Tên bài hát: Phong Hoa Tuyết Nguyệt Trình bày: Tiểu Muội Màn Thầu *** Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt là những cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình và luôn là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ. Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đều có những ý nghĩa, đặc điểm riêng biệt về tính chất. Gió (Phong) nhẹ nhàng đến và đi, không để lại dấu vết. Hoa lại xinh đẹp rực rỡ, khoe sắc bốn phương. Tuyết trắng tinh khôi nhưng lại lạnh lẽo. Trăng (Nguyệt) tựa như gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, xa vạn dặm. Lời hát cover của Tiểu Muội Màn Thầu rất hay và gần nghĩa với bài gốc. Giọng ca cũng rất mượt mà, cực kì hợp với giai điệu của bài hát này. Mong mọi người lắng nghe! *Lời bài hát: Thuận phong là gió nhẹ lướt qua núi sông dài Còn hoa là dẫu rụng xuống ao bùn không nhiễm Mịt mờ tuyết ấy bạch sắc tan dưới ban mai Nguyệt là thiên thu cách xa dẫu ngay gần nhau Núi non sừng sững, khắp nơi du ngoạn Ung dung mà đến, bước đi chẳng ngại Nối tiếp ngày đêm, khó phân rõ ràng Xa lại gần nhau, lúc điên lúc tỉnh Nước trong vực sâu, lúc vơi lúc đầy Bi thương chỉ thấu nếu đau đớn nhiều Thiên địa vần xoay, biết đâu hưng thịnh? Xin nhớ đừng quên, đừng quên Rằng phong là lúc ngừng lúc bay áo ai dài Còn hoa là sắc ngọc bám không rời trên áo Một màu tuyết trắng- bạc tóc, sương vương đôi mày Nguyệt là đêm không bóng mây, trăng sao tịch liêu Và phong cũng chính giọng hát trong vang cao đài Còn hoa là chiết cành vẽ trăm ngàn thi tứ Mịt mờ tuyết ấy lọng trướng, dây cung đang giương Nguyệt là lương tiêu tĩnh lặng, khó quay trở lại Thiên hạ là chồng, ta làm vợ Núi sông- phòng cưới, sao làm nến Năm sau thành vạn cốt khô tàn Sáng lập lòe giữa khung trời ấy Thiên hạ rộng lớn, vui buồn thoáng qua Non cao gần bên, nhớ sông sóng trào Không chung một lối, cứ xa cách dần Phong hoa nguyệt tuyết được bao? Cuồng phong là giữ chặt lá khiên trước khói lửa Màu hoa là máu trào, giẫm lên ngàn thân xác Lạnh băng tuyết ấy là chết gói thân da ngựa Nguyệt là tâm tư khó thông của viên sử quan Và phong là mới gặp biết bao nhiêu bồi hồi Ngàn hoa là thế trần tháng tư tựa rêu biếc Tình duyên như tuyết- bụi nhiễm, chia ly đôi đường Nguyệt khi viên khi khuyết, duy bóng không đổi thay Thiên hạ là chồng, ta làm vợ Núi sông- phòng cưới, sao làm nến Năm sau thành vạn cốt tro tàn Sáng lập lòe giữa khung trời ấy