Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 40: Đi shopping (phần 2)

[HIDE-THANKS]Vương Nghiêm vẫn hai mắt tròn xoe nhìn Hàn Tuyết, vẻ đẹp của nó đã hớp hồn anh mất rồi, đến nỗi anh cứng người ngồi bất động tại chỗ. Có vài cô gái đi ngang qua thấy biểu cảm có anh thật ngốc liền cười khúc khích khiến cho nó với nhỏ phát giác. Nhỏ đi lại hỏi anh sao nhìn nó dữ vậy, bộ chưa thấy tiên nữ giáng trần lần nào hay sao?

Nó tiến lại nhéo một bên má của anh thật đau nói "Tỉnh lại", anh đau quá mà hoàn hồn la lên "Đau quá!". Một tay xoa má, một tay nắm lấy cổ tay của nó, anh đưa ánh mắt tức giận nhìn nó khiến nó có chút rợn sống lưng. Còn tưởng anh định dùng bạo lực với nó, nhỏ tiến tới can ngăn nhưng nào ngờ chỉ một giây sau đôi mắt tức giận kia lại long lanh cún con nhõng nhẽo với nó:

- Hức, sao lại nhéo anh đau như vậy, người ta đau lắm đó!

Những người lựa đồ và thử đồ gần đó đều nghe thấy, họ che miệng lại cố gắng để không cười lớn. Ôi trời, thật là xấu hổ quá đi, lớn chừng này rồi mà còn nhõng nhẽo như con nít thế kia. Vương Nghiêm trước giờ trong mắt nó luôn trầm tính, nghiêm nghị, nhưng không hiểu từ lúc nào mà anh trở nên như bây giờ. Nhưng mà so với gương mặt nghiêm túc lúc trước thì gương mặt "cún con" này thật đáng yêu!

- Gì, đáng yêu chỗ nào chứ? Không, không.

- Hả? - Tiểu Nguyệt và Vương Nghiêm cùng lên tiếng.

Hàn Tuyết biết mình lỡ nói ra suy nghĩ trong đầu nên tìm cách chối rồi bỏ đi lựa đồ tiếp. Cả anh và nhỏ cũng chẳng hiểu nó bị làm sao nhưng chắc là tạm thời nên để nó một mình thì vẫn tốt hơn. Nhỏ ngồi xuống hỏi anh nãy làm gì mà nhìn nó không chớp mắt vậy, không phải đẹp lắm hay sao mà không khen nỗi một câu, chắc vì vậy mà nó mới dỗi mà rời đi.

Anh nghe vậy liền lúng túng lên hết, nhờ nhỏ mau mau đi theo để dỗ dành nó giúp anh. Thật ra lúc nãy thấy nó bước ra với chiếc váy đó thì tim anh như muốn rụng rời, tay chân cũng rụng rời theo, do nó quá xinh đẹp nên anh mới không cử động được. Song anh đẩy nhỏ đi sang chỗ nó và động viên nhỏ, cứ như thể là nhỏ là người làm cho nó giận vậy?

* * *

- Mày còn giận Vương Nghiêm hả? Lúc nãy chỉ tại thấy mày đẹp quá nên ổng mới vậy á! - Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh nói với Hàn Tuyết.

- Không, sao tao lại giận chứ? Ủa mà mày với Vương Nghiêm thân nhau hồi nào vậy, tao không biết luôn đó?

Nghe thấy Hàn Tuyết hỏi thế, Tiểu Nguyệt giật thót tim lên hết, cố chấn chỉnh lại nét mặt lo bị bại lộ của mình, nhỏ cười cười đáp: - À thì người yêu của mày, thì là bạn với tao mà, có gì đâu..

Chưa nói hết câu mà nhỏ đã cảm nhận một luôn hắc khí đâu đó phả vào mặt khiến nhỏ rùng mình. Song nó gầm gừ như con sư tử chuẩn bị vồ lấy con mồi:

- Mày nói gì hả? - Nó xắn tay áo lên rồi bắt đầu cuộc đuổi bắt.

Nhỏ hoảng loạn chạy thật nhanh rồi tìm đường vòng về chỗ của anh. Thật là sao chổi mà, cái tên Vương Nghiêm đó, sao tự làm không tự chịu đi, còn lôi mình vào làm gì?

Rất nhanh Tiểu Nguyệt chạy đến chỗ Vương Nghiêm rồi lôi anh ra làm lá chắn, nhỏ bảo tất cả là tại anh, không liên quan gì tới nhỏ cả. Nó trợn mắt trừng nhỏ rồi quát: - Còn không phải lúc nãy mày ăn nói tào lao hay sao?

Nhỏ cười cười đắc ý hỏi mình đã nói gì, nó nói ra nhưng giữa chừng lại im bặt, chẳng dám nói ra hai chữ "người yêu" trước mặt anh. Nó thốt lên ba từ "Thôi bỏ đi" rồi cầm đồ đạc đi thanh toán.

* * *

Sau khi ba nó với nhỏ thanh toán đồ xong, bà chủ cửa hàng mới thở phào nhẹ nhỏm. Vụ om sòm khi nãy khiến không ít khách rời đi, bà còn định đuổi ba đứa oắt con này ra ngoài nhưng nghĩ lại tụi nó đang giữ đồ trong tay nên cũng ráng nhẫn nhịn đợi tụi nó thanh toán.

Ra khỏi cửa hàng, nhỏ chạy theo sau nó xin lỗi, nhỏ chỉ giỡn chút thôi, không ngờ nó lại giận như vậy. Nó cười khổ lắc đầu nói "Không sao đâu", chẳng qua nó không muốn nhắc đến từ đó trước mặt anh, không muốn khiến anh phải thêm hy vọng về mình rồi lại thêm đau khổ. Bản thân nó hiện giờ cũng không thể xác nhận là cái yêu thích này là đang ở mức nào. Chẳng biết là thích ở mức tình bạn hay là thích ở tình yêu, càng nghĩ càng khiến nó đau đầu. Quả thực tình cảm là thứ gì đó khó nói và khó giải thích, đến cả tình cảm của bản thân mà nó cũng không phân định được thì phải làm sao?

- Nè, nghĩ gì vậy?

Thanh âm trầm bổng quen thuộc ở kế bên tai, nó giật mình ngước lên thấy ánh mắt anh đang nhìn mình. Nó chợt thu ánh mắt lại và nhìn đi hướng khác một chút rồi hỏi Tiểu Nguyệt đi đâu mất rồi. Anh nói nhỏ đi mua nước cho cả ba đứa rồi, sẵn để chuộc lỗi với nó. Nó cười cười gật đầu, trong bụng đang nguồn rủa nhỏ vì dám bỏ bạn mà đi mua nước một mình.

Anh thấy nó cứ hơi gục mặt rồi đi, không nói năng gì mà có chút đau lòng. Nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu nó, anh bảo nếu có gì buồn lòng hay gặp khó khăn, cứ tìm anh mà nói. Có thể anh không giúp được gì cho nó nhưng ít ra có một người lắng nghe mình còn hơn là không có. Phiền muộn cứ giữ mãi trong lòng như vậy thì nặng lòng lắm, sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị sụt cân nữa. Tới lúc đó thì ngày nào anh cũng sang nhà để nhét đồ ăn vô miệng nó, khi nào lấy lại cân ban đầu hoặc nhiều cân hơn thì thôi.

Nghe đến đây nó liền hoảng sợ quay ngoắt sang nhìn anh với ánh mắt "bé con bị bắt nạt". Anh cười nghiến răng nói: - Sao? Có chịu nói hay không, hay là để tao nhéo cho mấy cái mới chịu nói?

- Từ từ, tao nói, tao nói mà, đừng có
nhéo, đau lắm! - Hàn Tuyết mếu máo la lên.

Lòng thầm trách anh sao có thể tàn nhẫn với bông hoa nhỏ bé như nó, nhưng mà suy nghĩ lại chỉ biết trách mình. Cũng tại nó hay nhéo anh nên giờ anh bắt chước lại, ôi thật đáng ghét mà![/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 41: Trước ngày đi chơi

[HIDE-THANKS]Hàn Tuyết ấp úng một lúc thì nói mới được ba chữ "Thật ra tao" thì Tiểu Nguyệt xuất hiện bất thình lình ở phía sau làm nó giật mình mà im bặt, không nói tiếp nữa. Nó quay lưng đi, đặt tay lên ngực trấn an bản thân, cái nhỏ Tiểu Nguyệt này thật là biết canh chuẩn thời gian mà. Cũng may là nhỏ tới kịp lúc, chứ không thì nó suýt nói ra mất rồi, tốt hơn vẫn là không nên để cho Vương Nghiêm biết điều này.

- Ê Tuyết, tao có mua kem cho mày nè, ăn đi. Đừng giận tao nữa nha! - Tiểu Nguyệt chìa cây kem trong tay ra bảo.

Hàn Tuyết cười rồi khoác vai Tiểu Nguyệt bảo: - Trời ơi, tao đã nói là không giận rồi mà.

Song nó cầm lấy cây kem cùng câu cảm ơn rồi mở ra ăn ngon lành đi một mạch, chẳng thèm quan tâm gì tới hai kẻ bị bỏ lại phía sau là anh và nhỏ.

Tiểu Nguyệt thấy vậy, hai chân mày giật giật không hiểu cho lắm việc Hàn Tuyết có vẻ như vui vẻ hơn lúc nãy trong shop đồ bơi. Lườm Vương Nghiêm một cái, hỏi anh lúc nãy đã nói gì với nó vậy, trông nó có vẻ vui hẳn ra. Anh nghe nhỏ nói thế thì quay ngoắt nhìn nhỏ "Hả" một cái rồi nói anh có nói gì đâu, chỉ hỏi nó tại sao lại ủ rũ thôi mà?

Nhỏ đứng lại lấy tay vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ, cổ cứ xoay hết hướng này rồi lại hướng khác. Anh thấy nhỏ có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó liên quan đến kế hoạch làm cho nó vui, nhưng đứng đợi cả buổi cũng chưa thấy nhỏ ừ hử tiếng nào.

Không đợi được, anh hỏi: - Ê, nghĩ ra gì chưa vậy bà, sao lâu vậy? Hàn Tuyết đi đâu mất tiêu luôn rồi kìa.

Nhỏ sực nhớ ra chuyện nó đi trước nãy giờ, cứ lo suy nghĩ đâu đâu nên quên mất. Nhỏ chạy theo hướng mà nó đi khi nãy gọi tên nó. Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì nhỏ chạy đi mất hút. Lắc đầu vài cái bất lực, đến tận bây giờ anh cũng chưa tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi "Tại sao con gái khó hiểu vậy?"

* * *

Cuối cùng ngày đi chơi cũng sắp tới, buổi tối trước ngày đi chơi, nhỏ ngủ ở nhà nó để cùng sửa soạn chuẩn bị đồ. Trong lúc sắp xếp đồ đạc bỏ vào vali thì nhỏ đột nhiên hỏi đến anh:

- Mà.. Mày thấy Vương Nghiêm là người như thế nào vậy?

Hàn Tuyết hơi nhướng mày quay sang nhìn Tiểu Nguyệt, nó hỏi sao tự nhiên nhỏ lại hỏi về anh? Nhỏ quơ quơ tay nói nhỏ không có ý gì với anh, chỉ là muốn biết nó cảm thấy anh như thế nào, có tốt không. Nếu anh không tốt thì nhỏ không thể để một người như anh cứ bám lấy bạn thân của mình hoài được.

