Giờ ngẫm lại thời học sinh, tiếc nuối nhất của mình là không dám làm, không dám thực hiện ý tưởng của bản thân, để đến lúc ra trường, mới tự do thực hiện thì cảm giác khá muộn màng, khá chậm và tụt hậu, kiểu ta già rồi ấy.
Hồi học sinh, mình hay vẽ, viết, có các blog.. Nhưng do gia đình mình khá truyền thống, mấy cái đó mà bị biết là sẽ được 1 loạt các bài ca kéo dài dài tính theo năm, và cho rằng không học hành, làm việc đàng hoàng, không ai ủng hộ mà toàn phản đối và nói rất nặng, nên mình giấu và chỉ dám nung nấu và mãi sau này mới thực hiện được, nhưng thấy nó đã quá chậm và lãng phí thanh xuân. Mình thích học ngoại ngữ (ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh) nhưng cũng phải ngầm tự học. Ngay cả mình muốn đi học đại học cũng là sự lựa chọn, và lần đó mình đã không nghe theo, quyết tâm đi. (Nhà các anh chị đều đi nhưng đến lượt mình thì ba mẹ không đồng ý, kêu nghỉ).
Tính ra lúc đó thật dại khờ, sau này làm lại từ đầu thấy nó tụt hậu thực sự luôn ấy. Và cũng vì vậy, ra ngoài toàn sợ này sợ kia, mãi bây giờ mới cải thiện được sự nhút nhát ấy, nó ảnh hưởng đến tính cách luôn. Ngẫm lại thấy tiếc nuối.