Bài viết: 35 




Hôm nay tôi đi đôi giày mẹ mới mua. Một đôi giày cao gót, vừa chân mà chẳng dễ chịu chút nào.
Chợt nhớ cách đây vài năm, khi lần đầu mặc chiếc áo dài có người đã từng nói mặc áo dài thì đi một đôi giày cao nó mới đẹp, chỉ cao một chút thôi đã tôn dáng rất nhiều rồi. Nhưng tôi của khi ấy còn quá nhỏ, đã thẳng thắn mà nói rằng con sẽ không đi giày cao gót đâu. Giờ này, người ấy đã không còn ở cạnh lâu rồi, đột nhiên nhớ lại những ngày tháng ấy, muốn quay lại bậc thềm đó nói với bác rằng con đi đôi giày cao gót rồi bác ạ con cũng sắp mặc áo dài cùng với nó rồi. Nhưng thời gian nào có thể quay ngược, người đã ở xa chẳng thể kéo lại cho gần, người đã bước ra khỏi cuộc đời ta có lẽ chẳng có duyên gặp lại. Thôi thì mặc nước đưa dòng lá cứ an nhiên trôi..
Lại nhớ lần đầu mang đôi giày cao gót đau chân đến mức tê dại. Ngày hôm đó trời mưa và rét, đôi chân trần bước đi trên nền đất ướt nhưng trái tim lại ấm áp và trên môi không tắt nụ cười. Hôm nay đã là lần thứ bao nhiêu đi giày cao tôi chẳng nhớ rõ nữa, chân vẫn đau, trời cũng vẫn lạnh, nhưng cảm giác hạnh phúc lúc đó giờ đã không còn. Là bởi người đi cạnh lúc đó giờ đã không còn ở cạnh tôi lúc này.. Khoảng cách giữa hai người không tự nhiên mà có, nó cứ xa dần xa dần, mặc dù nhận thức được nhưng không có cách nào cứu vãn, bởi hai mảnh tâm hồn đã dần khác nhau quá rõ, không thể cùng nhau đi tiếp. Cho dù đó là tình bạn hay một điều gì khác thì cũng đã là quá khứ rồi, một quá khứ rất xa.
Tạm biệt thôi, những vấn vương ấy để bước tiếp chặng đường cô độc, giữ lại chút ấm áp thuở còn đi học đó để làm hành trang những ngày giông bão sau này..
P/s: Không rõ vì sao bạn vào đây để đọc những dòng này nhưng cảm ơn bạn vì điều đó. Chúc mọi người luôn có những kỷ niệm đẹp.
Chỉnh sửa cuối: