Bài viết: 412 

CHỢT NHẬN RA
Thơ: Tùng Trần
Chợt giật mình sau khi tĩnh cơn mê
Bao đắng cay não nề giăng ngập lối
Có phải vì quá dại khờ nông nổi
Yêu một người chưa hề nói yêu ta
Rồi bây giờ mới bổng chợt nhận ra
Với người ta mình chẳng là gì cả
Vẫn cô đơn giữa mùa đông lạnh giá
Giấc mộng nào bổng chốc hóa hư không
Đã vậy rồi còn chi nữa mà mong
Để nỗi đau trong lòng thôi dậy sóng
Quên hết đi những gì từng hi vọng
Dẫu con đường một bóng bước đơn côi
Mưa có dài đến lúc phải tạnh thôi
Thời gian trôi tất cả rồi cũng ổn
Đừng luyến lưu tự làm mình thương tổn
Nhớ chi người đã về chốn mù xa.
Thơ: Tùng Trần
Chợt giật mình sau khi tĩnh cơn mê
Bao đắng cay não nề giăng ngập lối
Có phải vì quá dại khờ nông nổi
Yêu một người chưa hề nói yêu ta
Rồi bây giờ mới bổng chợt nhận ra
Với người ta mình chẳng là gì cả
Vẫn cô đơn giữa mùa đông lạnh giá
Giấc mộng nào bổng chốc hóa hư không
Đã vậy rồi còn chi nữa mà mong
Để nỗi đau trong lòng thôi dậy sóng
Quên hết đi những gì từng hi vọng
Dẫu con đường một bóng bước đơn côi
Mưa có dài đến lúc phải tạnh thôi
Thời gian trôi tất cả rồi cũng ổn
Đừng luyến lưu tự làm mình thương tổn
Nhớ chi người đã về chốn mù xa.