

Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương,
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
Ngỡ mặt đất phủ sương,
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
Cổ nhân vẫn thường xem phong hoa tuyết nguyệt (gió - hoa - tuyết - trăng) là đề tài hoàn mỹ cho thi ca, bích họa. Một bức tranh thanh nhã tuyệt sắc trong sự mê hoặc của đêm. Ánh trăng tắm đẫm cảnh vật cỏ cây, len vào đó là chút gió hiu hiu, là những bông tuyết phất phới bay như mê hoặc tâm hồn con người.
* * *
Trong tiên cảnh ấy, lòng người dễ nảy sinh những bùi ngùi, những chiêm nghiệm, những hoài nhớ về một thời đã qua. Có kẻ tha hương lữ khách nhớ quê nhà, nhớ nước non trùng điệp, có kẻ nhớ tri âm tri kỉ từng một thời đàm đạo thi ca nhạc họa. Lại có kẻ nhớ về những mối tình thề hẹn dưới trăng, nguyện suốt kiếp tình chung mà vẫn phải xa lìa. Thế nên, tâm trạng cảnh vật bao giờ cũng đồng điệu với tâm hồn con người.
* * *
Cảnh đẹp, nhưng cái lạnh lẽo cô đơn lại gieo vào lòng người những ưu tư sâu sắc. Con người đứng giữa bao la của gió, hoa, tuyết, trăng mới thấy mình cô đơn và nhỏ bé biết bao trong chốn hồng trần này.
Lời bài hát:
Là trăng treo giữa trời sáng soi trong đêm dài
Là hoa rơi xuống bùn vẫn ươm màu tươi thắm
Là vi vu gió nhẹ lướt qua bên sơn hà
Là tuyết rơi phủ đầy mái hiên khi đông vừa sang
Non cao sừng sững, lúc thăng lúc trầm
Ung dung ngạo nghễ, lúc đêm lúc ngày
Cô đơn mỏi gối, lúc xa lúc gần
Bao la trời biển, lúc vơi lúc đầy
Đau thương khổ ải, lúc vui lúc buồn
Thiên hoang địa lão, lúc hưng lúc thịnh
Xa xăm mải miết, lúc mong lúc chờ
Tương tư chìm đắm, chìm đắm
[Out]Núi có biển rộng gió có mây
Mãi bao trùm ấp ôm cùng nhau
Muốn bước cùng người ngắm nước non
Cũng như là "Phong Hoa Nguyệt Tuyết"
Last edited by a moderator: