Ngôn Tình Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau - Bin. Lotus

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Bin.lotus, 7 Tháng bảy 2022.

  1. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

    Tác Giả: Bin. Lotus

    Thể Loại: Ngôn Tình học đường

    [Thảo Luận - Góp Ý] Đóng Góp Cho Các Tác Phẩm Của Bin

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện: Tình cảm tuổi học trò là một điều gì đó thật tuyệt vời đối với chúng ta, nếu có ai đó hỏi tôi rằng "Chàng trai bên bạn năm mười bảy tuổi bây giờ ra sao?'. Tôi cũng không ngại trả lời rằng" Chàng trai bên tôi năm mười bảy tuổi hiện tại đang ở bên cạnh tôi và hy vọng tương lai cũng sẽ bên cạnh tôi".
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2022
  2. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 1: Kí ức tuổi thơ thật đẹp

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cái nắng oi bức của ngày hè đang đến, là lúc đám nhỏ được thoải mái vui chơi vì không phải đến trường nhưng với tôi thì khác, gia đình tôi không mấy khá giả nên chỉ cho tôi học phụ đạo trước khi bước vào lớp một. Sau một tháng học phụ đạo thì cuối cùng tôi cũng được vào học lớp một nhưng lạ thay khi tôi vừa bước vào lớp thì một bạn nam cười và nói lớn:

    - Ê bạn gì đó ơi, bạn là nam hay nữ thế?

    Tôi chẳng thèm để ý đến câu nói đó liền tìm một chỗ gần cuối lớp và ngồi xuống, sau khi giáo viên bước vào lớp, chào cả lớp và làm quen, sau đó cô điểm danh khi đọc đến tên tôi, tôi liền hô có thì cả lớp một lần nữa lại nhìn tôi. Với một đứa nhóc sáu bảy tuổi thì tôi chẳng thèm quan tâm đến điều đó, lại đến thời khắc chọn ban cán sự lớp, đầu tiên là chọn lớp trưởng cô nhìn một lượt bảng điểm của mọi người thì liền đọc tên tôi, có thể nói bảng điểm ở lớp học phụ đạo của tôi cũng khá cao nên cô liền ưu ái cho tôi làm lớp trưởng. Tôi cũng không ngại từ chối nên đã đồng ý và suy nghĩ đầu tiên của tôi khi làm lớp trưởng là sẽ cho những ai dám trêu ghẹo tôi một bài học thật đáng đời. Những buổi học sau đó tôi tiếp thu thật nhanh, những giờ không có giáo viên thì tôi chịu trách nhiệm quản lý lớp, chỉ cần ai dám nói chuyện riêng trong giờ học thì tôi sẽ ghi tên lên bảng và khi cô trở lại thì bạn ấy sẽ bị cô phạt nên không ai dám làm việc riêng trong lớp, tôi đắc ý với chức vụ lớp trưởng hiện tại.

    Dần dần thì tôi cũng hòa đồng được với mọi người, có đôi lần một vài bạn nữ hỏi tôi:

    - Sao cậu là con gái mà ăn mặc với tóc tai sao lại giống con trai thế kia? Thảo nào đám con trai cứ trêu cậu suốt.

    - Tớ cũng không biết nữa. – Tôi trả lời.

    Thực ra tôi cũng không hiểu lí do vì sao ba mẹ tôi lại cho tôi ăn mặc giống con trai thế kia nhưng tôi nghe mấy cô hàng xóm nói rằng do mẹ tôi không biết đẻ con trai, lúc mang bầu tôi bác sĩ chẩn đoán sẽ là con trai cho nên mẹ tôi mua toàn quần áo con trai, đến lúc sinh ra mới biết là con gái nên muốn tôi giả dạng làm con trai. Nhưng đó chỉ là lời truyền miệng của hàng xóm quanh nhà tôi, còn mẹ tôi thì nói rằng lúc tôi mới sinh ra rất trắng trẽo, bụ bẫm nhìn rất giống con trai và ít khóc nhè như các chị của tôi nên quyết định cho tôi mặc đồ con trai và đương nhiên tôi sẽ tin lời mẹ của tôi hơn. Mà hơn nữa so với độ tuổi đó thì nam nữ đối với tôi nó cũng rất bình thường cho đến khi tôi được cô chủ nhiệm đổi chỗ ngồi, lần trước tôi ngồi với một bạn nữ cả hai đều rất vui nhưng đến lúc có kết quả thi lần một cô muốn sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi để lớp có kết quả tốt hơn, tôi được xếp ngồi gần với Gia Luật – một cậu nhóc theo tôi nhận xét là cũng khá bảnh bao nhưng lại lưu ban một năm (lưu ban theo nghĩa dễ hiểu nhất là ở lại lớp nhé mọi người hihi). Cậu ấy rất ít khi theo dõi bài cô dạy chỉ thích ngủ, nhưng đến giờ ra chơi lại phóng đi chơi như một tên lửa, đến một ngày lúc cậu ấy đang ngủ tự dưng lại quay mặt sang hướng tôi, lúc ấy không hiểu vì sao tim tôi lại đập nhanh lạ thường, tôi ngốc nghếch liền hỏi một bạn nữ phía trên tôi, bạn nữ ấy cũng đặt tay lên chỗ ngực tôi và nói:

    - Sao tim cậu đập nhanh thế, cậu mệt hả, hay là xin cô về đi.

    Tôi trả lời không có làm sao hết, lúc ấy thì Gia Luật tỉnh dậy và quay mặt sang hướng khác và tim tôi bắt đầu bình thưởng trở lại, tôi lại ngốc nghếch tự hỏi chính mình rõ ràng lúc nãy tim tôi đập rất nhanh mà sao bây giờ lại bình thường.

    Mãi đến sau này tôi mới biết vì sao tim tôi lúc ấy lại đập nhanh đến thế, thì ra rằng lúc ấy tôi đã rung động vì cậu ấy mất rồi. Đến lúc chúng tôi chuẩn bị khép lại năm lớp một thì cậu ấy cũng chẳng thay đổi gì cứ thích ngủ trong giờ học, mà lạ thay cô chủ nhiệm có nhắc nhở thì cậu ấy cũng không hề lo sợ, thấy vậy tôi liền hỏi:

    - Sao đi học mà cậu ngủ suốt thế, không sợ lưu ban tiếp hả?

    - Không liên quan đến cậu. - Cậu ấy khó chịu trả lời tôi.

    - Hay cậu không hiểu bài, để tôi giúp cậu nhé dù gì tôi cũng là lớp trưởng mà.

    Sao câu nói của tôi thì cậu ấy ngơ ngác khó hiểu nhìn tôi nhưng vẫn để tôi giúp cậu ấy hiểu bài hơn, sau những ngày tháng lớp một đầy bỡ ngỡ thì chúng tôi cũng đã được nghĩ hè, cứ nghĩ tôi sẽ còn học chung với cậu ấy nhiều năm sau nữa nhưng khi học kì mới vừa đến thì nhà trường có sự sắp xếp lớp và cậu ấy chuyển sang học lớp kế bên cạnh tôi và chúng tôi chỉ còn nhìn thấy nhau vào những giờ hết tiết học. Những năm tháng tiểu học khép lại thật nhanh, mới thoắt đó mà chúng tôi lại bước sang ngôi trường mới đó là trường cấp trung học, ngày đến trường để biết kết quả điểm và học lớp nào sau khi tôi biết mình đã học lớp nào tôi lại tìm sang tên cậu ấy và vô tình lúc ấy tôi biết được ngày sinh của cậu ấy và hơn nữa còn biết cậu ấy học cách tôi chỉ một phòng học, tôi mỉm cười với điều đó. Giờ đây tôi đã là cô nhóc mười hai tuổi nên mọi người trong nhà cho tôi mặc đồ con gái và bảo tôi phải để tóc dài, tôi thấy không thoải mái với điều đó, nhưng khi đến trường nhìn các bạn nữ trong lớp có buộc tóc nhiều loại và trông thật xinh nên tôi cũng cảm thấy thích, và đâu đó một suy nghĩ chợt thoáng qua trong tôi khi cậu ấy trông thấy tôi để tóc dài nữ tính thì cậu ấy sẽ thích tôi không, tôi chợt mỉm cười khi nghĩ về điều đó. Những năm tháng Trung học của tôi trôi qua cũng khá êm đẹp, dù thành tích không phải nhất nhì lớp nhưng cũng được xếp thứ hạng là học sinh tiêu biểu của lớp, vào một ngày đẹp trời vì mãi ngủ quên mà tôi quên mất luôn giờ đến lớp, thức dậy với gương mặt còn ngái ngủ nhìn đồng hồ treo tường chỉ còn hơn hai mươi phút là đến giờ học, trong khi đoạn đường từ nhà tôi đến trường cũng phải hơn mười phút, tức tốc chạy đi rửa mặt và thay quần áo, tôi lao đi như tên lửa, vội dắt chiếc xe đạp đã cũ tôi đạp nhanh nhất có thể, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là hôm ấy Gia Luật vẫn chưa vào lớp mặc dù đã gần đến giờ học. Tôi vừa chạy xe vào thì bác bảo vệ cũng bảo tôi hãy nhanh lên còn hơn ba phút nữa thôi, tôi chạy như thục mạng, vừa lúc ấy thì Gia Luật đang ngồi gần đó cũng đứng lên và chuẩn bị chạy giống tôi, chợt một câu nói của cậu ấy làm tim tôi lệch nhịp:

    - Chạy chậm thôi, kẻo bị ngã đấy!

    Một cậu bạn đi chung với Gia Luật hỏi lại:

    - Cậu nói ai đấy, bảo vào sớm đi không chịu, cậu đợi ai thế?

    Gia Luật không trả lời hết câu hỏi của bạn nam kia chỉ bảo chạy nhanh thôi, và hôm ấy rất may tôi đã không bị muộn giờ học, nhưng không hiểu sao sau ngày hôm ấy tôi cứ có cảm giác Gia Luật luôn đợi tôi vào lớp rồi cậu ấy mới vào sau, tôi chợt vui với điều ấy. Và cuối cùng năm cuối cấp Trung học cũng đến, việc lựa chọn ngôi trường cấp ba lúc ấy vô cùng quan trọng, nhưng điều làm tôi hơi buồn đó là tôi sẽ không còn được chung trường với Gia Luật nữa, nhưng điều đáng buồn hơn khi tôi nghe mấy bạn nữ lớp tôi bàn tán về Gia Luật rằng cậu ấy có quen một bạn nào đó cùng khối với bọn tôi nhưng tôi không biết bạn nữ ấy là ai. Cũng dễ hiểu thôi, Gia Luật tuy thành tích học không tốt nhưng bù lại cậu ấy lại khá điển trai và có tài lẻ là hát rất hay, tôi biết được điều đó qua những lần văn nghệ ở trường tổ chức. Mặc dù lúc ấy rất buồn nhưng tôi đành gạt sang một bên để chuyên tâm vào việc học vì tình cảm lúc ấy tôi dành cho cậu ấy theo tôi dự đoán có lẽ chỉ là cảm mến chứ chưa hẳn gọi là tình cảm nam nữ vì lúc ấy bọn tôi chỉ mới vừa mười lăm tuổi.

