Truyện Ngắn Những Mẩu Chuyện Ngắn Đáng Đọc - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mực Mực Nhỏ, 11 Tháng ba 2020.

  1. Mực Mực Nhỏ

    Bài viết:
    17
    Phụ nữ thời nay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phụ nữ thời nay cần nhớ 3 điều:

    Phải đẹp

    Phải giỏi

    Phải có tiền. Càng nhiều tiền thì càng tốt.

    Để làm gì ấy hả? Để đàn ông nó ngưỡng mộ chết đi. Có chia tay thì chỉ có đàn ông tiếc nuối, mình thì không. Quan trọng nhất là cần phải thông minh, biết cách kiếm ra tiền (rất nhiều tiền) và đổ tiền vào bản thân mình đây này. Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không có tiền làm đẹp? Thế cho nên tin mình đi. Thông minh tài giỏi thì sẽ có tiền, mà có tiền thì sẽ xinh đẹp thôi.

    Đàn ông nói "em ở nhà đi, đã có anh kiếm tiền cho em rồi", thì tức nghĩa là "em ở nhà đi, khi nào chúng ta cãi nhau, em trở thành con ăn bám. Vì em là đứa vô dụng, nên anh bỏ em theo một con khác giỏi hơn em". Đàn ông và đàn bà, là một balance relationship. Đừng chỉ nghĩ đàn ông phải kiếm tiền, đàn bà phải ở nhà chờ chồng về ăn cơm. Thời buổi này, không còn chuyện đó nữa đâu! Quan hệ bình đẳng, tiêu tiền hay kiếm tiền cũng cần bình đẳng thôi. Đàn ông có thể xuống nhà phụ bếp. Đàn bà cũng có thể lên nhà giải quyết việc công. Chỉ cần đôi bên yêu, hiểu, và cần nhau, chuyện ai hơn ai kém chẳng đáng nói.

    Đàn ông có thể chống đỡ cả bầu trời, đàn bà phụ nữ chúng tôi cũng có thể chèo chống cả một con thuyền ra khơi.

    Chung quy lại, 3 điều phụ nữ cần nhớ:

    Phải đẹp

    Phải giỏi

    Phải có tiền. Rất nhiều tiền.

    Đàn ông có muốn khinh, khinh cũng không nổi.

    # Là phụ nữ, hãy sống như một trái dứa. Đầu đội vương miện, dáng đứng hiên ngang. Bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào.

    "Phụ nữ có 3 việc không thể ngừng được, đó là: Học hành, xinh đẹp và kiếm tiền. Tuổi tác không phải cái cớ, cho dù bạn đang ở độ tuổi nào thì cũng phải đặt ra cho bản thân một yêu cầu. Ra đường phải ăn mặc như công chúa, làm việc thì hãy giống đàn ông, và sống như một nữ thần".
     
  2. Mực Mực Nhỏ

    Bài viết:
    17
    Làm người: Lương thiện cần có đầu óc, khoan dung cần có giới hạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm người, tâm tính đừng nên quá tốt, không biết giận giữ, không biết bực mình, thời gian trôi đi sẽ chẳng có ai sợ bạn, ai cũng coi thường bạn, đến cả đứa trẻ con cũng sẽ ức hiếp bạn.

    Làm người, không nên quá rộng lượng, người ta vừa khóc bạn đã bỏ qua tha thứ, người ta vừa yêu cầu bạn đã sẵn lòng đáp ứng, nhiều lần như vậy bạn sẽ biến thành một quả hồng chín, ai cũng muốn "bóp nắn" một cái.

    Làm người, đừng dễ tính quá, ai muốn gì cũng cho, ai nói gì cũng tin, về lâu về dài sẽ chẳng có ai còn để ý đến cảm nhận của bạn, luôn luôn muốn bạn đáp ứng yêu cầu của họ.

    Làm người, lương thiện cần có đầu óc, khoan dung phải có giới hạn. Đáng tức giận hãy cứ tức giận, nên lạnh lùng thì hãy cứ lạnh lùng. Lúc nào cũng cả nể nhượng bộ, người ta sẽ "được voi đòi tiên". Luôn luôn cầu "dĩ hòa vi quý", nhưng chẳng phải ai cũng thích thế cả.

    Trong mối quan hệ giữa người với người, chung sống cùng nhau cần phải chân thành, quan hệ với nhau cần có mức độ, nhìn người cần nhìn nhân cách, kết bạn cần nhìn tấm lòng.

    Với những người tốt với bạn, bạn hãy đối tốt lại, có thể nhân nhượng. Còn với những kẻ ức hiếp bạn, bạn cần có trái tim lạnh lùng, đừng hết lần này đến lần khác tha thứ cho dù người ta ức hiếp bạn đến "thương tích đầy mình".

    Chúng ta chỉ sống một lần mà thôi, chẳng có ai dễ dàng cả, hãy trở thành một người khó tính một chút. Tính cách có tốt xấu, lòng lương thiện có giới hạn, khoan dung hãy nhìn người, trái tim của bạn hãy trao cho đúng người.

    Đừng nhượng bộ kẻ ức hiếp bạn.

    Đừng bao dung kẻ làm tổn thương bạn.

    Đừng quan tâm kẻ lạnh nhạt với bạn.

    Đừng đi theo kẻ coi thường bạn.

    Hãy để tính tốt của bạn cho người đối tốt với bạn nhìn thấy.

    Hãy để lòng lương thiện của bạn dành cho những người biết cảm ơn.

    Có lúc đừng sống quá tốt, cũng đừng quá rộng rãi

    Vì thời gian càng lâu, những người bên cạnh bạn họ cảm thấy, tất cả việc tốt bạn đã làm là đương nhiên như thế. Gi‌ả sử vào một ngày bạn không chị‌u đựn‌g nổi nữa, mệt thật rồi, thì cũng không có ai thư‌ơng xót và thông cảm với bạn. Bởi vì trong mắt họ, chính là bạn đã tự nguyện làm như thế.

    Hãy là một người tốt thông minh

    Không ai phủ nhậ‌n rằng, quan tâm đến người khác là tốt, nhường nhịn người khác cũng là tốt. Tuy nhiên, quan tâm quá thì họ sẽ làm khó bạn gấp vạn lần, nhường nhịn quá thì họ sẽ được nước mà lấn tới và thậm chí là khiến bạn bị tổn thư‌ơng.

    Vậy nên, hãy là một người tốt thông minh. Có nghĩa là khi ta cứ thường xuyên cho ai khác một thứ gì, họ sẽ không còn nghĩ rằng ấy là món quà nữa mà cho đó là bổn phậ‌n, là trác‌h nhiệm của ta. Khi ta không còn cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt với ta.

    Nếu ở trong hoàn cảnh như vậy, liệu ta có thể tiếp tụ‌c "cho đi" nữa hay không? Với nhiều người, dù bạn có cho họ mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ đến ngày mà ta đã không cho mà thôi. Bạn là người chân thàn‌h, cở‌i mở, luôn nhiệt tìn‌h, phóng khoáng với bạn bè. Những gì bạn mình cần giúp đỡ, bạn sẽ chẳng hề chối từ nếu nằm trong khả năng. Bạn bè của bạn dần quen với việc khi họ cần là bạn sẽ đến, họ thiếu tiền, bạn sẽ giúp..

    Bạn cứ luôn đóng vai một người lớn, người hùng trong mắt bạn bè, mỗi khi họ cần thì bạn lại phải có trác‌h nhiệm đến an ủi độn‌g viên. Đến khi, họ trác‌h bạn không còn đối xử tốt với người ta nữa. Nhưng họ lại không chịu nhớ rằng ngày cô ấy cã‌i nhau với sếp thì bạn cũng vừa mấ‌t một cơ hội thăng tiến.

    Có thể bạn là một nhân viên mẫn cán nhất phòng, không ngại ôm việc, chẳng ngại làm thêm. Bạn luôn tâm niệm rằng chỉ cần công việc tốt lên là được, tính toán thiệt hơn làm gì việc ai làm ít ai làm nhiều. Bạn không phải là người nhanh nhạy nhất nhưng sẽ luôn là người cần cù nhất.

    Bạn không phải là người giỏi nhất nhưng sẽ luôn là người chăm chỉ nhất. Bấ‌t chợt đến một ngày, bạn cảm thấy mình đã đuối sức. Bạn muốn về nhà sớm và thấy mình cần có người chia sẻ công việc. Khi đó, sếp dường như trở thàn‌h một người hoàn toàn khá‌c, đán‌h giá thấp kỹ năng của bạn, cho rằng những cố gắng của bạn bấy lâu nay bằng 0 và phóng đại cả những khuyết điểm của bạn lên.

    Bạn làm việc hết mình chẳng hề tính toán thiệt hơn. Tuy nhiên, sếp bạn lại cho rằng đó là bổn phậ‌n, trác‌h nhiệm của bạn. Trực ngoài giờ, đơn gi‌ản là trác‌h nhiệm của bạn. Không để khách hàng nào khiếu nại, cũng là trác‌h nhiệm của bạn. Hoàn thàn‌h công việc sớm, đó là bổn phậ‌n bạn cần làm.

    Không chỉ vậy, đồng nghiệp lại cho rằng bạn lười biếng, muốn buông bỏ. Bạn đang đùn đẩ‌y trác‌h nhiệm cho họ, khiến họ tự nhiên phải làm những việc trước đây chẳng phải độn‌g tay. Dù trước đó bạn có làm 200% sức lực thì đến hiện tại điều đó đều đã trở thàn‌h nghĩa vụ mà bạn phải thế.

    Cho nên, khi bạn chỉ làm đủ 100% những việc cần, mọi người sẽ cho rằng bạn chưa hoàn thàn‌h đủ trác‌h nhiệm của mình. Sau tất cả, bạn cần nhớ rằng, những điều chân thàn‌h từ tấm lòng lương thiện của bạn không phải ai cũng xứng đáng để nhậ‌n.

    Bà‌i học này thật sự quan trọng trong cuộc sống chúng ta. Những điều chân thàn‌h từ tấm lòng của bạn không phải ai cũng xứng đáng để nhậ‌n. Hãy biết chọn lựa để bản thâ‌n không phải hối tiếc những gì bạn đã "cho đi". Có thể bạn cần cân nhắc lại về việc "cho đi" đối với những người thật sự xứng đáng hơn.
     
  3. Mực Mực Nhỏ

    Bài viết:
    17
    Cổ nhân dạy: Làm việc không trì hoãn, nói chuyện không lắm lời, làm người có chừng mực

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    1. Không trì hoãn

    Là người, ắt sẽ có tính lười, tính ì.

    Ai cũng có lúc mệt mỏi, yếu đuối, khó tránh khỏi những lúc muốn dừng lại một lúc để lười biếng, để nghỉ ngơi.

    Nhưng, làm việc, đáng sợ nhất là hai chữ "trì hoãn".

    Chuyện hôm nay, hôm nay phải làm cho hết.

    Ngày mai rồi lại ngày mai, biết bao nhiêu cái ngày mai lặp lại?

    Người không biết trân trọng hôm nay, làm sao có thể nắm bắt được ngày mai?

    Gặp việc chỉ biết trì hoãn, chần chừ, trì hoãn rồi trì hoãn, thoắt cái đã tới già, chần chừ lại chần chừ, việc cũng "mốc meo" lên cả.

    Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, sống trong sự "tê liệt", việc nhỏ biến thành việc lớn, việc tốt trở thành việc xấu, việc dễ trở thành việc khó, cuối cùng không đạt được cái gì, không được việc gì.

    Có nhà thơ từng viết:

    "Thịnh niên bất trùng lai, nhất nhật nan tái thần

    Cập thời đương cần miễn, tuế nguyệt bất đãi nhân"

    Ý muốn nói thời kì hoàng kim, sung sức, khỏe mạnh của con người sẽ không bao giờ quay trở lại lần thứ hai, giống như một ngày chỉ có một buổi sáng sớm, hãy trân trọng lúc còn trẻ khỏe nỗ lực chăm chỉ, bởi lẽ, năm tháng không bao giờ dừng lại chờ đợi con người.

    Làm người, nhất định phải biết trân trọng thời gian đi nỗ lực chăm chỉ; làm việc, nhất định phải nhanh nhẹn, dứt khoát.

    Chỉ cần bạn "siêng", thế gian sẽ không có việc gì khó; chỉ cần bạn "hoãn", việc dễ cũng thành việc khó.

    Đừng tiếp tục viện cớ cho mình nữa, nghĩ xong rồi thì ngay lập tức hãy bắt tay vào hành động.

    Khi đã bước được những bước đầu tiên rồi, những việc phía sau nhất định không hề khó khăn như bạn nghĩ.

    2. Không lắm lời

    Người trầm mặc ít nói thường là người hành sự cẩn trọng, có tướng cát tường; người lắm lời thường là những người nóng nảy, hấp tấp, bộp chộp, rất dễ chuốc thù rước hận.

    Vì vậy, quản cho tốt cái miệng là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.

    Lời nói, không quý ở nhiều, mà quý ở sự tinh tế.

    Nói chuyện phải thực tế, có gì nói nấy, không nịnh hót, lẻo mép.

    Có người nói: "Lời nói của bạn nên giống những ngôi sao trên bầu trời đêm, chứ không phải tiếng pháo đêm giao thừa, ai mà lại thèm tiếng động ồn ào suốt đêm?"

    Mặc Tử có một người học trò tên Tử Cầm, Tử Cầm có một lần hỏi thầy giáo của mình rằng: "Nhiều lời và ít lời, cái nào mới là tốt hơn?"

    Mặc Tử đáp: "Con ếch và con ruồi, con thì ộp ộp, con thì vo ve không ngừng suốt đêm, kêu đến khô cả họng, nhưng chẳng có ai muốn nghe tiếng kêu của chúng cả; còn con gà trống, chỉ khi bình minh mới cất lên tiếng gáy của mình, người trong thiên hạ lại nghe tiếng gáy đó mà thức dậy. Vậy, nhiều lời có ích gì? Điều quan trọng ở đây đó là nói chuyện phải biết lựa chọn thời điểm mà nói."

    Đang bực mình, tâm trạng không vui, đợi bình tĩnh lại rồi hãy nói.

    Lúc chưa rõ đầu đuôi xuôi ngược, đợi biết rõ thực hư rồi hãy nói.

    Có việc gấp, từ từ bình tĩnh lại rồi hãy nói cho rõ ràng.

    Lúc không cần thiết thì đừng có mở miệng.

    Không nên nói thì đừng có nói bừa, không được nói lời vớ vẩn, không đồn đại linh tinh.

    Lời nói, chỉ khi là lời hay ý đẹp, chỉ khi nói đúng lúc đúng chỗ mới có thể phát huy ra được sức hấp dẫn của riêng nó.

    3. Có chừng mực

    Làm người, nhất định phải có chừng mực.

    Cái gọi là chừng mực ở đây ý muốn nói phải nắm cho chắc tiêu chuẩn đạo đức trong làm người.

    Chừng mực là thước đo, vừa có thể dùng để đo bản thân, vừa có thể dùng để đo người khác.

    Trong lòng có "thước", hành sự có "độ";

    Không nóng nảy, không tùy tiện, không ti tiện, không cao ngạo;

    Cương nhu kết hợp, lấy nhu khắc cương, trong "vuông" ngoài "tròn";

    Có lễ có tiết, có độ có lượng.

    Lúc tiến biết tiến, lúc cần lui biết lui.

    Lúc cần thể hiện hãy thể hiện, lúc cần che dấu hãy che dấu.

    Ở vị trí nào làm việc đó, bưng bát như nào ăn cơm như vậy.

    Hành sự phải chừa cho người khác một đường lui, cũng là chừa cho bản thân đường lui sau này.

    Làm người chính trực, thẳng thắn, đường đường chính chính, không hổ thẹn với trời đất, với lòng mình.

    Bình tĩnh, trầm ổn, thản nhiên vượt qua những thăng trầm của cuộc sống.

    Cái "độ" "vừa hay" này chính là thứ mà ai trong chúng ta cũng nên theo đuổi.

    #Hãy tự hiểu chính mình.
     
  4. Mực Mực Nhỏ

    Bài viết:
    17
    Những mẫu chuyện siêu ngắn mà thấm P1

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện số 1. Sống trong hiện tại

    Phật hỏi đệ tử:

    - Cuộc sống người ta được bao nhiêu?

    Các đệ tử thay nhau trả lời:

    - 80 năm.

    - Sai.

    - 70 năm.

    - Còn sai.

    - 60 năm.

    - Sai.

    - Vậy người ta sống bao lâu?

    Phật mỉm cười đáp

    - Đời người chỉ thuộc trong vòng hơi thở.

    Lời bình

    Đừng ỷ vào quá khứ và cái sắp tới, hãy sống với thực tại.


    Câu chuyện số 2. Sau khi chết người ta đi về đâu?

    Hoàng đế Goyozer đang học thiền với thiền sư Gudo Toshoku.

    - Bạch thầy, sau khi chết, người ta đi đâu?

    - Tôi không biết.

    - Tại sao thầy không biết?

    - Vì tôi chưa chết.

    -?

    Lời bình


    Khi sống, con người nên thưởng thức những vẻ đẹp và bí ẩn của cuộc sống theo cái nhiều người sống. Không cần quan tâm đến thế giới sau khi chết. Hãy sống trọn hôm nay, đừng lo ngày mai vì chuyện ngày mai thì mai mới xảy ra.



    Câu chuyện số 3. Định mệnh nằm trong bàn tay

    Quân địch mạnh hơn gấp nhiều lần. Ông dừng chân ở một đền thờ cầu nguyện, xin giúp đỡ. Sau đó, ông rút ra một đồng xu và nói lớn với quân sĩ:

    - Bây giờ, ta sẽ lấy đồng xu để xin keo. Nếu là sấp, quân ta sẽ thắng còn ngửa thì quân ta sẽ bại. Chúng ta phó mặc mạng sống cho định mệnh. Đồng xu bay lên, xoay mấy vòng và rơi xuống đất.

    - Sấp rồi! Chúng ta sẽ thắng! Hãy xông lên chà nát quân thù!

    - Ba quân reo hò phấn khởi.

    Sau trận chiến, Vị phó tướng vui vẻ nói với tướng quân: - Không ai có thể thay đổi được định mệnh.

    Tướng quân chỉ mỉm cười không đáp. Ông xoè tay đưa đồng tiền cả hai mặt đồng xu đều sấp.

    Lời bình


    Thiên đàng rất công bằng đối với tất cả mọi người, không thiên vị dành riêng cho ai. Sự giúp đỡ duy nhất mà bạn có được là chính bản thân bạn!



    Câu chuyện số 4. Con sóng nhận thức

    Nhìn thấy một con sóng cao lớn bên cạnh, con sóng nhỏ tỏ ra bực mình:

    - Bực ghê. Sóng kia lớn quá, sao ta bé tí. Chúng mạnh mẽ xiết bao sao ta yếu đuối thế này.

    Con sóng to cười đáp: - Đó là vì không nhận ra gốc gác của mình mà bạn buồn bực thế.

    - Tôi không là sóng thế là gì?

    - Sóng chỉ là hình thức tạm thời trong bản chất của bạn. Kỳ thực bạn là nước. Một khi nhận ra bản chất của chính mình là nước, bạn sẽ không còn ấm ức với cái vỏ sóng này và không còn buồn bực gì nữa.

    Con sóng nhỏ hiểu ra, cười vui vẻ:

    - À, bây giờ thì tôi hiểu. Bạn và tôi tuy hai mà một.

    Lời bình


    Con người cho rằng "ngã" là ta nên xảy ra phân biệt ta và người mà buồn khổ. Thực ra loài người được cấu tạo cùng một bản chất trong thiên nhiên bao la.



    Câu chuyện số 5. Thiên đường địa ngục

    Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi:

    - Bạch thầy, thiên đường hay địa ngục có thật hay không?

    - Thế ngài là ai?

    - Tôi là tướng quân.

    Bất ngờ, thiền sư cười lớn:

    - A ha! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy, trông ông giống anh hàng thịt.

    Tướng quân nổi giận, rút gươm:

    - Tao băm xác mi ra!

    Thiền sư vẫn điềm tĩnh:

    - Này là mở cửa địa ngục.

    Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy:

    - Xin.. xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi.

    - Này là mở cửa thiên đường - thiền sư Ekaku mỉm cười.

    Lời bình


    Thiên đường, địa ngục không phải là chỗ con người tới sau khi chết mà nó ở đây và bây giờ!

    Lành, dữ đều do tư tưởng. Cửa thiên đường địa ngục mở ra bất cứ lúc nào.




    Câu chuyện số 6. Thiên đàng địa ngục đều do tâm tạo

    Có một bà lão biệt danh "mụ già hay khóc". Trời mưa, mụ cũng khóc, trời không mưa mụ cũng khóc. Có người hỏi bà:

    - Bà lão ơi, sao bà lại khóc?

    - Tôi có hai con gái, cô chị bán giày vải, cô em bán dù. Khi trời nắng ráo, lão nghĩ tới con em bán dù không được. Khi trời mưa, lão lại lo cho con chị, mưa gió không có khách nào chịu mua giày.

    - Lão nên nghĩ rằng khi trời đẹp đứa lớn sẽ bán được, khi trời mưa đứa nhỏ bán dù rất chạy.

    - À, ông có lý.

    Từ đó, "mụ già hay khóc" thôi khóc. Bà lão cười suốt ngày dù trời mưa hay nắng.

    Lời bình


    Một điều lợi hay bất lợi sẽ tùy thuộc vào cách nhìn, cách suy nghĩ của bạn.



    Câu chuyện số 7. Phật tại gia

    Yangpu về tỉnh Sichuan định tâm tìm kiếm Bồ Tát. Trên đường đi, Yangpu gặp một nhà sư. Nhà sư hỏi:

    - Cậu đi đâu đấy?

    - Tôi đi cầu Bồ Tát.

    - Bồ Tát ở xa, chi bằng đi tìm Phật có hơn không?

    - Tìm Phật ở đâu bây giờ?

    - Khi cậu về nhà, thấy người đón cậu trên mình khoác cái mền, chân xỏ dép trái, đó chính là Phật.

    Theo lời, cậu về nhà thì trời đã khuya. Mẹ cậu nghe con gọi cửa mừng quá khoác mền lên người, xỏ dép trái.

    Bà chạy ào ra mở cửa và khi Yangpu thấy mẹ mình như vậy thì đứng chết lặng.

    Lời bình


    Người ta tìm chân lý nhưng điều cần là thực thi ngay trong lòng, không thì khó mà gặp được.

     
  5. Mực Mực Nhỏ

    Bài viết:
    17
    Những mẫu chuyện siêu ngắn mà thấm P2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu Chuyện số 8. Ngón tay chỉ mặt trăng



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sư Wu Jincang hỏi Lục Tổ Huệ Năng:

    - Con đọc kinh Đại Bát Niết Bàn bao năm rồi mà vẫn chưa hiểu. Xin tổ sư soi sáng cho.

    Lục Tổ Huệ Năng cầm quyển kinh đưa cho ni sư, nói:

    - Ta không đọc được chữ, con hãy đọc, ta sẽ giúp con hiểu.

    - Tổ không đọc chữ sao ngài hiểu thông nghĩa được? - Jincang rất ngạc nhiên.

    Lục Tổ Huệ Năng thủng thỉnh đáp:

    - Chân lý không dựa vào chữ nghĩa. Nó giống như trăng soi trên trời. Trong trường hợp này, chữ nghĩa giống như ngón tay trỏ vậy. Ngón tay chỉ trăng mà nó không phải là trăng. Xem trăng có cần ngón chỉ không?


    Lời bình

    Ngôn ngữ văn tự đều là biểu tượng diễn chân lý. Đừng lầm chữ nghĩa với chân lý như đã lầm ngón tay với mặt trăng.



    Câu chuyện số 9. Ai đó



    Kitagaki, thống đốc bang Kyoto, đến viếng đền Tofuku để thăm Keichu - vị sư trưởng đền này. Đệ tử của Keichu vào báo:

    - Kitagaki, thống đốc Kyoto muốn diện kiến thầy.

    - Ta không biết thống đốc nào cả - Sư trưởng trả lời.

    Đệ tử chạy ra nói với Kitagaki:

    - Thầy tôi yêu cầu ngài lui gót vì không quen thống đốc nào cả.

    Kitagaki hiểu ra:

    - Nếu vậy, hãy báo với thầy anh có Kitagaki muốn diện kiến.

    - Để tôi thử lần nữa.

    Lần này, sư trưởng ra đón tận nơi:

    - Ồ, Kitagaki đấy à. Mời vào nhà.


    Lời bình

    Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được.



    Câu chuyện số 10. Càng vội càng chậm



    Một thanh niên nọ lên núi tìm kiếm sĩ lừng danh để học kiếm thuật. Anh ta hỏi vị sư phụ:

    - Thưa thầy, nếu con luyện tập chuyên cần thì phải bao lâu mới thành kiếm sư?

    - Có lẽ 10 năm.

    - Cha con đã già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì mất bao lâu?

    Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp:

    - Trường hợp này có lẽ phải 30 năm.

    Anh thanh niên không giấu được vẻ nôn nóng:

    - Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất.

    - Thế thì anh cần phải ở lại đây 70 năm - Vị sư phụ mỉm cười.

    Lời bình

    Những người quá nóng nảy muốn đạt đến kết quả thì hiếm

    Câu chuyện số 11. Đèn đã tắt

    Một anh mù đến từ giã bạn mình. Người bạn cho anh một cây đèn lồng. Anh mù cười hỏi:

    - Tôi đâu cần đèn lồng. Với tôi, sáng hay tối có gì khác.

    - Tôi biết. Nhưng nếu không mang nó theo, trong bóng tối người khác có thể đụng vào anh.

    - Ồ, vậy thì được.

    Đi được một đoạn, bất ngờ anh mù bị một người đâm sầm vào. Bực mình, anh ta quát:

    - Bộ không thấy đèn hả?

    - Đèn của ông đã tắt từ lâu rồi mà.


    Lời bình

    Người nào dùng lời kẻ khác để dạy người có thể giống anh mù này. Đèn đã tắt từ lâu, tuy nhiên anh ta không biết điều đó.



    Câu chuyện số 12. Bình thường tâm



    - Bạch thầy, sống theo Đạo một cách siêng năng là thế nào?

    - Khi đói hãy ăn, khi mệt hãy ngủ.

    - Đó là những điều mà mọi người thường làm mà?

    - Không, không! Hầu hết mọi người đều không làm như vậy. Khi ăn, mọi người đầy những suy tư, ao ước và khi ngủ lại đầy những lo toan.


    Lời bình

    Có bao nhiêu người mà mỗi sáng thức dậy mà đầu óc không bận bịu những chuyện quá khứ?

    Con người phải vứt bỏ những điều nguy đã gây ra bão tố nội tâm và sống theo bản chất nguyên thủy của họ vì Đạo nằm ngay trong đời sống hằng ngày.




    Câu chuyện số 13. Thiền trong chén trà



    Vị giáo sư đại học đến gặp thiền sư Nan In để tìm hiểu Thiền. Nan In mời ông uống trà. Nan In rót đầy chén trà rồi mà cứ thế rót thêm. Giáo sư nhắc:

    - Kìa thầy, chung trà đầy tràn rồi, xin đừng rót nữa.

    Nan In cười đáp:

    - Như chung trà này, ông cũng đầy ắp những quan niệm của ông. Nếu trước tiên, ông không cạn chén thì sao tôi có thể bày tỏ Thiền cho ông được.


    Lời bình

    Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.



    Câu chuyện số 14. Con quỷ bên trong



    Nhà sư nọ mỗi khi bắt đầu nhập định đều thấy một con nhện khổng lồ làm ông bối rối. Nhà sư liền vấn ý sư Tổ:

    - Mỗi khi con bắt đầu nhập định thì luôn có một con nhện khổng lồ xuất hiện, dẫu có đuổi thế nào nó cũng không đi.

    - Lần tới, nếu thấy con nhện xuất hiện, con hãy vẽ một vòng tròn to làm dấu xem nó từ đâu đến.

    Nhà sư làm đúng như vậy. Khi ông vẽ vòng tròn to vào bụng con nhện, con nhện chạy đi, ông lại có thể tiếp tục thiền định. Sau buổi thiền định, nhà sư rất bối rối khi thấy vòng tròn nằm ngay trên bụng mình.

    Lời bình

    Trong cuộc sống, con người gặp phải nhiều xáo trộn và âu lo, phiền nhiễu. Nhưng âu lo tệ nhất thường là từ chính bản thân mình mà ra.




    Câu chuyện số 15. Đích tới có một, đường đi không cùng



    Một tăng đồ hỏi Thiền sư Baling Haojian:

    - Nghĩa lý của sư tổ và ý nghĩa của giáo lý có gì giống và có gì khác nhau?

    - Khi vịt lạnh, chúng lội xuống nước. Khi gà lạnh chúng đậu trên cây.


    Lời bình

    Lạnh vẫn lạnh nhưng phương thức tránh lạnh lại khác nhau. Cùng một mục tiêu nhưng mỗi loài lại có cách riêng của chúng. Để đạt mục tiêu không chỉ có một con đường, không phải ai cũng đi theo một con đường. Hãy khéo chọn..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...