đầu.

    Một khối sắt rơi thẳng xuống ngay dưới phạm vi Drake đang tiến gần nhưng anh không hề hay biết, một chút nữa thôi là có thể bị đè chết.

    "Chết tiệt!" - Orson kêu lên.

    Tiếng nói của anh vừa dứt, khối sắt khổng lồ lập tức vỡ vụn trên không trung, rơi thành những viên nhỏ như sỏi xuống chân Drake, anh bất ngờ nhận ra khắc vừa rồi mình gặp nguy hiểm. Orson đã kịp mở hộp trắng và bắn hai phát đạn vào tâm khối vật thể ấy, có lẽ trước đây Ryder là học trò của anh.

    "Orson! Cảm ơn anh!" Drake nhếch mép cười, trông anh ta lúc này thật ngầu. Cùng lúc, mảnh chip nhỏ may mắn đã được đặt đúng vị trí, lập tức thiết bị trên tay Drake phát sáng. Những tần số bỗng chốc hiện ra và truyền tới các trung tâm nhận tín hiệu phát năng lượng, căn hầm tối bỗng bừng sáng, thấy rõ mọi cửa ra vào.

    "Cậu giỏi lắm Drake!"

    "Chạy mau, còn đứng đây nữa là coi như phí công đấy!" - Drake kéo Orson nhảy về phía trước, thoát khỏi một vụ nổ lớp ở sau lưng và tiếng sập ghê rợn của căn hầm, nó đã sụp đổ hoàn toàn. Lúc này bọn họ đang đứng trên thang máy đưa lên mặt đất.

    "Hú hồn thật đấy, may là chúng ta không sao, giờ thì sửa xong rồi, vấn đề năng lượng đã được giải quyết, Veronica và Ryder có thể cầm cự thêm vài giờ." - Drake thở phì phò, ngồi thõng xuống, hai khuỷu tay gác lên đầu gối ăn mừng.

    "Tôi chỉ lo chúng ta không kịp nữa, đến lúc này rồi mà vẫn chưa thấy phát hiện gì cả." - Orson chán nản đứng dựa vào thang.

    "Tôi tin bọn họ sẽ làm được, giờ chúng ta lên đó giúp hai người đó một tay"

    "Ừ, đành mong là tiếng động trên trạm ban nãy không xảy ra sự cố gì."

    "Ơ này Orson, ban nãy tại sao khi tôi vừa chạm vào con chip, căn hầm lập tức sập xuống thế, để ông đây còn chưa kịp thể hiện, thật tức chết!" - Drake hùng hổ đập cái mạnh xuống sàn.

    "Lúc tôi kiểm ra bản thiết kế căn hầm đã thấy có gì đó sai sai, rõ ràng nó được vẽ theo chiều ống và kín hoàn toàn, tỉ lệ bên ngoài là an toàn và vô cùng nhỏ. Nhưng cậu hãy nhớ lại mà xem, nơi chúng ta đứng rõ ràng là hình hộp chữ nhật, với lượng lớn những cửa tràn nguyên liệu ra ngoài, hơn nữa tôi còn thấy ngay dưới con chíp có gắn một luồng điện, một khi nhấc hay để nó ra vào khỏi bề mặt tiếp xúc sẽ dẫn đến việc nổ không gian hai chiều, cậu thấy đấy, tấm pin giả đó đã bị phá hỏng, căn hầm sập và thiết bị truyền năng lượng ngay khi giải phóng cũng phát nổ. Tóm lại là, kẻ thiết kế nơi này có ý định rõ ràng là năng chặn việc tạo năng lượng cho trạm! Một kẻ mưu hiểm!"

    "Garrick!" - Drake kêu lên.

    "Phải, chính là lão ta!"

    "Vậy nhưng lão đã chắc chắn chôn vùi RDVO ngoài không gian thì cần gì phải sắp đặt tỉ mỉ đến như vậy?"

    "Tôi nghĩ là do lão sợ chúng ta quay trở về, và tất nhiên là muốn có năng lượng để liên lạc.."

    "Thật điên rồ, máy liên lạc vẫn còn cái thiết bị tự động quái gở ấy!"

    Orson ngẩng mặt lên nhìn ánh sáng trên cao phía đường ra của thang máy.

    "Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là phải tìm ra phần mềm tự động phát nổ ấy ở đâu, chỉ có vậy mới có thể thay đổi tất cả!"

    "Ta chẳng khác nào trò đùa của lão Garrick thần kinh kia, haizz" - Drake bật dậy, anh quàng vai Orson. Lực của anh khá mạnh làm cho cả hai nghiêng về phía bức tường Orson vừa đứng, cả hai cùng ngã xuống. Bỗng nhiên có một thiết bị lộ ra từ một lớp trong nào đấy phía sau thang máy này, điều đó khiến cả hai kinh ngạc.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  8. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản VII: Hội tụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Drake và Orson lúc này đang cùng bê một cái hộp có vẻ như khá nặng, chân giảo hoạt chạy về phía lầu trên, nơi trung tâm quan sát của trạm. Mỗi lúc, họ đều có cảm giác như tầng dưới của tòa nhà càng lún sâu và đổ vỡ, chẳng mấy chốc mọi thứ sẽ sụp đổ. Tất nhiên là, Orson và Drake đã phát hiện ra điều gì đó đặc biệt ở cái vật hình trụ mà họ đang mang theo.

    "Veronica! Tìm thấy chưa?" - Ryder nặng nhọc hét lớn hỏi cô, chiếc súng trên tay khó mà cầm cự thêm được nữa.



    "Nó đang lại gần, Ryder! Thật kì diệu!" - Veronica thốt lên, cô nhận thấy thiết bị tự động ấy như biết đi vậy, tín hiệu của nó đang lại gần căn phòng "Là Orson và Drake! Họ đã hoàn thành vấn đề năng lượng và đang giúp chúng ta!"

    Ryder nghe rõ, anh lại tiếp tục bắn loạt đạn vào lưng của VT - Dog, đôi chân thoắt nhanh lẻn vào phía sau tay con robot, anh nạp hết năng lượng vừa được cung cấp vào súng, chuẩn bị ngắm bắn vào nguồn điện của nó.

    "Ba! Hai! Một! Bắn!" - Ryder nhẩm trong miệng, tay súng nắng chắc đưa đến tầm mắt, hướng chỉ rất chính xác vào mục tiêu.

    "Đoàng!" Tiếng nòng súng nóng cháy vang lên, một cái gì đấy vừa bị phá hủy làm cho khói đen nổ ra nghi ngút. Trong làn khói, người ta có thể thấy được một con robot cao lớn đang gục dần sau một người đàn ông can đảm. Bởi vì, chỉ một chút thôi trước khi tiếng súng nổ ra, những luồng điện hỗn loạn chứa trong laze của VT - Dog rất có thể sẽ quét qua người Ryder, rất có thể anh ta sẽ phải chết trước khi trở thành anh hùng vũ trụ.

    "Veronica, chúng tôi tới rồi!" - Từ phía sau cánh cửa, tiếng của hai người đàn ông vang lên. Có vẻ như bọn họ đã tụ họp đủ và nhiệm vụ coi như hoàn thành được một nửa.

    "Mấy người sao lâu thế hả! Có biết chúng ta chỉ con 30 phút không?" - Veronica bức bối, vừa mừng vừa giận đạp đổ cánh cửa rồi lôi hai kẻ to xác vào trong.

    "Ôi chúa ơi! Cái gì thế này!" - Drake trợn mắt nhìn đống đổ nát trong căn phòng "Ryder à, anh ác thật đấy, phá phách như vậy thì lấy lương chúng ta ra bù cũng chẳng đủ tiền đâu, anh không nghĩ cho anh em chúng ta còn phải đi ăn mừng nữa hả, bây giờ thì thất nghiệp rồi!" - Cậu ta vừa nói vừa khóc lóc xót thương đống máy móc bị cháy rụi, tan tành.

    "Chậc! Thế còn con VT - Dog này cậu cũng chẳng để lại cho tôi đem về nuôi." - Orson ngậm ngùi tay vỗ vào trán.

    Ryder chạy lại, tay bấm nút thu hồi vũ khí, chẳng mấy chốc cái súng đã được ghép lại hình dạng hộp trắng, cậu ta quàng lấy vai Drake và Orson:

    "Hay chúng ta chuyển nghề đi! Đi làm anh hùng vũ trụ được đấy, sẽ không phải bồi thường. Ha ha!"

    "Dừng lại ngay! Bây giờ không phải lúc để các anh ca cẩm đâu, làm ơn nghĩ xem chúng ta nên làm gì tiếp theo!" - Veronica cô nàng nóng tính lên tiếng.

    "Tôi nghĩ cậu sẽ chẳng lấy được chồng đâu Veronica thân yêu ạ.." - Drake châm biếm.

    "Còn nói nữa là anh sẽ biết hậu quả! Nói thử lần nữa xem?"

    Vừa dứt lời, Orson liền hốt hoảng lên tiếng, có vẻ như gấp gáp:

    "Ryder, Veronica! Hai người nhìn xem đây có phải thiết bị tự động phát nổ không? Chính nó là thứ truyền sóng hạ âm vào con tàu của chúng ta!"

    Ryder tiến gần, anh chăm chú nhìn vật có vẻ như bình thường ấy và lẩm bẩm điều gì đó, có lẽ là do hình dạng quá phổ biến mà không ai có thể nhận ra được.

    "Cậu thấy nó ở đâu thế?"

    "Khi tôi và Drake đang ở thang máy, nó được dấu sau lớp kính của bức tường."

    "Thôi chết, tôi quên mất! Trạm của chúng ta đang bị sập!" - Drake nghe thấy tên mình liền bất giác nhớ lại.

    "Sao cơ?" - Veronica ngạc nhiên.

    "Thật ngu ngốc, chúng ta chỉ còn gần nửa tiếng để ngăn chặn sự phá hủy của con tàu vũ trụ! Và tất nhiên là dù có làm gì đi chăng nữa, trạm K0E - 77 vẫn phải chôn vùi!" - Orson.

    "Tiếc thật, nơi đây gắn bó với chúng ta như vậy!" - Veronica nhíu mày, mắt cô hơi rũ xuống.

    Ryder sau một hồi nhìn thật kĩ thiết bị trên tay Orson liền mở túi của anh và lấy ra một vật nhọn, dài và sắc.

    "Bây giờ chúng ta hãy thử phá hủy thiết bị này!"

    "Nhưng Ryder, bằng cách nào?"

    "Mở nó ra!" - Cậu ta chỉ vào cái hộp trước mặt.

    "Không thể nào! Mở những loại như vậy chúng ta cần giải được mật mã!" - Veronica ngạc nhiên.

    Drake nghe vậy nhảy bổ lên, dúi nhẹ Veronica một cái, làu bàu:

    "Cô có còn bình thường không thế? Lão Garrick chẳng bao giờ đặt ba cái rắc rối đỏ cả! Ông ta chỉ thích làm mọi thứ theo cái tính cổ lỗ sĩ của bản thân thôi!"

    "Drake, anh vừa mới làm cái gì!" - Lúc này có vẻ như cô Veronica đã thực sự tức giận.

    "Vậy thì tôi giúp cậu mở, Ryder" - Orson lên tiếng, anh sắn tay áo lên và bắt đầu lục lọi vài dụng cụ trong túi "Cậu nói đúng đấy, mấy bộ đồ to thùng thình này thật phiền phức, thật may vì chúng ta có một kì nghỉ giữa chừng kéo dài ba tiếng, và tất nhiên dù không muốn mặc lại cái đồ phiền toái ấy nhưng tôi vẫn sẽ giúp nhóm ta hoàn thành tốt nhiệm vụ, vì vậy, hãy cùng nhau cố gắng!"

    "Được, cùng nhau cố gắng!" - Drake lên tiếng, anh giơ úp bàn tay của mình ra.

    Ryder, Orson và cả Veronica, ba người họ lần lượt chồng tay của mình lên, trong khoảnh khắc, mọi thứ như có một luồng điện mạnh mẽ vào người họ, tất cả tràn trề năng lượng chiến thắng.

    "Yeah!"​
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  9. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản VIII: Ngăn chặn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh vật Bắc Cực chung quanh thật buồn tẻ, nhạt nhẽo. Bốn phía chỉ thấy những tảng băng lớn nhấp nhô liên hồi, thoạt đầu nếu nhìn sẽ thấy thoải mái, nhìn lâu lại thấy lạnh.

    Trạm K0E-77 sừng sững ở giữa khoảng băng rộng, cao chừng một tòa tháp, thiết kế trông không kém sang trọng. Trước mặt có một hồ lớn và rộng, hồ nước này đang dần đóng băng do nhiệt lượng duy trì đã bị cắt từ vài chục phút trước. Và tất nhiên, dưới làn nước "mỏng manh" còn lại, ta có thể thấy được một cơn bão.

