Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Làm Học Bá Ở Thập Niên 90 - Ti Quan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Shine9695, 26 Tháng sáu 2025.

  1. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 120: Loạn cả lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà cụ Phương như chợt nhớ lại chuyện gì không vui, sắc mặt lập tức trở nên bực bội: "Tiểu Xuân à, Tiểu Xuân? Trời đất, con bé giúp việc này lại chạy đi đâu mất rồi? Vừa mới đó mà đã chẳng thấy bóng dáng.."

    Bà cụ lẩm bẩm đẩy xe lăn ra sân, để mặc Phương Thanh tự tìm chỗ nghỉ ngơi.

    Trên tàu đã ngủ gần như cả ngày, Phương Thanh cũng không còn mệt mỏi lắm. Thấy phòng khách có vẻ lâu ngày chưa dọn dẹp, cô liền đi rửa khăn rồi bắt đầu lau chùi khắp nơi. Mãi đến khi dọn dẹp phòng khách sạch sẽ tinh tươm, mới nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên ngoài sân.

    Mẹ Phương vừa bước vào sân, liền cảm thấy có điều gì bất thường, tưởng rằng trong nhà có trộm, bà vội vàng chộp lấy cái xẻng gần cửa rồi xông thẳng vào nhà.

    Phương Thanh vừa quét xong sàn, quay đầu lại đã thấy mẹ cầm xẻng lao vào, suýt nữa thì hồn bay phách lạc: "Mẹ ơi là con đây! Con về rồi mà, mẹ định làm gì vậy?"

    Mẹ Phương giơ cái xẻng lên, nhìn thấy con gái đang tất bật trong phòng khách thì sững người vài giây, bỗng đỏ hoe mắt, từ từ hạ tay xuống:

    "Con nhỏ này, về cũng không nói tiếng nào trước. Mẹ còn tưởng trong nhà có trộm nữa chứ."

    Phương Thanh thấy mẹ có gì đó là lạ, nhưng vẫn chạy tới ôm lấy mẹ một cái: "Thưa mẹ yêu dấu, con về rồi đây!"


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 121: Ngọn nguồn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 122: Ngọn nguồn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó, đám thanh niên lêu lổng kia liền dọn vào ở trong nhà của gia đình họ Phương.

    Ban đầu, bọn chúng còn giả vờ nghiêm túc nói là trông nhà. Nhưng chẳng bao lâu sau, chúng phát hiện trong nhà không chỉ có nhiều rượu, mà còn rất nhiều thịt và đồ ăn ngon. Cả đám lâu rồi không được thấy nhiều đồ ăn ngon như thế, liền phấn khích ra mặt.

    Nghĩ đến lời của Vương Hội Chinh trước khi rời đi rằng đồ trong nhà muốn ăn gì dùng gì tùy ý, thế là cả bọn lập tức nhóm bếp nấu nướng, ăn uống no say trong nhà.

    Rượu vào ba lượt, bản chất hoang dã vốn bị đè nén của đám người kia bộc phát hoàn toàn. Chúng hát, la hét, nhảy nhót ầm ĩ trong nhà, không những làm nhà cửa lộn xộn bừa bãi, mà còn phá tan tành cây cối hoa cỏ trong sân vườn.

    Hàng xóm xung quanh đã mấy lần qua nhắc nhở, nhưng đều bị chúng trợn mắt hù dọa, đành phải rút lui. Mãi cho đến khi ba mẹ Phương Thanh nhận được tin, vội vàng chạy suốt đêm về, mới xảy ra cảnh hỗn loạn ban đầu.

    Sau khi sự việc được làm rõ ngọn ngành, Vương Hội Chinh, người từng hung hăng vênh váo lúc đầu, bây giờ chỉ biết cúi đầu rúc vào một góc, hận không thể tìm được cái lỗ nào đó để chui xuống đất.

    Lưu Xuân Hà nhìn thấy cảnh đó, cắn răng, nhìn chằm chằm vào chị dâu cả: "Chị dâu, tôi thật không ngờ chị lại có thể làm ra chuyện như thế này."

    Khuôn mặt béo tròn của Vương Hội Chinh hơi giật giật, lẩm bẩm mấy câu rồi lại cúi đầu. Trên mặt bà ta tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng thì đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó.

    Đúng lúc ấy, cửa lớn mở ra, anh cả nhà họ Phương trở về. Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, thấy mọi người đang chất vấn vợ mình như đang mở phiên tòa, anh cả liền không nén được, lên tiếng bênh vực:

    "Em Hai, đây là cách chú quản vợ à? Dù chị dâu có làm chưa đúng nhưng cũng không thể kéo cả đám người đến đây mắng chửi làm nhục bà ấy như vậy được! Mấy người các chú có biết không, sau khi các chú đi, chị dâu vì nhà các chú mà gầy đi mấy cân rồi đấy! Bà ấy không chỉ phải chăm sóc mẹ, còn phải trông nom nhà cửa. Dù sao cũng có công sức, có vất vả chứ! Mấy người nỡ đối xử với bà ấy như vậy sao?"

    Những lời nói của anh cả nhà họ Phương khiến mọi người xung quanh cảm thấy như nuốt phải ruồi, vô cùng buồn nôn.

    Họ thật sự không hiểu nổi, anh em nhà họ Phương cùng lớn lên, tại sao lại khác nhau đến thế.

    Một người hàng xóm thấy không chịu nổi nữa liền đứng dậy, lên tiếng công bằng: "Anh cả nhà họ Phương, anh bênh vợ thì cũng phải xem hoàn cảnh chứ. Anh có biết vợ anh đã làm những gì không? Mà anh lại nỡ mắng em trai em dâu mình như vậy à?"

    Nhưng anh cả Phương chẳng thèm để ý tới lời ai, chống nạnh, mặt mày dữ tợn nhìn quanh một vòng: "Tôi mặc kệ mấy người là ai! Cho dù vợ tôi có làm sai, bà ấy cũng xuất phát từ lòng tốt! Cùng lắm là phương pháp không đúng thôi, không đến lượt mấy người đến đây chỉ trỏ! Đây là chuyện riêng trong nhà họ Phương chúng tôi, không hoan nghênh mấy người, mời về cho!"

    Mấy người hàng xóm lúc đầu chỉ vì sợ hai nhà đánh nhau nên mới qua giúp hòa giải, không ngờ anh cả họ Phương lại vô lý đến mức đó, lập tức bỏ về, còn nói rằng từ nay không bao giờ qua lại nữa.

    Anh cả nhà họ Phương cũng chẳng quan tâm, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, sau đó mới quay sang nhìn gia đình em trai và trưởng đồn Ôn đang ngồi trên ghế salon.

    "Trưởng đồn Ôn, tôi biết anh bận rộn. Đây là chuyện trong nhà họ Phương chúng tôi. Giờ tôi đã về, tự chúng tôi có thể giải quyết. Nếu anh có việc thì cứ đi trước."

    Trưởng đồn Ôn nhướn mày, trong lòng nghĩ: Đuổi hết hàng xóm giờ lại muốn đuổi cả tôi à? Tuy nhiên ông ấy không hề để ý đến lời đối phương, chỉ quay sang nhìn người bạn cũ Phương Đức Tài.

    Phương Đức Tài dù rất giận cách nói chuyện vô tâm của anh trai, nhưng nếu để trưởng đồn Ôn ở lại thêm, chỉ tổ làm ông ấy khó xử, đành thở dài, quay sang nói: "Anh Ôn à, nếu anh cả tôi đã nói vậy.."

    Chưa kịp nói hết câu, Lưu Xuân Hà đã đứng phắt dậy: "Đây không phải là chuyện gia đình nữa, đây là tranh chấp dân sự. Trưởng đồn Ôn không thể đi, anh ấy phải ở lại làm chứng!"

    Lời của Lưu Xuân Hà khiến anh cả Phương nổi cơn tam bành. Bình thường ông ta đã thấy cô em dâu này mạnh mồm, ngang ngược. Giờ mấy người đàn ông đang nói chuyện, bà cũng dám xen vào.

    "Cô là đàn bà, khi đàn ông đang nói chuyện thì ngậm miệng lại! Không tới lượt cô lên tiếng!"

    Lời vừa dứt, chút thông cảm của Phương Đức Tài với anh trai cũng tan thành mây khói: "Anh cả! Xuân Hà là vợ tôi! Nhà tôi thành ra thế này, lẽ nào bà ấy không được lên tiếng? Anh liệu cái miệng mà nói chuyện cho đúng mực!"

    Anh cả nghe vậy chỉ cười nhạt: "Em Hai, từ nhỏ người ta đã nói chú khác với mấy anh em chúng tôi. Trước kia tôi còn không tin, giờ thì rõ quá rồi. Trong xương cốt chú đúng là không ra gì! Ra dáng đàn ông gì chứ, suốt ngày nép sau váy đàn bà! Thật nhục mặt nhà họ Phương!"

    Thấy hai anh em sắp đánh nhau đến nơi, trưởng đồn Ôn vội vàng đứng ra can: "Đủ rồi! Mọi người bớt nói vài câu đi! Nhìn thế này, giữa anh em nhà các anh cũng không thể tự giải quyết nổi rồi. Vậy thì mời cùng tôi về đồn cảnh sát một chuyến. Có vài việc vẫn nên nói cho rõ ràng!"

    Kết quả, cả nhánh chính và nhánh hai nhà họ Phương đều bị đưa về đồn. Nhưng chuyện bồi thường thiệt hại cho nhánh hai vẫn không đi đến hồi kết. Dù trưởng đồn Ôn hết lời khuyên bảo, nhánh chính vẫn nhất quyết không nhận sai, cứ nói mình vô tội, là nhánh hai tự xui xẻo mới dính líu tới bọn lưu manh.

    Lưu Xuân Hà tức đến suýt nữa lại phát bệnh tim.

    Mẹ Phương kể đến đây thì thở dài một hơi. Thấy con gái đang nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, bà bắt đầu hối hận vì đã kể mấy chuyện bẩn thỉu này cho con nghe.

    "Mẹ chỉ là.. chuyện này để trong lòng lâu quá, con là con gái mẹ, nói ra mẹ thấy nhẹ lòng hơn một chút. Nhưng con là phận con cháu, không được vì chuyện giữa người lớn mà bất kính. Sau này có gặp mặt, con vẫn phải giữ lễ nghĩa như thường, không được vô lễ vì mấy chuyện này."

    Phương Thanh gật đầu: "Mẹ yên tâm, con biết phải cư xử sao cho đúng. Nhưng giờ nhà mình thì sao? Căn nhà đó rốt cuộc phải tính thế nào?"

    Mẹ Phương chỉ lắc đầu thở dài:

    "Còn tính sao được nữa? Bác dâu con chết cũng không nhận sai. Chúng ta đâu thể vì chuyện này mà kiện tụng ra tòa được?"

    Phương Thanh im lặng, chuyện của thế hệ ba mẹ, con cháu như cô quả thật không tiện can thiệp. Nhưng sau đó cô lại nhớ đến thái độ kỳ lạ của bà nội trong suốt chuyện này.

    "Trước giờ bà nội luôn thiên vị nhà bác cả mà? Sao lần này.."

    Mẹ Phương hừ lạnh một tiếng: "Bác dâu con, lúc trước mẹ còn thấy phục bà ta, bao năm qua vẫn một mực chăm lo hiếu thuận với bà nội. Giờ mẹ mới hiểu rõ, bà ta chỉ chăm bà là vì nhắm vào tài sản!"

    Lúc ông nội Phương Thanh mất, là cán bộ kỳ cựu của xưởng dược, ông Phương Thanh được hưởng một khoản trợ cấp không nhỏ.

    Vì thế, Vương Hội Chinh mới luôn canh chừng bà cụ, hy vọng có ngày khi bà cụ mất đi, số tiền đó sẽ rơi vào tay bà ta.

    Nhưng không ai ngờ rằng, tuy bề ngoài bà nội luôn thiên vị nhánh chính, nhưng thực chất lại luôn cảnh giác với người con dâu cả này.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...