Bài viết: 49 

Chương 30: Châm chọc ác phụ Nhạt Thanh Lạc
Sáng hôm sau khi Nhạt Tuyết Dung nhìn thấy người nằm bên cạnh đang say giấc, Nhạt Tuyết Dung nhớ đến tình cảnh đêm qua, chính mình bị nàng dằn vặt không ít mà bản thân mình khi đạt đến giới hạn, miệng không ngừng nỉ non, xin nàng buông tha cho mình nhưng đều thất bại, cuối cùng đành cam chịu cùng nàng ân ái hết lần này đến lần khác, đến khi cả cơ thể cùng tâm trí của mình đều trở nên mơ hồ lúc đó nàng mới chịu buông tha cho mình.
Nhớ đến đây lửa giận trong lòng Nhạt Tuyết Dung cuồn cuộn dâng trào nhưng khi nhìn thấy cơ thể mình được mặc quần áo một cách chỉnh tru, cả cơ thể cũng không cảm thấy mệt mỏi, cả hạ bộ cũng không đau đớn như những gì nàng nghe được, ví như sau lần đầu ân ái đau đớn như thế nào.. Nhạt Tuyết Dung mơ hồ nhớ lại trong lúc nàng ngất đi, mơ mơ màng màng cảm thấy được cơ thể như được một ai đó truyền chân khí vào, dưới hạ bộ cảm thấy mát lạnh thoải mái vô cùng khi được ai đó đặt vào một dị vật, Nhạt Tuyết Dung nhìn Túc Sa Nhã một cách ôn nhu, lửa giận trong lòng cũng tắt hẳn từ lúc nào, nhẹ nhàng đặt lên trán Túc Sa Nhã một nụ hôn. Túc Sa Nhã từ từ mở mắt, dịu dàng nhìn Nhạt Tuyết Dung, giọng nói nhu tình cất lên: "Bảo bối tỉnh khi nào? Còn thấy đau ở đâu không?".
Nhạt Tuyết Dung gương mặt ngượng ngùng, giọng nói hơi khàn do đêm qua hoạt động quá nhiều: "Ta mới tỉnh, cảm thấy hơi đau, sau này không cho phép nàng như thế nữa".
Túc Sa Nhã ôm Nhạt Tuyết Dung vào lòng, đầu đặt lên vai nàng, nhẹ mỉm cười, thỏ thẻ bên tai nàng, giọng điệu lấy lòng nhưng thực tế là trêu trọc Nhạt Tuyết Dung: "Ta sẽ không như thế nữa mà là nhiều hơn thế, để tâm trí và cơ thể nàng chỉ biết có mỗi mình ta".
Nhạt Tuyết Dung nằm trong lòng Túc Sa Nhã mặt càng ngày càng đỏ lên, tay nắm chặt đánh vào ngực của Túc Sa Nhã, lời nói có chút hờn dỗi: "Nàng, tên đáng ghét, tên hư đốn, tên cầm thú".
Túc Sa Nhã nhìn thấy nét đáng yêu hiện giờ của Nhạt Tuyết Dung, gương mặt tỏ vẻ khoái chí, miệng cười lớn, giọng điệu trêu trọc lần nữa cất lên: "Ha ha.. Ta cầm thú nhưng chỉ cầm thú với Dung nhi mà thôi".
Bầu không khí chan chứa sự hòa hợp, hạnh phúc giữa hai người, bất ngờ tiếng gõ cửa phòng vang lên "Cốc.. cốc..".
Tiếng Nhạt Thi Phi từ ngoài cửa truyền vào: "Tiểu Nhã, muội tỉnh chưa?".
Nhạt Tuyết Dung hoảng hốt vội vàng rời giường, cầm lấy quần áo đang nằm ngổn ngang dưới đất lên nhanh chóng mặc vào, Túc Sa Nhã mỉm cười khi thấy dáng vẻ luống cuống của Nhạt Tuyết Dung, Túc Sa Nhã cũng rời giường cầm lên quần áo dưới đất mặt lên người.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Túc Sa Nhã tiến ra mở cửa ánh mắt lạnh băng nhìn đám người phá đám trước mặt, lời nói lạnh lùng cất lên: "Các ngươi kiếm ta có chuyện gì?".
Nhạt Nhất Ly vẻ mặt hớn hở, giọng nói đôi lúc ủy khuất đôi lúc chứa đầy sự vui mừng: "Hôm qua chúng ta đến thăm muội, xem thương thế của muội đỡ hơn chưa nhưng tiểu manh không cho chúng ta vào phòng, hôm nay ta yên tâm phần nào khi thấy khí sắc của muội tốt hơn lúc trước rất nhiều".
Nhạt Nhất Cửu ánh mắt dời đến mái tóc bạch tuyết của Túc Sa Nhã, giọng điệu có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Nhã, tóc của ngươi có thể trở lại màu đen không?".
Túc Sa Nhã chạm tay lên máu tóc trắng như tuyết của mình, lời nói bình thản một cách lạ thường: "Không thể".
Nhạt Nhất Ly bên cạnh nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã sư tỷ ở cạnh muội phải không? Chúng ta nghe sư phụ nói muội đưa sư tỷ về phòng mình".
Túc Sa Nhã gật đầu nói: "Nàng chăm sóc ta cả đêm, nên ở lại phòng của ta nghỉ ngơi, đang thay y phục chuẩn bị ra".
Nhạt Nhất Cửu vội hỏi: "Sư tỷ ở cạnh ngươi cả đêm?".
Nhu nhớ đến điều gì đó, mắt Nhạt Nhất Cửu hoài nghi nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Tối qua ta có đến phòng ngươi, ta nghe.. ngươi và sư tỷ.. các ngươi".
Túc Sa Nhã mặt lạnh nhìn Nhạt Nhất Cửu hỏi lại: "Chúng ta như thế nào?".
Cả đám im lặng như tờ, lúc này Nhạt Tuyết Dung từ trong phòng Túc Sa Nhã bước đến, Nhạt Nhất Ly nhìn thấy dấu hôn ngân trên cổ Nhạt Tuyết Dung, mặt đỏ lên ánh mắt dời sang hướng khác, giọng nói có chút bối rối: "Nếu muội đã khỏe rồi, vậy cùng chúng ta đến phòng mẫu thân, mẫu thân muốn gặp muội".
Túc Sa Nhã gật đầu cả đám cùng tiểu manh tiến đến phòng của Nhạt Thanh Lạc. Vừa đến đã thấy Nhạt Diên Cố, Nhạt Mạc Quyết mặt nghiêm nghị đứng bên cạnh Nhạt Thanh Lạc mặt băng lãnh nhưng huyết sắc trên gương mặt đã tốt hơn trước ngồi trên ghế đang đọc sách, đám người Nhạt Nhất Cửu đến hành lễ với Nhạt Thanh Lạc.
Cả đám đồng thanh hô lên: "Mẫu thân".
Nhưng riêng Túc Sa Nhã lại nói: "Nguyên soái".
Nhạt Thanh Lạc nhìn đến Túc Sa Nhã, máy tóc trắng như tuyết, gương mặt hoàn mỹ thêm ngũ quan tinh xảo tô điểm làm gương mặt đã động lòng người nay càng mê hoặc quyến rủ người trầm luân, dáng người cao gầy toát lên vẻ dịu dàng, thanh cao nhưng không kém phần cao ngạo, quý khí cả cơ thể toát ra vẻ băng lãnh đầy sự áp bức làm người tiếp xúc phải khúm núm lo sợ. Túc Sa Nhã tỷ mỹ quan sát Túc Sa Nhã tại thời điểm này, một nụ hôn mãnh liệt ấm áp xuất hiện trong tâm trí Nhạt Thanh Lạc làm cả người nàng nóng lên, mặt bắt đầu chuyển sang hồng thuận. Túc Sa Nhã nhìn thấy biểu hiện của Nhạt Thanh Lạc, trong lòng trở nên vui vẻ miệng cong lên một nụ cười động lòng người. Nhạt Diên Cố đứng cạnh bên trông thấy biểu hiện của hai người, vội ho khan "khụ.. khụ.." vài tiếng, phá tan bầu không khí lạ kỳ của lúc này.
Nhạt Thanh Lạc bừng tỉnh vừa mở miệng định nói, nhưng Túc Sa Nhã tiến đến kề sát mặt mình gần mặt nàng, tay Túc Sa Nhã bắt lấy cổ tay Nhạt Thanh Lạc giúp nàng xem mạch, bàn tay trắng nõn của Túc Sa Nhã từ từ đặt lên trán Nhạt Thanh Lạc, trong khoảnh khắc đó Túc Sa Nhã cố tình để ngón tay của mình chạm nhẹ vào chóp mũi của Nhạt Thanh Lạc,
Sau khi kiểm tra nhiệt độ trên trán Nhạt Thanh Lạc xong, Túc Sa Nhã rút bàn tay trắng nõn của mình về, một mùi hương dịu nhẹ lướt qua sóng mũi của Nhạt Thanh Lạc. Túc Sa Nhã gương mặt tỏ vẻ đắc ý, miệng nở một nụ cười tà mị, giọng nói châm chọc cất lên: "Nguyên soái bình phục cũng khá tốt, chỉ là nhiệt khí hơi mạnh mẽ, nên cố gắng điều chỉnh cảm xúc".
Ánh mắt chứa đầy tiếu ý nhìn Nhạt Thanh Lạc, giọng điệu như quan tâm nhưng thực tế chứa đầy sự trêu chọc: "Nguyên soái có cần ta giúp người hút nhiệt khí trong người?".
Nhạt Nhất Cửu kế bên mắt lo lắng nhìn Túc Sa Nhã, cất lời hỏi: "Nhiệt khí, không phải mẫu thân đã khỏe sao?".
Ánh mắt thập phần lo lắng nhìn sang Nhạt Thanh Lạc, lời nói vội vàng: "Mẫu thân, tiểu Nhã rất giỏi, người có thể để tiểu Nhã giúp người".
Nhạt Mạc Quyết nhìn Nhạt Nhất Cửu nói: "Tiểu Nhã vừa mới tỉnh, với lại nguyên soái đã có sư phụ của ngươi trị liệu, ngươi không cần lo lắng".
Nhạt Thanh Lạc biết mình vừa bị Túc Sa Nhã châm chọc, mắt hung hăng nhìn Túc Sa Nhã, lời nói chứa đầy uy nghiêm "Hiện giờ Túc thành đã bị quân ta chiếm đóng, nhưng trong thành gần đây xuất hiện dịch bệnh, các ngươi đi điều tra nguyên nhân, tìm biện pháp giải quyết triệt để dịch bệnh, nếu không hậu quả thật khó lường".
Sau khi nghe Nhạt Thanh Lạc phân phó, cả đám vui vẻ nhận lệnh, hành lễ cáo lui đối với Nhạt Thanh Lạc và nhanh chóng rời đi giải quyết công việc đã được phân phó.
Túc Sa Nhã sau khi đợi đám người Nhạt Nhất Cửu rời đi, liền tiến đến gần Nhạt Thanh Lạc lấy trong ngực ra một lọ sứ, ánh mắt nhu hòa nhìn Nhạt Thanh Lạc, lời nói chứa chan sự quan tâm đối với Nhạt Thanh Lạc: "Nàng cầm lấy mà dùng, sáng chiều mỗi lần một viên." Khi nhét lọ sứ vào tay Nhạt Thanh Lạc, Túc Sa Nhã cũng không quên trêu chọc Nhạt Thanh Lạc, ngón tay thon dài của Túc Sa Nhac nhanh nhạy vuốt nhẹ vài đường trên lòng bàn tay mịn màng của nàng.
Nhạt Thanh Lạc có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bừng tỉnh chính mình, đôi chân mày chụm lại một chỗ, giọng điệu trầm xuống: "Tiểu Nhã, ngươi..".
Túc Sa Nhã ánh mắt lạnh lùng xen lẫn một chút tiếu ý nhìn Nhạt Thanh Lạc, giọng điệu trêu trọc cất lên: "Ta như thế nào?".
Nhạt Diên Cố một bên nhìn thấy mọi hành động của Túc Sa Nhã đối với vài đường, lửa giận trong lòng bùng phát, thanh âm đề cao quát: "Tiểu Nhã đó là mẫu thân của ngươi".
Túc Sa Nhã mặt lạnh nhìn Nhạt Diên Cố kêu lên một tiếng: "Ừ".
Ánh mắt Túc Sa Nhã trở nên gian tà nhìn Nhạt Thanh Lạc, Thanh âm lời nói ra khiến người rùng mình khi nghe: "Ta sẽ nhớ người là mẫu thân của ta".
Một nụ cười được nở ra trên gương mặt kiêu sa của Túc Sa Nhã, ba người Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Diên Cố, Nhạt Mạc Quyết nhìn thấy nụ cười của Túc Sa Nhã toàn thân bất giác run lên. Sau khi nở nụ cười Túc Sa Nhã xoay người bước ra khỏi phòng đi tìm Nhạt Tuyết Dung và tiểu mạnh.
Nhớ đến đây lửa giận trong lòng Nhạt Tuyết Dung cuồn cuộn dâng trào nhưng khi nhìn thấy cơ thể mình được mặc quần áo một cách chỉnh tru, cả cơ thể cũng không cảm thấy mệt mỏi, cả hạ bộ cũng không đau đớn như những gì nàng nghe được, ví như sau lần đầu ân ái đau đớn như thế nào.. Nhạt Tuyết Dung mơ hồ nhớ lại trong lúc nàng ngất đi, mơ mơ màng màng cảm thấy được cơ thể như được một ai đó truyền chân khí vào, dưới hạ bộ cảm thấy mát lạnh thoải mái vô cùng khi được ai đó đặt vào một dị vật, Nhạt Tuyết Dung nhìn Túc Sa Nhã một cách ôn nhu, lửa giận trong lòng cũng tắt hẳn từ lúc nào, nhẹ nhàng đặt lên trán Túc Sa Nhã một nụ hôn. Túc Sa Nhã từ từ mở mắt, dịu dàng nhìn Nhạt Tuyết Dung, giọng nói nhu tình cất lên: "Bảo bối tỉnh khi nào? Còn thấy đau ở đâu không?".
Nhạt Tuyết Dung gương mặt ngượng ngùng, giọng nói hơi khàn do đêm qua hoạt động quá nhiều: "Ta mới tỉnh, cảm thấy hơi đau, sau này không cho phép nàng như thế nữa".
Túc Sa Nhã ôm Nhạt Tuyết Dung vào lòng, đầu đặt lên vai nàng, nhẹ mỉm cười, thỏ thẻ bên tai nàng, giọng điệu lấy lòng nhưng thực tế là trêu trọc Nhạt Tuyết Dung: "Ta sẽ không như thế nữa mà là nhiều hơn thế, để tâm trí và cơ thể nàng chỉ biết có mỗi mình ta".
Nhạt Tuyết Dung nằm trong lòng Túc Sa Nhã mặt càng ngày càng đỏ lên, tay nắm chặt đánh vào ngực của Túc Sa Nhã, lời nói có chút hờn dỗi: "Nàng, tên đáng ghét, tên hư đốn, tên cầm thú".
Túc Sa Nhã nhìn thấy nét đáng yêu hiện giờ của Nhạt Tuyết Dung, gương mặt tỏ vẻ khoái chí, miệng cười lớn, giọng điệu trêu trọc lần nữa cất lên: "Ha ha.. Ta cầm thú nhưng chỉ cầm thú với Dung nhi mà thôi".
Bầu không khí chan chứa sự hòa hợp, hạnh phúc giữa hai người, bất ngờ tiếng gõ cửa phòng vang lên "Cốc.. cốc..".
Tiếng Nhạt Thi Phi từ ngoài cửa truyền vào: "Tiểu Nhã, muội tỉnh chưa?".
Nhạt Tuyết Dung hoảng hốt vội vàng rời giường, cầm lấy quần áo đang nằm ngổn ngang dưới đất lên nhanh chóng mặc vào, Túc Sa Nhã mỉm cười khi thấy dáng vẻ luống cuống của Nhạt Tuyết Dung, Túc Sa Nhã cũng rời giường cầm lên quần áo dưới đất mặt lên người.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Túc Sa Nhã tiến ra mở cửa ánh mắt lạnh băng nhìn đám người phá đám trước mặt, lời nói lạnh lùng cất lên: "Các ngươi kiếm ta có chuyện gì?".
Nhạt Nhất Ly vẻ mặt hớn hở, giọng nói đôi lúc ủy khuất đôi lúc chứa đầy sự vui mừng: "Hôm qua chúng ta đến thăm muội, xem thương thế của muội đỡ hơn chưa nhưng tiểu manh không cho chúng ta vào phòng, hôm nay ta yên tâm phần nào khi thấy khí sắc của muội tốt hơn lúc trước rất nhiều".
Nhạt Nhất Cửu ánh mắt dời đến mái tóc bạch tuyết của Túc Sa Nhã, giọng điệu có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Nhã, tóc của ngươi có thể trở lại màu đen không?".
Túc Sa Nhã chạm tay lên máu tóc trắng như tuyết của mình, lời nói bình thản một cách lạ thường: "Không thể".
Nhạt Nhất Ly bên cạnh nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Tiểu Nhã sư tỷ ở cạnh muội phải không? Chúng ta nghe sư phụ nói muội đưa sư tỷ về phòng mình".
Túc Sa Nhã gật đầu nói: "Nàng chăm sóc ta cả đêm, nên ở lại phòng của ta nghỉ ngơi, đang thay y phục chuẩn bị ra".
Nhạt Nhất Cửu vội hỏi: "Sư tỷ ở cạnh ngươi cả đêm?".
Nhu nhớ đến điều gì đó, mắt Nhạt Nhất Cửu hoài nghi nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Tối qua ta có đến phòng ngươi, ta nghe.. ngươi và sư tỷ.. các ngươi".
Túc Sa Nhã mặt lạnh nhìn Nhạt Nhất Cửu hỏi lại: "Chúng ta như thế nào?".
Cả đám im lặng như tờ, lúc này Nhạt Tuyết Dung từ trong phòng Túc Sa Nhã bước đến, Nhạt Nhất Ly nhìn thấy dấu hôn ngân trên cổ Nhạt Tuyết Dung, mặt đỏ lên ánh mắt dời sang hướng khác, giọng nói có chút bối rối: "Nếu muội đã khỏe rồi, vậy cùng chúng ta đến phòng mẫu thân, mẫu thân muốn gặp muội".
Túc Sa Nhã gật đầu cả đám cùng tiểu manh tiến đến phòng của Nhạt Thanh Lạc. Vừa đến đã thấy Nhạt Diên Cố, Nhạt Mạc Quyết mặt nghiêm nghị đứng bên cạnh Nhạt Thanh Lạc mặt băng lãnh nhưng huyết sắc trên gương mặt đã tốt hơn trước ngồi trên ghế đang đọc sách, đám người Nhạt Nhất Cửu đến hành lễ với Nhạt Thanh Lạc.
Cả đám đồng thanh hô lên: "Mẫu thân".
Nhưng riêng Túc Sa Nhã lại nói: "Nguyên soái".
Nhạt Thanh Lạc nhìn đến Túc Sa Nhã, máy tóc trắng như tuyết, gương mặt hoàn mỹ thêm ngũ quan tinh xảo tô điểm làm gương mặt đã động lòng người nay càng mê hoặc quyến rủ người trầm luân, dáng người cao gầy toát lên vẻ dịu dàng, thanh cao nhưng không kém phần cao ngạo, quý khí cả cơ thể toát ra vẻ băng lãnh đầy sự áp bức làm người tiếp xúc phải khúm núm lo sợ. Túc Sa Nhã tỷ mỹ quan sát Túc Sa Nhã tại thời điểm này, một nụ hôn mãnh liệt ấm áp xuất hiện trong tâm trí Nhạt Thanh Lạc làm cả người nàng nóng lên, mặt bắt đầu chuyển sang hồng thuận. Túc Sa Nhã nhìn thấy biểu hiện của Nhạt Thanh Lạc, trong lòng trở nên vui vẻ miệng cong lên một nụ cười động lòng người. Nhạt Diên Cố đứng cạnh bên trông thấy biểu hiện của hai người, vội ho khan "khụ.. khụ.." vài tiếng, phá tan bầu không khí lạ kỳ của lúc này.
Nhạt Thanh Lạc bừng tỉnh vừa mở miệng định nói, nhưng Túc Sa Nhã tiến đến kề sát mặt mình gần mặt nàng, tay Túc Sa Nhã bắt lấy cổ tay Nhạt Thanh Lạc giúp nàng xem mạch, bàn tay trắng nõn của Túc Sa Nhã từ từ đặt lên trán Nhạt Thanh Lạc, trong khoảnh khắc đó Túc Sa Nhã cố tình để ngón tay của mình chạm nhẹ vào chóp mũi của Nhạt Thanh Lạc,
Sau khi kiểm tra nhiệt độ trên trán Nhạt Thanh Lạc xong, Túc Sa Nhã rút bàn tay trắng nõn của mình về, một mùi hương dịu nhẹ lướt qua sóng mũi của Nhạt Thanh Lạc. Túc Sa Nhã gương mặt tỏ vẻ đắc ý, miệng nở một nụ cười tà mị, giọng nói châm chọc cất lên: "Nguyên soái bình phục cũng khá tốt, chỉ là nhiệt khí hơi mạnh mẽ, nên cố gắng điều chỉnh cảm xúc".
Ánh mắt chứa đầy tiếu ý nhìn Nhạt Thanh Lạc, giọng điệu như quan tâm nhưng thực tế chứa đầy sự trêu chọc: "Nguyên soái có cần ta giúp người hút nhiệt khí trong người?".
Nhạt Nhất Cửu kế bên mắt lo lắng nhìn Túc Sa Nhã, cất lời hỏi: "Nhiệt khí, không phải mẫu thân đã khỏe sao?".
Ánh mắt thập phần lo lắng nhìn sang Nhạt Thanh Lạc, lời nói vội vàng: "Mẫu thân, tiểu Nhã rất giỏi, người có thể để tiểu Nhã giúp người".
Nhạt Mạc Quyết nhìn Nhạt Nhất Cửu nói: "Tiểu Nhã vừa mới tỉnh, với lại nguyên soái đã có sư phụ của ngươi trị liệu, ngươi không cần lo lắng".
Nhạt Thanh Lạc biết mình vừa bị Túc Sa Nhã châm chọc, mắt hung hăng nhìn Túc Sa Nhã, lời nói chứa đầy uy nghiêm "Hiện giờ Túc thành đã bị quân ta chiếm đóng, nhưng trong thành gần đây xuất hiện dịch bệnh, các ngươi đi điều tra nguyên nhân, tìm biện pháp giải quyết triệt để dịch bệnh, nếu không hậu quả thật khó lường".
Sau khi nghe Nhạt Thanh Lạc phân phó, cả đám vui vẻ nhận lệnh, hành lễ cáo lui đối với Nhạt Thanh Lạc và nhanh chóng rời đi giải quyết công việc đã được phân phó.
Túc Sa Nhã sau khi đợi đám người Nhạt Nhất Cửu rời đi, liền tiến đến gần Nhạt Thanh Lạc lấy trong ngực ra một lọ sứ, ánh mắt nhu hòa nhìn Nhạt Thanh Lạc, lời nói chứa chan sự quan tâm đối với Nhạt Thanh Lạc: "Nàng cầm lấy mà dùng, sáng chiều mỗi lần một viên." Khi nhét lọ sứ vào tay Nhạt Thanh Lạc, Túc Sa Nhã cũng không quên trêu chọc Nhạt Thanh Lạc, ngón tay thon dài của Túc Sa Nhac nhanh nhạy vuốt nhẹ vài đường trên lòng bàn tay mịn màng của nàng.
Nhạt Thanh Lạc có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bừng tỉnh chính mình, đôi chân mày chụm lại một chỗ, giọng điệu trầm xuống: "Tiểu Nhã, ngươi..".
Túc Sa Nhã ánh mắt lạnh lùng xen lẫn một chút tiếu ý nhìn Nhạt Thanh Lạc, giọng điệu trêu trọc cất lên: "Ta như thế nào?".
Nhạt Diên Cố một bên nhìn thấy mọi hành động của Túc Sa Nhã đối với vài đường, lửa giận trong lòng bùng phát, thanh âm đề cao quát: "Tiểu Nhã đó là mẫu thân của ngươi".
Túc Sa Nhã mặt lạnh nhìn Nhạt Diên Cố kêu lên một tiếng: "Ừ".
Ánh mắt Túc Sa Nhã trở nên gian tà nhìn Nhạt Thanh Lạc, Thanh âm lời nói ra khiến người rùng mình khi nghe: "Ta sẽ nhớ người là mẫu thân của ta".
Một nụ cười được nở ra trên gương mặt kiêu sa của Túc Sa Nhã, ba người Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Diên Cố, Nhạt Mạc Quyết nhìn thấy nụ cười của Túc Sa Nhã toàn thân bất giác run lên. Sau khi nở nụ cười Túc Sa Nhã xoay người bước ra khỏi phòng đi tìm Nhạt Tuyết Dung và tiểu mạnh.