

Xem nào, chiều nay mới đi ra ngoài ngắm mưa có chút xíu mà tự nhiên cái ngọn lửa lòng bay đi đâu mất?
Với nhiều người có thể "Lửa Lòng" là tình yêu nhưng với tôi, xin phép được nặc danh cụm từ này là sự MÁU LỬA TRONG CÔNG VIỆC!
Sẽ có lúc bạn chợt nhận ra mình cũng có khi cảm thấy như thế này: Mệt mỏi, chán chường, lười biếng, làm cái gì cũng sai, cái nào cũng trật..
Thì ra mình cũng chỉ là một kẻ bình thường, cũng ham ăn và lười làm vào một vài ngày nào đó trong năm. Điều này có bình thường không? Có chứ, phàm là con người thì ai chẳng có lúc muốn buông xuôi bởi những vật vờ nơi đáy xã hội, có đam mê mấy cũng có khi dừng chân mỏi bước!
Có sợ không? Sợ gì hả? SỢ BỎ CUỘC chứ còn gì nữa hỡi bạn tôi ơi..
Có những lúc, chỉ một chút yếu lòng, tôi đã nghĩ hay là thôi, bỏ hết đi, chẳng ai nhìn thấy những lần mệt nhoài, những buổi căng thẳng, những lần gục ngã.. Nhưng may mắn làm sao, ông trời không lấy đi của ai tất cả cũng không cho ai vẹn toàn mọi điều. Tuy tôi không có cuộc sống giàu sang ở hiện tại nhưng tâm hồn này chưa bao giờ dừng lại khao khát sự bình an.
Nơi đây, bên ngực trái - một trái tim luôn sục sôi tìm kiếm lối đi trên con đường riêng của mình!
Những lúc mệt nhoài, gác tay lên trán, tự trò chuyện với bản thân:
"Cao Dung ơi, mày đang làm gì thế này?"
Một điều may mắn, "Vì Tôi Còn Sống" của Tiên Tiên đã kéo tôi trở lại với thực tại. Tôi còn sống, như vậy chẳng phải là đã đủ?
Con tim này - khối óc kia, phải chăng là nguồn vốn vô tận mà tạo hóa đã ban cho?
Tôi chẳng phải là người mạnh mẽ đến mức không biết tổn thương, tôi chẳng phải là siêu nhân mà không biết mệt, tôi chẳng phải mình đồng da sắt mà không bị thương.. Nhưng, thế thì đã sao?
Bao lần cuộc đời vùi dập đã trui rèn nên một con người của hiện tại. Thất bại dạy tôi biết tận hưởng thành công, té ngã giúp tôi nhận ra bản thân không hẳn là kẻ yếu đuối, miệng đời cười chê giúp tôi hiểu thế nào lòng người vạn dặm, đi đến đâu nhìn rõ đến ấy.
Tôi chẳng ngại việc ai đó nhìn vào sự tệ hại của quá khứ để đánh giá cái tương lai, nơi mà ngay bản thân tôi còn chưa đi đến - vậy mà họ lại nhận định trước, thế mới tài.
Mỗi lúc như thế, tôi đã làm điều này để khiến "Lửa Lòng" trong tôi đang lịm dần bỗng bùng cháy lên dữ dội:
- -> Tôi nghe nhạc trong lúc viết bài.
Những bản nhạc tôi nghe luôn có chủ đích, những gì bạn nghe sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng bạn, thế nên hãy biết chọn nhạc mà nghe!
Tôi hay nghe nhạc của những ai để lấy lại tinh thần?
- Tiên Tiên (say you do, vì tôi còn sống, my everthing)
- Đen Vâu (đi theo bóng mặt trời, lối nhỏ, đừng gọi anh là idol, cảm ơn)
- Rhymastic (yêu 5)
- Justa Tee (Đã lỡ yêu em nhiều, thằng điên)
Hầu hết sẽ là những bài có nhịp điệu vui, thất tình thì cũng vẫn phải nghe vui!
Một nguyên tắc là chỉ nghe những nhạc buồn khi đang vui và nghe nhạc vui khi đang buồn, cân bằng cảm xúc không để vui quá đà, buồn quá lố.
* * *
Mỗi người sẽ có những phương pháp cân bằng riêng, đây chỉ là cách tôi cảm thấy nó giúp tôi lấy lại "lửa lòng" một cách nhanh chóng và hiệu quả, còn về phần bạn, có thể phù hợp hoặc không. Nhưng bạn có thể chọn thử cách này hay cách khác, vẫn hơn là thả trôi cảm xúc, kéo lùi mọi thứ một cách lãng phí, vô vọng.
Bớt lướt tiktok lại nếu nó không đem lại thu nhập cho bạn. Đa số các trends trên đó gây cảm giác buồn, thất vọng, bạo lực, kích động. Từng là một người nghiện tiktok và đã xóa nó vì nhận ra 2/3 thời gian online là dành cho nền tảng này, bổ ích thì ít mà lãng phí thời gian thì nhiều.
* * *
Đôi lời nhắn nhủ từ CAD, mong giúp ích được cho bạn đọc. Cám ơn bạn đã ghé qua đây, góc nhỏ lòng mình nhưng phơi bày cho thế giới ngắm nhìn!
* * *
Nguồn: CAD 1992