    Trung tâm trạm kiểm soát K0E-77.

    Drake đang chen cái đầu của mình vào khe tủ, mắt liếc dọc hoài tìm một vật nào đó, có lẽ là một thỏi sắt đã được mài. Bỗng anh ta kêu lên, ôm bụng ra cười, tay mở cánh tủ thò rồi nắm chắc vào vật cần tìm. Drake vội chạy lại bên nhóm người Ryder và bắt đầu thọc cái dùi sắt ấy vào khía của chiếc hộp to.

    Sau một hồi hí hoáy, cả bốn người dường như đã tháo rời tất cả lớp vỏ ra khỏi cái hộp thần bí kia. Mọi thứ thật bất ngờ.

    "Ôi! Ryder thân yêu, chúng ta đang nhìn thấy điều gì đây?" - Orson lên tiếng.

    Cả bốn người đều ngơ ngác nhìn thiết bị trước mặt, giờ đây nó đúng là máy tự động truyền hạ âm và chính là cái thứ "Tự động phát nổ" kiểu như bom vậy đấy.

    "Thật không thể tin được!" - Veronica lại thốt lên.

    Cái thứ hộp rất lớn kia vừa mới được tháo gỡ hoàn toàn lớp vỏ đến "gỉ sắt" và xấu xí vô cùng, nhìn nó còn xấu hơn cả thứ cổ lỗ nhất Trái Đất mấy trăm triệu năm qua ấy. Vậy mà! Vậy mà sau lớp vỏ đó lại là thứ thiết bị tối tân, những móc xích của nguồn điện mắc liền lên nhau, những đường viền và năng lượng trải đều quanh bề mặt của cái lõi. Và tất thảy cái thứ gọi là sóng hạ âm đó: Nó tự tạo ra. Phải rồi, chỉ cần phá hủy năng lượng ở đó, phá đi cái điều khiển thì mọi thứ sẽ chẳng phải nổ, năng lượng của vạn vật phát nổ sẽ chẳng được tập hợp lại và chuyển đổi thành thứ tiếng tà độc ấy. Vậy nhưng, làm sao để phá hủy nó lại là chuyện không dễ dàng, kết cấu của thiết bị vô cùng phức tạp, luồng điện mạnh mẽ có thể gây thương tích cho những gì chạm vào nó, như sẽ bị cháy hay nổ chẳng hạn.

    "Ha ha, tôi thấy chúng ta bị chơi một cú rất khăm rồi đấy!"

    "Ừ, tôi đồng ý với anh, Drake dũng cảm của chúng ta!"

    "Cái lão râu xùm! Kông ngờ! Không ngờ lại có thể làm ra được như vậy!" - Một kẻ trong bốn người bọn họ đạp chân một cái.

    "Chúng ta đã quá coi thường ông ta" - Ryder thở dài, anh lặng lẽ nhìn vào quang cảnh bắc cực buổi ấy trên mái vòm bằng kính, liệu có giữ nổi trạm K0E-77 yêu dấu ngày ngày anh ta thường đến ngắm Sader qua kính viễn vọng không? Thật mệt mỏi.

    Veronica tiến đến đống đổ nát chưa kịp thu dọn gì cả, cô lấy vài cái găng tay và những cái kính cường lực, ném qua trước mắt bọn Drake.

    "Cầm lấy, chúng ta không thể bỏ cuộc được!"

    Orson bắt lấy thứ đồ trên không nhanh nhất, như thường lệ, anh cảm ơn vì cả hai. Anh ta trao qua cho Drake và Ryder đang ngồi thụp xuống, đôi mắt quả quyết, vẫn là như mọi khi:

    "Là ai đã nói không ta cho tôi khi mà tôi trù ẻo cả nhóm bỏ mạng nhỉ?"

    "Là Ryder, ha ha, anh tính tính sổ với cậu ta sao?" - Drake vang tiếng.

    "Là ai đã ở cùng tôi khi cả căn hầm bị sập, là ai đã chạy thục mạng với Orson đây trong cái đường tối tăm và rồi ngã chỏng xuống để tìm thấy cái thiết bị này?"

    "Ờ, tôi đây!" - Drake ngơ ngác, anh nhớ lại vụ sập nhà ban nãy và khoảnh khắc Orson giơ súng cứu mình.

    "Ai là kẻ luôn luôn nhắc nhở nhóm làm việc, luôn luôn cố gắng tìm ra mật mã và cảnh báo nguy hiểm khi chúng ta cần nhất?" - Orson liếc nhìn hai kẻ đang nhận lấy găng tay từ Veronica trước mắt.

    "Veronica, bà già xấu tính!" -Drake cười phá lên.

    "Phải rồi, là chính họ, là chính các bạn luôn ở bên Orson tuổi già sức yếu này, cùng đồng cam cộng khổ! Hãy như Veronica, không bỏ cuộc! Có chết cháy ở đây thì chúng ta cũng phải cứu lấy K0E-77, cứu lấy chính chúng ta đang vật lộn ngoài vũ trụ kia, hãy đứng lên và phá hủy cái thứ quái gở này!"

    Ryder cười cười, vẫn điệu cười cười ấy, cậu ta đứng thẳng dậy, xỏ găng tay là đeo kinh mắt lên, bàn tay vỗ vài phát vào vai Orson, rất mạnh:

    "Tốt lắm Orson, không hổ là người dẫn trước của tôi! Giờ thì hãy cùng nhau phá hủy nó!" - Ryder ngoảnh lại, nhìn Veronica đang nở một nụ cười rạng rỡ như một quý cô ở đó "Lấy cho tôi thanh UP-I3, một tấm kính cường lực, hai thiết bị phát nổ mini và một thiết bị mở mã khóa, tôi phải thử!"

    "Rõ! Thưa đội trưởng kính mến."

    "Còn Drake, cậu hãy trực ở ngay thang máy, nếu trạm có dấu hiệu phá vỡ nền ở trung tâm điều khiển hãy lập tức thông báo để rời khỏi vòng nguy hiểm!"

    "Được thôi Ryder, tôi tin tưởng hết vào anh đấy!" - Drake chạy vội ra hành lang, cậu ta bắt đầu mở một vòng liên kết điện giúp phóng lực ngay bên dưới nền của trung tâm, giữ cân bằng tối ưu trước lúc các tầng dưới bị sập hoàn toàn.

    "Orson, giúp tôi!" - Ryder.

    Orson gật nhẹ đầu, anh ta bắt đầu cùng Ryder chạy đến chỗ Veronica, cố gắng liên lạc cho Clinton và Solomon. Ryder thoạt tay điều khiển máy tính, tìm đến một vài mật mã nào đó khá phức tạp, anh quan sát năng lượng vừa nạp có thể duy trì cho đến khi hoàn tất mọi việc được hay không.

    "Ryder! Tôi đã tìm ra những thứ anh cần!" - Veronica gọi lại từ cái tủ khá méo mó và tả tơi góc phòng, "Là ở trong này, những dụng cụ tốt nhất!"

    "Tốt rồi Veronica! Cảm ơn cô!"

    Ryder nhặt một vài thứ cần thiết. Anh bắt đầu làm nóng kính cường lực bởi năng lượng trong hộp trắng, bẻ cong nó uốn quanh và bít hai đầu thanh UP-I3. Ngay đó, Ryder dùng hai quả bom nhỏ màu bạc gắn vào sườn của cái hộp đối diện, kết nối với thiết bị mở mật mã của anh ngay bên cạnh, gán nó vào thứ cần phá hủy kia.

    Anh quay đầu, gọi cho Drake và Orson:

    "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, sẵn sàng dồn năng lượng và liên lạc khẩn cấp!"

    "Rõ!" - Đồng thanh được vang lên.

    Veronica đứng nghiêm mình trước đó. Cô bắt đầu đếm ngược:

    "Mười! Chín!.. Ba! Hai! Một! Bắn!"

    Dứt lời, Ryder kích hoạt nút giải mã thiết bị, mật mã ảo đó lập tức bị cảnh báo sai, khiến chiếc lõi truyền năng lượng phá nổ vào bên trong thiết bị, gián tiếp truyền đến hai quả bom mini đặt ngay bên cạch, bom này nổ cùng lúc với thiết bị tự động phát nổ được đặt giờ trên, sóng hạ âm lập tức truyền đi, phóng tỏa mạnh vụt lên cao.

    Ngay lúc ấy, năng lượng đang cân bằng cho nền căn phòng đã được chuyển hết lên, dồn mạnh vào UP-I3 và kính cường lực, phong tỏa vụ nổ, gián tiếp ngăn chặn thứ sóng hạ âm ghê gớm ấy truyền thẳng ra vũ trụ với tốc độ cao, mọi thứ xảy ra trong gang tấc khi trung tâm điều khiển đang rơi thẳng xuống từ độ cao 3000m xuống mặt băng gồ ghề bên dưới. Căn phòng đảo lộn, mọi thứ không còn giữ nổi vị trí, chỉ còn Orson đang cật lực ấn vào thiết bị liên lạc trước màn hình. Vì ngay khi thiết bị tự động kia nổ, máy tính hoàn toàn có thể liên lạc được với bên Solomon, chỉ là thời gian ấy ngắn ngủi trước khi cú rơi lần hai không đệm này hoàn thành, bởi không gì có thể đỡ cho họ ở độ cao ghê gớm này.

    Cách mặt đất một mét.

    Đồ đạc trong căn phòng đã rơi xuống gần hết, vòng kính cũng đã bị tháo rời, bốn người họ bị lật ngược văng ra khỏi trung tâm trạm ấy, thả tách rời giữa không trung.

    Cả bốn người hạ xống an toàn.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
  10. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đoản IX: Solomon.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chiếc thùng đựng toàn linh kiện bị rơi xuống ngay sau bọn họ, tổ tung. Orson nằm ngửa trên nền băng lạnh, chiếc áo của anh ta đủ dày để không để bị cóng nhưng cũng để lọt những luồng khí lạnh buốt vào trong.

    "Chúa ơi chúa, con đã chết chưa? Nếu chưa chết cầu nguyện cho con được sắp chết một cách nhẹ nhàng.." - Anh ta lẩm bẩm một mình, người cứ run bần bật và nằm quặt quẹo trông thật thảm thương.

    "Trời, cậu nhìn kìa Ryder! Orson có phải bị.. thần kinh rồi không?" - Drake huých Ryder một cái, cậu ta chạy ngay đến chỗ Orson, ngó nhìn người bạn dũng cảm của mình nay thật nhút nhát.

    Ryder cùng Veronica chạy theo, kéo Orson ngồi dậy.

    "Có lẽ Orson cần được nghỉ ngơi rồi!"

    "Tất nhiên, anh ta là kẻ nói nhiều nhất, haha!" - Drake hét lớn vào tai Orson, anh ta giật mình mở mắt rồi hoàn hồn nhìn bè bạn xung quanh.

    "Chúa ơi, bạn con cũng chết cả rồi sao?"

    "Orson, anh thôi đùa đi! Mau đứng dậy còn tìm cách liên lạc với Clinton." - Veronica thở dài, nói rồi cô cười nhếch một cái.

    Drake khoác vai Veronica, anh ta thủ thỉ: "Veronica, cô cũng thật là vô tâm quá, anh ta khi mê sảng vẫn nhớ đến chúng ta đấy, phải không Ryder?"

    "Thôi Orson, đi thôi muộn rồi!" - Ryder cũng thúc giục.

    Orson bật người dậy một cách hoành tráng, anh ta đứng gần Drake:

    "Ha ha ha ha, Drake thân yêu à, không ngờ cậu lại là người bị tôi lừa duy nhất!"

    Drake trợn mắt, anh ta tức giận không biết nén được vào đâu, người run lên bần bật:

    "Được lắm Orson, cú khăm này anh nợ tôi, đợi đến lúc quay về tôi sẽ bắt anh uống nửa lít pastis!"

    "Ha ha, thật vậy à, thế còn cũ khăm ban nãy của anh thì sao đây? Hai lít pastis có đủ không?" - Orson đắc ý.

    "Khăm gì? Vụ nào cơ? Anh đừng có lảng tôi!" - Drake mắt liếc nhìn xung quanh, anh ta cố tỏ vẻ mình không làm điều gì hết cả.

    "Về việc anh còn giấu một ít năng lượng thừa, khi tòa nhà rơi xuống đã phóng nó và giữ cân bằng cho Orson!" - Ryder cắt ngang một cuộc khẩu chiến, anh ta lúc này như một kẻ "lẻo mép".

