Bách Hợp Thiên Quỷ Sát - Mộ Thiên Bộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi crazyyong93, 26 Tháng mười 2021.

  1. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 10: Hiểu lầm mẫu thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên trưởng ngục bước vào la lên: "Mau tách chúng ra, mau đem tên đang la lối lên đây".

    Hai tên gác ngục mở cửa thủy lao bước vào, Túc Sa Nhã chạy lại còn Nhạt Nhất Ly thì đuổi theo phía sau giằng co xung quanh hai tên gác ngục làm chúng luống cuống tay chân, Túc Sa Nhã tranh thủ thời cơ vừa trèo lên thủy ngục vừa la lớn: "Gác trưởng cứu ta, cứu ta".

    Bọn lính gác đi tới thủy lao thì bị Túc Sa Nhã một cước đạp bọn chúng rớt xuống, Nhạc Thi Phi vội vả chạy lên giúp đỡ Túc Sa Nhã còn Nhạt Nhất Ly cũng nhanh chóng kéo Nhạt Nhất Cửu lên thủy lao rồi khóa cửa lại. Túc Sa Nhã phi người tới gần Nhạt Tuyết Dung đang hôn mê vội vàng tháo dây trói đỡ lấy Nhạt Tuyết Dung, bên này Nhạc Thi Phi cùng Nhạt Nhất Ly bắt trói những tên gác ngục, một tên gác ngục chạy thoát thân Túc Sa Nhã nhanh chóng cầm thanh đao đang đặt dưới đất phóng mạnh về phía tên gác ngục, một tiếng "Phập.." Tên gác ngục khuỵu hai chân ngã gục xuống mặt đất.

    Túc Sa Nhã nói: "Nên để bọn chúng nếm thử những gì chúng ta đã chịu".

    Nhạt Nhất Ly và Nhạc Thi Phi gật đầu đồng ý dùng roi liên tục quất vào người bọn gác ngục. Túc Sa Nhã đi đến bếp than cầm thanh sắt đang cháy hừng hực tiến tới gần tên trưởng ngục đâm thanh sắc nóng vào cuống cổ tên trưởng ngục, tiếng da thịt cháy khét "Xèo.. Xèo" Túc Sa Nhã dùng lực đẩy mạnh máu tươi ngay chỗ đâm vào tuông ra làm tên trưởng ngục cả người co giật ngã rạp xuống đất.

    Túc Sa Nhã thanh âm lạnh lẽo nói: "Ngươi nên nhớ kỷ không nên đụng vào nàng," quay qua nhìn Nhạc Thi Phi nói: "Quẳng bọn chúng xuống thủy lao".

    Sau khi quăng hết tất cả gác ngục xuống thủy lai, Nhạt Nhất Ly tiến đến hỏi: "Tiểu Nhã giờ chúng ta làm gì tiếp đây?".

    Túc Sa Nhã nhìn bọn họ nói "Trước ra khỏi đây, kiếm một chỗ đợi họ tỉnh lại rồi chúng ta rời khỏi hoàng cung".

    Túc Sa Nhã ôm Nhạt Tuyết Dung vào lòng, Nhạt Nhất Ly cõng Nhạt Nhất Cửu, cả bọn phi nhanh ra khỏi ngục giam. Vừa bước ra khỏi ngục đập vào mắt bọn họ chính là hình ảnh hoàng đế đang chấp tay đưa lưng về phía cổng ngục, Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Diên Cố cùng quần thần đang đứng trước cửa nhà lao. Ánh mắt Túc Sa Nhã trở nên lạnh lẽo nhìn Nhạt Thanh Lạc. Lúc này Nhạt Tuyết Dung trong lòng Túc Sa Nhã tỉnh lại rời khỏi lòng Túc Sa Nhã từng bước tiến tới gần Nhạt Thanh Lạc quỳ xuống hành lễ mắt rơi xuống giọt lệ miệng nở nụ cười đau khổ, kêu lên: "Mẫu thân".

    Túc Sa Nhã tiến đến kéo Nhạt Tuyết Dung đứng dậy, lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má Nhạt Tuyết Dung nói: "Đừng khóc, không đáng".

    Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Diên Cố cùng đám người Túc Sa Nhã được sắp xếp nghĩ ngơi ở một trạch viện trong hoàng cung, chữa trị thương tích thì có thái y và được đến dược phòng lấy dược liệu.

    Túc Sa Nhã đến thăm Nhạt Tuyết Dung, nhìn thấy nét mặt u buồn của nàng hỏi: "Còn đau? Có gì không vui cứ nói ra?".

    Nhạt Tuyết Dung mắt rưng rưng hỏi: "Muội thấy việc lần này là do mẫu thân sắp đặt?".

    Túc Sa Nhã nhàn nhạt trả lời: "Có thể nhưng cũng không thể. Sao không hỏi nàng".

    Nhạt Tuyết Dung lắp bắp nói: "Ta.. Ta muốn một mình yên tĩnh".

    Túc Sa Nhã gật đầu nói: "Nghĩ ngơi, đừng nghĩ nhiều" đặt Nhạt Tuyết Dung nằm xuống, đắp chăn phủ lên người Nhạt Tuyết Dung xong xoay Người rời đi.

    Túc Sa Nhã đi ngang qua phong Nhạt Thanh Lạc, quyết định bước vào thì thấy Nhạt Mạc Quyết đang đứng cạnh Nhạt Thanh Lạc đang ngồi đọc sách.

    Nhạt Thanh Lạc thấy Túc Sa Nhã hỏi: "Tới đây có chuyện gì?".

    Túc Sa Nhã đáp: "Hỏi một vấn đề" thấy Nhạt Thanh Lạc im lặng, Túc Sa Nhã hỏi: "Việc hôm nay do người sắp đặt?".

    Nhạt Thanh Lạc nhìn Túc Sa Nhã nói: "Nếu ta nói không phải ta làm ngươi tin không?".

    Túc Sa Nhã im lặng quan sát Nhạt Thanh Lạc không đáp. Nhạt Thanh Lạc thấy Túc Sa Nhã im lặng không nói hỏi: "Còn gì không?".

    Túc Sa Nhã lạnh đáp: "Không".

    Nhạt Thanh Lạc tức giận đập cuốn sách xuống bàn nói: "Còn không cút".

    Ánh mắt Túc Sa Nhã bớt đi vài phần lạnh nhìn Nhạt Thanh Lạc nói: "Lúc nãy không tin giờ thì nên tin" xoay người bước đi nói vọng lại: "Đừng để mất đi rồi mới mong muốn tìm lại." Để lại ánh mắt bất ngờ của Nhạt Thanh Lạc và Nhạt Mạc Quyết nhìn theo bóng lưng của Túc Sa Nhã rời đi.

    Túc Sa Nhã một đường đi thẳng đến dược phòng bào chế một vài loại thuốc dùng khi cần. Khi quay về thì vô tình đi đến nhà lao, từ cửa nhà lao nghe được âm thanh la hét thảm thiết, Túc Sa Nhã tiến vào xem nhìn thấy Nhạt Thanh Lạc đang dùng hình đối với những gác ngục đã dùng hình đối với Nhạt Tuyết Dung và Nhạt Nhất Cửu.

    Một tên gác ngục cầu xin la hét nói: "Xin nguyên soái tha mạng, chúng ta chỉ làm theo chỉ thị của bệ hạ, xin người tha mạng..".

    Nhạt Mạc Quyết quan sát tình hình thấy không ổn lúc này lên tiếng: "Nguyên soái nếu cứ dùng hình tiếp sẽ không dễ giao phó với bệ hạ, không bằng tấu lên bệ hạ rồi xử bọn chúng sau".

    Nhạt Thanh Lạc không quan tâm lời Nhạt Mạc Quyết, lên tiếng hỏi: "Tay của Dung nhi là ai dùng hình".

    Một tên gác ngục nói: "Là.. Là trưởng ngục nhưng.. Nhưng hắn đã bị lệnh ái dùng hình đến mất thanh quản rồi".

    Nhạt Thanh Lạc không nói lời nào mặt quay sang nhìn tên trưởng ngục tiến tới sách cổ hắn lên ấn mạt vào thao lửa hồng, hắn quơ tay cào cấu một lúc rồi buông thõng hai tay.

    Túc Sa Nhã nhìn thấy miệng nhếch lên cười, lúc này Nhạt Mạc Quyết nhìn thấy Túc Sa Nhã đứng đó nhìn vội chạy đến ôm Túc Sa Nhã vào lòng rồi phi thân ra khỏi nhà lao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  2. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 11: Nhập ngũ hành quân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước cửa thiên lao Nhạt Mạc Quyết nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?".

    Túc Sa Nhã đáp: "Lạc đường".

    Nhạt Mạc Quyết nói: "Những gì ngươi thấy nên quên hết đi, nhớ sẽ không tốt cho ngươi".

    Túc Sa Nhã nói: "Không đáng ngại".

    Nhạt Mạc Quyết một đường đưa Túc Sa Nhã về trạch viện, Nhạt Thanh Lạc sau khi dùng hình với đám gác ngục xong trở về trạch viện, tập hợp đám nhóc con nhà mình nói: "Ba ngày nữa hoàng thượng sẽ tổ chức buổi tiệc, các ngươi tịnh dưỡng cho tốt, tới ngày theo ta tham gia buổi tiệc".

    Tối ngày thứ ba tại long điện, hoàng đế ngự trị trên cao, Nhạt Thanh Lạc ngồi cạnh bên dưới hoàng đế một bậc, phía dưới là Nhạt Diên Cố, Nhạt Mạc Quyết cùng đám nhóc của Nhạt Thanh Lạc.

    Hoàng đế nhìn xuống xung quanh lướt qua một cái nói: "Mọi người cứ thoải mái dùng, lần này cũng lỗi ở trẫm, khi nguyên soái Nhạt Thanh Lạc tấu trên triều sẽ dẫn theo các khanh xuất trinh, đám quần thần không đồng ý hoài nghi sự trung thành của các khanh nên trẫm mới đề ra thử thách này".

    Những đứa nhóc nghe được kế sách không phải mẫu thân của chúng đề ra thì mắt sáng rỡ, tâm tình vui vẻ hơn hẳn.

    Hoàng đế nhìn Túc Sa Nhã ánh mắt sáng lên nói: "Khanh là tiểu Nhã? Trẫm nghe nói khanh nguy nhưng không biến, bình tĩnh xử lý mọi thứ thật đáng khen".

    Túc Sa Nhã nghe hoàng đế nói đến mình đứng dậy hành lễ nói: "Hoàng thượng quá khen, tỷ muội hoạn nạn giúp nhau là điều nên làm".

    Hoàng đế vui vẻ dùng tiệc cùng mọi người, sau buổi tiệc hoàng đế lệnh Nhạt Thanh Lạc hôm sau lập tức xuất binh tiến đánh mông tộc.

    Sáng hôm sau Nhạt Thanh Lạc hành quân lên đường, trên đường đi Túc Sa Nhã cảm thấy cả người uể oải, mông đau ê ẩm, nằm dài trên lưng ngựa.

    Nhạt Tuyết Dung tiến đến bên Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã, thương của muội đâu sao ta không thấy muội đem theo, lần trước khi giao thủ trong cung cũng không thấy muội dùng?".

    Túc Sa Nhã đáp: "Ta không có dùng thương, ta dùng thứ khác".

    Nhạc Thi Phi thúc ngựa tiến đến gần hỏi: "Không dùng thương không lẽ ngươi dùng tay không giết giặc".

    Túc Sa Nhã đáp: "Dùng kiếm".

    Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau trước câu trả lời của Túc Sa Nhã, Nhạt Nhất Cửu lên tiếng: "Lần này chúng ta chiến với tộc Mông, Ta nghe nói người tộc Mông thân thể to lớn vạm vỡ, sức mạnh phi thường có thể quật ngã cả một con voi".

    Nhạc Thi Phi thốt lên: "Có thật vậy không?".

    Nhạt Diên Cố xuất hiện lên tiếng nói: "Các ngươi tung tin đồn nhiễu loạn lòng quân đến tai nguyên soái các ngươi sẽ bị xử theo quân pháp".

    Cả đám xanh mặt, im lặng tiếp tục lên đường. Đến chập tối đoàn quân đến nơi đóng trại, đám người Túc Sa Nhã khinh vác hành lý, sắp xếp nơi nghĩ ngơi. Sắp xếp mọi thứ xong Túc Sa Nhã nằm dài trên giường mắt liêm diêm nhắm lại. Lúc này ngoài trại vang lên tiếng binh khí va chạm "Keng.. Keng" cùng tiếng hô của một binh linh: "Quân địch tấn công".

    Cả bọn vội vã chạy ra, Nhạt Tuyết Dung nắm lấy tay Túc Sa Nhã kéo theo ra khỏi lều. Hình ảnh máu me văng tung té, binh lính bị giết chết nằm rãi rác khắp nơi làm cả bọn thất kinh bạt vía, trong lúc chưa hoàn hồn một xác chết của binh lính nhào về bọn họ, mắt trông thấy cổ binh lính bị cắt đứt hơn phân nữa, máu thịt bầy nhầy khiến cả bọn xanh mặt, nôn thóc nôn để.

    Túc Sa Nhã mặt lạnh nói: "Chúng ta qua phía bên kia đi".

    Cả bọn đồng ý, đứng một nơi Túc Sa Nhã quan sát người tộc Mông cả Nam lẫn nữ thân thể đều vạm vỡ hơn rất nhiều so với quân Ta sức chiến đấu cũng hơn hẳn, chiếm lợi thế càng khiến tộc Mông thêm hung hăng chiến đấu, đầu chân mày Túc Sa Nhã nhíu lại khi nhìn thấy khói đen bốc lên từ kho lương.

    Nhạt Nhất Cửu tức giận lên tiếng: "Khốn kiếp bọn Mông tộc đốt kho lương rồi, chúng ta không thể tiếp tục đứng đây nhìn nữa" nói xong tay siết chặt song chùy lao vào vòng chiến. Cả Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi cũng xông vào cuộc chiến.

    Túc Sa Nhã nhếch miệng cười phi thân vào vòng chiến, mặt đối mặt với một lính tộc mông thân hình vạm vỡ cao hơn Túc Sa Nhã cả nữa thân người, Túc Sa Nhã xuất thủ tấn công từ trong thắt lưng rút ra một thanh kiếm mỏng tấn công về phía lính tộc mông đường kiếm chớp nhoáng lóe lên máu tươi từ cổ lính tộc Mông bắn tung té cả thân người ngã sầm xuống đất.

    Một tên lính tộc Mông hô lớn: "Rút quân, rút quân" trong chớp mặt bọn chúng đã rút khỏi doanh trại. Quân lính của Nhạt Thanh Lạc phần thì đỡ những người bị thương đi chữa thương phần thì dọn dẹp đống tàn cuộc vừa giao tranh trong chỗ lát moi thứ lại trở về như củ.

    Sau cuộc chiến đám người Túc Sa Nhã tinh thần vô cùng vui vẻ cũng trở về liều. Nhạt Tuyết Dung đến gần Túc Sa Nhã hỏi: "Muội không sao chứ?".

    Túc Sa Nhã đáp: "Vẫn ổn".

    Nhạt Nhất Cửu nhìn thanh kiếm đang được Túc Sa Nhã lau chùi hỏi: "Thanh kiếm này ngươi lấy ở đâu vậy?".

    Túc Sa Nhã lau sạch vết máu trên thân kiếm rồi đưa kiếm quấn quanh eo, nói "trong người của ta".

    Cả bọn trố mắt đầy bất ngờ nhìn Túc Sa Nhã. Nhạc Thi Phi hỏi: "Thương mẫu thân cho ngươi đâu?".

    Túc Sa Nhã mặt lạnh tay chỉ vào thanh kiếm trên eo mình đáp: "Đem đi rèn kiếm". Lần thứ hai khiến cả bọn trố mắt đầy bất ngờ nhìn Túc Sa Nhã. Sau cuộc chiến cả đám sức lực cũng hao kiệt hết nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  3. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 12: Đột kích tộc Mông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Túc Sa Nhã đang say giấc một bàn tay kéo Túc Sa Nhã rời khỏi giường chạy đến chỗ của đám Nhạt Nhất Cửu.

    Túc Sa Nhã khó chịu nói: "Ngươi dẫn ta đi đâu? Mới sáng sớm không cho ta ngủ".

    Nhạc Thi Phi nói: "Ngươi còn mơ ngủ, mau mở to mắt ra nhìn đi".

    Túc Sa Nhã quan sát xung quanh hỏi: "Các ngươi đến gần thành của tộc Mông để làm gì?".

    Nhạt Nhất Ly nói: "Ngươi không thấy hôm qua bọn chúng đánh vào quân trại, đốt kho lương của chúng ta, cục tức này sao bọn ta nuốt trôi".

    Nhạt Nhất Cửu cười rồi tiếp lời: "Ha ha.. Nên bọn ta cũng tính đốt kho lương của bọn chúng để trả thù".

    Túc Sa Nhã nhíu mày nói: "Các ngươi nghĩ thành tộc Mông là nhà các ngươi, quân Mông họ ăn chay à".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Bọn ta biết nên mới cần muội giúp đỡ trong số bọn ta muội là người cơ trí nhất. Nếu muội không giúp bọn ta cũng sẽ đi trả thù".

    Túc Sa Nhã thở dài nói: "Được rồi đi cùng các ngươi, trước tiên thám thính xung quanh thành trì".

    Cả đám bắt đầu ngụy trang, từng chút tỉ mỉ dò xét xung quanh thành của tộc Mông. Nhạt Nhất Cửu thốt lên: "Mọi người coi nè ở đây có một cái lỗ".

    Mọi người tiến đến xem Nhạt Nhất Ly nói: "Lỗ chó, sao ở đây lại có lỗ chó?".

    Nhạc Thi Phi nói: "Nãy giờ chúng ta dò xét xung quanh mọi người có để ý không một binh lính tộc Mông nào canh gác hết".

    Túc Sa Nhã nói: "Có thể đêm qua đốt quân lương của chúng ta nên bọn chúng phòng bị lỏng lẽo vì nghĩ thời gian này chúng ta sẽ không tấn công bọn chúng" Túc Sa Nhã trầm ngâm một lát nói: "Trước chúng ta vào xem xét rồi hành động".

    Cả bọn từng người chui qua lỗ chó vào thành tới phiên Nhạt Nhất Cửu bị kẹt lại phải khó khăn lắm hai người Nhạt Nhất Ly và Nhạc Thi Phi mới kéo được Nhạt Nhất Cửu vào trong. Cả bọn lén lút dò xét trong thành rồi quay sang nhìn Túc Sa Nhã. Nhạt Tuyết Dung hỏi: "Giờ chúng ta đốt lương thảo của chúng?".

    Túc Sa Nhã đáp: "Um, nhưng trước tiên phải làm việc này trước" móc trong ngực ra ba lọ sứ đưa cho Nhạt Nhất Ly, Nhạt Nhất Cửu, Nhạc Thi Phi nói: "Ba người các ngươi rãi thuốc này xuống giếng và sông suối. Làm xong thì ra khỏi thành trước. Sau một canh giờ ta và Dung nhi sẽ đi đốt kho lương của bọn chúng. Nhớ phải hoàn thành và rời đi trước khi bọn ta đốt kho lương".

    Ba người khi nhận được lọ thuốc liền nhanh chóng hành động đặt hoài nghi trong đầu ra phía sau. Còn Túc Sa Nhã và Nhạt Tuyết Dung lấy cắp vài bình rượu lớn đợi đến một canh giờ liền đổ rượu vào lương thực châm lửa phóng hỏa, tức tốc chạy thoát thân ra khỏi thành. Ngoài của thành năm người tụ hợp nhanh chóng quay về doanh trại.

    Trên đường đi Nhạt Nhất Cửu hỏi Túc Sa Nhã: "Bình sứ ngươi đưa bọn ta là gì vậy?".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng đáp: "Độc dược".

    Nhạt Tuyết Dung mặt lo lắng nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Người dân trong thành dùng phải sẽ chết hay không?".

    Túc Sa Nhã nhẹ nhàng đáp: "Đừng lo chỉ làm mất sức, không chết được".

    Phía xa xa khói bụi mịt mờ, quan sát kĩ là một đội quân đang tiến đến gần. Túc Sa Nhã đang nghĩ trong lòng: "Nguy rồi, hung thần đó đã đến". Đang suy nghĩ thì thấy Nhạt Nhất Cửu phi người về trước hô: "Mẫu thân" thanh âm vừa vang lên liền thấy Nhạt Thanh Lạc một cước đá bay Nhạt Nhất Cửu ra vài thướt Nhạt Nhất Ly vội chạy đến đỡ Nhạt Nhất Cửu, cả đám mặt đều xám lại chân không dám nhút nhích, miện không dám lên tiếng.

    Nhạt Diên Cố tức giận nói: "Các ngươi thật to gan dám rời quân trại khi chưa có lệnh".

    Nhạt Thanh Lạc mặt đen hơn tro tay cầm roi tức giận quất về phía đám người Túc Sa Nhã, không một ai dám nhút nhích đứng đó chịu đòn duy chỉ có Túc Sa Nhã khi roi quất tới người liền nghiêng mình tránh né. Nhạt Thanh Lạc tức giận tiến đến tay bắt lấy cổ Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã bị bóp cổ khí không thông nhưng mắt vẫn lạnh lùng nhìn Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Tuyết Dung hoảng hốt vội chạy đến quỳ xuống đất nói: "Mẫu thân bớt giận, lỗi không phải do tiểu Nhã, là do con ép muội ấy đi theo con, mẫu thân có phạt thì phạt con đi".

    Nhạt Thanh Lạc quăng Túc Sa Nhã sang một bên, ánh mắt sắc như dao nhìn Nhạt Tuyết Dung, roi trong tay liên tiếp quất lên người Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Tuyết Dung cắn chặt răn chịu đựng không dám rên lên dù nữa tiếng.

    Túc Sa Nhã té xuống đất hít thở dần ổn liền ho khan vài tiếng "Khụ.. Khụ.." Mắt nhìn Nhạt Tuyết Dung bị Nhạt Thanh Lạc quất roi Túc Sa Nhã tức giận quát lớn: "Độc phụ mau dừng tay" mọi thứ xung quanh trở nên im lặng đến quái dị, thấy Nhạt Thanh Lạc dừng tay Túc Sa Nhã nói: "Mông tộc lương thảo đã hủy, nguồn nước đã mất, thể lực suy giảm" nói xong không thèm để ý đến Nhạt Thanh Lạc đang bất ngờ nhìn mình liền tiến đến kéo Nhạt Tuyết Dung đứng dậy dò xét từ trên xuống dưới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  4. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 13: Ác Phụ bị thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạt Diên Cố tiến đến nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Ngươi nói rõ ra xem nào".

    Túc Sa Nhã "Hừ" một tiếng không thèm quan tâm đến Nhạt Diên Cố.

    Nhạt Nhất ly kế bên thấy vậy liền lên tiếng kể lại mọi việc từ đầu đến cuối, Nhạt Diên Cố nghe xong ánh mắt bất ngờ nhìn Túc Sa Nhã. Nhạt Thanh Lạc đưa quân về doanh trại cùng Nhạt Diên Cố, Nhạt Mạc Quyết bàn bạc kế sách trước khi đi hạ lệnh đem đám người Túc Sa Nhã nhốt lại chờ ngày xử theo quân pháp.

    Sáng hôm sau, một thanh âm vang lên: "Nhanh, nguyên soái bị thương rồi" cùng tiếng bước chân vội vả của đám lính đã làm Túc Sa Nhã giật mình tỉnh giấc, đầu ong ong bừng bừng lửa giận. Đám người Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly cùng Nhạc Thi Phi lại vô cùng lo lắng cho an nguy của Nhạt Thanh Lạc.

    Nhạt Tuyết Dung lo lắng nhìn Túc Sa Nhã nói: "Mẫu thân không biết có sao không nữa?".

    Nhạt Nhất Cửu chen hỏi: "Mẫu thân võ công cao cường sao có thể bị thương được chứ?".

    Nhạt Nhất Ly hỏi: "Người gây thương tích cho mẫu thân lợi hại đến mức nào?".

    Nhạc Thi Phi nói: "Ta mới nghe được mẫu thân đối chiến với vương của tộc Mông, nghe nói hắn thân cao hai thướt, sức mạnh phi thường, một tay hắn đánh ngã nhiều tướng sĩ của ta, mẫu thân đứng đầu cản lại một quyền của hắn".

    Nhạt Nhất Ly nói: "Vậy không phải mẫu thân sẽ lãnh trọn hay sao".

    Nhạt Tuyết Dung mắt đẫm lệ nhìn Túc Sa Nhã nói: "Tiểu Nhã, ta lo cho mẫu thân, người sẽ không sao phải không?".

    Túc Sa Nhã sờ đầu Nhạt Tuyết Dung nói: "Ngươi ở đây ta đi xem nàng như thế nào?". Xoay người rời khỏi liều một đường đi đến liều của Nhạt Thanh Lạc.

    Trong lều của Nhạt Thanh Lạc, mọi người đang luống cuống tay chân để băng bó vết thương cho Nhạt Thanh Lạc.

    Nhạt Diên Cố thấy Túc Sa Nhã vào liền nói: "Ngươi vào đây làm gì? Không mau quay về liều của mình".

    Túc Sa Nhã lạnh nhìn Nhạt Diên Cố nói: "Ta sẽ không làm phiền" nói xong liền đi đến một góc trong liều nhìn Nhạt Thanh Lạc. Nhạt Diên Cố thấy Túc Sa Nhã ngoan cố nhưng không trách cứ như trước mọi lo lắng của Nhạt Diên Cố đều đặt vào vết thương trên người Nhạt Thanh Lạc. Trong góc lều Túc Sa Nhã nhìn thấy một mảng bầm tím khá lớn trên ngực của Nhạt Thanh Lạc mặt Túc Sa Nhã bổng đỏ lên, cả người nóng dần lên, Túc Sa Nhã cố gắng khắc chế tâm tình kì lạ của mình. Sau khi Nhạt Thanh Lạc được chữa trị vết thương xong Túc Sa Nhã cũng nhanh chóng rời khỏi lều, Nhạt Mạc Quyết nhìn thấy biểu tình từ đầu đến cuối của Túc Sa Nhã nhếch miệng cười.

    Nhạt Diên Cố thấy Nhạt Mạc Quyết cười liền hỏi: "Muội cười gì vậy?".

    Nhạt Mạc Quyết nói: "Không nghĩ tên tiểu Nhã còn biết đỏ mặt khi nhìn thấy ngực của nguyên soái".

    Nhạt Diên Cố buồn bực nói: "Tiểu tử này học hư theo ai rồi".

    Túc Sa Nhã quay về liều vừa bước vào cả đám liền vây lấy hỏi liên tục bên ai Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã chau mày quát: "Im lặng" tay xoa xoa thái dương rồi nói: "Nguyên soái đã không sao, không cần lo lắng".

    Nhạt Nhất Cửu vui vẻ cười lớn nói: "Ha ha.. Ta biết ngay mà mẫu thân võ nghệ phi phàm sao có thể bị thương nặng".

    Nhạt Tuyết Dung mừng gỡ cầm tay Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã mẫu thân thật không sao?".

    Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Tuyết Dung gật đầu. Cả đám ai nấy mặt mày vui vẻ nói chuyện qua lại với nhau.

    Buổi sáng của ba ngày sao, tiếng nói cười nhộn nhịp ngoài lều truyền vào khiến đám người Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi vô cùng tò mò vội vàng chạy ra xem, Túc Sa Nhã lúc này đang say giấc liền bị Nhạt Tuyết Dung nắm lấy tay kéo chạy ra khỏi lều, chạy được một lúc Nhạt Tuyết Dung vội dừng lại buông tay Túc Sa Nhã, cả người Túc Sa Nhã nữa tỉnh nữa ngủ bên tai không nghe rõ Nhạt Tuyết Dung nói gì, chân vẫn chưa kịp dừng mà Nhạt Tuyết Dung đã buông tay khiến cả người Túc Sa Nhã nhào thẳng vào lòng của người trước mặt, một cỗ hơi ấm xa lạ làm Túc Sa Nhã bừng tỉnh vội đẩy người đang ôm mình ra, mắt hung hăng nhìn, miệng hô lên: "Cút" khi nhìn kỹ phát hiện người trước mặt chính là Nhạt Thanh Lạc chân mày đang nhíu chặt hung hăng nhìn mình.

    Túc Sa Nhã cười khổ trong lòng nói: "Sao nguyên soái lại ôm ta?".

    Nhạt Thanh Lạc hỏi: "Ta tại sao không thể ôm ngươi?".

    Túc Sa Nhã cuối đầu im lặng không nói gì. Nhạt Tuyết Dung thấy vậy vội tiến lên giải thích cho Túc Sa Nhã nói: "Mẫu thân đừng giận, lúc nãy tiểu Nhã còn mê ngủ do con ham vui nên kéo muội ấy theo nên đụng vào mẫu thân, muội ấy không cố ý vô lễ với mẫu thân, có trách phạt cứ phạt Dung nhi".

    Túc Sa Nhã chấp tay thi lễ nói: "Lúc nãy do ta không đúng, nguyên soái muốn phạt cứ phạt ta".

    Nhạt Thanh Lạc nhìn Túc Sa Nhã và Nhạt Tuyết Dung vẫy tay nói: "Bỏ đi, bỏ đi hôm nay giết trâu khao tam quân, hai đứa cũng đi phụ giúp một tay đi".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  5. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 14: Tiểu Nhã bị bắt cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lửa được đốt lên, mùi thơm từ thịt trâu lan tỏa khắp nơi, quân lính của Nhạt Thanh Lạc cùng đám nhóc Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi cầm quạt ra sức quạt để mùi thơm bay đến thành của tộc Mông. Bên này Túc Sa Nhã cùng Nhạt Tuyết Dung đang chế biến món thịt trâu nướng của riêng mình. Túc Sa Nhã dùng gia vị đặt thù do mình làm ra quét lên miêng thịt trâu, quay đều trên đóm lửa sau khi thấy thịt đã chín Túc Sa Nhã cắm thanh thịt trên đất tiến vào lều lấy nước uống khi trở ra phát hiện miếng thịt trâu của mình không cánh mà bay. Túc Sa Nhã tức giận đến đỏ mặt nhìn xung quanh thì thấy Nhạt Thanh Lạc đang ăn ngấu nghiến miếng thịt trâu của mình liền tiến đến mắt trợn to hỏi: "Người đang ăn cái gì?".

    Nhạt Thanh Lạc nhìn Túc Sa Nhã nói: "Thịt trâu, không biết ai nướng nhưng ăn rất ngon".

    Túc Sa Nhã như muốn điên lên nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Là ta nướng, người lấy thịt của ta".

    Nhạt Thanh Lạc mặt bất đắc dĩ ho vài tiếng "Khụ.. khụ.." Quay sang nhìn Nhạt Mạc Quyết ra lệnh: "Mạc Quyết, ngươi lấy cho nàng thêm một phần thịt".

    Nhạt Mạc Quyết trả lời: "Nguyên soái chia hết rồi".

    Túc Sa Nhã nghe Nhạt Mạc Quyết nói cả người nóng lên tay siết chặt, Nhạt Tuyết Dung thấy vậy vội chạy tới nói: "Tiểu Nhã đừng giận, muội ăn chung với tỷ đi một mình tỷ ăn không hết" nói xong liền đút miếng thịt trâu vào miệng Túc Sa Nhã. Túc Sa Nhã miệng vừa nhai miếng thịt trâu vừa nhìn Nhạt Thanh Lạc bằng ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người rồi nắm lấy tay Nhạt Tuyết Dung kéo sang một bên ngồi xuống ăn thịt Trâu.

    Nhạt Thanh Lạc bất đắc dĩ nói: "Chỉ ăn miếng thịt thôi mà".

    Sau khi no bụng, tắm rửa sạch sẽ như mọi khi Túc Sa Nhã lên giường nằm nghĩ, hàn khí trong người Túc Sa Nhã cuồn cuộn dâng trào Túc Sa Nhã đau đớn tay bấu chặt ngực trái, vội vàng lấy trong ngực ra lọ sứ trút vội những viên thuốc trong lọ vào miệng, cả thân người run run té xuống giường. Nhạt Tuyết Dung vừa lúc tiên vào lều nhìn thấy hốt hoảng chạy đến bên Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã, muội sao vậy?".

    Túc Sa Nhã khó khăn nói: "Ta không sao, Dung nhi ta muốn ngủ, đừng đánh thức ta".

    Nhạt Tuyết Dung gật đầu nói: "Um, muội ngủ đi, ta sẽ coi chừng không để ai đánh thức muội".

    Túc Sa Nhã từ từ nhắm mắt lại, tâm trí dần rơi vào khoảng không. Túc Sa Nhã mi rung rung từ từ mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tối ôm, một âm thanh "Két" một thân ảnh từ phía cửa bước vào, ánh sáng chiếu vào khiến đôi mắt Túc Sa Nhã khép hờ, tay Túc Sa Nhã che chắn trước trán che lấy ánh sáng đang chiếu vào làm mắt Nàng khó chịu, sau một lúc khi quen dần với ánh sáng, Túc Sa Nhã nhìn kỹ người đang đứng trước mặt, thân hình hắn cao lớn tầm hai thướt, cơ thể vạm vỡ gấp bội người thường, bộ râu dài được buộc lại, gương mặt hung hăng, đôi mắt đầy căm phẩn nhìn mình. Túc Sa Nhã nói: "Ngươi là vua tộc Mông, Bố lạp La".

    Vua tộc Mông bất ngờ nhưng vẫn hung hăng đáp: "Đúng vậy, ngươi quen biết bổn vương".

    Túc Sa Nhã lạnh đáp: "Đã từng nghe qua danh tiếng của ngươi".

    Bố lạp La thấy Túc Sa Nhã nhìn thấy hắn chẳng những không sợ mà ngược lại trên người Túc Sa Nhã còn toát ra một cố khí thế đầy uy nghi và nguy hiểm, hắn nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ngươi tên gì?".

    Túc Sa Nhã mặt lạnh nhìn Bố lạp La nói: "Ta tên gì đối với ngươi quan trọng sao, ngươi bắt ta tới đây là muốn ăn ta?".

    Bố lạp La rất bất ngờ khi nhe Túc Sa Nhã nói, hắn nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Sao ngươi biết bọn ta bắt ngươi để ăn thịt, ngươi không lẻ không sợ?".

    Túc Sa Nhã cười lạnh nói: "Sợ? Chuyện gì ta phải sợ. Người nên sợ là các ngươi" thấy ánh mắt Bố lạp La đầy hoài nghi nhìn mình, Túc Sa Nhã nói tiếp: "Người Mông các ngươi một khi thiếu hụt lương thực thì việc ăn thịt đồng loại là chuyện bình thường mà thân thể ta trúng kịch độc từ nhỏ, độc đã thấm vào xương tủy. Các ngươi nghĩ mình thân thể bách độc bất xâm?".

    Bố lạp La tức giận rầm lên: "Ngươi nghĩ bổn vương sẽ tin ngươi".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng nói: "Đưa máu của ta cho bất kì ai nếm thử sẽ biết lời ta nói là thật hay giả".

    Bố lạp La nói: "Nếu lời ngươi nói là thật ngươi nghĩ mình sẽ sống được hay sao?".

    Túc Sa Nhã nói: "Nếu ta là ngươi ta dẽ không hạ lệnh giết".

    Bố lạp La bất ngờ hỏi: "Vì sao lại không giết?".

    Túc Sa Nhã nói: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn" thấy Bố lạp La mắt hoài nghi nhìn mình, Túc Sa Nhã nói: "Nữ nhân Nhạt Thanh Lạc tâm địa rắn rết, bắt ép, hành hạ ta sống dỡ chết dỡ ta hận không thể ép nàng dưới thân để trút cơn giận trong lòng đáng tiếc nàng ta bị ngươi làm trọng thương sống không quá ba ngày".

    Bố lạp La mắt thăm dò nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ngươi nghĩ ngươi nói vậy bổn vương sẽ tin ngươi, người của bổn vương đã thám thính Nhạt Thanh Lạc hoàn toàn không hề nguy hiểm tính mạng".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng nói: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ để tin tức quan trọng truyền ra ngoài" Túc Sa Nhã nhìn Bố lạp La nói tiếp: "Sau ba ngày Nhạt Thanh Lạc nhất định mất mạng lúc đó ngươi tấn công sẽ giành được thắng lợi chiếm được lương thực, thức uống. Ngươi không muốn?".

    Bố lạp La trầm ngâm giây lát, mắt hung hăng nhìn Túc Sa Nhã nói: "Được đợi sau ba ngày nếu lời ngươi nói là thật ta sẽ tha mạng cho ngươi, còn nếu ngược lại ngươi tự biết mình sẽ ra sao rồi đó" nói xong xoay người rời đi.

    Túc Sa Nhã một mình ngồi trong phòng tối thở dài, lấy trong ngực ra bộ kim châm tiến hành châm cứu lên nguyệt đạo trên Người rồi dùng dược trong bình sứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  6. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 15: Công phá thành trì tộc Mông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba ngày sau trong thành tộc Mông Túc Sa Nhã đang ngồi trong phòng vận chuyển nội công trong người, một âm thanh vang lên "Rầm" cánh cửa bị đá văng ra Bố lạp La mặt đằng đằng sát khí đi vào, vừa đến gần Túc Sa Nhã chân Bố lạp La hung hăng đá vào người Túc Sa Nhã, thân người Túc Sa Nhã văng mạnh vào tường, miệng phụ ra một ngụm máu đen, Bố lạp La tiến đến tay bóp chặt lấy cổ Túc Sa Nhã hung hăng nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ngươi dám đùa với bổn vương?".

    Túc Sa Nhã lấy tay mình mạnh mẽ nắm lấy tay của Bố lạp La kéo ra khỏi cổ, mắt lạnh lẽo nhìn Bố lạp La nói: "Ngươi có ý gì?".

    Bố lạp La "Hừ" lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi nói Nhạt Thanh Lạc bị trọng thương sắp chết nhưng hôm nay nàng lại xuất binh. Ngươi nói xem bổn vương nên giết ngươi như thế nào?".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng hỏi: "Dẫn đầu đội quân là Nhạt Thanh Lạc".

    Bố lạp La suy ngẫm hồi lâu quay sang thuộc hạ hỏi: "Kẻ dẫn đầu đội quân là ai?".

    Một thuộc hạ trả lời: "Bẩm vương là một đứa nhóc".

    Bố lạp La lẩm bẩm nói: "Là đứa nhóc sao?".

    Túc Sa Nhã mắt sắc bén nhìn Bố lạp La nói: "Nhạt Thanh Lạc sắp không xong rồi, lúc này nếu ngươi xuất chiến ngươi sẽ giành thắng lợi".

    Bố lạp La nhìn Túc Sa Nhã, hạ lệnh cho tam quân xuất thành ứng chiến, Bố lạp La đứng trên chiến sa bên cạnh là Túc Sa Nhã tay đeo xích sắt, Bố lạp La tay cằm dây cương thúc ngựa ra khỏi thành xuất chiến, quân lính tộc Mông đi theo phía sau. Đội quân của Bố lạp La đối mặt cùng đội quân do Nhạt Tuyết Dung dẫn đầu.

    Nhạt Tuyết Dung nhìn thấy Túc Sa Nhã tay bị xích sắt khóa chặt lòng cảm thấy chua sót, đầu chân mày nhíu chặt lại hô lên: "Tiểu Nhã đừng sợ, tỷ sẽ đến cứu muội ngay" Nhạt Tuyết Dung đưa mắt hung hăng nhìn Bố lạp La nói: "Cẩu Mông mau buông tay chịu trói, thả tiểu Nhã ra nếu không đừng trách ta".

    Bố lạp La nghe Nhạt Tuyết Dung nói ánh mắt hung hăng nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Khốn kiếp ngươi rốt cuộc là ai? Chết đi cho ta" nói xong Bố lạp La hung hăng vung trường đao chém vào người Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã hai tay nắm hai đầu xích sắc giơ lên đỡ lấy lưỡi đao, xích sắc bị chém đứt lưỡi đao đâm vào bã vai Túc Sa Nhã, tay Túc Sa Nhã được giải thoát liền rút kiếm trong eo chớp nhoáng đâm thẳng vào bụng của Bố lạp La, Bố lạp La đau đớn tung một cước vào người Túc Sa Nhã, cả thân người Túc Sa Nhã bay ra khỏi chiến sa miệng phun ra một ngụm máu đen, một thân ảnh bay đến ôm Túc Sa Nhã vào lòng rồi phi mình lên ngựa.

    Bên này Nhạt Tuyết Dung nhìn thấy hốt hoảng hô lên "Tiểu Nhã" ra hiệu cho tam quân xông lên chiến đấu.

    Túc Sa Nhã được Nhạt Thanh Lạc ôm trong lòng thanh âm yếu ớt nói: "Người đưa ta đến chỗ Dung nhi, ta tự biết lo cho mình".

    Nhạt Thanh Lạc cuối đầu nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ngoan ngoãn nằm yên trong lòng của ta, nếu không ta quăng ngươi xuống ngựa".

    Túc Sa Nhã cười lạnh nói: "Vậy ngươi quăng đi".

    Nhạt Thanh Lạc tức giận thốt lên một tiếng: "Ngươi.." Không nói với Túc Sa Nhã lời nào. Nhạt Thanh Lạc một tay vừa ôm Túc Sa Nhã vừa nắm chặt dây cương một tay cầm thương giết giặc.

    Hai bên giao tranh xác chết khắp mọi nơi, quân của Bố lạp La dần dần yếu thế vì một phần trúng độc một phần không ăn uống trong nhiều ngày cuối cùng toàn quân đại bại, Bố lạp La bị bắt giữ. Túc Sa Nhã được Nhạt Thanh Lạc đưa về doanh trại chữa trị. Nhạt Diên Cố nhìn thấy máu đen trên vết thương của Túc Sa Nhã liền nhanh chóng bắt mạch nhưng mãi chẳng chuẩn ra được điều gì khiến Nhạt Diên Cố lo lắng đầu chân mày nhíu chặt.

    Túc Sa Nhã nhìn thấy Nhạt Diên Cố như vậy nhếch miệng cười nói: "Lão sư giúp ta băng bó là được chuyện khác không cần nghĩ".

    Nhạt Diên Cố tức giận nói: "Sao lại không nghĩ ngươi rõ ràng là trúng độc nhưng ta lại không tìm ra được độc gì".

    Nhạt Thanh Lạc kế bên nghe Nhạt Diên Cố nói, ánh mắt lo lắng hỏi: "Trúng độc".

    Nhạt Diên Cố gật đầu nói: "Phải, trúng độc nhưng mạt tướng..".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng nói: "Lão sư nếu ngươi không băng bó ta tự mình băng" nói xong Túc Sa Nhã tính ngồi dậy.

    Nhạt Mạc Quyết hoảng hốt đè lại Túc Sa Nhã nói: "Đứa nhỏ này ngươi không muốn sống nữa sao?".

    Nhạt Tuyết Dung bên cạnh mắt ươn ướt nhìn Túc Sa Nhã nói: "Tiểu nhã đừng nháo mau nằm xuống".

    Nhạt Thanh Lạc mắt nhìn Nhạt Diên Cố nói: "Được rồi trước cứ băng bó vết thương trên vai rồi tính sau".

    Nhạt Diên Cố nhanh chóng tiến đến bên cạnh Túc Sa Nhã rồi băng bó vết thương trên vai của Túc Sa Nhã sau đó sai người đi nấu thuốc chữa thương tạm thời cho Túc Sa Nhã dùng rồi cùng Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Mạc Quyết qua lều của Nhạt Diên Cố bàn bạc chuyện Túc Sa Nhã trúng độc. Bên đây Túc Sa Nhã sau khi dùng thuốc của Nhạt Diên Cố thì bắt đầu buồn ngủ, trước khi ngủ đưa cho Nhạt Tuyết Dung một bình sứ căn dặn: "Nếu lúc ta ngủ có xảy ra triệu chứng gì nguy hiểm thì dùng thuốc này đánh thức ta, ta sẽ thức giấc" nói xong liền lâm vào giấc ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  7. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 16: Sự ấm áp từ Ác Phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lều của Nhạt Diên Cố, Nhạt Thanh Lạc ánh mắt lo lắng nhìn Nhạt Diên Cố hỏi: "Thật không biết là độc gì?".

    Nhạt Diên Cố lắc đầu nói: "Máu của tiểu Nhã rõ ràng là trúng độc nhưng khi mạt tướng bắt mạch lại không xuất hiện mạch trúng độc".

    Nhạt Mạc Quyết như nhớ lại điều gì đó liền nói: "Đúng rồi, lúc mạt tướng trà trộm vào thành có nghe được tin tiểu Nhã bị trúng độc rất nặng nên bọn chúng không thể ăn thịt tiểu Nhã".

    Nhạt Thanh Lạc chau mày nói: "Nếu không biết được độc gì thì phải hỏi tiểu Nhã biết đâu sẽ tìm được cách giải độc".

    Ba người bàn bạc xong Nhạt Thanh Lạc kêu Nhạt Mạc Quyết về lều nghĩ ngơi còn mình thì quay về lều, vào trong lều thấy Nhạt Tuyết Dung còn ngồi thất thần nhìn Túc Sa Nhã, Nhạt Thanh Lạc nói: "Dung nhi, con quay về nghĩ đi. Ta sẽ ở đây chăm sóc cho tiểu Nhã".

    Nhạt Tuyết Dung ánh mắt không nỡ đi nhìn Túc Sa Nhã, quay sang nhìn Nhạt Thanh Lạc nói: "Mẫu thân nếu tiểu Nhã có xuất hiện chịu chứng nguy hiểm nào thì mẫu thân sai người tới nói với con được không?" Thấy Nhạt Thanh Lạc không nói mà nhìn mình, Nhạt Tuyết Dung nói tiếp: "Nếu mẫu thân không hứa Dung nhi sẽ không đi".

    Nhạt Thanh Lạc thở dài nói: "Ta hứa với con, con về nghĩ ngơi đi," Nhạt Thanh Lạc nhìn Túc Sa Nhã đang nằm trên giường thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này khi tỉnh mặt lúc nào cũng một biểu tình như muốn giết người nhưng giờ trông thật nhu thuận đáng yêu," Nhạt Thanh Lạc đưa tay sờ lên ma Túc Sa Nhã, đôi mắt ôn nhu nhìn Nàng.

    Khi Nhạt Tuyết Dung quay về lều ba người Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi liền chạy đến hỏi thăm tình hình của Túc Sa Nhã, Nhạt Tuyết Dung mắt đỏ hoe nói: "Tiểu Nhã đã băng bó vết thương rồi, giờ đang nhĩ ngơi" nói xong lên giường lấy chăn quấn thành một đòn. Ba người nghe Nhạt Tuyết Dung nói cũng an tâm phần nào, nhanh chóng lên giường nghĩ ngơi.

    Hai ngày trôi qua Túc Sa Nhã vẫn chưa có biểu hiện tỉnh lại cũng không xuất hiện bất cứ chịu chứng nguy hiểm nào, Nhạt Thanh Lạc và Nhạt Tuyết Dung luôn luôn chăm sóc bên cạnh Túc Sa Nhã đến ngày thứ ba Túc Sa Nhã tỉnh lại, tay đưa lên thái dương xoa xoa nói: "Dung nhi đừng khóc nữa".

    Nhạt Tuyết Dung thấy Túc Sa Nhã tỉnh lại mừng gỡ hỏi: "Tiểu Nhã muội thấy sao rồi còn đau chỗ nào không?".

    Túc Sa Nhã nhẹ nhàng đáp: "Rất tốt, không đau lắm".

    Nhạt Diên Cố tiến đến bắt mạch, xem xét vết thương trên vai Túc Sa Nhã nói: "Vết thương trên vai đang dần hồi phục, tạm thời đừng cử động mạnh cũng không được chạm nước".

    Túc Sa Nhã nghe nói đến không chạm nước liền nghĩ đến sắp tới mình không được tắm liền ngồi bật dậy nói: "Không được" chạm đến vết thương mặt Túc Sa Nhã nhăn lại, tay vịn vào vết thương trên vai.

    Nhạt Thanh Lạc đứng bên nổi giận nói: "Mới nói ngươi không được cử động mạnh giờ ngươi đang làm gì, muốn tất cả mọi người vì mình ngươi mà lo lắng hay sao?".

    Nhạt Tuyết Dung thấy Nhạt Thanh Lạc nổi giận liền nói: "Mẫu thân đừng tức giận, tiểu Nhã mới tỉnh lại vẫn còn tí hồ đồ, con sẽ nói với muội ấy." Quay sang nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã chỉ là không tắm vài ngày thôi nếu muội không thích tỷ sẽ lau người cho muội, muội chịu không?".

    Túc Sa Nhã nhìn lại vết thương trên vai mình thở dài nói: "Không cần ta tự làm được".

    Nhạt Mạc Quyết lúc này lên tiếng hỏi: "Tiểu Nhã khi ở thành của tộc Mông ta nghe bọn họ nói ngươi trúng độc, ngươi có biết mình trúng độc gì không?".

    Túc Sa Nhã rủ mắt nói: "Độc trên người ta mọi người không cần phải biết, cũng không cần lo lắng".

    Nhạt Diên Cố tức giận hỏi: "Tiểu Nhã Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?".

    Nhạt Thanh Lạc tức giận nói: "Hồ đồ, ngươi không nói sao biết Diên Cố không có cách giải độc".

    Túc Sa Nhã cười khổ nói: "Y thuật của lão sư thật lợi hại thì đã sớm giải được độc. Ta mệt rồi muốn nghĩ ngơi" nói xong Túc Sa Nhã nằm xuống nhắm mắt ngủ.

    Nhạt Thanh Lạc vừa tức giận vừa lo lắng không biết nên làm như thế nào đối với Túc Sa Nhã, Nhạt Diên Cố cùng Nhạt Mạc Quyết cũng một bụng đầy lo lắng đối với tên cứng đầu tiểu Nhã, Nhạt Tuyết Dung ngồi cạnh giường cắn chặt môi mắt rơi lệ nhìn Túc Sa Nhã, lúc này Túc Sa Nhã đưa tay sờ lên đầu Nhạt Tuyết Dung như đang an ủi. Một hành động nhỏ nhưng đều được thu vào tầm mắt của mọi người đặc biệt là Nhạt Thanh Lạc.

    Đến chập tối, Túc Sa Nhã một lần nữa tỉnh dậy nhìn xung quanh thấy Nhạt Thanh Lạc đang bưng một mâm đi đến bên cạnh mình ngồi xuống nói: "Đã tỉnh thì ăn miếng cháo rồi uống thuốc".

    Túc Sa Nhã đang định ngồi dậy thì một vòng tay dịu dàng đỡ lấy Túc Sa Nhã tựa lưng vào ngực của Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Thanh Lạc tay cầm chén cháo, Túc Sa Nhã đưa tay tính cầm muỗng thì cánh tay của Nhạt Thanh Lạc đã cầm lấy muỗng mút cháo trong chén rồi đưa lên miệng Nhạt Thanh Lạc thổi nhẹ đến khi cháo bớt nóng liền đút cho Túc Sa Nhã ăn, Túc Sa Nhã bất ngờ nhưng vẫn há miệng ăn từng muỗng cháo do Nhạt Thanh Lạc đút. Sau khi ăn cháo xong Nhạt Thanh Lạc để chén cháo sang một bên tay cầm chén thuốc đưa cho Túc Sa Nhã uống, Túc Sa Nhã uống thuốc đắng mặt nhăn lại một đống Nhạt Thanh Lạc liền đưa vào miệng Túc Sa Nhã một viên kẹo đường. Túc Sa Nhã ngơ người nhìn Nhạt Thanh Lạc.

    Nhạt Thanh Lạc thấy Túc Sa Nhã nhìn mình liền hỏi: "Sao vậy, vẫn còn đắng sao".

    Túc Sa Nhã lắc đầu nói: "Hết rồi. Điều gì làm ngyên soái có nhã hứng?".

    Nhạt Thanh Lạc nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Không lẽ mọi khi ta rất tệ?".

    Túc Sa Nhã lạnh đáp: "Người nghĩ xem".

    Nhạt Thanh Lạc liêc Túc Sa Nhã nói: "Mẫu thân nào không nghiêm khắc".

    Túc Sa Nhã nói: "Ta chỉ có một mẫu thân" trầm ngâm giây lát nói tiếp: "Cảm ơn".

    Nhạt Thanh Lạc ôn nhu dịu dàng đỡ Túc Sa Nhã nằm xuống nói: "Được rồi, ngươi mau nghĩ ngơi đi" đứng dậy tắt nến trong lều, cởi áo giáp, lên giường nằm cạnh Túc Sa Nhã.

    Túc Sa Nhã hốt hoảng hỏi: "Người định làm gì?".

    Nhạt Thanh Lạc đáp: "Đi ngủ" nhìn gương mặt đang khó chịu của Túc Sa Nhã Nhạt Thanh Lạc nói: "Ngươi còn đang bị thương ngoan ngoãn mà nghĩ ngơi, lộn xộn thì đừng trách ta".

    Túc Sa Nhã nằm cách Nhạt Thanh Lạc một khoảng rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  8. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 17: Ánh sáng le lói trong tim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong giấc mơ Túc Sa Nhã nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ gương mặt hiền hậu ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một bộ đồ trắng tinh thuần tôn lên dáng vẽ diệu dàng nhưng không kém phần quý phái, người phụ nữ đang gãy một khúc nhạc rồi dừng lại ánh mắt trìu mến nhìn tiểu Túc Sa Nhã. Tiểu Túc Sa Nhã lên tiếng kêu: "Mẫu thân, mẫu thân đàn thật hay, Nhã nhi muốn nghe nữa".

    Mẫu thân Túc Sa Nhã đưa tay sờ đầu nàng, giọng ấm áp diệu dàng nói: "Nhã nhi, mẫu thân phải đi rồi, Nhã nhi phải ngoan".

    Túc Sa Nhã ánh mắt rưng rưng nhìn mẫu thân giọng run run nói: "Mẫu thân đi đâu? Nhã nhi không muốn mẫu thân đi, mẫu thân cho Nhã nhi đi cùng với?".

    Mẫu thân Túc Sa Nhã dịu dàng nói: "Nhã nhi ngoan, nơi đó Nhã nhi không đến được, các nàng sẽ chăm sóc và yêu thương Nhã nhi giống như mẫu thân vậy" nói xong mẫu thân của Túc Sa Nhã đứng lên rời đi.

    Tiểu Túc Sa Nhã hoảng sợ đuổi theo, miệng không ngừng hô lên: "Mẫu thân đừng đi, đừng bỏ lại Nhã nhi, Nhã nhi chỉ cần mẫu thân" tiểu Túc Sa Nhã cứ chạy mãi chạy mãi nhưng vẫn không tài nào đuổi kịp, bóng dáng mẫu thân của Túc Sa Nhã ngày càng mờ dần đến khi phía trước chỉ là một khoảng không.

    Lúc này Nhạt Thanh Lạc nằm cạnh Túc Sa Nhã nghe được tiếng thì thào từ miệng Túc Sa Nhã phát ra: "Mẫu thân đừng đi.. Đừng bỏ lại Nhã nhi.. Mẫu thân.." Nhìn thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má nhỏ của Túc Sa Nhã, Nhạt Thanh Lạc đưa tay ôm lấy Túc Sa Nhã vào lòng miệng thỏ thẻ bên tai, nói "Nhã nhi ngoan đừng khóc mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ không đi" Túc Sa Nhã nằm trong lòng Nhạt Thanh Lạc cảm nhận được một cỗ ấm áp như quen như lạ, một mùi hương dịu dàng, quyến rũ lan vào sóng mũi làm cho Túc Sa Nhã từ từ thả lỏng người rời khỏi ác mộng.

    Sáng hôm sau Túc Sa Nhã từ trong giấc ngủ tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong lòng của Nhạt Thanh Lạc vội vàng đẩy Nhạt Thanh Lạc ngồi dậy nhưng lại vô tình làm bốn cánh môi chạm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng cuat Nhạt Thanh Lạc hút lấy hồn phách Túc Sa Nhã không biết từ lúc nào tay Túc Sa Nhã từ từ đưa lên gương mặt Nhạt Thanh Lạc vuốt ve từng đường nét mỹ miều của Nàng, Túc Sa Nhã chợt bừng tỉnh vội rút tay lại ngồi dậy ho khan vài tiếng hỏi: "Khụ.. Khụ.. Sao nguyên soái lại ôm ta>".

    Nhạt Thanh Lạc chậm rãi nói: "Ngươi mơ thấy ác mộng ta ôm dỗ ngươi ngủ".

    Túc Sa Nhã nhớ lại tối qua bản thân mình cảm nhận được một cổ ấm áp cùng mùi hương thoáng qua, Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Thanh Lạc nói: "Cảm ơn." Túc Sa Nhã nhớ đến chuyện gì liền hỏi Nhạt Thanh Lạc: "Hôm qua là ai.. Ta".

    Nhạt Thanh Lạc nhìn dáng vẻ khó nói của Túc Sa Nhã liền đáp lời: "Ta hôm qua lau chùi người ngươi cùng thay quần áo mới cho ngươi. Sao nào mẫu thân

    Nào cũng làm vậy. Ngươi mắc cỡ gì?".

    Túc Sa Nhã siết chặt tay nghẹn nói: "Ngươi.. Ta..". Túc Sa Nhã thở dài nói: "Bỏ đi, ta về liều của mình".

    Túc Sa Nhã đứng dậy thì bị Nhạt Thanh Lạc đưa tay đè xuống giường nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở đây tịnh dưỡng cho khỏe vài ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành về kinh".

    Những ngày tiếp theo Túc Sa Nhã được Nhạt Thanh Lạc và Nhạt Tuyết Dung chăm sóc vô cùng chu đáo vết thương trên vai nhanh chóng kết vảy lành lại, Nhạt Diên Cố cũng nhiều lần truy hỏi chất độc trong người của Túc Sa Nhã nhưng lần nào cũng bị Túc Sa Nhã từ chối trả lời làm hắn lần nào cũng tức giận trở về, Nhạt Mạc Quyết lần nào cũng hứng thú đứng quan sát, giương mắt xem kịch diễn ra xung quanh Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã thấy mình bị đem ra làm trò tâm tình không vui có lần rãi phấn lên người Nhạt Mạc Quyết khiến Nàng hai ngày ngứa ngái không thôi mặt mày nhăn nhó làm cho Túc Sa Nhã cùng đám nhóc dỡ khóc dỡ cười còn Nhạt Diên Cố mặt vô vàng lo lắng tìm cách giải ngứa cho Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Thanh Lạc một bên dò xét Túc Sa Nhã cuối cùng biết được Túc Sa Nhã biết y thuật cùng chế dược còn đám nhóc Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi cũng nháo đến thăm Túc Sa Nhã nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về lều vì nhìn thấy nét mặt khó khăn của Nhạt Thanh Lạc.

    Túc Sa Nhã nằm trên giường nhìn Nhạt Thanh Lạc đang ngồi đọc sách, Túc Sa Nhã nhéch miệng cười nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Chỉ khoảng thời gian vài ngày đã làm cho mình cảm nhận được không ít sự ấm áp từ Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Tuyết Dung sự vui vẻ từ Nhạt Mạc Quyết, đám nhóc Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi và sự lo lắng từ Nhạt Diên Cố. Những cảm xúc này mình từng nghĩ đến lúc chết bản thân sẽ không thể nào cảm nhận được lần thứ hai." Túc Sa Nhã cười thầm trong lòng từng dòng kí ức về họ từng chút một hiện lên.. Đến khi kí ức đó hòa quyện vào giấc ngủ của Túc Sa Nhã.

    Sau thời gian nghĩ ngơi Nhạt Thanh Lạc thấy Túc Sa Nhã thương thế dần ổn định, tam quân cũng hồi phục thể chất, hạ lệnh cho tam quân nhổ trại trở về kinh. Khi đội quân đi được trăm dặm, ngay chỗ từng đóng quân một bóng lớn xuất hiện thoát ẩn thoát hiện nhanh chóng tiến về hướng đi của đội quân Nhạt Thanh Lạc.

    Trên đường hành quân, Túc Sa Nhã ngồi trên lưng ngựa thông dong ngắm nhìn cảnh vật, Nhạt Tuyết Dung thúc ngựa tiến đến gần Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã, muội thấy sao rồi có mệt không? Nếu mệt muội qua bên tỷ ngồi đi".

    Túc Sa Nhã đáp: "Không sao, vẫn ổn".

    Nhạt Nhất Ly cũng tiến đến gần nói: "Sư tỷ không cần nuông chìu tiểu Nhã như vậy, nàng cũng không yếu đuối đến vậy".

    Nhạc Thi Phi cười nói: "Đúng vậy kẻ mưu mô, dám đối đầu cùng vương Mông sao lại yếu đuối được".

    Nhạt Nhất Cửu nhìn Túc Sa Nhã bằng ánh mắt mong chờ hỏi: "Tiểu Nhã ngươi biết chế thuốc vậy ngươi có loại thuốc nào giúp ta thêm mạnh mẻ hơn không? Ta cũng muốn mình giống tên vương Mông có sức mạnh phi thường đánh ngã trăm người, đến lúc đó ta sẽ giúp mẫu thân giết thật nhiều kẻ địch".

    Nhạt Nhất Ly mặt nghi vấn nói: "Muốn mạnh mẽ phải qua khổ luyện nếu dùng thuốc vậy có tốt không?".

    Nhạt Tuyết Dung mặt kiên quyết nói: "Không có con đường tắt nào đi đến mục đích mà ta muốn đạt được, kể cả sức mạnh cũng vậy".

    Nhạc Thi Phi gật đầu đồng ý với lời nói của Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Nhất Cửu sau khi nghe Nhạt Tuyết Dung nói thì mặt mày ủ rủ đầu cuối xuống buồn bã không nói tiếng nào. Cả nhóm người tiếp tục thúc ngựa theo đoàn quân lên đường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  9. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 18: Tiểu manh xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến chập tối đội quân tiến hành đống trại nghĩ lại một đêm trên thảo nguyên, nhóm nhóc Túc Sa Nhã sau khi sắp xếp xong xuôi lều trại của mình liền cùng tam quân dùng cơm rồi lên giường nghĩ ngơi sau một ngày hành quân vất vả, riêng Túc Sa Nhã sau khi dùng cơm, uống thuốc liền tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường đánh một giấc, đang say giấc âm thanh rối loạn trong doanh trại truyền đến, một tiếng la hét hoảng hốt của binh lính làm Túc Sa Nhã giật mình tỉnh dậy "Có quái vật tấn công".

    Túc Sa Nhã cùng Nhạt Tuyết Dung và nhóm Nhạt Nhất Cửu chạy ra khỏi lều tiến đến chỗ phát ra thanh âm ồn ào, một màn xác chết binh lính nằm ngổn ngang, tay chân máu thịt văng khắp mọi nơi. Lúc này Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Diên Cố và Nhạt Mạc Quyết cả ba người đang ra sức chiến đấu cùng thân ảnh to lớn đen thui của quái thú trước mặt.

    Nhạt Nhất Cửu cầm song chùy chạy đến hỗ trợ, Nhạt Mạc Quyết xoay người hô lên: "Không được lại đây, lùi lại mau" nói xong xuất thương đâm về phía quái vật, quái vật phóng người tránh né tay xòe móng vuốt quất về phía Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết dùng thướng đỡ lại nhưng vẫn bị đánh văng ngã xuống đất miệng phun ra ngụm máu.

    Nhạt Diên Cố hoảng hốt hô lên: "Sư muội" phi thân về phía sau quái vật xuất thương đâm tới, quái vật thở "phì" một tiếng như xem thường Nhạt Diên Cố rồi dùng đuôi quật mạnh vào người Nhạt Diên Cố, Nhạt Diên Cố thân trúng đòn của quái vật văng lui vài bước trên đất khóe miệng rỉ máu.

    Túc Sa Nhã đứng quan sát quái vật miệng lẩm bẩm nói: "Tiểu manh." Quái vật như nghe thấy lời của Túc Sa Nhã liền đão mắt tìm kiếm thanh âm quen thuộc khi nhìn thấy Túc Sa Nhã quái vật như vui vẻ mặt kệ những người đang đối kháng cùng Nó bất chợt lúc này Nhạt Thanh Lạc xuất thướng đâm về phía bụng quái vật. Túc Sa Nhã hoảng hốt la lên: "Dừng tay" phi thân về phía đường thương của Nhạt Thanh Lạc tay nhanh chóng rút kiếm mỏng trên đai quần đỡ lấy mũi thương đang đâm tới người quái vật, trong lúc gấp rút Túc Sa Nhã đã vận dụng nội lực đỡ lấy một thương của Nhạt Thanh Lạc thêm vết thương chưa lành ở vai khến thân người Túc Sa Nhã đau đớn khóe miệng rỉ máu một chân khuỵu xuống đất tay cố gắng cầm kiếm đâm xuống đất chống đẩy thân người không cho ngã. Nhạt Thanh Lạc bất ngờ bị một kiếm của Túc Sa Nhã đánh bật lại làm nàng lùi ra xa vài bước tay ôm trước ngực, miệng tràn ra máu tươi.

    Nhạt Tuyết Dung hoảng hốt chạy đến bên Nhạt Thanh Lạc kêu lên: "Mẫu thân, người thấy sao rồi".

    Nhạt Diên Cố đến diều Nhạt Mạc Quyết nhìn Túc Sa Nhã nói: "Nghịch đồ ngươi điên rồi sao, vì quái thú này mà làm nguyên soái bị thương người là mẫu thân của ngươi".

    Túc Sa Nhã cố gắng đứng dậy đi đến bên Nhạt Thanh Lạc lấy trong ngực ra viên thuốc đút vào miệng Nhạt Thanh Lạc nói: "Xin lỗi, nhưng không thể không làm vậy" quay sang nhìn Nhạt Diên Cố nói: "Tiểu manh là sủng vật của ta, không được gây thương tổn cho nó." Mọi người hốt hoảng khi nghe Túc Sa Nhã nói quái vât trước mặt lại là sủng vật của Túc Sa Nhã. Sau khi bình tâm Nhạt Thanh Lạc lệnh cho quân lính dọn dẹp sạch sẽ đống hỗn loạn ở đây rồi lệnh cho mọi người vào lều của mình nói chuyện.

    Trong lều không khí rất căng thẳng Nhạt Thanh Lạc mặt nghiêm nghị nhìn Túc Sa Nhã chờ Nàng cho mình một lời giải thích nhưng Túc Sa Nhã không giải thích gì chỉ hỏi: "Ta có thể dẫn theo tiểu manh?".

    Nhạt Diên Cố tức giận nhìn Túc Sa Nhã rồi nhìn quái vật trước mặt nói: "Nó là quái vật khát máu, đã giết bao nhiêu binh sĩ của chúng ta, Ngươi còn muốn dẫn nó theo".

    Túc Sa Nhã không nói gì chỉ nhìn Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Thanh Lạc lên tiếng: "Cho ta một lý do".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng đáp: "Không có lý do. Ta sẽ điều chế dùm tướng quân hai bình thuốc trị bách độc, ba bình trị nội thương và ngoại thương coi như bồi thường cho cái chết của binh lính và cho phép tiểu manh ở cạnh ta".

    Nhạt Thanh Lạc trợn mắt nhìn Túc Sa Nhã nói: "Nếu ta không đồng ý".

    Túc Sa Nhã vẫn lạnh lùng nói: "Giúp người điều chế hai viên thuốc trị bách độc, coi như bồi thườn cái chết của tướng sĩ hôm nay".

    Nhạt Diên Cố giận đỏ mặt nói: "Nghịch đồ, ngươi vì nó mà đưa điều kiện với nguyên soái, nuôi dưỡng ngươi cũng quá uổn phí rồi".

    Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Diên Cố nói: "Tiểu manh là người thân của ta, các ngươi không đồng ý ta sẽ đi cùng tiểu manh".

    Nhạt Tuyết Dung mặt buồn bả khi nghe Túc Sa Nhã nói, liền lên tiếng hỏi: "Tiểu Nhã còn chúng ta thì sao?".

    Túc Sa Nhã nhìn mọi người rồi nhìn Nhạt Tuyết Dung ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đó là sự cô độc. Túc Sa Nhã vẫn im lặng không nói gì. Nhạt Thanh Lạc một bên nhìn thấy biểu hiện sâu trong ánh mắt của Túc Sa Nhã hỏi: "Nếu nó trong doanh trại mà nổi điên như hôm nay thì sao?".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng khẳng định: "Sẽ không, nếu có sẽ bồi thường thích đáng và ta sẽ rời đi cùng tiểu manh".

    Nhạt Thanh Lạc trợn mắt nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Chỉ vậy?".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng đáp: "Chỉ vậy, không hơn không kém".

    Nhạt Thanh Lạc nói: "Được rồi, cứ để nó cạnh ngươi, có gì xảy ra ta sẽ bắt ngươi hỏi tội, giờ thì về nghĩ ngơi đi" nói xong vẫy tay kêu Túc Sa Nhã cùng đám nhóc về lều của mình.

    Rời khỏi lều tiểu mạnh tính chạy đến cạnh Túc Sa Nhã nhưng Túc Sa Nhã nhìn thấy cả người tiểu manh đều dơ bẩn ánh mắt trở nên gét bỏ, tiểu manh nhìn ra được biểu hiện của Túc Sa Nhã liền ủ rủ cuối đầu không dám tới gần.

    Nhạt Tuyết Dung tới gần Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã, tỷ có thể gọi nó là tiểu manh không?".

    Nhạt Nhất Cửu cũng nháo nháo đến hỏi Túc Sa Nhã: "Đúng vậy, đúng vậy chúng ta cũng có thể gọi Nó là tiểu manh được không?".

    Túc Sa Nhã gật đầu đồng ý nói: "Um, trước ta đem tiểu manh đi tắm rửa".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Để tỷ giúp muội".

    Ba người Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Ly, Nhạc Thi Phi đồng thanh lên tiếng: "Chúng ta cũng giúp".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  10. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 19: Trên đường về kinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Sa Nhã gật đầu, năm người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ cho tiểu manh sau khi lau chùi, chảy chuốt lông cho tiểu manh xong cả đám mắt sáng rỡ khi nhìn thấy diện mạo mới của tiểu manh dáng dấp to lớn oai vệ, uy nhi, lông trắng mượt như tuyết, màu mắt xanh thẳm long lanh trông rất quý phái, buồm lông trên đầu vừa mịn vừa dài còn chùm lông trắng trông như kẹo bông nằm ở bốn chân và đuôi nhìn rất đáng yêu. Nhạt Nhất Cửu trông thấy liền mê người quyết định trèo lên người tiểu manh, tiểu manh biết được nhe nanh gầm gừ nhìn Nhạt Nhất Cửu tỏ ý gét bỏ.

    Túc Sa Nhã thấy vậy nói: "Đừng đánh chủ ý lên tiểu manh, nếu không muốn nó ăn các ngươi".

    Cả bọn nghe Túc Sa Nhã nói xong liền thất kinh bạt vía nhìn tiểu manh. Sau khi tắm rửa cho tiểu manh xong cả bọn về lều nghĩ ngơi còn Túc Sa Nhã cho tiểu manh lên giường nằm, Túc Sa Nhã cuộn người vào trong bộ lông của tiểu manh mà ngủ.

    Trong lều Nhạt Diên Cố nói: "Nguyên soái để con quái vật đó trong doanh trại liệu có ổn không? Lỡ tiểu Nhã không khống chế được con quái vật đó thì nguy hiểm vô cùng".

    Nhạt Thanh Lạc suy nghĩ nói: "Trước cứ để con quái vật đó bên cạnh tiểu Nhã, Diên Cố và Mạc Quyết hai ngươi âm thầm quan sát hành vi động thái của con quái vật đó, nếu có bất kì hành động nào gây nguy hại liền lập tức giết chết" Nhạt Thanh Lạc suy ngầm giây lát nói: "Tiểu Nhã dạo gần đây thay đổi rất nhiều, đứa nhỏ này đang che giấu chúng ta rất nhiều thứ".

    Nhạt Mạc Quyết gật đầu đông ý nói: "Kể từ lần thứ hai được cứu sống từ bờ sông, tiểu Nhã thay đổi rất nhiều từ tính cách, đến lối suy nghĩ, theo mạt tướng nghĩ tiểu Nhã đã nhớ lại những chuyện trước đây của mình".

    Nhạt Thanh Lạc nói: "Ngày đó khi ta cứu tiểu Nhã nhìn quần áo trên người chắc chắn không phải xuất thân thế gia vọng tộc nhưng ngọc bội mà tiểu Nhã đang đeo không phải là miếng ngọc tầm thường, có rất nhiều nghi vấn xung quanh tiểu Nhã chúng ta chỉ có thể từ từ quan sát để tìm ra câu trả lời".

    Sau khi bàn bạc xong Nhạt Diên Cố cùng Nhạt Mạc Quyết hành lễ cáo lui, Nhạt Thanh Lạc nằm trên giường vứt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau khi tất cả mọi người nhìn thấy vẻ đẹp oai hùng của con quái vật đen thui mà tối hôm qua gặp đều kinh ngạc, mắt trố ra thật to để nhìn. Túc Sa Nhã không còn cỡi ngựa mà trực tiếp cưỡi lên lưng tiểu mãnh, đi được một đoạn đường Túc Sa Nhã nằm dài trên lưng tiểu mãnh nhắm mắt ngủ say. Nhạt Tuyết Dung nhìn thấy hình ảnh Túc Sa Nhã nằm trên người tiểu mảnh cảm thấy thập phần đẹp mắt, không muốn rời ánh nhìn, tim đập có chút loạn nhịp. Bên này Nhạt Thanh Lạc khi nhìn thấy đều có cảm giác người nằm trên người quái thú không phải là tiểu hài tử 10 tuổi mà là một tiên nữ 18-19 tuổi làm lòng Nhạt Thanh Lạc trỗi lên một cảm giác vừa quyến luyến vừa muốn độc chiếm làm của riêng.

    Nhạt Nhất Cửu cưỡi ngựa kế bên ánh mắt hâm mộ nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ta cũng muốn có một con thú cưỡi như tiểu Nhã".

    Nhạc Thi Phi cười châm chọc Nhạt Nhất Cửu nói: "Ta thấy ngươi chưa kịp lại gần thuần phục thú như tiểu manh đã bị xé ra là trăm mảnh có khi cả xương cốt bị chúng ăn sạch cũng không chừng".

    Nhạt Nhất Cửu nhìn tiểu manh, tưởng tượng cảnh tượng của mình bi ăn thịt thì rùng mình. Nhạt Nhất Ly lên tiếng: "Các ngươi có để ý từ sau khi bị thương tiểu Nhã ngủ hơi nhiều không đừng nói vết thương để lại di chứng".

    Nhạt Nhất Cửu gương mặt thẹn thùng nói: "Để lại di chứng? Nhưng sao muội cảm thấy tiểu Nhã hình như cao hơn và trông đẹp hơn".

    Cả bọn chăm chú quan sát gương mặt khi ngủ của Túc Sa Nhã đưa mắt nhìn nhau gật đầu. Nhạc Thi Phi cười nói: "Sau này tiểu Nhã lớn lên sẽ làm bao người say đắm không biết ai sẽ cưới được muội ấy".

    Nhạt Nhất Ly phụ họa theo: "Phải, phải hay chúng ta giành trước đi đừng để kẻ khác hưởng lợi".

    Nhạt Nhất Cửu ánh mắt hào hứng hỏi: "Giành như thế nào?".

    Nhạt Tuyết Dung ánh mắt lo lắng nói: "Các ngươi xem tiểu Nhã là món hàng sao?".

    Phía trước đội quân Nhạt Mạc Quyết thúc ngựa đi tới cạnh Nhạt Diên Cố cười vui vẻ nói: "Sắp tới sẽ có một màn kịch hay cho chúng ta xem rồi".

    Nhạt Diên Cố mắt hoài nghi nhìn Nhạt Mạc Quyết hỏi: "Muội lại phát hiện ra trò quái quỷ gì của đám nhóc rồi".

    Nhạt Mạc Quyết cười híp cả mắt nói: "Đám nhóc thấy tiểu Nhã lớn lên ngày càng đẹp mắt đang tính kế nàng không để người ngoài chiếm lợi".

    Nhạt Diên Cố mặt nghiêm nghị nói: "Đám nhóc này về ta sẽ dạy dỗ chúng một trận, học tốt không học lại học tính xấu".

    Nhạt Thanh Lạc cưỡi ngựa phía trước nghe được đoạn đối thoại giữa Nhạt Mạc Quyết và Nhạt Diên Cố trong đầu hiện lên hình ảnh Túc Sa Nhã đang nằm ngủ trên tiểu manh như một tiên nữ, Nhạt Thanh Lạc nhếch miệng cười lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Mình nghĩ bậy bạ gì thế này sao lại đánh chủ ý lên một tiểu hài tử không lẽ do đè nén quá lâu?".

    Cuộc hành quân kéo dài gần một tháng cuối cùng quân đội của Nhạt Thanh Lạc cũng về đến kinh thành. Trong thành dân chúng ai nấy đều náo nức, vui mừng đứng đợi hai đường chào đón quân đội của Nhạt Thanh Lạc tiến vào thành, bên trong hoàng cung hoàng đế hạ lệnh thiết đãi tam quân, mời Nhạt Thanh Lạc cùng hai phó tướng và đám nhóc của Nhạt Thanh Lạc vào trong cung tham gia yến tiệc mừng Nhạt Thanh Lạc chiến thắng trở về.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...