    Đúng như mong đợi tôi đỗ vào trường điểm cấp ba với số điểm khá cao nên được vào học lớp chọn của trường, tôi khá hài lòng với điều đó, và tôi nghĩ rằng thời gian cấp ba tôi không gặp Gia Luật nữa thì có lẽ sự cảm mến của tuổi gà bông sẽ sớm phai nhưng mọi chuyện lại không như tôi nghĩ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2022
  3. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 2: Cảm xúc đầu đời

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sang ngôi trường cấp ba khá lạ lẫm với tôi, thành tích học của các bạn trong lớp khiến tôi không thể so bì được, hơn nữa giáo viên cứ mặc định lớp tôi là lớp chọn nên các bạn đã biết căn bản hết rồi, toàn giảng dạy chương trình nâng cao, tôi khá ngộp khi mỗi lần lên lớp, môi trường mới không quen ai, không hiểu bài giảng khiến tôi đôi lần căng thẳng, trải qua bài kiểm tra đầu năm số điểm tôi khá thấp, chỉ ở mức trung bình. Điều đó làm tôi áp lực, tôi tự an ủi bản thân phải cố lên, có những ngày được tan học về sớm tôi quyết định không về nhà, tôi vào hiệu sách gần trường, đi lại quầy sách tham khảo tôi học lóm cách giải đề của người ta, rồi về nhà nghiên cứu thêm, bài nào không hiểu nữa tôi lên lớp hỏi bạn nữ cùng bàn của tôi. Nhờ cách đó mà số điểm của tôi cũng cải thiện được một phần nhỏ, sau gần một học kì tôi cũng đã theo kịp được tiến độ học của lớp chọn, bên cạnh đó tôi cũng quen được các bạn mới.

    Vào một ngày đẹp trời, trong tiết học thể dục, thầy giáo cho lớp tôi chạy một vòng sân trường để khởi động thì vô tình lúc chạy tôi chợt thấy một bóng hình rất quen thuộc, tôi cố chạy chậm lại để dõi theo thì thầy giáo liền hô lớn:

    - Chạy đều, chạy đều nào!

    Sau buổi học hôm ấy tôi về nhà suy nghĩ rất nhiều, sau đó tôi tự nói với mình rằng chắc là tôi đã nhìn nhầm rồi, vì theo tôi biết được thì cậu ấy đang học trường bán công gần trường tôi. Sang hôm sau tôi đến lớp như thường lệ, lúc đi ngang qua phòng tổng vụ thì tôi lại thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang mặc đồng phục trường tôi, tôi ngơ người ra chừng mấy giây chợt Hương Mẫn – một bạn nữ chung lớp với tôi đi đến đánh nhẹ vào vai tôi và bảo vào lớp thôi sắp muộn giờ học rồi. Tôi lặng lẽ đi về lớp và suốt buổi học hôm ấy tôi không thể nào tập trung được, tôi cứ suy nghĩ mãi, đến giờ ra chơi tôi nằm dài trên mặt bàn, chợt một tiếng ồ phát ra thật lớn, tôi cũng tò mò liền ngước mặt lên nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kia, tôi cảm giác hơi hụt hẫng khi nhận ra Gia Luật đang ngồi cạnh Quỳnh Trâm – một bạn nữ khá xinh của lớp tôi. Họ đang ngồi trò chuyện dưới gốc cây ngay sân trường, thấy vậy tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, mắt tôi chợt cay cay, tôi vội rửa mặt thật nhanh, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác tôi sắp rơi nước mắt vì cậu ấy. Lúc tôi trở ra thì cũng đã vào giờ học, tôi cố gắng quên đi hình ảnh lúc ấy nhưng không thể nào quên được, khi tan học tôi đang ton ton trên chiếc xe đạp cũ thì từ đâu cậu ấy xuất hiện:

    - Này! Đã lâu không gặp Lớp trưởng!

    - Tôi không là Lớp trưởng nữa nên cậu đừng gọi như thế!

    Tôi trả lời xong thì cậu ấy cười khì và chạy mất hút, cũng lẽ đương nhiên thôi vì lâu nay chúng tôi chỉ chạm mặt nhau chứ chưa bao giờ nói chuyện với nhau cả, đây có thể nói là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu ấy mở lời nói chuyện trước với tôi. Sáng hôm sau tôi vẫn trên chiếc xe đạp cũ đến trường, khi đến một đoạn đường ngõ gần nhà tôi thì thấy cậu ấy đang đợi sẵn, tim tôi lúc ấy đập thật nhanh, tôi tự hỏi có phải cậu ấy đang đợi tôi không? Tôi đến gần hơn nụ cười cậu ấy tỏa nắng khiến tim tôi thổn thức, cậu ấy liền đưa tôi một gói xôi nhỏ, tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, tôi suy nghĩ rằng có phải vì tôi nên cậu ấy mới chuyển trường không, tôi vui với cái suy nghĩ đó, nhưng câu trả lời sau đó làm tôi tỉnh ngộ. Sau khi gói xôi đã nằm yên vị trên tay tôi thì cậu ấy nói:

    - Nhờ cậu đưa gói xôi cho Quỳnh Trâm giúp tôi nhé! Mà tôi nhờ cậu điều này nhá, nếu cậu ấy có hỏi thì nói cậu là em họ tôi được không?

    Tôi tròn xoe mắt hỏi cậu ấy tại sao lại nói dối như thế thì cậu ấy thú thật rằng cậu ấy và Quỳnh Trâm vừa quen với nhau vài tuần thôi, hôm qua trong lúc đang ngồi trò chuyện với nhau ở sân trường thì thấy tôi đi từ lớp Quỳnh Trâm ra nên có hỏi về tôi, lúc ấy không biết nói thế nào nên nói bừa tôi là em họ cậu ấy. Nghe xong tôi có vẻ không hài lòng lắm:

    - Cậu có thể thôi chúng ta là bạn bè mà, sao lại nói tôi là em họ cậu, nếu cậu ấy biết được sự thật cậu nói dối thì sao?

    Cậu ấy xua tay bảo tôi cứ nói như thế thôi, còn mọi chuyện khác cứ để cậu ấy lo, nói rồi cậu ấy chào tôi và đến trường, còn lại tôi với suy nghĩ ở đâu lại có một người anh từ trên trời rơi xuống thế này, tôi chật lưỡi bỏ qua và cũng vội đến trường. Và sau ngày hôm ấy tôi với danh xưng là em họ của cậu ấy ngày ngày đưa đồ ăn sáng cho Quỳnh Trâm, đến một ngày khi tôi vừa đặt túi đồ ăn sáng vào tủ bàn của Quỳnh Trâm thì cậu ấy cũng vừa lúc đến lớp, tôi về chỗ ngồi thì Quỳnh Trâm đem túi đồ ăn đặt trước mặt tôi và nói từ nay về sau đừng có đem đồ ăn đặt vào tủ bàn của cậu ấy nữa, tôi ngơ ngác không hiểu vì sao? Lúc ấy có vài bạn nữ chơi chung với Quỳnh Trâm nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm, đến giờ ra chơi tôi đi đến lớp Gia Luật tìm cậu ấy để trả lại túi đồ ăn, vừa thấy tôi thì cậu đi đến và bảo tôi đi theo cậu ấy. Khi cả hai ra góc sân tập thể dục, chỗ này cũng khá vắng các bạn học sinh qua lại, tôi liền đưa túi đồ ăn lúc sáng, tôi đang tính rời đi thì cậu ấy lên tiếng nói cậu ấy và Quỳnh Trâm đã chia tay nhau rồi, cậu ấy còn cảm ơn tôi, thật ra lúc ấy tôi cũng không biết nói gì nên cũng vội quay về lớp.

    Sang hôm sau cậu ấy vẫn đứng chờ tôi để đưa đồ ăn sáng, tôi từ chối vì Quỳnh Trâm không muốn tôi đặt đồ ăn vào bàn cậu ấy nữa nhưng câu nói của Gia Luật làm tôi vui đến lạ thường:

    - Hôm nay tôi mua cho cậu chứ không phải mua cho Quỳnh Trâm, cảm ơn cậu thời gian qua nhé!

    Nói rồi cậu ấy rời đi và nhiều ngày sau đó, tôi ít thấy cậu ấy xuất hiện hơn, và thời gian cũng dần trôi khá nhanh khi năm đầu tiên tại ngôi trường cấp ba của tôi cũng sắp kết thúc, mặc dù điểm số không cao như các bạn nhưng tôi hài lòng vì tôi biết thực lực hiện tại của tôi thế nào. Khi sang đến năm lớp mười một, chương trình học cũng nhiều hơn, và giáo viên bắt đầu định hướng cho chúng tôi con đường Đại học phía trước, tôi chợt hoang mang vì không biết gia đình tôi có đủ điều kiện để tôi tiếp tục học hay không và tôi có đủ khả năng để đậu vào ngôi trường mơ ước hay không? Tôi bắt đầu lo lắng.
     
  4. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 3: Những rung động tuổi mới lớn

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm ấy là buổi học thể dục ngoài giờ đầu tiên khi bước sang năm lớp mười một, tôi vẫn đến sớm như thường lệ, đang ngồi đợi các bạn trong lớp và thầy giáo đến thì vô tình tôi phát hiện lớp của Gia Luật cũng học cùng tiết với lớp tôi, tôi đã thoáng nhìn thấy cậu ấy từ xa. Cứ nghĩ cậu ấy sẽ lơ đi nhưng không, khi vừa đi ngang chỗ tôi cậu ấy liền nói lớn:

    - Chào em họ!

    Câu nói của cậu ấy làm Quỳnh Trâm và một vài bạn nữ lớp tôi nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, sau đó thầy đã đến và chúng tôi bắt đầu giờ học, lại là tiết mục chạy khởi động đầu giờ, hôm ấy được bà dì ghé thăm nên tôi khá mệt, Hương Mẫn bảo tôi xin thầy cho phép được miễn chạy hôm nay nhưng tôi nói không sao, tiếp đó chúng tôi học môn bóng rổ, không biết vô tình hay cố ý mà một bạn nam ném bóng lại cho tôi khá mạnh, khiến tôi lùi lại một bước. Cảm giác mệt lan tỏa khiến tôi sắp không đứng vững, tôi ngồi bệt xuống sân tập khiến mọi người hơi bất ngờ, Hương Mẫn liền chạy lại xin thầy đưa tôi vào phòng y tế, tôi khó khăn đi từng bước, sau khi được giáo viên cho thuốc và nằm nghĩ ngơi một lúc tôi trở về lớp thể dục. Cuối giờ ra về, khi tôi vừa dắt xe ra thì Gia Luật chắn ngang trước xe tôi và hỏi:

    - Em họ, có đi với ai không? Cho tôi về cùng với!

    Tôi mệt mỏi trả lời:

    - Không đi với ai nhưng tôi còn vào hiệu sách.

    Nói xong thì cậu ấy dắt xe giúp tôi, mặc dù hôm nay tôi khá mệt nhưng được ngồi sau xe cậu ấy khiến tôi vơi bớt đi mệt nhọc vừa rồi, vừa chạy xe cậu ấy vừa hỏi tôi nếu mệt sao không về nhà mà còn vào hiệu sách làm gì? Thực ra tôi cũng muốn về nhà nghĩ ngơi nhưng ngày mai tôi có tiết kiểm tra mà có vài bài tôi chưa tìm được cách giải nên vào hiệu sách để tham khảo thêm, vào hiệu sách tôi ghé sang quầy sách tham khảo, mặc kệ cậu ấy cứ kề kề phía sau, tôi ghi chép thật nhanh, lúc này cậu ấy mới từ phía sau đi lại nhìn tôi và nói:

    - Cậu mà cũng chép sách tham khảo thế sao?

    - Tôi không giỏi như cậu nghĩ, cậu đi tham quan đi, mười phút nữa tôi xong rồi chúng ta về.

    Tôi trả lời mà không nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng không phiền đến tôi nữa, được một lúc sau thì tôi cũng xong công cuộc sao chép bài từ sách tham khảo, chúng tôi ra về nhưng tôi nhìn xung quanh thì đây không phải đường về nhà tôi, tôi liền hỏi cậu ấy đi đâu thế, cậu ấy chỉ trả lời rằng muốn cảm ơn tôi vì cho cậu ấy đi nhờ xe nên mời tôi uống nước. Chúng tôi dừng trước một quán ăn vặt lề đường với đầy đủ các món khá bắt mắt, cậu ấy hỏi tôi có uống được đồ lạnh không, tôi gật đầu bảo rằng uống gì cũng được, thế là cậu ấy gọi cho tôi một cốc trà sữa full toping, còn cậu ấy uống café, cậu ấy lại gọi thêm mấy xâu xiên que, tôi sợ tốn tiền, liền bảo cậu ấy đừng gọi món nữa, sẽ ăn không hết đâu. Thế là cả hai cùng ngồi xuống nhưng không khí khá ngại ngùng vì cả hai không biết nói chuyện gì nữa chợt một bài hát về tuổi học trò vang lên:

    "Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường

    Hành lang ấy xa dần xa bước chân người

    Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng

    Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong

    Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe

    Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần

    Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường

    Hai đứa chung trường sao nghe vấn vương."

    Cậu ấy hát vu vơ theo từng câu hát, khi bài hát đã kết thúc, tôi mới phá tan bầu không khí ngại ngùng này, tôi hỏi:

    - Sao cậu lại chuyển trường?

    - Vì bố tôi muốn vậy. – Cậu ấy trả lời tôi.

    Cậu ấy cũng nói thêm vì bố cậu ấy muốn cậu ấy sau này theo học ngành Cảnh sát nên định hướng ngôi trường Chuyên này để cậu ấy phấn đấu học tốt hơn, ông ấy đã lo chạy điểm phải mất hơn một năm thì cậu ấy mới vào được, và đương nhiên lớp chọn là mục tiêu ông hướng tới nhưng cậu ấy không thể vào được vì lớp chọn phải qua đợt xét tuyển riêng. Cậu ấy không muốn nhắc đến việc chuyển trường nữa liền chuyển chủ đề sang tôi, nói được vài câu thì đến giờ tôi phải về, sau buổi hôm ấy trong lòng tôi lại có cảm giác tôi thích cậu ấy nhiều hơn một chút nhưng có lẽ tôi sẽ giữ tình cảm ấy cho riêng mình vì tôi không đủ can đảm để bước vào cuộc sống của cậu ấy.

    Một tối cuối tuần, cậu ấy hẹn tôi đi hiệu sách vì có vài bài tập cần sự giúp đỡ của tôi và đương nhiên tôi đồng ý ngay lập tức, đặc biệt hôm ấy cậu ấy đèo tôi trên chiếc xe đạp điện mà cậu ấy khoe là mới được bố mua cho, đoạn đường hôm ấy cũng khá vắng người qua lại, cậu ấy lại chạy khá nhanh, tôi linh cảm điều gì đó không tốt, liền bảo cậu ấy chạy chậm lại, cậu ấy khẽ cười và một tiếng "Đoàng" thật lớn phát ra, một chiếc xe moto từ đâu chạy đến và tông thẳng vào xe chúng tôi, cậu ấy ngã xuống và bất tỉnh tại chỗ, còn tôi bị văng ra khỏi xe cách đó tầm ba mét, tôi ngồi bò dậy đi đến gần chỗ cậu ấy, lúc này tôi mới thấy phía chân tôi cũng bị trầy xước và chảy khá nhiều máu. Tôi ngồi xuống và vỗ nhẹ vào mặt kêu cậu ấy tỉnh lại nhưng cậu ấy không nghe thấy, tôi không biết phải làm thế nào thì lúc ấy người dân gần đó đưa giúp cậu ấy đến bệnh viện. Khi vào đến viện, bác sĩ không cho người nhà vào mà bảo đi đóng tiền viện phí, tôi lúng túng mở ví ra thì chỉ được số tiền lẻ, chợt nhớ ra lúc nãy tôi có cầm điện thoại di động của cậu ấy, mở điện thoại lên tôi tìm danh bạ tôi gọi liền cho chị Ái Như – chị gái cậu ấy. Chị ấy cũng khá ngạc nhiên nhưng không lâu sau đó cả nhà cậu ấy có mặt tại viện, vì ba cậu ấy là cảnh sát nên gọi riêng tôi ra chỗ khác để lấy lời khai, và cậu ấy cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi đi lại phía chị Ái Như trả lại điện thoại và sau đó đứng một góc phía xa để quan sát tình hình, khi biết được cậu ấy đã tỉnh lại và sức khỏe ổn định tôi rời bệnh viện để về nhà, vừa đi tôi cảm giác mình bất lực trước mọi thứ, tôi không giúp cậu ấy được điều gì hết và rồi tôi bật khóc như đứa trẻ lên ba!

    Sang hôm sau là ngày nghĩ nên tôi cố gắng làm xong việc nhà thật sớm, nói dối cả nhà là tôi đến hiệu sách để mua đồ dùng học tập nhưng thực ra tôi lại đến viện thăm cậu ấy, túi tiền lúc ấy không cho phép nên tôi chỉ mua cho cậu đúng hai hủ sữa chua nhỏ, khi đến thì cậu ấy đã chuyển phòng sang phòng khác, tôi cố gắng đi đến quầy y tá đang trực hỏi về cậu ấy thì y tá nói không biết, tôi cứ đi đi lại lại chỗ phòng cấp cứu nhưng không biết nên hỏi ai, chợt lúc ấy tôi thấy chị Ái Như đang dìu cậu ấy đi đâu đấy, tôi vội chạy theo thì biết được cậu ấy đã chuyển sang phòng tốt hơn. Tôi băn khoăn mãi không biết có nên vào hay không thì thấy chị Ái Như mang đồ dùng cá nhân về, đợi chị ấy đi một đoạn xa tôi mới đi đến gõ cửa, cậu ấy cứ nghĩ là chị Ái Như quay lại liền lên tiếng với vẻ khó chịu:

    - Chị lại quên gì nữa sao?

    Tôi ấp úng không biết trả lời thế nào liền từ từ đẩy nhẹ cửa bước vào, cậu ấy thấy tôi liền ngồi ngay ngắn lại, và với tay lấy ghế gần đó cho tôi ngồi, tôi đi đến nhìn cậu ấy một lượt và khẽ hỏi cậu ấy có đau không, cậu ấy trả lời tôi:

    - Tôi không sao chỉ là bị ngoài da thôi, cứ nghĩ cậu sẽ không đến thăm tôi.

    - Tôi xin lỗi.

    Tôi đáp lại lời cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nói rằng lỗi không phải do tôi, và cậu ấy cũng nói thêm bên phía người nhà của người đã tông vào xe chúng tôi đã chủ động đến xin lỗi và chịu bồi thường vì người kia đã lái xe trong lúc uống rượu trước đó. Nghe vậy tôi cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn, tôi đưa hủ sữa chua trước mặt cho cậu ấy, cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, tôi liền nói:

    - Kinh tế không cho phép, nhưng không thể vào thăm cậu mà không có gì, cậu ăn tạm đi.

    Cậu ấy phì cười, đón lấy hủ sữa chua từ tay tôi và ăn ngon lành, sau đó cậu ấy hỏi tôi có sài điện thoại di động không, tôi lắc đầu bảo không có, cậu ấy liền đưa tôi một chiếc di động nhỏ cũng khá cũ và bảo:

    - Đây là điện thoại cũ của tôi không sài tới, cũng có sim sẵn rồi, cậu cầm sài đi để tôi còn liên lạc cho cậu, thời buổi nào rồi mà không có điện thoại.

    Tôi từ chối nhận nhưng cậu ấy cứ bảo tôi nhận đi vì sắp tới tôi phải chở cậu ấy đến trường vì chân cậu ấy không thể tự lái xe được, và vài ngày sau đó cậu ấy được xuất viện và mỗi ngày cậu ấy đều nhắn cho tôi một hoặc vài tin nhắn hỏi về các bài tập, tuy vậy nhưng điều đó làm tôi vui đến nhường nào và tôi lại hi vọng về viễn cảnh tương lai của chúng tôi sẽ tốt hơn.
     
  5. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 4: Lời tỏ tình ngây ngô

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần sau cậu ấy quay trở lại trường học và đương nhiên tôi kiêm luôn nhiệm vụ làm tài xế cho cậu ấy, lúc đầu tôi tập chạy xe điện nhưng cậu ấy không tin tưởng vào tay lái của tôi lắm, cậu ấy ngồi phía sau xe là cứ bảo tôi chạy cho cẩn thận, chạy chậm thôi không cần vội đâu. Đôi lúc tôi cũng khó chịu lắm nhưng vì cậu ấy đang bị thương nên tôi bỏ qua, tuy vậy nhưng tôi lại thích những ngày như thế, tôi với danh xưng là em họ cậu ấy, mỗi ngày cùng cậu ấy đến trường, đôi khi là đi ăn vặt cùng nhau nhưng chợt một ngày cậu ấy hỏi tôi:

    - Đi với tôi như vậy, nhỡ ai hiểu lầm chúng ta là cậu không có người yêu luôn đấy!

    - Tôi chưa muốn có người yêu, học xong trước đã.

    Câu trả lời của tôi lúc ấy khiến cậu ấy suy nghĩ, một thời gian sau chân cậu ấy đã lành và chúng tôi lại đi riêng như trước kia, và thời gian ấy đối với tôi cũng khá bận rộn khi vừa học trên lớp tôi còn phải học thêm ngoài giờ. Tôi được Hương Mẫn giới thiệu nên được vào học thêm bộ môn Toán của một thầy trong trường và thầy ấy lấy học phí rất rẻ, có ngày tôi học mãi đến tận tối mới về đến nhà, có lần trong lúc tôi đi học thêm về thì thấy cậu ấy đang ngồi ăn ở quán lề đường gần đó với một bạn nữ khác, tim tôi lúc đó chợt thắt lại. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ có một hi vọng gì đó nhưng có lẽ sẽ không, đêm ấy tôi suy nghĩ rất nhiều thì chợt nhận được tin nhắn của cậu ấy hỏi tôi sao hôm nay đi đâu về muộn thế, tôi cũng chẳng để tâm mà trả lời tin nhắn ấy, đến sáng hôm sau cậu ấy lại chờ tôi ở góc đường quen thuộc, tôi nghĩ điều gì nên nói ra thì đến lúc cũng phải nói thôi, tôi trả lại chiếc di động mà cậu ấy từng đưa tôi, cậu ấy ngạc nhiên đến lạ thường, vội vàng giải thích không phải đợi tôi để lấy điện thoại, nhưng tôi như không nghe thấy, vội đến trường thật nhanh.

    Gần đến ngày trường tôi tổ chức văn nghệ, các lớp đều tất bật chuẩn bị các tiết mục khác nhau, tôi không sôi nổi như các bạn nên chỉ đảm nhận phần hậu cần cho mọi người, đến ngày biểu diễn tôi đến thật sớm để chuẩn bị trang phục và làm tóc giúp các bạn nữ lớp tôi, và phía sau sân khấu tôi chạm mặt với cậu ấy nhưng tôi vờ như không thấy. Đến lúc lớp tôi biểu diễn tôi bên trong không ngừng vỗ tay cổ vũ, thì ở đâu phía sau cậu ấy đi đến hỏi tôi:

    - Cậu rảnh không, chỉnh giúp tôi tóc với, sắp đến tiết mục của tôi rồi?

    - Bạn phục trang lớp cậu đâu? – Tôi hỏi ngược lại cậu ấy.

    Cậu ấy trả lời tôi bạn phục trang đi đâu rồi tìm mãi không thấy nên mới nhờ tôi, tôi đứng dậy nhường ghế cho cậu ấy ngồi vì cậu ấy cao hơn tôi cả cái đầu, nếu cậu ấy đứng tôi sẽ không thể nào giúp được, tôi chải tóc sau đó xịt keo giúp cậu ấy. Sau khi tiết mục của cậu ấy kết thúc thì tôi cũng đã đến giờ phải về, tôi vẫn trên con xe đạp cũ, đạp thật vội để về nhà vì đã khá trễ, chợt tôi có cảm giác phía sau có một chiếc xe máy đi theo tôi từ nãy đến giờ nhưng tôi không dám quay lại chỉ biết cấm đầu đạp thật nhanh. Tiếng xe mỗi lúc một gần hơn, một câu nói khiến tôi cảm giác thấy an toàn hơn:

    - Chạy chậm thôi, tôi đi phía sau chiếu đèn cho cậu!

    Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, tôi chạy chậm lại, chợt cậu ấy đặt chân vào phía sau xe tôi và đẩy nhẹ xe đi thế là tôi đỡ nhọc khi phải đạp xe, tôi cảm ơn cậu ấy thì cậu ấy lại hỏi tôi sao dạo này tôi cứ lãng tránh cậu ấy thế, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói rằng:

    - Tôi thấy cậu có bạn gái, tôi đi với cậu thì bạn gái cậu lại hiểu lầm.

    - Cậu ngốc à, bạn gái đâu ra, người hôm trước mà cậu gặp là bạn nữ chung lớp với tôi nhưng cậu ấy có người yêu rồi, cậu ấy nhờ tôi tư vấn mua đồ cho bạn trai.

    Nghe cậu ấy nói xong tôi chợt cảm thấy vui trong lòng, cậu ấy lại tiếp lời hỏi tôi cuối tuần có rảnh không, cậu ấy muốn nhờ tôi một việc, tôi do dự một lúc và trả lời chưa biết vì cuối tuần tôi phải trông cháu cho chị gái đi làm, và rồi cậu ấy lại xin số điện thoại của tôi vì tôi được mẹ mua cho chiếc di động cũ để tiện liên lạc khi đi học.

    Tối hôm ấy như đã hẹn tôi nhờ mẹ tôi trông cháu để tôi được đi cùng cậu ấy, trông cậu ấy hôm nay bảnh bao hẳn ra, cậu ấy diện chiếc áo thun trắng, khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi xanh nhạt và vô tình hôm ấy tôi cũng mặc chiếc áo sơ mi màu xanh khá giống màu chiếc áo của cậu ấy, vừa thấy tôi cậu ấy phì cười:

    - Cậu tính mặc áo đôi với tôi à, sao trùng màu thế?

    - Vô tình thôi, để tôi về thay áo khác! – Tôi đáp trả.

    Nói rồi tôi muốn bước đi thì cậu ấy kêu tôi lại bảo đùa thôi, trên chiếc xe máy tôi hỏi cậu ấy muốn nhờ tôi giúp gì thế, nhưng cậu ấy nói tôi cứ đi theo rồi sẽ biết, và sau đó chúng tôi dừng xe ngay một quán hủ tiếu bên lề đường, tôi ngạc nhiên thì cậu ấy lại trêu tôi rằng nếu muốn nhờ cũng phải cho tôi ăn thì kết quả mới tốt được. Vừa hay tôi cũng chưa ăn tối thế là cả hai xử sạch hai tô hủ tiếu chỉ trong nháy mắt, sau đó cậu ấy lại chở tôi đi một vòng khắp các con đường của thành phố, trời đã về đông cảm giác se lạnh len lỏi đâu đó, tiếp đến nơi chúng tôi dừng chân là khuôn viên bên bờ biển, tôi chợt hỏi cậu ấy sao lại dừng ở đây, cậu ấy lại bảo tôi cùng ngồi xuống hàng ghế đá gần đó, cả hai im lặng hồi lâu, dù tiếng sóng biển vỗ vào bờ từng đợt và tạo nên âm thanh không hề nhỏ nhưng tôi cảm nhận được hơi thở của cậu ấy có điều gì đó khó nói, chợt cậu ấy lên tiếng hỏi tôi suy nghĩ gì về cậu ấy, tôi lại bối rối trả lời rằng tôi xem cậu ấy như những người bạn bình thường.

    Cậu ấy ngập ngừng giây lát rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, cậu ấy hỏi tôi:

    - Cậu.. cậu có thể thử quen tôi được không? Tôi.. tôi cũng rất tốt đấy.

    - Cậu bị hâm à, đùa không vui nhá! – Tôi mất mấy giây mới có thể bình tĩnh để trả lời cậu ấy.

    Sau đó chúng tôi lại rơi vào im lặng, tim tôi lúc ấy đập rất nhanh, thật sự tôi rất vui khi nghe cậu ấy nói như thế nhưng tôi có chút gì đó lo lắng, chợt cậu ấy đứng dậy và mặt đối mặt với tôi, tôi cảm giác cả người tôi nóng ran lên mặc dù thời tiết lúc này cũng đã se lạnh. Cậu ấy lại nhìn tôi và nói:

    - Tôi không đùa, tôi nghiêm túc đấy! Cậu không giống như những bạn nữ tôi từng quen, những lúc bên cậu tôi cảm thấy thoải mái lắm, cậu cũng không yêu cầu tôi phải như thế này như thế kia, tôi biết cậu sẽ nghĩ tôi khá đào hoa nhưng cậu yên tâm chỉ cần cậu không rời bỏ tôi thì tôi sẽ theo cậu đến cùng!

    Tôi bối rối đến mức không biết phải nói gì tiếp theo, tay tôi có chút run nhẹ, cả người tôi cứ lâng lâng trên mây, thật ra tôi đã thích cậu ấy từ lâu lắm rồi mà không dám bày tỏ, giờ được cậu ấy nói những lời như thế này tôi như không tin vào hiện tại. Thấy tôi im lặng hồi lâu, cậu ấy lay nhẹ tay tôi với chút gì đó ngại ngùng hỏi tôi sao không trả lời, tôi vẫn đang bối rối không dám nhìn cậu ấy, và rồi tôi lấy hết can đảm để lên tiếng hỏi cậu ấy lại lần nữa rằng cậu ấy nói có thật không vì tôi rất dễ tin người. Cậu ấy gật đầu và vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi, tôi khẽ nói:

    - Vậy chúng ta hãy cùng đi qua đoạn đường thanh xuân tươi đẹp này nhé!

    Tôi nói xong thì cả hai cùng mỉm cười và nhìn về vùng biển rộng lớn kia, không biết rằng tương lai phía trước sẽ ra sao nhưng hiện tại chúng tôi sẽ vẽ lên một phần thanh xuân thật đẹp của tuổi học trò.
     
  6. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 5: Những tháng ngày bên nhau!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều ngày sau đó chúng tôi vùi đầu vào sách vở thì kì thi học kì đã gần kề, ngoài những giờ đến trường cùng nhau thì đêm về chúng tôi lại nhắn tin cho nhau, có lần trong lúc tôi đang nhắn tin với cậu ấy thì bị chị gái tôi phát hiện, chị ấy thấy tôi cười tủm tỉm suốt ngày liền tra hỏi tôi có phải đang yêu không sao dạo này vui thế? Tôi ngập ngừng trả lời rằng không phải chỉ là đang đọc truyện nên cười thôi, và sau đó chị tôi cũng không nghi ngờ gì thêm, sau lần ấy tôi cẩn thẩn khi mỗi lần dùng điện thoại. Thấm thoát mà chúng tôi quen nhau cũng được mấy tháng rồi và chúng tôi cũng thỏa thuận sẽ công khai khi nào đủ trưởng thành, ban đầu cậu ấy không đồng ý nhưng vì tôi thuyết phục nên cậu ấy cũng ậm ừ cho qua vì hiện tại hai đứa chỉ cần bên nhau là đủ rồi.

    Năm ấy là cái Tết đầu tiên chúng tôi bên nhau, khó khăn lắm tôi mới xin mẹ cho tôi đi xem pháo hoa, ban đầu mẹ không đồng ý nhưng chị tôi cũng đi nên mẹ liền đồng ý, sau đó tôi lại phải quay sang năn nỉ chị cho tôi đi với mấy bạn trong lớp, vì tôi hay kể chuyện các bạn trong lớp cho chị nghe nên chị đồng ý và bảo tôi đúng giờ chị sẽ chờ ở đó để đón tôi, tôi vui đến cười hít cả mắt. Những ngày cận Tết vô cùng bận rộn, nào là dọn dẹp nhà cửa, nào là mua sắm bánh kẹo, tôi chỉ phụ chị tôi được một phần nào đó, tối ba mươi Tết tôi tranh thủ dọn dẹp thật sớm và ăn mặt thật đẹp để đi cùng cậu ấy, như đã hẹn chúng tôi sẽ chờ nhau ở công viên gần khu vực bắn pháo hoa, cậu ấy đến sớm hơn tôi tưởng, vừa thấy tôi thì cậu ấy vẫy tay chào, thời tiết mấy ngày Tết khiến con người ta lạnh đến thấu xương nhưng dòng người đến xem pháo hoa rất đông nên không khí có vẻ ấm áp hơn.

    Tôi và cậu ấy chọn một góc nhỏ để ngồi xem chương trình ca nhạc trước giờ pháo hoa, đặc biệt hôm ấy cậu ấy còn mang theo cả bình nước ấm vì nghĩ thời tiết lạnh như thế này cả hai sẽ cần đến, tôi móc từ túi vài viên kẹo và đặt vào tay cậu ấy, tôi nói:

    - Chúc mừng năm mới!

    Cả hai cùng nhìn nhau cười, chợt cậu ấy có chút gì đó bối rối, cậu ấy ngại ngùng nắm lấy tay tôi, tôi cũng có chút gì đó ngại ngùng liền rụt tay về, chợt cậu ấy lên tiếng:

    - Thời tiết lạnh đấy, cho tay vào túi như thế này mới ấm!

    Vừa nói cậu ấy vội nắm lấy tay tôi lần nữa và cho vào túi cậu ấy, tôi vui đến nỗi không biết dùng từ nào để miêu tả cảm xúc lúc ấy, và đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, thời khắc chuyển mùa đã đến, tiếng pháo vang cả một bầu trời, ai cũng háo hức vui mừng hét to "Chúc mừng năm mới!", và chúng tôi cũng thế cậu ấy vẫn đang nắm tay tôi và chúng tôi lại mỉm cười nhìn nhau, có lẽ đó là thời khắc vui nhất và cũng đáng nhớ nhất khi ấy chúng tôi mười bảy tuổi và chúng tôi ở bên nhau như một khoảng trời đẹp của thanh xuân!

    * * *

    Sau kì nghĩ Tết chúng tôi lại tất bật vào sách vở và cũng thật nhanh năm học ấy trôi qua khá êm đẹp, kì nghĩ hè cũng vừa đến, chúng tôi không còn chờ nhau đến trường vào buổi sáng mà thay vào đó là những giờ luyện thi vào buổi chiều tối, tôi thấy khá áp lực khi lượng bài vở quá nhiều, nhưng cậu ấy có vẻ thư giãn hơn tôi khi cậu ấy không đặt nặng vấn đề thi cử. Kì nghĩ hè trôi thật nhanh, hôm ấy là buổi học đầu tiên của năm lớp mười hai cũng là năm cuối tôi còn được ngồi trên ghế nhà trường, thầy cô luôn thúc đẩy quá trình học chỉ mong chúng tôi sẽ đậu được vào một trường Đại học như mơ ước, chợt có lần tôi hỏi cậu ấy rằng cậu ấy sẽ thi vào trường Đại học gì và chuyên ngành nào thì cậu ấy suy nghĩ hồi lâu mới trả lời tôi:

    - Tôi sẽ không thi Đại học, tôi sẽ đi học nghề, cậu cứ lo học tập thật tốt, đến lúc tôi có nhiều tiền chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch!

    Nói ra những lời như thế tôi thấy cậu ấy có điều gì đó rất buồn nên những lần sau tôi không hỏi đến nữa, cứ ngỡ năm ấy sẽ trôi qua với tôi khá suông sẻ nhưng không khi tôi chuẩn bị thi học kì thì gia đình tôi xảy ra vấn đề khi mẹ tôi lúc ấy bị vỡ nợ, những người mượn nợ mẹ tôi bỏ đi không lời từ biệt và thế là mẹ tôi phải gồng gánh số nợ đó, khi biết tin cả nhà tôi thật sự hoang mang khi số nợ đó quá lớn, không khí gia đình tôi lúc khá nặng nề và tôi cũng buộc phải nghĩ học thêm ngoài giờ không phải vì không có thời gian mà kinh tế lúc ấy không cho phép. Tôi thấy mình lúc ấy không thể phụ giúp gì được gia đình và một suy nghĩ thoáng qua trong tôi đó là tôi cũng sẽ không thi Đại học nhưng cậu ấy lại bảo tôi cứ yên tâm học đi rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết. Lúc ấy thật sự tôi rất thương gia đình tôi nhất là chị gái tôi, vừa đi làm vừa lo cho gia đình nhỏ của chị ấy lại cộng thêm việc san sẻ số nợ kia cho mẹ tôi, tôi thật sự thấy mình rất vô dụng, đôi lần đang đi học nhìn trời bên ngoài đang mưa tôi chợt khóc, Hương Mẫn tưởng tôi có chuyện gì liền đi đến an ủi tôi nhưng tôi bảo không sao và thế là cậu ấy cũng không làm phiền tôi nữa.

    Thành tích học của tôi năm đó trượt dốc dài khi tôi không thể nào chuyên tâm học hành được, và lúc ấy Gia Luật là người luôn bên tôi an ủi tôi cố lên, đôi lần cậu ấy còn đưa tôi tiền tiêu vặt của cậu ấy nhưng tôi từ chối nhận. Được một thời gian sau chị tôi đã cố gắng sắp xếp được số nợ ấy khi gia đình tôi sẽ chi trả hằng tháng, đó cũng đỡ áp lực phần nào hơn hiện tại, tôi thấy mình cần phải cố gắng hơn, tôi tự hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền để gia đình tôi bớt khó khăn lại, có lần tôi nói với chị tôi, tôi sẽ đi làm, sẽ không đi thi Đại Học thì chị tôi lại nói:

    - Chị đã không được học đến nơi đến chốn rồi, cho nên em phải ráng học thay phần chị, để sau này thành tài gia đình mình sẽ đỡ vất vả hơn lúc này.

    Câu nói ấy như thúc đẩy tinh thần ham học của tôi cao hơn, tôi lại vùi đầu vào sách vở, tôi cố gắng làm hết việc nhà để giúp chị tôi đỡ bớt một phần vất vả sau đó lại tranh thủ học thật nhanh, và thời gian tôi dành cho cậu ấy cũng ít đi nhưng cậu ấy cũng không lấy đó làm khó chịu mà luôn ủng hộ tinh thần tôi.

    Và rồi hôm ấy là ngày Tri ân học sinh khối mười hai, chúng tôi mặc trang phục thật đẹp đi đến trường để dâng những đóa hoa đầy sự biết ơn đối với thầy cô – người đã vất vả truyền lại kiến thức cho chúng tôi, ba năm cấp ba tại ngôi trường này trôi qua khá nhanh, nơi mà tôi đã trải qua những khoảnh khắc thật đẹp của tuổi học trò, hơn nữa cũng tại đây tôi đã tìm được tình yêu đầu đời của mình.

    - Em họ ơi!

    Một tiếng nói vang tên rõ to không ai khác ngoài Gia Luật đang kêu tôi, khi tôi nhìn lại thì cậu ấy vẫy tay, tôi mỉm cười đi đến, cậu ấy nhờ một bận đứng gần đó và một lần nữa lại nói lớn dường như cho các bạn xung quanh đều nghe:

    - Chụp hình dùm tôi với nhá, để biết anh em họ chúng tôi còn chơi với nhau!

    Thiệt sự là lúc ấy tôi rất ngại chụp hình vì tôi biết tôi không xinh được như các bạn nhưng cậu ấy bảo không cần xấu đẹp chỉ cần có hình sau này khoe cho con cháu là được, và thế là chúng tôi cũng có được vài tấm hình chung để ghi lại khoảnh khắc thật đẹp của tuổi học trò. Sau ngày hôm ấy thì chúng tôi tạm phải chia xa ngôi trường và thầy cô cấp ba mà thay vào đó là hành trang chuẩn bị vào con đường Đại học, cậu ấy khá thoải mái và không biết vì lí do gì mà cậu ấy đã thuyết phục được bố cậu ấy, nên cậu ấy không cần phải thi Đại học nữa mà thay vào đó cậu ấy phải đi nhập ngũ trong hai năm. Khi nghe được tin ấy tôi cũng khá buồn vì thời gian sắp tới chúng tôi phải xa nhau và khó có cơ hội gặp nhau, nhưng biết đâu đó sẽ là một con đường mới mở ra tốt hơn cho cậu ấy. Tôi và cậu ấy vẫn cố động viên nhau, dù thế nào vẫn sẽ luôn bên nhau!
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng chín 2022
  7. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 6: Yêu xa

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những tháng ngày sau đó tôi phải rời khỏi quê nhà để lên thành phố học vì lúc ấy thành phố tôi ở chưa phát triển lắm nên chưa có trường Đại học và đương nhiên đó cũng là lần đầu tiên tôi xa nhà, nơi thành phố tôi đến học có nhiều thứ rất mới mẻ và con người cũng thế - họ không thân thiện như người dân quê tôi, nhưng cũng may có chị họ tôi ở đó nên tôi đỡ phần nào bỡ ngỡ. Môi trường Đại học khá lạ lẫm với tôi khi học cùng lớp nhưng chưa chắc gì đã bằng tuổi nhau vì có những anh chị có thể học lại nếu thi trượt ở kì học trước, tôi khá rụt rè và không có gì nổi bật trong lớp, bước vào lớp đã kín chỗ ngồi, chỉ còn chỗ của một bàn nam gần đó, thấy vậy liền đi đến xin được ngồi, bạn ấy cũng không từ chối. Nhưng khi đến giờ ra chơi tôi đi vệ sinh lúc tôi vào lại lớp thì vô tình nghe bạn nam ấy nói chuyện với các bạn nam khác rằng:

    - Lúc sáng tớ đang ngồi thì từ đâu có một con nhỏ vừa xấu vừa đen xin ngồi chung chắc là mê tôi rồi, nhưng rất tiếc tớ không phải là người dễ dãi!

    Nói xong câu đó cậu ta cười với vẻ đắt ý, chợt lúc ấy điện thoại tôi rung lên là Gia Luật gọi tôi, tôi liền bỏ đi ra ngoài, Gia Luật hỏi tôi hôm nay thế nào, đi học môi trường Đại học có lạ lắm không, chúng tôi nói chuyện đến lúc tôi vào giờ học mới thôi, buổi học đầu tiên trôi qua cũng khá êm đẹp ngoài trừ bạn nam kia nói xấu tôi. Cảnh xa nhà cũng không hề dễ dàng gì, bình thường mỗi lần đi học về tôi đã có cơm ăn, nhưng hiện tại tôi phải tự đi chợ, tự nấu ăn vì chị họ tôi phải lên lớp cả ngày nên không có thời gian, tôi chợt cảm giác nhớ nhà vô cùng nhưng tự an ủi mình phải cố lên, tôi vì muốn phụ giúp gia đình nên đi tìm việc làm thêm vì năm nhất chương trình học cũng khá ít.

    Tôi vẫn trên chiếc xe đạp cũ như thời cấp ba đạp thong thả trên khắp nẻo đường của một thành phố xa lạ, chỉ cần nơi nào có treo bảng tuyển nhân viên là tôi vào hỏi liền, thế là tôi được một shop quần áo nữ nhận làm, tôi vui mừng nhưng khi đến làm được một vài ngày họ bảo tôi khá trầm tính nên không thích hợp với công việc họ yêu cầu, tôi lại chạy khắp nơi để tìm một việc làm mới. Chị tôi bảo không cần phải vội vàng tìm việc như thế đâu sẽ ảnh hưởng đến việc học, chị sẽ cố gắng lo cho tôi nhưng tôi cảm thấy mình vẫn nên phụ giúp chị những khoản nhỏ nhất có thể.

    Những ngày tháng Đại học đầu tiên đối với tôi khá nhạt nhẽo, không bạn bè, chỉ lên lớp nghe giảng viên trình bày bài đôi lúc là ghi ghi chép chép thật nhiều nhưng chẳng bao giờ xem bài, đến lúc bài thuyết trình nhóm thì vội vã hỏi xem các bạn có thiếu người không thì xin vào nhóm nhưng chẳng ai muốn cho một người không hòa đồng như tôi vào cả. Tôi lại cảm giác mình khá lạc lõng trong lớp học, đến ngày hôm ấy khi bạn ngồi bên tôi mải mê nói chuyện trong giờ học chợt giảng viên gọi tên bạn ấy đứng lên trả lời câu hỏi thì cậu ấy bối rối không biết trả lời thế nào, thấy vậy tôi ngồi bên cạnh chỉ phần đáp án cho cậu ấy, trả lời xong cô lại gọi tiếp tên tôi trả lời câu tiếp theo, may mà câu ấy tôi có theo dõi nên trả lời được ngay. Và cũng từ ngày hôm ấy tôi có được một người bạn, cậu ấy tên là Hạo Dân – một bạn nữ cũng khá trắng trẻo và dễ gần, tiếp đến là những bài kiểm tra kết thúc môn, không nói tôi giỏi giang gì nhưng tôi rất siêng học bài nên những bài lý thuyết của năm nhất tôi học rất nhanh, các bạn nam ngồi gần tôi bắt đầu có cái nhìn khác về tôi, thay vì nhìn tôi với ánh mắt khinh thường thì hôm nay lại bắt đầu bật chế độ năn nỉ tôi cho xin chép bài, tôi cũng không ngại từ chối vì đó cũng là kiến thức cơ bản thôi. Khi biết được điểm số thì các cậu ấy lại rối rít cảm ơn tôi, và cũng nhờ những lần kiểm tra như thế nên các bạn và tôi mới có khoảng cách gần hơn và từ từ tôi cũng đã dần quen với mọi người, tôi bắt đầu thoái mái và vui vẻ hơn mỗi giờ lên giảng đường.

    Khoảng cách yêu xa như kéo dài hơn khi Gia Luật chuẩn bị nhập ngũ, hôm ấy là sinh nhật của cậu ấy vì muốn đón sinh nhật cùng tôi cậu ấy đã phải mất hơn tám giờ ngồi xe để di chuyển từ quê nhà đến thành phố - nơi tôi đang học chỉ vì muốn ở bên tôi ngày đặc biệt ấy. Tôi sau giờ học xin phép chị họ ra ngoài và dùng số tiền ít ỏi của mình để mua cho cậu ấy một chiếc bánh kem nhỏ, cầm chiếc bánh kem trên tay và đợi cậu ấy ở bến xe tôi vui đến khó tả, sau đó chúng tôi đi đến công viên gần bến xe để chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Sau mấy tháng không gặp nhau tôi thấy cậu ấy gầy đi một chút và làn da cũng rám nắng hơn, sau khi ăn bánh kem chúng tôi lại đi ăn mấy quán lề đường cứ như chúng tôi của thời cấp ba chỉ khác là ở hai thành phố khác nhau, hôm ấy chúng tôi kể cho nhau nghe rất nhiều điều về việc học của tôi về cuộc sống thường ngày của cậu ấy, mãi trò chuyện thì đến lúc cậu ấy phải lên xe trở về nhà vì chỉ còn hai ngày nữa là cậu ấy phải đi nhập ngũ. Cả hai lúc ấy lòng rất buồn, dù không muốn xa nhau nhưng do cuộc sống và do chúng tôi còn quá non nót để quyết định mọi thứ nên phải chấp nhận, tôi đưa cậu ấy đến bến xe, xe vẫn chưa đến, cậu ấy bảo tôi về đi vì cũng đã khá trễ nhưng tôi muốn bên cạnh cậu ấy một lúc nữa, chúng tôi cùng ngồi xuống hàng ghế đá và lần này cậu ấy nắm lấy tay tôi, tay cậu ấy rất ấm và cậu ấy nói:

    - Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ráng học cho tốt, đến khi tôi xuất ngũ sẽ vào thăm cậu!

    Lời hứa hẹn ấy là cả khoảng thời gian dài, tôi buồn không nói thành lời, nói rồi cậu ấy xoay người tôi lại, bốn mắt chợt nhìn nhau, lúc ấy tôi có chút bối rối, cậu ấy xích lại gần tôi hơn một chút, một chút nữa và rồi mũi cả hai chạm nhau, cả hai đều không nói gì, cậu ấy liền hôn nhẹ môi tôi một cái, một nụ hôn thoáng qua và rồi cậu ấy ôm tôi thật chặt, đó có lẽ là nụ hôn đầu đời của tôi, tôi chỉ khẽ thầm nói chúc mừng sinh nhật cậu ấy và lúc ấy xe cũng đã đến giờ xuất bến. Tôi nhìn chiếc xe lăn bánh mà trong lòng khá buồn, cậu ấy trên xe không ngừng vẫy tay chào tôi, và đêm ấy tôi thức đến gần sáng mới ngủ được, sáng hôm sau tôi đến lớp học với quầng mắt thâm đen.

    Ngày cậu ấy lên đường nhập ngũ vẫn không quên gửi cho tôi một tấm hình thật đẹp, môi trường quân ngũ không cho phép được liên lạc với bên ngoài nên cậu ấy cũng không thể dùng điện thoại di động, tôi mỗi lần nhớ cậu ấy chỉ biết xem lại những tấm ảnh cũ mà chúng tôi từng chụp chung. Tôi đã dần quen với môi trường Đại học nhưng lại chợt cảm giác thiếu cậu ấy, tôi tự an ủi mình phải cố lên vì tương lai của cả hai đứa và rồi cuối tuần hôm ấy, cậu ấy được chỉ huy cho phép gọi người nhà và cậu ấy liền gọi cho tôi, tôi được biết cậu ấy đang nhập ngũ ở một tỉnh cũng khá xa với quê tôi và cuộc sống cũng không quá khó khăn lắm, cậu ấy cũng hứa sẽ gọi cho tôi thường xuyên khi được cho phép.

    Đến kì nghĩ hè của năm nhất tôi được nghĩ khá nhiều nên tôi quyết định sẽ đi thăm cậu ấy nhưng cậu ấy không đồng ý vì sợ khi gặp tôi cậu ấy sẽ không kìm lòng được, thế là tôi chỉ về nhà chơi ít ngày sau đó quay trở lại thành phố hoa lệ để tìm việc làm thêm. Sau mấy tháng hè làm thêm tôi cũng tích góp được số tiền nhỏ để dành và đỡ đần chị tôi một vài tháng chi tiêu, khi ấy chị họ đã ra trường và đi làm nên chị ấy chuyển ra riêng, tôi ở trong căn phòng nhỏ cố gắng sau giờ học tôi lại nhận hàng về làm thêm, tôi không để bản thân mình có thời gian nghĩ ngơi và tôi thấy vui vì điều đó.

    Thời gian ấy tôi cũng biết chăm chút cho bản thân hơn khi nhìn bạn bè ai cũng xinh xắn, dễ thương, tôi trích một phần nhỏ số tiền tiết kiệm của mình tự mua cho mình một cây son, một vài chiếc buộc tóc nữ tính dịu dàng và đương nhiên những điều đó tôi đều chia sẻ với Gia Luật. Người ta thường nói khi yêu xa khoảng cách sẽ làm hai trái tim dần dần rời xa nhau, lúc đầu tôi cũng lo sợ lắm nhưng Gia Luật luôn làm tôi vững lòng tin và cậu ấy cũng tin tưởng ở tôi, điều đó khiến tôi cảm giác được tôi đã tìm được đúng người mình thương, nhưng lúc ấy chúng tôi vẫn chưa công khai rằng chúng tôi đang quen nhau chỉ có hai đứa chúng tôi âm thầm bên nhau qua những năm tháng thanh xuân.
     
  8. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 7: Nhịp điệu cuộc sống tuổi trẻ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống năm hai Đại học tôi vui vẻ hơn vì đã dần quen với bạn bè trong lớp, tôi năng nổ hơn trong các hoạt động của lớp, nhờ đó tôi cũng cởi mở hơn rất nhiều không còn tự ti như trước kia, tôi có thể thoải mái thuyết trình trước lớp. Hơn nữa nơi tôi ở tôi cũng quen được một vài người, có một anh lại bắt chuyện với tôi và xin số điện thoại của tôi, anh ấy bảo đều là những người xa quê có duyên ở gần nhau nếu có chuyện gì thì anh em ở gần có thể giúp đỡ cho nhau, nghe vậy tôi cũng không thể nào từ chối được. Nhưng vào một ngày nào đó anh ấy rủ tôi đi ăn buổi tối chỉ có hai người thì tôi đã từ chối, anh ấy còn nói thêm chỉ là quý tôi nên muốn mời tôi đi ăn cùng thôi, tôi có chút do dự nhưng qua nhiều lần từ chối tôi đã đồng ý đi ăn cùng anh, nhưng tôi quyết định sẽ giấu Gia Luật vì sợ cậu ấy sẽ suy nghĩ nhiều. Không khí đi ăn cũng khá ngại ngùng vì tôi cũng không biết nên nói chuyện gì với anh ấy, tôi chỉ hỏi anh ấy về công việc và cuộc sống thường ngày của anh, trong lúc đợi thức ăn và để giảm đi độ ngại ngùng nên tôi xin phép vào nhà vệ sinh và cố tình ngồi trong ấy thật lâu. Khi tôi trở ra thì thức ăn đã được dọn ra, ăn xong anh lại chở tôi đi một vòng thành phố về đêm, lúc này tôi chợt nhớ đến Gia Luật cũng từng đưa tôi đi như thế, tôi chợt lấy điện thoại xem Gia Luật có liên lạc cho tôi không thì không thấy gì cả, tôi có chút thoáng buồn. Nhưng lúc ấy tôi đâu hề biết trong lúc tôi đi vệ sinh Gia Luật đã gọi cho tôi và anh ấy đã nghe máy, anh ấy còn nói anh ấy là bạn trai tôi, Gia Luật nghe xong liền tắt máy ngang, nhưng chuyện ấy mãi đến sau này tôi mới biết được.

    Trong một lần cả khu trọ nơi tôi sống tổ chức tiệc tất niên, và mỗi người sẽ đóng một số tiền nho nhỏ nhưng bất ngờ thay khi anh ấy đóng luôn phần của tôi, khiến mọi người trong khu trọ không ngừng ghép đôi tôi và anh ấy, tôi cố biện minh thì cũng vô ích, còn anh chỉ cười trừ vì nghe một chị gần đó bảo anh cũng thích tôi. Khi biết được chuyện ấy tôi cố tránh anh nhiều hơn vì tôi nghĩ không nên cho anh ấy quá nhiều hy vọng khi tình cảm của tôi đã dành trọn cho Gia Luật, sau buổi tất niên tôi và mọi người cùng nhau dọn dẹp xong thì anh kéo tay tôi ra hành lang của khu trọ để ngồi, tôi cố tình bảo đã trễ rồi nên không muốn ra nhưng anh cứ một mực muốn nói chuyện với tôi. Sau một hồi nói đủ thứ chuyện thì anh chính thức tỏ tình tôi, tôi cũng không bất ngờ lắm nhưng thay vào đó là cảm giác hơi khó chịu, tôi bảo tôi có người yêu đang ở quê nhưng anh vẫn rất bình tĩnh nói sẽ đợi tôi cho đến lúc tôi đồng ý mới thôi. Sau chuyện tối hôm ấy tôi ngoài giờ lên lớp thì khi về đến phòng tôi đóng cửa suốt, vì không muốn gặp anh và không biết phải đối diện ra làm sao, thì anh lại nhắn tin bảo rằng nếu không có tình cảm với anh thì cứ xem anh như một người anh trai cũng được, đừng xa lánh anh như thế, tôi bắt đầu có chút mềm lòng, nhưng chỉ xem anh như một người anh, một người hàng xóm.

    Năm ấy tôi về đón Tết cùng gia đình, đây là năm thứ hai tôi và Gia Luật yêu xa, mới đó mà đã mấy tháng trôi qua Gia Luật không liên lạc cho tôi nhưng tôi cũng không biết cách liên lạc cho cậu ấy thế nào, hôm ấy là ngày họp lớp của đám trẻ xóm tôi và tôi cũng góp mặt. Vì lười đi xe nên tôi đã nhờ đứa em họ gần nhà của tôi đèo tôi đi cùng, nói là em họ nhưng chúng tôi lại bằng tuổi và học cùng lớp nên gọi nhau "mày – tao" cho thân mật, hơn nữa đi với cậu em họ chính hiệu ấy thì ba mẹ tôi cũng yên tâm hơn.

    Khi đến nơi thì các bạn khác cũng đã đến khá nhiều, tôi ngồi gần mấy cô bạn mà lúc bé hay chơi chung, một vài đứa đã kết hôn, một vài đứa đã đi làm, có đứa thì đi học.. nói chung hôm ấy chúng tôi có rất nhiều đề tài để bàn tán cho sôi nổi, nhưng nói tóm lại là buổi họp mặt vui vẻ đầu năm mới với tinh thần chơi là chính. Đến khi đồ ăn đã dọn ra đầy bàn, thì một giọng nói quen thuộc chợt cất lên:

    - Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ nhá!

    Tôi lập tức nhìn về hướng ấy, là cậu ấy – Gia Luật với làn da rám nắng hơn, tóc đã cắt cao hơn, tôi đơ người ra mấy giây để nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua tôi, tôi có chút hụt hẫng khi cậu ấy về mà chẳng hề nói với tôi lại còn muốn lơ tôi đi. Cậu ấy ngồi vào vị trí gần như là đối diện với tôi, ai nấy cũng vui vẻ nói cười rôm rả nên không để ý đến tâm trạng tôi là mấy, đến tiết mục mời bia, ai cũng phải uống hết ly, tôi nhìn ly bia mà ngao ngán vì từ đó đến giờ tôi đã biết uống bia bao giờ đâu, đành làm liều tôi uống một mạch hết ly, vị đắng lan tỏa đến đầu môi khiến tôi khó chịu thì lúc ấy cậu ấy đưa tôi một miếng trái cây nhỏ, tôi đón lấy và cảm ơn. Được một lúc sau mặt tôi đỏ ửng lên khiến mọi người không ngừng trêu tôi, sợ phải uống thêm nên tôi trốn vào nhà vệ sinh, vừa lúc ấy thì "anh hàng xóm" gần phòng tôi gọi đến chúc Tết, tôi chỉ trả lời hời hợt và tắt máy sau đó tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp ngay Gia Luật đang đứng ở đấy. Tôi bối rối không biết nói gì thì cậu ấy lên tiếng trước:

    -

    Đã lâu không gặp, dạo này cậu... cậu có tình yêu mới rồi đúng không?


    - Ai bảo thế? Không phải đâu! Người lúc nãy gọi tôi là một người anh gần khu tôi sống gọi đến chúc Tết thôi! – Tôi liền giải thích như sợ cậu ấy sẽ hiểu lầm.

    Cậu ấy cũng gật đầu và nói sẽ tin tôi, lúc ấy thì cậu em họ chính hiệu của tôi từ đâu xuất hiện đến hỏi hai chúng tôi đang làm gì mà đứng ở đây lâu thế, tôi sợ cậu em họ phát hiện liền lên tiếng:

    - Vào đây không đi vệ sinh thì làm gì? Cậu nhớ uống ít thôi lát còn đèo tôi về, không là tôi mách ba cậu đấy!

    Nói rồi cậu em họ Minh Chí của tôi cười hề hề còn tôi và Gia Luật thì trở ra bên ngoài bữa tiệc, tiếp đến chúng tôi lại đi đến quán karaoke, lần này Gia Luật chủ động ngồi gần tôi và lấy điện thoại ra để chụp hình, sau khi chụp ảnh cả lớp xong cậu ấy lại hô lớn lên:

    - Tôi muốn chụp hình riêng với lớp trưởng, các cậu tránh xa đi.

    Tôi bật cười với câu nói ấy và cả buổi tiệc hôm ấy thật sự rất vui, không ai biết chúng tôi là một đôi cũng không ai nghi ngờ gì hết, được một lúc nhìn lại đồng hồ đã hơn mười một giờ đêm, tôi đi lại phía cậu em họ bảo cậu ấy đưa tôi về thì cậu ấy bảo còn sớm ở lại chơi thêm một lúc nữa nhưng tôi một mực đòi về, thấy vậy Gia Luật mới lên tiếng đưa tôi về thì cậu em họ đồng ý ngay. Trên đường trở về nhà chúng tôi kể nhau nghe rất nhiều điều như cái thuở chúng tôi còn là những cô cậu học sinh cấp ba, gần đến nhà tôi kêu cậu ấy dừng xe để tôi đi bộ vào vì sợ gia đình tôi phát hiện, tôi xuống xe thì cậu ấy cũng xuống theo và ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thật ấm áp giữa thời tiết thế này, cậu ấy còn nói thêm chỉ được về phép mấy ngày, hai ngày nữa cậu ấy phải về lại đơn vị công tác, sau khi kết thúc kì nhập ngũ cậu ấy sẽ theo học ngành cảnh sát như ba cậu ấy mong muốn, tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy vì đó không phải là điều cậu ấy mong muốn trước đó. Cậu ấy lại ôm tôi chặt hơn bảo như thế sẽ tốt hơn cho tương lai cả hai đứa và cũng có thời gian gần bên tôi hơn, tôi mỉm cười và bảo:

    - Cậu trưởng thành nhiều hơn rồi!

    Cả hai cùng nhìn nhau cười và đó cũng là lần đầu tiên tôi đi chơi về trễ như thế, cứ ngỡ sẽ bị mắng te tua nhưng may mắn khi tôi về thì cả nhà đã ngủ hết rồi, tôi nhẹ nhàng khóa cửa và trở về phòng với hai đứa cháu đã say giấc, tôi mỉm cười nhìn những bức hình hôm ấy, cả tôi cả Gia Luật đều trông rất tươi và tôi lại thêm hi vọng về con đường phía trước của chúng tôi.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2022
  9. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 8: Cậu ấy cũng biết ghen!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữ đúng lời hứa, sau khi xuất ngũ cậu ấy đã vào thăm tôi và cũng tiện cho việc ôn thi sắp tới, không hiểu lí do gì khiến cậu ấy có động lực học lại như thế, ngoài giờ đến trung tâm thì cậu ấy ôn bài tại nhà và đương nhiên khi ấy cậu ấy luôn ở cùng với tôi, buổi ngày tôi đến trường, còn cậu ấy đến trung tâm, tối đến cả hai cùng nhau nấu nướng, dọn dẹp và cậu ấy ôn bài, tôi xem lại bài giảng, cứ thế thời gian trôi qua thật nhanh. Ngày thi của cậu ấy đã gần kề, hồi hộp lo lắng hiện rõ lên gương mặt ấy, tôi bên cạnh chỉ biết động viên cậu ấy cố lên mỗi ngày, sau những giờ căng thẳng trong phòng thi cậu ấy trở ra liền ôm lấy tôi, tôi hơi bất ngờ nhưng không tiện để hỏi chỉ biết vỗ về cậu ấy dù thế nào cũng không nên quá buồn, trên chuyến xe buýt hôm ấy tâm trạng cậu ấy khá nặng nề, tôi bật một đoạn nhạc và đeo tai nghe cho tôi và cậu ấy, cậu ấy lại nhìn tôi mỉm cười.

    Được một tuần sau thì cậu ấy biết kết quả thi, khá bất ngờ khi điểm số của cậu ấy khá cao, cậu ấy đỗ Học viện Cảnh sát với chuyên ngành Cảnh sát cơ động, tôi như không tin vào tai mình, nhưng khi nhìn vào kết quả đang hiển thị trên màn hình tôi xúc động đến mức rớt nước mắt, cậu ấy cũng thế, cả hai vui sướng đến mức nhảy cẩng lên để ăn mừng, và con đường tương lai phía trước của cậu ấy sẽ thật tươi sáng sau những cố gắng của thời gian vừa qua.

    Cậu ấy vui vẻ báo tin cho gia đình, và hai tuần sau đó cậu ấy nhập học, khi ấy tôi đã là sinh viên năm ba và cậu ấy là sinh viên năm nhất, tôi cứ trêu cậu ấy không xét số tuổi thì cậu ấy phải kêu tôi bằng chị, cậu ấy không đồng ý lại còn bảo tôi phải kêu cậu ấy là anh, và đương nhiên tôi cũng không đồng ý.

    Ngày cậu ấy nhập học là ngày tôi có môn thi nên không thể đi cùng cậu ấy đến trường, và môi trường học của Học viện Cảnh sát cũng khác xa với những ngôi trường bình thường như tôi, cậu ấy học tất cả các ngày trong tuần và ở luôn kí túc xá ở trường, chỉ được ra ngoài vào cuối tuần trong khuôn giờ quy định, theo tôi cảm nhận môi trường học ấy khá khắc nghiệt và khó khăn nhưng cậu ấy luôn bảo không sao vì cậu ấy đã quen với môi trường nhập ngũ trước đó. Khoảng thời gian ấy chúng tôi cũng ít liên lạc với nhau vì lịch học của cậu ấy cũng khá nhiều, chỉ cuối tuần cậu ấy lại đón xe để qua với tôi, nhờ vậy mà anh hàng xóm cũng dần giữ khoảng cách với tôi hơn, tôi lại thấy vui vì điều đó.

    Thời gian học năm ba của tôi cũng khá nhiều nhưng tôi cũng rảnh được buổi tối, tôi có bàn với cậu ấy tôi muốn đi làm thêm để có tiền trang trải thêm cho việc học nhưng cậu ấy không đồng ý vì như thế sẽ rất mệt và cậu ấy còn nói thêm, cậu ấy hằng tháng sẽ có tiền trợ cấp của trường, cậu ấy sẽ không dùng đến và đưa số tiền đó cho tôi, tôi bảo sẽ không nhận nhưng cậu ấy phán một câu khiến tôi không biết nói gì hơn:

    - Của chồng công vợ, nên cậu cứ lấy đi, trước sau gì cũng của cậu hết đấy!

    - Ai là vợ cậu chứ, cậu đang bị ảo tưởng đấy à!

    Tôi vừa nói vừa thấy vui trong lòng, nghe xong cậu ấy liền ôm lấy tôi:

    - Không là cậu thì là ai? Cậu tính không chịu trách nhiệm với tôi đấy à!

    Vừa nói cậu ấy lại vỗ nhẹ vào má tôi, cả hai cùng tận hưởng những ngày hạnh phúc cùng nhau, lúc đó cậu ấy đề nghị cả hai nên công khai với mọi người vì chúng tôi cũng đã quen nhau một thời gian khá dài rồi nhưng thật sự lúc ấy tôi vẫn chưa sẵn sàng nên cậu ấy cũng không nhắc đến nữa.

    Hôm ấy là ngày quốc tế phụ nữ, cả lớp tôi tổ chức bữa tiệc nhỏ và tôi cũng tham gia, và hôm ấy tôi có uống một chút bia, đến khi bữa tiệc kết thúc thì đã gần mười một giờ đêm, tôi vừa cầm điện thoại lên thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ là của cậu ấy, tôi lập tức gọi lại ngay thì đầu dây bên kia nói với giọng lo lắng pha thêm chút tức giận:

    - Cậu đang ở đâu đấy? Sao tôi gọi cho cậu mà không được? Tôi đang ở trước phòng cậu!

    Tôi lập tức trở về, trời hôm ấy có mưa phùn, vừa về tôi trông thấy cậu ấy với bó hoa nhỏ trên tay, tóc có vẻ đã thấm ướt vì trời mưa, vừa thấy tôi cậu ấy lạnh lùng bảo mở cửa, tôi e sợ vì đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy tức giận, vừa vào phòng cậu ấy đặt bó hoa trên bàn học của tôi, tôi chợt hỏi:

    - Sao cậu về mà không báo trước với tôi, chắc cậu lạnh rồi để tôi pha nước ấm cho cậu tắm nha!

    Tôi chuẩn bị đi đến đun nước cho cậu ấy thì cậu ấy kéo tay tôi và hỏi:

    - Cậu uống bia sao?

    Tôi e dè gật đầu bảo rằng tôi có uống một ít, thế là cậu ấy bỏ vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy mình cứ như một đứa trẻ đi chơi về muộn là bị ba la mắng, tôi chợt nghĩ đi đâu tôi cũng phải báo cáo với cậu ấy hay sao, tôi bắt đầu khó chịu với thái độ của cậu ấy, cậu ấy trở ra vẫn với gương mặt lạnh lùng ấy, vẫn không nói lời nào, tôi càng khó chịu hơn. Tôi nói với cậu ấy:

    - Tôi không nghe điện thoại của cậu là tôi sai, nhưng cậu có cần tỏ thái độ đó với tôi không?

    Tôi còn muốn nói thêm vài câu nữa thì cậu ấy quay gắt lại và bắt đầu hôn tôi, tôi khá bất ngờ trước nụ hôn ấy liền đẩy cậu ấy ra nhưng không cậu ấy ép tôi sát vào tường, một tay chống vào tường, tay còn lại giữ chặt tay tôi, tôi không nghĩ có lúc cậu ấy lại thế này, tôi có chút lo lắng liền tìm mọi cách để thoát ra khỏi nụ hôn ấy trước khi mọi thứ đi quá xa. Thay vì đẩy cậu ấy ra xa tôi cố gắng dùng tay ôm cậu ấy thật chặt, cậu ấy ngừng hôn, tôi mới lên tiếng được:

    - Gia Luật dừng lại đi! Cậu đừng làm tôi sợ.

    Lúc này cậu ấy buông tôi ra nhưng tay vẫn đặt ở eo tôi, cả hai đối diện nhau, dù đã quen nhau khá lâu nhưng ở trong tư thế này có thể nói là lần đầu tiên, cậu ấy nhìn tôi không rời mắt khiến tôi khá bối rối, tôi gỡ tay cậu ấy đang đặt ở eo tôi ra nhưng không được ngược lại cậu ấy càng siết chặt hơn, lúc này cậu ấy mới lên tiếng:

    - Cậu có biết cảm giác lúc không gọi được cho cậu, cũng không quen biết ai để hỏi thăm về cậu, nó điên cỡ nào không? Hơn nữa cứ tưởng tượng cậu sẽ đi cùng anh hàng xóm đã tỏ tình với cậu khiến tôi muốn phát điên đến mức nào không?

    Tôi tự hỏi cậu ấy đang ghen sao vì từ lúc quen nhau đến giờ đây là lần đầu tiên cậu ấy như vậy và tôi cũng ngạc nhiên khi tôi không hề nhắc đến anh hàng xóm kia nhưng sao cậu ấy lại biết được chuyện đó, lúc này cậu ấy mới buông tôi ra và kể về chuyện lần trước anh hàng xóm đã nghe điện thoại của tôi, thật không ngờ chỉ một câu nói mà đó lại là động lực để cậu ấy cố gắng như vậy. Tôi cảm giác như mình có lỗi rất nhiều tôi ôm cậu ấy từ phía sau và nói xin lỗi, cậu ấy quay lại cũng ôm chầm lấy tôi và nói:

    - Hay tụi mình công khai đi, cứ để những lúc không tìm thấy cậu như hôm nay tôi thật sự không chịu nổi?

    Tôi chỉ biết vùi đầu vào ngực cậu ấy, cậu ấy cũng không nhắc đến nữa, chợt nhớ đến bó hoa tôi hỏi cậu ấy thì mới biết cậu ấy muốn tạo bất ngờ cho tôi nên đã đến mà không báo trước cứ ngỡ sẽ là một ngày thật lãng mạng với cả hai nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lần này tôi cố tình nhón người lên và chủ động hôn lên má cậu ấy, cậu ấy cũng khá ngạc nhiên, cả hai cứ ôm chầm lấy nhau, sau đêm ấy chúng tôi càng thêm trân trọng nhau hơn và hứa với nhau sẽ kể nhau nghe mọi chuyện trong cuộc sống.
     
  10. Bin.lotus

    Bài viết:
    93
    Chương 9: Buông tay

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi đã vào hè năm ba thì lại tất bật cho việc đi thực tập, cậu ấy lại bắt đầu cho kì rèn luyện hè nên thời gian dành cho nhau cũng khá ít, có tuần cậu ấy bận nên không thể sang với tôi, tôi đành đón xe đến trước trường cậu ấy và chỉ gặp cậu ấy đúng ba mươi phút nhưng điều ấy cũng làm cả hai hạnh phúc. Đến một ngày cuối tuần cậu ấy nói với tôi sẽ đi tiệc sinh nhật bạn cùng lớp nên có lẽ sẽ về trễ, nhưng hứa khi về sẽ gọi điện thoại cho tôi, tối đến tôi làm đồ án thực tập xong thì cũng gần mười một giờ nhưng chưa thấy cậu ấy liên lạc, tôi lo lắng liền nhắn tin hỏi cậu ấy đã về chưa, cậu ấy vẫn chưa trả lời, thế là tôi nằm xem phim và đợi cậu ấy, đến gần mười hai giờ có tin nhắn đến tôi vội mở ra xem thì điều ấy làm tôi khá sốc, tôi không tin vào mắt mình khi nhìn những bức ảnh kia, cậu ấy đang ôm ấp một cô gái khác và họ đang nằm trên giường cùng với nhau, trông cô gái ấy rất xinh đẹp, nhìn tiếp một bức ảnh khác khiến tim tôi đau thật đau, tôi bật khóc như một đứa trẻ, lấy hết can đảm tôi nhấc máy gọi thì đầu dây bên kia lên tiếng:

    - Cho hỏi chị là ai vậy? Anh Gia Luật đang ngủ, chị có nhắn gì với anh ấy không mai tôi sẽ nói lại, còn bây giờ trễ rồi, tôi xin phép cúp máy nhé!

    Tiếng tút tút vang lên, tôi thất vọng, buồn bã, cậu ấy lại đối xử với tôi như thế sao, tôi trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được, có thể nói đó là một đêm thức trắng đối với tôi.

    * * *

    Về phía cậu ấy, sau khi thức dậy thấy mình đang nằm cạnh Uyển Chi thì hết sức ngạc nhiên, cậu ấy ngồi bật dậy và hỏi Uyển Chi tại sao lại ở đây, cô ấy với nét mặt buồn trả lời cậu ấy:

    - Anh quên rồi sao, tối qua sau khi xong tiệc sinh nhật anh hứa sẽ đưa em về nhà, mà cuối cùng lại đưa em vào đây, giờ anh hỏi em là sao?

    Gia Luật cố nhớ lại đoạn kí ức tối qua nhưng không thể nào nhớ được, chợt nhớ điều gì đó cậu ấy lập tức gọi cho tôi, nhưng tôi không nghe máy, cậu ấy vội vã thay đồ và rời đi nhưng Uyển Chi không cho phép, cô ấy nói:

    - Anh như vậy là có ý gì? Tối qua chính anh đã làm ra chuyện gì anh cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ!

    - Tôi không có ấn tượng về tối qua, chắc chắn có hiểu lầm gì đó!

    Uyển Chi tức giận chỉ đóng quần áo rơi lộn xộn dưới nền nhà và nói như hét vào mặt Gia Luật.

    - Anh nhìn đi, nhìn cho kĩ đi, như thế mà bảo là hiểu lầm sao?

    Gia Luật vò đầu bức tóc vì thực sự cậu ấy không thể nhớ được tối qua đã xảy ra những điều gì, cậu ấy thật sự rối bời không biết giải quyết làm sao, nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết rời đi và hứa sẽ gọi điện cho Uyển Chi sau đó. Nhìn Gia Luật rời đi, Uyển Chi thu lại nét mặt đau khổ vừa rồi mà thay vào đó là nụ cười đắc ý.

    * * *

    Gia Luật đến tìm tôi cũng vừa lúc tôi thức dậy, vừa nhìn thấy cậu ấy tôi liền đóng sầm cửa lại nhưng cậu ấy đã chắn tay lại, thế là cả hai cùng vào trong, và ngồi xuống, cậu ấy nói xin lỗi tôi, tôi vẫn im lặng, cậu ấy nắm nhẹ tay tôi và nói xin lỗi một lần nữa, tôi vội rụt tay về, tôi nói với cậu ấy tôi cần một lời giải thích, nhưng khó khăn lắm cậu ấy mới lên tiếng:

    - Tôi thật sự không biết phải giải thích như thế nào? Tối qua tôi uống quá nhiều nên không nhớ những gì mình đã làm, nhưng có một điều tôi chắc chắn đó là không làm gì có lỗi với cậu!

    Nói rồi tôi đưa những bức hình mà tối qua cô gái kia đã gửi cho tôi, cậu ấy lại xin lỗi tôi, tôi xua tay đi và nói:

    - Những lời xin lỗi lúc này cũng vô ích, cậu về đi, tôi muốn yên tĩnh, khi nào bình tĩnh chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện.

    Cậu ấy ngạc nhiên khi tôi điềm tĩnh đến vậy, cậu ấy lại ôm tôi nhưng tôi tránh đi:

    - Đừng dùng cái ôm mà cậu đã ôm người khác để thương hại tôi ngay lúc này.

    - Không phải như vậy, cậu đừng lạnh lùng với tôi như vậy. Tôi.. tôi..

    Lúc này điện thoại cậu ấy chợt đổ chuông là Uyển Chi gọi, cậu ấy e dè nhìn tôi và nhấc máy, đầu dây bên kia Uyển Chi đang khóc vì gia đình đã phát hiện và muốn Gia Luật đến ngay lập tức, Gia Luật lại nhìn tôi, tôi quay mặt đi hướng khác, cậu ấy ngập ngừng một lúc:

    - Tôi sẽ quay lại nhanh thôi!

    Tôi thật sự không thể nói thêm được lời nào nữa chỉ biết nhìn cậu ấy rời đi, có lẽ kể từ lúc ấy chúng tôi đã dần có khoảng cách, tôi khóc cho chính mình, khóc cho mối tình đầu của tôi, khóc cho những mộng tưởng về tương lai tốt đẹp của hai đứa.

    * * *

    Nhiều ngày sau đó cậu ấy vẫn nhắn tin gọi điện cho tôi nhưng tôi không hề trả lời, bỗng cuối tuần cậu ấy lại sang với tôi trông cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi, khi tôi đi làm thêm về thì thấy cậu ấy đã đứng trước cửa phòng tôi, tôi và cậu ấy cùng đến một quán cafe nhỏ gần đó, vẫn là cậu ấy mở lời trước hỏi tôi:

    - Tại sao cậu không trả lời điện thoại của tôi? Dạo này trông cậu gầy đi hẳn rồi.

    - Dạo này tôi rất bận, cậu nói nhanh đi, cũng đã khá trễ rồi, tôi muốn về nghĩ ngơi.

    Sau câu nói của tôi cả hai rơi vào im lặng, cậu ấy ngập ngừng:

    - Gia đình Uyển Chi muốn tôi kết hôn với cô ấy, nhưng người tôi muốn bên cạnh lại là cậu, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây được không?

    Cậu ấy trông chờ vào câu trả lời của tôi, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình và lên tiếng:

    - Cậu nghĩ bỏ trốn sẽ giải quyết được mọi thứ sao? Chúng ta chưa hẳn gọi là trưởng thành nhưng cũng ở độ tuổi đủ chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình được.

    - Vậy chúng ta trở về quê đi, tôi không học ở đó nữa, cũng không muốn quay lại đó nữa, chúng ta cùng về đi!

    Giọng nói của cậu ấy có chút nghẹn, khóe mắt đỏ hoe, cậu ấy nắm tay tôi và khẽ cúi thấp đầu xuống và nói:

    - Tuệ Liên, tôi thật sự xin lỗi cậu!

    Tôi rút tay ra và nói:

    - Chúng ta.. chúng ta chia tay đi! Khoảng thời gian bên cậu là khoảng thời gian đẹp nhất đối với tôi, nhưng người ta thường nói không gì là mãi mãi!

    Tôi lại ngập ngừng, nước mắt đã từ từ tuôn dài:

    - Hạnh phúc đến rồi đi như một cơn gió, cậu cũng vậy, như một cơn gió thoảng qua đời tôi trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, nhưng tôi không thể giữ cậu lại bên mình, cho nên tôi buông tay rồi, cậu.. cậu.. đi đi!

    Lời nói vừa nói ra thật không dễ chút nào, dù cố kìm nén nhưng nước mắt tôi vẫn rơi, cậu ấy lại ôm tôi vào lòng, cả hai lúc này đều khóc vì nhau, cảm giác này thật ấm áp nhưng tiếc rằng có thể sẽ là lần cuối chúng tôi như vậy, thật lâu cậu ấy mới buông tôi ra, cậu ấy nói xin lỗi tôi rất nhiều nhưng hiện tại thứ tôi cần không phải là lời xin lỗi mà là cần cậu ấy bên cạnh. Cậu ấy đưa tôi về, giây phút chia li nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng đối phương khiến cả hai thật sự rất đau, tôi không đủ can đảm nhìn cậu ấy rời đi, tôi chỉ biết cấm đầu chạy về phía trước mà không ngoảnh đầu lại, cậu ấy đứng phía sau nhìn theo bóng lưng tôi mà nước mắt rơi, vậy là chúng tôi chia tay thật rồi!

    * * *

    Cảm giác chia tay mối tình đầu khiến tinh thần tôi tụt dốc hẳn, tôi buông lơi cho việc học, cả việc làm thêm tôi cũng không màn, tôi chỉ biết nằm dài trên giường và suy nghĩ vẫn vơ, Hạo Dân thấy vậy liền rủ tôi đi chơi cho vui vẻ nhưng tôi chẳng muốn đi. Gia Luật cũng dần như mất tích hẳn trên các trang mạng xã hội, lâu lắm cậu ấy chỉ nhắn tin hỏi tôi có khỏe không, tôi vui lắm nhưng chằng dám trả lời vì biết càng lưu luyến càng khiến tôi đau lòng hơn, bỗng một ngày một tin nhắn từ cậu ấy khiến tôi như tỉnh ngộ khi biết cả hai sẽ chẳng còn cơ hội nào để bên nhau được nữa:

    - 'Mọi lời xin lỗi lúc này tôi biết đều vô nghĩa đối với cậu, có lẽ cả đời này tôi nợ cậu một lời hứa, lời hứa bên nhau thật hạnh phúc mãi về sau. Chỉ vì một cuộc chơi mà tôi đã đánh mất cậu, tuần sau là ngày cưới của tôi và Uyển Chi, tôi thật sự không muốn điều ấy xảy ra, chỉ cần sau tin nhắn này cậu đồng ý cùng tôi rời khỏi thành phố này tôi sẽ nguyện ý từ bỏ tất cả bởi vì điều tôi cần là cậu, tôi cố gắng lâu nay cũng vì tương lai của hai chúng ta chứ không hề vì tôi và một người khác, cậu có thể nào suy nghĩ lại không?'

    Tôi đắn đo suy nghĩ và rồi lại bật khóc, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc phía trước của cậu ấy, tôi chỉ dám trả lời:

    - Chúc cậu hạnh phúc! Sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa!

    Sau ngày hôm ấy tôi bỏ luôn số di động ấy, các trang mạng xã hội tôi cũng khóa luôn, có lẽ vết thương lòng này khá lớn khiến tôi không thể nào chấp nhận được. Ngày cậu ấy tổ chức lễ cưới tôi được biết thông qua những người bạn chung của tôi và cậu ấy, nhìn cậu ấy thật bảnh bao, cô gái bên cạnh cậu ấy cũng xứng đôi, nhìn những bức ảnh ấy mà lòng tôi cười ra nước mắt, tôi lặng lẽ nhìn lại những bức ảnh tôi và cậu ấy chụp chung rồi lại xóa đi hết, có lẽ đến lúc tôi nên quên đi đoạn kí ức thanh xuân cùng cậu ấy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...