Mình cảm thấy bản thân may mắn vì suốt 12 năm đi học đều rất vui vẻ. Nhưng nếu phải chọn, mình sẽ chọn thời gian khi còn học cấp 2. Đó là thời gian mà cuộc sống mình bắt đầu được tô vẽ bằng nhiều gam màu cảm xúc hơn. Mình có những người bạn thân hệt như chị em ruột thịt, những mối quan hệ mà cả đời quyết tâm trân trọng. Mình có những rung động đầu tiên với đầy ắp kỉ niệm vui buồn khắc sâu trong tim. Điều mà thỉnh thoảng ngẫm lại, mình vẫn mỉm cười vì cái sự ngờ nghệch, ngây ngô của cái thuở con nít mới lớn.
Mình cá là đứa trẻ nào cũng từng một, hai lần nghĩ đến việc muốn bản thân mau trở thành người lớn. Nếu không, ít nhất thì mình đã từng như thế. Nhưng khi trưởng thành, mình lại hối tiếc. Mình muốn quay lại khoảng thời gian vô tư vô ưu ấy. Khoảng thời gian mà cả đám bạn cùng nhau ở lại sau giờ tan trường, cùng nhau bày trò nghịch ngợm, cùng nhau chơi trốn tìm rồi lại đuổi nhau khắp sân trường. Mình nhớ vị bánh tráng cuốn trên xe đẩy bên hông cổng, nhớ cả ly hồng trà của tiệm chú Hùng đối diện trường. Và nhất là khi cùng người chị em của mình vừa ăn, vừa uống, vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tất cả đều là những kỉ niệm quý giá mà không cách nào thay thế được.
Cảm ơn bạn vì đã đặt ra topic này nhé! Nhờ nó mà mình đã có một trải nghiệm kí ức đầy cảm xúc và niềm vui vì thật ra khi ngồi viết những dòng này, mình đã luôn mìm cười đấy ^^