Ngôn Tình Thập Sinh Ái Mộ - Tiểu Đan

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Tiểu Đan, 4 Tháng bảy 2021.

  1. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương X - Thành thân bất thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Trường Lưu cung.

    Tư Mạn vẫn đang lo lắng thấp thỏm trong lòng, không biết nên mở lời với cha mẹ thế nào, bỗng bị cha gọi lớn một tiếng, chàng giật mình, lúc này cha chàng mới dò hỏi:

    - Hôm nay thượng quan của chúng ta lại có thời gian rảnh tới thăm cha mẹ sao?

    - Cha nói thế có phải hơi quá không?

    - Đã hơn hai tháng rồi con còn chưa đặt chân tới Trường Lưu cung, chẳng lẽ là cha nhớ nhầm?

    - Hài nhi không có ý đó, thật ra là con có chuyện muốn thưa với cha mẹ. Con và công chúa Nguyệt Hạ đã tình sâu ý nặng được một thời gian, con muốn bẩm báo với cha mẹ, hai người thành toàn cho con chứ?

    Sắc mặt Tử Thiên liền biến sắc, ngài không muốn hài tử nghĩ tới chuyện thành thân khi cơ đồ còn chưa ổn định, thật ra cái chức thượng quan vẫn chưa phải sự kì vọng lớn nhất của ngài về Tư Mạn:

    - Con trai, không phải ta có ý ngăn cản con, nhưng con còn trẻ, trọng trách trên vai con còn rất nhiều, con không thấy quá sớm để nghĩ tới chuyện này sao?

    - Con đã yêu nàng từ lâu, con đã tìm hiểu kĩ về nàng, nàng là một nữ nhân tốt, con nghĩ con đã đủ trưởng thành để quyết định chuyện này.

    - Giờ con đã dám ăn nói với cha hỗn xược tới vậy, đây là lần đầu con dám nói chuyện với cha lớn tiếng như vậy, hơn nữa còn là vì một nữ nhân.

    - Hài nhi thật sự không dám, nhưng xin cha tôn trọng quyết định của con.

    - Con đến để hỏi cha mẹ hay là đến thông báo một câu, còn quyết định là của con?

    - Xin cha bớt giận, Nguyệt Hạ cũng đã đi hỏi ý kiến của Đông Phương thượng thần, con nghĩ ngài ấy cũng sẽ không phản đối giống cha.

    - Lạc Yên, nàng xem con trai ngoan của nàng, giờ nó đủ lông đủ cánh, không cần tới người cha này nữa.

    Phu nhân đang ngồi đan áo cũng phải đứng dậy can ngăn hai cha con, nãy giờ Lạc Yên không lên tiếng chỉ để muốn thăm dò con trai:

    - Tư Mạn, mẫu thân biết con lớn rồi, con có thể tự quyết định mọi thứ, nhưng với độ tuổi này, vẫn là nên để tính sau.

    - Đến người cũng không ủng hộ con?

    - Mẫu thân không phải không ủng hộ, mà là đang khuyên con, con hãy từ từ về Tẩy Ngô cung mà nghĩ lại, đừng chọc tức cha nữa.

    Đúng là trước giờ Tử Thiên chưa từng đề cập tới việc sẽ yêu cầu con trai làm những gì hay đạt được những gì, nhưng trong lòng lại luôn canh cánh, luôn muốn con trai dùng hết những tài phẩm mà trời ban, được thăng làm thần khi còn trẻ, là chỗ dựa vững chắc của Thiên giới, không phụ sự kì vọng của Thiên đế, nay con trai mở lời muốn thành thân sớm như vậy, không trách ngài lại nổi giận như vậy.

    Tại Tẩy Ngô cung.

    Nguyệt Hạ mặt mày vui vẻ tới tìm Tư Mạn báo tin vui nhưng chàng chưa trở về, thấy Cẩm Tú đang chăm sóc mấy bông Cẩm Tú cầu, nàng lại gần hỏi chuyện:

    - Cẩm Tú, muội thấy Tư Mạn đâu không?

    - Huynh ấy tới Trường Lưu điện gặp cha mẹ rồi, tỷ có chuyện gì sao?

    - Ta, ta được cha cho phép tới bên chàng rồi, cha phải báo với chàng, để chàng có thể yên tâm, nếu chàng chưa về, ta sẽ chờ ở đây.

    - Tỷ nói cái gì? Không phải thành thân đó chứ?

    - Đúng rồi, chính là thành thân.

    Lúc này Cẩm Tú lòng đầy tức giận, hai tay nắm chặt lại, mặt mày cau có, biến sắc:

    - Cẩm Tú, muội sao vậy?

    - À, không có gì, ta thấy mừng cho tỷ và sư huynh.

    - Ngồi xuống đây, ta cho muội xem một báu vật mà cha vừa tặng ta.

    Nguyệt Hạ lấy ra Băng Tuyết Cầu mà cha tặng, nhìn lấp lánh nhưng linh lực vô biên, nàng không biết cha đã phải hao tổn hơn nửa tu vi để luyện thành, chỉ mong nàng được bình an:

    - Muội coi, có đẹp không?

    - Đẹp thật đấy, đây là gì vậy?

    - Đây là Băng Tuyết Cầu. Nhìn nó đẹp vậy thôi, nhưng chỉ cần đánh vào ai, người ấy sẽ lập tức hồn phi phách tán, cha đã hao tổn không ít linh lực để luyện cho ta đó.

    - Tỷ đúng là có phúc, được cha tặng cho bảo vật như vậy.

    - Muội đừng buồn, sau này, nếu có ai ức hiếp muội, ta sẽ cho muội mượn Băng Tuyết Cầu để bảo vệ chính mình, vì muội cũng như muội muội ruột của ta vậy.

    Cẩm Tú ngắm nghía Băng Tuyết Cầu rất lâu, chắc hẳn trong đầu cô ta đã nảy sinh ra ý nghĩ gì rồi.

    Lúc ấy Tư Mạn vừa về, sắc mặt chàng rất khó coi, không vui vẻ chút nào, Nguyệt Hạ vội chạy ra hỏi chàng:

    - Sao nhìn chàng không vui vậy? Cha ta đã đồng ý rồi, cha nói chỉ cần ta hạnh phúc, cha đều sẽ thành toàn, cha còn nói sẽ sang nói chuyện với cha mẹ chàng, còn chàng thì sao?

    - Ta, ta, cha ta nổi trận lôi đình, ông ấy không đồng ý, nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục được cha.

    - Vậy.. vậy sao?

    - Nàng đừng buồn, ta sẽ đủ mọi cách để ông ấy đồng ý.

    - Có phải thượng thần sợ ta không xứng với chàng, hay tại ta không tốt?

    - Không, nàng rất tốt, nàng là nữ nhân tốt nhất mà ta từng gặp, chắc tại cha đang gặp chuyện không vui, nên mới nổi giận như vậy.

    - Bỏ đi, nếu cha mẹ chàng đã không đồng ý, vậy ta phải trở về Đông Phương cung để báo với cha, nói cha không tới Trường Lưu cung nữa.

    Tư Mạn cố níu lấy tay của Nguyệt Hạ, nhưng nàng vẫn nhất quyết chạy đi, chàng có giữ cũng không nổi. Nàng đau lòng buồn bã, có phải cha mẹ Tư Mạn không thích nàng hay không? Hay tại lý do gì?

    Tư Mạn đi vào trong thì bắt gặp Băng Tuyết Cầu, quay sang hỏi Cẩm Tú, cô ta nói đó là vật của Nguyệt Hạ. Vừa dứt lời, Nguyệt Hạ trở lại nói để quên binh khí rồi rời đi. Cẩm Tú thấy không ổn, vốn muốn đoạt lấy Băng Tuyết Cầu để thực hiện kế hoạch nhưng lại bị Nguyệt Hạ quay lại đoạt mất.

    Cẩm Tú giả vờ chạy theo, Nguyệt Hạ chạy nhanh nên lại làm rơi Băng Tuyết Cầu mà không hề hay biết, Cẩm Tú thấy vậy, liền nhặt lên giấu vào tay áo, trở về Ngọc Hoa cung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  2. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XI - Oan ức giết cha mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tẩy Ngô cung hôm nay yên lặng lạ thường, Tư Mạn nhìn xa xăm ra phía cổng cung, chỉ chờ hình bóng nàng chạy tới ôm lấy mình, tay chống lên đầu, miệng thở dài chẳng ngừng, đầu như muốn nổ tung vì chuyện giữa chàng và Nguyệt Hạ.

    Bồ đề vẫn lặng yên, gió thổi cũng chẳng lay nổi, chỉ có tiếng than vãn của người mới được gió đưa đi. Chợt trong đầu nảy ra ý nghĩ sẽ sang Đông Phương cung để cho Nguyệt Hạ và cha nàng một lời giải thích thỏa đáng.

    Tại Đông Phương cung.

    Nguyệt Hạ trở về, thấy cha đã chuẩn bị vô cùng chu đáo để sang nói chuyện với thượng thần Tử Thiên và phu nhân, ông ấy trông vẻ mặt hào hứng lắm, chỉ sợ nghe được tin từ con gái rồi, chắc sẽ buồn và hụt hẫng vô cùng.

    - Cha không cần đi nữa, cha mẹ chàng không đồng ý.

    - Nguyệt Hạ, con nói vậy là sao?

    - Thượng thần muốn Tư Mạn tập trung làm tròn trọng trách với Thiên giới, chàng còn trẻ, còn có thể gây dựng đại nghiệp, sao có thể nghĩ tới chuyện thành thân quá sớm.

    - Từ cổ chí kim, con thấy có mấy người lại để bên tân nương sang hỏi cưới như vậy? Giờ lại không đồng ý, há chẳng phải khinh thường con gái ta sao?

    - Cha đừng nặng lời như vậy.

    - Con gái cha đường đường là một công chúa dung mạo hơn người, có biết bao nhiêu nam nhân ngoài kia muốn có được, đằng này họ lại từ chối, họ coi con là gì, coi thể diện của cha ở đâu.

    - Cha mẹ lo cho con cũng là chuyện thường tình, huống chi Tư Mạn còn tài cao đức rộng như vậy, chàng vang danh cả Thiên giới, một nữ nhân bình thường như con, có lẽ không đáng để làm thê tử của chàng.

