Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 30: Dưới cơn mưa

[HIDE-THANKS]Vào trong cửa hàng tiện lợi, nó đang lựa vài thứ mà mình yêu thích. Ngoài trời mây đen kéo đến từ lâu đã bắt đầu xuất hiện những hạt mưa. Mưa rơi càng ngày càng nặng hạt, rất nhanh chóng đã làm cho mặt đất xung quanh trở nên ẩm ướt. Hàn Tuyết ở bên trong không hề hay biết đến sự xuất hiện của cơn mưa cho đến khi thanh toán hóa đơn và mở cửa ra.

Ôi trời! Nó cảm thán ngạc nhiên khi thấy một bầu trời đen kịt và cơn mưa đang xối xả tạt vào mặt mình. Lúc nãy trời còn khá sáng, chỉ là có một vài đám mây đen, không hiểu sao chúng có thể tụ hội những đám mây đen khác nhanh đến như vậy. Những điều tồi tệ xấu xa xung quanh nó cũng như vậy, hết người này đến người khác khiến nó không vui, thật là khó chịu.

Tâm trạng của Hàn Tuyết bỗng hóa u buồn theo cơn mưa, nhìn thấy ở dãy ghế ngồi chờ ở phía bên kia của cửa hàng tiện lợi, nó lại nhớ đến khoảnh khắc nó và hắn cùng nhau trú mưa và ngồi ăn mì tại đó. Cố lắc đầu để những hình ảnh đó bay đi, nó mở cửa đi thẳng ra giữa trời mưa bão. Chỉ là một cơn mưa, lúc trước nó với hắn cũng hay cùng nhau dầm mưa nhưng hai đứa rất vui, rất ấm áp nhưng sao giờ đây chỉ còn lại một mình nó lê đôi chân nặng trĩu giữa phố vắng. Nước mưa thấm vào da thịt khiến nó cảm thấy buốt lạnh đến tận tâm can, nhưng nó hết sức chống cự rồi, chỉ vô thức đi từng bước tiến về phía trước. Nước mắt của nó hòa với nước mưa, nó mong rằng nước mưa sẽ giúp nó cuốn trôi đi những kỷ niệm ngày ấy với hắn, mong rằng nước mưa sẽ cuốn trôi đi nỗi buồn đau mà trả lại sinh an yên cho nó.

Trên con đường nó đi có vài người vội vội vàng vàng tay ga ghì chặt lăn bánh để mong về đến nhà, có người lại tay trong tay cùng dưới một chiếc ô mỉm cười hạnh phúc, cũng có những người không khỏi tò mò đi ngang qua mà nhìn nó chằm chằm. Nếu có gương chắc nó cũng sẽ giật mình với bộ dáng của nó bây giờ, tóc tai ướt đẫm bám lên mặt và cổ, khuôn mặt thất thần tái nhợt vì lạnh và cả bộ quần áo đang mặc cũng ướt sũng bám rít vào người để lộ ra vài đường cong cơ thể. Tất cả làm nên một Hàn Tuyết mà người không ra người, ma không ra ma. Nó biết người khác đang nhìn nó chứ, nhưng nó không quan tâm, cảm giác của nó lúc này vừa khó chịu vừa có chút thoải mái. Khó chịu vì nó thật sự ghét mưa, khó chịu vì ngày hôm nay nó đã nhận quá nhiều sự bực bội, khó chịu vì phải dầm mưa nhưng lại thoải mái vì vừa đi vừa khóc dưới mưa như thế này sẽ chẳng ai phát hiện, sự lạnh giá của nước mưa và gió sẽ làm nó quên đi hắn một lúc.

Nó cứ lê bước đi mãi, từng bước từng bước rất chậm, nó thật sự muốn bỏ cuộc, nó thật sự muốn ngừng lại và ngồi bệch ra đất, nó chẳng muốn làm gì nữa, thậm chí là ngay lúc này việc thở đối với nó cũng rất nặng nề và khó khăn. Đôi chân dừng hẳn lại, nó đứng yên tại chỗ mặt cúi xuống đất, mặc kệ cho cơn mưa ngày một lớn hơn đổ ập xuống đầu nó. Nó đứng đó khóc thật to như một đứa trẻ, chẳng hiểu nó đã dồn nén bao nhiêu lâu, bao nhiêu chuyện rồi nhưng cứ như thể nó nhân cơ hội mưa lớn thế này mà khóc cho thật đã đời, nó khóc thật to để rồi ngày mai khi mặt trời chiếu sáng khắp mọi nơi, nó sẽ trở lại là Hàn Tuyết vui vẻ như trước, nó chỉ mong có vậy mà thôi.

Chợt nó cảm thấy trên đầu mình không còn cảm giác đau tê buốt bởi những trận mưa trút xuống nữa mà thay vào đó là âm thanh "bụp bụp", tiếng nước mưa chạm vào ô. Nó mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi giày trắng trông rất quen, ngước mặt lên nó nhìn thấy một người mà chính bản thân nó không muốn người đó nhìn thấy bộ dạng của nó như lúc này. Người cầm ô đứng trước mặt nó không hề phản ứng lại khi nhìn thấy bộ dạng của nó, đến gần và khoát áo cho nó, choàng tay ôm lấy vai và cất giọng trầm khẽ nói: - Về thôi.

Khoảng một tiếng trước, Vương Nghiêm ngồi trên ghế sô pha mở tivi xem coi có gì đáng để xem không, nằm chơi game hơn cả tiếng cũng quá chán rồi. Đang chuyển kênh thì anh nghe thấy thông báo khẩn rằng chiều tối hôm nay ở khu vực thành phố sẽ có mưa bão, anh nghĩ đến ngay nó đi từ chiều đến giờ còn chưa về nhà. Anh nhanh chóng cầm lấy chiếc ô rồi vội chạy nhanh ra ngoài tìm nó.

Sau nửa tiếng đồng hồ tìm kiếm, cơn mưa đã bắt đầu đổ xuống, anh vô cùng sốt ruột không biết nó đã đi đâu, đúng ngay lúc này anh sựt nhớ ra có nhờ nó mua vài lon bia, có lẽ nó sẽ ở trong cửa hàng tiện lợi. Khi đến nơi, thì nó đã không còn ở cửa hàng tiện lợi nữa, khi hỏi người bán hàng thì mới biết nó có ghé qua đây mua đồ và vừa mới rời khỏi khoảng mười lăm phút trước. Anh chạy thật nhanh để tìm nó, nếu để nó dầm mưa lâu thế này chắc sẽ bệnh mất ngày mai lại có tiết học vào buổi sáng, nếu nó bệnh anh sao có thể yên tâm để nó một mình ở nhà mà đi học được chứ.

Chạy được một đoạn, trong làn mưa trắng xóa anh nhìn thấy bóng dáng của nó đang chậm rãi lê bước. Anh tiến lại gần hơn để xem có phải nó thật không, vẻ mặt buồn thảm của nó đập vào mắt anh, nó đứng đó khóc thật to thật to. Tự hỏi có phải ông trời biết nó buồn mà khóc cùng nó hay không hay là đang trêu đùa nó. Anh bước tiến cầm ô đứng trước mặt nó, nhìn thấy nó khóc mà lòng anh như có thứ gì đó bóp chặt lấy tim mình. Biết rằng hành động tiếp theo anh sẽ phá vỡ lời hứa với nó rằng không được đụng chạm đến nó, nhưng nếu anh không ôm nó sợ rằng nó sẽ lạnh cóng mất.

* * *

Về đến nhà anh đẩy nó vào nhà tắm bắt nó phải tắm cho sạch sẽ, còn hỏi đồ nó để ở đâu để anh lấy cho nó. Nhưng anh không biết sự lo lắng này của mình khiến nó có chút không thoải mái, nó đẩy anh ra khỏi phòng và nói tự mình lo được, anh mau về nhà nghỉ ngơi, không cần lo cho nó. Song nó đầm sầm cửa lại rồi vào nhà tắm ngâm bồn nước nóng.

Anh đứng ngoài cửa thở dài một hơi bất lực, còn chưa kịp hỏi han rằng hôm nay nó gặp bạn có chuyện gì không, lại còn chưa kịp hỏi nó bị làm sao mà trông u sầu như vậy. Nhưng không hỏi thì anh cũng đoán được vài phần là do Võ Tài, tên khốn nạn nhu nhược này có tốt lành gì mà Hàn Tuyết lại yêu chứ. Anh thật sự rất ganh tị với hắn, vì hắn có được trái tim của nó còn anh thì không.

Lủi thủi một mình đi xuống dưới nhà, anh cặm cụi nấu cho nó một nồi cháo thịt bằm, sợ không đủ dinh dưỡng nên anh cho thêm vào mấy loại củ quả như cà rốt, khoai tây, củ dền. Sau một tiếng, anh bưng tô cháo lên phòng nó, đứng bên ngoài gõ cửa mong nó sẽ mở cửa cho anh. Nhưng đợi cả mười phút mà chẳng nghe thấy tiếng động nào, anh lo lắng không biết nó có xảy ra chuyện hay không liền vặn cửa. Nào ngờ cánh cửa dễ dàng được mở ra, hóa ra nó không hề bị khóa, thật là ngốc, nãy giờ làm anh cứ mãi đứng chờ.

Nó đang nằm ngủ trên giường, anh không có ý định muốn đánh thức nó nhưng thật không muốn nó bỏ bữa như thế này, sẽ rất hại sức khỏe. Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt tô cháo lên bàn rồi khẽ lây nhẹ gọi nó dậy.

Sau một lúc kiên nhẫn thì nó cũng chịu ngồi dậy ăn cháo anh nấu. Ăn được nửa tô thì nó không ăn nữa, anh cũng không ép nó liền kêu nó mau đi ngủ cho hồi sức. Anh canh nó ngủ xong sẽ về ngay nên nó không cần bận tâm. Nghe vậy nó cũng lẳng lặng nằm xuống nhắm mắt lại mà ngủ, nó bây giờ thật sự đã hết sức lực rồi, trong người lại cảm thấy rất mệt, có lẻ một giấc ngủ sẽ giúp nó cảm thấy tốt hơn.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 31: Cơn sốt cao

[HIDE-THANKS]Vương Nghiêm chồm dậy kéo chăn đắp cho Hàn Tuyết, nhưng khi mu bàn tay anh vô tình chạm vào má của nó thì cảm thấy rất nóng. Anh giật mình đưa tay lên trán nó xem xem có phải nó đã phát sốt hay không. Quả nhiên, trán nó nóng như lò than vậy, anh lo lắng chạy ngay xuống nhà cho nước mát vào cái thao nhỏ rồi lấy khăn sạch nhúng vào, vắt cho bớt nước rồi chườm lên trán nó.

Đây là lần đầu anh chăm nó ốm, cũng chẳng biết làm như thế nào để nó mau hạ sốt. Lên mạng tìm kiếm giải pháp thì có rất nhiều cách nào là uống nước chanh, tắm nước ấm, uống thuốc nhưng có quá nhiều thông tin anh cũng không biết nên làm cái nào trước. Nhưng lúc nào thấy nó nằm bất động không nhúc nhích, cơ thể thì nóng như lửa, nếu liên tục chườm khăn mát như này trong một tiếng mà không hạ sốt thì chắc anh phải nghĩ ra biện pháp khác rồi hoặc là sẽ phải đưa nó đi bệnh viện nếu cần.

