- Xu
- 1,605
Chương 40: Thất vọng
Tuệ Minh không cần nói thì Hiểu Lâm cũng làm như thế thôi, còn giữ cậu ở trên này một lát nữa chắc Hiểu Lâm bị liệt tay mất! Tuệ Minh chân vừa chạm đất đã hí hửng chạy đến khắp nơi, nhìn hàng này quán nọ, nhưng cuối cùng vẫn là.. trở lại chỗ Hiểu Lâm.
Hiểu Lâm thừa biết điều đó, vì Tuệ Minh làm gì có đồng nào trong người! Tuệ Minh hiện tại không còn biết xấu hổ với Hiểu Lâm nữa, trực tiếp chìa tay ra, đứng trước mặt Hiểu Lâm mà xin tiền, mặt hết sức nham nhở:
- Từ đại gia, người có thể thương tình cho kẻ cơ hàn này một chút bạc được không?
- Bao nhiêu? - Hiểu Lâm đáp gọn.
- Một lạng! - Tuệ Minh nhe răng cười.
- Nửa lạng. Không lấy không cho. - Hiểu Lâm kiên quyết.
- Một lạng. Không cho không lấy! - Tuệ Minh lại mặc cả.
Hiểu Lâm "hừm" một cái:
- Kẻ ăn xin như người cũng thật là đẳng cấp quá rồi đó!
Tìm khắp trần gian chắc cũng không tìm được kẻ ăn xin lại còn mặc cả như Tuệ Minh, lại càng không tìm được kẻ nói một đằng làm một nẻo như Hiểu Lâm. Tuệ Minh có tiền trong tay, lập tức như "chó mọc ngà voi", quầy hàng nào hắn cũng ghé qua xem một chút.
Tuệ Minh mỗi lần vào chợ là vui vẻ hẳn, Hiểu Lâm trông thấy cứ tưởng như chợ là nhà của cậu vậy. Nhưng chắc Hiểu Lâm không biết rằng, đơn giản vì chợ bày bán nhiều thứ đồ ngon, mà Tuệ Minh thì lại là một kẻ phàm ăn thứ thiệt.
Tuệ Minh đi một vòng, trên tay đã ôm khệ nệ mấy túi thức ăn, cứ một chốc cậu lại "mặt dày" xin Hiểu Lâm thêm vài ba lạng bạc. Lướt ngang một hiệu nhỏ bán trang sức, Tuệ Minh đứng lại nhìn chăm chăm vào cặp ngọc bội màu tím xanh, một màu cực hiếm. Cặp ngọc này thực chất là hai mảnh được tách ra từ một thực thể, tách ra thì vô ích nhưng hợp lại thì vô song.
Tuệ Minh ngắm nhìn đến ngơ người, đến khi Hiểu Lâm thúc tay vào người thì cậu mới sực tỉnh. Chủ quầy là một cô gái trẻ, tầm tuổi Tuệ Minh, nhìn thấy Tuệ Minh có vẻ hứng thú với thứ trước mắt như thế, cô liền nắm lấy cơ hội bán hàng:
- Công tử, đây là cặp ngọc Tử Linh, không chỉ vừa đẹp, lại vừa có tính trừ tà cao. Ta thấy người thật hữu duyên, ta có thể bán rẻ cho người!
Tuệ Minh tròn mắt:
- Thật sao? Cặp ngọc này giá bao nhiêu?
Cô gái cười tươi tít mắt, thản nhiên nói:
- Chỉ mười lạng bạc! Là công tử ta mới bán rẻ cho đó, người khác ta bán gấp đôi.
Tuệ Minh lập tức tắt hẳn nụ cười, mặt vô cảm xoay người bước đi, khều Hiểu Lâm:
- Đi thôi!
Cô gái chạy theo nắm lấy vạt áo Tuệ Minh, giảng giải:
- Ấy, công tử, đừng đi vội thế. Ta nói với cậu giá này không đắt đâu!
Tuệ Minh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm:
- Cô nương, mười lạng bạc đủ nuôi nhà ta hai tháng rồi đó.
Cô gái quyết đoán:
- Vậy ta bán cho cậu năm lạng!
Tuệ Minh liếc nhìn cặp ngọc một cái, lại đưa ánh mắt về phía Hiểu Lâm như cầu khẩn. Năm lạng là một cái giá không nhỏ, nhưng so với mớ tiền Tuệ Minh tiêu từ lúc xuất phát đến giờ thì cũng chẳng là bao. Tuệ Minh xin được tiền vui mừng nhảy nhót:
- Cô nương, bán cho ta!
"Tiền trao cháo múc" xong Tuệ Minh cùng Hiểu Lâm lập tức rời đi, cô gái tỏ ra ngơ ngác, nhưng đến lúc thấy bọn hắn đi xa liền lặng lẽ đi theo:
- Không phải người thường!
* * *
Tuệ Minh vừa đi vừa ngắm nghía cặp ngọc trong tay, mắt không rời khỏi một giây nào, suýt thì vấp ngã may mà có Hiểu Lâm giữ lại. Cho đến khi Tuệ Minh ngửi thấy mùi thơm bay ra từ một quán ăn, thấy bên trong hết sức tươm tất, bàn ghế sạch sẽ sáng loáng, lập tức lại kéo Hiểu Lâm vào, miệng hô to:
- Ông chủ, cho hai bát mì lớn!
Hiểu Lâm ngồi vào bàn, không buồn không vui mà hỏi một câu:
- Ngươi mặc cả cũng hay quá nhỉ?
Tuệ Minh vừa ăn bánh trong túi, vừa đáp:
- Ta chỉ thử lòng cô ta một chút, cô ta liền giảm nửa giá không cần nghĩ ngợi, rõ ràng là giá trên trời. Ta nghèo chứ ta đâu có ngốc!
Hiểu Lâm nhếch miệng như thể đang cười, lại mỉa mai:
- Không ngốc mà cuối cùng vẫn mua?
Tuệ Minh đẩy một túi bánh về phía Hiểu Lâm, nói:
- Có lý do, lát nữa sẽ nói cho ngươi biết!
Hai bát mì được bưng ra, khói nóng bốc lên nghi ngút. Tuệ Minh phì phèo thổi, gắp vào miệng rồi còn lấy tay quạt cho bớt nóng, không nhịn được mà cảm thán:
- Aaaa, thật lâu rồi mới được ăn lại mùi vị này, vẫn ngon như ngày nào!
Hiểu Lâm thắc mắc:
- Ngươi từng đến nơi này trước đây?
Tuệ Minh vỗ ngực:
- Ta nói ngươi biết, ta có chỗ nào mà chưa từng ghé qua! Ngươi nghĩ chúng ta chỉ ở một chỗ chữa bệnh thôi à? Những người bệnh liệt giường họ không tự đến được đâu!
Tuệ Minh tu một hơi hết ngụm nước mì cuối cùng, nhìn sang thấy Hiểu Lâm vẫn còn một nửa, lại tiếp tục bày ra vẻ mặt nham nhở. Hiểu Lâm không lạ gì với biểu cảm này của Tuệ Minh, định gọi chủ quán cho thêm một bát thì Tuệ Minh cản lại, coi như giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng.
- Ông chủ, tính tiền! - Tuệ Minh gọi lớn.
- Tổng cộng một trăm quan, đa tạ quý khách!
Hiểu Lâm đang cầm túi tiền lấy ra một trăm quan, tay đột nhiên đau đớn dữ dội, tiền trên tay cũng theo đó mà rơi xuống vang lên tiếng leng keng trên sàn nhà. Tiểu nhị thấy tiền rơi vãi khắp nơi, theo quán tính mà gom lại, vẻ mặt hằn học vô cùng, rõ ràng trong lòng đang chửi mắng Hiểu Lâm là kẻ không ra gì. Tuệ Minh thấy tình thế có chút khó xử, lập tức giảng hòa một câu rồi kéo Hiểu Lâm rời đi.
Ra khỏi khu chợ, tiến vào rừng một chút, Tuệ Minh mới lên tiếng:
- Hiểu Lâm, ngươi sao lại làm như vậy? Mì ở đây đúng là có hơi đắt một chút, nhưng không phải rất ngon sao? Ngươi cần gì phải tỏ ra thái độ xem thường người khác thế?
Hiểu Lâm rõ ràng không có ý xem thường chủ quán, chỉ là một sự cố bất ngờ, nhưng hắn cơ bản không biết giải thích thế nào, vì trước giờ hắn chưa từng khiến ai hiểu lầm đến nỗi cần phải giải thích, nên hắn chỉ đáp gọn:
- Ta không có.
Tuệ Minh thở hắt ra một hơi:
- Hay ta tiêu xài tiền của ngươi như thế ngươi không vui, liền trút giận lên người khác?
Hiểu Lâm cũng chỉ đáp một câu:
- Không có.
Tuệ Minh lộ ra chút buồn bã, hành động vừa rồi đã trực tiếp phá hoại hình tượng của Hiểu Lâm trong lòng cậu. Hiểu Lâm tuy là sát thủ, nhưng không phải kẻ máu lạnh vô nhân đạo, càng không phải kẻ không biết lễ nghi. Nhưng chuyện bày ra trước mắt, Hiểu Lâm không giải thích, Tuệ Minh cũng không có lý lẽ gì để biện minh cho hành động vừa rồi.
Tuệ Minh thở dài, không nói thêm gì, lặng lẽ đến cạnh Hiểu Lâm ôm tay hắn, giọng buồn buồn:
- Nhanh lên đường thôi!
Hiểu Lâm thừa biết điều đó, vì Tuệ Minh làm gì có đồng nào trong người! Tuệ Minh hiện tại không còn biết xấu hổ với Hiểu Lâm nữa, trực tiếp chìa tay ra, đứng trước mặt Hiểu Lâm mà xin tiền, mặt hết sức nham nhở:
- Từ đại gia, người có thể thương tình cho kẻ cơ hàn này một chút bạc được không?
- Bao nhiêu? - Hiểu Lâm đáp gọn.
- Một lạng! - Tuệ Minh nhe răng cười.
- Nửa lạng. Không lấy không cho. - Hiểu Lâm kiên quyết.
- Một lạng. Không cho không lấy! - Tuệ Minh lại mặc cả.
Hiểu Lâm "hừm" một cái:
- Kẻ ăn xin như người cũng thật là đẳng cấp quá rồi đó!
Tìm khắp trần gian chắc cũng không tìm được kẻ ăn xin lại còn mặc cả như Tuệ Minh, lại càng không tìm được kẻ nói một đằng làm một nẻo như Hiểu Lâm. Tuệ Minh có tiền trong tay, lập tức như "chó mọc ngà voi", quầy hàng nào hắn cũng ghé qua xem một chút.
Tuệ Minh mỗi lần vào chợ là vui vẻ hẳn, Hiểu Lâm trông thấy cứ tưởng như chợ là nhà của cậu vậy. Nhưng chắc Hiểu Lâm không biết rằng, đơn giản vì chợ bày bán nhiều thứ đồ ngon, mà Tuệ Minh thì lại là một kẻ phàm ăn thứ thiệt.
Tuệ Minh đi một vòng, trên tay đã ôm khệ nệ mấy túi thức ăn, cứ một chốc cậu lại "mặt dày" xin Hiểu Lâm thêm vài ba lạng bạc. Lướt ngang một hiệu nhỏ bán trang sức, Tuệ Minh đứng lại nhìn chăm chăm vào cặp ngọc bội màu tím xanh, một màu cực hiếm. Cặp ngọc này thực chất là hai mảnh được tách ra từ một thực thể, tách ra thì vô ích nhưng hợp lại thì vô song.
Tuệ Minh ngắm nhìn đến ngơ người, đến khi Hiểu Lâm thúc tay vào người thì cậu mới sực tỉnh. Chủ quầy là một cô gái trẻ, tầm tuổi Tuệ Minh, nhìn thấy Tuệ Minh có vẻ hứng thú với thứ trước mắt như thế, cô liền nắm lấy cơ hội bán hàng:
- Công tử, đây là cặp ngọc Tử Linh, không chỉ vừa đẹp, lại vừa có tính trừ tà cao. Ta thấy người thật hữu duyên, ta có thể bán rẻ cho người!
Tuệ Minh tròn mắt:
- Thật sao? Cặp ngọc này giá bao nhiêu?
Cô gái cười tươi tít mắt, thản nhiên nói:
- Chỉ mười lạng bạc! Là công tử ta mới bán rẻ cho đó, người khác ta bán gấp đôi.
Tuệ Minh lập tức tắt hẳn nụ cười, mặt vô cảm xoay người bước đi, khều Hiểu Lâm:
- Đi thôi!
Cô gái chạy theo nắm lấy vạt áo Tuệ Minh, giảng giải:
- Ấy, công tử, đừng đi vội thế. Ta nói với cậu giá này không đắt đâu!
Tuệ Minh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm:
- Cô nương, mười lạng bạc đủ nuôi nhà ta hai tháng rồi đó.
Cô gái quyết đoán:
- Vậy ta bán cho cậu năm lạng!
Tuệ Minh liếc nhìn cặp ngọc một cái, lại đưa ánh mắt về phía Hiểu Lâm như cầu khẩn. Năm lạng là một cái giá không nhỏ, nhưng so với mớ tiền Tuệ Minh tiêu từ lúc xuất phát đến giờ thì cũng chẳng là bao. Tuệ Minh xin được tiền vui mừng nhảy nhót:
- Cô nương, bán cho ta!
"Tiền trao cháo múc" xong Tuệ Minh cùng Hiểu Lâm lập tức rời đi, cô gái tỏ ra ngơ ngác, nhưng đến lúc thấy bọn hắn đi xa liền lặng lẽ đi theo:
- Không phải người thường!
* * *
Tuệ Minh vừa đi vừa ngắm nghía cặp ngọc trong tay, mắt không rời khỏi một giây nào, suýt thì vấp ngã may mà có Hiểu Lâm giữ lại. Cho đến khi Tuệ Minh ngửi thấy mùi thơm bay ra từ một quán ăn, thấy bên trong hết sức tươm tất, bàn ghế sạch sẽ sáng loáng, lập tức lại kéo Hiểu Lâm vào, miệng hô to:
- Ông chủ, cho hai bát mì lớn!
Hiểu Lâm ngồi vào bàn, không buồn không vui mà hỏi một câu:
- Ngươi mặc cả cũng hay quá nhỉ?
Tuệ Minh vừa ăn bánh trong túi, vừa đáp:
- Ta chỉ thử lòng cô ta một chút, cô ta liền giảm nửa giá không cần nghĩ ngợi, rõ ràng là giá trên trời. Ta nghèo chứ ta đâu có ngốc!
Hiểu Lâm nhếch miệng như thể đang cười, lại mỉa mai:
- Không ngốc mà cuối cùng vẫn mua?
Tuệ Minh đẩy một túi bánh về phía Hiểu Lâm, nói:
- Có lý do, lát nữa sẽ nói cho ngươi biết!
Hai bát mì được bưng ra, khói nóng bốc lên nghi ngút. Tuệ Minh phì phèo thổi, gắp vào miệng rồi còn lấy tay quạt cho bớt nóng, không nhịn được mà cảm thán:
- Aaaa, thật lâu rồi mới được ăn lại mùi vị này, vẫn ngon như ngày nào!
Hiểu Lâm thắc mắc:
- Ngươi từng đến nơi này trước đây?
Tuệ Minh vỗ ngực:
- Ta nói ngươi biết, ta có chỗ nào mà chưa từng ghé qua! Ngươi nghĩ chúng ta chỉ ở một chỗ chữa bệnh thôi à? Những người bệnh liệt giường họ không tự đến được đâu!
Tuệ Minh tu một hơi hết ngụm nước mì cuối cùng, nhìn sang thấy Hiểu Lâm vẫn còn một nửa, lại tiếp tục bày ra vẻ mặt nham nhở. Hiểu Lâm không lạ gì với biểu cảm này của Tuệ Minh, định gọi chủ quán cho thêm một bát thì Tuệ Minh cản lại, coi như giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng.
- Ông chủ, tính tiền! - Tuệ Minh gọi lớn.
- Tổng cộng một trăm quan, đa tạ quý khách!
Hiểu Lâm đang cầm túi tiền lấy ra một trăm quan, tay đột nhiên đau đớn dữ dội, tiền trên tay cũng theo đó mà rơi xuống vang lên tiếng leng keng trên sàn nhà. Tiểu nhị thấy tiền rơi vãi khắp nơi, theo quán tính mà gom lại, vẻ mặt hằn học vô cùng, rõ ràng trong lòng đang chửi mắng Hiểu Lâm là kẻ không ra gì. Tuệ Minh thấy tình thế có chút khó xử, lập tức giảng hòa một câu rồi kéo Hiểu Lâm rời đi.
Ra khỏi khu chợ, tiến vào rừng một chút, Tuệ Minh mới lên tiếng:
- Hiểu Lâm, ngươi sao lại làm như vậy? Mì ở đây đúng là có hơi đắt một chút, nhưng không phải rất ngon sao? Ngươi cần gì phải tỏ ra thái độ xem thường người khác thế?
Hiểu Lâm rõ ràng không có ý xem thường chủ quán, chỉ là một sự cố bất ngờ, nhưng hắn cơ bản không biết giải thích thế nào, vì trước giờ hắn chưa từng khiến ai hiểu lầm đến nỗi cần phải giải thích, nên hắn chỉ đáp gọn:
- Ta không có.
Tuệ Minh thở hắt ra một hơi:
- Hay ta tiêu xài tiền của ngươi như thế ngươi không vui, liền trút giận lên người khác?
Hiểu Lâm cũng chỉ đáp một câu:
- Không có.
Tuệ Minh lộ ra chút buồn bã, hành động vừa rồi đã trực tiếp phá hoại hình tượng của Hiểu Lâm trong lòng cậu. Hiểu Lâm tuy là sát thủ, nhưng không phải kẻ máu lạnh vô nhân đạo, càng không phải kẻ không biết lễ nghi. Nhưng chuyện bày ra trước mắt, Hiểu Lâm không giải thích, Tuệ Minh cũng không có lý lẽ gì để biện minh cho hành động vừa rồi.
Tuệ Minh thở dài, không nói thêm gì, lặng lẽ đến cạnh Hiểu Lâm ôm tay hắn, giọng buồn buồn:
- Nhanh lên đường thôi!
Chỉnh sửa cuối: