"Ngọt ngào câu hát Soọng Cô"là cuộc trở về đầy cảm xúc với đất Phúc Yên – nơi vang vọng tiếng hát dân ca Sán Dìu giữa không gian núi rừng, sông nước và tình người. Trong bài thơ, Lê Gia Hoài dệt nên một hành trình trữ tình từ bến Cà Lồ đến hồ Ngọc Thanh, từ Xuân Hòa xanh mát đến chùa Cao Minh tĩnh lặng. Từng câu thơ là một nhịp bước yêu thương, một lời nguyện thầm trong khói hương đồng vọng. Qua những địa danh thân thuộc, tiếng hát Soọng Cô không chỉ là âm thanh, mà còn là nhịp tim của tình yêu quê hương, là lời hẹn ước trăm năm giữa sắc trời Phúc Yên mộng mơ.
"Chiều biếc" là một bản tình ca lặng lẽ viết nên bằng nỗi nhớ, sắc tím của hoàng hôn và dư âm một mối tình học trò chưa kịp gọi tên. Trong bài thơ, Lê Gia Hoài khắc họa những khung cảnh dịu dàng: Phượng rơi bên trang vở, bầy chim sáo lướt qua sông, bước chân em ngang lối cũ.. Tất cả dệt thành một chiều cuối hạ ngập tràn thương nhớ. Dẫu em không trở lại, anh vẫn đếm từng mong chờ dưới hoàng hôn tím ngắt. "Chiều biếc" không chỉ là một chiều trong ký ức, mà là một vệt sáng trong thơ – nơi yêu thương từng cháy đỏ, và mãi mãi ngân vang.
Sáng tác nhạc; Lê Gia hoài - Thơ: Cầm Giang (Bạc Văn Ùi)
[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Trình bày: Suno[/COLOR]
"Em tắm" là một trong những thi phẩm độc đáo của thi ca Việt Nam thế kỷ XX. Được sáng tác trong bối cảnh kháng chiến, bài thơ không chỉ gợi lên hình ảnh cô gái Thái hồn nhiên tắm giữa núi rừng Tây Bắc, mà còn ẩn chứa vẻ đẹp của sự trong sáng, niềm tin yêu và tình đất nước. Qua ngôn ngữ mộc mạc mà sâu lắng, Cầm Giang đã đưa "Em tắm" trở thành lời ca về tình yêu, tự do và lòng tự tôn dân tộc. Bài thơ từng được in song ngữ Thái – Việt trên báo Độc Lập năm 1957 và được bình chọn vào 100 bài thơ hay nhất thế kỷ XX bởi Hội Nhà văn Việt Nam.
EM TẮM
Sao anh lại rình
Trộm xem em tắm
Da của em ngần trắng
Da của mẹ, của cha
Tay của em lấm lem
Tay của than của bụi
Tay của rừng của núi
Tay của đất của nương
Em tắm xong lại sạch
Vẫn ngát thơm hoa rừng
Da của em trắng ngần
Là của anh tất cả
Không phải người xa lạ
Việc gì mà trộm xem
Em tắm suối giữa mường
Tắm trong mối yêu thương
Có anh đang đứng giữ
Chớ để Tây đến mường.
(Bài thơ được in trên báo Độc Lập năm 1957 bằng cả tiếng dân tộc Thái và tiếng quốc ngữ. Bài thơ được xếp vào tuyển tập 100 bài thơ hay nhất thế kỷ XX do Hội nhà văn tổ chức bình chọn năm 2005
Sáng tác nhạc: Lê Gia Hoài - Thơ: Cầm Giang (Cầm Vĩnh Ui)
Trình bày: Suno
"Nhớ vợ" là bài thơ mộc mạc nhưng đầy xúc động, viết trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Qua lời thơ chân thật, nhà thơ Cầm Giang khắc họa hình ảnh người lính Tây Bắc vừa cầm súng bảo vệ quê hương, vừa mang nặng tình yêu thương gia đình. Nỗi nhớ vợ không làm yếu lòng chiến sĩ, mà chính là động lực tiếp thêm sức mạnh trong trận tuyến. Với giọng điệu hồn hậu, dí dỏm mà chan chứa tình cảm, "Nhớ vợ" không chỉ là một lời xin nghỉ phép giản đơn, mà là một bản tình ca chân thật, giàu nhân văn – góp phần làm nên vẻ đẹp tâm hồn người lính thời chiến.
"Em cho"là một thi khúc tràn đầy đam mê và cảm xúc, nơi tình yêu không chỉ là cho – mà là sự dâng hiến trọn vẹn, đầy nữ tính, đầy mê hoặc. Với giọng điệu tha thiết, Lê Gia Hoài đưa người đọc vào một không gian của ngôn từ rạo rực và cuồng si, nơi từng ánh mắt, nụ cười, nhịp thở của người con gái đều khiến trái tim người đàn ông tan chảy. Bài thơ là lời tỏ tình nồng nàn và thành thật – như tiếng gọi khát khao yêu thương từ sâu thẳm."Em cho"không chỉ là tình ca, mà là bản giao hưởng lặng thầm giữa hai tâm hồn khao khát được hòa vào nhau mãi mãi.
[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Sáng tác nhạc: Nhã Thanh - Thơ: Lê Gia Hoài[/COLOR]
Trình bày: Suno
"Tìm em"là một bản tình ca buồn, thấm đẫm nỗi cô đơn của người đàn ông đi qua bốn mùa, qua phố chiều, qua đêm khuya, vẫn chỉ mong gặp lại bóng dáng người xưa trong miền ký ức. Lê Gia Hoài đã viết nên những câu thơ dịu dàng mà day dứt, gợi một hành trình đi tìm yêu thương đã khuất – không chỉ là tìm một người, mà là tìm lại chính những xúc cảm từng cháy bỏng trong tim. Giữa bão tố và hoàng hôn, giữa bóng tối và ánh sao,"Tìm em"ngân lên như lời thầm gọi – tha thiết, khôn nguôi, dành cho những ai từng yêu mà chưa một lần thôi nhớ.
"Tình em Tam Đảo" là bản tình ca đầy mộng mị viết giữa sương núi, thác mây và tiếng lòng của kẻ si tình lạc giữa đất trời Tây Thiên. Trong thơ Lê Gia Hoài, Tam Đảo không chỉ là địa danh du lịch, mà trở thành không gian huyền ảo của tình yêu – nơi có ánh mắt em như rừng biếc, giọng hát Soọng Cô vang vọng giữa đại ngàn, và cả gói bánh "tro" bình dị cũng hóa thành quà lưu giữ kỷ niệm. Bài thơ là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp thiên nhiên và hồn văn hóa Sán Dìu, vừa nên thơ, vừa tình tứ – như một khúc hát dịu dàng của miền sơn cước đang yêu.