Quê hương nơi mình sinh ra, ai mà không dành tình cảm đặc biệt! Quê hương giữ một vị trí quan trọng trong tâm trí mỗi người. Quê hương đi vào lòng người một cách rất tự nhiên. Người ta có thể nhớ về quê mình qua những món ăn quê hương hay những địa điểm gắn với kỷ niệm khó phai.. Yêu Tổ quốc, yêu quê hương là yêu nơi đã sinh ra mình, yêu làng xóm, yêu những con đường làng gồ ghề.. Những tình cảm ấy không gì thay thế được, sẽ luôn hiện hữu trong trái tim mỗi người. Thông qua các sáng tác thơ, chúng ta cảm nhận được những tình cảm ấy qua muôn hình vạn trạng một cách thật tinh tế, hàm súc và ấn tượng. Những bài thơ quê hương làm giàu tâm hồn và tình cảm trong mỗi con người, chạm đến những xúc cảm đồng điệu và khơi mở những cảm xúc mới. Đọc và cảm nhận thơ khiến mỗi người chúng ta cũng thêm yêu quê hương đất nước và hiểu hơn về cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Hồn Quê Tác giả: Hảo Trần Thể thơ: Lục bát Ta về nương gió đồng xanh Nghe hồn cây cỏ dệt thành hồn quê.. Lắng nghe đất thở bộn bề Lẫn trong hương lúa.. hương quê nồng nàn Tiếng đêm âm hưởng đồng hoang Cuốc kêu gọi bạn, tiếng đàn dế giun.. Lấm lem chân mẹ lội bùn Trĩu bông lúa chín vàng ươm trên đồng Tạc vào giữa chốn mênh mông Hao gầy dáng mẹ lưng còng liêu xiêu Ta về tìm thủa dấu yêu Bến sông bờ bãi những chiều xa xưa Cánh diều no gió tuổi thơ Lưng trâu cõng những ước mơ thủa nào Đêm trăng lòng dạ nôn nao Câu hò vang vọng cồn cào nhớ nhung Đâu rồi thăm thẳm ánh nhìn.. Bờ môi hé nụ.. Nhịp tim chòng chành.. Bao nhiêu năm sống thị thành Hồn quê vẫn đẫm ngọt lành trong tôi! Còn tiếp.. Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem Chưa có tài khoản? Nhấn Đăng Ký ngay!
Thơ quê hương - Thơ lục bát về mẹ: Trong trái tim mỗi người, mẹ gắn liền với quê hương, và quê hương gắn liền với mẹ. Nhớ về hình bóng mẹ là nhớ về quê hương, nhớ về quê hương là nhớ về mẹ. Mẹ là quê hương. Quê hương cũng là mẹ. Hai thứ tình cảm này hòa quyện với nhau, là một mối liên kết thiêng liêng, là tình cảm mãnh liệt mà mỗi người luôn ấp ủ. Con về thăm mẹ chiều đông Bếp chưa lên khói, mẹ không có nhà Mình con thơ thẩn vào ra Trời đang yên vậy bỗng òa mưa rơi. Chum tương mẹ đã đậy rồi Nón mê xưa đứng, nay ngồi dầm mưa Áo tơi qua buổi cày bừa Giờ còn lủn củn khoác hờ người rơm. Đàn gà mới nở vàng ươm Vào ra quanh một cái nơm hỏng vành Bất ngờ rụng ở trên cành Trái na cuối vụ mẹ dành phần con. Nghẹn ngào thương mẹ nhiều hơn Rưng rưng từ chuyện giản đơn thường ngày. (Về thăm mẹ - Đinh Nam Khương) *** Đêm qua mơ thấy mẹ hiền Đong đưa cánh võng bên hiên chiều hè Mẹ cười bóng lá nghiêng che Tóc pha sương trắng môi hoe miếng trầu.. Con ngồi nhổ cọng tóc sâu Ầu ơ khúc hát mẹ ru thuở nào Ngoài sân đàn cháu lao xao Ríu ra ríu rít: Bà ơi yêu bà.. Thoảng nghe trong gió tiếng gà Gọi vầng dương dậy vỡ òa giấc mơ Mẹ ơi cho đến bao giờ Được ôm lấy mẹ để mà yêu thương! (Giấc mơ - Hà Thanh Hoa) *** Xem thêm: Bài Thơ Mẹ Tôi Của Phạm Văn Ngoạn