Con đường ngắn nhất để thoát khỏi gian nan là đi xuyên qua nó Một chàng trai gặp nhiều khó khăn anh gặp nhiều tổn thương và trở nên mất niềm tin vào cuộc sống. Anh đi đến và hỏi một ông già thông thái. Nghe kể xong ông không nói lời nào mà chỉ im lặng đặt chiếc nồi lên bếp đổ vào nồi một ít nước và cho vào nồi một củ cà rốt, một cục muối và một quả trứng. Sau khi đun sôi ông mở nắp và trầm ngâm nhìn chàng trai. Một hồi ông bắt đầu nói: - Ai sống trên đời cũng đều trải qua khó khăn thử thách cả. Nhưng điều quan trọng là sau đó mọi việc sẽ như thế nào? Hãy nhìn cục muối với vẻ rắn chắc bên ngoài nhưng khi gặp nước sẽ tan ra, củ cà rốt cứng cáp cũng trở nên mềm đi còn quả trứng tuy mong manh nhưng qua nước sôi nóng bỏng lại trở nên cứng cáp hơn. Trải qua thử thách cuộc sống có người sẽ trở nên yếu mềm có người bất lực bị nghịch cảnh đánh tan nhưng cũng có người dựa vào nó để trở nên mạnh mẽ hơn. Không quan trọng bạn trải qua những gì quan trọng là bạn sẽ trở thành ai, khó khăn ai cũng có chủ yếu là bạn vượt qua nó như thế nào. Đây là một số câu chuyện mà mình sưu tầm được về cuộc sống nó đã truyền cảm hứng cho mình rất nhiều trong cuộc sống, mình muốn chia sẻ với mọi người. Nếu bạn biết những câu chuyện hay hãy cùng chia sẻ qua link dưới đây với mình nhé! Thanks all! [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hòn đá nhỏ
Chuyện xây cầu Brooklyn Bấm để xem Cầu Brooklyn bắc ngang con song nằm giữa hai thành phố Manhattan và Brooklyn phải nói nó là phép lạ của ngành xây dựng. Năm 1883, một kĩ sư giàu óc sáng tạo tên Jonh Roebling nảy ra ý kiến xây một cây cầu thật ngoạn ngục bắc ngang hai thành phố này. Tuy nhiên khi nghe ông trình bày ý tưởng táo bạo đó không một chuyên gia về cầu đường nào chịu hợp tác với ông. Họ cho rằng ông điên và bảo ông hãy quên điều đó đi vì không thể làm được cây cầu nào giống như vậy. Không nản lòng ông về nhà thuyết phục con trai mình là Washington cũng là một kĩ sư đầy tiềm năng rằng có thể xây được cây cầu như vậy. Cả hai cha con ấp ủ ý muốn hoàn thành cây cầu và bàn luận cách vượt qua trở ngại. Dẫu sao các ngân hang cũng tin họ và đồng ý bỏ tiền ra cho dự án. Hết sức phấn khích và nhiệt thành họ bắt đầu tuyển nhân công và bắt đầu xây dựng cây cầu trong mơ của mình. Dự án tiến hành được vài tháng thì tai họa ập đến. Một tại nạn ngay tại công trường đã cướp đi sinh mạng của ông Jonh Roebling và con trai ông bị thương nặng ở đầu. Washington sau tai nạn ấy đã không thể đi đứng và nói được. Ai cũng nghĩ dự án sẽ tan thành mấy khói chỉ vì cha con Roebling là những người duy nhất hiểu được cách xây chiếc cầu này. Mặc dù không thể đi đứng và nói chuyện tuy nhiên đầu óc Washington vẫn còn minh mẫn. Một hôm đang nằm trong bệnh viện trong đầu ông bỗng nhiên nghĩ ra cách nói chuyện với người khác. Vận động duy nhất của cơ thể ông hiện giờ là ngón tay và ông nghĩ ra một bộ mã truyền tin. Với bộ mã này ông dung ngón tay chuyển động được gõ ra ý nghĩ của mình vào tay vợ để thông tin với vợ những gì cần nói với các kĩ sư đang tiếp tục xây dựng cầu. Suốt 13 năm Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu kì vĩ mà chúng ta thấy ngày hôm nay. Bạn sẽ khám phá ra chính mình ở bậc cao hơn sau một lần vượt qua nghịch cảnh – Thomas Edison .
Bài học từ người thầy dạy võ Bấm để xem Một cậu bé quyết định học võ Judo cho dù cánh tay trái của cậu đã mất trong một tai nạn xe hơi. Cậu theo học Judo với một võ sư người Nhật. Vì tin rằng mình đã vô cùng chuyên cần và tiến bộ nên cậu thắc mắc tại sao sau 3 tháng tập luyện mà thầy chỉ dạy mình duy nhất một thế võ. Cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa cậu bé hỏi thầy: - Thưa thầy chẳng lẽ con không thể học được các thế võ khác sao? Ông trả lời: - Đây là thế võ duy nhất thầy dạy con, cũng chính là thế võ duy nhất con cần phải học. Tuy không hiểu hết lời thầy nhưng tin tưởng ở thầy cậu bé vẫn tiếp tục luyện tập. Nhiều tháng sau lão sư phụ dẫn cậu đến tham dự một cuộc thi võ Judo. Cậu bé rất ngạc nhiên khi thấy mình dễ dàng thắng trong 2 trận đấu. Trận thứ 3 khó khăn hơn nhưng sau một hồi đối phương mất kiên nhẫn trong các đòn tấn công cậu bé đã khéo léo sử dụng thế võ và chiến thắng. Vẫn chưa hết ngạc nhiên cậu bé tự tin bước vào vòng chung kết. Lần này đối thủ của cậu là một võ sinh cao lớn, to khỏe và dày dặn kinh nhiệm hơn. Vào trận không lâu cậu bé đã liên tiếp trúng đòn và bị đối phương áp đảo. Hết hiệp đấu sợ cậu bé bị thương năng trọng tài ra hiệu kết thúc trận đấu sớm nhưng người thầy của cậu không đồng ý: - Cứ để cậu bé tiếp tục- Võ sư yêu cầu. Ngay khi trận đấu bắt đầu lại đối phương đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng: Anh ta coi thường đối thủ và mất cảnh giác. Ngay lật tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình quật ngã đối phương và khóa chặt anh ta trên sàn. Cậu bé đã đoạt chức vô địch. Trên đường về hai thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu. Lúc này cậu bé mới thu hết can đảm và nói ra điều ám ảnh trong đầu mình bấy lâu nay. - Thưa thầy làm sao con có thể trở thành nhà vô địch chỉ với một thế võ như thế? Con chiến thắng vì 2 lí do, người thầy trả lời. - Lý do thứ nhất con gần như đã làm chủ được một trong những cú đánh hiểm và hiệu quả nhất của môn võ này. Lý do thứ hai cách duy nhất để đối thủ hóa giải cú đánh đó là giữ chặt cánh tay trái của con nhưng con lại không có tay trái. Đôi khi điểm yếu của một ai đó lại trở thành điểm mạnh vững chãi nhất của họ. Có ưa điểm là một điều tốt nhưng nếu có thể biếm khuyết điểm thành lợi thế lại càng diệu kì hơn. Hãy tin vào chính mình bạn có thể làm được tất cả.