    - Họ đúng là không coi ai ra gì. Ta nhớ năm xưa Lạc Yên cũng là vì uống Vong tình đan nên mới đoạn tình tuyệt ái, mãi về sau mới nhận ra tình cảm với Tử Thiên, hắn đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể có kết cục tốt đẹp. Nay con trai hắn đã may mắn yêu được ái nữ của ta, vậy mà không biết trân trọng, đúng là uổng công ta gọi hắn một tiếng huynh đệ, ta nhất định sẽ cho hắn một bài học.

    Nguyệt Hạ chỉ im lặng, nghe cha nói mà tim đau như dao cứa, bối rối không biết nên làm thế nào.

    Thì ra Tư Mạn cũng đã đứng ở ngoài từ lâu, chàng lấp sau cánh cửa, nghe rõ từng chữ một, cảm giác yêu mà không có được, đau khổ tới nhường nào. Chàng giờ đây đã không đủ can đảm để đối mặt với cha nàng, và đặc biệt khi nhìn thấy nàng, chàng không thể cất lời mà nói xin lỗi.

    Ba ngày sau.

    Tư Mạn ngày đêm chỉ mong chờ nàng, nhưng nàng không đến, và có lẽ sẽ không bao giờ bước vào Tẩy Ngô cung nữa.

    Nguyệt Hạ nhốt mình trong phòng, chỉ ngồi một chỗ, không ăn không uống, nàng không còn dũng khí để bước chân vào Tẩy Ngô cung nữa. Nếu cha mẹ Tư Mạn đã không cho phép, sao Nguyệt Hạ còn có thể sang quấy rầy con trai họ, như vậy nàng sẽ bị mang cái danh hồ ly, đi ve vãn người khác.

    Đột nhiên Cẩm Tú chạy vào, đập cửa phòng của Nguyệt Hạ:

    - Sư tỷ, muội có chuyện muốn nói.

    Nguyệt Hạ thoát nghĩ chắc là chuyện liên quan tới Tư Mạn, hơn nữa nghe giọng của Cẩm Tú hốt hoảng tới vậy, chắc chắn là có chuyện lớn, nàng mở cửa:

    - Sư tỷ, nãy muội thấy Băng Tuyết Cầu của tỷ ở Trường Lưu cung, tỷ mau qua đó lấy đi, nếu có ai nhặt được nhất định sẽ gây ra chuyện lớn.

    - Băng Tuyết Cầu? Chẳng phải đang ở..

    Nguyệt Hạ sờ vào tay áo, không thấy Băng Tuyết Cầu nữa, vội vàng chạy sang Trường Lưu cung.

    Tối qua, Cẩm Tú cầm Băng Tuyết Cầu sang Trường Lưu điện, hóa thành hình dạng của Nguyệt Hạ ra tay sát hại hai thượng thần Tử Thiên và phu nhân, sau đó dựa vào chuyện từ chối thành hôn mà đổ oan cho nàng. Cô ta sang Đông Phương cung để dụ Nguyệt Hạ sang đó, rồi chạy sang Tẩy Ngô cung, sai một cung nữ chạy vào bẩm báo

    - Bẩm thượng quan, nãy thần qua Trường Lưu cung, thấy một luồng sáng lớn phát ra, hình như.. hình như thượng thần gặp chuyện rồi.

    Cẩm Tú lúc đó cũng đang ở Trường Lưu cung, giả vờ hốt hoảng chạy sang cùng Tư Mạn.

    Nguyệt Hạ ở đó đã thấy Tử Thiên và Lạc Yên chết rồi, nàng hoảng hốt không biết làm thế nào thì Tư Mạn chạy sang.

    Nhìn thấy cha mẹ đều đã qua đời, chàng quỳ xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt đầy máu của họ mà đau đớn, khóc không thành tiếng. Nguyên thần của họ dần ta biến, một chút cũng không để lại, chàng gạt nước mắt, ngước lên nhìn Nguyệt Hạ.

    - Cha mẹ ta cơ thể lạnh như băng, nàng nói ta biết đây là cái gì?

    Tư Mạn cầm Băng Tuyết Cầu đưa lên trước mặt Nguyệt Hạ, binh khí vẫn còn dính đầy máu tươi, Nguyệt Hạ vội vàng giải thích:

    - Không phải, chàng đừng hiểu lầm ta, Cẩm Tú nói với ta Băng Tuyết Cầu ở Trường Lưu cung, nên ta mới chạy sang để tránh gây hậu họa, Cẩm Tú, muội giải thích cho chàng ấy đi.

    Cẩm Tú lúc này mới lộ rõ bộ mặt giả dối của cô ta:

    - Muội vẫn luôn ở bên cạnh sư huynh, đâu có nói với tỷ điều gì, hơn nữa Băng Tuyết Cầu cũng chỉ có tỷ mới biết dùng, tỷ còn chối cãi?

    - Muội nói dối.

    Nguyệt Hạ khóc lóc quỳ xuống, nắm lấy tay của Tư Mạn:

    - Nguyệt Hạ xin thề không biết gì về chuyện này, lúc ta sang hai thượng thần đã không còn nữa, chàng phải tin ta.

    - Tin nàng? Vậy đây là cái gì?

    Chàng chỉ tay vào chữ viết bằng máu ở mặt đất, có chữ Nguyệt, còn một chữ đang viết dở, là chữ Hạ. Vết thương do Băng Tuyết Cầu gây ra vô cùng khác lạ, như ngàn kim băng đâm qua thân thể, vô cùng đau đớn, lúc viết chữ ấy, chắc chắn thượng thần đã phải dùng hết chút sức lực cuối cùng.

    - Nàng nói xem? Chữ kia chẳng lẽ là giả? Đó là nét chữ của cha ta, Nguyệt Hạ, nàng còn dám chối?

    Tư Mạn hai tay nắm chặt lấy Nguyệt Hạ, luôn miệng nói "tại sao" rồi đẩy nàng ngã xuống đất không một chút thương xót, nghi ngờ, mặc cho nàng khóc lóc giải thích:

    - Ta không có, chàng tin ta đi.

    - Ta chỉ tin vào mắt mình. Uổng công ta yêu nàng như vậy, vậy mà nàng nhẫn tâm ra tay giết hại cha mẹ ta. Ta nhớ hôm đó, mình còn chính tai nghe thấy cha nàng nói sẽ cho cha ta một bài học, vậy bài học của hai người đây sao? Ngoài mặt thì hiền lành, nhưng không ngờ lại không bằng đồ cầm thú.

    Lúc ấy bất ngờ một cung nữ đầu tóc rối rắm, mặt mày đầy vết thương hốt hoảng chạy ra, chỉ tay vào Nguyệt Hạ:

    - Là cô ta, chính cô ta đã dùng vật này để giết chết thượng thần, cô ta còn nói là do họ ép cô ta, không cho cô ta đến với ngài, nên kết liễu họ, là cô ta, ngài phải giết chết ả yêu nữ này để báo thù cho hai vị thượng thần.

    - Ta hiểu rồi.

    Tư Mạn yêu cầu giam Nguyệt Hạ lại, chờ chàng chuẩn bị tang lễ cho cha mẹ sẽ quay lại xử lí.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  3. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XII - Nguyệt Hạ bị đày tới Hỏa Ngục Sa, Tư Mạn phản bội Nguyệt Hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện động trời tới tai Thiên Đế, người vô cùng tức giận, lệnh cho quân lính áp giải Nguyệt Hạ lên Cửu Tiêu Vân điện, đồng thời bắt cha nàng là Đông Phương thượng thần lên để tra hỏi.

    Tử Thiên dù sao cũng là thượng thần vô cùng tài giỏi, sự mất mát lớn như vậy, sao có thể xem nhẹ, hơn thế, chuyện này còn liên quan tới Đông Phương thượng thần - người trí dũng song toàn, cần phải điều tra cẩn thận.

    Nguyệt Hạ bị điều lên, Tư Mạn cũng đứng ở đó. Chàng còn thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, nếu có cũng chỉ là những cái nhìn đầy oán hận, đầy sát khí:

    - Nói, hai ngươi có liên quan tới cái chết của Tử Thiên và phu nhân hắn không?

    Đông Phương thượng thần vội vàng giải thích:

    - Không, thật sự không có, chuyện này nhất định người phải điều tra thật rõ, không thể để ái nữ của thần mang tội danh giết người như vậy được.

    - Vậy còn Băng Tuyết Cầu có phải vũ khí riêng của con gái ngươi không? Còn có chữ Nguyệt Hạ viết bằng máu trên mặt đất, hơn nữa chính thượng quan Tư Mạn cũng đã khẳng định đó chính là chữ viết của cha hắn, còn cả cung nữ tận mắt chứng kiến ái nữ của ngươi giết hại hai người họ, chẳng lẽ cũng là giả?

    - Thật sự không phải. Ái nữ của thần trước nay hiền lành thục đức, con bé thậm chí còn không dám giết hại một con kiến, sao có thể làm ra chuyện tày trời này được. Đông Phương thần xin lấy tính mạng ra đảm bảo, Nguyệt Hạ thật sự không có liên quan tới chuyện này.

    Tư Mạn đứng đó, trong lòng nóng như lửa đốt, từng chữ mà Đông Phương nói chàng đều bỏ ngoài tai, không tin lấy một chữ. Chờ ông nói xong, chàng mới dò hỏi:

    - Vậy lời ngươi nói với cô ta lúc ở Đông Phương cung, ngươi nói sẽ cho cha ta một bài học, vậy nếu đây không phải thủ đoạn của ngươi, ngươi còn nghĩ sẽ đổ lỗi cho ai?

    - Đúng là lúc đấy ta có tức giận, nhưng ba ngày sau đó chưa từng đặt chân sang Trường Lưu cung, sao ta có thể?

    - Cứ cho là ngươi không tới, vậy cô ta có tới không?

    - Nguyệt Hạ, con mau giải thích với Thiên đế đi, mau nói rõ mọi chuyện để người biết chân tướng, có lẽ con sẽ được minh oan, mau nói đi.

    Nguyệt Hạ im lặng một lúc, rồi ngước lên nhìn Tư Mạn. Ánh mắt nàng đầy đau đớn, mắt đỏ hết lên vì khóc nhiều. Chỉ cần nàng nhìn lên, nước mắt như sắp trực trào ra ngoài, không thể kiềm nén, nàng nói trong sự mệt mỏi, giọng nói nặng nề, muốn từ bỏ mọi thứ:

    - Con không có gì để nói.

    - Nguyệt Hạ, con bị hành hạ đến điên rồi sao. Việc mình không hề làm, sao lại không có gì để nói?

    - Con mệt rồi, con không có gì để nói nữa. Nếu đã không ai tin, đặc biệt là người mình đặt hết niềm tin lại không nghe lọt một chút nào, con đâu cần thiết phải giải thích nữa.

    - Con đừng yếu đuối như vậy, nếu con không giải thích, hình phạt sát hại thượng thần sẽ rất đau đớn, con biết không?

    - Con biết, con biết rất rõ, con nguyện chịu phạt.

    Tư Mạn vô cùng bất ngờ khi Nguyệt Hạ nói vậy, nhưng trái tim chàng đã nguội lạnh, tuy rằng còn yêu, nhưng chàng lại biến chúng thành nỗi hận thù, dồn nàng vào bước đường cùng, chàng nói với Thiên đế:

    - Thưa Thiên đế, cha mẹ thần lúc còn trẻ dốc hết sức lực hi sinh vì Thiên giới, nay chết không toàn thây, thần hận không thể tự tay giết chết kẻ gây ra chuyện này. Báo thù cho phụ mẫu là chuyện thần nhất định sẽ làm, nhưng nay có lẽ đành theo luật quả Thiên giới.

    - Được, nếu đã như vậy, ta nhất định sẽ cho khanh một câu trả lời đích đáng. Người đâu, dẫn Bạch Nguyệt Hạ vào Hỏa Ngục Sa, thả ác thú vào đó, để cô ta vượt qua mười ba tầng của ngục, xưa nay chưa từng ai có thể vượt qua được đến tầng thứ năm, để cô ta chết không toàn thây, coi như an ủi cho linh hồn của Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên.

    Đông Phương thượng thần nghe thấy, khóc lóc van xin cho con gái:

    - Không được, ái nữ của thần thân thể yếu đuối, không thể chịu hình phạt tàn khốc như vậy, xin người khai ân.

    - Khai ân? Vậy mạng của Tử Thiên và phu nhân hắn ai sẽ chịu? Hạ lệnh nhốt Bạch Đông Phương vào Đông Phương cung, khi nào Bạch Nguyệt Hạ chết sẽ mang tro cốt đến trước mặt hắn, để hắn nếm thử nỗi đau một lần.

    Quân lính mang Nguyệt Hạ đi, lướt qua mặt Tư Mạn, nhưng chàng lại quay mặt đi, mặc cho nàng bị đưa vào chỗ chết. Đông Phương tức giận, mắng chửi Tư Mạn:

    - Ngươi là đồ khốn, con gái ta yêu ngươi như vậy. Lúc ngươi bị thương, nó ngày đêm trông coi, chăm sóc ngươi khỏe bệnh, lúc ngươi chỉ vì mấy thứ rượu ngu xuẩn mà hôn mê, nó còn đến hỏi ta làm cách nào để cho ngươi tỉnh lại. Nó không can tâm để ngươi chịu phạt, một thân một mình đi tới Ma giới đầy yêu ma quỷ quái, không có lấy một chút phép thuật, nó vẫn liều mạng tới hái Tửu Sinh Dược để giải rượu cho ngươi, nó cược cả tính mạng chỉ vì sự ngu xuẩn dại dột của ngươi, ngươi lại đi đẩy con bé vào chỗ chết, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, ngươi sẽ phải hối hận. Ta thật ngu ngốc khi đồng ý gả nó cho ngươi, nếu không không biết nó sẽ phải đau khổ thế nào nữa, đồ cầm thú.

    Tư Mạn chỉ nắm chặt tay lại, không đáp lại đến một lời, chàng im lặng nhìn Nguyệt Hạ bước đi, nhìn Đông Phương thượng thần nguyền rủa như vậy, trong lòng chắc chắn không dễ chịu chút nào.

    Chàng trở về Tẩy Ngô cung, lấy Bách Hoa Lộ trong tủ ra để giải sầu, nhưng khi nhìn bình rượu, chàng lại nhớ tới lời mình hứa với Nguyệt Hạ trước đây:

    - Ta hứa từ giờ sẽ không đụng vào một giọt rượu Bách Hoa Lộ nào nữa, cũng không bao giờ để nàng bị thương, không để nàng mất một giọt máu nào hết.

    Vậy mà cuối cùng chàng không thể giữ lời hứa được nữa, chàng cứ thế uống, uống đến thân hồn điên đảo, rồi lại ngồi lẩm bẩm một mình:

    - Tại sao? Tại sao lại là nàng? Tại sao nàng đối xử với ta như vậy?

    Chàng uống tới nỗi nhìn mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo, quay tròn, chàng không thể đứng vững được, chàng đập tan bình rượu rồi hét lên:

    - Cha, mẹ, hai người mau nói con biết không phải nàng làm đi, con thật sự không muốn tin, nhưng mọi thứ trước mắt rõ ràng như vậy, con không thể không báo thù cho hai người, con đau lắm, nhưng đành phải mạnh mẽ để đoạn tuyệt, không thể yếu lòng được.

    Chàng nằm nhoài dưới đất, mắt lờ đờ như muốn ngủ, muốn thật say để quên hết đau khổ.

    Cẩm Tú tới, thấy chàng nằm ra đất như vậy, cô ta vội vàng vào gọi chàng:

    - Sư huynh, huynh sao vậy? Huynh đừng như thế, nếu cha mẹ huynh biết, họ sẽ đau khổ lắm.

    Có lẽ vì thần trí không ổn định, Tư Mạn nhìn đâu cũng thấy hình bóng của Nguyệt Hạ, kể cả nhìn Cẩm Tú, chàng cũng không thể nhìn rõ được cô ấy, ngược lại lại tưởng là Nguyệt Hạ tới tìm mình, chàng đẩy cô ấy ra:

    - Nàng mau cút đi, là nàng giết cha mẹ ta, nàng còn mặt mũi tới đây?

    - Huynh nói gì vậy? Ta không có, huynh say rồi, mau lên giường nghỉ đi.

    - Tại sao lúc ở Cửu Tiêu Vân điện nàng không giải thích, tại sao?

    - Sư huynh! Huynh say rồi!

    - Ta không say, ta đã từng nói, nếu sau này nàng chọc giận ta, nhất định ta sẽ bắt nàng phải trả giá, nàng.. nàng!

    Tư Mạn nói không rõ, Cẩm Tú cũng biết mình đã bị hiểu lầm thành Nguyệt Hạ, nên biến thành hình dáng của nàng để che mắt Tư Mạn:

    - Chàng nói chàng tin ta, chàng lại hại ta thành như vậy, nên chịu trách nhiệm đi chứ?

    Cẩm Tú nhào đến hôn Tư Mạn, chàng vẫn không biết gì, nên ôm lấy Cẩm Tú, hôn cô ta sâu đậm, đứng lên ôm hôn cô ta, rồi ẩm cô ta lên giường, chàng cứ thế hôn Cẩm Tú tới tấp, hết lên miệng, rồi lên trán, lên má, cởi y phục của cô ta, vứt sang một bên, cả xiêm y mỏng manh cũng thấy vướng, chàng cũng tiện tay vứt nốt xuống, rồi đẩy Cẩm Tú xuống giường, cười với cô ta, lấy tay vén lọn tóc còn vướng trên mặt, trong đầu vẫn nghĩ mình đang nhìn thấy Nguyệt Hạ.

    Cẩm Tú được thế làm càn, ôm Tư Mạn rồi để chàng ngày càng tiến tới, không biết điểm dừng. Đến y phục của mình chàng còn thấy vướng, ném hết sang một bên, Cẩm Tú chỉ biết nhắm mắt mà tận hưởng phút giây cô ta mong chờ đã lâu, dù là lúc Tư Mạn không tỉnh táo, cũng muốn có được sự ưu ái của chàng. Một lúc sau, Tư Mạn ngủ mất, Cẩm Tú gọi thế nào chàng cũng không tỉnh, cô ta biết chàng đã hôn mê khi uống Bách Hoa Lộ, nên cố ý ôm lấy chàng, rồi tận hưởng nốt đêm ấy. Chàng không biết rằng trong khi chàng đang qua lại với một nữ nhân khác thì người chàng yêu sắp phải đi tới bờ sinh tử, có lẽ sẽ không bao giờ gặp chàng nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  4. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XIII - Ban đại hôn giữa Tư Mạn và Cẩm Tú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỏa Ngục Sa.

    Tay chân nàng đầy xiềng xích, chúng kéo nàng, đối xử tàn ác với những người mang trọng tội, không phân biệt đó là những ai, có chức vị thế nào.

    Nàng đường đường là công chúa được cả Thiên giới biết đến, nay lại mang gông xiềng, bị đánh đến tê người, không có chỗ nào không thương tích. Từng bước chân của nàng từng bước một đều nặng nề, đi đến đâu vệt máu theo đến đấy, cứ đi được vài bước chúng lại đánh nàng một roi, nàng vẫn gắng gượng mà bước tiếp.

    Hỏa Ngục Sa ngay trước mắt, chưa bước vào nhưng có thể cảm nhận nó nóng còn hơn cả lửa đốt, quái thú kêu gào, nàng có thể đoán được trước mình sẽ không thể vượt qua được tầng thứ nhất. Nàng ngoái đầu lại, xem hình bóng ấy có tới để kéo nàng, có tới để làm tròn lời hứa không. Nhưng nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng vẫn chỉ có mấy tên quân lính quát mắng nàng, đẩy nàng vào trong. Nàng chỉ cười nước mắt rơi ướt đẫm áo, rơi cả vào những vết thương vẫn đang chảy máu kia, xót xa vô cùng. Nàng lấy tay gạt nước mắt, nói một câu:

    - Cuối cùng chàng vẫn không đến. Gì mà sẽ không bao giờ để cho ta mất một giọt máu nào, gì mà sẽ luôn bảo vệ ta? Chung quy vẫn chỉ là lời thề hẹn, có làm hay không, là do chàng.

    Nàng bước vào, cánh cửa đóng sầm lại, như khép lại cuộc đời của nàng. Biển lửa mênh mông, quái thú dữ tợn, chỉ cần một tiếng động kêu chúng cũng có thể đến và giằng xé nàng thành trăm mảnh, nàng đứng nhìn, lấy tâm lý chuẩn bị bước đi, bước trên đống lửa thiêu đốt biết bao nhiêu da thịt của thần tiên trên trời.

    Tại Tẩy Ngô cung.

    Tẩy Ngô cung vẫn yên ắng như thế, bồ đề đã mấy ngày không có ai ngồi, sen vàng trong hồ cũng không được linh lực nuôi dưỡng, đã dần héo mòn theo thời gian. Trong cung, Tư Mạn vẫn nằm ngủ, Cẩm Tú bên canh, gối đầu lên tay chàng, ôm lấy chàng. Nàng ta ghé sát lại bên Tư Mạn, hôn lên môi chàng, rồi xé nát y phục, mặc lên người giả vờ như bị Tư Mạn làm hại, rồi đi lấy Tửu Dược Sinh vẫn còn xót lại trong ngăn tủ cho Tư Mạn uống.

    Chàng tỉnh lại, thấy có tiếng khóc lóc bên cạnh, nhìn xung quang thì ra là chỉ có Cẩm Tú, nhìn y phục cô ta rách nát, đầu tóc rối tung, mặt mày đầy vết son nhem nhuốc, chàng vội vàng bật dậy. Nhìn lên cơ thể không một mảnh vải che thân, chàng hốt hoảng mặc vội y phục rồi chạy tới bên Cẩm Tú:

    - Muội, sao muội lại ra nông nỗi này?

    - Sư huynh, ta biết huynh và ta là huynh muội thân thiết từ nhỏ, nhưng ta còn chưa thành thân, sao huynh có thể làm vậy? Huynh đã vượt quá giới hạn của một người sư huynh mà Cẩm Tú luôn kính trọng rồi!

    Tư Mạn ngây người, nhìn Cẩm Tú khóc lóc ôm chặt lấy thân thể, cố gắng giữ khoảng cách với chàng. Chàng vẫn không tin vào mắt mình, hơn nữa đã uống Bách Hoa Lộ, chắc chắn sẽ quên đi rất nhiều thứ, chàng cố gắng đính chính lại:

    - Sao có thể? Ta, ta không thể làm vậy với muội được.

    - Tối qua huynh uống say, muội thấy huynh như vậy, cố gắng giành bình rượu để huynh không uống nữa, ai ngờ huynh lại đẩy muội xuống, xé nát quần áo của muội, hôn muội đến mặt mày nhem nhuốc, rồi huynh còn lôi kéo muội lên giường, khiến muội toàn thân đau đớn, không thể kháng cự, tuy rằng huynh say, nhưng cũng không thể làm vậy.

    - Ta.. ta.. ta thật sự không nhớ gì hết.

    Tư Mạn thở dài, rồi chàng quyết định:

    - Muội mau đi thay y phục, chải đầu tóc gọn gàng. Nếu ta thật sự làm điều không đúng với muội, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ xin Thiên quân cho chúng ta thành thân, được không?

    - Thật sao?

    - Thật, ta sẽ không để muội chịu thiệt thòi đâu.

    - Vậy huynh đừng nói ra chuyện tối qua, huynh hãy lấy lý do chúng ta mến mộ nhau từ lâu, nhưng giờ mới dám thừa nhận.

    - Được, muội yên tâm.

    Tư Mạn ôm Cẩm Tú vào lòng, nàng ta vẫn giả vờ khóc lóc không ngừng, nhưng trong lòng lại vui sướng vì đạt được mục đích, cuối cùng nàng ta cũng thành công, thành công khi dùng những thủ đoạn bỉ ổi để có được Tư Mạn.

    Cửu Tiêu Vân điện đang có một mình Thiên đế ngồi đọc sách, Tư Mạn nắm tay Cẩm Tú bước vào. Thiên đế lấy làm lạ, muốn dò hỏi hai người:

    - Hai đứa hôm nay lại nổi gió gì nữa đây?

    - Bẩm Thiên đế, Cẩm Tú và Tư Mạn đã kết nghĩa huynh muội từ nhỏ, ngày ngày bên nhau, cùng nhau tu luyện, san sẻ buồn vui, u sầu, khó tránh sinh lòng mến mộ, nay thần và Cẩm Tú đều đã hiểu rõ lòng nhau, nên muốn xin Thiên đế ban hôn.

    Thiên đế bất ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ưng ý với cặp đôi này. Chàng xuất thân hiển hách, hơn thế còn là người có tài, vang danh Thiên giới, dung mạo không ai sánh bằng, vốn là người mà Thiên đế để ý từ lâu. Nhưng có điều người vẫn hoài nghi về Tư Mạn và Nguyệt Hạ:

    - Vậy giữa ngươi và tội nhân Bạch Nguyệt Hạ rốt cuộc có quan hệ thế nào?

    Tư Mạn đắn đo một lúc, rồi đành nói lời cay nghiệt, không đúng với lòng.

    - Tất cả đều đã là quá khứ. Thần sớm biết cô ta có ý đồ từ lâu, nên cố tình giữ lại để điều tra, không ngờ cha mẹ thần lại là người phải thay thần chịu chết. Còn về tình cảm, thần.. thần.. vốn.. không hề có tình cảm với cô ta, tất cả chỉ là lợi dụng mà thôi.

    - Không hổ danh là người mà ta ưng ý nhất, có mắt nhìn người rất tốt, được ta đồng ý, ngay lập tức ta sẽ viết chiếu ban hôn, thông báo cho cả Thiên giới biết. Mười ngày sau sẽ cử hành đại hôn.
     
  5. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XIV - Nguyệt Hạ chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỏa Ngục Sa.

    Nguyệt Hạ lúc này tay chân đều bỏng rát, mặt mày máu chảy chẳng ngừng, hơn thế còn phải chịu đựng âm thanh ghê rợn của quái thú, khiến nàng khó chịu, đau đớn vô cùng.

    Từ lúc bước chân vào Hỏa Ngục Sa, nàng lúc nào cũng bị quái thú hành hạ, chỉ cần gây tiếng động hay kêu khóc, chúng sẽ lao tới mà đánh nàng, nàng đã bị chúng làm cho văng xa đập vào tường biết bao lần rồi, máu nàng cũng dải đầy mặt đất, nàng đã ngất đi bao nhiêu lần, nàng thật sự không muốn tỉnh lại, nhưng nghĩ đến cha, nghĩ đến lúc ông ấy phải run rẩy cầm trên tay đống tro tàn của con mình, ông sẽ đau khổ tới mức nào. Mỗi khi đôi mắt ấy đau đớn nhắm lại, trong đầu lại thúc giục: Đừng, đừng ngã, cha đang đợi ngươi, cha đang khóc vì ngươi!

    Nguyệt Hạ lại một lần nữa nắm chặt tay, dùng sức đứng dậy rồi tiếp tục đi, dù cho có đau đến mấy cũng phải đi, thà cố gắng hết sức còn hơn dâng hiến mạng sống nơi quỷ quái này.

    Lúc nàng đang có sự quyết tâm nhất, bên tai nghe thoáng có tiếng thông báo gì đó. Nàng dừng lại, yên lặng nghe, thì ra là tiếng báo sắp cử hành đại hôn:

    Thượng quan Tư Mạn và Công chúa Cẩm Tú đã mến mộ nhau từ lâu, nay đã thấu hiểu tâm ý của nhau, được Thiên đế đồng ý, mười ngày sau, cử hành đại hôn, thông báo tới tất cả mọi người để cùng chung vui với thượng quan và công chúa!

    Nguyệt Hạ ngây người, nàng ngã xuống. Mọi hi vọng đối với nàng, mọi thứ mà nội tâm của nàng vừa đấu đá nhau, giành lại niềm tin cho nàng thì nay nó đã hóa thành cát bụi. Nàng gào khóc, mặc cho quái thú gầm gừ chuẩn bị tấn công, tay nàng nắm chặt đập mạnh xuống đất, liên tục kêu "tại sao".

    Người mà nàng yêu sâu đậm, yêu đến đánh liều cả mạng sống vì chàng, giờ lúc nàng đang không rõ sống chết, chàng có thể ngang nhiên mà thành thân với một nữ nhân khác, mặc nàng tự sinh tự diệt. Nàng cười đau khổ, nói trong tuyệt vọng: Tư Mạn, chàng có từng yêu ta không? Lúc chàng nói chàng sẽ tin ta, sao không nghĩ tới lúc này? Chàng từng nói sẽ không để Nguyệt Hạ phải chịu tổn thương, đau đớn, vậy giờ ta thân thể toàn là máu, y phục rách nát như vậy, chàng có từng nghĩ tới không?

    Nàng ngất đi, trái tim nàng đau đớn quằn quại, không thể ngừng, không thể kêu ai, cũng chẳng có ai nghe thấy. Tại sao, tại sao một nữ nhân hiền lành thục đức, một nữ nhân nặng tình tới nỗi có thể đánh đổi mạng sống vì người mình yêu lại phải chịu kết cục thảm khốc tới vậy? Nàng chưa từng đắc tội với ai, nàng chỉ đăm đăm hướng tới một người, vậy mà lại lần lượt bị phản bội, như vậy có đáng không?

    Quái thú lúc này dù thấy nàng không động đậy nữa vẫn lao tới hất văng nàng ra xa, khiến đầu nàng đập mạnh xuống mặt đất, máu chảy rất nhiều.

    Tại Đông Phương cung.

    Đông Phương thượng thần như trở thành một người khác, không ăn không uống, chỉ ngồi khóc, gọi tên con gái. Xung quanh căn phòng chỉ có lấy một tia sang chiếu qua khe hở của cửa. Tư Mạn tới, đuổi hết cung nữ người hầu lui xuống, để chàng được nói chuyện riêng với Đông Phương.

    Chàng bước vào, ánh mắt của Đông Phương ngước lên, nhìn chàng đầy oán hận, ông ấy chạy lại chỗ chàng, túm cổ áo của chàng, rồi khóc lóc nói:

    - Cầm thú, ngươi tới đây làm gì? Chẳng phải ngươi sắp thành thân với ả yêu nữ kia rồi sao?

    Tư Mạn đẩy Đông Phương ngã xuống, rồi chàng nói:

    - Bây giờ xem ông sống không bằng chết thế này, ta cũng yên tâm rồi. Nếu ban cho ông cái chết thì chẳng phải quá dễ dàng rồi sao? Phải để ông từ từ đau đớn, tới khi ôm tro cốt của Bạch Nguyệt Hạ, ông mới có thể tự kết liễu mà đi theo cô ta rồi.

    - Uổng công trước nay ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ sau khi Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên chết ngươi lại biến thành kẻ ác nhân như vậy, đúng là bị thù hận làm cho mù mắt, không còn biết phân biệt phải trái đúng sai nữa.

    - Là ai khiến ta biến thành bộ dạng như bây giờ? Là ngươi, là con gái của ngươi.

    Tư Mạn tức giận định rời đi thì bị Đông Phương gọi lại:

    - Trước khi ngươi rời khỏi đây, ta muốn hỏi ngươi một câu.

    - Nói.

    - Ngươi, có từng yêu Nguyệt Hạ không? Tất cả những chuyện ngươi và con bé từng trải, có phải do ngươi yêu con bé, hay chỉ là lợi dụng?

    - Yêu, đã từng rất yêu. Nhưng bây giờ, cô ta đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với ta, ta hận cô ta, hận cha con các người.

    Chàng rơi nước mắt rồi bước đi. Không phải là từng yêu, mà là bây giờ vẫn yêu, nhưng chàng không thể nói với ông ấy, không thể để yếu đuối trước kẻ thù, không thể để lộ chuyện chàng đã làm nhục Cẩm Tú, trong khi chính chàng là người bị cô ta lợi dụng. Cả Tư Mạn và Nguyệt Hạ cuối cùng cũng chỉ là những con cờ bị Cẩm Tú điều khiển mà thôi, một người là tình địch, còn người kia là nam nhân mà cô ta muốn có được, nên dù dùng bất kì thủ đoạn thâm hiểm tàn ác nào, thậm chí làm mất sự trong trắng quý giá của một nữ nhân, cô ta cũng không từ.

    Tại Hỏa Ngục Sa.

    Nguyệt Hạ cuối cùng vẫn có thể tỉnh lại, đầu nàng đau tới nỗi muốn nổ tung, nàng biết mình không thể trụ thêm được nữa, liền lấy chính máu của mình để viết một bức huyết thư:

    "Cha, con gái bất hiếu, không thể chiến đấu để trở về bên cha, chăm sóc cho cha được nữa. Cha không được buồn, cha phải sống tiếp, sống cả phần đời của con, cha phải sống thật tốt. Hạ Cố Tư Mạn, ta từng yêu chàng, từng coi chàng là cả sinh mệnh. Nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày rơi vào thảm cảnh như vậy. Hóa ra, tình cảm chàng dành cho ta chỉ là lợi dụng, chàng và Cẩm Tú mến mộ nhau từ lâu, ta cũng chỉ là kẻ xen ngang mà thôi. Ta thật lòng yêu chàng, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội, từng chữ mà chàng nói với ta trước giờ, có chữ nào là thành thật không? Dù sao kiếp này Nguyệt Hạ cũng không hối hận vì yêu chàng, nhưng nếu có kiếp sau, ta ước sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa, nếu có gặp, thoáng qua nhau sẽ càng tốt. Người mình yêu, người mình tin tưởng đều lần lượt phản bội mình, giải thích cũng chỉ vô nghĩa, vậy ta nguyện ôm nỗi đau này xuống Hoàng Tuyền, theo chén canh quên lãng gột bỏ phù phiếm, nguyện kiếp sau không vướng bận, cũng chẳng phiền ưu!".

    Nàng nhắm mắt, giọt nước mắt đau khổ cuối cùng đã trút xuống bên những dòng chữ viết bằng máu kia. Cuối cùng nàng cũng không thể đứng dậy mà bước tiếp được nữa, nàng đã từng lấy cha làm sức mạnh, làm niềm tin để chiến đấu, nhưng chính Tư Mạn đã phá hủy chút hi vọng cuối cùng của nàng. Nàng ra đi trong đau đớn, người nàng yêu lại đang chuẩn bị thành thân với một nữ nhân khác, cảm giác ấy, có ngàn vạn lần cũng chẳng ai có thể thấu thay nàng. Nàng mang nỗi hận, nỗi uất ức xuống Hoàng Tuyền, nàng vẫn nghĩ chàng chưa từng thật lòng, chưa từng rung động hay yêu nàng dù chỉ một chút, hóa ra nàng cũng chỉ là một thứ đồ mặc sức cho họ chà đạp, điều khiển rồi giày vò tới chết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tám 2021
  6. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XV - Tư Mạn chứng kiến bức huyết thư.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước nay tình cảm chàng đối với nàng luôn là thật, tình chút rung động, từng chút quan tâm đều là thật lòng, nhưng từ khi chàng chứng kiến cha mẹ mình mất, hơn nữa mọi bằng chứng đều hướng vào Nguyệt Hạ, chàng có thể không tin sao? Từ lúc ấy, trái tim chàng đã bị tổn thương nặng nề, đành phải biến tình cảm ấy thành nỗi hận, hận thấu xương tủy, quyết không mềm yếu.

    Chàng đi qua Hỏa Ngục Sa, bước chân đột nhiên dừng lại, chàng nhìn vào cánh cửa đang đóng kín kia, chắc chắn nàng đang đau đớn lắm. Chàng đã từng hứa với nàng thế nào, vậy mà giờ lại chỉ trơ mắt đứng nhìn nàng chịu đau đớn trong khi bản thân lại chẳng thể cứu. Chàng lấy tay gạt nước mắt, lấy hết can đảm bước vào, mục đích là để xem Nguyệt Hạ ra sao, nhưng bề ngoài thì vẫn phải tỏ ra thật mạnh mẽ, phải thật mãn nguyện vui vẻ khi thấy nàng như vậy.

    Quân lính thấy Tư Mạn, vội vàng cầu kiến, chàng nhanh chóng hỏi tình hình ở đây:

    - Mọi chuyện ở đây vẫn ổn chứ?

    - Vâng thưa thượng quan. Ngài phải tới đây sớm một chút, để chứng kiến kẻ thù giết phụ mẫu la hét trong đau đớn chứ. Cứ một lúc chúng thần lại nghe được tiếng gào khóc của cô ta, nhưng kì lạ là từ tối hôm qua đã không thấy động tĩnh gì.

    - Từ tối qua?

    - Đúng, theo như thần thấy, cô ta vẫn chưa thể vượt qua được tầng một, nhưng từ tối qua, trong Hỏa Ngục Sa vô cùng yên ắng, không hề có tiếng la hét như mọi khi.

    - Các ngươi mở cửa ra, để ta vào trong coi, ta phải tận mắt chứng kiến kẻ thù đau khổ tới mức nào.

    - Vâng.

    Cánh cửa mở ra, lửa lớn bao trùm xung quanh, quái thú hung hãn chỉ trực chờ mà lao tới, nhưng với Tư Mạn, chàng có linh lực cao như vậy, chúng vốn dĩ không thể làm gì được chàng. Chàng bước vài bước vào trong, từng bước mà chàng đi đều dải đầy máu của Nguyệt Hạ, chàng vẫn lấy hết can đảm để đi tiếp.

    Thấy Nguyệt Hạ nằm ở đó, chàng cứ nghĩ nàng chỉ bất tỉnh, nên gọi nàng:

    - Bạch Nguyệt Hạ, Bạch Nguyệt Hạ.

    Gọi mãi mà nàng cũng không tỉnh, chàng lấy tay kiểm tra hơi thở của nàng: Tắt rồi!

    Chàng giật mình, không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Nước mắt chàng cứ thế rơi, sờ tay lên khuôn mặt đã biến dạng phủ đầy máu của nàng, chàng run rẩy không biết nên làm thế nào. Nhìn sang bên cạnh, đọc bức huyết thư của Nguyệt Hạ, chàng đau đớn, chỉ biết nhắm mắt mà khóc, chàng bây giờ thật sự không thể phân biệt được thật giả đúng sai nữa. Người chàng yêu đã đi thật rồi, là chàng hại nàng ra nông nỗi như vậy, cũng là chàng nghi ngờ phản bội nàng, giờ kết cục lại đau đớn như vậy, lỗi là của ai?

    Chàng dùng phép làm biến mất bức huyết thư rồi ra lệnh cho quân lính mang thi thể của Nguyệt Hạ về Đông Phương cung.

    Đông Phương thượng thần nhìn thấy con gái chết oan ức như vậy, chỉ còn cách kêu gào bốn chữ "thiên đạo bất công", rồi quỳ trước thi thể của nàng.

    Ông liền nghĩ liều: Cha dành cả đời để bảo vệ con, chăm sóc con, sao con có thể chết oan uổng như vậy, đó chẳng phải là để họ thỏa mãn hay sao? Cha nguyện đổi mạng mình để con được sống, cha sẽ đưa con tới một chỗ bình yên, để con sống an nhàn không vướng bận, được không?

    Ông dùng bí thuật gia truyền, dùng tất cả linh lực của mình để luyện thành một viên đan, rồi cho nàng uống, cuối cùng chuyển nàng tới động Khai Phong, giữ cho cơ thể không thối rữa, để linh hồn dần được triệu tập, đến khi đầy đủ là nàng có thể sống lại, chỉ có điều sẽ quên hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả tại sao nàng ở đó, nàng xuất thân từ đâu?

    Sáng hôm sau, quân lính phát hiện thi thể của ông, còn không thấy Nguyệt Hạ đâu, liền bẩm báo vào cuộc triệu kiến ở Cửu Tiêu Vân điện, tất cả thần tiên đều ở đó:

    - Bẩm Thiên đế, Đông Phương thượng thần đã không còn, thi thể của Bạch Nguyệt Hạ cũng mất luôn rồi.

    - Đông Phương là một người tài giỏi, trí dũng song toàn, có lẽ đã tuẫn táng theo con gái hắn. Còn Bạch Nguyệt Hạ, thân là nữ nhi, lại không mang phép thuật, bị nhốt vào Hỏa Ngục Sa, chắc cơ thể hồn phách cũng đã tan biến rồi, cũng không có gì hiếu kì lắm.

    Tư Mạn cố nén nước mắt lại, rồi xin Thiên đế cho trở về Tẩy Ngô cung sớm, nói rằng mình không được khỏe.
     
  7. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XVI - Sự thật về cái chết ở Trường Lưu cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Tẩy Ngô cung.

    Chàng đau đớn tới nỗi không thể đứng vững, nước mắt cứ tuôn mặc cho chàng đã trấn an bản thân, cố gắng nhắc nhở rằng chính nàng là người đã giết cha mẹ mình, chính nàng là người khiến cho mình nhà tan cửa nát, đã phản bội mình, hà cớ phải đau lòng như thế?

    Cẩm Tú xuất hiện, ôm chàng từ phía sau, giọng nhẹ nhàng nói:

    - Ta biết chàng còn vương vấn tỷ ấy, nhưng chàng đã nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, chàng nên quyên tỷ ấy đi.

    Tư Mạn gạt tay Cẩm Tú ra khỏi người mình, quay lại nói dứt khoát với cô:

    - Chúng ta trước nay như thế nào, sau này cũng như vậy. Muội là người ở bên ta từ nhỏ, muội hiểu ta nhất, trong lòng Tư Mạn, muội mãi mãi là người muội muội mà ta yêu thương nhất, chúng ta, chỉ có thể dừng lại ở đó.

    Nói xong, chàng bỏ đi. Cẩm Tú tức giận, cô ta ném cả bình hoa xuống đất, đập phá mọi thứ trong phòng. Từ lúc có được Tư Mạn, cô ta như biến thành người khác vậy, trầm tính hơn nhưng lại nham hiểm hơn, rất đáng sợ.

    Đột nhiên lúc ấy, một cung nữ xuất hiện, hành động mờ ám, Cẩm Tú kéo nhanh cô ta vào phòng rồi đóng cửa lại. Tư Mạn lúc rời đi thì thấy một cung nữ lén lút đi vào Tẩy Ngô cung, nhìn lại rất giống với cung nữ đêm hôm ấy lúc cha mẹ chàng mất, cô ta đã chạy ra tố cáo Nguyệt Hạ, vì nghi ngờ nên đi theo cô ta.

    Trong phòng, Cẩm Tú liên tục tát nhiều phát vào mặt cung nữ ấy, rồi quát mắng cô ta:

    - Ta bảo ngươi thế nào? Tìm một chỗ khuất rồi cút đi, ngươi còn tới đây làm gì?

    - Tiểu nữ không chịu được nữa. Cứ mỗi đêm nhắm mắt đi ngủ, linh hồn của những người đó cứ hiện về đòi mạng, ta sợ lắm.

    - Đồ ngu, đó chỉ là giấc mộng thôi, như vậy cũng khiến ngươi tìm tới đây sao?

    - Người bảo ta giết chết họ ở Trường Lưu cung là ngươi, ngươi còn ở đây trách mắng ta. Nếu không phải hôm đó ngươi hóa thành Nguyệt Hạ công chúa để giết hại hai vị thượng thần, cô ấy cũng đâu có chết oan như vậy, lương tâm ngươi còn không cắn rứt, ngươi còn nhục mạ ta?

    - Đồ cung nữ thấp hèn, lại dám ăn nói với ta như vậy, ngươi đi chết cùng họ luôn đi.

    Tư Mạn ở bên ngoài nghe được, chàng hối hận vô cùng vì đã nghĩ oan cho Nguyệt Hạ, lại không ngờ rằng người sư muội mà chàng luôn yêu thương lại có thể đối xử với chàng như vậy. Lúc cô ta định ra tay xử luôn cung nữ kia, chàng đập cửa xông vào. Cẩm Tú hoảng hốt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh rồi tới chỗ Tư Mạn:

    - Chẳng phải huynh vừa rời đi sao? Sao giờ lại?

    Tư Mạn không nói gì, nhìn Cẩm Tú với ánh mắt đầy căm hận rồi cho cô ta một cái tát trời giáng:

    - Thứ dơ bẩn, tới giờ ngươi còn diễn được nữa?

    - Huynh nói gì ta không hiểu?

    - Giết chết cha mẹ ta, diệt khẩu người của Trường Lưu cung, tạo ra bằng chứng giả để hại Nguyệt Hạ, trong lòng ngươi không phải biết rất rõ à?

    - Không phải, huynh nghe ta giải thích, cô ta chỉ nói dối, cô, cô mau nói sự thật đi, đừng để Tư Mạn hiểu lầm ta.

    Tư Mạn cắt lời Cẩm Tú, ép cung nữ kia phải nói ra sự thật, sẽ tha cho một con đường sống, nếu không, ngay cả mạng của gia đình cũng không giữ được Cô ta sợ hãi, quyết định nói ra sự thật:

    - Thượng quan, ngài thật sự đã nghĩ oan cho Nguyệt Hạ công chúa. Tối hôm ấy, Cẩm Tú tới Trường Lưu cung, gọi thần ra và nói chỉ cần hợp tác với cô ta, nhất định sẽ được lợi, hơn nữa còn cho báu vật, cho cả gia đình sống cuộc sống an nhàn. Cô ta hóa thành hình dáng của Nguyệt Hạ công chúa, dùng Băng Tuyết Cầu trộm được để ra tay sát hại họ, cả chữ viết trên mặt đất, cũng là cô ta dở trò đê tiện. Cẩm Tú uy hiếp thần, nếu không làm, nhất định sẽ bị giết chết, còn lấy cha mẹ thần ra uy hiếp, thần đúng là ngàn vạn lần đều sai, thần xin chịu tội.

    - Ngươi nói láo!

    Cẩm Tú hét lên rồi rút kiếm đâm chết cung nữ kia, Tư Mạn tức giận, nhìn cô ta với ánh mắt đầy oán hận, chàng nói:

    - Cha mẹ ta có tội tình gì, Nguyệt Hạ đắc tội gì với ngươi? Sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy?

    - Tàn độc? Ta ở bên huynh bao nhiêu năm, tình ý của ta, huynh còn chưa hiểu, giờ lại xuất hiện thêm nữ nhân khác, huynh nghĩ ta có thể can tâm để cô ta cướp huynh đi? Chỉ có cha mẹ huynh mới giúp ta có được huynh, hi sinh mạng một chút cũng đáng thôi.

    - Ta nói ngươi biết, cả đời này, ngươi cũng sẽ không bao giờ có được trái tim của ta đâu. Ta sẽ đi xin Thiên đế hủy hôn.

    Tư Mạn bỏ đi thì bị Cẩm Tú uy hiếp:

    - Huynh dám? Nếu ta nói cho người biết huynh đã làm nhục ta, giờ lại muốn vứt bỏ, huynh nghĩ người sẽ nghĩ thế nào?

    - Ngươi?

    - Đã đến lúc này, ta cũng chẳng cần giấu diễm gì hết. Hôm ấy, đúng là ta đã biến thành Bạch Nguyệt Hạ, nhân lúc huynh say rồi biến huynh thành người của ta, nhưng huynh cũng đâu nhớ lúc say mình đã làm gì?

    - Đồ vô sỉ, ta không thể ngờ trước nay lại có thể tin tưởng yêu thương ngươi tới vậy?

    - Là do huynh tự chuốc lấy. Bạch Nguyệt Hạ chết rồi, chắc chắn ở dưới Hoàng Tuyền cô ta vẫn sẽ hận huynh, hận đến tận xương tủy, huynh cứ ôm sự hối hận của mình tới cuối đời đi.

    Tư Mạn chỉ đành ngậm đắng cay vào tim, từ từ bước đi. Trong đầu chỉ toàn là Nguyệt Hạ, là chàng nghĩ oan cho nàng. Chàng đã hứa sẽ tin tưởng nàng, sẽ bảo vệ nàng, vậy mà lúc nàng giải thích chàng lại chẳng chịu nghe lọt đến một câu, giờ nàng đi rồi, sao chàng có thể bù đắp được đây? Là chàng đã đẩy nàng vào chỗ chết, là chàng đã khiến nàng ôm hận xuống Hoàng Tuyền, khiến trái tim nàng tan vỡ. Ngàn vạn lần đều là chàng có lỗi với nàng, nhưng chàng sẽ quyết không lấy kẻ thù giết cha mẹ, kể cả có đánh đổi cả mạng cũng không thể chung sống với một con người lòng lang dạ sói như vậy được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tám 2021
  8. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XVII - Sự thật phơi bày, Nguyệt Hạ vẫn còn sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Mạn mang sự kiên quyết lên tới Cửu Tiêu Vân điện, Thiên đế nhìn thấy chàng cũng lấy làm lạ, sao sắc mặt chàng lại nghiêm trọng như vậy?

    Chàng vào tới nơi đã vội quỳ xuống, bẩm báo sự thật:

    - Thưa Thiên đế, Tư Mạn có chuyện cần bẩm báo.

    - Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?

    - Thần muốn hủy hôn.

    Thiên đế nghe xong, sắc mặt đã chuyển biến, ngài vẫn cố gắng bình tĩnh, kiềm chế cơn tức giận để hỏi Tư Mạn:

    - Tại sao?

    - Vì Cẩm Tú mới chính là người giết chết cha mẹ thần.

    - Nói láo.

    Thiên đế đập quyển tấu chương xuống bàn, chỉ tay vào Tư Mạn:

    - Ngươi đừng tưởng ngươi là người mà ta trọng dụng thì muốn nói gì thì nói.

    - Thần cũng không muốn tin, nhưng chính miệng cô ta đã thừa nhận, cả cung nữ bị cô ta giết chết để bịt miệng, tất cả đều được thần tận mắt chứng kiến ở Tẩy Ngô cung, nếu người cũng thương xót cho một thượng thần dùng cả đời để cống hiến cho Thiên giới - cha của thần, xin người đừng ép thần.

    Thiên đế im lặng, đột nhiên tiếng gọi từ xa vang tới, là Cẩm Tú chạy đến. Cô ta hốt hoảng gọi Thiên đế, nhìn bộ dạng trông thật thảm hại, cô ta vừa vào tới Cửu Tiêu Vân điện đã quỳ xuống xin Thiên đế làm chủ cho mình:

    - Thiên đế, người không thể đồng ý được.

    - Con nói vậy là có ý gì?

    - Người biết không? Chính huynh ấy đã làm nhục con, rồi giờ lại muốn đổ mọi tội lỗi cho con để thoát tội, người không thể để cháu gái của người chịu oan ức như vậy được.

    - Tư Mạn, ngươi mau cho ta một lời giải thích.

    Tư Mạn không chần chừ mà nói:

    - Đêm hôm ấy, là cô ta thừa nhận đã biến thành hình dáng của Nguyệt Hạ để mê hoặc thần, giờ cô ta lại đổi trắng thay đen, nếu người muốn biết sự thật, người mau cho gọi Xích Tư quân, để ngài ấy có thể tra ra kẻ nói dối.

    Xích Tư quân là người mà cả Thiên giới đều không dám lại gần. Ngài thần thông quảng đại, lại mang trên mình bảo bối có thể trừng trị những kẻ làm điều ác, những kẻ nói sai sự thật. Bảo bối ấy rất ít khi được dùng, đều là tra khảo đến khi chịu khai ra thì thôi. Nhưng Cẩm Tú là cháu gái Thiên đế, người không nhẫn tâm tra khảo cháu gái mình.

    Thiên đế gật đầu, cho người đi gọi Xích Tư quân, Cẩm Tú sợ hãi:

    - Không được gọi ông ta, không được gọi. Thiên đế, đến người còn không tin con?

    - Chuyện liên quan tới trọng thần trong Thiên giới, ta không thể làm qua loa được. Nếu lời con nói là sự thật, sao con phải sợ hãi như vậy?

    Xích Tư quân đến, ông ấy đã đưa ánh mắt sắc lẹm như dao của mình nhìn Cẩm Tú, cô ta chỉ dám cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt ông, ông ta dùng bảo bối của mình để điều tra, quả nhiên Cẩm Tú bắt đầu cảm thấy đau đớn. Người cô ta nóng ran như lửa thiêu, nhưng vẫn cố gắng giấu đi để che mắt mọi người, Xích Tư quân thấy kẻ gian vẫn không chịu thừa nhận, thi triển phép thuật mạnh hơn để cô ta lộ diện bộ mặt thật của mình.

    Quả nhiên, Cẩm Tú không thể chịu được nữa, cô ta hét lên vì đau đớn, rồi ngã xuống ôm cơ thể, lăn lộn điên cuồng, trong khi Tư Mạn không bị ảnh hưởng chút nào, Thiên đế đã rõ sự tình, kêu Xích Tư quân dừng lại rồi cho lui.

    Cẩm Tú ngất đi, Thiên đế cho người nhốt cô ta trong Ngọc Hoa cung lăm trăm năm không được nhìn thấy ánh sáng để hối lỗi, tất nhiên không thể giết chết cô ta vì Cẩm Tú là cháu gái của người. Thiên đế nói với Tư Mạn:

    - Ta không thể giết nó, nhưng nhốt nó lăm trăm năm cũng là hình phạt thích đáng rồi. Vậy ta hỏi ngươi, người mà ngươi thật sự để trong lòng, vẫn luôn là Bạch Nguyệt Hạ, đúng không?

    Tư Mạn không thể kìm được nước mắt, chàng nói:

    - Đúng vậy.

    Thiên đế cũng thấy hổ thẹn vì đã ra tay trừng phạt người vô tội, còn hại mất một vị trọng thần của Thiên giới là Đông Phương, nhưng ngài lại chẳng thể cứu vãn:

    - Vào tới Hỏa Ngục Sa, chắc chắn đã hồn phi phách tán, một chút cũng không giữ lại, vậy ngươi định sẽ thế nào đây?

    - Vậy thần sẽ chờ nàng, chờ một ngày nàng thật sự có thể luân hồi chuyển kiếp, thần sẽ lại đi tìm nàng.

    - Ngươi đừng chấp mê bất ngộ như vậy. Nếu đã không còn lấy một phách thì sao có thể luân hồi chuyển kiếp được?

    - Thần không quan tâm chuyện đó, cho dù có phải chết theo nàng để đền bù tội lỗi, thần cũng cam lòng.

    Chàng xin lui xuống, rồi đi thẳng tới Quỷ Môn Quan gặp Mạnh Bà.

    Nơi đây u uất, lạnh lẽo, Mạnh Bà thấy một thượng thần xuống đây, lấy làm lạ ra hỏi:

    - Vị thần tiên cao quý sao hôm nay lại hạ mình xuống nơi lạnh lẽo u uất này của ta vậy?

    - Ta muốn hỏi bà một chuyện. Bà có từng thấy linh hồn của một cô gái tên Bạch Nguyệt Hạ xuống đây không? Cô ấy thân thể đầy máu vì bị tra tấn, bà có từng thấy qua không?

    - Đúng là có. Cô gái ấy trông thật đáng thương, từ lúc xuống đây lúc nào cũng rơi lệ, hơn nữa, linh hồn mỗi nơi một mảnh, không được nguyên vẹn. Nhưng linh hồn của cô ấy đã được một nguồn linh lực nào đó triệu hồi về rồi.

    - Triệu hồi?

    - Hình như là có ai đó đã dùng thuật cấm để triệu hồi linh hồn đã tan biến của cô ấy, giúp cô ấy sống lại.

    - Bà nói thật chứ?

    - Đúng là như vậy.

    Tư Mạn trong lòng vui sướng, đa tạ Mạnh Bà rồi rời đi. Thì ra nàng chưa chết, thì ra chàng vẫn có cơ hội để bù đắp cho nàng. Chàng vội vàng trở về Tẩy Ngô cung, sắp xếp mọi thứ để lên đường tìm Nguyệt Hạ.
     
  9. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XVIII - Nguyệt Hạ và Tư Mạn gặp lại nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Động Khai Phong.

    Không khí lạnh lẽo, u uất đến lạ thường bao trùm lấy hang động. Trên chiếc giường được bày kết giới cẩn thận, linh hồn của nàng đã được quy tụ, được triệu hồi trở lại một cách trọn vẹn.

    Nàng đã bắt đầu có hơi thở của một người còn sống, vết thương cũng hồi phục gần hết, chỉ còn lại trên lưng một vết sẹo do nước sông U Minh gây ra.

    Ngón tay nàng cử động, thần thức bắt đầu trỗi dậy, nàng giật mắt, tỉnh dậy giữa chốn hoang vu này.

    Nàng đưa tay sờ mặt, sờ tay, vốn tưởng đó chỉ là giấc mơ, nhưng không ngờ mình lại được hồi sinh một lần nữa, nhưng đó cũng đồng nghĩa với việc cha nàng đã ra đi, hi sinh cả mạng sống để cứu nàng.

    Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, vốn chẳng có ấn tượng với nơi đây, vì nàng đã quên hết mọi thứ.

    Bí thuật mà Đông Phương thượng thần đã dùng, nếu có thể hồi sinh lại nàng cũng sẽ khiến nàng quên hết mọi thứ, thậm chí nàng còn không nhớ cả tên của mình, không nhớ tới cha, không nhớ tại sao mình lại ở đây và quên hết mọi thứ về Tư Mạn.

    Nàng bước xuống, đi xung quanh một vòng nhưng lại chẳng có lấy một bóng người, thấy kì lạ, nàng rời đi, tới Thành Mạc Kinh ở nhân gian, tự tìm cách sinh sống.

    Tại Tẩy Ngô cung.

    Tư Mạn vội vàng chuẩn bị mọi thứ rồi lên đường đi tìm Nguyệt Hạ, chỉ nhờ Ti Mệnh tinh quân báo lên Thiên đế một câu. Vốn Thiên đế đã biết sự tình rõ ràng, nên cũng không thể ngăn nổi Tư Mạn.

    Chàng vốn không biết nàng đang ở nhân gian, nên đi tìm khắp Thiên giới, rồi tới Ma giới, nhưng lại không thấy bóng dáng của nàng.

    Chàng lo lắng lời của Mạnh Bà là sai sự thật, nên nhanh chóng trở về Thiên giới, tới trước gương Vạn Kiếp Bát Hoang tìm nàng. Tìm mãi, cho tới khi thấy một nữ nhân đang nấu ăn thuê, món ăn nàng làm là điểm tâm, vừa nhìn thấy, chàng đã không thể kìm nổi cảm xúc: Đúng là nàng rồi!

    Nàng vốn có tài nấu ăn bẩm sinh, nên cho dù có quên hết kí ức khi ở trên Thiên giới, nhưng kĩ năng nấu ăn có một không hai của nàng vẫn không thể mất đi được.

    Nàng làm thuê cho một gia đình nhà giàu, ở đó cũng mở tiệm bán đồ ăn, không chỉ điểm tâm là món mà nàng tâm đắc nhất, các món khác do nàng nấu cũng không thể chê vào đâu được. Chính vì vậy quán ở đây luôn rất đông khách, hơn nữa khách đã ăn một lần sẽ nhớ mãi hương vị ấy, không thể lẫn vào đâu được.

    Tư Mạn xuống nhân gian, nhìn nàng như vậy, chàng đã biết sự tình, biết nàng đã quên hết mọi thứ, bao gồm cả mình. Chàng đã thề với bản thân nhất định sẽ không bao giờ để mất nàng lần nữa, sẽ bù đắp cho nàng, sẽ không để nàng phải đau khổ lần nào nữa.

    Chàng hóa thành một vị công tử nho nhã, tới ăn quán mà Nguyệt Hạ làm.

    Chàng vào tới nơi, cố ý gọi điểm tâm và trà, nhưng phải do chính đầu bếp có tay nghề khéo léo nhất làm.

    Nàng bưng món ăn ra, Tư Mạn đã nhìn nàng đầy lưu luyến, nỗi nhớ trong tim chàng lại trào dâng, chàng cứ nhìn chằm chằm vào nàng, mặc cho nàng đã gọi chàng bao nhiêu lần đi nữa. Cuối cùng chàng cũng bình tĩnh lại, nếm thử món ăn mà nàng bưng đến. Đúng là hương vị này rồi, là hương vị lúc ở Tẩy Ngô cung nàng đã làm cho chàng ăn, tiếng chủ quán gọi: A Nhạn, vào đây, mang tiếp đồ ăn ra cho khách.

    Thì ra ở nhân gian, nàng lấy tên là A Nhạn, suy nghĩ của nàng thay đổi, nhưng tính cách thì vẫn vậy, vẫn hiền thục, xinh đẹp như xưa.

    Tư Mạn vào nói chuyện với chủ quán:

    - Ta nghe nói ở đây có một vị đầu bếp tài năng xuất chúng, là ai?

    - Dạ thưa công tử, là A Nhạn.

    - Cô ấy đâu?

    A Nhạn bước vào, nàng chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng, Tư Mạn hỏi chuyện:

    - Sao cô lại cúi đầu không dám nhìn ta như vậy?

    - Công tử là người cao quý, sao có thể tùy tiện nhìn?

    Tư Mạn quay sang nói với chủ quán:

    - Ta muốn cô gái này. Cô ấy sẽ về nấu ăn cho ta.

    - Nhưng, thưa công tử, A Nhạn là đầu bếp giỏi nhất thành, nếu công tử muốn thì..

    Tư Mạn đưa hai viên Dạ Minh Châu ra trước mặt chủ quán, hắn ta sáng mắt lên, lòng đã lung lay muốn bán A Nhạn đi, nhưng lại không muốn mất đi người làm cho quán mình đông khách nhất.

    Tư Mạn thấy hắn không nguyện ý, chàng mang thêm hai viên nữa ra, hắn vội giật lấy rồi đa tạ: Đa tạ công tử, công tử cứ lấy, muốn lấy ai cũng được!

    A Nhạn cũng thấy ngạc nhiên khi vị công tử này lại bỏ nhiều tiền ra để có được mình như vậy: Ngài ấy, không phải thừa tiền quá rồi chứ?
     
  10. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XIX - Trút bỏ tiên khí, trở thành phàm nhân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn lều đã được Tư Mạn dựng ra sẵn, đầy đủ tiện nghi để đón A Nhạn về. Có điều, nàng nhút nhát hơn trước nhiều, hơn nữa, còn cố gắng giữ khoảng cách với Tư Mạn nhất có thể. Về tới nhà, Tư Mạn mới giới thiệu tên mình cho A Nhạn:

    - Ta tên Tư Mạn, sau này không cần gọi là công tử gì hết, nàng chỉ cần gọi tên ta là được.

    - Tiểu nữ đâu dám.

    - Ta cho phép.

    A Nhạn bỏ đi làm bánh, mặc cho Tư Mạn có cố gắng gần gũi với nàng bao nhiêu, nàng lại tùy cơ mà xa lánh. Có phải do lòng nàng vẫn còn đau đớn, vẫn còn hận chàng chăng? Hay nàng thật sư không muốn sống cùng chàng.

    Tư Mạn dùng bánh và trà, nhâm nhi từng miếng, thưởng thức từng vị ngọt của bánh, vị thanh mát của trà, rồi nói với A Nhạn:

    - Nàng biết không, trước đây cũng có một người từng làm cho ta ăn món bánh này, vị bánh của nàng ấy thật sự không thể nhầm lẫn vào đâu được.

    - Tiểu nữ ngu muội, bánh có phải không được ngon không?

    - Không, bánh rất ngon, hơn nữa, còn rất giống với vị của nàng ấy làm, thật sự rất giống.

    - Đa tạ công tử đã khen.

    - Ta đã nói nàng không cần gọi ta là công tử, gọi Tư Mạn được rồi.

    - Được, Tư.. Tư Mạn.

    Chàng mỉm cười rồi tiếp tục ăn bánh, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn A Nhạn.

    Tối hôm ấy, A Nhạn muốn mượn một cái chăn để xuống đất nằm, nhưng Tư Mạn đã từ chối, chàng nhất quyết bắt A Nhạn lên giường ngủ, còn chàng ngủ dưới đất. Nói mãi, cuối cùng A Nhạn cũng gật đầu miễn cưỡng mà đồng ý.

    Nàng ngủ rồi, Tư Mạn vẫn trằn trọc không nguôi, chàng quay sang phía A Nhạn, đầu gối lên tay, lòng chàng thấp thỏm không yên: Nếu nàng nhớ lại, không biết nàng sẽ đau đớn thế nào? Ta nói sẽ bù đắp cho nàng, nhưng ta biết dù có làm thế nào cũng không thể hoàn trả nàng những đau khổ mà ta gây ra. Nàng có thể đã quên, nhưng trong tiềm thức có lẽ vẫn nhắc nhở nàng rằng đừng lên có bất kì dây dưa gì với ta nữa. Có điều nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng làm tất cả mọi thứ có thể để bù đắp cho nàng, cho dù có dùng cả đời, hay cả kiếp, ta cũng nguyện ý. Nếu khi nàng nhớ lại, nàng có hận ta, ta cũng không oán trách, ta sẽ buông tha cho nàng, còn ta sẽ âm thầm bảo vệ nàng.

    Đêm ấy trôi qua thật nhanh, sáng sớm, A Nhạn đã tỉnh dậy, đi chuẩn bị bữa sáng cho Tư Mạn, thấy chàng ngủ say như vậy, nàng không lỡ đánh thức chàng.

    Một lúc sau Tư Mạn tỉnh giấc, thấy A Nhạn đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn, chàng mới bất ngờ gọi:

    - A Nhạn, sao nàng dậy sớm quá vậy?

    - Ngài mau dậy ăn sáng đi, A Nhạn dậy sớm cũng quen rồi, hơn nữa có chút lạ giường nên..

    Tư Mạn đi rửa mặt, rồi chàng đi vào ăn sáng. Thấy A Nhạn vẫn đứng nhìn chàng ăn, chàng kêu nàng ngồi xuống ăn cùng chàng. Tư Mạn quan tâm A Nhạn từng chút, gắp thức ăn cho nàng, rồi kêu nàng ăn nhiều để bồi bổ.

    Từng khoảnh khắc ở bên nàng, Tư Mạn đều ghi đậm trong tim, luôn trân trọng từng phút giây một. Chàng luôn cố dành những điều tốt nhất cho nàng, quan tâm nàng từng chút.

    Một tháng sau.

    Lúc Tư Mạn đang dùng bữa trưa, đột nhiên có một bức thư gửi tới, là lệnh của Thiên đế yêu cầu chàng phải lập tức trở về.

    Chàng kêu A Nhạn trông chừng nhà, rồi tạo kết giới để bảo vệ nàng, còn chàng trở về để phụng mệnh.

    Tại Cửu Tiêu Vân điện, Thiên đế đã chờ sẵn, vừa thấy chàng, người đã vội nói:

    - Ngươi xuống nhân gian lâu như vậy, ngươi có biết thần tiên hạ phàm sẽ vi phạm thiên quy hay không?

    - Thần biết.

    - Vậy tại sao ngươi vẫn làm?

    - Vì Nguyệt Hạ ở đó.

    - Cái gì? Bạch Nguyệt Hạ.. còn sống?

    - Đúng, năm ấy Đông Phương thượng thần đã dùng bí thuật để triệu hồi linh hồn của nàng, chỉ là nàng có được hồi sinh, nhưng kí ức lại hoàn toàn biến mất.

    - Hèn gì ngươi thà chống lại thiên quy cũng phải ở lại đó, nhưng nếu ngươi còn ở thêm, ngươi sẽ bị phản phệ phép thuật, rất nguy hiểm.

    - Vậy xin Thiên đế cho thần tới Bách Lôi Phong để trút bỏ linh lực, cho thần chính thức trở thành một phàm nhân.

    - Ngươi bị tình yêu làm cho mù quáng rồi sao? Ngươi là trọng thần mà ta trọng dụng nhất, ngươi không thể làm vậy, mà cho dù ngươi có tới đó, ngươi có chịu được bốn mươi chín đạo thiên lôi không? Còn cả lúc dùng bảo kiếm để gột xương cốt, ngươi làm sao có thể? Trước nay Thiên giới chỉ có một người, đó là Hồ Tử Thiên cha ngươi, hắn chịu tới hơn bảy mươi đạo, nhưng vẫn chưa dùng tới bảo kiếm, nếu giờ ngươi dùng, ngươi sẽ..

    - Thần thà chịu xương cốt đau đớn, còn hơn trái tim ngày ngày giằng xé, có lỗi với nàng. Chỉ cần có thể bù đắp cho nàng, chuyện gì thần cũng có thể, xin Thiên đế cho thần lập tức tới Bách Lôi Phong.

    - Ngươi..

    - Xin người đừng tức giận, thần thật sự không còn cách nào khác cả.

    - Được, tâm ý ngươi đã quyết, ta vốn không thể làm gì. Ngươi đúng là ngốc giống cha ngươi, nguyện đánh đổi mạng sống vì một nữ nhân.

    Tư Mạn đứng dậy, đi tới Bách Lôi Phong. Cha của chàng trước nay đã từng chịu hơn bảy mươi đạo thiên lôi, suýt thì mất mạng, nhưng còn bảo kiếm gột xương cốt, vốn dĩ đã đau đớn gấp vạn lần, Tư Mạn đã chịu thiên lôi đánh rồi, sao có thể chịu nỗi đau do bảo kiếm gây ra nữa.

    Chàng tới gặp quân lính, có hai vị thiên quân đứng sẵn ở đó để hành hình, họ vốn nghĩ chàng tới để có công sự, ai ngờ chính chàng lại là người mà họ phải ra tay động thủ. Họ vốn rất kính trọng Tư Mạn, nay lại ra tay với chàng như vậy, họ thật sự không nỡ.

    Tư Mạn cố gắng thuyết phục họ, để họ gọi thiên lôi sấm sét, chuẩn bị hành hình.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...