_ANH VŨ CHÂU_
Anh vũ lai quá Ngô giang thuỷ,
Giang thượng châu truyền Anh Vũ danh.
Anh vũ tây phi Lũng sơn khứ,
Phương châu chi thụ hà thanh thanh.
Yên khai lan diệp hương phong khởi,
Ngạn giáp đào hoa cẩm lãng sinh.
Thiên khách thử thời đồ cực mục,
Trường châu cô nguyệt hướng thuỳ minh?
(Lý Bạch năm 56 tuổi bị lưu đày đi huyện Dạ Lang tỉnh Quý Châu. Khi chờ đò ngang để qua sông Trường Giang, ông làm bài này)
_BÁ LĂNG HÀNH TỐNG LIỆT_
Đình Bá Lăng cùng ông tiễn biệt
Sông Bá trôi nước xiết mênh mông
Trên cây cổ thụ không bông
Cỏ xuân dưới đất như lồng xót thương
Người đất Tần, rẽ đường nào vậy?
Đáp đường xưa Vương Xán vào nam
Xa xôi diệu vợi vô vàn!
Mây chiều đang nổi trên hoàng cung đây
Chia tay đứt ruột lúc này
"Ly ca" ai hát càng day dứt buồn.
(Bá Lăng ở hướng đông nam, cách kinh thành Trường An khoảng 30 dặm, có sông Bá chảy qua. Trên bờ khúc sông này có lăng vua Hán Văn Đế, nên chỗ này kêu là Bá Lăng)
_BA NỮ TỪ_
Dòng Ba xiết như bắn
Người Ba đi như bay
Tháng mười ba ngàn dặm
Bao giờ chàng về đây?
(Ba là tên một nước thời cổ, nay là huyện Ba Trung, tỉnh Tứ Xuyên)
_BẢ TỬU VẤN NGUYỆT_
Trên trời trăng có đã bao lâu?
Ta nín hơi men hỏi mấy câu;
Trắng tỏ người nguyên vin chả được,
Người đi trăng cứ nhẩn theo sau;
Trong như miếng kính bên lầu ngọc,
Khói tạnh thanh huy mới rõ mầu;
Mặt biển những trông khi tối mọc,
Cõi đời nào biết lúc mờ đâu;
Xuân thu đã lộn chầy con thỏ,
Chị cuội cùng ai dãi gót đầu;
Trăng cũ người nay nào kẻ biết,
Trăng nay người cũ vẫn soi nhau;
Người nay người cũ chừng bao chốc,
Soi bóng trăng già vẫn thế âu;
Những ước khi ca cùng lúc ẩm,
Trăng soi một mảnh, rượu lưng bầu.
_BẠCH ĐẦU NGÂM_
Sông Cẩm chảy về đông,
Uyên ương giữa sóng vần.
Trống đậu cây cung Hán,
Mái đùa cỏ đất Tần.
Thà chết vạn lần lông cánh nát,
Trong mây quyết chẳng chịu lìa thân.
A Kiều ngày ấy lòng ai oán,
Trường Môn chiều vãn dạ bần thần.
Những mong mưa móc thêm nồng thắm,
Mua lấy thơ văn chẳng ngại ngần.
Tương Như được vàng nhờ thừ phú,
Sớm Sở tối Tần sinh dị tâm.
Mậu Lăng hồng phấn những toan cưới,
Văn Quân nhân tặng Bạch đầu ngâm.
Về đông nước chẳng về tây được,
Rừng xưa hoa thẹn rụng âm thầm.
Thố ti vốn vô tình,
Mặc gió đưa lay lắt.
Ai xui cành nữ la,
Bên hoa đến quấn chặt.
Lòng hoa còn thủy chung,
Lòng người chẳng son sắt.
Long tu chiếu cũ xin đừng cuốn,
Mặc cho tơ nhện đến giăng đầy.
Hổ phách gối xưa hãy giữ lại,
Trong mơ có lúc lại về đây.
Bỏ vợ mà đi khôn trở lại,
Đổ nước vớt lui há được đầy?
Xưa nay đắc ý không ruồng rẫy,
Thanh Lăng duy chỉ thấy đài đây.
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
_BẠCH LỘ TƯ_ Bạch lộ há thu thuỷ,
Cô phi như truỵ sương.
Tâm nhàn thả vị khứ,
Độc lập sa châu bàng.
_BẠCH VÂN CA TỐNG LƯU THẬP LỤC QUY SƠN_
Non Sở non Tần mây trắng bay,
Theo chàng khắp chốn ruổi dặm dài,
Ruổi dặm dài.
Chàng vào trong núi Sở,
Mây cũng theo chàng vượt sông Tương.
Bờ sông Tương,
Quỷ núi thương,
Mây trắng chẳng ở, theo đi xa.
_BẮC PHONG HÀNH_
Cửa nhà nghèo đuốc rồng nào đến
Buổi mai về nắng sớm cũng giăng
Trời trăng lánh chốn này chăng
Chỉ nghe gió bấc hung hăng thét gào
Núi Yên Chi tuyết rơi như bão
Đài Hiên Viên sụp đổ tung bay
Đất trời vào tháng mười hai
U Châu thiếu phụ mày ngài buồn xo
Mãi âu lo không còn đùa nữa
Nhớ trượng phu tựa cửa ngóng trông
Chàng còn ở tận Trường Thành
Người đi đi mãi vắng tanh đường về
Nhớ lại hôm phu thê đưa tiễn
Cầm tay chàng bịn rịn luyến thương
Trượng phu lúc sắp lên đường
Tuốt gươm thề chốn biên cương giết thù
Người đi xa nay còn để lại
Túi đựng tên cùng với đồ dùng
Nhện giăng bụi bám tứ tung
Túi thì trống rỗng, tên cùng người đi
Chốn sa trường thân tuy dũng mãnh
Chiến đấu hoài chết mất còn đâu
Sông Hoàng đất trũng bấy lâu
Nhưng rồi có thể cùng nhau lấp đầy
Gió bấc ơi giận lây thổi mãi
Đem lạnh về tuyết rải khắp nơi
Buồn này trách đất oán trời
Trượng phu đã chết một đời cô đơn.
_BI CA HÀNH_
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Chủ nhân sẵn rượu rót tràn cho
Hãy nghe tôi hát khúc buồn lo
Buồn mà không hát cười không được
Thiên hạ có ai người hiểu cho
Tôi có đàn ba xích
Bạn có rượu trăm chung
Đàn kêu rượu uống hợp cùng với nhau
Một chén có đáng vào đâu
Làm sao sứt mẻ trăm cân vàng ròng
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Trời tuy trường
Đất tuy cửu
Vàng ngọc đầy nhà không thể giữ
Giàu có trăm năm rồi được gì
Đời người một lần ai cũng tử
Dưới trăng vượn hú ôi sầu bi
Uống đi cho hết rượu trong ly
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Phượng hoàng bất chí biết đường mô
Vi Tử đến rồi Kỳ Tử nô
Hán Đế nhớ gì Lý Lăng cũ
Sở Vương đày ải Khuất Nguyên xưa
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Lý Tư nhớ lại hối đã đành
Không để tấm thân ngoài hư danh
Ngũ hồ nương mây thuyền Phạm Lãi
Thân thoái khi công toại danh thành
Kiếm, lợi cho một người
Sách, để lại họ tên
Ban ơn rồi lại bỏ quên
Đoán người khi đã ở bên nhau thường
Râu vàng cùng với đầu đen
Tiện nghi phương bá nhanh chân chiếm liền
Nho sinh này hỡi nho sinh
Đừng lừa tóc bạc mà mang tội trời.
_BIỆT ĐÔNG LÂM TỰ TĂNG_
Đông Lâm tống khách xứ,
Nguyệt xuất bạch viên đề.
Tiếu biệt Lư sơn viễn,
Hà phiền quá Hổ khê.
OK! HẾT PHẦN 1 RỒI, ĐỌC ĐƯỢC ĐẾN ĐÂY CHẮC BỢN GIỎI LẮM HENG :)
- THE End_