Nó cười như không cười bảo nhỏ đang nghĩ lung tung gì vậy? Anh trước giờ vẫn tốt với nó lắm, vẫn một mực muốn theo đuổi nó. Nói đến đây nhỏ hỏi nó thế sao không đồng ý với anh mà cứ duy trì mối quan hệ mập mờ này mãi?

Thở dài một cái rõ to, đôi mắt to tròn giờ chỉ còn phân nửa nhìn đăm chiêu xuống chiếc vali. Nó nói với nhỏ rằng bản thân cũng không biết hiện tại tình cảm nó dành cho anh là gì, muốn dứt ra thì lại không được, muốn tiến tới lại chẳng xong.

Nói đoạn, thấy mắt nó rưng rưng, dáng ngồi thẳng khi nãy từ lâu đã biến mất, giờ chỉ còn bóng lưng mệt mỏi và buồn bã. Tiểu Nguyệt không hiểu nổi sao tình cảm lại khó khăn đến như vậy, chính bản thân nhỏ thích đứa cùng bàn cũng không dám ngỏ lời. Nhưng riêng đoạn tình cảm này của nó thì nhỏ nghĩ nhỏ có thể hiểu một chút gì đó và nhỏ biết anh thật sự thích nó và nó cũng thích anh. Chỉ là do ký ức với Võ Tài quá tồi tệ nên nó chưa thể quên đi, điều bây giờ cần làm đó là gắn kết nó và anh sát lại gần nhau hơn.

Nhỏ đặt tay mình lên tay nó, an ủi nó như thể an ủi chính bản thân mình:

- Không sao đâu, mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi, tao tin là như vậy. Bây giờ không phải là lúc cho mày buồn đâu, mà điều mày và tao cần làm là sắp xếp xong đồ đạc lẹ rồi đi ngủ sớm. Phải dẹp hết muộn phiền và bung xõa sau mùa thi căng thẳng chứ?

Nghe Tiểu Nguyệt nói thế, Hàn Tuyết cũng thông suốt phần nào, khẽ lau nước mắt đọng trên mi, nó cười thật tươi nói: - Phải ha, sau mùa thi phải xõa hết cỡ chứ sao lại phải buồn? Mấy chuyện đó từ từ rồi tính, he he.

* * *

Chuông báo thức reo lên inh õi, Hàn Tuyết di chuyển nhẹ đầu và tay tắt báo thức trên điện thoại rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng chỉ sau vài giây, nó ngồi bật dậy, ngáp dài một cái rồi lây gọi nhỏ thức dậy. Gọi mãi không thấy nhỏ ngồi dậy, nó đành đi đánh răng rửa mặt sửa soạn trước rồi gọi nhỏ dậy sau.

Đang đánh răng thì điện thoại Hàn Tuyết reo lên, Tiểu Nguyệt nằm kế đó lò mò với tay lấy điện thoại. Nhỏ vừa mơ ngủ vừa thắc mắc sao cái nhạc chuông điện thoại của nhỏ hôm nay lạ vậy, chẳng phải là bài hát thịnh hành nhất của nữ ca sĩ nổi tiếng nhất hay sao? Sao lại là bài của nam ca sĩ hạng ba vậy?

Nhỏ mò nãy giờ cũng với lấy được cái điện thoại rồi để lên tai:

- Alo, ai vậy?

- Ủa? Ai vậy? Tuyết hả?

- Ủa gì Tuyết, tui tên Nguyệt mà?

Vương Nghiêm ở đầu dây bên kia "Hả" một tiếng rõ to khiến Tiểu Nguyệt tỉnh cả ngủ. Nhỏ la làng lên sao mới giờ này mà đã gọi rồi, có gọi lộn số không vậy? Anh bảo nhỏ dụi mắt nhìn lại xem là điện thoại của ai, mau đưa điện thoại cho chủ sỡ hữu gấp.

