Xuyên Không Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới - Mặc Khuê Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi MặcKhuêTử, 17 Tháng năm 2018.

  1. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 30: Ngũ lang trại đến
    Chương 30: Ngũ lang trại đến





    Ngũ lang trại nằm cách trúc gia trang hơn năm mươi dặm về phía trong vạn tượng sơn, là đám đông dong binh tụ tập lại dưới trướng ngũ huynh đệ chuyên săn bắt yêu thú, giết người cướp của hung danh không nhỏ.

    Khi biết người phát hiện ra sơn động hoả linh thạch không phải thế lực nào khác mà là chúng thì Trúc Thanh lo lắng nhưng hi vọng mình đã bỏ lại mỏ cho chúng, chúng sẽ không làm quá đáng.

    Hi vọng là vậy nhưng ông vẫn thúc dục chúng nhân trong trúc gia trang đẩy cao cảnh giác và thu xếp những người cao tuổi trẻ nhỏ luôn sẵn sàng rút khỏi trang khi bất chắc sảy ra.

    Sáng hôm sau trúc gia trang chìm trong một trận mưa lớn, những cấy trúc xanh Ngả nghiêng rạp bên này rồi bên kia bởi những cơn gió mạnh. Người dân trúc gia trang đều ở trong nhà, phụ nữ dệt lụa bên hiên nhà, hài tử quanh quẩn bên chân mẫu thân, nam tử ngồi cùng phụ thân hay gia gia ngồi trên sạp cạnh cửa nhâm nhi ly rượu buổi sớm . Khung cảnh yên bình trong ngày mưa bão, giản đơn, chẳng ồn ã, chỉ có tiếng mưa.

    Nhưng không gian ấy bỗng bị ngắt bởi những tiếng xôn xao, mọi người đều nhìn về phía cổng trang. Từng tiếng vang dội tràn đến, âm thanh giống như những lần thú triều trước đây. Có ai đó đang dùng lực phá cấm chế bảo vệ trúc gia trang.

    Cấm chế này được Trúc trang chủ dựng nên để bảo vệ trang khỏi yêu thú xâm lấn, vì hạn chế của tu vi nên nó chỉ có thể ngăn cản tu vi dưới kết đan trung kỳ.

    Mọi người trong trang đều lục tục rời nhà những hài tử được mẫu thân bế chặt trong lòng, nam nhân cầm bầu rượu dốc cạn ném góc sân tay nắm binh khí, nãi nãi gia gia dìu nhau. Mọi người lục tục kéo về trung tâm trang nghe chỉ thị của trúc gia.

    Gióng được mẫu thân bế trong lòng cũng rời nhà nhập vào dòng người. Nhìn đoàn người gióng cảm khái, dù là ở nhân giới hay tu chân giới thì ở đâu cũng có sự cạnh tranh, nắm tay ai lớn thì người ấy đúng. Muốn bảo vệ những gì thuộc về bản thân thì luôn phải tự cường.

    Phụ tử Trúc Thanh ngồi trong sảnh nghe tiếng động biết chuyện không mong nhất đến rồi. Cả hai đứng dậy bước ra, dân chúng đã tập trung chật kín khoảng sân trước trúc gia, cả trúc gia trang có khoảng hai trăm hộ dân, già trẻ lớn bé ngót nghét hơn nghìn người ai cũng nhìn về trúc thanh.

    Trúc Thanh nhìn những ánh mắt chờ đợi này phất tay ra hiệu về phía quan vũ nói:

    - quan vũ đội trưởng ở đâu ??

    Quan vũ từ đám người tay cầm đại đao lách ra đứng chắp tay:

    - có quan vũ ở đây

    Trúc Thanh gật đầu ra lệnh

    - triệu tập đội săn thú, nam đinh tráng hán lại .

    Quan vũ nghe lệnh cúi người quay lưng khoảng trông ngay phía sau đại môn cắm đại đao xuống đất hô to :

    - đội săn thú, nam nhân trên mười ba tuổi lại đây

    Dứt lời từng người ôm lấy nhi tử rồi trả lại mẫu thân chúng, người ôm nữ nhân, kẻ vái lậy phụ mẫu, kẻ là tráng hán, kẻ luống tuổi, kẻ khuôn mặt non nớt tay lăm lăm vũ khí, tiến lại đứng sau quan vũ.

    Hàng ngũ được được chia thành bốn cấp, đứng trước là quan vũ, mạnh cường kết đan, sau là trúc cơ, rồi đến luyện khí. Tổng cộng gần năm trăm người, tay cầm vũ khí nào là gậy, đao, kiếm, rìu.. Khuôn mặt đỏ rựng vì vừa nốc bầu rượu lúc trước mắt nhìn ra đại môn chờ đợi.

    Trúc thanh gật đầu hài lòng rồi quay lại với phụ nữ, người già và trẻ em nói:

    - trúc nghiên muội đưa những người còn lại qua thông đạo ra khỏi thôn không được chậm trễ

    - được, huynh ở lại cẩn thận

    Trúc nghiên nữ tử kim y này là muội muội của trúc thanh, hai mươi ba tuổi cũng đã có tu vi trúc cơ, nàng đứng ra dẫn đầu mọi người tiến vào trúc gia. Bởi thông đạo được thiết kể ở dưới hòn giả sơn trong trúc gia.

    Mọi người tiến vào trúc gia trước khi qua cánh cửa không quên nhìn bóng lưng thẳng của phu quân, nhi tử của mình trong mưa.

    Nhìn mọi người tiến vào trúc gia hết, phụ tử trúc thanh tiến về hàng ngũ. Đứng ở hàng đầu với quan vũ và mạnh cường. Đội ngũ lặng im đứng trong làn mưa đổ như trút, không có sợ hãi, không có thở than, không dùng linh lực để bảo vệ mình trước những giọt mưa, từng hơi thở mang theo men say. Họ lắng nghe tiếng động phía ngoài, tiếng nổ vang to, từng tiếng bước chân người, tiếng ngựa hí, đang tiến lại gần. Tay nắm chặt binh khí, từng tia máu trong đôi mắt hiện lên, lồng ngực phập phồng. tự nhủ bản thân Gia hương phía sau địch nhân phía trước không thể lùi bước .

    Mưa càng lúc càng lớn, tiếng bước chân rầm rập làm mặt đất rung chuyển nhưng chẳng thể làm ai trong đội ngũ ấy ngả nghiêng.

    Ở phía sau nơi cửa đại môn có đôi mắt nhỏ lặng lẽ theo dõi và chờ đợi những thứ đang đến, vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy trận chiến đấu ở tu chân giới. Có sự lo lắng, nhưng có lẽ nhiều hơn là sự cuồng nhiệt hận mình còn là hài tử không thể đứng vào hàng ngũ trước mắt này. Để tìm kiếm lại cảm giác năm xưa.
     
  2. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 31: Huyết chiến trong mưa, kẻ phá rối
    Chương 31: Huyết chiến trong mưa, kẻ phá rối



    Mưa ngày càng nặng hạt,những giọt mưa làm nặng đi những lớp y phục, khiến nó dính sát vào thân thể nam nhi trúc trang làm hiện rõ những thân hình lực lưỡng cơ bắp, họ nhìn về phía những người vừa đến, không nói chỉ chờ đợi mà nhiệt huyết sôi sục.

    Ngũ lang trại lần dẫn đầu là nam tử bạch diện bạch khởi cùng với tam muội và hai đệ đệ của hắn. Nữ tử là Hàn Lệ vóc dáng nuột nà mạc bộ váy xe cao lộ chân dài miên man vòng eo bó sát, bộ ngực lồ lộ hẳn nửa khuôn mặt dâm đãng mắt lúng liếng liếc nhìn những cơ thể rắn chắc đang đứng dưới mưa mà đưa chiếc lưỡi hồng nhỏ xíu lếm liếm từng giọt mưa trên khoé miệng. Tứ đệ tiểu ngư nhi phì lũ ục ịch có bộ râu xồm xoàm mặt như cái mẹt đặt trên gác bếp lâu ngày đen thui, tóc thì như rễ tre xoè ra hai bên tai vì gã đội cái mũ bé. Ngũ đệ ai ái da trắng bóc tay mai hoa chỉ vuốt tóc mai phương danh hoa vô khuyết. Phía sau tứ lang là hơn sáu trăm người Tên nào cũng hằm hằm sát khí

    Hai bên nhìn nhau một lúc lâu không nói. Trúc thanh tiến lên trước chắp tay nói:

    - chẳng mấy khi mấy vị đương gia đến trang chơi, quả là hân hạnh

    Bạch khởi vẫn vung vẩy chiếc quạt mặc dù trời đang mưa, cái mặt trắng như một geisha mỉm cười :

    - tràng cảnh đón tiếp của trúc gia trang hoành tráng như vậy, cũng khiến bản trại chủ và các huynh đệ đây nở mày nở mặt ah.

    Chúng nhân lang trại nghe thấy trại chủ nói vậy cười ha hả. Trúc thanh mỉm cười:

    - không biết chư vị trại đại giá có gì dạy bảo chăng ???

    - quả thật ta đến đây có chuyện nói với trang chủ. Hôm qua ta đi dạo đèo mã phục có nhặt được món đồ trang chủ để quên nên giờ đến bàn giao lại với trang chủ.

    - nhị trại chủ thật nhiệt tình, vốn món đồ đó ta định mang tặng quý trại không hiểu sao lại đánh rơi. Thật may lại rơi về phía trại chủ, trại chủ thích món quà này chăng ??

    - bản nhân thật sự yêu thích, quá quý gia ah, làm sao trả được nhân tình này bây giờ ??

    - trại chủ khách khí rồi, trại chủ vui là tốt nào mong đáp trả gì

    - bản nhân vốn là người tốt, có nhận có trả. Tiễn phật thì tiễn đến tây thiên, ta quyết định tiễn trang chủ một đoạn đường

    Dứt lời bạch khởi giơ tay lên trời quát:

    - lên giết hết cho ta

    Chúng nhân lang trại xông lên hò hét:

    - giết giết...

    Trúc Thanh nhìn tràng cảnh cười khinh miệt

    - đúng là lũ chó

    - lên giết đám chó này cho ta.

    Đám nam nhân trúc gia trang gầm thét, giây phút đến rồi

    - giếtttttttt

    Hai đám người đâm xầm vào nhau người phi hành, phi kiếm tung bay, luyện khí kỳ chân đạp đất nước bắn tung toé, người ôm chầm lấy nhau vật lộn trong Vũng nước vung quyền thụi .

    Trúc thanh tay cầm kiếm đằng không đối mặt với bạch khởi cầm quạt lửa, từng vệt lửa luồng nước qua lại. Lưu thủy kiếm pháp khiến hắn như một con cá uyển chuyển trong mưa, bạch khởi một thân lửa đỏ phấp phới.

    Quan vũ cầm đại đao vuốt râu chém ngư nhi, ngư nhi mặt đen hoá đỏ au cầm song rìu đón ngang trên trán. Ngư nhi chẳng kém giơ rìu bổ, quan vũ cười kẻ vũ phu điên cuồng.

    Mạnh cường cười khổ nhìn Hàn lệ, nàng nhìn háng hắn, đánh sao đây ? Tay vung tiên dài, nàng uốn mông. Ngực đi trước nhất hở cả núm, hắn đành đáp lại giơ côn sắt. Đánh qua đánh lại mệt cả hơi.

    Lão trúc tóc trắng ướt nhẹt mưa, đưa mắt chán ghét nhìn kẻ ái, Cầm trượng đưa cao đập tới tấp. Vô khuyết tay kiếm tay hoa, mặt khổ sở, lực mạnh như vậy tàn hết hoa.

    Trận chiến kéo dài hồi lâu mưa càng nạng hạt, dưới nền đất máu hết chảy thành từng dòng lênh láng, có nơi đất trũng nước mưa với máu dồn lại thành vũng, những mảng thịt đỏ au, tay chân đứt từng nơi, có những cái xác liên tục đổ rạp xuống. Như không để ý đến tất cả vẫn diễn ra cả dưới đất cũng như trên không.

    Trúc thanh mặt mày phờ phạc hơi thều thào hắn đã đuối dần, phía đối diện bạch khởi hơi choáng vì sức chiến đấu của lão. Hắn khẽ lau máu chảy trên miệng nói:

    - ngươi khá lắm đáng tiếc. Tới đây kết thúc đi . Hỏa tiễn xuất

    Dứt lời hắn phất quạt lửa hình thành một mũi tiễn hỏa lớn bay nhanh về phía trúc thanh.

    Trúc thanh gắng gượng đứng thẳng Giang tay giữa không trung đại kiếm lại xuất hiện trong màn mưa

    Tiễn kiếm va nhau trúc thanh bay ra sau như diều gặp gió, bạch khởi toàn thân trên xuất hiện một vệt kiếm lớn máu chảy lênh láng.

    Mạnh cường thân cuốn trong tiên của hàn lễ đang bị nàng ta xàm sỡ

    Lão trúc bị thanh niên vừa thoá mạ vừa xuất kiếm làm khổ sở đón đỡ.

    Quan vũ nhìn thấy thảm trạng của trang chủ không để ý bị tiểu ngư nhi dùng rìu vả một nhát rụng mấy cái xương sườn đau điếng hạ xuống đất ôm bụng thở dốc.

    Chúng nhân trúc trang thẫn thờ buông kiếm còn đánh gì nữa

    Gióng ngó mắt nhìn qua khe cửa nhìn tràng cảnh rối loạn chém giết, mà hào hứng nhiệt huyết trong mạch máu sôi trào. Chân tay qua lung tung đạp vào tấm cửa thùm thụp, thấy chiến cuộc dừng lại thì tức giận đạp mạnh một cái cánh cửa có lẽ đã lâu không tu sửa hay vì lực đạo quá mạnh mà đổ đánh rầm một cái nước văng tung tớ khắp nơi

    Toàn trường nghe động, quay lại nhìn một hài tử tay đưa gãi đầu chân bé xíu giơ giơ còn chưa kịp đặt xuống

    Mọi người nhìn gióng, gióng nhìn mọi người đứng hình:

    - chết cha

    Khẽ đặt chân xuống đất, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt nắm tay sau lưng đi nhẹ vào trong.
     
  3. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 32: Tỷ cũng thích đệ, đệ theo tỷ nhé ??
    Chương 32: Tỷ cũng thích đệ, đệ theo tỷ nhé ??




    Dưới cơn mưa đổ, cả đám người nhìn nhau, ta nhìn ngươi, nhìn tiểu hài tử đang chắp tay sau lưng đi vào trong ung dung. Họ bỗng chốc thấy mình như là những hài tử đang chơi đùa trò tắm mưa trước mặt tiền bối, bị tiền nối bắt gặp đang lo lắng bị ăn mắng thì người chỉ vẫy chào quay đi.

    Gióng bước đi từ từ cười khổ số nhọ, phen này làm sao đây ??

    Hàn lệ đang đùa giỡn với mạnh cương thì thấy sự xuất hiện bất ngờ của gióng và hành động sau làm bật cười :

    - khách khách.. Hài tử thú vị lại rất quấn hút

    Dứt lời nàng vung tiên hất đối thủ vào tảng đá phía sa một cái. Rồi phi không tiến lại chắn trước mặt gióng. Gióng bất ngờ dừng lại nhìn nàng

    Nở một nụ cười tươi roi rói như mặt trời xuất hiện sau màn mưa nói giọng dễ thương muốn xỉu

    - tỷ tỷ xinh đẹp chắn đường ta làm ta sợ ah

    Hàn lệ đang ngả ngớn nhìn nụ cười của gióng cùng với giọng nũng nịu làm cứng người, vưu vật ah sao lại có thể có tiểu tử như này chứ ?? Thậm chí nàng cho rằng nếu trước mặt này làm nam nhân trưởng thành nàng sẵn sàng lột đồ và mời người xơi cho nóng.

    Nàng ngồi xổm xuống nhìn ngang tầm mắt chăm chú, tim nàng đập thình thịch, núi đồi do bị nàng ngồi bất ngờ mà dập dềnh lên xuống. Nàng với tay ôm gióng vào lòng vỗ lửng gióng nói nhẹ nhàng như muốn an ủi hài tử

    - tiểu đệ đệ đừng sợ tỷ tỷ thương.

    Chúng nhân lang trại nhìn khung cảnh trước mắt sững sờ đưa tay lên má mình véo đau điếng, lão thiên ah đã bao giờ tam trại chủ dịu dàng như vậy chứ ?? Ngay cả đại trại chủ cũng bị nang thi thoảng giày xéo nha, thần thích, thần tích phát sinh.

    Gióng bị Hàn lệ kéo ôm vào lòng, cặp gò bồng đảo lớn bất bình thường làm mặt gióng lún hẳn vào sâu bên trong, chỉ còn phần gáy của gióng với những sợi tóc đen nhánh đung đưa.

    Hai tảng thịt lớn ép hai bên má gióng lại, làm miệng bị kéo dài ra. Hít thở thật khó khăn, gióng hít thở như mà như hôn vào ngực Hàn lệ kiến má nàng đỏ rực.

    Không chịu nổi nữa gióng đưa hai lên ngang đầu ý định kéo hai cái gò đồ sộ ra ai dè do không nhìn chộp ngay giữa gò nơi có hai cái núm nhỏ, gióng hơi dùng lực nắm bàn tay nhỏ xíu lại. Ồ rất mềm gióng hơi thả tay ra rồi lại nắm lại mềm mềm như đậu hũ, cái cảm giác hiếu kì của trẻ con bỗng dưng xuất hiện trong đầu gióng, gióng lại tiếp tục nắn thả, nắn thả. Lúc nắm thật chặt kéo lên lại thả xuống, lúc xoa xoa nhẹ mạnh, nhẹ mạnh. Động tác tăng giảm liên tục, xoa nắn bóp, khi thì cầm cái núm day day kéo đánh pực pực . Phải một lúc lâu mới dừng lại

    Hành động bộc phát của gióng khiến nàng bất ngờ, một lúc sau là một hồi đê mê theo từng động tác mắt nàng nhắm lại hưởng thụ khoái cảm này cả người nàng run run, chân nhỏ xinh lẩy bẩy . Nàng thấy phần dưới nàng hơi ươn ướt. Miệng thì những tiếng ư ư nhỏ vang lên rồi lớn dần

    Chúng nhân chết lặng mồm há hốc, âm thanh mê hồn này khiến hạ bộ của nhiều gã ngong ngóc trồi lên.

    Hàn lệ bị khoái cảm dục vọng làm đờ đẫn hai cánh tay buông thõng xuống hai bên. Nhờ vậy gióng mới dễ dàng thoát khỏi hiểm cảnh, đập vào mắt gióng là khuôn mặt dâm đãng đang hưởng thụ.

    Gióng cười khổ, không cố ý, không cố ý ah bản thần là người thuần khiết. Ờ mà cảm giác tay không tệ hơn hẳn của trúc Ngọc ah.

    Gióng dừng lại một lúc sau thì Hàn lệ mới tỉnh khỏi hương vị vừa nãy. Nàng thấy gióng đang nhìn ngực mình suy nghĩ mà đôi tay ma quái còn đang thả ra nắm lại thì mặt xấu hổ nói:

    - xú quỷ dám làm trò bậy bạ hại tỷ tỷ .

    Gióng gãi gãi đầu vờ đáp:

    - tại tỷ tỷ đợi quá, chỗ nào cũng đẹp ah

    Hàn lệ mỉm cười hạnh phúc vì được khen tặng, tay đưa lên nhéo nhéo má gióng nói:

    - tỷ đẹp thật chứ ??

    Gióng đưa mắt nhìn Hàn lệ gật gật đầu khẳng định :

    - đẹp , đẹp tỷ là đẹp nhất

    Hàn lệ như thú non được tắm gió xuân hồn lâng lâng theo gió hỏi:

    - tỷ đẹp, vậy đệ có thích tỷ không ???

    Gióng ngẫm nghĩ trong đầu đâm lao phải theo lao ah, đẹp quá thật khổ :

    - đệ thích tỷ lắm lắm ấy .

    Vừa nói gióng vừa đưa tay đung đưa thể hiện sự lắm lắm mình nói

    Hàn lệ nhìn hành động nho nhỏ này bật cười thích thú

    - tỷ cũng thích đệ, đệ theo tỷ nhé ??

    Một đoạn đối thoại dường như thân mật của của những người thân quen lại diễn ra giữa hai người mới gặp nhau lần đầu giữa khung cảnh một đám khán giả bất đắc dĩ đang đứng dưới mưa mắt nhìn trăn trối, miệng há hốc mặc kệ những giọt mưa rơi vào miệng mà không biết
     
  4. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 33: Dám chạm đến nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa ?
    chương 33:
    Dám chạm đến nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa ?




    Quá điên cuồng, quá kỳ lạ một nữ tử trường thành đang đổ gục trước chân của một tiểu hài tử, bất kỳ ai một nam nhân thẳng nào cũng phải bật dậy và thốt lên rằng :

    - lão tặc thiên, lão bất công với ta.

    Hàn lệ nhìn gióng chờ đợi. Gióng giả vờ ngẫm nghĩ băn khoăn rồi đáp:

    - hảo đệ đi với tỷ

    Đùa à bản thần mà không đi cũng phải đi ah, đi đến đâu tính đến đấy vậy. Gióng nắm tay Hàn lệ quay trở về đám người đang đứng dưới mưa.

    Lúc này mọi người đã tỉnh táo lại, bạch khởi kêu người trói chúng nhân trúc gia trang lại

    - trói chúng lại, mang về. Giết cũng phí mang về để chúng khai thác mỏ.

    Lũ người ngũ lang trại túm tụm mang dây trói lại, Trúc thanh lúc này đã tỉnh, người còn suy yêu nhìn về phía gióng đang cầm tay Hàn lệ lắc đầu

    - tần minh ah, sao con lại chạy lung tung vậy chứ. Con có làm sao thì ta biết ăn nói sao với Thanh Hà đây.

    Người trúc gia trang bị trói lại nối với nhau thành một hàng dài. Nhìn mọi việc đã hoàn thành bạch khởi tiến về phía Hàn lệ nói:

    - tam muội, vị nam hài này là thế nào ??

    Hàn lệ nhìn bạch khởi cười:

    - muội muốn đưa nó theo chơi đùa.

    Mắt bạch khởi loé sang, có tia ghen gét sát khi phảng phất

    - không được, muội chắc hiểu tầm quan trọng của hoạt động này.

    Cảm nhận từ sự bất thường của lời nói và sát ý từ người hắn, nàng đứng chắn trước người gióng đáp lại:

    - noá chỉ là một tiểu hài tử mà thôi ! Huynh có thể tha cho người lớn thì sao không thể tha cho nó ?



    - tha ư ?? Bọn chúng ta sẽ bắt chúng khai thác mỏ đến chết, còn đám nữ nhân có thể chạy đi đâu chứ đem về làm vật tiêu khiển cho huynh đệ rồi giết. Đám hài tử để làm gì ?? Giết đi trừ hậu hoạn.

    - tránh ra

    Bạch khởi quát, đoạn đưa tay gạt Hàn Lệ ra một bên. Nhưng Hàn lệ không di chuyển

    - muội muốn trái lại ta sao ???

    Hàn lệ vẫn đứng chắn trước gióng mặc kệ hắn muốn gạt nàng sang một bên, nàng biết rằng không thể giữ tiểu nam hài này lại rồi nàng quay đầu lại nói:

    - đệ đệ chạy đi

    Gióng nghe vậy quay người chạy, bạch khởi cười :

    - khặc khặc chạy được sao

    Toan bật người đuổi theo thì bị Hàn lệ vung tiên chặn lại, nhìn Hàn lệ vì một tiểu hài tử mà định xuất thủ với mình, mắt loé lên hung ác nhếch mép nói:

    - muốn chết..

    - nhị ca đắc tội rồi ! Ta không thể để huynh đi.

    Nàng kiên định nói, mặc kệ nàng không thể để hài tử này rơi vào tay bạch khởi được.

    Bạch khởi vung vẩy quạt không nói phất từng đám lửa về Hàn lệ. Nàng gắng sức vung tiên sử dụng linh lực chống đỡ lại. Khí kình giữa trận giao đấu giữa hai người làm gióng mới chạy được mấy bước chân bị hất bay xuống Vũng nước pha máu loãng, bì bạch mãi mới đứng dậy được.

    Gióng nhìn về phía hai người, hai người quẩy gần chục chiêu thì do chênh lệch cấp độ tu vi chỉ một lúc Hàn lệ đã bị bị bạch khởi phất bay ra xa, y phục của nàng bị lửa đốt cháy phần thân trên, bộ ngực lớn trắng muốt, vung vẩy có hai cái núm hồng xinh xắn, nàng nhìn về phía gióng đang đứng dậy từ Vũng máu bất lực.

    Thấy nàng đã không thể ngăn trở nữa bạch khởi ra lệnh cho một gã trúc cơ bên cạnh:

    - đi đứa nhóc lại đây ta phải giết nó trước mặt tiểu tiện nhân này.

    Nói rồi hắn tiến về nơi hàn lệ đang nằm trên mặt đất đang cố chống hai tay để nâng thân trên với bầu sữ khiêu khích vung vậy.

    Hắn lại gần một tay chộp lấy bên ngực hàn lệ nắn nắn tay kia vỗ vỗ má hàn lệ, vừa vỗ vừa nói, nắn cái, vỗ cái, nói từng câu:

    - tiện nhân ngươi ngĩ ngươi là ai ??

    - bọn ta chỉ gọi ngươi một câu tam muội là ngươi nghĩ ngươi thật sự là tam muội của bọn ta sao ??

    - ngươi chỉ là con hàng bị bọn ta lợi dụng thôi, không là kết Đan thì ta đã ăn ngươi lâu rồi.

    - có mỏ linh thạch, ngươi ngĩ một kết đan như ngươi còn thiếu sao ???

    - dám xuất thủ với ta, để xem tối về ta xử lý ngươi thế nào??

    Hàn lệ bị hắn bóp ngực những nàng chẳng thấy một thứ khoái cảm giống như mới đây không lâu, nàng chỉ thấy đau điếng, thấy nhục nhã, ngực nàng hằn lên những lằn đỏ. Nàng nhìn hắn với ánh mắt oán độc, đầy hận thù nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn nói:

    - lũ vô sỉ.

    Bạch khởi đưa tay quệt nước bọt của Hàn lệ đưa vào miệng mút chụt chụt cười dâm đãng:

    - hương vị không tệ, có cá tính, ta thích

    Nói rồi vung tay tát mạnh một cái hàn lệ úp người sang một bên dúi dụi.

    Tiếng tát đánh bốp một cái thì một tiếng đánh rầm một cái thân thể người to lớn đổ xập xuống cạnh hắn, thân thể này trên má có một vết tay hằn đỏ nằm bất tỉnh, bạch khởi nhận ra đây là tên vừa nãy hắn sai đi bắt tiểu hài tử. Đang không hiểu tại sao thì nghe một giọng nói thanh thuý vang lên:

    - giám động đến nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa ???

    Hắn đứng dậy quay người lại nhìn về nơi phát ra thanh âm, bên cạnh tiểu hài tử đó xuất hiện một thiếu nữ dáng cao mặc y phục trắng, lớp y phục bị nước mưa ướt dính sát vào người thiếu nữa làm hiện ra lồ lộ những đường cong quến rũ, hắn nuốt nước bọt ừng ực. Hắn chưa từng thấy nữ nhân đẹp như vậy.
     
  5. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 34: Mẫu thân người rất ngưu ah !
    Chương 34: Mẫu thân, người rất ngưu ah !​




    Người mới đến chính là Thanh Hà, vốn dĩ nàng đã cùng mọi người theo thông đạo tiến về phía trong vạn tượng sơn mạch cách trúc gia trang khá xa. Nhưng lại không tìm thấy nhi tử của mình đâu, nàng nhớ rõ lúc mới bế con đến trúc gia Thì trúc linh tới kéo nhi tử đi chơi, giờ sang hỏi linh nhi bảo lúc đến cửa thông đạo thì nàng đã bị tách ra khỏi gióng bởi đoàn người.

    Thanh Hà nhìn quanh đám người một lượt rồi nhìn về phía thông đạo ngẫm nghĩ lắc đầu:

    - tiểu tăng động này chắc lại trốn lại xem náo nhiệt rồi

    Nàng tiến định tiến vào Thông đạo trở về trúc trang tìm kiếm nhi tử thì bị trúc nhị tiểu thư kéo lại nói:

    - Thanh Hà tỷ tỷ, tỷ không thể quay lại được.

    Nàng nhìn trúc tiểu thư lắc đầu bỏ tay nàng ra khỏi tay mình nói:

    - trúc muội ta phải quay lại, minh minh đang ở đó.

    Nhị tiểu thư trúc gia biết không thể giữ nàng lại, nàng ngập ngừng nói:

    - tỷ nhớ cẩn thận, nếu có thể... Nếu có thể hãy chiếu cố đại ca ta một chút.

    Thanh Hà nhìn vị muội muội này không nói chỉ gật đầu rồi đi vào thông đạo. Chúng nữ nhìn theo bóng lưng ong mất dần thì trầm mặc không nói, có người lặng lẽ thở dài.

    Thông đạo khá dài nên lúc nàng đến thì cuộc chiến cũng đã kết túc rồi, lúc nàng tiến ra cổng trúc gia thì thấy đám nam nhân trúc gia trang bị trói thành một hang, đám người ngũ lang trại thì đang nhìn về một phía với ánh mắt đê tiện.

    Nàng nhìn theo hướng đấy thì thấy một nam nhân mặt trắng đang dùng một tay nắm bóp bầu ngực trắng muốt một nữ nhân, tay kia thì vỗ vỗ má nói nhưng lời vô sỉ. Nàng cảm thấy thật chán ghét quay đi không nhìn nữa.

    Đưa mắt quanh sân tìm kiếm nhi tử thì thấy nhi tử đang đứng ở trong vũng máu, người ướt như chuột tắm trên thân bùn đất lấm lem. Bên cạnh một gã tráng hán mắt nhìn về phía thiếu nữ bị bóp ngực mà đưa tay chộp về phía gáy nhi tử mình.

    Trong lòng nàng bừng lên một cỗ tức giận, nàng tiến về phía nhi tử của mình, gã tráng hán đang mải nhìn cảnh xuân sắc bên kia thì nghe thấy tiếng bước chân ngoảnh mặt lại, đập vào mắt hắn là một cảnh núi non hùng vĩ. Chưa kịp tặc lưỡi thì hắn ăn ngay một cú vả tay trái, hắn mất đi tri giác bay như một lá trúc mà mặt vẫn toát lên vẻ hạnh phúc.

    Tát xong nàng phe phẩy tay như hơi mỏi nói lớn:

    - giám động vào nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa??

    Cả toàn trường sững sờ nhìn về phía nàng với ánh mắt đầy sắc dục, thèm thuồng, có kẻ nuốt nước miếng đánh ừng ực, từng chiếc tiểu côn ngóc dậy khỏi áp bức. nhìn thấy như vậy nàng thiếu chút nữa chửi thề, nhưng nhớ ra có nhi tử ở đây còn phải giữ phong phạm ah.

    Nhìn thảm trạng của nhi tử nàng bật cười thanh thuý, đưa tay ngọc cốc đầu giỡn:

    - tiểu tăng động, con mới đi bơi à??

    Gióng đang ngỡ ngàng trước pha tát bóng tấn công vừa rồi thẫn thờ nói:

    - mẫu thân, người rất ngưu ah.

    Thanh Hà hỏi không thấy con đáp mà

    Lại thẫn thờ nói vậy thì ôm bụng cười ra nước mắt. Tiếng cười như tiếng chuông vàng lanh lảnh khắp sân.

    Bạch khởi nhìn về nữ nhân ánh mắt thèm muốn phất tay với đội ngũ lang trại:

    - lên bắt nàng cho ta, ai bắt được có thưởng.

    Cả đám lao vào như thiêu thân, chúng biết không thể giành ăn được với trại chủ, nhưng lên tranh thủ xoa bóp chút kiếm lợi tức cũng đủ rồi. Đồi núi chập trùng, hoa thơm trái lớn, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn đi nhà vệ sinh rồi.

    Nhìn cả đám bu lại chỗ hai mẫu tử mình, gióng ngẩn tò he. Biết mẫu thân đẹp vì đã được ngiệm chứng tận mắt nhưng vẫn đánh giá thấp sức hút của người ah

    Thanh Hà đứng chắn trước người gióng, hai tay chống nạnh chờ đợi người tiến đến.








    Kẻ đến đầu tiên nàng vung tay phải vả hắn bay ra ngoài khóm trúc nằm bẹp, rồi tay trái tay phải đổi qua đổi lại người bị bất tỉnh nằm đất mắt thô lố, kẻ bay ra rừng trúc làm gẫy mấy cây rồi nằm lăn lộn.

    Dùng tay hơi mỏi nàng chuyển qua chân, nhìn đôi chân đi qua đi lại quần dính mưa áp chặt lộ một đoạn thon dài, cổ chân bé xíu, bắp đùi tròn đầy đặn, lên cao chút nữa đằng sau là cặp mông lớn cong vút phía đằng trước nơi tiếp giáo giữ hai chân à một mảnh xuân sắc cả đám như quên thảm trạng của đồng hành mà lao vào như thiêu thân.

    Gióng đứng trong nhìn từng người ngã rạp, người bay thổn thức lẩm bẩm:

    - mẫu thân, người rất ngưu ah.

    Bạch khởi cùng hai đệ, Hàn lệ nằm dưới đất, nam nhân trúc trang bị trói nhìn khung cảnh trước mặt mà há hốc mồm, đây là bắn pháo hoa sao đàn người xúm xít lại rồi từng người từng người bay ra, ta đang xem pháo hoa sao?? Nữ nhân này là người?? quái thú à???

    Đánh đấm một lúc đám người đã đổ rạp hết người nằm úp mặt xuống đất, kẻ vắt vẻo trên cành trúc, trên mô đất, dưới Vũng nước, người nằm như một đống rác tứ tung.

    Giữa khung cảnh lộn xộn chỉ có một nữ nhân mặc y phục trắng đưa tay phủi phủi những chỗ xộc xệch trên người. Một hài tử ngẩn ngơ vẫn đứng trong Vũng nước pha máu ngẩn ngơ.
     
  6. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 35: Thanh Hà Tiên Tử, Biến Dị Băng Linh Căn
    Chương 35: Thanh Hà Tiên Tử, Biến Dị Băng Linh Căn



    Trời vẫn đang mưa, mưa ngày càng lớn hơn đám người nằm rải rác trên sân lục tục đứng dậy, quần áo trên người bết bát lùi tránh xa nữ nhân ấy. Họ không phải là đối thủ của nàng nha, họ tụ tập lại đứng sau tam vị trại chủ.

    Thanh Hà nhìn chúng nhân chẳng để ý nữa, nàng quay lại bế nhấc nhi tử ra khỏi Vũng nước, mà nó đứng nãy giờ bế lại đặt trên hiên cổng trúc gia.

    Nàng đưa tay phủi phủi trên lớp y phục của nhi tử rồi đưa tay kéo thẳng lớp y phục ướt mưa của mình cho thật thẳng để che bớt đi vẻ hương diễm trên cơ thể mình. Nàng đứng trong mưa nhìn về phía chúng nhân ngũ lang trại.

    Bạch khởi thấy thảm trạng trên sân thì biết nữ nhân này không phải người đơn giản, tuy trên người không có dấu hiệu linh lực nhưng có lẽ thân thể nàng có chút đặc biệt. Nhưng luyện khí kỳ không thể nào là đối thủ của nàng được.

    Đám nam nhân trúc trang cũng bất ngờ về lực chiến thân thể vừa rồi của Thanh Hà, thường ngày nàng luôn là người hiền dịu, niết na hôm nay thì nàng thật mãnh liệt. Trúc thanh và đám đội săn thú biết nàng là người đặc biệt, nhưng võ lực như vậy thì cũng quá kinh khủng đi, nghĩ tới tay chân nhỏ bé xinh xắn như Ngọc thạch mà sức lực lại lớn như vậy.

    Bạch khởi phất tay về phía đám trúc cơ kỳ ý bảo chúng tiến lên, cả đám gần năm mươi tên trúc cơ nhìn nhau rồi đằng không lơ lửng bay lên. Nếu lên cả đám có vẻ hơi gióng đánh hội đồng nên chúng ngần ngừ.

    Thanh Hà tiến ra xa nhi tử một đoạn để cuộc chiến không bị ảnh hưởng. Nhìn đám người đăng không, nàng tự nhủ không thể chỉ dùng thân nữa rồi. Nàng nhắm mắt lại, khí thế trong người dần dần kéo lên phàm nhân rồi luyện khí, lên dần lên đến trúc cơ thì dừng lại, khoé miệng nàng một dòng huyết dịch đỏ tươi chầm chậm chảy xuống, khuôn mặt hương sắc tái nhợt đi đôi phần.

    Thân thể nàng dần lơ lửng bay lên, không gian xung nhiệt độ giảm dần từng vũng nơi mặt đất dưới chân nàng bắt đầu đông kết lại, những giọt mưa hoá thành những bông tuyết rơi xuống xung quanh.

    Khi khí thế nàng kéo lên trúc cơ đỉnh thì không gian mười mét xung quanh nàng mặt đất đã thành một mặt băng, từng bông tuyết rơi, bên ngoài không gian ấy trời mưa tầm tã

    Chúng nhân nhìn trân trân vào không gian xung quanh nữ nhân xinh đẹp ấy há hốc mồm. Trúc Thanh và những người khác trong trúc gia trang thì đỡ hơn vì họ đã biết điều này ngày đó ngày mà tin Nguyên Trí đội trưởng chết được đưa về nhà nó còn khủng khiếp hơn bây giờ nhiều.

    Trúc Thanh nhìn khung cảnh cười lẩm bẩm:

    - Thanh Hà tiên tử, biến dị băng linh căn. Ngũ lang trại các người xong rồi.

    Gióng nhìn chăm chú về phía mẫu thân, bản thần sai rồi, lâu nay cứ ngỡ người chỉ là một phàm nhân. Đâu ngờ người lại mạnh mẽ như vậy ah.

    Bạch khởi và chúng nhận ai cũng lẩm bẩm:

    - linh căn biến dị. Băng linh căn, thiên tài tu luyện.

    Bạch khởi bắt đầu ngẫm nghĩ:

    - phải chăng tính toán của ngũ lang trại lần này sai rồi?? Khoan nhưng ả mới trúc cơ nha?? Nếu ả thật sự là thiên tài thì sao trúc gia trang phải bỏ hoả linh thạch chứ?? Trừ khi tất cả chỉ là giả, dù là thật thì trúc cơ vẫn chỉ là trúc cơ thôi! Hahaha vẫn chỉ để làm ấm giường bản trại chủ ta.

    Cố trấn tĩnh lại hắn phất tay quát lớn:

    - linh căn biến dị thì sao chứ?? Vẫn chỉ là trúc cơ thôi, tất cả trúc cơ lên hết cho ta.

    Cả đám trúc cơ nghe trại chủ nói như được uống thuốc trợ tim. Nhìn nhau người phóng phi kiếm, người cầm vũ khí phóng về phía nàng đầy khí thế

    Nhưng chúng sai rồi phi kiếm khi tiến vào khoảng không gian của nàng từ từ băng kết lại dừng trên không trung rồi rơi cắm xuống mặt băng phía dưới. Người phóng về bị đóng băng bắt đầu từ cánh tay rồi dần biến thành băng điêu rơi xuống rầm rầm

    Những người sắp sửa tiến đến thì dừng phắt lại trên không trung không giám vào hay để phi kiếm vào nữa, đành thi pháp phóng linh lực vào đủ loại hình thù, đủ loại quang mang tiến vào nhưng không ăn thua, mặt đất xung quanh Thanh Hà như một bảo tang băng quy mô nhỏ.

    Cả đám nhìn nhau vậy thì đánh sao đây?? Trong khi ngũ lang nhân đang suy nghĩ Thanh Hà đứng lơ lửng trên giang hai tay lên ngang người, lòng bàn tay hướng lên trời miệng lẩm bẩm điều gì đó lúc sau xung quanh nàng từng bông tuyết tụ tập lại với nhau thành những băng thương nhỏ, rồi nàng lật bàn tay ngang về phía ngũ lang nhân băng thương liền bay nhanh về phía chúng.

    Ngũ lang nhân thấy hành động của nàng, nhìn băng thương bay về phía mình, băng thương nhỏ trên đường đi lớn dần chúng quay đầu chạy nhưng không kịp nữa rồi, tiếng băng thương cắm vào da thịt

    - phập phập...

    Ngũ lang nhân trên thân cắm những băng thương lớn bằng ngón tay, từ những nơi băng thương cắm vào từng tia máu đổi thành màu xanh nổi lên cơ thể chúng, mặt mũi trở nên trắng dần, miệng thở ra luồng khí trắng như mùa đông, sinh mệnh tắt dần, rơi xuống như lá vàng khô.

    Chỉ một đòn mà cả đám bốn mươi bẩy trúc cơ tử trận, bạch khởi quay sang nhìn hai đệ đệ của mình noi:

    - chúng ta cùng lên.

    Tiểu ngư nhi và hoa vô khuyết nhìn bạch khởi gật đầu, cả ba phi thân tiến về phía Thanh Hà

    Bạch khởi quạt lửa phấp phới, ngư nhi khắp người quang mang thổ sắc, vô khuyết mộc kiếm tiến thẳng cả ba vây quanh Thanh Hà lại.





    Thành mỉm cười khí tức lại tăng lên đến kết Đan hậu kỳ thì dừng lại, nàng tránh né quạt lửa của bạch khởi, giơ tay về phía vô khuyết một hư ảnh hình trảo lớn chụp về phía hắn đẩy mạnh hắn xuống mặt băng phía dưới nằm im lìm.

    Nàng vòng sau tránh rìu của đang bổ xuống của tiểu ngư nhi. Đặt tay ngọc đặt lên vai hắn hô nhẹ:

    - hầm mộ hàn băng

    Cả người tiểu ngư nhi đóng băng cứng ngoắc băng lan xuống tận đất khiến hắn như một trụ núi băng.

    Bạch khởi nhìn thảm trạng của hai người tâm trạng đâu mà đánh nữa quay lưng ngự khí chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã đến năm trăm mét.

    Thấy vậy Thanh Hà tiếp tục kéo tu vi lên đến nguyên anh hậu kỳ, tay đưa lên hình thành một cây cung, tay kia làm động tác kéo một mũi tiễ nhỏ hình thành nàng thả tay kêu lớn:

    - đại băng tiễn đi.

    Mũi tiễn trên đường bay lớn dần biến thành một mũi đại tiễn phá không đâm vào lưng bạch khởi, nổ vang thân thể bạch khởi biến thành từng cục băng nhỏ văng ra xung quanh.


    [​IMG]
     
  7. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 36: Công Tử Đã Sờ Ta, Ta Đi Theo Công Tử Được Không??
    Chương 36: Công Tử Đã Sờ Ta, Ta Đi Theo Công Tử Được Không??​




    Trời đã ngừng mưa, những cây trúc xanh dập dìu trong gió nhẹ như để rũ bỏ những hạt mưa trên cành lá. Sân trúc gia trang ngổn ngang những xác người bằng băng đá.

    Sau khi bắn xong đại băng tiễn vào người bạch khởi. Thanh Hà hạ xuống đất khẽ dùng linh lực ép những giọt nước ra khỏi y phục, nàng tiến đến trước mặt nhi tử, nhìn nhi tử của mình vẫn đang thẫn thờ vì cảnh tượng vừa rồi nàng cười xoa đầu hỏi:

    - thế nào minh minh, mẫu thân rất tuyệt phải không??

    Gióng gật gật cái đầu nhỏ xíu

    - quá tuyệt! Mẫu thân là nhất

    Nàng cười hiền lành bế con vào lòng khẽ đưa tay phất quần áo của nhi tử cho khô. Nàng nghe thấy tiếng gọi sau lưng

    Đám nam nhân trúc gia trang gọi nàng để mong nàng đến cưởi trói cho mình

    - Thanh Hà tiên tử

    Nàng quay lại nhìn thấy đám luyện khí của ngũ lang trại vẫn đứng tò he ở trên sân không dám chạy vì chúng biết tam vị trại chủ không trốn nổi thì mình chỉ nên chịu trận mà thôi.

    Đám nam nhân trúc gia trang thì vừa gọi nàng vẫn đang bị trói đứng xếp hàng, nàng ra lệnh đám ngũ lang nhân cưởi trói cho người của trúc gia trang.

    Được cưởi trói xong họ túm tụm đứng trước mặt Thanh Hà cảm tạ:

    - cảm tạ tiên tử cứu mạng

    - tạ ơn tiên tử

    Thanh Hà gật đầu nói với mọi người:

    - tiện tay mà thôi, đừng gọi ta là tiên tử. Hãy cứ gọi như trước đi

    - vâng tần nương tử

    Mọi người đồng thanh đáp. Trúc Thanh tiến lên trước chắp tay nói:

    - lần này may có Thanh Hà muội ra tay. Nhưng không biết muội muốn xử lý những người này như nào??

    Thanh Hà nhìn hắn nói:

    - trúc lão ca khách khí rồi. Còn xử lý như thế nào thì ta nghĩ như thế nào thì ta nghĩ huynh đã có tính toán, chỉ là làm sạch sẽ chút đừng làm ảnh hưởng đến khung cảnh là được rồi.

    Trúc thanh nghe vậy gật đầu, hắn hiểu ý nàng những ngũ lang nhân này đều không phải người tốt, giết người cướp của trong vạn tượng sơn mạch nhiều không kể hết, bao nhiêu gia đình đã tan vỡ vì bọn chúng.

    Ông gọi quan vũ với mạnh cường lại nói:

    - Quan vũ dẫn người trói bọn chúng lại, bảo người dọn dẹp chỗ này rồi mang tất cả chỗ ra xa xa trang một chút xử lý sạch sẽ đi

    - Mạnh cường đi ra báo cho những người khác trở về được rồi, quay về thì sử lý hậu sự cho tốt

    Hai người cúi đầu nghe lệnh rồi rời đi, Mạnh cường chạy vào Thông đạo trong trúc gia. Còn Quan vũ dứng giữa sân chỉ đạo mọi người làm việc, một lúc sau chạy về phía Trúc thanh nói:

    - trang chủ, còn nữ nhân Hàn Lệ thì sử lý sao?

    Trúc thanh nhìn về Hàn Lệ lúc này đã hồi phục đang cưởi chiếc áo của một người đã chết mặc lên người để che đi đồi núi lớn của mình. Ông nghĩ đến hành động bảo vệ tần minh lúc trước nói:

    - Hàn lệ thì để đưa cho tần nương tử giải quyết đi.

    - vâng, vậy thì giờ tiểu nhân xin phép đi ra ngoài một lúc

    - cẩn thận một chút, xử lý xong cho người đi giám sát ngũ lang trại chặt chẽ vào không được lơ là.

    - đã rõ

    Nói rồi Quan vũ với đám nam nhân áp giải ngũ lang nhân, phía sau kéo theo mấy xe ngựa lớn trở đầy xác ra khỏi trang.

    Hàn lệ đang mặc quần áo thấy hai người nhìn mình thì biết rằng giờ đã đến lúc xử lý cái mạng nhỏ của mình. Nàng đợi Quan vũ đi rồi tiến lại trước Trúc Thanh cúi đầu nói:

    - trúc trang chủ

    Trúc thanh nhìn nàng lúc này không còn vẻ dâm đãng như trước gật đầu:

    - đi theo ta

    Hàn lệ đi theo sau lưng trúc thanh thấp thỏm lo âu.

    Gióng với mẫu thân đang ở trên bục của trúc gia, gióng thì đang nhảy nhót vung vẩy tay kể lại cho mẫu thân ngồi nghe về tràng cảnh chiến đấu lúc trước thì thấy Trúc Thanh dẫn Hàn lệ đi tới, đành dứt truyện trở về ngồi trong lòng mẫu thân.

    Trúc thanh tiến đến trước mẫu tử Thanh Hà thì dừng lại chắp tay nói:








    - muội muội, ta nghĩ ta nên để muội sử lý người này

    Thanh Hà lắng nghe trúc thanh nói thì nhìn về nữ tử Hàn lệ này, nàng nhận ra chính là nữ tử bị sàm sỡ lúc nàng vừa đến. Nàng cũng nghe nhi tử kể nàng ta đã cố gắng giúp nhi tử mình ra sao. Nàng nhìn nữ từ quyến rũ trước mặt cười nói:

    - ngươi hẳn là Hàn Lệ tam trại chủ ngũ lang trại đi. Ta nói đúng không???

    Hàn lệ đứng trước nữ tử nguyên anh hậu kỳ này mặc dù đang cười nói hiền hoà nhưng vẫn cảm rất áp lực cúi đầu nói:

    - thưa tiên tử, tiểu nữ chính là hàn lệ. Còn tam trại chủ chỉ là nỗi ô nhục trước đây thôi!

    Thanh Hà nhìn Hàn lệ ngẫm nghĩ theo lời kể của nhi tử mình thì nữ nhân này hẳn không quá tệ

    - đừng gọi ta là tiên tử. giờ ngươi muốn ta xử lý ngươi thế nào??

    Hàn lệ nghe Thanh Hà hỏi như vậy ngẫm nghĩ nói:

    - phu nhân ban nãy...công tử đã sờ ta, ta đi theo công tử được không???

    Thanh Hà ngẩn người nhìn Hàn lệ hồi lâu, không giống nói dối ah, mà cũng khôn thấy nhi tử của mình kể về đoạn hương diễm này. Quay mặt nhìn nhi tử trong lòng mình, thấy nhi tử ngó lơ đi nơi khác thì cười khổ gật đầu.
     
  8. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 37: Bàng Xuân Mai
    Chương 37: Bàng Xuân Mai​




    Hàn lệ đứng chờ đợi câu trả lời, mà lòng thấp thỏm. Cái mạng nhỏ của nàng đang phụ thuộc vào nữ nhân cường đại trước mắt này, sở dĩ nàng đưa ra yêu cầu như vậy là vì nàng thấy thích tiểu nam hài này, một nữa là lý do xàm sỡ tuy hơi xấu hổ nhưng danh tiết nữ nhân ah cũng phải chịu trách nhiệm chứ.

    Thấy vị tiên tử nghe thỉnh cầu của mình chăm chăm, nàng xấu hổ cúi đầu nhìn xuống đất.

    Thanh nghe Hàn lệ nói hơi thẫn thờ nhìn nữ tử trước mắt này, tam trại chủ ngũ lang trại thật ra hung danh không có mấy nhưng dâm danh thì nhiều. Những trước mặt nàng lúc này chỉ là một thiếu nữ thẹn thùng, thân hình nóng bỏng váy sẻ tà lộ ra cặp đùi no đủ, chân dài trắng như ngọc với đội bàn chân nhỏ nhắn. Nhưng nàng vẫn nhận ra được nữ tử này vẫn còn là xử nữ, có lẽ dâm danh chỉ là ngụy tạo để tồn tại ở ngũ lang trại mà thôi.

    Vẻ ngoài xinh xắn, quyến rũ hơn người. Tuổi mười tám đôi mươi mà đã có tu vi kết Đan trung kỳ, nhị linh căn thuỷ mộc, cũng được coi là thiên tài. Nàng ngẫm nghĩ quay nhìn nhi tử trong lòng mình thì thấy nhi tử tránh ánh mắt của mình ngó lơ quay đi. Nàng biết rằng vụ sờ mó này hẳn là đúng rồi, nàng cười khổ nhi tử mình tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh câu dẫn nư nhân không nhỏ nha. Nàng nhìn sang Hàn lệ gật đầu tay chỉ vào gióng nói:

    - đi theo thì cũng được đi. Còn sờ mó gì đó thì ta không biết ngươi tìm nó đi.

    Hàn lệ đang cúi đầu nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn thấy nàng gật đầu xác nhận thì vùi mừng quỳ xuống dập đầu:

    - đa tạ phu nhân thành toàn.

    - uhm đứng dậy đi, sau này chăm sóc công tử cho thật tốt.

    - vâng phu nhân. Xin phu nhân sau này hãy gọi ta là xuân mai

    - tốt

    Người nói người đáp rồi Thanh Hà quay về phía trúc thanh đang đứng gần nói:

    - trúc lão ca. Phiền huynh cho vài người đến nhà ta dựng thêm vài gian phòng được không?? Giờ ta về trước

    Trúc thanh nghe vậy nói:

    - muội về trước đi, lát ta bảo bọn quan vũ qua.

    Thanh Hà gật đầu bế gióng trở về Hàn lệ lúc này với tên xuân mai thân mặc chiếc áo của một nam nhân rộng người rộng thùng thình, chỉ có đôi gò bồng đảo là vừa rung rung theo từng bước chân nàng lẽo đẽo theo sau.

    Theo chỉ thị của trúc thanh chiều quan vũ với mấy người đội săn thú đến dựng ở sân nhà gióng thêm một gian nhỏ, khiến khoảng sân như nhỏ thêm chút. Nhà chính mẹ con gióng ở chính, bên trái là gian của Hàn lệ bên phải là bếp. Chiếc sạp gióng hay ngồi thì nằm ở gần sát gian phòng của nàng.

    Gần chập tối thì mọi người đã từ thông đạo trong trúc gia trở về. Có những hộ vui mừng vì nam nhân mình mạnh khỏe, có hộ từng tiếng khóc nỉ non chuẩn bị tang gia. Cả trang tuy biết nguy hiểm đã bị đẩy lùi, nhưng trong lòng có một nỗi tang thương nhè nhẹ.

    Nhà gióng lúc này đã có thêm một người nhưng bữa ăn đầu tiên có đôi chút gượng gạo, gióng bị mẫu thân cười thâm ý thì hơi xấu hổ. Hàn lệ như nàng dâu mới về nhà chồng, mặt như úp hẳn vào bộ ngực lớn của mình ăn nhỏn nhẻn.

    Dùng bữa xong mẫu thân đi hỏi thăm những nhà có tang sự, chỉ có gióng với Hàn lệ ở lại. Gióng ngồi trên sạp nhìn nàng đứng bên cạnh mình nàng lúc này đã thay một bộ thanh y mà mẫu thân gióng đưa, vóc dáng hai người nhưng núi đồi khác nhau nên có vẻ nàng mặc căng đét.

    Gióng mỉm cười:

    - Hàn lệ tỷ tỷ ngồi xuống đây, không cần phải đứng như vậy

    Hàn lệ ngồi xuống canh gióng thưa:

    - công tử, đừng gọi ta là Hàn lệ nữa gọi ta là xuân mai đi.

    - xuân mai là tên tỷ sao???

    - đúng vậy, tên ta là bàng xuân mai. Hàn lệ là. Tên ta dùng khi lên ngũ lang trại sống.

    Gióng nhìn nàng nghĩ có lẽ nàng cũng có nỗi khổ của mình

    - xuân mai tỷ, ta thấy nàng cũng không phải là người xấu nhưng sao nàng lại gia nhập ngũ lang trại thế??

    Xuân mai nghe gióng hỏi thì nói:

    - công tử đừng gọi ta là tỷ nữa, người có hứng nghe ta kể chuyện không??? Ta bế công tử được chứ??

    Gióng gật đầu bước vào lòng nàng, đầu gối lên hai cái gối bông mềm mại, bồng bềnh theo từng hơi thở nàng.

    Xuân mai vòng tay ôm gióng, khẽ hít lên mái tóc đen nhánh, lòng nàng dâng lên một cảm giác khoan khái. Đã lâu rồi nàng chưa cảm thấy bình yên như bây giờ, nàng nhìn từng rặng trúc đung đưa mắt mơ màng như nhớ về quãng thời gian qua, nàng cất tiếng khoan thai kể về cuộc đời nàng.








    Nàng vốn sinh ra trong một gia đình nghèo, lên năm tuổi cha mẹ chết trong một lần thú triều, nàng lang thang kiếm ăn trong thanh khâu thành, một hôm năm bẩy tuổi nàng được một gia đình lớn nhận nuôi, được tu luyện do có nhị linh căn nên tốc độ tu luyện rất nhanh năm mười hai tuổi đã trúc cơ thành công ngỡ chừng từ nay cuộc sống đã êm đềm. Nhưng nàng càng lớn lên càng xinh đẹp, thân thể trổ mã cuốn hút nên người cha nuôi liên tục kiếm cách xàm sỡ nàng, nàng thường tìm cách tránh xa hắn, nhưng theo thời gian dục vọng của hắn càng lớn, hành động càng thô bỉ. Nàng đã nhiều lần bẩm báo với mẹ nuôi và mọi người cho rằng nàng lẳng lơ quến rũ cha nuôi hòng kiếm danh phận. Một hôm năm mười bốn các vị phu nhân trong nhà đi lễ chùa, hắn tiến vào phòng nàng tính hấp diêm thì bị nàng chống cự quyết liệt, giây phút đõ nàng nhỡ may giết chết hắn, nàng chạy ra khỏi phòng quần áo xộc xệch, bị mọi người bắt được tra tấn dã man ngày qua ngày. Nàng chờ đợi từng giây phút họ lơ là nàng trốn chạy đến lam nhiên thành mở một quán nước ở ngoài thành lam nhiên thành thì bị người ngũ lang trại nhiều lần làm phiền nhưng vì lúc này tu vi đã cao hơn nên được chính mời lên trại làm một đầu mục, lên rồi nàng cố tạo dựng cho mình một hình ảnh Hàn lệ dâm đãng những tên có ý nghĩ xấu nàng đều cho uống xuân dược rồi vứt cho quan hệ với thú, rồi đem xác vứt cho chúng nhân xem để tưởng mình làm cứ thế danh tiếng vang khắp lang trại không còn ai dám động đến người nàng nữa. Năm mười tám nàng kết đan được phong làm tam trại chủ và được nhận làm huynh muội kết nghĩa, tưởng rằng địa vị đã cao tu vi cũng ổn rồi mọi thứ Sẽ khác ai dè lũ trại chủ cũng chỉ coi nàng là món đồ chơi để lợi dụng.

    Chuyện kể đã xong nàng và gióng đều trầm ngâm nàng chợt hỏi:

    - công tử có chê thân ta nhơ nháp không??

    Gióng đang nghiệm câu chuyện nghe tiếng hỏi của nàng gióng đứng dậy trong lòng mỹ nhân, đưa tay lau dòng lệ trên khuôn mặt Ngọc, lúc này trước gióng đâu phải là Hàn lệ tam trại chủ nữa mà chỉ là một thiếu nữ yếu đuối ủy mị.

    - không. Ta trân trọng nàng, nàng là một nữ nhân tốt

    Hành động nhỏ khiến cho lòng xuân mai một mảng ấp áp, nàng ôm gióng vào lòng thút thít:

    - cả cuộc đời này công tử để ta theo người được không???

    Gióng gật đầu, lòng ngẫm ngĩ làm sao bản thần có thể từ chối được cơ chứ?? Thân bất do kỷ ah.
     
  9. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 38: Ngũ Lang Trại Kế Hoạch Mới
    Chương 38: Ngũ Lang Trại Kế Hoạch Mới​



    Ngũ lang trại, là một doanh trại gồm hơn một ngàn tên dong binh hoạt động tại khu vực vạn tượng sơn mạch này đã hơn mười năm, được thành lập bởi bốn huynh đệ kết nghĩa, bốn kết Đan kỳ, một hậu, một trung, hai sơ mới vài năm gần đây kết nạp thêm một sơ kỳ nữa, thế lực cũng được coi là khá lớn trong phạm vi quản hạt của lam nhiên thành.

    Sảnh đường ngũ lang trại tại vị trí trung tâm có năm chiếc ghế lớn, một chiếc cao nhất, bốn chiếc thấp hơn về phía trước một chút. Bốn chiếc phía dưới trống không, trên chiếc ghế cao một hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi chếm trệ bên cạnh có hai tiểu nữ tử mười hai mười ba tuổi, xinh xắn, thân hình tuy còn hơi nhỏ nhưng những bộ vị trên cơ thể đã dần định hình đồi núi nhấp nhô. Người cầm quạt mông bị một bàn tay lớn nắn nắn, người thì cầm hoa quả đút cho gã, gã sảng khoái hưởng thụ.

    Trung niên nam tử này, chính là đại trại chủ ngũ lang trại Điền Khung. Hai tiểu mỹ nữ là chiến lợi phẩm gần đây hắn lấy được từ mấy thương đội đi qua sơn mạch. Khiến hắn rất thích thú, tính đợi nuôi thêm một thời gian nữa, thành thục hơn chút để ăn rau sạch.

    Điền khung ngồi ung dung, tay bóp mông em này, mồm đớp hoa quả mút ngón tay em kia. tâm trạng hắn rất tốt, vưu vật Hàn lệ sắp đến ngày thu hoạch, lại kiếm được nhị nữ này làm lứa kế cận, đã thế hôm nay nhặt được mỏ hỏa linh thạch. Dường như khí vận hắn gần đây rất tốt

    Chờ đợi nửa ngày giời mà mấy đệ đệ chưa về, hắn nghĩ chắc bọn này lại làm mấy cuốc trước đây, nghe nói nữ nhân trúc trang cũng không tệ. Lát kiểu gì cũng mấy em kha khá về cho hắn ăn đêm tối nay. Hắn nhiếc miệng cười dâm dê khiến hai tiểu nữ co rút cả người lại.

    Đang miên man hưng phấn thì tiếng bước chân chạy vội vào sảnh, hắn nhận ra kẻ này, dạo gần đây gã khiến hắn khá hài lòng

    Viên thừa chí chạy vào sảnh vội vàng chắp tay nói:

    - đại trại chủ, lớn chuyện rồi

    Điền khung lo lắng quát:

    - chuyện gì nói đi.

    - toàn quân bị diệt, tam vị trại chủ mất mạng, Hàn lệ đầu hàng

    Điền khung tay đang bóp mông tức giận bóp thật mạnh khiến nữ tử đau mắt trợn trắng dã khuỵ xuống ôm mông rên rỉ

    - không thể nào, huynh đệ của ta, không thể nào, con đĩ Hàn lệ chết tiệt

    Hắn gầm gừ dữ tợn nói:

    - chuyện như thế nào kể lại tường tận cho ta, toàn quân bị diệt sao ngươi lại còn đây

    Viên thừa chí hơi xấu hổ:

    - là tiểu nhân trốn về

    Hắn kể lại đầu đuôi sự việc, từ lúc mới tiến đến, lúc gióng xuất hiện Hàn lệ vì gióng mà phản, đến khi Thanh Hà ra mặt.

    - nữ nhân xinh đẹp, biến dị băng linh căn. Nguyên anh hậu kỳ, chết tiệt

    Hắn đi đi lại lẩm bẩm, lo lắng, chủi rủa, làm sao đây chết cả rồi, rau sạch mất thì trồng rau mới, nhỡ may băng linh căn đó đánh đến thì sao đây???

    Đang suy nghĩ thì lại có tiếng người chạy vào điên người hắn cầm ném thẳng vào mặt tên đó quát:

    - chạy chạy cái mẫu thân ngươi.

    Tên lính đưa tay đỡ đĩa hoa quả sợ hãi quỳ xuống

    - đại đại đậu.. Đại trại chủ người người lục lâm bang tới thu tiền.

    Điền khung vo đầu

    - đậu hủ thối chết tiệt đang mất mạng đến nơi rồi còn bị đòi tiền.

    Viên thừa chí, mắt hèn mọn loé tinh quang ngẫm nghĩ hắn vắt ra được phương án rồi. Chắp tay vội thưa:

    - đại trại chủ, ta có kế này

    Điền khung đang điên người thì nghe có kế thì như vớt được vàng trôi nói vội

    - nói mau

    - trại chủ sao ta không lợi dụng lục lâm bang đối phó với nữ nhân kinh khủng kia?? Vừa giải trừ được nguy cơ trước mắt, vừa được tiếng cống hiến cho lục lâm bang. Biết đâu trại chủ lại được hưởng lại lớn








    - tốt, tốt, không hổ là quân sư của ta. Hahhaha đi đi cùng ta tiếp kiến mấy vị cứu tinh nào.

    Hắn cười lớn hài lòng dẫn viên thừa chí đi gặp mấy người lục lâm bang, hắn thấy đường sống trong cái chết. Mặt tươi tỉnh hơn hẳn, Hàn lệ ngươi không thoát khỏi kết cục nằm dưới thân ta đâu, còn nữ nhân xinh đẹp kia ta chưa từng thử qua vị nguyên anh ah.

    Trúc gia trang vẫn một mảnh tĩnh lặng. Gióng sau một ngày tu luyện người ngợm đầy mồ hôi trở về nhà, mẫu thân vẫn đang ngồi diệt lụa ở ngoài hiên như thường, một vị tiên tử ah sống cuộc sống như thường nhân. Phía trong bếp xuân mai lục tục làm bếp, nàng dường như rất có năng khiếu nấu bếp, nàng nấu rất ngon.

    Thanh Hà nhìn nhi tử mỉm cười đưa tay hất hất mấy sợi tóc đầy mồ hôi trên trán nhi tử, nói với vào trong bếp:

    - xuân mai, đi tắm cho công tử đi.

    Xuân mai từ bếp bước ra lau lay tay vào tạp dề mặt ửng hồng vẫy vẫy về phía gióng:

    - vâng, công tử đi vào đây

    Trong phòng tắm xuân mai cưởi quần áo của gióng ra rồi đặt gióng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Rồi nàng đứng đối diện gióng cưởi từng lớp y phục của mình ra chiếc cổ nhỏ xinh xắn, vai trần Ngọc ngà, đôi gò bồng đảo lớn trắng muốt đung đưa thách thức với hai núm hồng đào, eo thon mượt, một con sâu róm lớn mập mạp, đôi chân dài miên man. Gióng ngồi lặng người, tạo hoá thật biết trêu đùa. Gióng không biết rằng ngoài kia một cơn bão mới đang đến gần.
     
  10. MặcKhuêTử

    Bài viết:
    53
    Chương 39: Một Mình Không Đánh Được Thì Ta Gọi Hội
    Chương 39: Một Mình Không Đánh Được Thì Ta Gọi Hội​




    Trúc gia trang mấy ngày sau cuộc chiến đấu, như đã trở lại với nhịp sống thường trực, bình dị, nhẹ nhàng.

    Nhưng một sáng kia mọi thứ bị phá vỡ bởi một tiếng nói lớn từ bên ngoài truyền vào:

    - xin mời vị tiên tử trong trúc gia ra đây nói chuyện.

    Mọi người trong trang nhìn về phía nhà gióng lo lắng, trúc thanh, quan vũ, mạnh cường nghe thanh âm cảm nhận được sự cường đại của kẻ mới đến, thì phi hành đến sân nhà gióng.

    Khi thanh âm phát ra Thanh Hà đang ngồi dệt lụa dừng tay nghe rồi đứng dậy, xuân mai bế gióng đang ngồi trên sạp vào lòng cảnh giác nhìn xung quanh. Gióng được mỹ nhân ôm nhưng đâu còn hứng thú hưởng thụ nữa đưa mắt lo lăng về mẫu thân.

    Thanh Hà đứng dậy nghe thanh âm, thấy ánh mắt lo lắng của nhi tử, thì cười dịu dàng xoa đầu trấn an:

    - không sao đâu chỉ là nói chuyện thôi mà! Không phải minh minh nói mẫu thân rất ngưu sao??

    Gióng nhìn mẫu thân gật đầu

    - mẫu thân cẩn thân. Đi rồi mau về với minh minh ah

    Thanh Hà gật đầu đáp ứng thì thấy mọi người phi hành đến nhà mình.

    Cả ba người tiến về phía Thanh Hà chắp tay chào. Trúc Thanh tiến lên trước nói:

    - Thanh Hà muội muội, chuyện này tính sao đây??

    - đã có người tìm thì muội phải đi thôi! Huynh có biết người đến là ai không??

    Thanh Hà đáp lại, rồi hỏi dò.

    Trúc thanh ngẫm nghĩ rồi nhớ đến lời báo cáo của người hắn sai đi cảnh giới bên ngũ lang trại thì đáp lời Thanh Hà

    - ta sai người đi quan sát động tĩnh của ngũ lang trại thì thấy có người lục lâm bang qua lại mấy hôm nay. Ta nghĩ người đến hẳn là người lục lâm bang.

    Xuân mai đứng bên cạnh nói chen vào:

    - phu nhân, mỗi năm vào thời gian này lục lâm bang thường đến thu tiền. Người chắc chắn phần nhiều là người lục lâm.

    Thanh Hà nghe hai người đoán thân phận người đến thì gật đầu chấp nhận ý kiến, nàng nói với hai người

    - trúc huynh nếu là người lục lâm bang đến thì hẳn là kế hoạch của ngũ lang trại, huynh nên bảo mọi người chú ý một chút chắc chắn ngũ lang Sẽ có hành động tiếp. Xuân mai ta đi ngươi ở lại bảo vệ công tử cho tốt.

    Hai người gật đầu đáp:

    - được, muội nhất định phải cẩn thận

    - vâng thưa phu nhân.

    Thấy hai người nói vậy thì nàng yên tâm, khẽ thơm len đôi má bầu của nhi tử, rồi quay người phi thân ra khỏi thôn.

    Mọi người đứng trong sân nhìn theo nàng rời đi, trúc thanh quay lại nói với quan vũ và mạnh cường:

    - hai người đi thông báo với tất cả cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.

    - vâng trang chủ.

    Hai người đáp lời rồi phi thân đi, chuyện này không thể chậm trễ được an nguy của toàn trang đang đặt trên vai họ.

    Trúc thanh ngồi xuống sân tu luyện, xuân mai bế gióng trở lại ngồi trên sạp, cả ba người lẳng lặng chờ đợi Thanh Hà chở về.

    Trong trúc gia trang nam nhân được cử cảnh giới người người lăm lăm vũ khí trong tay đi lại trong trang, người thì tụ tập trước sân trang sẵn sàng chuẩn bị.

    Thời gian chầm chậm trôi qua, một canh hai canh lại ba canh, nhưng Thanh Hà vẫn chưa trở về, mọi người bắt đầu cảm thấy lo lắng. Thì người cảnh giới đầu trang chạy vào phá tan sự yên tĩnh trong sân nhỏ

    - trang chủ người lục lâm bang đến.

    Trúc Thanh trong tu luyện mở mắt dứng dậy, nhìn về xuân mai rồi quay gật đầu

    - đi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

    Rồi theo người đến gọi tiến ra ngoài trúc gia trang, xuân mai ngồi trên sạp nhìn theo. Gióng nhảy xuống sạp kéo tay xuân mai

    - xuân mai chúng ta đi xem thế nào

    Xuân mai kéo gióng trở lại phía mình

    - công tử không được, ngoài kia qua nguy hiểm.

    Gióng vùng tay ra khỏi tay nàng

    - nàng không đi ta tự đi

    Xuân mai bất đắc dĩ nói:

    - thôi được, để xuân mai đưa người đi. Nhưng công tử không được rời khỏi xuân mai.

    Gióng nhìn nàng gật đầu, xuân mai ôm gióng vào lòng ngự khí bay ra đầu trang nơi mọi người đang đứng trước màn cấm chế

    Phía ngoài đám người lục lâm bang người ngự khí, kẻ cưỡi ngưa, phía trong mấy trúc cơ, kết Đan của trúc gia trang ngự không luyện khí thì đứng dưới đất. Trong ngoài nhìn nhau chằm chằm.

    Xuân mai bế gióng ngự không lại đứng cạnh trúc thanh, trúc thanh gật đầu với nàng rồi nói với ra bên ngoài:







    - người lục lâm bang đến đây làm gì?? Chẳng nhẽ muốn xâm phạm trúc gia ta

    Kẻ đầu lĩnh bên ngoài cười hắc hắc

    - xâm phạm thì đã làm sao??đến nguyên anh kỳ của các người cũng sắp bị chúng ta giết thì giết thêm các ngươi nữa đã làm sao??

    Mọi người trúc gia trang sửng sốt một lúc thì người người nắm chặt tay tức giận. Gióng mắt hiện những tia máu đỏ chằng chịt.

    Nhìn thấy vẻ căm phẫn của người trúc gia trang, tên đầu lĩnh đắc chí giơ tay ra hiệu cho mọi người phá lớp cấm chế.

    Trúc thanh và mọi người vận khí chuẩn bị chiến đấu vì biết lớp cấm chế này không phòng ngự được lâu sau lần khai mở đợt trước, mọi người không ai chạy trốn cả vì họ biết làm gì có nơi để chạy nữa.

    Tuy máu huyết đang sôi trào nhưng gióng vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo, vì gióng biết hiện tại mình không thể làm được gì, trong đầu những suy nghĩ, phương án nhanh chóng xẹt qua, chết tiệt làm sao đây?? Đúng rồi, một mình không đánh được thì ta gọi hội. Mắt sáng lên gióng quay ra nói:

    - trúc bá bá, đưa ta tất cả hỏa linh thạch đi

    Trúc thanh đang vận khí thì ngẩn người không biết giờ này lấy hoả linh thạch làm gì?? Hắn quay sang nhìn gióng ngẫm nghĩ thôi kệ, hôm nay chắc gì đã sống được đưa cho hài tử này coi như bù đắp, hắn tháo nhẫn chữ vật phá đi liên hệ của mình bên trong ném cho gióng.

    Gióng bắt lấy nhẫn chữ vật nhìn một lúc, đây là cơ hội duy nhất. Mong sao còn kịp. Gióng nói:

    - xuân mai đưa ta về nhà.

    Xuân mai không hiểu gì cả nhưng vẫn nghe lời bế gióng phi hành về nhà bỏ sau lưng đám người, và những tiếng hò hét.
     
    Lang Thang thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...