ĐAU KHỔ
Một người cục mịch có thể đi khắp nơi tìm lấy những điều vui thú, nhưng những tâm hồn tế nhị thì đau khổ nhiều. (Louis Philippe)
Lòng trắc ẩn tự nhiên của con người ở những kẻ thô lỗ thì ít, mà ở trong những con người được đào dưỡng thì nhiều. Chính sự đào dưỡng đó lại làm cho họ đau khổ hơn. (Euripide)
Cõi nhân thế này đau khổ nối tiếp đau khổ, ngày nối tiếp ngày, phiền muộn nối tiếp phiền muộn. (Lamartine)
Đời là một cõi để cười và buồn. (A. Einstein)
Người ta nghe trời mưa chứ không nghe tuyết rơi, người ta lớn tiếng than van những ưu phiền nhỏ nhặt nhưng lặng thinh về nỗi đau lớn lao. (B. Auerbach)
Có người khóc vì hạnh phúc, nhưng không có nước mắt trong những tai họa lớn lao. (Doudeauville)
Phải chăng chính sự đau khổ đã làm con người trở thành cao quý, tốt đẹp nhất? Con người phải hãnh diện vì được đau khổ. Con người bất diệt bởi vì con người đau khổ. (Phạm Công Thiện)
Không gì làm cho ta được cao thượng bằng một niềm đau khổ lớn lao. (A. Musset)
Tôi yêu quý sự cao cả trong nỗi đau thương của con người. (A. Vigny)
Thế giới này là một nơi đầy gian nan mà con người sinh ra là để chịu sự đau khổ như những tia sáng để bay trong không gian. (E. Rostand)
Sự đau khổ chỉ giết những kẻ yếu đuối và những kẻ ấy không đáng sống. (Phạm Công Thiện)
Những ai chưa từng đau khổ không xứng đáng với hạnh phúc họ đang hưởng. (Ugo Foscolo)
Muốn được hạnh phúc đến độ nào, người ta phải đau khổ đến độ đó. (Edga Poe)
Con người vốn cam chịu mọi thứ áp đặt của thiên nhiên và của con người. Một đứa bé vừa mới sinh ra đời cũng đã có sự tranh đấu gay go, tranh đấu để biết lật, biết ngồi, biết bò, biết đứng, biết đi, biết nói.. tranh đấu để thoát khỏi mọi chứng bệnh tật, tranh đấu mãi mãi để cho hòa hợp với cộng đồng loài người.
Mọi tôn giáo, mọi triết thuyết, mọi vĩ nhân đều nói: "Con người sinh ra là để chịu những đau khổ."
Điều ấy hiển nhiên như một công lý, như một định đề. Nhiều người im lặng mà chấp nhận, bởi vì có nói cũng bằng thừa! Nhưng.. cái đau khổ ấy mới là ý nghĩa của cuộc sống.
Một đời hoạt động như Césa, Alexandre, Thành Cát Tư Hãn, Napoléon.. họ không có tiếng rên siết, nhưng nỗi đau đã ẩn ước trong mỗi cử chỉ, trong cách nhìn, trong cách suy nghĩ, cách lo toan.
Đồng tiền của Césa đúc ra không được người Israel thừa nhận. Quân đội của Alexandre đến phía Tây Ấn Độ gặp sự kháng cự mãnh liệt và sự biến động ở quê nhà đành phải rút về.
Thành Cát Tư Hãn lúc còn trẻ bị các bộ lạc khác áp chế, người yêu bị cướp đoạt. Hoàng hậu Joséphine đã phản bội Napoléon dẫn đến cuộc thất bại liên tục, cuối cùng sống lưu vong cơ khổ trên đảo Sainte Héleine..
Những con người có sức vá trời lấp biển càng gặp nhiều trở ngại và càng thấm thía. Sự đau khổ đeo đẳng con người như bóng với hình.
Nhưng.. chả lý chúng ta khoanh tay bó gối để chấp nhận sự đau khổ giày vò? Chúng ta phải cố gắng vươn vượt.
"Đời là một trường tranh đấu."
"Chiến đấu không gian nan thành công không vinh quang."
Từ người bình dân cho đến những vị quyền quý cao sang cũng đều phải đem hết tâm lực của mình ra để chiến đấu với nghịch cảnh.
Sự đau khổ đối với tâm hồn mẫn cảm nó có một thú riêng, bởi vì họ đã đạt đến một nghệ thuật sống cao siêu, họ tuy quằn quại nhưng không rên siết, tuy xót xa bức xúc nhưng không chạy trốn.
Chạy đâu và trốn đâu, trong khi đau khổ là nỗi tràm thống ở nội tâm?
Họ đau khổ là nhận thấy kiếp nhân sinh có nhiều "trái tai gai mắt", có nhiều điều phiền ý.
Có thể họ đau khổ vì tình yêu, đau đớn vì một cuộc nội chiến, đau xót vì thấy nhiều gia đình thiếu ăn thiếu mặc, đau thương vì thấy một xã hội bất công..
Chúng ta là những người hẹp hòi hơn nhưng cũng vướng mắc những đau khổ bất thường: Trong gia đình có một đứa con hư hỏng, cảnh nhà sa sút khó khăn, có một số nợ không trả được đang bị người ta nhiếc móc, con cái học không đến nơi đến chốn, bệnh tật.. Vô số việc bất như ý.
Nhà Phật gọi đau khổ là phiền não, sự ngu tối là vô minh, những gì thuộc bất hạnh tội lỗi là địa ngục. Nhà Phật chủ trương dùng trí tuệ để kiến giải những u uất đó, dùng việc làm nhân chánh để giải trừ nghiệp chướng. Dù sao đó cũng là phương pháp tranh đấu? Còn chúng ta?
Phải chấp nhận rằng cuộc sống mà không nếm mùi vị của đau khổ thì vô vị biết bao?
Người ta kể rằng một người Mỹ nào đó từ hồi nào sống trong cảnh dư dả sung túc, chuyện gì cũng được như ý nên không biết đau khổ là gì, anh ta liền gọi vài bạn thân đến cừu giùm anh khi anh thắt cổ tìm cảm giác chết!
Một bức tranh mọi nét đều chân phương, đều chính xác thì những bức tranh ấy không còn có vẻ nghệ thuật nữa. Cho nên họ vẽ cái gì đó phải khiếm khuyết một chút: Mặt trời không tròn, mặt nước không có sóng, nhánh cây không khúc khuỷu.. suy ra đời sống con người cũng vậy.
Bởi vậy có một triết gia nói: "Kẻ nào vượt qua được mọi trở lực trong đời là phi thường đã đành, kẻ nào giữ được sự bình thường trong đời cũng là bậc phi thường."
Cái phi thường của loại người trên ta thấy rất nhiều, cái phi thường của loại người dưới tựa hồ như không ai.
Ai trong đời không tao ngộ một vài khó khăn? Không có một vài biến cố trọng đại?
Không chạy loạn thì cũng bị cướp đến nhà, không thì cũng gặp tai nạn. Đời này biết bao nhiêu là tai nạn? Gặp đau khổ chúng ta có dịp thử thách chính mình, mới thấy cái "phong vị của đau thương" mà có người cho đó là cái thú.
Nhờ khổ đau mà con người được tôi luyện thêm dạn dày. Chính đau khổ đã tạo con người thêm tính cao thượng.
Cao thượng là một trong những đức tính có giá trị, vừa có giá trị nghệ thuật, vừa có giá trị đạo đức. Tình yêu, tình bằng hữu được xây dựng trên tính cao thượng.
Cụ Phan Bội Châu nói: "Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai."
Hoặc nói: "Bốn mùa ví phỏng xuân đi hết, góc núi ai hay sức lão tùng."
Biết bao gương danh nhân kim cổ từ trong cảnh khổ ải lầm than đã cố gắng đem hết sức mình ra chiến đấu với nghịch cảnh không một chút nản lòng cuối cùng cũng đạt đến cái đích như ý.
Cái tinh lực vô cùng thượng thừa của con người là dám đương đầu với mọi trở ngại. Với thiên nhiên họ dám lấn từng tấc đất, với bờ biển, bờ sông, bìa rừng vách núi, họ dám tấn công với dã thú để tìm lấy một sự yên ổn.
Hiện nay trên địa cầu chưa có một thước vuông đất nào mà con người chưa đặt chân đến. Sự thành tựu ấy là nhờ con người chiến thắng được đau khổ.
Để kết luận bài này, chúng ta tâm niệm mấy điều:
Mọi tôn giáo, mọi triết thuyết, mọi vĩ nhân đều nói: "Con người sinh ra là để chịu những đau khổ."
Điều ấy hiển nhiên như một công lý, như một định đề. Nhiều người im lặng mà chấp nhận, bởi vì có nói cũng bằng thừa! Nhưng.. cái đau khổ ấy mới là ý nghĩa của cuộc sống.
Một đời hoạt động như Césa, Alexandre, Thành Cát Tư Hãn, Napoléon.. họ không có tiếng rên siết, nhưng nỗi đau đã ẩn ước trong mỗi cử chỉ, trong cách nhìn, trong cách suy nghĩ, cách lo toan.
Đồng tiền của Césa đúc ra không được người Israel thừa nhận. Quân đội của Alexandre đến phía Tây Ấn Độ gặp sự kháng cự mãnh liệt và sự biến động ở quê nhà đành phải rút về.
Thành Cát Tư Hãn lúc còn trẻ bị các bộ lạc khác áp chế, người yêu bị cướp đoạt. Hoàng hậu Joséphine đã phản bội Napoléon dẫn đến cuộc thất bại liên tục, cuối cùng sống lưu vong cơ khổ trên đảo Sainte Héleine..
Những con người có sức vá trời lấp biển càng gặp nhiều trở ngại và càng thấm thía. Sự đau khổ đeo đẳng con người như bóng với hình.
Nhưng.. chả lý chúng ta khoanh tay bó gối để chấp nhận sự đau khổ giày vò? Chúng ta phải cố gắng vươn vượt.
"Đời là một trường tranh đấu."
"Chiến đấu không gian nan thành công không vinh quang."
Từ người bình dân cho đến những vị quyền quý cao sang cũng đều phải đem hết tâm lực của mình ra để chiến đấu với nghịch cảnh.
Sự đau khổ đối với tâm hồn mẫn cảm nó có một thú riêng, bởi vì họ đã đạt đến một nghệ thuật sống cao siêu, họ tuy quằn quại nhưng không rên siết, tuy xót xa bức xúc nhưng không chạy trốn.
Chạy đâu và trốn đâu, trong khi đau khổ là nỗi tràm thống ở nội tâm?
Họ đau khổ là nhận thấy kiếp nhân sinh có nhiều "trái tai gai mắt", có nhiều điều phiền ý.
Có thể họ đau khổ vì tình yêu, đau đớn vì một cuộc nội chiến, đau xót vì thấy nhiều gia đình thiếu ăn thiếu mặc, đau thương vì thấy một xã hội bất công..
Chúng ta là những người hẹp hòi hơn nhưng cũng vướng mắc những đau khổ bất thường: Trong gia đình có một đứa con hư hỏng, cảnh nhà sa sút khó khăn, có một số nợ không trả được đang bị người ta nhiếc móc, con cái học không đến nơi đến chốn, bệnh tật.. Vô số việc bất như ý.
Nhà Phật gọi đau khổ là phiền não, sự ngu tối là vô minh, những gì thuộc bất hạnh tội lỗi là địa ngục. Nhà Phật chủ trương dùng trí tuệ để kiến giải những u uất đó, dùng việc làm nhân chánh để giải trừ nghiệp chướng. Dù sao đó cũng là phương pháp tranh đấu? Còn chúng ta?
Phải chấp nhận rằng cuộc sống mà không nếm mùi vị của đau khổ thì vô vị biết bao?
Người ta kể rằng một người Mỹ nào đó từ hồi nào sống trong cảnh dư dả sung túc, chuyện gì cũng được như ý nên không biết đau khổ là gì, anh ta liền gọi vài bạn thân đến cừu giùm anh khi anh thắt cổ tìm cảm giác chết!
Một bức tranh mọi nét đều chân phương, đều chính xác thì những bức tranh ấy không còn có vẻ nghệ thuật nữa. Cho nên họ vẽ cái gì đó phải khiếm khuyết một chút: Mặt trời không tròn, mặt nước không có sóng, nhánh cây không khúc khuỷu.. suy ra đời sống con người cũng vậy.
Bởi vậy có một triết gia nói: "Kẻ nào vượt qua được mọi trở lực trong đời là phi thường đã đành, kẻ nào giữ được sự bình thường trong đời cũng là bậc phi thường."
Cái phi thường của loại người trên ta thấy rất nhiều, cái phi thường của loại người dưới tựa hồ như không ai.
Ai trong đời không tao ngộ một vài khó khăn? Không có một vài biến cố trọng đại?
Không chạy loạn thì cũng bị cướp đến nhà, không thì cũng gặp tai nạn. Đời này biết bao nhiêu là tai nạn? Gặp đau khổ chúng ta có dịp thử thách chính mình, mới thấy cái "phong vị của đau thương" mà có người cho đó là cái thú.
Nhờ khổ đau mà con người được tôi luyện thêm dạn dày. Chính đau khổ đã tạo con người thêm tính cao thượng.
Cao thượng là một trong những đức tính có giá trị, vừa có giá trị nghệ thuật, vừa có giá trị đạo đức. Tình yêu, tình bằng hữu được xây dựng trên tính cao thượng.
Cụ Phan Bội Châu nói: "Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai."
Hoặc nói: "Bốn mùa ví phỏng xuân đi hết, góc núi ai hay sức lão tùng."
Biết bao gương danh nhân kim cổ từ trong cảnh khổ ải lầm than đã cố gắng đem hết sức mình ra chiến đấu với nghịch cảnh không một chút nản lòng cuối cùng cũng đạt đến cái đích như ý.
Cái tinh lực vô cùng thượng thừa của con người là dám đương đầu với mọi trở ngại. Với thiên nhiên họ dám lấn từng tấc đất, với bờ biển, bờ sông, bìa rừng vách núi, họ dám tấn công với dã thú để tìm lấy một sự yên ổn.
Hiện nay trên địa cầu chưa có một thước vuông đất nào mà con người chưa đặt chân đến. Sự thành tựu ấy là nhờ con người chiến thắng được đau khổ.
Để kết luận bài này, chúng ta tâm niệm mấy điều:
* Phải chấp nhận sự đau khổ luôn có mặt ở mỗi con người, nhưng phải xem đó là một thứ trò chơi trong cuộc cút bắt, một bài toán tầm thường trong cuộc thi tuyển, không nên sợ hãi chạy trốn (vì chạy trốn nó sẽ đuổi theo), mà phải bình tĩnh đương đầu với nó.
* Đau khổ là chất xúc tác làm cho tinh thần chúng ta sung kiện, hăng hái để chiến đấu và chiến thắng.
* Chỉ có đau khổ mới thấy tinh thần lạc quan của mỗi người. Và chỉ có đau khổ làm cho cuộc sống của mỗi cá nhân càng thêm giá trị .