Tên truyện: Nhật Ký Những Ngày Đầu Mạt Thế Tác giả: Bi Thể loại: Truyện ngắn, ngôi thứ nhất Văn án: Truyện kể về những hành trình và cảm xúc của các nhân vật từ khi mạt thế vừa buông xuống cho đến lúc được quân đội đón đến khu vực trung tâm.
Chương 1. Mạt thế tiến đến. Bấm để xem Thế giới thật sự thay đổi rồi, giống như lời tiên tri từ các nhà ngoại cảm từng nói trước đó, chỉ là so với tiên tri, hiện thực lại tới muộn. Mạt thế buông xuống, trái đất chìm vào bóng tối vô tận. Chúng tôi hiện tại có bốn người, đang cùng ẩn náu trong một tòa chung cư, đều là hàng xóm với nhau nhiều năm. Trong nhóm chúng tôi có một người phụ nữ thoạt nhìn khá trẻ tuổi, một người đàn ông đã ngoài ba mươi lăm, một đứa nhỏ mới vừa lên lớp sáu và tôi. Cả đám chúng tôi cùng tụ lại trong một căn phòng, riêng tôi và người đàn ông đều khá chật vật, cả hai chúng tôi ít nhiều đều bị dính lên cả người cơ man là máu và thịt vụn, chính là do chúng tôi vừa rồi liều mình xuống lầu cứu đứa nhỏ kia khỏi những xác sống trong tòa nhà, dòng máu đỏ lấm lem phảng phất hương vị rỉ sắt điểm thêm một chút thịt vụn màu đen thấm dính lên cả áo và quần, nhìn qua thật ghê tởm, khiến người buồn nôn. Nhưng chúng tôi không dám tắm, chỉ có thể xả xuống ít nước đủ để lau qua loa trên người, sau đó thay bộ đồ mới. Bởi lẽ chúng tôi cũng không biết tận thế còn kéo dài bao lâu? Có thể là vài tháng, cũng có lẽ là đến hết đời. Vì vậy không ai trong chúng tôi dám liều mạng lãng phí nguồn nước. Chỉ sợ một ngày kia đến một giọt nước để duy trì mạng sống cũng không còn. Hôm nay đã là ngày thứ ba mạt thế tiến đến. Bên ngoài cửa kính hiện ra dáng vẻ một thành phố mà chúng tôi chưa bao giờ được chứng kiến, trống trải và cô quạnh. Những tòa nhà bị phá hủy, mặt tường đầy những vết nứt kéo dài, khắp nơi đều là lửa cháy bốc lên, liếc mắt nhìn còn có thể cảm nhận đến cái nóng bỏng rát cả da thịt ấy, nó đang vươn đầu lưỡi của mình liếm láp mọi góc nhỏ của đường phố, cuốn vào miệng một vài thi thể bị lây bệnh thần trí mơ hồ bị lan đến. Là hiện trường bị nổ bom. Mấy ngày nay bệnh dịch lây lan quá nhanh, con người không kịp chống đỡ, thi thể đi lại khắp nơi trên phố, chỉ cần không cẩn thật bị chúng phát hiện liền bị kéo đến cắn xé cho đến chết. Hai hôm trước tin tức vẫn còn đưa tin về việc quân đội được cử đi đón những người còn sống sót, sẽ bảo vệ bọn họ đến khu trung tâm, khiến mọi người đều mừng thầm trong lòng. Nhưng vẫn luôn có những bất ngờ xảy ra có thể phá vỡ kế hoạch ban đầu. Chính phủ chưa từng nghĩ đến bệnh dịch lại biến chuyển nhanh như vậy, việc chống đỡ với những thi thể bệnh dịch kia để mở đường ngày càng trở nên khó khăn, thời gian đưa đón những người sống sót cũng bị kéo dài ra. Mỗi người trong nhóm người sống sót này đều có tính cách riêng. Có người sẽ sợ hãi núp mình trong phòng, mỗi giây mỗi phút đều ở trong hoảng loạn. Cũng có người sẽ không chịu ngồi yên, liều mình xông pha, mở đường trong cõi chết, không cam lòng để bản thân cứ như vậy nhắm mắt nằm xuống. Loạt bom tự chế này cũng là do bọn họ tìm kiếm trên mạng, chắp vá những nguyên liệu còn sót lại trong nhà mà làm thành, tuy vậy hiệu lực xem ra cũng không nhỏ. Tôi và người đàn ông duy nhất này vô tình lại là hàng xóm đối diện nhà nhau. Chúng tôi lại còn là hai người lớn gan, ngay khi thấy sự việc không đúng cũng chỉ an tĩnh một thời gian, sau đó liền cũng đứng lên mở ra đường sống. Chúng tôi ở tầng bốn, còn người phụ nữ trẻ tuổi kia ở tầng 6, cũng là một người phụ nữ can đảm, chỉ có điều vẫn là phụ nữ, sức lực không quá lớn. Cô ta được người đàn ông kia cứu lúc mới vừa tận thế xảy ra lúc đang lén lút mò xuống tầng dưới chạy đi tìm người cứu giúp. Còn vấn đề vì sao cô ấy lại không tìm đến những người cùng tầng mà lại chọn phương hướng khó khăn như vậy? Cũng dễ hiểu, sống chết là có số, không ai có thể kiềm chế được, tận thế lại tiến tới như vũ bão, người chết như rạ, chỉ là bản thân cô ta số kiếp vẫn còn may hơn những người khác mà thôi. Lại nói đến đứa nhỏ ở một bên còn lại kia là mới vừa rồi vớt được mạng ở tầng dưới, khi chúng tôi đang tìm kiếm một số đồ ăn còn dư lại trong các căn hộ của tòa nhà. Lúc chúng tôi đi tới, đứa nhỏ ấy đang mặt mày tái mét nhìn thi thể mục rữa đang lao tới trước người, hai mắt nhắm chặt cam chịu lưỡi hái tử thần buông xuống thân thể của chính mình, may mắn lại được tôi nhanh tay vớt ra từ địa ngục. Chỉ là lúc ra tay có hơi quá sức, đầu óc thi thể nổ tung, máu thịt bắn lên nhiễm đầy quần áo nhiễu xuống sàn nhà, một số còn dính lên màng bọc thực phẩm, nhìn đến khiến người khó nuốt vào miệng, nhưng cũng không có ai ngu ngốc như vậy, đến thời khắc này còn so sánh đồ ăn sạch bẩn, so với mạng sống thì như vậy đều quá nhẹ nhàng, hơn nữa cũng chỉ là dính trên bao bì bên ngoài. Tôi và người đàn ông nọ cùng nhau hút thuốc ngoài ban công chờ đợi đồ ăn được nấu chín, lúc lâu lại cùng nhau câu được câu mất trò chuyện. Bên dưới tòa nhà là những bóng dáng thi thể nhiễm bệnh vật vờ lảng vảng, gần như muốn xếp chật cả con ngõ, chúng cứ đi lại mù mờ không có phương hướng cho đến khi nhận thấy có nhiệt độ yêu thích đến từ máu thịt của con người liền lập tức nhào lên, vẽ lên một bức tranh địa ngục nhân gian trong hiện thực..
Chương 2. Đứa trẻ. Bấm để xem May mắn mọi thứ chỉ là vừa mới bắt đầu, vẫn còn có thể tìm được gạo cùng một ít thức ăn được để trong tủ lạnh tại một số căn hộ, chỉ là muốn vào được có hơi khó khăn, bởi thường là những căn hộ như vậy sẽ có một vài thi thể nhiễm bệnh ở bên trong. Lúc trước, thời điểm mọi thứ còn hoàn hảo chưa xảy ra vấn đề gì, phần lớn đa số mọi người đều cảm thấy nếu là đi ăn nhà hàng mà lại gói đồ đem về liền rất ngại ngùng, xấu hổ, sợ bị người khác nhòm ngó khinh thường, cho nên thay vì tiết kiệm đồ ăn cũng như tài chính của bản thân thì họ lại lựa chọn cách thức bỏ lại đồ thừa trên bàn. Hiện tại nhìn đến những bát cháo lõng bõng nhiều phần là nước trước mặt, tôi bất chợt cảm thấy lúc trước bản thân thật là chưa từng quá biết suy nghĩ quý trọng những thứ nhỏ nhặt như vậy, bởi lẽ tôi cũng giống bọn họ, một phần vì ngại mặt mũi không muốn lấy đến, một phần là vì suy nghĩ xã hội đang ngày càng phát triển, quán ăn thì ở đâu cũng có, cái càng quan trọng hơn cũng chỉ có đồng tiền ngày một tăng giá trong túi mà thôi. Thật sự lúc ấy, không có tiền thì không có gì cả. Thế nhưng hiện tại có tiền, cũng không thể làm được gì. Ở vào thời điểm bây giờ, nếu bạn còn lấy tiền ra để trao đổi vật phẩm với những người khác thì chắc chắn liền bị đưa lại ánh nhìn lạnh nhạt chán ghét. Tiền hiện tại cũng đã trở về với giá trị thực tế của chúng, đúng nghĩa của một tờ giấy được viết vẽ lên một cách điệu nghệ. Ti vi hôm nay lại tiếp tục đưa tới một ít tin tức mới, các nhà khoa học đã bước đầu đi vào nghiên cứu mầm bệnh và tìm kiếm vắc xin chữa bệnh cho những người vừa chớm nhiễm phải loại viruss này. Bởi vì mạt thế, đường phố bên ngoài đã không còn là hình dáng như trước, phóng viên cũng không thể nơi nơi chạy loạn, chỉ có thể cố gắng hết sức hoàn thành chức trách đưa tin ở những khu vực mình đang ẩn náu, mặc dù vậy, cũng rất ít người dám liều mình đi tìm hiểu, cho nên thông tin có được phần lớn vẫn là từ nhóm lãnh đạo ở khu trung tâm. Chính là mỗi ngày các lãnh đạo đang làm những công việc gì? Chỉ đạo nhóm quân đội ra sao? Khu vực ẩn náu mới phòng tránh những thi thể nhiễm bệnh được gia cố kiên cường đến mức nào? Và cả những công tác nghiên cứu bệnh dịch như vừa rồi.. Cả một bàn bốn người cùng nhau ăn tối, nhưng không gian lại quá mức tĩnh lặng, chỉ có tiếng bát đĩa va chạm cùng tiếng tin tức phát ra đều đều, cũng không biết có ai chú tâm lắng nghe hay không, hay là mỗi người đều có suy nghĩ riêng của chính mình. Tôi nhìn đến đứa nhỏ còn chưa cao đến ngực mình ở bên cạnh, đứa bé co rút cả người im lặng ngồi trên ghế uống từng thìa cháo, hai mắt có hơi nước đọng lại, cả người giống như mất hồn. Tôi vuốt tóc đứa nhỏ, đau lòng: "Cháu có muốn ăn thêm không? Trong đó vẫn còn đấy." Đứa nhỏ lắc đầu, trong mắt lại có xu hướng đỏ lên, nước mắt theo tâm trạng tràn ra tới khiến tôi cũng không biết phải làm sao: "Cháu làm sao vậy?" Từ khi được cứu trở lại, đứa nhỏ này đã không quá bình thường, tâm trạng vẫn luôn trầm xuống. Có thể là do quá sợ hãi với những gì đã xảy ra trước mắt, nhưng gần hết một ngày vẫn còn như vậy thì tôi cũng có một chút quan tâm, dù thế nào trẻ con đáng ra phải là rất mau quên, nhưng đứa nhỏ này lại đã ngẩn ngơ được cả buổi rồi. Người phụ nữ ngồi bên cạnh đứa nhỏ cũng nghe tiếng nhìn sang, thấy cảm xúc của đứa nhỏ không ổn liền buông bát đũa xuống, cẩn thận lau nước mắt cho cô bé. Người phụ nữ thì thầm dỗ dành, nhưng cũng không ngăn được nước mắt cứ tuôn ra từ khóe mắt của cô bé như dòng suối nhỏ. Người đàn ông đang chăm chú nghe tin tức cũng dừng lại, nhìn tới bên này. Không khí trong nhà trầm xuống nặng nề. Tối hôm đó, đứa nhỏ được phân đến ngủ cùng người phụ nữ ở phòng trong, còn hai người đàn ông chúng tôi thì ra ngoài nằm trên tấm thảm trải sàn của phòng khách. Bóng điện bị tắt đi, ánh sáng duy nhất trong phòng cũng biến mất, màn đêm lại lần nữa xâm lấn các giác quan. Tôi nghe tiếng người đàn ông nằm xuống bên cạnh, phía xa trong phòng một lúc lại vọng ra vài tiếng thì thầm tâm sự của người phụ nữ cùng đứa trẻ. Tôi cuối cùng cũng hiểu, đứa trẻ ấy đã chẳng còn ai trên thế giới này để nương tựa, ở trong tâm trí dày đặc những suy tư mà thiếp đi, tôi thế mà lại mơ một giấc mơ.
Chương 3. Cửa hàng tạp hóa. Bấm để xem Trong mơ tôi nhìn thấy một nền văn minh hiện đại đang sụp đổ xuống ngay trước mắt mình, nhưng tôi lại giống như chỉ là một người đứng xem, không có bất cứ liên hệ gì với thế giới này. Tôi nhìn những tia lửa xuất hiện từ không trung xuyên qua người tôi đâm xuống mặt đất, bầu trời nóng lên như muốn vỡ ra làm nhiều mảnh, toàn bộ mặt đất bị phát hủy thành những đống đổ nát. Mặt trời treo trên cao đã chuyển sang màu máu, đang dần bị mây đen che lấp. Những khu xí nghiệp bị phá hủy dần tràn ra một lượng nước màu đen, nhiễm bẩn cả một đoạn sông, thế nhưng vẫn còn muốn tiếp tục chảy ra. Trên mặt đất, những bóng ma nửa sống nửa chết vẫn đang lang thang khắp các con ngõ. Ở phía xa trên đỉnh một tòa nhà kiên cố kia là một người đàn ông trung niên mặc trên mình một chiếc áo dài trắng, gắng tay bọc đến trên cánh tay, đang mỉm cười nhìn vào một ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh ngọc, phía xau ông ta là một loạt những bình đựng nước cao đến hơn ông ta một cái đầu, bên trong là những thi thể nhiễm bệnh đang trôi nổi. Giật mình tỉnh dậy tôi thấy bản thân giống như vừa mới tham gia một cuộc chạy đua đường dài, cả người dính nhớp toàn mà mồ hôi, trên tóc cũng có vài giọt bị ép ra dính tới đang chảy xuống dọc theo hai bên mặt. Hôm nay là ngày thứ tư. Sau khi tỉnh táo, tôi chống đỡ chính mình đi đến phía trong nhà tắm chỉnh lại dáng vẻ bản thân, khi bước ra người đàn ông cũng đã thức giấc. Tôi kéo rèm cửa sổ sát đất lên, ánh sáng chiếu xuống làm gian phòng vụt sáng lên, chính mình lại nhìn chằm chằm vào vòng tròn màu vàng kia. Nhìn chằm chằm về phía mặt trời không phải là hành động của một kẻ thông minh, bởi lẽ nó sẽ làm hỏng đi đôi mắt của chính mình, tôi biết, nhưng cũng không thể ngăn cản ý muốn ngắm nhìn nó của tôi. Trong giấc mơ ấy, mặt trời là màu đỏ, một màu đỏ của máu. Thở dài buông xuống suy nghĩ của bản thân, tôi tiến đến nhà bếp. Người phụ nữ hôm nay cũng dậy rất sớm, trong chiếc khay trên bàn đặt hai cái bánh mì, một cái cho tôi và một cái cho người đàn ông kia, hai cái sau đã bị hai người còn lại cầm đi, vừa ăn vừa xem ti vi. Tôi cắn một tiếng bánh, bên trong có kẹp một miếng trứng rán, trên mặt phết lên một ít tương ớt. Hôm nay chúng tôi dự định sẽ không tiếp tục chờ đợi quân đội tiến đến nữa. Như vậy quá bị động. Ngày hôm trước tôi đã nghe được tin tức từ một nhóm người đi ngang qua nơi này, quân đội đã đến thành phố B bên cạnh, có lẽ cũng đã sắp tới đây. Bởi vì lý do đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều, nếu tiếp tục ở lại mà quân đội còn chưa đến thì chúng tôi sẽ bị đói chết, còn không bằng đi ra ngoài vừa kiếm thức ăn vừa tìm kiếm dấu vết quân đội để lại. Tôi cũng nói ra ý tưởng này với mọi người, lúc đầu không ai muốn đồng ý, bởi vì chúng tôi còn có một đứa nhỏ và một người phụ nữ. Nhưng khi kiểm tra lại số lượng đồ ăn dự trữ trong nhà, mọi người đều trầm mặc, không thể cứ tiếp tục như vậy. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng dù sao nhóm chúng tôi vẫn có hai người đàn ông, chia ra bào vệ hai người còn lại, vẫn có thể gắng sức. Sở dĩ nói là gắng sức, bởi vì chúng tôi cũng chỉ là những người bình thường. Đau đớn hơn là, thế giới này lại không hề giống như trong những cuốn tiểu thuyết từng miêu tả, sẽ có dị năng xuất hiện, để con người nhìn thấy vẫn còn có một tia hi vọng sống sót, mà chỉ có những thây ma có móng vuốt như ác quỷ và những kẻ tầm thường thân xác mỗi ngày đều giống như đang đi trên lưỡi đao. Quyết định đã được đưa ra, bước chân đầu tiên của chúng tôi là hướng tới cửa hàng tạp hóa bên cạnh khu chung cư. Trên đường xuống tới chung cư chúng tôi đã gặp qua không biết bao nhiêu là thi thể mang bệnh. Chỉ có một điều là, may mắn những thứ đó đều là vô tình gặp được, đang lang thang một mình đi lại, nếu thật sự gặp phải một đám như vậy xông tới thì chúng tôi hôm nay thật sự phải bỏ mình ở chính nơi này, một bước cũng không qua được cửa. Cửa hàng tạp hóa ngay sát bên chung cư, có một hành lang nhỏ đi xuyên qua bên hiên, trên đường đều có hai bên thành được xây bằng xi măng bọc lại. Chúng tôi bốn người thu mình nhích từng chút một đi đến bên cạnh cửa hàng, lại nhờ đến kĩ năng bẻ khóa của người đàn ông kia mới có thể tiến vào bên trong. Ba mặt cửa hàng được bao vây bởi những bức tường vững chắc, phía trước là mặt kính trong suốt cùng cửa có thể nhìn xuyên suốt từ hai phía. Trên kệ hàng vẫn còn xếp rất nhiều đồ, chỉ là có một số đã bị lấy đi, nhìn qua không còn đầy như lúc trước, nhưng như vậy là quá may mắn rồi. Tôi đi đến một bên quầy hàng cầm xuống một chiếc hộp bánh mì, trên mặt có phủ một lớp ruốc mỏng. Đây là chiếc bánh duy nhất còn sót lại trên kệ, những cái khác đã bị lấy đi, nhìn hạn sử dụng cũng chỉ còn hai ngày. Dứt khoát mở nắp hộp ngồi xuống ăn, thực ra buổi sáng tôi ăn như vậy vẫn đói, chỉ là đồ ăn còn lại rất ít, tôi cũng không muốn đem chuyện này nói lại với mọi người, bây giờ có món đồ lót bụng liền cầm lên ăn. Trong khi một miếng bánh mì vừa đưa vào miệng, lớp kính bên cạnh tôi rung lên ầm ầm, người đập giống như muốn đem nó đập nát. Ánh mắt tôi nhìn qua bên đó, lại thấy một thi thể bị nhiễm bệnh đang chảy nước dãi đầy miệng dán mặt tại lớp kính nhìn vào đứa nhỏ. Đôi mắt hắn trợn lên chỉ còn thấy phần nhiều là màu trắng, tay liên tục đập xuống lớp kính vang lên từng tiếng mạnh bạo. Tiếng ồn này cũng đã thu hút đến sự chú ý của một vài thây ma khác, chúng đang từng bước tiến đến trước mặt cửa hàng, vẻ mặt điên cuồng dán lên lớp kính nhìn vào những người bên trong là chúng tôi, cả thân thể đều ở điên cuồng đập phá lớp kính. Tôi lúc này thật sự bị kinh sợ rồi.
Chương 4. Căn hầm. Bấm để xem Thi thể nhiễm bệnh tiến đến nơi đây mỗi phút một đông hơn, bánh mì trên tay tôi cũng mất đi mùi vị. Tôi lập tức nhận ra tình cảnh của cả nhóm lúc này, đây là một thế cục chỉ có lấy cái chết để chấm dứt, bởi ba phía còn lại của chúng tôi đều là những bức tường cứng rắn, còn một mặt còn lại kia liền không cần tính đến, bên đó là một đám tang thi đang chen chúc nhau, nước dãi chảy ra ướt nhòe một mảng kính. Chúng tôi thật sự phải chết ở đây sao? Ở trước bước chân của quân đôi một bước rời đi thế giới này? Thật sự có một chút không cam lòng. Người phụ nữ bị dọa đến sợ hãi ngã ngồi về phía sau, trong mắt đều là một đám thi thể bệnh dịch răng nanh gớm ghiếc. Bỗng cô ta giống như chạm được vào thứ gì trên mặt đất, một đường hầm nhỏ theo đó mở ra. Chúng tôi không có một ai quan tâm cái đường hầm đó dẫn đến nơi nào, vì sao lại có ở đây, chúng tôi lúc này chỉ biết đó chính là con đường duy nhất để cứu lấy mạng sống của chính mình! Đường hầm âm u bị lạnh lẽo bao phủ, mỗi tiếng bước chân đều để lại một hồi âm vang. Chúng tôi nối tiếp nhau tiến về phía trước, cửa đường hầm được mở ra không có cách nào đóng lại, bởi lẽ chúng tôi cũng không quá rõ ràng cơ quan trong đường hầm này sử dụng như thế nào, cũng vì vậy chúng tôi không ai dám dừng lại bước chân, không có gì đảm bảo rằng đám thi thể đầy bệnh dịch đó còn có tiếp tục đập nát cửa kính mà xông vào hay không, nếu thật sự là như vậy, khi dừng lại, chờ đợi chúng tôi cũng chỉ có cái chết. Hai bên đường hầm một chốc lại xuất hiện một cái lối đi nhỏ xuyên đến nơi nào đó, mỗi lối đi đều có một cánh cổng sắt đã bị rỉ sét khóa lại. Chúng tôi cứ vậy tiến về phía trước, đi tới một không gian rộng mở, phía bên trong là một loạt các giường bệnh được xếp liên tiếp, phía trên là những cô gái trẻ đang nằm, ở trong còn có một bà lão tóc đã điểm bạc vài sợi. Trên người mỗi người là những thiết bị truyền dịch được cắm vào, dịch lỏng từng chút chảy vào cơ thể thông qua dây cắm. Thật kì quái. Vì sao ở dưới một cửa hàng tạp hóa lại có một căn hầm như vậy, hơn nữa còn có những cô gái này. Nhìn sang một phương hướng khác, tôi thấy người đàn ông đang đưa tay thăm dò hơi thở của những người này, còn người phụ nữ thì kéo sát đứa bé lại ôm vào lòng. "Vẫn còn sống." Người đàn ông lên tiếng. Những người này vậy mà vẫn còn sống, bọn họ đây là đang làm cái gì? Lại đi thêm vài bước trước mắt chúng tôi hiện lên một chiếc cổng sắt còn nguyên vẹn, ổ khóa là loại khá đặc biệt, giống như không được dùng đến thường xuyên, muốn mở ra cũng có chút khó khăn. Người đàn ông trực tiếp nói mình cần thêm một chút thời gian, vậy nên chúng tôi đều tạm thời ở lại, trong lòng vẫn luôn có gánh nặng đối với những thi thể ở bên ngoài. Ban đầu, chúng tôi một lòng chỉ muốn rời khỏi nơi này, cho dù thấy có điều kì lạ cũng không muốn quan tâm, thế nhưng hiện tại, chúng tôi đi không được, đành tìm hiểu một chút tình hình xung quanh, tìm kiếm một căn phòng có thể ẩn náu, phòng trường hợp ngoài ý muốn. Sau một lúc lâu mò tìm trong bóng tối, chúng tôi vậy mà tìm được hai cánh cửa âm tường ở đối diện nhau. Do dự một hồi, tôi quyết định để người đàn ông ở lại tìm cách mở khóa, người phụ nữ và đứa nhỏ cũng theo bên cạnh, còn một mình tôi tiến vào trong để thăm dò, bởi vì tôi phát hiện, cánh cửa này không bị khóa như những cái trước, chỉ cần nhẹ tay đẩy một cái liền mở ra. Đi qua một đoạn đường tối đen không nhìn thấy cả năm ngón tay, tôi nhận ra mình đã bước vào một căn phòng ánh sáng tràn ngập. Đèn điện màu trắng từ trần nhà chiếu xuống làm sáng lên một màu đỏ trên áo của người đàn ông trước mắt. Anh ta ngồi trên ghế, cả người gục lên bàn rũ xuống. Nhìn từ phía ngoài cùng chiếc áo trên người, trông anh ta giống như một vị bác sĩ lâu năm ngủ gục bên bàn làm việc, chỉ khác nhau là, hiện tại không phải ngủ, mà là đã chết. Đã từng đập nát sọ những người bị nhiễm bệnh, gan tôi cũng lớn hơn. Tôi bước đến đẩy anh ta sang một bên, nhìn đến trên bàn còn có một cuốn sổ ghi chép đang được viết dang dở. Quan sát xung quanh căn phòng, nhận thấy không có gì quá mức đặc biệt, chỉ là có một chút sạch sẽ quá mức, trên chiếc bàn bên cạnh là một cái máy tính cùng một vài loại ống lớn nhỏ khác nhau, chứa một hai loại dung dịch nào đó.
Chương 5. Một phần của tội ác. Bấm để xem Quyển sổ trên bàn ghi chép lại một số thí nghiệm của người đàn ông, đây là những thí nghiệm trên cơ thể người sống. Ở đây, bọn họ sẽ khiến cho những người bị đem ra thí nghiệm bị lâm vào mê man do tác dụng của thuốc nhưng cơ thể vẫn có thể cảm giác được những đau đớn từ tác động bên ngoài. Trong quá trình thí nghiệm, bọn họ tiến hành nhỏ một loại khí độc thần kinh hóa lỏng có chứa viruss lên thân thể người sống, hoặc cũng có thể trực tiếp đem những thứ này tiêm vào dưới làn da. Bên dưới những thao tác thí nghiệm là những ghi chú tình trạng thân thể của những người này sau đó, có người hoặc là bị bỏng rát lan ra toàn bộ cơ thế khiến làn da bị biến dạng, có người chỉ sau vài giờ liền lập tức tắt thở, cũng có những người tồn tại trong trạng thái nửa chết nửa sống. Bên trong quyển sổ còn có kẹp một lá thư, phía trên người viết đang an ủi người còn lại đừng quá lo lắng, trấn an người nọ yên tâm tiếp tục thực hiện thí nghiệm, còn thông báo lại một tin tức rằng những bằng chứng bị đưa ra ánh sáng kia đã được xử lý sạch sẽ, có một đạo mệnh lệnh đã được truyền đi đến điều tra viên rằng không được can thiệp, và các cuộc thử nghiệm này chỉ là một phần trong dự án nghiên cứu liên quan đến ô nhiễm không khí và thời tiết. Một mặt còn kể đến việc loại thuốc này đã được loại thuốc có chứa viruss này đã được thả xuống nguồn nước ở khu vực có người dân sinh sống, và phía trên đã đảm bảo với người dân rằng hóa chất đó đều an toàn. Tôi cầm lá thư trong tay gần như siết chặt lại, đây là một tội ác, tôi cảm giác như mình đã mơ hồ chạm được tay đến một mặt tối nào đó. Phía ngoài hành lang từ cửa vào có tiếng động, tôi quay người lại nhìn xem thì thấy đó là người phụ nữ, trong tay còn dắt theo đứa nhỏ. Tôi nhìn cô ta rồi nói: "Có lẽ chúng ta phải ở lại đây một đêm rồi, Hoắc Ninh thế nào rồi?" Hoắc Ninh là tên của người đàn ông, nghe nói là con của một gia tộc cũng có địa vị trong nước, chỉ có điều là con riêng, thân thế không quá sạch sẽ, sau khi mẹ qua đời đến cha ruột cũng thờ ơ không quan tâm, liền cứ một mình như vậy sống qua ngày. "Vẫn chưa mở được khóa, hình như là rất khó. Anh tìm được gì trong này rồi?" Người phụ hỏi, ánh mắt cũng tò mò nhìn qua xung quanh. Chợt cô ta giật mình sững sờ trước một gương mặt quen thuộc trên tấm ảnh dán lên mặt tường. Lúc trước tôi cũng không để ý tới mặt tường này lại dán ảnh của khá nhiều người, bởi vì khi bước vào tôi liền quay lưng với nó. Tôi khó hiểu lại mang theo chút nghiên cứu nhìn người phụ nữ tiến đến trước bức tường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tươi cười của một người trên tấm ảnh. Ánh mặt tê dại. "Đây là chị tôi." Người phụ nữ khô khốc mở miệng, "Chị ấy đã mất tích, vào một ngày hai năm trước đây." Tôi có cảm giác mình đã đoán được điều gì đó, bước nhanh đến gần những tấm ảnh. Quả thật là như vậy, những tấm ảnh trông lộn xộn nhưng lại giống như được dán lên thành từng hàng có quy luật riêng, trong ảnh là những người có khuôn mặt khác nhau, bên dưới mỗi tấm ảnh đều ghi hai chữ "TN" kèm một con số cùng với ngày tháng ở góc bên phải. "Hôm đó chúng tôi đã cãi nhau, bản thân tôi không muốn chị ấy đi lên con đường kiếm tiền không chính đáng bằng cách phô ra thân thể của mình trên các trang mạng." Người phụ nữ giống như chìm vào ký ức, "Tôi ngăn cản, nhưng chị ấy lại mắng nói, chị ấy nói đó là đam mê của chính mình." "Tôi còn tưởng rằng lần đó vẫn giống như mọi khi, cãi nhau một hồi rồi sẽ hòa hợp trở lại, cho nên không quá để tâm, trong lòng chỉ có tức giận vì suy nghĩ ấy của chị." Cô ta nói tiếp, "Nhưng ai ngờ, đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau." Nói tới đây, cả người cô ta run lên, đứa nhỏ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt lo lắng, mở rộng cánh tay ôm lấy eo cô ta. Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng suy nghĩ cũng trở nên rối loạn, bản thân đã cầm được một đầu sợi dây, tôi không biết chính mình có nên nói cho cô ta nghe hay không, rằng chị của cô ấy, có thể đã không còn sống. Sau một hồi đấu tranh trong suy nghĩ, tôi quyết định không tự mình mở miệng, nhưng lại đưa cho cô ta quyển sổ mà mình vừa rồi mới cầm lên, "Tôi nghĩ cô cần xem qua thứ này." Người phụ nữ quay qua nhìn tôi, lại nhìn xuống cuốn sổ, ánh mắt có một chút bất an xen lẫn, nhưng cuối cùng cũng tiếp nhận.