- -
(Trở lại quá khứ lúc Lạc Phong tìm cậu)
Lạc Phong đi tìm kiếm khắp nơi, hắn đã liên hệ với tất cả những người mà cậu quen nhưng cậu vẫn không có một chút tin tức.
Lạc Phong giận chính mình, hắn thật ngu ngốc, tài liệu quan trọng nhất lại để cậu nhìn thấy. Nhưng sự việc đã qua, hắn đâu thể thay đổi được.
Lái xe vòng vòng, hắn cũng không biết mình đi đâu. Dừng lại trước cửa hộp đêm, bước xuống, lòng xao xuyến, đi vào.
Trong hộp đêm, hắn mới bước vào đã nghe thấy sự ồn ào, ầm ĩ, thấy đủ loại người đang đứng nhảy trên sàn kia. Nhíu mi một cái, hắn bước đến bàn rượu, ngồi xuống.
Phục vụ viên bước đến, đưa thực đơn. Hắn nhìn, gọi một chai vodka loại nặng. Hắn muốn mình say để quên đi cậu, giờ đây, trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng cậu mà thôi.
Đưa lại thực đơn, hắn liếc xa những người đang trên sàn nhảy. Trong hộp đêm, tiếng nhạc chói tai, tiếng kêu gào của nhưng thanh niên đua đòi, Lạc Phong chỉ liếc qua, như có như không nhìn.
Một lúc sau, nhân viên đưa tới đồ hắn gọi. Nhắm nháp ly rượu vang, Lạc Phong dường như quên hết với thế giới bên ngoài. Giờ khắc này, tâm anh toàn là bóng dáng cậu. Mượn rượu muốn quên đi, nhưng nó càng hiện rõ hơn, từng ngày bên cậu, những hình ảnh của thời khắc đẹp nhất hắn bên cậu.
Hắn vẫn ngồi đó, lặng lẽ uống từng ly rượu tràn, bất ngờ, một cô gái đến trước mặt anh. Ngồi xuống, vẫy tay nhân viên, nhẹ giọng nói gì đó với họ, rồi lại nhìn hắn.
Lạc Phong không quan tâm ai trước mặt, hắn tiếp tục uống. Người đàn bà kia cũng không nói, chỉ đến khi phục vụ đưa cho người đó cái ly, cô mới nói: "Tôi ngồi uống cùng anh được chứ."
Liếc qua khuôn mặt trắng bệch kia, hắn như ảo tưởng đến khuôn mặt cậu đang khóc rất nhiều, thì thào: "Cảnh Du, Cảnh Du, cậu ở đây sao.. Cảnh Du."
Người kia thấy hắn không trả lời cô ta mà như đang gọi tên người khác, nhướm mày, tự tay rót một ly.
Người con gái này nhìn thoáng qua như đã hai năm, hai sáu tuổi. Nhưng để ý kĩ, có lẽ có thể đoán chính xác được, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ trung của tuổi trẻ.
Đúng vậy, người phụ nữ này là Trần Tuyết, cô mới hai mươi tuổi. Cuộc sống quá khó khăn, Trần Tuyết cô mới học cách tự mạnh mẽ để vượt qua mỗi ngày. Nhưng không ngờ, một cô gái đầy mạnh mẽ kia lại có một ngày như vậy..
Trước kia, cô luôn hướng đến cái tốt đẹp, cái tươi sáng. Nhưng từ lúc cô nghe bác sĩ nói: "Cô bị ung thư phổi, nếu trị liệu, cô có thể sống được hơn hai năm, còn không tôi nghĩ nên báo cho gia đình để chuẩn bị trước tâm lý.."
Trần Tuyết nghe những lời đó như sét đánh trời quang. Cô là trẻ mồ côi, sống đơn thân, làm gì có gia đình. Một năm sao, cô chỉ sống được một năm nữa hay sao.
Trần Tuyết không cam lòng, cô bước đến hộp đêm để giải tỏa tâm trạng. Vừa nhìn qua, cô dừng như đã bị cuốn hút bởi con người mang vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ kia. Nhìn qua là biết nhị thế tổ của nhà ai. Nhưng tâm trạng hắn ta không được tốt. Cô nghĩ chắc là thất tình đi, vậy tình một đêm với hắn chắc không sao. Dù sao mình cũng sắp chết, sao không moi móc ít của hắn kéo dài sự sống của mình chứ, ha.
Bước đến bên bàn, Trần Tuyết khẽ cười, ngồi xuống nhưng người đàn ông này như không để ý. Buộc phải mở miệng trước, nhưng nào ngờ hắn vẫn bơ cô. Lồng ngực tức giận, cô nghĩ sao hôm nay suy thật vậy. Đi khám sức khỏe người bảo sắp chết. Đến bar đêm gặp tên giả câm giả điếc.
"Nè, anh thất tình sao, thật tội nghiệp, ha ha.." Trần Tuyết lời nói như châm chọc. Tay nâng cốc rượu uống cạn một hơi, uống xong mới bắt đầu để ý đến người trước mặt.
Mắt hắn như đỏ rực, cô sợ đến tái mặt, lại nghe thấy tiếng gầm: "Cút.."
Trần Tuyết mặc kệ hắn, vẫn thản nhiên ngồi đó. Thất tình thôi mà, có là gì với người sắp chết như cô. Tiếp tục rót vào ly của mình, cô nói tiếp: "Ha ha, nhìn anh giàu thế này lại bị người đá, buồn cười thật.."
Lạc Phong không muốn để ý đến lời Trần Tuyết nữa, nhưng cô nói mỗi câu như cậu đang nói với hắn vậy. Lời nói như con dao đâm sâu vào tim anh, cô nói càng nhiều, thì tim anh càng nhiều vết thương.
"Cảnh Du.. cậu không thương tôi thật sao.. ực.." Nói nhảm một mình, hắn uống cho đến khi thần trí đã mơ hồ.
Trần Tuyết ngồi bên cạnh nghe hắn nói, nghĩ lại cuộc đời mình. Hai thân phận một giàu một nghèo, nhưng đâu thoát khỏi số phận định đoạt. Lắc lắc đầu cười, nụ cười kia như cười nhạo số phận mình vậy.
Thanh toán tiền xong, cô đỡ hắn ra xe của hắn. Nhìn chiếc siêu xe, cô thật cảm thán. Cũng may cô lục được ví của hắn, nếu không, hai người hôm nay đứng đường mất, dù sao, cô sao đủ tiền trả nổi chai rượu đắt vậy.
Càng làm cô đỏ mắt hơn là thấy được bưu thiếp của hắn. Tổng giám đốc Lạc thị a, thật không ngờ được cô lại bắt được con cá to như vậy. Cứ thế đưa Lạc Phong vào xe, cô lái xe hắn đến khách sạn gần đây.
Lạc Phong trên đường như có như không tỉnh táo, hắn thấy một người lái xe kia, không ngừng liên tưởng tới cậu.
Khoác tay Lạc Phong vào phòng thuê bên trong khách sạn. Đưa hắn lên trên giường, cô mới thở một hơi. Đang đứng dậy đi vào phòng tắm, Trần Tuyết bị một bàn tay mạnh mẽ lôi cô lại. Chưa kịp suy nghĩ, cô đã nằm lên trên người Hàn Phong, nghe hắn nói thiết tha: "Cảnh Du, không được đi, không cho phép em rời khỏi tôi.."
Vừa nói hắn vừa lột hết đồ cô ra, đè lên người..
(
Đam mỹ chắc không kể dài dòng chỗ này. Mọi người tự hiểu.)
- -