

Tâm Ma
Tác giả: Trúc Châu
Thể loại: Truyện ngắn
Số chương: 2
Tác giả: Trúc Châu
Thể loại: Truyện ngắn
Số chương: 2
Chương 1:
Đã lâu rồi, tôi và em mới có thể thu xếp để trở về quê. Sau khi chia tay anh, tôi rơi vào suy sụp, tôi luôn thường trực cảm giác sợ hãi, ban đêm thường thức trắng hoặc giấc ngủ cứ chập chờn. Thấy tôi ngày càng tiều tụy, sức khỏe ngày càng hao mòn, em đã quyết định đưa tôi về quê để tịnh dưỡng cho tốt.
Chị em tôi ra bến xe, người đông nghẹt, chen chúc nhau, đông người như vậy nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy cô đơn đến lạ kỳ. Tôi giống như một cái xác không hồn, em lôi tôi đi khắp nơi, đi mua vé xe, đi tìm chỗ ngồi, đi mua bánh mì để cho tôi ăn. Khi cả hai chị em đã yên vị trên ghế, em đưa tôi một miếng bánh mì, em bảo:
"Chị ăn đi, đừng để đói bụng sẽ bị say xe. Chị nhìn em này, chị có khó chịu trong người không?"
Tôi đưa mắt nhìn em mình, cố gắng tập trung nhìn sâu vào đôi mắt em, tôi thấy em đầy lo lắng, cả chút sợ hãi nữa. Tôi hơi xúc động, hơi nghẹn tại cổ họng, tôi nói lí nhí không ra tiếng:
"Chị không sao, em đừng lo".
Em lo lắng cho tôi hết lòng, nhìn tôi có lẽ em sợ tôi sẽ đổ bệnh nặng, hoặc là không còn thiết sống nữa, sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. Lúc nào em cũng bên tôi, quan sát tôi từ mọi phía, tôi nhận biết được điều đó nên cố gắng vận dụng hết sự tỉnh táo còn lại để có thể đặt mình trong tầm mắt của em.

Chẳng mấy chốc, xe đã ghé bến tại quê nhà, đường đi dài khiến em và tôi rất mệt. Rời khỏi thành phố phồn hoa, trở về lại ngôi nhà cũ tất cả nghe sao thân quen đến như vậy. Hai chị em đi bộ từ đầu đường vô nhà, trước mắt đã hiện ra hàng rào bông bụp, bước qua cổng rào xiêu vẹo, khung cảnh hoang tàn quá. Không biết có phải vì sự đổ vỡ trong lòng hay không sao trước mắt tôi cái gì cũng sụp đổ, tan hoang như thế.
Lấy chiếc ghế, phủi vội lớp bụi phía trên, em kêu tôi ngồi xuống. Em bảo tôi:
"Chị phải ngồi yên ở đây. Em dọn dẹp nhanh lắm. Rồi em nấu cơm cho chị ăn".
Tôi không cảm thấy đói, tôi đưa tay vào túi áo móc ra khúc bánh mì lúc sáng, tôi nói với em:
"Chị không đói, khúc bánh mì lúc sáng em đưa chị vẫn còn đây".
Em đến gần tôi, lấy khúc bánh mì trên tay tôi, em hơi giận nói:
"Bánh mì để từ sáng tới giờ, sao chị ăn được, để em lấy bánh khác cho chị. Chị nhớ ngồi yên ở đây."
Đã lâu rồi không về, nhà cửa đều bám bụi đầy, em loay hoay dọn dẹp. Tôi ngồi thừ ra ở đó, tôi không biết mình phải làm gì. Chợt hình ảnh hai chị em tôi lúc nhỏ như hiện ra trước mắt. Hai chị em tôi đang đào đất để trồng những bông hoa cúc vàng. Tôi cảm thấy mình vui lắm, lúc nhỏ vô tư, không có phiền não khổ đau. Hình ảnh hai chị em tôi mờ dần, trời hình như là đã chập choạng tối. Bỗng lúc ấy tôi nghe tiếng nói bên tai rất nhỏ:
"Ra vườn chơi đi, lúc nhỏ hay ra vườn chơi lắm mà".
Vậy là tôi chợt nhớ lại, lúc nhỏ chị em tôi thường ra vườn để chơi, đi xuyên qua vườn sẽ tới con đường nhỏ dẫn ra ruộng. Ở đó có một cái cây rất to, cây Vông Nem cổ thụ, đó là nơi là tụi con nít chúng tôi hay tụ tập lắm.
Trong vô thức, tôi lại nghe tiếng nói đó, thế là tôi đứng lên đi trong vô định. Tôi đi mãi, đi mãi, cảm giác đi lâu lắm mới có thể đến được chỗ cây Vông Nem, trời bắt đầu tối rồi. Tiếng nói ngày càng rõ hơn:
"Đi nhanh lên đi sắp tới rồi".
Bước đi trên những đám cỏ tàu khô cháy, tôi cảm giác như mình đang quay lại tuổi thơ, chúng tôi những đứa trẻ từng chạy trên đôi chân trần, chơi vui suốt ngày mãi mà không chán. Đi lâu rồi tôi cảm thấy rất mệt, "Có lẽ sức mình quá yếu, nên mới kiệt sức như vậy" tôi thầm nghĩ.
Tôi chợt nhớ đến giọng nói đã kêu tôi đi, tôi lên tiếng hỏi:
"Là ai vậy, ra đây đi, tôi tới rồi".
Không gian im lặng quá, vẫn là cây Vông Nem trước đây nhưng sao xung quanh nhiều cây cỏ đến như vậy. Cây cỏ mọc um tùm làm che khuất đi cả lối đi ra ruộng rồi sao. Sao không thấy ai trả lời nữa. Là ai đã kêu mình ra đây. Tôi mơ hồ không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Tôi chợt nhớ đến kỷ niệm thật đẹp của bọn trẻ chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi thường lấy lá vông nem làm tiền để mua thức ăn. Lúc đó tôi luôn cố gắng nhặt thật nhiều lá vông nem để làm tiền, rồi chia cho em mình. Tôi như thấy lại hình ảnh của ngày xưa, cả đám bày đồ hàng, đứa thì bán xôi, đứa thì bán bánh mì, đứa hình bán nước. Tuổi thơ vui biết chừng nào, sao giờ đây tôi lại phải gặp nhiều đau khổ đến như vậy. Bất giác tôi rơi nước mắt.
Tôi chợt nghe tiếng nói ấy, giọng nói như thỏ thẻ:
"Lại đây chơi đi."
Tôi nhìn xuống tay mình, trong lòng bàn tay là những chiếc lá Vông Nem. Tôi có tiền rồi, tôi lại có thể đi mua đồ ăn. Tôi sẽ mua món ngon cho em của mình. Tôi tiến lại gần đến gốc cây cổ thụ.
(Còn tiếp)