Hóa ra tôi lạnh lùng như thế à!
Khoảng khắc khi mà chúng tôi lại gần với nhau hơn, lần đầu tiên trong mấy năm qua là vào một ngày nắng nhẹ.
Nhẹ như đang xoa dịu tâm hồn đong đầy niềm vui của tôi.
Nhẹ như đóa ban mai nở rộ chốn chân trời, mang ấm áp đến lưu luyến chẳng muốn rời.
Quả nhiên là khi vui thì mọi thứ xung quanh, ngay cả thứ tầm thường nhỏ bé nhất cũng trở nên tỏa sáng lấp lánh.
Cậu ấy đến và lấp đầy sự trống trải trong thanh xuân này vì cậu ấy chính là người tạo nên khoảng trống ấy.
Sự phá vỡ ấy thật nhẹ nhàng và ngông cuồng như cái cách cậu ấy nước vào thanh xuân của tôi.
Bất chấp sự không đồng tình của tôi, mà ngang ngược đi thẳng vào lòng tôi, chiếu sáng cho thế giới vốn ảm đạm của tôi.
Đối với tôi mà nói, đó là nơi nhỏ bé mà tôi không muốn cho cậu ấy biết.
Vậy nên, chàng trai à, ở lại tim tôi một lát thôi, để nó không cảm thấy trống rỗng cô đơn khi cậu đi.
Cậu ấy gọi tôi.
À, không, đó chỉ là một cái vỗ vai nhẹ khi tôi đang làm bài kiểm tra.
Tôi nhíu mày quay xuống, định cau có nhìn cái tên làm phiền tôi trong giờ khắc quan trọng này đây!
Khi quay xuống, tôi ngẩn người nhìn cậu ấy.
Cậu ấy là người gọi tôi ư? Đừng đùa chứ!
Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi đầy ái ngại như sợ tôi ăn thịt cậu ấy, làm như tôi đang ức hiếp cậu ấy vậy.
Tôi nheo mắt lại nhìn cậu ấy, hỏi cậu ấy bằng chất giọng hơi âm u một chút.
Gọi gì?
Tôi buộc phải thừa nhận một điều rằng tôi không phải một người dịu dàng gì cho cam cũng chẳng kẻ nhỏ nhẹ, chỉ đơn giản là một người tầm thường từ đầu đến chân, ném vào cả đám người có khi còn chẳng tìm thấy được.
Vì vậy, tôi hiển nhiên không phải người mà cậu ấy muốn.
Tôi dùng khuôn mặt lạnh lẽo đến cực điểm nhìn cậu ấy.
Dùng ánh mắt không mấy thiện cảm, đầy khắc nghiệt nhìn người con trai mình thương trước mặt.
Dùng chất giọng mà tôi cho là có chút cáu bực, tỏ vẻ như đừng làm phiền tôi để nói chuyện với cậu ấy mà không hề nể nang gì
Tôi ra vẻ khó chịu như thế, lãnh đạm đến vậy vì không muốn cậu ấy nhìn thấy phút giây yếu lòng của tôi.
Thế nhưng có vẻ như cậu ấy không hề thấy phản cảm về hành động của tôi chút nào cả, vẫn làm ngơ thái độ ấy mà hỏi tôi về bài kiểm tra
Này! Câu 3 làm chưa? Cho chép cái!
Vẫn là giọng nói khiến tôi dội tâm can mình thêm một lần nữa.
Vẫn là giọng nói mà tôi vĩnh viễn không quên trong một chiều nắng đẹp.
Nhưng đã 2 năm rồi, tôi không còn thấy ngờ nghệch trước tiếng trong ấy nữa.
Tôi vẫn dùng thái độ bình thản của mình, đáp lại cậu ấy bằng giọng điệu cộc lốc
Rồi!
Tôi phát hiện mình bình thản đến bất ngờ.
Tôi còn phát hiện tay mình hơi run khi đưa tờ giấy kiểm tra cho cậu ấy thật nhẹ nhàng để cậu ấy không nhận ra vẻ mặt khác thường của tôi.
Đúng như vậy, cậu ấy chỉ chú tâm vào chép thôi, không bận tâm gì cả.
Tôi như thấy mình đang cười nhạt khi ấy.
Nắng ấm áp chói chang sao lại nhạt màu đến thế?
Chép xong, cậu ấy đưa tôi tờ giấy và mới bắt đầu nhìn tôi như người tồn tại.
Cậu ấy đằng hắng giọng định nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt không mấy để ý gì của tôi thì lại thôi.
Nhưng tôi nghe thấy cậu ấy nói
Hóa ra mày không lạnh lùng như tao tưởng. Làm tao không dám nói chuyện với mày luôn đấy!
