

Bộ ảnh khối
Vẫn lại là câu chuyện trong mùa sự kiện của tôi đây. Anh chàng trưởng khối - một người tôi không có thiện cảm lắm đã đến nhờ tôi viết bài cho bộ ảnh khối, tôi hơi hoang mang nhưng cũng đồng ý ngay bởi lẽ thật lòng tôi cũng ham thích mấy công việc này lắm.
Tất nhiên, một khi đã không thích ai đó thì người ta làm gì tôi cũng ghét, đặc biệt là khi cậu ấy thông báo chủ đề và bảo tôi hoàn thành trong tối. Sự bất mãn bấy lâu nay lại trào dâng, tôi nổi giận và cũng bắt đầu làm việc một cách nhanh chóng. Đúng vậy, tôi rất năng suất.
Tôi bắt đầu bằng việc tham khảo những bài viết của năm trước nhưng mỗi năm một kiểu, tôi đọc mãi mà chẳng thể đặt bút. Tệ nạn xã hội à? Tôi nên viết gì đây? Một chủ đề rộng lớn và sâu xa như thế..
Ngồi mãi cũng đến giờ đổ rác, và thật bất ngờ thay, khi vừa bước xuống sân thì có mấy dòng chữ xẹt ngang qua não tôi. Thật kỳ lạ, nhưng tôi đâu thể bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi vội ghi nhớ tất cả nội dung và đắp nặn nó thành bốn câu thơ hoàn chỉnh:
(Xin phép xóa)
Thơ đã có rồi, tôi đọc mà ưng lắm, thậm chí còn can đảm mang đi hỏi ý kiến một cô bạn khác. Nhận được lời khen, tôi lại càng hăng hái hơn. Dẫu sao với một kẻ lần đầu làm thơ thì như thế là quá đủ.
Rồi tôi gửi cho cậu bạn trưởng khối, như tia sét xé ngang bầu trời, cậu bảo không được thêm thơ trong khi tôi thấy hàng bao nhiêu bài trước đó đều văng vẳng mấy dòng. Nhưng quy định thế, tôi biết thế nào? Thế là tôi tìm đến mấy câu danh ngôn để tìm cảm hứng.
"Ở trên cao tôi là ngôi sao lạc lối giữa hàng ngàn tia sáng, còn dưới đất tôi vùng vẫy giữa đầm lầy."
Hừm, cũng mang ý nghĩa hay nhưng không hợp ý tôi. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn quyết định mở đầu bằng lời triết lý ấy. Vế sau có đoạn:
"Tệ nạn xã hội nghe đơn giản mà đầy chua xót. Vũng đầm lầy ấy khiến con người ta càng sa lại càng tỉnh, tỉnh rồi nhưng đôi chân vẫn bị níu chặt nơi đáy hồ. Chính nó đã vùi lấp biết bao hạnh phúc gia đình, gieo rắc sự tuyệt vọng lên hàng vạn vạn con người. Và đau đớn thay, sự tuyệt vọng đem đến can đảm cho kẻ hèn, con người ta lại tiếp tục sa chân vào tội lỗi. Bất cứ ai không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình sẽ không thể kiểm soát được hành động của mình, và bất cứ ai không thể kiểm soát được hành động của mình không an toàn cho xã hội. Có những người sẽ được cứu rỗi bằng sự nhân hậu và bao dung, nhưng đôi khi ta buộc phải" trị một người để cứu muôn người ". Gửi tới những người đang đứng bên bờ vực thẳm, hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả về sau."
Nội dung như thế cũng tạm ổn, tôi lập tức gửi cho trưởng khối. Nó đã được chọn ngay để đăng lên page, nhưng tôi vẫn còn đau đáu nỗi lo cùng sự chờ mong.
Dòng tin nhắn phía sau, cậu bảo, hãy gửi cả bàn có kèm thơ nữa. Nhưng tôi lại chẳng thấy vui, vì mấy dòng đó đã được một cô bạn chuyên văn nhận xét rằng không có vần. Lời nhận xét của một người giỏi giang như thế.. tôi biết phải làm sao đây?
Tất nhiên, một khi đã không thích ai đó thì người ta làm gì tôi cũng ghét, đặc biệt là khi cậu ấy thông báo chủ đề và bảo tôi hoàn thành trong tối. Sự bất mãn bấy lâu nay lại trào dâng, tôi nổi giận và cũng bắt đầu làm việc một cách nhanh chóng. Đúng vậy, tôi rất năng suất.
Tôi bắt đầu bằng việc tham khảo những bài viết của năm trước nhưng mỗi năm một kiểu, tôi đọc mãi mà chẳng thể đặt bút. Tệ nạn xã hội à? Tôi nên viết gì đây? Một chủ đề rộng lớn và sâu xa như thế..
Ngồi mãi cũng đến giờ đổ rác, và thật bất ngờ thay, khi vừa bước xuống sân thì có mấy dòng chữ xẹt ngang qua não tôi. Thật kỳ lạ, nhưng tôi đâu thể bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi vội ghi nhớ tất cả nội dung và đắp nặn nó thành bốn câu thơ hoàn chỉnh:
(Xin phép xóa)
Thơ đã có rồi, tôi đọc mà ưng lắm, thậm chí còn can đảm mang đi hỏi ý kiến một cô bạn khác. Nhận được lời khen, tôi lại càng hăng hái hơn. Dẫu sao với một kẻ lần đầu làm thơ thì như thế là quá đủ.
Rồi tôi gửi cho cậu bạn trưởng khối, như tia sét xé ngang bầu trời, cậu bảo không được thêm thơ trong khi tôi thấy hàng bao nhiêu bài trước đó đều văng vẳng mấy dòng. Nhưng quy định thế, tôi biết thế nào? Thế là tôi tìm đến mấy câu danh ngôn để tìm cảm hứng.
"Ở trên cao tôi là ngôi sao lạc lối giữa hàng ngàn tia sáng, còn dưới đất tôi vùng vẫy giữa đầm lầy."
Hừm, cũng mang ý nghĩa hay nhưng không hợp ý tôi. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn quyết định mở đầu bằng lời triết lý ấy. Vế sau có đoạn:
"Tệ nạn xã hội nghe đơn giản mà đầy chua xót. Vũng đầm lầy ấy khiến con người ta càng sa lại càng tỉnh, tỉnh rồi nhưng đôi chân vẫn bị níu chặt nơi đáy hồ. Chính nó đã vùi lấp biết bao hạnh phúc gia đình, gieo rắc sự tuyệt vọng lên hàng vạn vạn con người. Và đau đớn thay, sự tuyệt vọng đem đến can đảm cho kẻ hèn, con người ta lại tiếp tục sa chân vào tội lỗi. Bất cứ ai không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình sẽ không thể kiểm soát được hành động của mình, và bất cứ ai không thể kiểm soát được hành động của mình không an toàn cho xã hội. Có những người sẽ được cứu rỗi bằng sự nhân hậu và bao dung, nhưng đôi khi ta buộc phải" trị một người để cứu muôn người ". Gửi tới những người đang đứng bên bờ vực thẳm, hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả về sau."
Nội dung như thế cũng tạm ổn, tôi lập tức gửi cho trưởng khối. Nó đã được chọn ngay để đăng lên page, nhưng tôi vẫn còn đau đáu nỗi lo cùng sự chờ mong.
Dòng tin nhắn phía sau, cậu bảo, hãy gửi cả bàn có kèm thơ nữa. Nhưng tôi lại chẳng thấy vui, vì mấy dòng đó đã được một cô bạn chuyên văn nhận xét rằng không có vần. Lời nhận xét của một người giỏi giang như thế.. tôi biết phải làm sao đây?
Chỉnh sửa cuối: