

Nhật ký: Viết cho cậu (phần 1)
Tác giả: Latte
Thể loại: Tản văn
Tác giả: Latte
Thể loại: Tản văn

Nhiều lúc tôi thích tự ngược đãi bản thân mình thế này: Vào một ngày ảm đạm nào đó, đem bản thân mình ra nghĩ về những điều đã cũ, rồi lặng lẽ bật khóc nức nở. Tôi chẳng thể ngăn nổi bản thân mình nhớ đến cậu ấy, một cô gái 20 tuổi ấy à, trong phút chốc sụp đổ hoàn toàn. Cứ ngỡ như tôi đã có một cuộc sống an nhiên tự tại, một người để yêu thương, một người để dựa vào mỗi lúc gục ngã, nhưng rồi tất cả mọi thứ vụt tan vào hư vô..
Tôi ở đây, trong ánh nắng vàng rực rỡ của một thành phố nhỏ nằm gần biên giới nước Mỹ, cách nơi tôi sinh ra tận nửa vòng trái đất. Trải nghiệm cuộc sống của một cô gái 24 tuổi, khi vừa mới bước những bước đầu tiên trên ngưỡng cửa 20. Những người cuối cùng trong căn hộ cũng đã rời đi, chỉ còn lại mình tôi đơn độc, quẩn quanh mắc kẹt với những vấn đề của bản thân.
Nắng vàng óng ánh trải dài như rót mật, những khóm tulip rung rinh sặc sỡ nghiêng mình dưới nắng, cỏ cây đang phô ra tất cả những gì đẹp nhất của mùa xuân. Những cây anh đào đã trổ hoa rực rỡ, trong ánh nắng lấp lánh của mùa xuân, tự nhiên đối lập hẳn với một kẻ cô đơn như tôi đây. Những cơn gió ào ạt thổi tới, vài cánh hoa nhẹ bay trong không trung, đẹp thật đấy, nhưng sao lại cô đơn thế này! Sải những bước dài trên đường, tôi chẳng biết mình đang đi tới đâu, trong đầu hoàn toàn chẳng có nổi một sự tập trung nào. Cảnh sắc thật hoàn hảo, tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von, có thể thấy những con sóc đuôi xù thoăn thoắt chạy nhảy trên mặt đất, lại thấy cả những cảnh sắc tuyệt đẹp của nhân gian. Một vài người thong thả tản bộ trong công viên, những chú chó thích thú chạy nhảy trong tiết trời ấm áp, đâu hay có một kẻ cô đơn vô định trong cái dòng đời ấy. Tôi đã muốn gục ngã, ngay trên con đường ấy mà gục đầu vào gối, khóc thật to, đủ để cậu ấy ở phía bên kia của quả địa cầu có thể nghe thấy được, nhưng tôi chẳng làm được. Tôi cứ đi, đi mãi, chân tôi chẳng hề biết mỏi, nhưng càng đi chỉ càng thấy bản thân mình thảm hại và cô đơn đến cùng cực.
Cậu ấy, vĩnh viễn bỏ rơi tôi rồi!
Nước mắt chực trào nơi khóe mi rồi vội vàng kìm nén lại, tôi đưa tay hái một bông bồ công anh, đưa lên trước mặt cẩn thận nhìn ngắm hồi lâu, một cơn gió lại tới, bay đi rồi, những cánh hoa tan biến trong không trung.. Những bông hoa chi anh nép mình sát mặt đất cũng phô ra sắc tím rực rỡ như muốn góp phần dệt nên tà áo rực rỡ của nàng xuân yêu kiều diễm lệ. Trên thảm cỏ xanh rờn, loài chim cổ đỏ đang cần mẫn kiếm mồi, có phải vì "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" nên tôi thấy vạn vật cũng cô đơn, tủi thân như chính bản thân mình?
Dùng toàn bộ tấm chân tình của mình để đối đáp, để rồi nhận lại được gì đây? Một năm qua, tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng vì cậu ấy, tôi chưa bao giờ có ý định rời đi, chưa khi nào có ý muốn từ bỏ, tôi chưa từng tưởng tượng ra cảnh sẽ buông tay cậu ấy. Vậy mà sự thật vẫn cứ hiển hiện trước mặt, cậu ấy bỏ chạy rồi, vĩnh viễn không bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn tôi nữa. Tôi, thật sự đã không còn tồn tại trong tâm trí của cậu ấy nữa. Tôi, rốt cuộc vẫn không thể bằng được cô gái ấy.
Gió lại thổi tới từng cơn, không lạnh, nhưng lại khiến lòng tôi se lại. Trái tim tôi, hóa ra nó cũng biết nhói đau. Suốt mười mấy năm qua tôi luôn cố gắng gây dựng cho bản thân mình một lớp khiên chắn bảo vệ, tôi lúc nào cũng mạnh mẽ trong mắt những người xung quanh, nhưng ngay lúc này tôi sụp đổ thật rồi. Tôi gỡ bỏ hoàn toàn lớp bảo vệ ấy, toàn tâm toàn ý để một người bước vào trong thế giới chật hẹp của mình, ấy vậy mà người chê thế giới ấy nhỏ quá nên vội vã rời đi. Thật ra, bản thân tôi cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam, cố gắng nhiều như vậy, cứ ngỡ đã có cả thế giới, cuối cùng thế giới cũng bỏ tôi mà đi. Tôi gục ngã, tôi đau đớn, tôi khóc lóc, tôi tổn thương, tôi quanh quẩn bế tắc chẳng có cách nào thoát ra. Tôi chưa bao giờ và vĩnh viễn không bao giờ trách cậu ấy. Trong mắt tôi cậu ấy lúc nào cũng tốt, lúc nào cũng hoàn hảo.
Mùa xuân năm ấy, xa thật là xa..
Tôi xin lỗi, vì đã xuất hiện trong cuộc sống của cậu, vì không đem cho cậu được hạnh phúc, vì không thể bằng được cô ấy, vì không phải người mà cậu yêu nhất. Xin lỗi cậu, vì tất cả!
Trái tim tôi à, tại sao lại đau đớn như vậy? Đừng khóc nữa mà, người ấy đi rồi, người ấy vĩnh viễn chẳng trở về nữa đâu. Những thanh âm trong trẻo, những nhịp đập rộn rã của mùa xuân vẫn háo hức quanh đây, mỗi người mỗi cảnh, ai cũng vui, ai cũng rạng rỡ, chỉ có mình tôi đơn độc, mình tôi lăn lộn, tự ngã, tự tổn thương. Tôi khóc rồi, cậu đang nhớ đến cô ấy phải không?
Chỉnh sửa cuối: