CUỘC ĐỜI NÀY CÒN ĐẸP LẮM
Chắc các bạn nghĩ mình đã có người thương nên không viết như đã nói trong lời mở đầu chứ gì? Sai bét!
Định không muốn kể sợ bị cho là "Trình bày hoàn cảnh". Nhưng mà không nói thì lại sợ bị oan: "Mẹ mình bị bệnh, vừa qua cơn thập tử nhất sinh". Thử hỏi, vừa đi làm vừa lo cho mẹ, còn đâu tâm trạng để mà viết với lách.
Giờ ổn rồi, mẹ mình đã xuất viện được hơn tuần nay.
Hôm nay là chủ nhật, mình đang có một cuộc hẹn, cuộc hẹn đang làm cho trái tim mình thổn thức. Vậy là mình nhớ đến trang nhật ký này, mình viết và cũng là để giết thời gian cho cuộc đợi chờ.
* * *
Trong lúc chăm mẹ ở bệnh viện, có một cô điều dưỡng đã quan tâm đến mình. Có lẽ do sự sốt sắng, lóng ngóng vụng về khi chăm mẹ, làm cho cô ấy cảm động.
Cô tỏ ra ân cần giúp đỡ.. những lúc cô vừa làm, vừa hướng dẫn và cả những lời trêu ghẹo mắng yêu đã làm cho tim mình như đập nhanh hơn.
Minh quyết định (Do mẹ bày) mời cô bữa cơm trưa nay, để coi như cám ơn cô đã giúp đỡ trong lúc mẹ mình nằm viện.
Đêm qua điện thoại ngỏ lời mời như gà mắc tóc, vậy mà cô ấy vẫn nhận lời, mình sướng run lên cứ như đang ở trên mây suốt từ tối qua, cả đêm giấc ngủ chập chờn như sợ ai đó kéo thời gian chậm lại.
* * *
Biết nói những gì trong bữa ăn với cô ấy đây cả nhà?