Ồ!
Hóa ra là tôi lạnh lùng à!
Hóa ra tôi là như vậy trong mắt cậu ấy à!
Tờ giấy kiểm tra Địa lý sao mà nhạt nhòa thế nhỉ!
Tôi lúc ấy vẫn dùng khuôn mặt, ánh mắt bình thường, chỉ là nhàn nhạt nhìn cậu ấy và nhếch môi cười nói.
Hừ! Biết là lạnh lùng thì đừng có nói chuyện làm gì! Cấm chép!
Cậu ấy khẽ mỉm cười đầy nhông nháo tinh nghịch nói với tôi như xin lỗi như đùa vui vậy.
Đâu có lạnh đâu!
Tôi biết lúc ấy tôi đã cười.
Vẫn là nụ cười nhếch mép như thế nhưng sao lại khác đến vậy!
AH ngồi cạnh tôi cũng xen vào chép chung. Đứa ngồi cạnh cậu ấy là MĐ (đã được đổi chỗ đến cạnh cậu ấy) cũng giật bài cậu ấy mà chép.
Tôi khẽ thở dài như than vãn.
Cậu ấy thấy vậy còn cười trộm nữa.
Nhân gian này chẳng còn người nghiêm túc nữa rồi.
Địa lý..
Thiên thời địa lợi.
Nhưng nhân không hề hòa chút nào..
Tôi biết rõ, sau lần ấy, sự im lặng giữa chúng tôi dương như đã biến mất chỉ còn những cảm xúc xao động của tuổi thanh xuân.
Hầy! Sao nụ cười ấy có tính sát thương mạnh thế!
Làm lòng tôi lại lung lay mà quên mất sự chua xót suốt năm qua.
Làm tôi muốn bước tới gần hơn một chút, muốn thấy mình trong ánh mắt cậu ấy.
Làm tôi muốn được cùng cậu đi một đoạn đường ngắn ngủi, dù là một hay hai năm, thậm chí là mấy tháng hay vài tuần, cũng là một điều may mắn.
Nhưng điều tôi ngạc nhiên là cậu ấy không còn quên tên tôi nữa.
Biết rõ sẽ rất mệt khi lao vào vòng xoáy này một lần nữa.
Vậy mà vẫn không thể ngăn nổi bản thân say mê thêm một lần nữa.
Vẫn cứ thích cậu đấy thôi!
(-_-)
Nhẹ như đang xoa dịu tâm hồn đong đầy niềm vui của tôi.
Nhẹ như đóa ban mai nở rộ chốn chân trời, mang ấm áp đến lưu luyến chẳng muốn rời.
Quả nhiên là khi vui thì mọi thứ xung quanh, ngay cả thứ tầm thường nhỏ bé nhất cũng trở nên tỏa sáng lấp lánh.
Cậu ấy đến và lấp đầy sự trống trải trong thanh xuân này vì cậu ấy chính là người tạo nên khoảng trống ấy.
Sự phá vỡ ấy thật nhẹ nhàng và ngông cuồng như cái cách cậu ấy nước vào thanh xuân của tôi.
Bất chấp sự không đồng tình của tôi, mà ngang ngược đi thẳng vào lòng tôi, chiếu sáng cho thế giới vốn ảm đạm của tôi.
Đối với tôi mà nói, đó là nơi nhỏ bé mà tôi không muốn cho cậu ấy biết.
Vậy nên, chàng trai à, ở lại tim tôi một lát thôi, để nó không cảm thấy trống rỗng cô đơn khi cậu đi.
Cậu ấy gọi tôi.
À, không, đó chỉ là một cái vỗ vai nhẹ khi tôi đang làm bài kiểm tra.
Tôi nhíu mày quay xuống, định cau có nhìn cái tên làm phiền tôi trong giờ khắc quan trọng này đây!
Khi quay xuống, tôi ngẩn người nhìn cậu ấy.
Cậu ấy là người gọi tôi ư? Đừng đùa chứ!
Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi đầy ái ngại như sợ tôi ăn thịt cậu ấy, làm như tôi đang ức hiếp cậu ấy vậy.
Tôi nheo mắt lại nhìn cậu ấy, hỏi cậu ấy bằng chất giọng hơi âm u một chút.
Gọi gì?
Tôi buộc phải thừa nhận một điều rằng tôi không phải một người dịu dàng gì cho cam cũng chẳng kẻ nhỏ nhẹ, chỉ đơn giản là một người tầm thường từ đầu đến chân, ném vào cả đám người có khi còn chẳng tìm thấy được.
Vì vậy, tôi hiển nhiên không phải người mà cậu ấy muốn.
Tôi dùng khuôn mặt lạnh lẽo đến cực điểm nhìn cậu ấy.
Dùng ánh mắt không mấy thiện cảm, đầy khắc nghiệt nhìn người con trai mình thương trước mặt.
Dùng chất giọng mà tôi cho là có chút cáu bực, tỏ vẻ như đừng làm phiền tôi để nói chuyện với cậu ấy mà không hề nể nang gì
Tôi ra vẻ khó chịu như thế, lãnh đạm đến vậy vì không muốn cậu ấy nhìn thấy phút giây yếu lòng của tôi.
Thế nhưng có vẻ như cậu ấy không hề thấy phản cảm về hành động của tôi chút nào cả, vẫn làm ngơ thái độ ấy mà hỏi tôi về bài kiểm tra
Này! Câu 3 làm chưa? Cho chép cái!
Vẫn là giọng nói khiến tôi dội tâm can mình thêm một lần nữa.
Vẫn là giọng nói mà tôi vĩnh viễn không quên trong một chiều nắng đẹp.
Nhưng đã 2 năm rồi, tôi không còn thấy ngờ nghệch trước tiếng trong ấy nữa.
Tôi vẫn dùng thái độ bình thản của mình, đáp lại cậu ấy bằng giọng điệu cộc lốc
Rồi!
Tôi phát hiện mình bình thản đến bất ngờ.
Tôi còn phát hiện tay mình hơi run khi đưa tờ giấy kiểm tra cho cậu ấy thật nhẹ nhàng để cậu ấy không nhận ra vẻ mặt khác thường của tôi.
Đúng như vậy, cậu ấy chỉ chú tâm vào chép thôi, không bận tâm gì cả.
Tôi như thấy mình đang cười nhạt khi ấy.
Nắng ấm áp chói chang sao lại nhạt màu đến thế?
Chép xong, cậu ấy đưa tôi tờ giấy và mới bắt đầu nhìn tôi như người tồn tại.
Cậu ấy đằng hắng giọng định nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt không mấy để ý gì của tôi thì lại thôi.
Nhưng tôi nghe thấy cậu ấy nói
Hóa ra mày không lạnh lùng như tao tưởng. Làm tao không dám nói chuyện với mày luôn đấy!
Ồ!
Hóa ra là tôi lạnh lùng à!
Hóa ra tôi là như vậy trong mắt cậu ấy à!
Tờ giấy kiểm tra Địa lý sao mà nhạt nhòa thế nhỉ!
Tôi lúc ấy vẫn dùng khuôn mặt, ánh mắt bình thường, chỉ là nhàn nhạt nhìn cậu ấy và nhếch môi cười nói.
Hừ! Biết là lạnh lùng thì đừng có nói chuyện làm gì! Cấm chép!
Cậu ấy khẽ mỉm cười đầy nhông nháo tinh nghịch nói với tôi như xin lỗi như đùa vui vậy.
Đâu có lạnh đâu!
Tôi biết lúc ấy tôi đã cười.
Vẫn là nụ cười nhếch mép như thế nhưng sao lại khác đến vậy!
AH ngồi cạnh tôi cũng xen vào chép chung. Đứa ngồi cạnh cậu ấy là MĐ (đã được đổi chỗ đến cạnh cậu ấy) cũng giật bài cậu ấy mà chép.
Tôi khẽ thở dài như than vãn.
Cậu ấy thấy vậy còn cười trộm nữa.
Nhân gian này chẳng còn người nghiêm túc nữa rồi.
Địa lý..
Thiên thời địa lợi.
Nhưng nhân không hề hòa chút nào..
Tôi biết rõ, sau lần ấy, sự im lặng giữa chúng tôi dương như đã biến mất chỉ còn những cảm xúc xao động của tuổi thanh xuân.
Hầy! Sao nụ cười ấy có tính sát thương mạnh thế!
Làm lòng tôi lại lung lay mà quên mất sự chua xót suốt năm qua.
Làm tôi muốn bước tới gần hơn một chút, muốn thấy mình trong ánh mắt cậu ấy.
Làm tôi muốn được cùng cậu đi một đoạn đường ngắn ngủi, dù là một hay hai năm, thậm chí là mấy tháng hay vài tuần, cũng là một điều may mắn.
Nhưng điều tôi ngạc nhiên là cậu ấy không còn quên tên tôi nữa.
Biết rõ sẽ rất mệt khi lao vào vòng xoáy này một lần nữa.
Vậy mà vẫn không thể ngăn nổi bản thân say mê thêm một lần nữa.
Vẫn cứ thích cậu đấy thôi!
(-_-)
Chỉnh sửa cuối: