Tự Truyện Thanh Xuân Crush Đâu Là Của Riêng Ai - Cáo Nùn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Caonun, 6 Tháng ba 2022.

  1. Caonun

    Bài viết:
    38
    [​IMG]

    Tác phẩm: Thanh xuân crush đâu là của riêng ai

    Người viết: Cáo Nùn​

    * * *

    Chỉ đơn giản là một thanh xuân khi yêu thầm một ai đó.

    Như my sunshine của Hà Dĩ Thâm, ai cũng có một vệt nắng trong lòng mình, muốn lại gần, muốn chạm đến nhưng lại e ngại, sợ để lại điều gì đó không tốt trong lòng đôi phương.

    Và cô gái trong truyện cũng vậy.

    Chính vì không muốn hối tiếc mà lại gần, đắm chìm trong sự dịu dàng ấy để rồi cuối cùng cũng chỉ là sự đáng tiếc khi bị từ chối..

    Hay ân hận vì sao bản thân lại có thể dũng cảm đến như vậy?

    Thanh xuân như người ta nói, hệt như cơn mưa rào mùa hạ, đến bất chợp không kịp cho bản thân phòng bị, để rồi sau nàỳ chợt giật mình nhận ra là bỏ lỡ quá nhiều điều nên mất đi hay chỉ là chính vì đã từng mất đi nên mới hối tiếc?
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Caonun

    Bài viết:
    38
    Lần đầu mà ta gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm đó là trời mưa, mưa khá to, đi đường tạt vào mặt rất là đau thế nhưng trong lòng tôi không hề buồn. Có lẽ vì ai đó đã xuất hiện chăng?

    Không biết phải nói thế nào khi ánh mắt hai đứa chạm nhau nhưng chắc chắn không hề có một sự dịu dàng nào cả thế mà không hiếu sao tôi lại đổ cậu ấy nhanh như vậy.

    Lúc ấy, vì bản thân vốn không giỏi thể thao mà trời mưa sân trơn thế nên tôi đã ngã một cái làm cho cậu ấy cười thẳng vào mặt tôi.

    Tôi lúc ấy giận lắm cơ vì dù sao cũng không thân nhiều với những người khác, chỉ nhìn chăm chăm cậu ấy một cái thế nhưng liếc một cái không hiểu tại sao lại thích luôn, tự dưng thấy mình khi xưa sao mà ngu ngơ đến như vậy, đổ ngay cái con người vô lương tâm này.

    Còn cậu ấy thì sao ấy nhỉ, cứ cười lên như một chú hề mà chẳng hề bận tâm đến cái giật áo nhắc nhở của đứa bạn thân một chút nào cả.

    Và từ ấy không hiểu vì sao tôi lại ưa cái nụ cười nhông nháo ấy đến thế.

    Bất chợp tôi lại nghĩ đến cái câu nói: "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng."

    Chỉ là bây giờ nghĩ lại lúc ấy chỉ biết ngơ ngẩn trong lòng nghĩ mà quay đi, không biết cảm xúc trong tim khi ấy là gì, không biết phải làm gì cho trái tim thôi loạn nhịp, chỉ biết dùng cách cầm quả bóng ném trả lại về phía cậu ấy, thể hiện sự tức giận của bản thân mà thôi.

    Phải đến tận sau này mới hiểu, tôi thích cậu ấy, thực sự rất thich cậu ấy.

    Đó hẳn là một điều tồi tệ!

    Nhưng không sao, thật may mắn mà lúc ấy, tôi đã thích cậu ấy.

    Là nam chính trong câu chuyện của tôi, là ánh nắng trong cơn mưa rào mùa hạ năm ấy, là cánh phượng rơi còn vương lại trong gió, là vì sao lấp lánh trên bầu trời cao vời vợi kia.

    Người ta thường nói sau cơn mưa thì sẽ có cầu vồng, thực sự chẳng sai một chút nào cả đâu.

    Vì tôi đã gặp được chính cậu đấy thôi!

    Chàng trai chẳng bao giờ thuộc về tôi dù chỉ là một lúc thôi cũng được.

    Chàng trai với nụ cười tỏa sáng đầy nhông nháo ấy của năm ấy.

    Cái nụ cười mà ai cũng có thể cười nhưng chỉ có cậu ấy mang đến cho lòng tôi cảm xúc rung động đến khó tả, cảm xúc tuyệt đẹp đến nao lòng ấy.

    Nụ cười khiến tôi thích từ cái nhìn đầu tiên. Đó là nụ cười mà làm lòng tôi bừng sáng, làm tôi không còn buồn bã như trước nữa, làm tôi muốn đến gần hơn một chút nữa.

    Có lẽ cậu ấy cũng chẳng biết được đâu là cậu ấy trong tim tôi khi nào, đến tôi cũng chẳng ngờ được nữa cơ mà!

    Được gặp cậu ấy là một điều hạnh phúc và ý nghĩa nhất trong thanh xuân.

    Vì vậy trong khoảng khắc cậu ấy cười vì tôi ngã, tôi đã không ngần ngại tức giận để che giấu lòng mình và đã hét lên:

    Đồ khùng!

    Và trả lời tôi là cái nụ cười có chút không hề quan tâm đến tôi một chút nào.

    Nó đầy ngạo nghễ.

    Đầy nhông nháo.

    Đầy vui vẻ.

    Và tôi không ngờ bản thân lại thích điều ấy đến như vậy.

    * * *

    Ồ, ra là vậy à..

    Chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

    Tôi sẽ không để cậu ấy biết tôi đã thích nụ cười ấy đâu, sẽ chẳng để ý đến một đứa con gái luôn mờ nhạt trong lớp học đấy đâu.

    Không để cậu ấy biết tất cả những gì tôi muốn nói cho cậu ấy nghe, vốn dĩ đã gói gọn trong hai chữ đó rồi.

    Là sự tức giận, là cái giấu giếm, là cái quay đầu nhìn lại.

    Là sự ngại ngùng, là sự ngập ngừng.

    Là có cái gì đặc biệt đến khó tả trong lòng tôi.

    Và rồi cậu ấy khi ấy vẫn mỉm cười với tôi.

    Sẽ không vụt tắt đâu nhỉ? Sẽ không không còn mỉm cười với tôi đâu nhỉ? Dù chỉ là một nụ cười khách sao hay xã giao.

    Vì cậu ấy đâu có biết được đâu, đâu thể biết được điều gì cả.

    Cậu ấy là niềm vui trong cuộc đời vốn dĩ tẻ nhạt của tôi.

    Cậu ấy là my sunshine trong lòng tôi.

    Cậu ấy là niềm cảm hứng dạt dào mỗi khi tôi cầm bút đặt lên từng trang giấy trắng.

    Đó sẽ là bí mật của một mình tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.

    Mà cậu ấy sẽ không hề biết đâu, vì có lẽ chẳng bao giờ để tâm đến.

    Vì những gì tôi yêu thích cậu ấy lại không hề yêu thích.

    Vì vậy những lời viết này cậu ấy sẽ không hề biết.

    Vì vốn dĩ, chúng ta cũng chẳng giao lưu nhiều.

    Thế nên làm sao cậu có thể đọc được cảm xúc trong lòng tôi được?

    * * *

    Trời mưa rồi. Đường thì trơn.

    Gặp được cậu.

    Là một điều không hề tồi tệ chút nào cả.

    Là một mũi tên mà thần Cupid tình cờ đi ngang qua đã bắn vào trái tim tôi.

    Là một cơn mưa rào mùa hạ, bất chợp chớp nhoáng.

    Là ngôi sao băng xẹt ngang trời, chưa kịp đưa tay ra ước nguyện thì đã biến mất.

    Chàng trai!

    Cảm ơn vì..

    Đã khiến tôi không còn là chính mình

    Từ ngày ấy, tôi đã dõi theo cậu

    +////+
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  4. Caonun

    Bài viết:
    38
    Lần đầu gặp cậu, trời mưa, chỉ mong sau có gặp gỡ trời lại nắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bắt đầu từ ngày ấy, điều gì lại khiến tôi bận tâm đến thế đấy nhỉ?

    Đó là người con trai đang ngồi trên tôi.

    Người con trai thỉnh thoảng quay đầu xuống hỏi một vài điều rồi mỉm cười một cách ngô nghê như thể đã biết tất cả rồi ấy.

    Người con trai hay nói cười linh tinh trong lớp học rồi lại phát biểu một cách vô cùng nghiêm túc, như thể người vừa rồi là một người khác khi mười cặp mắt đang đổ dồn về phía cậu ấy.

    Người con trai gặp ai là kề vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ, như muốn hòa mình vào trong tất cả mọi người vậy.

    Người con trai mang đôi nét tinh nghịch, lại hay ra vẻ trưởng thành, thích chọc phá rồi lại tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.

    Đó là người con trai đang ngồi ngay trên tôi đấy!

    Tôi không hề biết đó là cảm xúc của người khi thích ai đó.

    Vì vậy khi ấy tôi làm theo hành động của đại đa số người ở đấy là cười và trêu chọc cậu ấy, muốn nhìn thấy cậu ấy đỏ mặt, muốn nhìn thấy cậu ấy lắp bắp lúng túng, muốn thấy sự ấp úng trên nét mặt ấy, nghĩ thôi mà sao đáng yêu đến thế nhỉ!

    Chỉ là khi ấy..

    Cảm thấy lúc ấy còn nhỏ, tuổi trẻ lại tự kiêu không muốn nhận thua, không muốn cúi đầu và không muốn thừa nhận một điều gì đó, như một kẻ đã không quan tâm mặt mũi của mình trước mặt mọi người chẳng hạn.

    Vậy mà bản thân vẫn cứ ngô nghê đuổi theo dấu chân ai đó.

    Vậy mà bản thân vẫn cứ làm như mình vốn dĩ không hề quan tâm chút nào cả.

    Vậy mà bản thân vẫn chẳng biết mình đã sa lưới tựa thuở nào.

    Và rồi tôi chiêm ngưỡng khoảng khắc cậu ấy cười lẽn bẽn như thể đã biết sai rồi.

    Ồ! Sao cậu ấy có thể cười lẽn bẽn đến như thế chứ nhỉ?

    Đó là tiếng cười tinh quái khi đã gây sự chú ý mới đúng.

    Và rồi khuôn mặt ấy như chợt bừng sáng lên vậy.

    Làm cho tôi mất đi cảm xúc của chính bản thân mình.

    Làm lòng tôi xao xuyến đến bồi hối.

    Làm tôi chợt nhận ra điều gì đó mà bản thân mình đã từng bỏ lỡ mất.

    Đó là nụ cười của cậu ấy.

    Không hiểu sao tôi chợt nghĩ vu vơ.

    Tôi không chú ý đến bài học hôm đấy cho lắm.

    Khi ấy cậu ấy đã quay xuống nhìn tôi.

    Nói với tôi những từ mà khiến tôi không thể quên.

    Khiến trong tâm can như dội vang lại.

    Là không thể quên thứ âm thanh trong trẻo trầm ấm ấy.

    Là cái giọng khàn khàn của lũ con trai khi tuổi dậy thì.

    Là không muốn thời gian dừng lại đôi chút, không muốn dừng lại.

    Chỉ một chút thì có lẽ tôi sẽ không chìm đắm sâu trong cuộc tình tuổi học trò nhiều đến như thế.

    Và rồi sẽ không có..

    Cô gọi kìa! Ngẩn ngơ cái gì!

    Tiếng nói ấy kéo tôi khỏi khoảng khắc mình đang quá mất tập trung.

    Lúc ấy tôi mới nhận ra được rằng tôi đã tần ngần quá lâu trước sự nhắc nhở của cậu ấy.

    Tôi bối rối trả lời nhưng không biết phải nói như thế nào cho đúng.

    Thật may là có cô bạn bên cạnh nhắc nhở, bỗng dưng nhận thấy sao bản thân lại chú ý cậu ấy đến thế.

    Sau đấy, cậu ấy đã cười hề hề như chẳng có gì cả, nói với tôi là ai bảo mày bơ tao làm gì làm tôi không biết phải nói gì cho phải mới đúng.

    Cái vẻ mặt đắc ý ấy, cái vẻ mặt kiêu kiêu ấy, sao mà tôi muốn đánh cậu ấy một cái thế cơ chứ lị?

    Thế nhưng, tôi đã chẳng làm gì cả.

    Tôi chỉ nhớ rằng lúc ấy tôi đã im lặng không nói gì và lườm lườm cái tên đang cười không ra một cái gì kia một trận, muốn cậu ấy ngưng cười ngay cái điệu cười ấy lại.

    Nhưng thật ra vào khoảng khắc ấy, phải làm sao mới phải đây nhỉ?

    Tôi đã hồi hộp biết bao khi cậu ấy mở lời nói với tôi.

    Chẳng qua chỉ là không biết phải biểu đạt thế nào khi mà vẫn không biết điều gì cả.

    Chẳng qua là ngại ngùng sợ nói sai rồi bị cậu cười vào mặt.

    Chẳng qua là sợ hãi mà thôi.

    Tôi có vui không à?

    Đương nhiên là có rồi!

    Nhưng chỉ khe khẽ thôi, không để ai thấy điều ấy cả.

    Cậu ấy sẽ không hề biết gì cả, không biết được rằng, khi cậu ấy quay đầu lên để tiếp tục học bài, có một người đang trộm nhìn cậu ấy mà cười thầm trong lòng đấy!

    Rằng tôi rất vui khi ấy.

    Cậu đang ở ngay đây. Cậu ấy đang ở ngay đây. Chẳng ở đâu xa. Sinh động hệt như tranh vẽ vậy.

    Cậu ấy như một chú cá nhỏ tung tăng khuấy động màn nước rồi sau đó bỏ mặc mà đi mặc kệ cho làn nước đang xao động kia.

    Cậu ấy như đứa trẻ làm hỏng đồ chơi rồi lại bỏ đi tìm thứ khác vậy.

    Cậu ấy là như vậy đấy!

    Không biết đến tận sau này, cậu còn nhớ đến lúc này không nhỉ?

    Chắc là không đâu!

    Nhưng chỉ cần, cậu ấy luôn ở đấy thôi.

    Mà không cần biết có người đang cười thầm cậu ấy đấy.

    Mà không biết có kẻ đang đặt cậu ấy ở trong lòng.

    Chỉ vô tình mà thôi, một cách thật tình cờ bất ngờ, cậu đã trở thành vệt nắng trong lòng tôi.

    Ngoài cửa sổ, trời nắng lên rồi, chúng ta sẽ có một cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp

    Chàng trai à!

    (p_q)
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  5. Caonun

    Bài viết:
    38
    Tình cảm cần đến sẽ tự nhiên đến thôi, đúng không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai đã từng nói rằng thanh xuân là đong đầy nước mắt, là lo âu thấp thoảng, là chua xót lạ lùng, là gặm nhấm bản thân, là hờn giận vô cớ cơ chứ?

    Quả thực người đời nói chẳng bao giờ là sai cả.

    Vậy thì tại sao vào khoảng khắc cậu ấy cười tôi lại không hề có một chút đau lòng để tôi phải bật khóc cơ chứ?

    Vậy thì tại sao cái khoảng khắc đáng để bật cười, mình lại vô cớ chảy nước mắt nhỉ?

    Chỉ là khi ấy..

    Lúc ấy tôi thực sự đã rất vui.

    Vui đến mức mình suýt bật khóc luôn ấy chứ lị!

    Bởi vì cậu ấy đang ở đây.

    Bởi vì tôi rất là thích nụ cười ấy.

    Mỗi tuần tôi chỉ gặp cậu ấy có đúng một lần thôi.

    Điều đó khiến tôi nhận ra rằng tôi chẳng biết gì về cậu ấy cả mặc dù chúng ta đã học chung với nhau suốt mấy tháng liền.

    Tôi chỉ biết đó là một cậu bạn bàn trên với nụ cười tinh nghịch và nhông nháo.

    Chỉ biết đó là một cậu bạn năng động cùng với một chút gì đó nổi loạn chăng?

    Không biết nữa.. dù sao thì con người có quá nhiều thứ khó hiểu và người mình thích có lẽ sẽ phải đứng đầu bảng xếp hạng luôn đấy chứ!

    Cái kiểu sáng nắng chiều mưa, rắc rối hết cả lên, mà vẫn chẳng hiểu trong lòng người ta đang nghĩ gì về bản thân mình.

    Thế nhưng đó lại là cậu bạn mà tôi đang thích thầm đấy.

    Cứ thế cứ thế, tôi đã chỉ làm thế thôi, bởi mình có biết gì về người ta đâu.

    Không dám hỏi thăm, sợ ai nói đến.

    Không dám nói chuyện, sợ ai nhắc tên.

    Nhưng lại thấp thoảng lo âu, liệu rằng kết thúc lớp học cậu ấy có còn nhớ?

    Có nhớ đến kẻ ngồi sau cậu không đây?

    Rồi một hôm có dịp, tôi sang lớp bên cạnh để đưa đồ hộ cô giáo, tôi lại tình cờ nhìn thấy cậu ấy đang ngồi bàn ba tổ giữa - một nơi có thể gọi là trung tâm lớp học, quả thực rất phù hợp với tính cách của cậu ấy.

    Cậu ấy ngồi đấy. Cậu ấy như tỏa sáng. Cậu ấy như ở một nơi rất xa. Dù đang rất gần nhau.

    Xa như thể chúng tôi cách nhau một vòng Trái Đất. Xa như giữa chúng tôi không hề có một chút liên quan gì đến nhau cả.

    Chúng tôi xa đến như vậy đấy.

    Tôi không biết mình đã dùng khuôn mặt như thế nào để đối diện với cô giáo lớp cậu ấy khi tôi cố ý nán lại đấy một chút.

    Tôi biết cậu ấy không hề nhận ra tôi.

    Nhưng tôi vẫn cố làm điều ấy. Chỉ là mong mỏi một chút, muốn có điều gì đó một chút mà thôi.

    Và rồi tôi ra về trong nụ cười ấy.

    Trong khi cậu ấy đang tỏa tia nắng với một cô gái khác.

    Nhưng có một điều mà tôi không ngờ được rằng: Cậu ấy lại nhận ra tôi!

    Cậu ấy mỉm cười với một người như tôi.

    Cậu ấy liệu có nhận ra rằng vào khoảng khắc ấy tôi quay người đi thì khoé miệng tôi đã không kìm được mà nhếch lên không?

    À. Có lẽ cậu ấy không hề nhận ra được đâu. Vì cậu ấy đã quay người đi ngay lập tức mà.

    Bởi vì, trong lúc ấy tôi cũng không hề biết được rằng bản thân mình lại có lúc mỉm cười vì một điều nhỏ nhoi đến như thế.

    Bởi vì, chỉ là một điều nhỏ nhoi thế thôi nhưng vẫn là khoảng khắc vu vơ mà tôi thỉnh thoảng nhớ về.

    Tôi đã không hề biết mình đi về lớp như thế nào nhưng có một điều tôi biết rất rõ rằng:

    Cậu ấy là thanh xuân của tôi.

    Là một niềm vui nho nhỏ mà mỗi khi nghĩ về lại không kìm nén được nụ cười nơi khóe miệng.

    Là nụ cười đã giết chết trái tim tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.

    Cứ như vậy, cứ như thế, tôi vẫn không tìm gì về cậu ấy, không phải là không thể cũng chẳng phải là không muốn, muốn chứ, ai chẳng muốn hiểu về người mình đang để ý để tạo nên những sự tình cờ mang đậm chất ngôn tình trong mộng.

    Bởi vì có một câu nói vu vơ rằng: "Cái gì cần thì sẽ đến"

    Vì tôi tôn trọng người mình thích.

    Vì tình cảm này là của riêng tôi.

    Vì tôi chỉ cần biết đó là người mình yêu.

    Vì chuyện tình cảm, là không miễn cưỡng, là dành cho hai người mà thôi.

    Chỉ cần dõi theo thôi thì tôi cũng đủ mãn nguyện rồi.

    Chỉ cần một mình tôi biết điều này thôi, vậy là đủ.

    Vì cậu ấy vĩnh viễn không là của tôi nhưng chẳng hiểu sao lại có mặt trong thanh xuân của tôi.

    Vì tôi mới chỉ đi được nửa bước của thanh xuân.

    Vẫn còn trẻ, vẫn còn nhỏ, có khi chỉ là cảm nắng, hay là một cảm xúc nhất thời mà thôi.

    Năm đấy, từng nghĩ vậy, chỉ là tuổi trẻ hay mơ hồ lại hay mộng mơ, giá mà khi ấy không chú ý đến cậu ấy nữa thì tốt.

    Nhưng nói gì thì nói, thích thì cũng đã thích rồi còn đâu.

    Cậu ấy là tâm tình tuổi trẻ của tôi

    Của một mối tình tồi tại suốt từ năm tôi 11 tuổi đến tận bây giờ - khi tôi đã bước sang tuổi 15.

    Đây là dòng cảm xúc dành cho cậu ấy nhưng lại vĩnh viễn thuộc về tôi.

    Chỉ là cậu không hề biết được điều đó thôi.

    Sẽ không biết được, đúng không?

    T//T
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  6. Caonun

    Bài viết:
    38
    Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đúng không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như thế. Cứ như vậy. Cứ như vậy.

    Tôi đã học cùng cậu ấy cũng được nửa năm rồi.

    Nửa năm là một khái niệm như thế nào đấy nhỉ?

    Tôi từng thấy đâu đó trong cuốn truyện tranh Conan khi xưa đã đọc câu "Một nửa giới hạn", liệu rằng chỉ còn có nửa năm thôi không?

    Nửa năm ấy, nói như thế nào cho đúng đây, đơn giản chỉ là những hành động nho nhỏ, vô tình thôi nhưng lại đụng trúng tim tôi, khiến tôi đổ rầm rập ngay tức khắc không sao cứu chữa nổi.

    Nửa năm đủ cho tôi và cậu ấy biết nhau chỉ qua một cái tên.

    Nửa năm ấy, đủ để một bông hoa đang nở nộ hóa tàn phai mà bay trước gió, đủ để lá theo gió bay đi mà chẳng kịp chào tạm biệt cây.

    Nửa năm ấy, đủ để chúng ta có một khởi đầu tuyệt đẹp nhưng lại chẳng ai bước qua ranh giới ấy.

    Nửa năm ấy.. Khoảng thời gian ấy..

    Không hề dừng lại để chờ tôi nhận ra cậu ấy là người như thế nào.

    Không hề cho chúng tôi ở bên cạnh nhau như hai người bạn.

    Không cho tôi sắp xếp lại chỗ trống trong trái tim của mình.

    Mà nửa năm ấy lại cho tôi biết một điều gì đó mà cậu ấy vô tình để lại trong tim.

    Thứ mà cậu ấy gieo vào trái tim tôi không phải là bông hoa hồng lãng mạn tỏa hương thơm ngào ngạt, cũng chẳng phải hoa dạ hương đêm nở ngày lại héo tàn như chưa từng tồn tại vậy.

    Mà cũng không phải một loài hoa đẹp đẽ kiêu sa hay thanh mát dịu dàng hoặc ôn nhu nhẹ nhàng nào khác cả.

    Đó chỉ đơn giản là một cây xương rồng với sức sống trường tốn bất diệt một mình một nơi trên sa mạc nóng hổi y hệt như giọt nước mắt sẽ rơi ngày nào đó.

    Đó là bông hoa "độc nhất vô nhị" chỉ có cậu ấy mới có thể gieo trồng.

    Để rồi sau này tôi mới giật mình nhận ra được, bông hồng tuy có gai nhưng còn sự kiêu sa còn xương rồng, quanh thân toàn gai, đâm vào tim mình, đầm đìa chảy máu nhưng lại chẳng chết đi.

    Ngay từ đầu khi tham gia lớp học thêm, tôi đã biết rất rõ là sẽ có một ngày mà tôi không còn gặp cậu ấy mỗi tuần một lần nữa.

    Sẽ không còn những tình huống khiến tôi phải dở khóc dở cười khi ở trước mà đối diện với cậu ấy nữa.

    Sẽ không cần phải trông chờ một điều mong manh như nước còn trong mắt ai đó nữa.

    Sẽ thôi loạn nhịp khi ánh mắt ai đó vô tình lướt qua chỗ mình đang ngồi thôi, cũng đã bồn chồn suy nghĩ xem hôm nay mình có xấu ở chỗ nào không, bản thân mình nở nụ cười lên liệu có đẹp không nhỉ?

    Sẽ không còn như ngày hôm nay nữa rồi.

    Như vậy là sẽ ổn thôi đúng không?

    Tôi và cậu ấy..

    Tôi cứ tưởng sẽ lặng lẽ không gặp nhau trong sự yên lặng vốn có giữa hai chúng tôi khi nói chuyện với nhau.

    Bởi chúng tôi chỉ là những kẻ ở hai lớp học khác nhau, tựa như đóa hoa hồng đang nở rộ trên hoang đảo vậy.

    Lần cuồi mà tôi thấy cậu ấy, cảm giác ấy cứ nghẹn lại trong lòng tôi không sao thoát ra được, tôi muốn như những kẻ khác vậy, giả vờ rằng mình rất vui mà ra vỗ vai hay nói chuyện lấy một lời.

    Nhưng tôi lại không đủ can đảm để bước đến dù chỉ là một chút.

    Tôi chỉ thấy thất vọng về mình thôi. Chỉ dám nghĩ không dám làm, đến cả nói thôi mà cũng nghĩ đông nghĩ tây, lo trên lo dưới, sao bản thân mình khi ấy lắm chuyện thế nhỉ?

    Muốn đi về nơi có phía ánh sáng ấy nhưng lại sợ sự bỏng rát khi chạm phải.

    Không biết phải làm gì, thế nên lựa chọn đứng ngoài cuộc chơi ấy, lựa chọn làm kẻ dưng nước lã.

    Khi quay đầu bước đi, muốn nói lời tạm biệt, muốn nói cái gì đó sao cho cậu ấy sẽ nhớ mình, muốn tỏ vẻ cười cợt mà nói câu thích cậu nhưng khi ngẩng đầu lên, cái mà mình thấy luôn là nụ cười ấy, giống hệt như ban đầu vậy, vẫn còn vẹn nguyên chẳng thay đổi.

    Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi chẳng còn hình dung được cảm giác rung động ban đầu nữa rồi.

    Chỉ nhớ, lúc ấy, cậu ấy đã gật đầu chào tôi hệt như một người bạn vậy.

    Chẳng qua, là rất may mắn, thần may mắn đã mỉm cười với tôi.

    Bởi vì cậu ấy không hề nói gì cả, điều đấy cũng là một niềm may mắn.

    Bởi vì có nói gì thì tôi cũng sẽ không nghe thấy đâu, tôi chỉ đang nghe thấy tiếng mình loạn nhịp mà thôi.

    Bởi vì đó là một điều tuyệt đẹp khi chỉ cần một chút gì đó bên cạnh thôi, không cần nói gì cả.

    Bởi vì đối với tôi, cậu ấy chính là điều quý giá nhất, đúng không?

    Nhưng có lẽ là phải chia tay rồi.

    Tạm biệt, cậu bạn cùng lớp học thêm.

    Tạm biệt, chàng trai lớp bên cạnh ấy.

    Tạm biệt, những vệt nắng còn đọng lại nơi cuối chân trời.

    Giống như trục hoành phải giao với trục tung trong đồ thị, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có một cuộc gặp gỡ đầy bí mật.

    Có thể là đi ngang qua nơi hành lang, cũng có thể là ngay dưới sân trường, chúng ta đã từng chạm mặt nhau đấy nhỉ?

    Làm sao cậu biết được?

    Chỉ mình tôi biết thôi.

    +_+
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  7. Caonun

    Bài viết:
    38
    Chúng ta thật ra cũng chỉ cách nhau có 3 bước chân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè năm ấy cuối cùng rồi cũng sẽ đến thôi.

    Khi tiếng ve chưa thấy bóng mà đã vang vọng cả buổi chiều hôm thì những nụ phượng đã bắt đầu chớm nở, chuẩn bị để theo gió đi xa.

    Quả thực đúng là cái mùa của tuổi học trò cũng như sự chia ly của tuổi trẻ, khiến con người ta bồi hồi mỗi khi nhớ lại cánh hoa phượng đã rơi bên hồ năm đó, khiến người ta còn muốn uống mãi cái dư vị của tuổi trẻ cùng những mối tình đầu đã mất.

    Không biết được rằng, nửa năm ấy liệu có khiến cậu ấy nhớ đến tôi không nhỉ? Có đủ để con người ta nhớ đến một người không hề quan trọng, không nhỉ?

    Chắc là không đâu, vì bản thân mình cũng thế, có bao giờ nhớ đến những kẻ không quan trọng với mình đâu!

    Chắc là không đâu vì bản thân mình chẳng có gì để con người ta nhớ đến, bình thường tựa như một giọt nước giống hàng ngàn giọt nước khác ở phía bên kia đại dương, hơn nữa lại chưa từng cùng nhau trò truyện hay cùng nhau làm một điều gì đó.

    Chỉ là vẫn mong lấy một lần tương ngộ giữa phố sá nơi đông người, dưới hàng cây quen thuộc nơi lớp học, muốn gặp gỡ nhau mà mỉm cười chào hỏi tựa như hai kẻ xa lạ mới quen vậy.

    Sẽ gặp lại thôi, vào một lúc nào đó, trên đoạn đường nào đó, liệu cậu ấy có nhận ra tôi không?

    Tôi sẽ nhận ra cậu ấy nhưng tôi sẽ chỉ bước qua thôi, bước qua như cái cách mà cậu ấy bước vào thanh xuân của tôi, một cách đầy tình cờ và bất ngờ.

    Trên đường hành lang nối hai lớp lại với nhau nhưng lại không thể nối liền trái tim của tôi và cậu ấy được.

    Vì chúng ta vốn không phải người dành riêng cho nhau.

    Chỉ là lúc ấy tôi đã không nhận ra được điều đơn giản như vậy đó.

    Không hề nhận ra được điều đơn giản như thế đó suốt nhiều năm như vậy.

    Thế nên mới ngu ngốc theo đuổi một kẻ như cậu ấy.

    Kì nghỉ hè trôi qua thật nhanh. Hay tại lòng người muốn nó trôi qua nhanh nên mới cảm thấy nhanh đây?

    Tôi gặp lại cậu ấy trong một ngày nắng khi chúng tôi đều đã lên cấp II. Học cùng tôi năm ấy chỉ còn có mấy người bạn cũ mà thôi.

    Thế nhưng vòng xoáy ấy lại khiến tôi gặp lại cậu ấy một cách vô cùng tình cờ như một cái cớ để tôi dấn sâu trong vẫy bùn lầy ấy, làm cho bản thân mình bị bẩn, bị vùi dập nhưng lại không muốn thoát ra một chút nào cả.

    Chỉ vì một giây phút nhìn cậu ấy cười thôi mà đã muốn đi phía sau cậu ấy, muốn ngắm nhìn cậu ấy, muốn cùng cậu ấy làm điều gì đó thật đặc biệt.

    Chỉ là, nghĩ thôi, không dám làm.

    Chúng tôi được phân vào cùng một lớp.

    Tôi ngồi bàn 2 cạnh cô bạn cũ AH.

    Cậu ấy ngồi bàn 5 cạnh HU.

    Tôi ngồi bên trong, vô hình chung lại ngồi thẳng với cậu ấy.

    Còn AH lại ngồi ngoài, thẳng cậu bạn mà nó thầm thích bấy lâu nay.

    Là một điều tình cờ thôi, đúng không?

    Khi ấy cả lớp còn đang sôi nổi với những bạn cùng bàn mới hay lắng nghe những điều cô giáo mới dặn dò.

    Còn tôi biết tôi chỉ lắng nghe tiếng trái tim mình đột ngột thắt lại.

    Như một sợi chỉ mỏng buộc tôi vào cậu ấy nhưng lại không đủ chặt chẽ để không cho chúng tôi rời xa nhau.

    Thế nhưng tôi chỉ khẽ quay đầu lại nhìn thôi, không lâu lắm đâu, vì sợ cậu ấy sẽ phát hiện chút tâm tư nhỏ này của tôi mất.

    Không chỉ có cậu ấy thôi đâu, tôi sợ bất cứ ai biết được điều đó, sợ ai đó sẽ nói với cậu ấy, thì có lẽ cậu ấy sẽ không còn mỉm cười với tôi nữa đâu.

    Thế nên chỉ mong rằng sẽ không ai thấy điều gì cả.

    Tôi vờ như bắt đầu nói chuyện với AH và hai đứa bàn trên một cách tự nhiên nhất có thể, nói nhiều chuyện hơn, những chuyện khiến mình phân tâm đi một chút, không vướng bận một chút nào.

    Tôi không hề hỏi gì về cậu ấy.

    Không để mình lộ ra sơ hở nào.

    Vẫn cười, vẫn nói khi đứa bàn trên vô tình nhắc đến cậu ấy.

    Đáng lẽ tôi đã có thể cười và hỏi cậu ấy vài điều như hai người bạn học cũ cùng nhau ngày trước nhưng tôi lại không hề làm như vậy.

    Khi cậu ấy bắt gặp tôi quay xuống thì mỉm cười tươi và hỏi nhẹ tôi một câu.

    Hi, hình như học cùng nhau dạo trước đúng không?

    Tôi biết trong lòng mình buồn nhưng lại cố gắng nhếch môi nhẹ rồi quay lên luôn.

    Vờ như chưa từng nghe thấy câu hỏi ấy.

    Vờ như không nghe thấy tiếng lòng mình tan nát và vỡ vụn.

    Có lẽ cậu ấy sẽ cảm thấy tôi bị làm sao, tự dưng quay xuống nhìn rồi hỏi thì không nói gì, lại còn liếc cậu ấy một cái mới quay lên nữa chứ? Chắc là cậu ấy sẽ có ấn tượng xấu với tôi mất thôi!

    Chẳng sao cả, dù sao thì đối với cậu ấy, tôi cũng chỉ là một người không quan trọng, không đáng nhắc tên mà thôi, có ai sẽ đi nhớ một người không quan trong với mình đâu chứ?

    Khoảng cách từ đây đến đó không xa.

    Chỉ cách có 3 bước chân thôi.

    Vậy mà khiến tôi phải bật khóc trong vô thức đến đau lòng.

    Hóa ra thanh xuân này không hề đẹp như tôi tưởng tượng chút nào.

    (T_T)
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  8. Caonun

    Bài viết:
    38
    Cảm xúc ấy giờ đây không còn nhớ lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa năm học cùng nhau, dưới cái bóng chiều tà trong lớp học thêm, cứ ngần ngại muốn tiến thêm một bước nhưng lại không đủ dũng cảm dù chỉ là một chút thôi cũng được.

    Nửa năm xa cách nhau, là khoảng cách gần, đã từng trò chuyện (tuy rằng chỉ là hai câu ngắn ngủi) vậy mà lại xa lạ, tựa như hai phía bên kia sông vậy.

    Một năm nay, tôi đã quen đặt cậu ấy vào trong mắt, ở đâu cũng để ý và quan tâm xem cậu ấy giờ này đang làm gì hay có nói chuyện gì với ai không hay là cậu ấy có từng chú ý đến tôi dù chỉ là một chút thôi hay không.

    Quen đến nỗi mà quên mất đi mình cũng có thể đến bắt chuyện với cậu ấy.

    Quen đến nỗi mà không thoát ra khỏi vòng xoáy ấy, tình nguyện để bản thân bị ướt đẫm mà không kêu ca chút nào.

    Bị ướt trong chính vũng nước của mình.

    Điều đó thực sự khiến tôi bận tâm sao?

    Điều bi ai nhất trong tôi có lẽ chính là lúc ấy, lúc cậu ấy nói với tôi bằng giọng nói khi xưa đã khiến tôi bối rối.

    Khi bản thân tôi toàn tâm toàn ý thích cậu ấy, lại toàn tâm toàn ý để không thích cậu ấy nữa, để mình hoàn toàn chông chênh, bởi dù cho có thích cũng chẳng được gì đâu lại phải bối rối, không biết làm sao cho phải.

    Thì cậu ấy lại lựa chọn lãng quên tôi.

    Như một trò đùa. Đúng không?

    Vì vậy, từ khoảng khắc ấy, tôi chợt giật mình nhận ra rằng, cậu ấy không chỉ là chàng trai vô tư nhông nháo nữa rồi, mà là một chàng trai hồn nhiên đến vô tâm.

    Trong lòng tôi không hề thấy vui một chút nào khi thấy lại nụ cười ấy nữa rồi bởi nó đang bị ướt lạnh, lạnh đến tê tái, bởi chẳng hề nhớ.

    Trong lòng tôi lúc ấy, chỉ cảm thấy cậu ấy sao lại đáng ghét đến như thế nhỉ, sao mình lại bận tâm đến cái tên này, mình bị mù rồi chăng?

    Vì con người ấy nằm trong trái tim này nhưng tâm chưa hề loạn nhịp vì nó.

    Vì con người ấy chẳng quan tâm đến ai cả.

    Và rồi, khoảng khắc cậu ấy nói với tôi điều ấy, tôi quyết đinh không để tâm đến con người vô lương tâm ấy nữa, chẳng qua là có đôi lời không phải cứ nói là sẽ làm được, đôi khi con người sẽ phải tự vả vào mặt mình, cái vả ấy đôi khi rất đau, lại âm ỉ lâu ngày.

    Ngày qua ngày, tuy vẫn nhìn thấy cậu ấy nhưng trong lòng chỉ là những tia ảm đạm không màu thôi.

    Thật không hề may mắn, khi cậu ấy lại chơi rất thân với đứa ngồi bàn trên thẳng tôi - NL

    Nực cười hơn là mỗi ngày đều phải trông thấy cái cảnh cậu ấy không ngừng trêu chọc cô bạn ấy nhưng lại không thể lên tiếng can thiệp vào.

    Nực cười hơn là mỗi ngày chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy cậu ấy đều đang cười với cô bạn ấy, cái nụ cười mà tôi đã từng thích giờ sao xa lạ đến thế nhỉ? Hay tại là vì nó giành cho người khác nên tôi không thích đây?

    Thế nhưng, bản thân tôi có thể làm được điều gì khác đi sao?

    Vì mình đâu có là gì đâu?

    Buồn cười hơn là dù cô bạn ấy chửi mắng cậu ấy như thế nào thì cậu ấy vẫn cứ mỗi tiết trêu chọc, mỗi giờ ra chơi nghịch phá cô bạn ấy.

    Buồn cười hơn là trong lớp có vô vạn người, cậu ấy lại chỉ trêu mình cô bạn ấy.

    Thật sự rất buồn cười, đúng không?

    Vả lại, khi ấy, tôi đọc được trong ánh mắt của cô bạn ấy một ánh cười không hề bình thường chút nào.

    Tuy dằn lòng đến như vậy, thế mà tôi vẫn không thể ngăn nổi bản thân đưa ánh mắt lên nhìn cảnh ngọt ngào hòa hợp mà không ai có thể xen vào giữa hai người bọn họ, có đôi khi cảm thấy bản thân thật là đáng ghét, bởi vì tò mò muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì, sao lại hòa hợp với nhau đến thế, sao lại cười vui vẻ như vậy.

    Tôi làm như vậy không khác nào đang bóp nát lòng mình đâu.

    Nhưng không sao đâu, trong suốt ba tháng hè không gặp cậu ấy, tôi vẫn bình thường mà.

    Vậy nên, thời gian này, thấy cảnh như vậy thì cũng không sao đâu.

    Chỉ cần, cậu ấy không nhìn tôi bằng ánh mắt hay cười với tôi thì tôi vẫn sẽ không sao mà.

    Chỉ cần, cậu ấy không bắt chuyện hay làm thân với tôi.

    Chỉ cần, chúng ta không liên quan tới nhau thôi.

    Chỉ cần, cậu ấy đừng nhìn về phía bên này là được rồi.

    Cái cảm giác này, mỗi khi nhớ lại, đều cảm thấy mình thật điên khùng và dở hơi, chỉ có một việc mà lại có thể suy diễn ra nhiều việc khác vốn không biết là đúng hay sai, có một cảm xúc mà cứ lặp đi lặp lại thế mà đến tận bây giờ cũng chẳng thể nhớ nổi nữa.

    Lớp 5 của tôi. Luôn có cậu ấy.

    Lớp 6 của tôi. Không có cậu ấy.

    Thật là tốt!

    Thời gian ấy, là không màu vậy mà lại khiến tôi bật khóc khi nó ùa về.

    Vì khi ấy, không có cậu nhưng lại đã từng tồn tại một người con trai như thế.

    Vì khi ấy, không có tôi nhưng lại đã từng tồn tại một bóng người như thế.

    Là sự trống rỗng của thanh xuân.

    (T_T)
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  9. Caonun

    Bài viết:
    38
    Tớ đang thích một người đấy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ là, đoạn tình cảm này sẽ mãi như vậy thôi.

    Sẽ chẳng ai biết được đoạn tình này đâu.

    Có khi sau này, khi bản thân tôi về già, đôi khi vu vơ ngồi dưới bóng cây cho mát trong trưa hè nóng nực, bên cạnh là những đứa cháu của mình, có khi mình sẽ kể cho các đứa cháu câu chuyện ấy, có lẽ khi ấy chỉ còn sự thở dài, sự tưởng nhớ chứ không phải là sự mông lung buồn bã như bây giờ đâu.

    Có khi sau này, vô tình giở lại cuốn sách cũ hay đọc lại từng dòng chữ đang viết đây mà thôi, chỉ là sẽ chút gì đó hối tiếc năm ấy còn sót lại, chút vấn vương năm ấy còn vương lại.

    Chỉ là có đôi chuyện, đến trong mơ cũng chẳng dám mơ, thì lại đến bất ngờ, dẫn đến một chuyện sau này mà không hiểu sao lúc ấy bản thân lấy đâu ra can đảm để làm nữa hoặc có lẽ lúc ấy, tôi không nghĩ đó là một chuyện điên khùng gì cả.

    Chỉ là có đôi chuyện, không phải cứ muốn là sẽ được đâu, không phải cứ ghét là không đến, vẫn luôn có câu "ghét của nào trời trao của ấy" đấy!

    Chỉ là có đôi chuyện, cứ đến.

    Chỉ là có đôi chuyện, xảy ra rồi, có hối hận cũng chẳng kịp nữa.

    Và rồi, cũng sẽ không có chuyện như ngày hôm nay.

    Đó là vào cuối năm, khi cô giáo chuyển chỗ ngồi của một số người nói chuyện nhiều trong lớp.

    Và dĩ nhiên, cậu ấy nằm trong số đó vì cái tính nói nhiều và không an phận một chút nào.

    Và dĩ nhiên, đời cũng chẳng như là mơ đâu.

    Cậu ấy sẽ không chuyển sang chỗ cạnh tôi đâu vì chúng tôi khá chênh lệch nhau về chiều cao.

    Cậu ấy hơn tôi nửa cái đầu tận mà.

    Vì vậy, cậu ấy nghiễm nhiên hạ bệ xuống ngồi sau tôi.

    Tôi biết, dù cho gần nhau như vậy, giơ tay ra là có thể chạm được nhưng đẩu chỉ đơn giản như vậy.

    Tôi biết, chúng tôi cách nhau có nửa bước chân nhưng cũng không thể nào phủ nhận được rằng:

    Chúng tôi không chỉ cách nhau nửa bước.

    Tuy cậu ấy được chuyển chỗ ngồi sau tôi nhưng tôi không hề muốn bắt chuyện gì với con người này.

    Không muốn bắt chuyện với con người đáng ghét này, cái con người vô lương tâm này một chút nào.

    Cậu ấy chuyển đến vào cuối buổi sáng.

    Vậy nên, vào buổi chiều hôm ấy, tôi mới cảm nhận được sự có mặt của người con trai tỏa nắng này.

    Dù là kẻ ngồi trước, nhưng tôi vẫn muốn quay lại phía sau, chỉ là sợ bắt gặp ánh mắt của cậu ấy thôi.

    Dù vậy, vẫn mong được như vậy, vẫn mong mong muốn được viên mãn lấy một lần.

    Bởi vì, đâu chỉ nói không thích là không thích được, cho dù đã không nói chuyện với nhau hơn năm trời thì bản thân mình vẫn cứ vô cớ thích cậu ấy, vẫn cứ theo thói quen quan tâm đến cậu ấy, và mong rằng đối phương cũng sẽ giống mình vậy.

    Bởi vì, không ai kiểm soát được nhịp tim của chính mình khi đứng trước người mình thích được đâu.

    Trong buổi chiều hôm ấy, tôi đã không ngần ngại mà nói với con bạn thân cùng bàn điều ấy.

    Chỉ là thích thầm một người hơi lâu, muốn có ai cùng mình nói chuyện, muốn có ai cùng mình tâm sự hay là nói về cậu ấy một chút.

    Chính vì thích, thế nên mới không kìm nén được.

    Chính vì thích, thế nên mới muốn tới gần thêm một chút.

    Chính vì thích, thế nên mới muốn tương ngộ.

    Và rồi,

    Này! Tớ đang thích một người đấy!

    Hả? Cậu đang thích một đứa? Ai đấy?

    Bé thôi!

    Ai vậy?

    Đoán đi!

    Điều tôi không ngờ là nó có thể đoán được ngay từ đứa đầu tiên.

    Có lẽ nó cũng nhận ra một điều gì đó, chỉ là không muốn nói ra, hay tại cậu ấy mới ngồi ở sau lưng tôi nên đoán đại thôi?

    NC

    Nhưng tôi lắc đầu bảo không phải, lòng vẫn luôn hồi hộp như giây phút ban đầu.

    Chỉ tội nghiệp nó là đoán hết một lượt quanh lớp rồi thì bị tôi phán một câu xanh rờn.

    Nó đấy! NC

    Đấy là cái đứa tớ nói đầu tiên đấy. Thế mà cậu lại lắc đầu bảo không phải.

    Ừm.

    Mà tớ cũng đang thích một người đấy.

    Tôi bỗng chốc hơi ngạc nhiên, cái đứa luôn vô lo vô nghĩ như nó lại thích một người sao, nhưng lại không nói ra, dù sao thích ai đó là chuyện của mỗi người, tôi dù là bạn thân cũng không có quyền can thiệp vào.

    Ai?

    ĐH.

    Tôi thích cậu ấy.

    Nó thích bạn thân của cậu ấy.

    Là một sự trùng hợp đầy ngẫu nhiên thôi, thật may mắn vì khi ấy nó đã nói tên một đứa khác, không phải cậu, thật may vì đó không phải là cậu ấy, chứ tôi không muốn đối mặt với tình hình này đâu.

    Chỉ là..

    Cứ để cảm xúc tích dần theo thời gian rồi lại bùng nổ.

    Cứ để gió cuốn đi những lời nói, không muốn cậu nghe thấy.

    Cứ để con tim mình có một khoảng trống không tên.

    Hóa ra khoảng trống ấy là cậu.

    Hèn gì mà chẳng tìm được thứ có thể lấp đầy lại.

    Xuyên suốt một năm ấy, tôi vẫn cứ thích cậu.

    Lại là cậu con trai vô pháp vô biên ấy.

    Lại là người con trai vô lương tâm ấy.

    Nhưng liệu lần này, cậu có biết không?

    Rằng, tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi.

    (. O.')
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  10. Caonun

    Bài viết:
    38
    Đừng quay đầu lại, người ngồi sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối năm ấy, tôi chưa từng làm gì, chưa từng làm một điều gì cả.

    Tôi không còn là đứa động tý là quay xuống để nhìn cậu ấy một lần nào như hồi đầu năm nữa rồi.

    Tôi chưa từng nói chuyện với cậu ấy lần nào cả mặc dù đây vốn dĩ là một cơ hội làm thân rất tốt, vốn dĩ là có thể rất tốt.

    Tôi lúc ấy cứ biện hộ cho bản thân chỉ là mình đang giận cậu ấy vì chưa từng nhớ tên tôi, chỉ là muốn giận dỗi muốn cậu ấy dỗ dành một chút, chỉ là có chút không thật thôi.

    Trong khi lại có thể mang cho tôi một sự dịu dàng mà tôi vốn dĩ chưa từng thấy trước đây.

    Và chỉ cần không quay lại thì sẽ không thấy việc khiến tôi phải đau lòng.

    Chỉ cần không quay đầu lại thôi.

    Cậu ấy bên dưới tôi.

    Tôi ở trên cậu ấy.

    Cuối năm học, chỉ còn mấy ngày nữa thôi thì lại phải tạm biệt rồi.

    Lần tạm biệt này liệu tôi có còn được nếm trải sự dịu nhẹ an ủi tôi như năm trước không?

    Lần tạm biệt này liệu cậu ấy có còn như năm trước không đây?

    Bây giờ chúng tôi đang rất gần nhau thì liệu rằng khi gặp lại vào năm học tới, cậu ấy sẽ nhớ tên tôi chứ, sẽ không tạm bợ nói với tôi câu nói nào tàn nhẫn nữa chứ?

    Có trăm ngàn câu nói để hỏi, chỉ là không dám nói thành lời, có hàng vạn lý do suy nghĩ, bản thân lại cứ thích luẩn quẩn quanh cái vòng tròn nhỏ hẹp này.

    Cứ nói một đằng lại làm một nẻo, cứ nghĩ đi nghĩ lại một vấn đề nhưng vẫn chưa có đáp án nào trả lời được điều ấy.

    Lần tạm biệt này..

    Mong sẽ là lần chia xa mãi mãi.

    Gặp rồi cũng chỉ là thoáng qua.

    Chỉ là cứ nói nhưng lại không làm được, tựa như con sâu đang cố gắng thoát ra khỏi cái kén của chính nó để hóa thành bướm bay lượn tự do trên bầu trời xa xăm kia.

    Chỉ là, nói dễ hơn làm, không làm được chính là không làm được, nhưng vẫn muốn khoác lác ba hoa thêm một chút, cho vơi đầy cái sự trống trải cô đơn này.

    Chỉ là, muốn cười nhạo chính mình.

    * * *

    Mấy ngày này, vì là cuối năm nên cả lớp chỉ có chơi và đùa mà thôi.

    Nhóm 4 người chơi thân chúng tôi cũng vậy, chỉ gồm đứa học ở lớp cũ, tôi - nó – NH – TH, tụ tập lại với nhau để chơi bài như thường lệ.

    Thật may mắn khi có những người bạn này khiến tôi không còn phải kìm lòng mình xuống khi cậu ấy phía sau.

    Vì nơi chúng tôi chơi là bàn cuối, không liên quan gì đến bàn ba cậu ấy ngồi và càng không liên quan gì đến tổ của tôi.

    Nước sông không phạm nước giếng.

    Chỉ cần không nhìn thấy..

    Thì tâm trạng sẽ không buồn vui vô cớ.

    Chỉ cần không chạm vào..

    Thì vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được.

    Hơi ấm không là của tôi.

    Nụ cười không dành cho tôi.

    Bàn tay không hề muốn nắm chặt tay tôi.

    Ánh mắt không hướng về tôi.

    Vì cậu ấy không thuộc về tôi.

    Ánh sáng ấy dành riêng cho người khác rồi.

    Thật cảm ơn những người bạn này đã luôn kéo tôi vào cuộc chơi của họ.

    Và thanh xuân của tôi, không chỉ có cậu ấy, mà còn có những người bạn này, còn có nhiều điều khác, chỉ là, cậu ấy vẫn luôn là trung điểm thôi.

    Và thanh xuân của tôi, cũng không phải không có cậu ấy là không được, có rất nhiều việc cần phải làm, cần phải quan tâm mà.

    Ánh mắt tôi giờ đây đã không còn hướng về phía cậu ấy nữa rồi, chỉ mong ngóng làm sao cho bộ bài mình bốc tốt một tí thôi.

    Dù chỉ là một trò chơi nhưng vẫn muốn thắng đấy chứ?

    * * *

    Cậu ấy, cùng cô bạn ấy, có vẻ luôn là một cặp ấy nhỉ?

    Dù vô tình liếc qua cũng thấy cậu ấy đang nói chuyện với cô bạn ấy không thì cũng cười với cô bạn ấy, quả thực là một cảnh tượng chói mắt nhưng chỉ với tôi mà thôi.

    Có lẽ đối với cậu ấy, cô bạn ấy có thể cũng là my sunshine của cậu ấy chăng?

    Có lẽ đối với cậu ấy, ở bên cô bạn ấy cũng rất vui mà.

    Chỉ là, tôi không thích hai người bọn họ ở bên nhau mà thôi, không phải là không thích cô bạn ấy, chỉ là cậu ấy đối với cô bạn ấy là một sự đặc biệt mà thôi.

    Mà thôi, bận tâm đến nữa, để ý đến đâu thì cậu ấy đâu có quay lại đâu.

    Cậu ấy sẽ chẳng quay đầu nhìn lại đâu!

    Tôi không còn cầu mong cậu ấy quay lại nhìn tôi nữa.

    Bởi vì có nhìn cũng không hề đặt tôi vào trong mắt.

    Bởi vì có nhìn cũng chẳng thể làm được điều gì khác.

    Không cần quay lại nhìn tôi nữa.

    Mặc dù giờ đây. Tôi là kẻ ngồi trước.

    Cậu ấy mới là người ngồi sau.

    Vậy mà sao giờ đây..

    Tôi - chỉ cần quay đầu lại một chút sẽ thấy cậu ấy ngay.

    Tôi - chỉ cần chịu khó lắng nghe một chút là thu được tiếng âm thanh năm ấy đã từng rung động.

    Tôi - chỉ cần nói chuyện một lần với cậu ấy thôi và làm thân chỉ thì cậu ấy sẽ nhớ cái tên của tôi.

    Rõ ràng một điều, tôi vốn dĩ là kẻ ngồi trước vậy mà phải trông mong cái nhìn của người ngồi sau.

    Vậy nên, giờ đây, không mong cậu quay lại nữa rồi
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2022
  11. Caonun

    Bài viết:
    38
    Mùa hạ năm ấy, khác với mọi mùa hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày tạm biệt này lại dần dần tới.

    Làm tôi hoảng hốt không biết giờ đây phải nói chuyện gì với cậu ấy cái gì, làm sao mà nói.

    Hay cũng chỉ như những gì diễn ra vào năm trước, vội vàng bỏ qua nhau một cách tình cờ như thế?

    Và rồi, khi gặp lại nhau thì quên mất tôi, quên đi trong kí ức bản thân mình từng tồn tại một người thích yên lặng đến thế?

    Âu, đây cũng là số cả thôi.

    Không nuối tiếc là được.

    Tôi không ngồi yên lặng như mọi hôm nữa.

    Nhưng lại chẳng biết mình nên làm gì cho đúng đây.

    Muốn quay lại nhìn lén một chút nhưng sợ cậu ấy phát hiện ra ánh mắt thầm kín của tôi mất.

    Muốn giả vờ như chưa từng nói chuyện với con người ngồi sau, rồi vu vơ thản nhiên nói chuyện cho vui cửa vui nhà.

    Nhưng bất kể là trường hợp nào, cách làm nào thì tôi cũng không làm được hết.

    Vì chỉ không muốn ngộ nhận thêm bất cứ điều gì cả.

    Bởi có đôi khi "người nói vô tình người nghe hữu ý", với cái tính vô lương tâm lại còn hồn nhiên gây tội không biết của cậu ấy là có thể lắm chứ nhỉ?

    Bởi tôi đang thích cậu ấy, một hành động của cậu ấy thôi, đã khiến tôi phóng đại lên trong khi cậu ấy lại chẳng để ý gì, có khi thói quen người ta vốn như vậy.

    Bởi muốn tìm lý do gì đó để thích cậu ấy mà thôi.

    Lại 3 tháng hè trôi qua, giống hệt như 3 tháng hè năm ngoái, không hề khiến tôi thấy thiếu vắng gì đó cả.

    Năm ấy, cánh phượng cũng phơ phất trong gió, muốn cây níu lại nhưng cành lại tàn nhẫn buông lơi.

    Năm ấy, hạ về là nghe thấy tiếng ve, inh ỏi rầm rì cả đường đi, thực sự rất ồn ào và nhức nhối, lúc ấy đúng chuẩn kiểu "nhà dột gặp mưa dầm".

    Chỉ là, mùa hạ của năm ấy không phải mùa hạ của năm nay, cảm giác rung động năm ấy chẳng còn nhớ lại nữa rồi.

    Bởi vì mùa hạ năm nay, chúng tôi cùng học thêm với nhau, giống hệt như ngày xưa ấy, khi mà tôi cũng gặp cậu ấy ở lớp học thêm, khi chúng ta còn chưa biết gì về nhau.

    Chúng tôi đối diện với nhau khi học văn.

    Thấy cậu ấy cười mỗi giờ khi chẳng may ngẩng đầu lên.

    Thấy cậu ấy nhông nháo lên khi ngồi vắt chân chữ ngũ tỏ vẻ ta đây.

    Thấy cả cái cách khi cậu ấy nghiêm túc học bài, đôi khi lại chau mày vì nghĩ không ra.

    Chắc là lúc ấy tôi đã đắp mười tám lớp filter lên trên cậu ấy nên cái gì cũng thấy tốt, cái gì cũng thấy đẹp, cái gì cũng thấy đáng yêu.

    Bây giờ nghĩ lại, khi ấy, viết văn không thông thạo nhiều nhưng cứ viết về cậu ấy là cảm xúc dâng trào như một đợt sóng, mãnh liệt tấp vô bờ, quả thực là khi đang cảm nắng ai đó là không sao kiểm soát được trí thông minh của chính minh, cứ gặp người ta là không sao kìm nén nổi.

    Lúc ấy, như thế nào nhỉ?

    Tôi không thích như vậy, cậu ấy có thể nhìn thấy tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy cậu ấy tự nhiên mà không bị sao cả.

    Nhưng thật khó để đối diện với người mình thương.

    Chúng tôi ngồi thẳng nhau khi học toán.

    Cậu ấy ngồi trên, tôi ngồi dưới.

    Khoảng cách ấy cũng gần như mọi hôm.

    Gần đến như thế mà sao vẫn không hiểu được nhau nhỉ?

    Thời gian hè ấy không hề vô ích.

    Nó như một giấc chiêm bao mà tôi đang cất giấu trong vòng suốt bao lâu nay.

    Nó hệt như một vải giăng tơ nhện để trói buộc người khác thì lại thành ra tự trói chính mình.

    Cậu ấy, như vậy..

    Tôi, lại đến thế..

    Rốt cuộc ai trong chúng tôi mới là kẻ lạnh lùng đây?

    Cứ thế rồi lại cứ thế.

    Thời gian lại đi nhanh không nghỉ.

    Không cho chúng tôi một trạm dừng chân của chính mình.

    Thoắt cái đã qua, đã vào năm học mới, đã tròn hai năm không đổi tên.

    Chỉ là, càng lớn lên, lại càng thay đổi, tình cảm ấy cũng dần thay đổi.

    Chỉ là, càng trưởng thành, càng dũng cảm, càng muốn làm điều gì đó chứng tỏ bản thân dù chỉ một chút mà thôi.

    Nhưng lại không làm tôi bối rối trước cậu ấy.

    Mà làm tôi mất bình tĩnh trong lòng nhiều hơn mọi hôm.

    Vì cậu ấy đang ngồi sau.

    Vì cậu ấy đang ở ngay đây.

    Yên bình như vậy.

    Tĩnh lặng đến thế.

    Mà sao cậu ấy lỡ phá hoại tấm chắn duy nhất trong chuyện tình cảm này?

    Thế nhưng, vì điều ấy mà lòng tôi đã dậy sóng, khiến cả thế giới dường như đổi thay không nhận ra nổi nữa.

    Điều ấy khiến tôi chợt vu vơ cần lắm một bàn tay mang mùi hương nhẹ của cậu ấy.

    Cả ánh nắng cũng không còn là chói chang nữa.

    Cả cơn mưa cũng chẳng còn mang những nỗi buồn không tên.

    Bởi vì, giờ phút ấy, cậu ấy chính là vì tinh tú trong mắt tôi.

    Kết thúc một chuỗi hành trình im lặng đến vậy..

    Vì cớ sao, tôi đã không xen vào như thế, đã nhiều lần không nói chuyện?

    Vậy mà, sao không chịu khó thêm một vài giây nữa?

    Vậy mà chỉ vì một khoảng khắc nhỏ bé thôi, khiến mình không quay đầu lại được nữa.

    Chỉ là một ánh cười bình thường thôi mà khiến tôi rung động tâm can.

    Cho nhau một khoảng khắc khó quên như vậy..

    Nhưng cậu cũng chỉ là chút không bận tâm..

    Còn tôi là từng giây phút đang trôi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...