Tin tốt lành Bấm để xem Ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ nó đem lại cho ta điều gì mà ở chỗ ta có thái độ với nó ra sao; không phải ở chỗ điều gì xảy ra với ta mà ở chỗ ta phản ứng với những điều đó như thế nào. – Lewis L. Dunnington. Một anh sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đang tìm việc làm đã tham dự một cuộc thi sáng tạo chuyên ngành do liên hiệp các trường đại học trong cả nước tổ chức. Sau nhiều vòng sơ khảo kéo dài cả tháng trời, anh được lọt vào top những người xuất sắc nhất để dự vòng chung kết. Rồi anh cũng vất vả vượt qua các đối thủ trong cuộc đấu trí cuối cùng, kéo dài 3 ngày liền căng thẳng và giành giải nhất. Phần thưởng cho anh ta là một món tiền khá lớn mà cuộc đời sinh viên trước nay của anh ta chưa từng mơ ước tới. Sau khi rời khỏi hội trường và trốn nhanh khỏi ánh đèn camera của báo giới, anh vào bãi để xe và ra về. Bất ngờ một người phụ nữ tiến đến gần anh, bà nghẹn ngào: - Chú ơi chúc mừng chú thật vinh dự cho chú đac đạt được giải nhất trong cuộc thi này. Tôi có một chuyện muốn nhờ chú nhưng không biết có tiện không. Nếu chú có con nhỏ chú mới hiểu được điều tôi sắp nói. Con của tôi đang bị ung thư nặng đang nằm trong bệnh viện, nếu không có một khoản tiền lớn như vậy.. - Thế bác cần bao nhiêu? - Anh sinh viên nhìn bà hỏi, lòng cảm thông thực sự. Sau khi nghe người phụ nữ kể hết sự việc, anh liền rút phong bì vừa được thường và đưa hết cho bà. - Cầu mong cho con bác qua được nguy hiểm, bác về lo cho em ấy ngay đi. – Anh nói. - Cảm ơn chú không biết tôi phải lấy gì để đền đáp chú đây. Nói rồi người phụ nữ với vẻ mặt xúc động quay bước ra cổng. Vài ngày sau có dịp quay lại trường. Có người trông thấy liền tiến tới hỏi: - Có người kể với tôi rằng tối hôm trước anh có gặp một người phụ nữ sau cuộc thi và anh đã cho bà ấy hết tiền để chữa bệnh cho đứa con sắp chết của bà ấy có phải không? Người thanh niên gật đầu xác nhận. - Vậy thì tôi phải báo với anh tin này để anh biết. Bà ta là một tay lừa đảo thật sự đấy. Bà ta chẳng có đứa con nào bị bệnh sắp chết cả. Anh cả tin quá, anh bị lừa rồi anh bạn ạ. Một thoáng im lặng anh thanh niên hỏi lại - Có thật là không có đứa bé nào bị bệnh gần chết cả đúng không? - Đúng vậy, tôi bảo đảm là như thế. - người đàn ông quả quyết. - Ồ, đó là tin tốt lành nhất trong ngày mà tôi được biết đấy. Đoạn anh nói thêm: - Chúng ta nên ăn mừng vì không có đứa trẻ nào phải chết cả.
Vị hoàng đế và chim ưng Bấm để xem Thành Cát Tư Hãn không chỉ là một hoàng đế vĩ đại mà còn là một quân sự tài ba. Ông thống lĩnh quân đội Mông Cố tiến đánh Trung Quốc và Ba Tư. Quân đội của ông đi đến đâu cũng giành được chiến thắng và vùng đất đai ông sở hữa dài vô tận. Có thể nói, Thành Cát Tư Hãn là một trong những vị vua nổi tiếng nhất trong lịch sử nhân loại. Một buổi sáng nọ trên đường về cung điện TCTH cho người ghé vào cánh rừng gần cung điện để săn bắn. Đoàn người của nhà vua hăm hở tiến vào rừng tất cả được trang bị đầy đủ cung tên. Đó là một ngày thuận lợi để săn bắn cả khu rừng huyên náo bởi tiếng cười nói rộn rã của đoàn người. Ai cũng hy vọng thu được nhiều chiến lợi phẩm trong chuyến đi này. Trong chuyến đi đó TCTH mang theo chú chim ưng mà ông rất cưng chiều mà cho nó đậu trên cổ tay. Chuyến đi săn này là dịp huấn luyện nhưng con chim ưng về khả năng săn mồi. Theo lệnh của chủ chúng sẽ bay vút lên trời xanh và quan sát xem có con mồi nào không. Nếu phát hiện ra một con nai hoặc con thỏ chúng sẽ lao thẳng vào con mồi như một mũi tên. Những thật không may cả ngày hôm đó đoàn người TCTH rong ruổi cả ngày trong rừng mà không săn bắt được nhiều con mồi như mong đợi. Khi bóng chiều đổ xuống đoàn người lên đường đổ về lâu đài. TCTH vốn thích một mình rong ruổi trên con chiến mã nên ông tách đoàn đi riêng, ông vốn thông thuộc địa hình của cánh rừng này. Vì vậy khi cả đoàn đi săn theo con đường ngắn nhất về lâu đài thì ông quyết định đi bang qua thung lũng dù biết đường đó đi sẽ mất nhiều thời gian hơn. Sau một ngày rong ruổi TCTH cảm thấy khát nước tới mức cổ họng như có lửa đốt. Chú chim ưng rời khỏi vị trí quen thuộc trên cổ tay nhà vua và bay vút lên trời. Bao giờ nó cũng tìm được đường về lâu đài. TCTH cho ngựa đi nước kiệu khi nhớ ra gần đường mòn có một con suối nhỏ. Thế nhưng ông tìm mãi chẳng thấy con suối ấy đâu. Ông tiếp tục đi về phía trước thì thấy nước rỉ ra từ hai khe đá trên núi. TCTH biết những giọt nước này xuất phát từ một con sông hay cái hồ nào trên kia. Vào mùa mưa sẽ có một con suối chảy ra từ khe đá nhưng lúc này là mùa hè nên ông đành hài lòng với những giọt nước xảy ra từ khe đá kia. Ông xuống ngựa lấy ra cái cốc nhỏ sau đó hứng từng giọt nước chảy ra từ khe đá kia. Nhà vua sốt ruột đợi từng giọt nước chảy vào cốc rất lâu sau đó mới đầy cốc nước nhà vua không đợi thêm được nữa đưa nước lên môi định uống. Nhưng ngay lúc đó tiếng vỗ cánh phành phạch từ trên cao hất tay nhà vua làm cốc nước rơi xuống bao nhiêu nước đều bị đổ xuống đất. Nhà vua tức giận xem kẻ nào to gan vậy. Trước mắt ông, không phải ai xa lạ mà là con chim ưng ông rất mực cưng chiều. Chim ưng lượn đi lượn lại vài lần r đậu trên vách đá, nhà vùa nhặt cốc tiếp tục hứng nước. Lúc này ông không kiên nhẫn được nữa mới hứng được nửa cốc đã đưa lên miệng con chim lại tiếp tục hất cốc nước ra khỏi tay ông. Lần này TCTH bắt đầu tức giận nhưng vẫn cầm cốc lên tiếp tục hứng nước và cũng như lần trước con chim lại tiếp tục không cho nhà vua thỏa mãn cơn khát. Lần này thì nhà vua thịnh nộ thực sư: - Sao nhà ngươi lại dám phạm thượng như vậy? - Nhà vua phẫn nộ quát. - Ta mà tóm được mi thì mi sẽ chết với ta. Nói rồi ông lại hứng nước và rút sẵn gươm trước khi uống. - Chim ưng yêu quý, ta không kiên nhẫn với mi nữa đâu để xem lần này mi làm gì được. Nhà vua gằn giọng trước khi con chim lao xuống và hất văng cốc nước và chỉ bằng một nhát kiếm nhà vua đã kết liễu con vật. Chim ưng ngã ngay trên mặt đất nằm thoi thóp một lúc trước khi chết ngay dưới chân chủ. - Đây là hình phạt xứng đáng cho việc dám hất đổ cốc nước của ta. - nhà vua lạnh lùng nói. Nhưng khi nhà vua quay lại không thấy chiếc cốc đâu nó đã bị rơi xuống khe hẹp của vách đá không lấy ra được. - Nhất định ta sẽ tìm được nước uống từ con suối này. - nhà vua tự nhủ. Với quyết tâm đó, ông ngược lên thượng nguồn, cuộc hành trình vất vả càng leo cao cơn khát càng giày vò ông. Cuối cùng TCTH cũng tìm được đến thượng nguồn ở đó quả đúng có một cái hồ những những gì có trong hồ lại làm nhà vua khiếp đảm. Lúc nhúc trong hồ là những con rắn khổng lồ thuộc loại cực độc. Nhà vua đứng lặng người quên cả cơn khát. Hình ảnh hiện trong đầu ông là con chim đã chết nằm trên mặt đất lạnh lẽo. - Con vật đáng thương ấy đã tìm mọi cách để cứu sống ta. Vậy mà ta đã làm gì thế này chính tay ta đã giết chết người bạn trung thành của mình. Nhà vua nhẹ nhàng nhặt xác con vật để vào trong túi săn, lên ngựa trở về lâu đài, trong đầu ông chỉ nghĩ "Việc xảy ra hôm nay đã dạy cho ta một bài học quý giá rằng đừng làm bất cứ việc gì trong khi bản thân đang tức giận."