Năm học mới, chúng tôi đã không còn nói chuyện với nhau một lần nào nữa rồi.
Vì cậu ấy đã không còn ở lại phía sau tôi, không còn nữa rồi.
Không còn có ai gọi tôi bằng cách vỗ vai tôi nhưng không gọi tên tôi.
Không còn có ai sẵn sàng cười nham nhở vô pháp vô biên khi tôi quay xuống.
Không còn có ai cười đùa giúp tôi dời mắt khỏi tiểu thuyết nữa rồi.
Không còn ai cùng tôi ngồi bàn luận về vấn đề học tập.
Không còn ai nữa.
Cậu ấy đi rồi.
Chưa kịp cho chúng tôi nói chuyện rõ ràng với nhau về năm ngoái.
Chúng tôi không còn thân thiết nữa.
* * *
Đầu năm ấy, cậu ấy đã chuyển chỗ.
Ngay buổi đầu tiên chúng tôi gặp lại.
Chỉ ở lại là tôi, AH và ĐT.
Nhưng trước khi đi, cậu ấy có nhìn tôi, tôi không hiểu ánh mắt ấy là gì nhưng tôi như thấy cậu ấy nghiêng đầu như xin lỗi tôi.
Làm tôi nhớ lại chàng trai năm ngoái đã đỏ mặt ngồi giơ tay xin lỗi tôi với tư cách là một người bố.
Tôi biết khoảng khắc ấy bản thân đã tự khắc gật đầu.
Sau lần ấy, tôi không còn thấy người con trai này xin lỗi tôi lần nào nữa.
* * *
Tôi và AH còn lập kế hoạch đi sớm để rình nó rồi tỏ tình.
Kế hoạch ấy được thực hiện vào đầu đông tới tận giữa đông.
Tôi không nhớ rõ bản thân làm cách nào để từ bỏ hơi ấm từ chăn.
Tôi không nhớ rõ bản thân mình đã viện bao nhiêu lý do để đi sớm.
Tôi không nhớ rõ mình đã chạy theo cậu ấy từ nhà xe để định nói nhưng cũng chỉ dám đi đằng sau lưng.
Tôi không nhớ rõ tôi đã bất lực thế nào mỗi khi nhìn thấy cảnh cậu bên cô bạn ấy vui vẻ.
Tôi không nhớ rõ mình đã bao lần tự nhủ chỉ nốt lần này đợi nữa thôi nhưng vẫn không kìm lòng được mà đợi tiếp.
Thế nhưng, bao điều ấy tôi vốn dĩ không nhớ rõ, vậy mà sao tôi lại nhớ rõ khoảng khắc đau lòng như thế?
Tôi không hề muốn nhớ rõ.
* * *
Tôi nhớ vào một buổi tối mùa đông.
Vào lúc tầm 7h26', tôi đã rủ AH đi đến đầu làng, ngồi ghế đá trong một chỗ khuất nhưng vẫn có thể nhìn rõ ai đang đi trên đường.
Chúng tôi đi rình cậu ấy.
Hôm ấy, cậu ấy học thêm văn ở chỗ tôi, mà chỗ cậu ấy lại gần chỗ tôi nên rất dễ dàng để ra tay.
Tôi biết giờ tan học là tầm vào 7h30'.
Tôi và AH ngồi trong bóng tối, mỗi khi có tiếng xe là tôi lại đưa mắt lên nhìn nhưng đáp lại tôi, không là cậu ấy.
Chúng tôi chờ đúng hơn nửa tiếng, mặc kệ cái giá lạnh của mùa đông đang làm tôi run người.
Mặc kệ cô bạn thân đang nói với tôi nhiều lần là về nhà đi.
Mặc kệ tôi đang khóc.
Tôi của lúc ấy đã khóc một cách thoải mái, để bản thân mình chìm vào trong vũng nước ấy.
Tôi đã chờ quá lâu.
Tôi không biết rốt cuộc là hai tháng đầu đông năm nay tôi đang làm những gì thế mà khiến tôi khóc lóc như vậy.
Tôi không hiểu.
Tôi thực sự không hiểu.
Vì vậy, tôi khóc, tôi không rõ tôi đã nói gì với cô bạn thân nữa.
AH đã nói gì với tôi.
Nhưng tôi vẫn cứ khóc.
Nhờ cậu ấy, tôi mới biết hóa ra mùa đông cũng có thể lạnh đến thế
* * *
Trong một dịp lễ Noel.
Tôi cùng hai cô bạn - AH và HN.
Trong hôm ấy, tôi đã làm một việc mà tôi chưa từng làm bao giờ.
Tôi trong lúc vô tình đã đấm cậu ấy vào bụng một cú mạnh như thể xả cơn giận vậy.
Tôi đã từng mong ánh mắt cậu ấy quay lại nhìn tôi.
Cậu ấy đã quay lại.
Nhưng lúc ấy, tôi lại không đủ dũng cảm để nhìn cậu ấy nữa, vì vậy, tôi đã lựa chọn quay đi.
Tôi nghĩ cậu ấy biết tôi làm điều đó vì cậu ấy hướng ánh mắt về tôi.
Trước đây, mỗi khi chúng tôi cãi nhau, nhiều khi cậu ấy vô tình đánh tôi hay tôi vô tình đánh cậu ấy thì chúng tôi đều không đánh lại đối phương, chỉ cười xòa xin lỗi nhau.
Vì vậy, lần này cũng không ngoại lệ.
Đó có lẽ là điều đặc biệt duy nhất mà cậu ấy dành cho tôi.
* * *
Sau Noel, cuối cùng cũng có một dịp mà tôi đã không bỏ lỡ.
Vào một buổi sáng mùa đông, tuy trời đã hửng nắng nhưng cái giá lạnh vẫn cứ đeo bám không ngừng.
Tôi và AH theo thường lệ ra sớm, ngồi ghế đá chờ cậu.
Cậu ấy hôm ấy đến một mình.
Nhà xe lại không ai.
Tôi không muốn để lỡ một cơ hội vô cùng thuận lợi như thế này.
Tôi được AH kéo đến nhà xe, còn nó núp sau bụi cây cách tôi 6 mét.
Cậu ấy đang dựng xe, sau khi thấy tôi đang đứng thì đi phía ngược lại.
Tôi nghe thấy tiếng bản thân mình đang thét lên thúc giục.
Nếu không làm sẽ chẳng còn lần sau.
Tôi không kịp suy nghĩ gì cả.
Đầu óc trống rỗng thật không giống tôi chút nào cả.
Nhưng vẫn chẳng ngăn nổi bản thân mình lên tiếng nói.
Tiếng nói từ chính tôi.
Từ 3 năm ấp ủ đơn phương.
Từ lúc cùng thích lại một người.
Những năm ấy, khoảng thời gian ấy, cuối cùng cũng chỉ tóm gọn lại vào trong khoảng khắc của tôi lúc đấy.
Chỉ tóm gọn lại trong 3 tiếng thôi.
"Tao thích mày.. NC"
Tôi đã bật lên thành tiếng.
Cậu ấy đã nghe thấy điều đó.
Nhưng đến cuối cùng, đáp lại tôi là thứ gì cơ chứ?
Đáp lại là bóng lưng ấy.
Đáp lại là tiếng bước chân.
Đáp lại là sự im lặng tàn nhẫn.
Đáp lại tôi là như thế đấy!
Khi cậu ấy vẫn còn chưa bước ra khỏi nhà xe, tôi đã buông ngay hai chữ vô tâm rồi bỏ đi.
Chỉ là kể cả nghe câu ấy, cậu ấy vẫn có thể bình thản mà đi tiếp.
Cậu ấy sao không để ý khi tôi nói câu ấy bờ môi tôi đang run rẩy, giọng đang cố gắng trấn tĩnh lại?
Cậu ấy sao không để ý khi tôi nói câu ấy bản thân mình không kìm được mà cười nhạt thành tiếng?
Cậu ấy sao không để ý bước chân vồn vã chạy khỏi đấy khi tôi quay bước bỏ đi không ở lại nữa?
Bởi vì, cậu ấy vốn dĩ đâu có quay lại nhìn tôi đâu!
Vậy mà, tôi lúc ấy sao ngốc thế nhỉ?
Cố gắng dằn lòng mình xuống.
Cố gắng không để mình khóc.
Vì tôi chỉ muốn cho cậu ấy thấy được tôi không hề khóc, tôi mạnh mẽ không yếu đuối vì chuyện tình cảm.
Mà thấy tôi đang cười nhạt như khinh bỉ cho cuộc tình này.
Tôi lúc ấy biết mình không chống đỡ được đâu nên tôi bỏ đi trước.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bật khóc thôi, tôi gục bên vai cô bạn thân.
Cậu ấy vẫn thấy tôi khóc.
Tôi lúc ấy nói rất nhiều điều.
Rõ ràng tôi chưa từng gây sự với cậu ấy mà là cậu ấy gây sự trước.
Rõ ràng tôi chưa từng cố gắng nói chuyện với cậu ấy mà là cậu ấy bắt đầu mọi chuyện trước.
Rõ ràng là tôi không hề cố ý thân cận với cậu ấy đâu mà là cậu ấy thân cận với tôi trước.
Rõ ràng là tôi chưa từng cố ý quay xuống để quan sát cậu ấy mà là cậu ấy kéo tôi xuống trước.
Rõ ràng là tôi chưa từng gọi tên cậu ấy bao giờ cả mà là cậu ấy gọi tên tôi trước tiên mà.
Rõ ràng là chính cậu ấy đã giúp tôi dời mắt khỏi tiểu thuyết mà cho tôi niềm vui nơi bạn bè.
Rõ ràng là tôi chưa từng muốn làm bạn với cậu ấy mà là cậu ấy cho rằng tôi là một người bạn.
Rõ ràng mọi chuyện đều như thế.
Rõ ràng là tôi thích cậu ấy.
Nhưng giờ đây, mọi thứ ấy còn có ý nghĩa gì sao khi cậu ấy quay bước đi.
Cậu ấy vốn dĩ bắt đầu mọi chuyện nhưng lại chẳng bắt đầu chuyện tình này mà là tôi.
Tồn tại rồi thì sẽ tan biến đi.
Như giọt nước chực trào bên khoé mi.
* * *
Cứ như vậy, ngày tháng cứ nối tiếp nhau trôi qua, tôi đã từng nói sẽ không thích cậu ấy nữa.
Nhưng mấy ai ngăn cản được nhịp đập trái tim đâu.
Tôi đã đi qua cậu ấy cũng là nơi nhà xe khi cậu ấy đi học muộn.
Khi đi qua nhau, tôi đã nói ra một câu vô cùng bình thản
"Tao không thích mày nữa.."
Rồi đi thẳng và lướt ngang qua.
Cậu ấy có quay lại nhìn tôi nhưng cũng vội quay đi thôi.
Tôi biết lời nói này thật nực cười.
Hết thích một người sẽ nhanh thế sao, nhất là một kẻ như tôi?
Đã cố gắng để bản thân mình không bị thương nhưng sao lại thấy đau đến mức lạnh lùng.
Tôi lúc ấy không hề khóc nhưng biểu cảm lại chẳng khác gì đang khóc.
* * *
Thời gian trôi cứ lại dần trôi.
Cậu ấy vẫn là chàng trai hay cười và tỏa sáng đến vậy nhưng tôi biết đó là chàng trai lạnh lùng đến vô tâm.
Tôi vẫn là tôi của ngày ấy, có cậu ấy hay không thì vẫn cứ đọc tiểu thuyết, vẫn cứ vui chơi như mọi ngày.
Nhưng tôi biết chỉ bình yên khoảng khắc này thôi vì trong tim chưa từng phai nhạt đi bóng hình ai đó.
Tôi chưa từng quên tôi vẫn còn thích cậu ấy như thuở ban đầu.
Khi tình cảm còn nhạt nhòa như hồi lớp 5 chưa rõ ra sao mà đã không quên được nụ cười ấy.
Vậy thì, bây giờ khi tình cảm đã khắc ghi đến 3 năm rồi, tôi có thể dễ dàng không nhớ đến sao?
Có hàng trăm lý do để không thích một người nhưng sao vẫn cứ tìm hoài một lý do để không phải quên một người?
* * *
Thời gian quả không phụ lòng một ai kể cả tôi và cậu ấy.
Tôi ngay từ khắc đầu đã biết người con trai này không phải là người mà
thanh xuân dành tặng cho tôi.
Tôi cũng chẳng phải người con gái mà cậu ấy mong muốn chút nào.
Biết trước là như vậy, nhưng dù chỉ là một lần thôi, ai mà không muốn nói lên tiếng lòng mình?
Kể cả sự thật bày ngay trước mắt nhưng vẫn muốn đánh cược lấy một lần cho mối tình này.
Không phải là tôi không chấp nhận sự thật hay không cam lòng.
Mà cơ bản chỉ muốn mình không hối tiếc mà thôi.
Đó mới là điều tôi hướng tới vì đây là mối tình mà tôi dành hết tâm can.
Chỉ là không ngờ cậu ấy cho tôi sự im lặng không trả lời thôi.
Rất đau lòng đấy, biết không?
Khoảng khắc ấy là vỡ bao tiếng nức trong lòng tôi.
Là tâm can như chết lặng trong cơn gió nhẹ mà tôi yêu thích.
Cậu ấy sẽ chẳng hiểu được phút giây ấy có biết bao tiếng xé lòng?
Có biết bao sự đau lòng?
Có biết bao giọt nước mắt đây?
Tôi vẫn còn thích cậu..
Người con trai vô tình ấy..
Cho tôi một khoảng lặng tưởng chừng như tôi sắp gục ngã.
Nhưng chính cậu lại là thế giới tràn ngập ánh nắng của tôi..
Thực lòng cảm ơn cậu.
Chàng trai..
(TT_TT)