Nhỏ dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ chiếc điện thoại mình cầm trên tay, quả thật là không phải điện thoại của nhỏ mà là của nó. Nhỏ bực hết sức, đang ngủ mà bị phá. Vò đầu bức tóc một tí, nhỏ cũng đứng dậy gõ cửa nhà vệ sinh bảo nó mau nghe điện thoại, có người cần gặp.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 42: Kẻ không muốn gặp lại xuất hiện

[HIDE-THANKS]Vương Nghiêm đầu dây bên kia hỏi Hàn Tuyết đã chuẩn bị xong hết chưa, anh đem đồ ăn sáng qua cho? Nó nghe xong thì bảo thôi để tí lên xe đi ra ngoài rồi kiếm gì ăn, mắc công anh mua rồi chạy qua nữa.

Tiểu Nguyệt lúc này mới lò mò ngồi dậy hỏi mấy giờ rồi. Nghe nó nói sắp trễ rồi, nhỏ liền tỉnh táo hẳn rồi lật đật chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Khi Tiểu Nguyệt đã vệ sinh cá nhân xong, nhỏ với lấy cầm điện thoại lên xem thông báo điện thoại thì thấy đồng hồ mới điểm đúng năm giờ sáng. Nhỏ tức mà mắng sao nãy nó bảo sắp trễ rồi mà giờ mới có nhiêu đây giờ là sao?

Nó phì cười đáp nếu không nói thế thì nhỏ có chịu dậy không, hay là năm ngủ tiếp? Câu này của nó nửa hỏi thật nửa đùa khiến cho nhỏ bị xịt keo cứng ngắt, hồi sau mới gãi gãi đầu cười trừ.

Đúng lúc này cả hai người nghe thấy có tiếng còi ô tô ở ngoài. Còn nghĩ ai mà vô ý tứ quá, mới giờ này đậu xe trước nhà ngươi ta mà còn bấm còi xe inh ỏi. Nhưng khi mở cửa ra thì nó và nhỏ đều ngạc nhiên với chiếc xe ô tô trước mắt. Nó cũng chả biết nó là hãng xe nào nhưng nhìn sang xịn mịn quá, xe nhìn chắc chắn và rộng rãi, rất thích hợp để đi du lịch đường dài.

Sờ mó chiếc xe một lúc, nó mới ngơ ra hỏi anh lấy đâu ra chiếc xe sang xịn như này nhỉ? Nó nhớ không lầm thì mức sống của nhà anh cũng không hơn kém gì nhà nó. Vừa nghĩ tới thì thấy anh kéo kính xe xuống nhìn mình, thuận miệng nên nó hỏi luôn cái mình vừa nghĩ trong đầu.

Anh cười cười rồi đáp nhanh:

- Tao thuê của một người quen ấy mà, giá cả thương lượng, không quá đắt đâu nên mày yên tâm.

Nó hơi chau mày nhìn anh rồi lại nhìn bác tài bên cạnh. Tuy là người này ăn mặc rất giản dị nhưng quần áo vẫn rất tươm tất và có chút gì đó rất là quý tộc. Dáng ngồi thẳng thóm, mắt nhìn nó mỉm cười rồi còn gật nhẹ đầu chào. Anh thuê cả xe cả người mà được giá thương lượng sao, có thật không đây?

Thấy nó còn chưa tin anh lắm, anh hơi đổ mồ hôi, đảo nhẹ mắt để đầu nhảy số. Phút chốc anh bảo nhỏ cùng nó lên xe đi, nhanh không thì trễ giờ ăn sáng. Nhỏ nghe thế liền hiểu ý, nhanh trí đẩy nó lên xe ngồi rồi bảo anh đợi một chút, nhỏ có rủ thằng bạn cùng bàn là Khánh mọt sách đi chung nữa.

Nghe vậy cả anh và nó đều "hả" lên một tiếng, thường ngày Khánh mọt sách chỉ thích học bài, đọc sách và nghiên cứu mấy thứ linh tinh, chả khi nào thấy nhắc đến chuyện chơi bời. Sao hôm nay lại chịu đi cùng với bọn này nhỉ? Nó chọc ghẹo nhỏ có phải tung chiêu gì rồi không mà sao Khánh cắn câu hay vậy?

Nhỏ giãy nảy bảo làm gì có chuyện đó, chỉ đơn giản là nghĩ sao nói vậy, cậu ta tự nhiên đồng ý đi thôi chứ ai làm gì?

Mới vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện, một chiếc xe máy nhỏ đang chạy tàn tàn về hướng nhà của nó. Khánh mọt sách từ xa thấy nhỏ đã vẫy tay gọi: - Ê tui tới rồi nè, bà chờ lâu không?

- Ùi, sao cảm thấy hai người thân thiết dữ vậy ta, có đang..

Hang Tuyết ngồi trên xe nói vọng ra, còn chưa kịp nói hết câu thì bị Tiểu Nguyệt bịt chặt miệng cấm không cho nói thêm lời nào. Thiệt là quá đáng, chỉ có ý chọc ghẹo chút cho không khí vui vẻ vậy mà lại bị cấm nói, chán thế cơ chứ.

Vương Nghiêm ngồi kế bác tài nhìn qua gương thấy vẻ mặt của Hàn Tuyết mà bất giác cười. Bác tài quay sang tính hỏi anh cười chuyện gì nhưng lại lỡ gọi nhầm thành "cậu chủ", ông nhanh chóng đổi thành "cậu bạn" sao lại cười một mình.

Anh lén nhìn gương xem nó có nghe hiểu được gì về chuyện vừa rồi không. Thấy nó không phản ứng gì liền thở phào nhẹ nhàng, quay sang chau mặt nhìn ông bác rồi lắc nhẹ đầu ý nói ông nên cẩn thận hơn trước mặt mọi người, không thì lộ tẩy hết.

Hàn Tuyết chợt đặt tay lên vai Vương Nghiêm một cái "bộp" khiến cho anh giật hết cả mình. Nó cười hỏi sao anh giật mình dữ vậy, bộ đang làm chuyện gì mờ ám hả. Anh lắc đầu bảo không có gì, tự nhiên có người vỗ vai ở phía sau nên hơi giật mình thôi. Nó cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn về hướng Khánh mọt sách và Tiểu Nguyệt đang nói chuyện.

Nó hỏi anh có đang nghĩ giống mình không, lâu nay hai người đó thích nhau mà bọn mình không biết thì phải. Anh khoanh tay trầm ngâm một lúc rồi bảo: - Ủa có hả? Sao tao không nhìn ra ta?

- Trời đất! Vậy mà cũng tỏ vẻ suy nghĩ dữ lắm, ai dè không nghĩ ra được cái gì hết trơn. - Hàn Tuyết bĩu môi nhìn Vương Nghiêm.

- Tại hầu hết thời gian chỉ để ý đến mày thôi.

Vương Nghiêm nói xong liền quay người đi, nói nó mau gọi hai người ngoài kia lên xe chuẩn bị xuất phát, không thì trễ giờ.

Mặt nó hơi ửng hồng khi nghe câu nói vừa nãy của anh, nên cũng "ậm ờ" đôi chút rồi vội bước xuống xe. Nó lại chỗ của Khánh mọt sách và nhỏ gọi hai người mau lên xe nhưng Khánh lại bảo từ từ hãy xuất phát vì còn đang đợi thêm hai người nữa.

Nghe vậy nó ngạc nhiên, nhóm mình chỉ rủ bao nhiêu đây người thôi làm gì có thêm hai người nào nữa? Không lẻ Khánh hay là nhỏ rủ ai đi chung nữa sao?

Vừa mới hỏi xong hai câu thì ở phía sau lưng nó nghe giọng nói quen thuộc nhưng phản ứng của nó lại không mấy vui vẻ. Ngay cả nhỏ đang cười vui vẻ cũng trở nên cáu kỉnh, khó chịu.

Khánh mọt sách lấy tay đẩy kính rồi chau mày khó hiểu hỏi:

- Ủa, tui mời bạn thân của hai bà đi chung mà không vui hả?

- Gì? Bạn thân gì cha, hết chơi chung rồi! - Tiểu Nguyệt quay ngoắt đi không thèm nhìn ai.

Nó chau mày suy nghĩ sao nàng có thể mặt dày mà đi chung với nhóm này được, lại còn rủ cả bạn trai theo nữa chứ? Không muốn thấy mặt mà đi đâu cũng gặp là thế quái nào?[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 43: Đã đến biển rồi

[HIDE-THANKS]- Ủa vậy hả, tưởng còn chơi với nhau? Hóa ra ai kia là kẻ thứ ba ha.

Khánh mọt sách nhìn vẻ tức giận của Tiểu Nguyệt mà đổi thái độ với Ngọc Trâm một trăm tám mươi độ.

Cả Khánh và nhỏ đứng đó đấu võ mồm với nàng, riêng nó thì lẳng lặng quay lưng rời đi. Vốn dĩ nó không thích tham gia vào những chuyện không đâu như vậy, vừa tốn sức, tốn thời gian vừa không được tích sự gì.

Nàng thấy vậy liền đi nhanh theo túm lấy cánh tay nó rồi nở nụ cười giả tạo nói: - Ủa Tuyết, mày không nói gì, chắc là không còn giận tao đúng hong?

Nó trầm mặt đẩy mạnh tay nàng ra rồi nói đừng có lại gần nó, trước giờ nó không hợp với những người dối trá và mặt dày như vậy.

Nói rồi nó bỏ đi một mạch leo lên xe ngồi, còn nàng thì tức đỏ hết cả mặt, hai tay nắm chặt thành đấm, nghiến răng nghiến lợi. Người xung quanh đi ngang qua đó cũng cảm nhận được ngọn lửa vô hình trên người nàng.

Anh chàng người yêu của nàng lại gần nắm tay và an ủi, cậu cười cười rồi nói không sao hết, nếu nàng không thích nữa thì cả hai có thể về và đi chơi chỗ khác.

Nàng lườm anh ta với ánh mắt hai viên đạn, ánh mắt dữ tợn đó của nàng cứ như thú dữ muốn vồ lấy ăn thịt người khác vậy.

Nhỏ và Khánh đứng ở phía xa trông thấy nó gạt tay nàng ra liền cười lớn và nói to hai chữ "dừa lắm". Nàng tức điên lên nhưng không làm được gì, cố kìm nén cơn giận và nàng hét to: - Tụi bây được lắm hãy chờ đó đi. "

Khánh nhìn vẻ tức giận của nàng mà thấy hơi rùng mình, quay sang khều vai nhỏ hỏi lỡ làm cho Trâm giận rồi có sao không? Nhỏ tròn mắt nhìn Khánh hỏi: - Sao ông nhát gan vậy? Nhỏ đó chắc giận xíu rồi thôi à, kệ nó đi.

* * *

Vương Nghiêm đợi mọi người lên xe đông đủ rồi quay mặt xuống bảo mọi người cảm gì cứ thoải mái hỏi và xe sẽ dừng tại quán ăn khi đến trưa.

- Như mọi người đã biết, chúng ta đi khoảng hai đến ba ngày mới tới được biển. Do đó mọi người hãy ăn uống nhiều một chút, ngủ nhiều một chút và giữ vững tinh thần thoải mái để có một sức khỏe tốt. Như vậy mới tận hưởng được chuyến đi này.

Khánh mọt sách đột nhiên thốt lên" Trời "khiến mọi người giật mình. Nhỏ nhăn mặt nhìn Khánh: - Gì vậy ba, tự nhiên la trời làm hết hồn!

Trước giờ Khánh không thân với Vương Nghiêm, nhưng mà cũng có để ý anh ngồi bàn trên trong lớp rất ít nói, hầu như đều nói chuyện với mỗi Hàn Tuyết. Mà sao nay đi chung thấy anh thân thiện mà nói nhiều làm Khánh ngạc nhiên.

Anh nghe vậy liền gãi đầu cười cười, rồi đặt tay lên vai nó kéo về phía mình rồi tự hào đáp tất cả đều là nhờ có nó. Khánh" ủa "một tiếng rồi hồn nhiên hỏi hai người này đang quen nhau sao? Nhỏ giật mình không kịp bụm miệng cậu lại, khiến hai người kia ngại ngùng không biết trả lời thế nào.

Để giải vây không khí này, nhỏ đang cố suy nghĩ xem xem có cách gì không. Đến khi nghĩ ra thì thấy anh lên tiếng trước rồi, nhưng đúng với ý của nhỏ nên cũng đồng ý theo.

Vậy là cả đám bắt đầu chơi trò hát nối trên xe cả đoạn đường dài đến lúc ăn trưa. Và cứ thế mối quan hệ của họ đã từ từ gắn kết lại nhờ vào chuyến đi này.

* * *

Ngày thứ ba trên chuyến xe đi biển, cả đám dường như quên mất mệt mỏi mà chạy ùa ra biển. Hàn Tuyết nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mùi vị của biển sộc thẳng vào mũi và lan tỏa khắp cơ thể nó. Cái vị mằn mặn này, làn gió thổi mát lạnh này, ôi thật nhớ quá. Nhưng ở đây là biển gì mà không có nhiều người tới nhỉ, biển đẹp thế cơ mà?

Nước biển xanh lục, trong veo đến nỗi có thể nhìn thấy cát dưới biển và chân của mọi người khi đi trên bãi biển.

Tiểu Nguyệt đứng kế bên Hàn Tuyết hò hét lên trong sự vui sướng: - Biển đẹp quá, thích quá!

Vương Nghiêm và Khánh đứng gần đó nhìn hai tụi nó cười tủm tỉm. Chợt nhỏ quay sang hỏi anh rằng biển này sao không thấy người Việt, toàn người nước ngoài không. Mà lạ thật, nhỏ đó giờ đi biển cũng không ít, sao bãi biển này nhỏ chưa nghe tới và chưa đi bao giờ?

Nhỏ hỏi anh, nó cũng thắc mắc theo nhưng có vẻ thấy anh hơi rối với câu hỏi này. Anh gãi đầu nói do biển này trên đảo cách xa thành phố mình sống nên mọi người không biết. Song anh cười như không cười đẩy vai nó đi bảo mọi người đi nhận phòng đi, đảm bảo thích mê!

* * *

Khi về phòng, nó và nhỏ hú hét khi thấy mọi thứ trong phòng thật sự rất xịn. Có cả khung cửa kính nhìn ra biển nữa, thật tuyệt làm sao!

Trong khi cả hai đang sửa soạn quần áo thì hai anh chàng đã đứng trước cửa gõ" cộc cộc".

- Tụi bây thấy sao? Tuyệt chứ hả? - Anh hỏi.

- Còn phải nói, quá là tuyệt vời luôn. Tui còn tưởng mình đang nằm mơ ấy. - Khánh mọt sách nhanh nhảu đáp.

Nhỏ nhìn nhìn Khánh rồi bảo sao không đem sách theo đọc, còn tưởng sách là người tình không bao giờ rời của ông chứ?

Khánh mọt sách nhăn mặt bảo: - Làm gì có, bây giờ có cái khác tui quan tâm rồi. Chẳng hạn du lịch với bạn bè he he.

Xong cuộc trò chuyện, cả bọn rủ nhau tắm biển, cùng nhau vui đùa và chụp thật nhiều tấm ảnh làm kỷ niệm. Tối đó cả bọn quyết định tụ nhau dựng lều cắm trại ở bãi biển, ăn đồ nướng các thứ thay vì về phòng ngủ.

Đúng lúc đó Ngọc Trâm và anh người yêu cũng đến chung vui nhưng có vẻ mọi người không chào đón hai người này cho lắm.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back