    "Phải, chắc chỉ một lúc nữa thôi Clinton sẽ đến cứu chúng ta. Giỏi lắm Drake!" - Veronica thốt lên, cô đã kịp điều tra số liệu ngay từ lúc nhận ra sự bất thường kì diệu.

    Orson bước thêm hai bước tới Drake đang ngơ ngác, anh ta vỗ bốp một cái vào vai Drake:

    "Vậy coi như ta huề, cậu giỏi lắm Drake, không hổ là con át chủ bài của chúng ta! Ha ha. Về rồi bốn người sẽ cùng đến nhà Ryder ăn no một bữa mừng cậu cứu cái mạng này!"

    "Và tất nhiên là cảm ơn chúa che chở." - Veronica thở một tiếng dài, cô ta cười cười vì bụng thấy mừng, tiệc ấy ở chỗ Ryder chứ không phải nhà cô.

    Thoạt thấy mừng rồi bọn họ bỗng có cảm giác lạnh cóng, những cơn gió mạnh thổi ạt qua làm chùn mấy bước chân của Ryder. Như nhận ra điều bất thường anh ta liền gọi lớn Veronica:

    "Veronica! Có bão!"

    "Thôi chết rồi, khi trở về đây em đã thấy nguy cơ lắm nhưng mải mà quên đi mất!" - Veronica bắt đầu bấm loạn thiết bị trên tay, cô hốt hoảng: "Là Hurricane, cơn bão mạnh nhất Bắc cực, nó chỉ thường xuất hiện ở không độ hai mươi tư phút Bắc, có sức ảnh hưởng vô cùng nguy hiểm tới thiết bị truyền tín hiệu ngầm! Không hiểu tại sao lại suất hiện ở vùng rìa như chỗ này? Thật quá kì lạ!"

    Dứt lời, trời tối sầm dần lại, cuồng phong nổi lên liên hồi chen lẫn tuyết dày, cuốn vụt bay mất mấy mảnh vỡ của vài cái máy lớn rơi ban nãy, có vẻ như đập vào tảng băng nào đó khuất sau lớp mù mà nổ tiếng "rầm" đến chói tai. Bão tuyết ngày càng nặng nề hơn, nó có đủ khả năng cuốn văng những con người nhỏ bé đang cố trụ bám từng giây. Có vẻ như mọi chuyện quá đột ngột, trận bão này quả thực vô cùng nguy hiểm.

    Ryder cố gắng gào lên về phía Veronica trong tình trạng mọi âm thanh đều bị loãng:

    "Veronica! Tâp trung Drake và Orson lại, chúng ta không thể bị lạc nhau trước khi viện quân của Cliton đến đây!"

    Cơn bão càng lúc càng dữ dội, trong sự mù mịt của tuyết trắng, họ phải run sợ trước những âm thay nổ lớn và va đập của từng khối sắt thuộc đống tàn K0E-77 ngay ấy, chẳng may có ai đó trong số họ bị trôi mất thì bữa tiệc nhà Ryder tưởng như chỉ mấy giây nữa thôi là bắt đầu lại kết thúc đau đớn như vậỵ.

    Ryder, Drake, Veronica và Orson dựa lưng lại với nhau, trên tay thiết bị trắng đã kích hoạt và sẵn sàng xác định, tấn công những vật lao tới trong phạm vi một mét, họ sẵn sàng đương đầu và chờ đợi. Những cỗ máy và vật rác bắt đầu lao tới, tốc độ của chúng ngang ngửa với trận bão tuyết đang tạp vào, tiếng súng ngắn nổ vang, vài đường ngắm bị lệch khỏi tâm bởi sức gió mạnh. Veronica bị quệt một vết thương qua tay, cô kêu lên rồi thụp xuống ngất xỉu, trời đã lạnh cóng, hầu như với phục trang ngày đông thường của bọn họ không thể trụ được cho đến lúc mọi mạch máu trong cơ thể lưu thông trở lại, Drake gọi Veronica đến khàn người, Orson và Ryder cũng dần kiệt quệ, cả bốn bất tỉnh nhân sự trên lớp tuyết đã phủ kín mặt băng.

    * * *

    Con tàu H1-BT19 vụt nhanh qua Thái Bình Dương, sau ba giờ đã về tới trung tâm Bắc Mĩ. Nó hạ xuống trước một tòa cao ốc đồ sộ nơi những thang máy siêu tốc và đường cao nối liền hai cái cầu lớn trên không trung tấp nập người qua lại. Bọn họ đã trở về Solomon.

    Trong khoang cách âm đặc biệt.

    "Clinton! Cảm ơn vì đã đến kịp lúc!" - Veronica cúi người cảm tạ.

    "Ôi Veronica yêu dấu! Cô không cần phải nói vậy, thật may vì Orson đã kịp liên lạc cho tôi. Trận bão tuyết đó thật kì lạ, nó đã làm sụp đổ trạm K0E-77 của chúng ta! Tôi phải điều tra rõ." - Clinton, vị thủ lĩnh của trung tâm Solomon khi nghe tín hiệu khẩn của đội trinh thám hạng nhất đã đích thân điều quân đến tương trợ.

    "Không đâu thưa ngài Clinton!" - Drake lên tiếng, anh ta biết Clinton đã hiểu nhầm điều gì đó. "Đó không phải sự ngẫu nhiên, và hơn hết, K0E-77 không phải bị bão tuyết cuốn trôi thưa ngài. Nó đã sụp đổ khi căn hầm phía dưới gặp vấn đề." - Drake uống một ngụm nước nóng, anh ta như muốn trút hết sự tức giận của mình: "Clinton, K0E-77 đã gặp vấn đề từ trước ấy rồi, có người muốn hại chúng tôi."

    Ryder im lặng ban nãy, anh ta đăm chiêu suy nghĩ, rồi cũng lên tiếng:

    "Có lẽ đây là sự sắp xếp hoàn hảo cho từng ấy những mối nguy hiểm, Clinton à. Trong quá trình trinh sát Sader, chúng tôi bất ngờ nhận được cảnh báo sóng hạ âm đang lao tới, ngay sau đó thì K0E-77 đã tự phát nổ và mất hoàn toàn liên lạc. Mười giây ngay đó Mười Bốn của chúng tôi cũng bị tiêu diệt, chỉ kịp cho bốn người thoát ra ngoài." - Ryder thuật lại, vẻ mặt anh trông rất bình tĩnh.

    "Ôi những con người quả cảm!" - Clinton thốt lên "Vậy làm sao mà mọi người trở về được đây?"

    "Có thể đây là điều vô lí nhưng Clinton thân yêu ơi, một chiếc đồng hồ hết năng lượng của Drake đã đưa chúng tôi quay trở lại thời gian ba giờ trước khi vụ nổ K0E-77 xảy ra. Và rồi như một điều gì đó kì diệu đã giúp chúng tôi nhận ra những gì mình phải làm, nhưng mọi việc quá đáng sợ! Chúng tôi bị hủy mã bảo mật nhận dạng khuôn mặt, K0E-77 như bị ai đó phong tỏa hết năng lượng và cài đặt chức năng tự hủy không chỉ nguyên trung tâm trạm mà là hầu hết tất cả các phòng kết nối, nhằm ngăn chặn sự liên lạc tới Solomon. Một sự kì lạ nữa, VT-Dog bỗng nhiên xuất hiện một cách lạ thường! Căn hầm tự bị sập chỉ vì một mảnh chíp năng lượng nhỏ; Cuối cùng khi đã hết sức ngăn chặn vụ nổ ấy và sóng hạ âm nhờ mạng lưới năng lượng bảo vệ mà Ryder tạo ra, may mắn nhờ Drake dự trữ những năng lượng cuối cùng để đưa chúng tôi an toàn rơi xuống từ khu điều hành chính và liên lạc với người, Clinton ạ, thì chúng tôi lại gặp phải trận bão Hurricane kì lạ! Điều đó gần như đã làm mọi người kiệt sức, và dường như nếu không phải anh đến kịp, có lẽ mưu kế của ai đó đã thực hiện được!" - Orson dứt câu, anh ta trĩu mi mắt xuống, đôi lông mày gằn lên vì tức giận và như đã quá sợ việc có ai đó phải chết thật sự.

    Clinton, con người trông chững chạc và có tuổi đang mặc bộ áo bó sát cơ thể, để lộ những cơ bắp chắc khỏe, anh ta rất nghiêm túc và thận trọng khi nghe họ nói trước mặt, phải, lúc này anh ta đang tin những gì họ nói.

    "Không sao đâu RDOV!" - Clinton mở cửa căn phòng cách âm "Tôi sẽ giúp mọi người!".
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...