Nói đoạn anh chạy đi mua thuốc, sau khi mua còn hỏi bản thân nên làm gì để giúp một cô gái mau hết sốt cao. Chị bán thuốc thấy khuôn mặt đầy lo lắng và vội vã nên cũng nói nhanh: "Là em gái hay bạn gái của cậu?"

"Là.. là.." Vương Nghiêm ấp úng nói.

Chị bán thuốc tinh mắt, nhìn thấy vẻ mặt có chút ửng hồng của anh liền hiểu ý. Không để anh phải khó xử nữa, chị bán thuốc nói tiếp: "Nếu là bạn gái thì cậu nên lấy khăn mát lau khắp người cô ấy, chú ý nhất là phần cổ, nách, lưng và lòng bàn tay, lòng bàn chân. Hoặc cậu cũng có thể tắm cho cô ấy bằng nước ấm. Và sau khi cho cô ấy ăn xong thì cho cô ấy uống thuốc nhé!"

Vương Nghiêm như đang loay hoay trong chính suy nghĩ của mình: "Tắm cho cô ấy sao? Mình sao? Có thể không nhỉ? Lỡ cô ấy biết mình đụng chạm cô ấy thì mình chết chắc. Nhưng nếu không thì sao hạ sốt nhanh được đây?"

Vương Nghiêm nhanh chóng hoàn hồn, hai tay đập lên bàn thanh toán hỏi chị bán thuốc có cách nào khác hạ sốt mà không cần đụng chạm cơ thể hay không, người đó chỉ là bạn thôi chứ không phải bạn gái anh. Chị bán thuốc nửa tin nửa ngờ nói nếu không tiện thì cho uống thuốc là được rồi.

* * *

Anh chạy mua thuốc trở về, mặc dù có mang theo dù nhưng người anh đã ướt mem. Nhưng thật là xui xẻo, giờ này không thể về thay quần áo được, anh đành cởi áo ra phơi lên rồi mạo muội vào phòng của ba nó lấy đại cái áo mặc vào, còn quần thì chả mặc vừa nên anh đành mặc quần ướt vậy.

Anh chạy lên phòng xem nó thế nào, nhưng trán nó vẫn còn rất nóng, anh lại tiếp tục chườm khăn mát cho nó. Anh lúc này sợ nó sốt cao thêm sẽ nguy hiểm nên gọi nó dậy để uống thuốc. Nhưng gọi mãi nó không dậy, lo lắng lại càng lo lắng hơn. Chợt anh lại nhớ đến lời chị bán thuốc nói lúc nãy là tắm nước ấm. Phân vân một lúc lâu, anh nhìn nó cứ thở những hơi thở yếu ớt mà xót, trong đầu anh cũng không nghĩ ra được cách gì khác, đành phá luật, lấy một chiếc khăn lông to quấn quanh người nó rồi bế nó vào bồn nước ấm. Anh còn lấy chiếc gối nhỏ kê đầu nó để không bị mỏi cổ, anh lấy khăn bông mềm nhúng nước ấm lau mặt và cổ cho nó, còn nguyên người nó đã được ngâm trong bồn nước ấm rồi, mong là một lát nữa nó sẽ nhanh hạ sốt.

Ông trời không phụ lòng anh, cuối cùng sau ba mươi phút ngâm nước ấm, cơ thể nó cũng đã hạ sốt. Anh bế nó lên nhưng lại không biết phải làm gì để cho người nó khô ráo trở lại. "Ôi trời, tại sao mình lại không tính toán trước khi làm vậy trời? Giờ nên đặt cô ấy ở đâu đây?"

Anh bế nó trên tay cứ loay hoay mãi một lúc mới quyết định rút nước trong bồn rồi đặt nó vào lại bồn tắm. Sau đó từ từ lấy khăn khô lau tay chân nó, nhưng còn cả người thì vẫn ướt, nếu không cởi ra thay bộ quần áo khô thì nó sẽ lại ốm mất. Anh thật sự khổ sở với việc này, đành ngậm đắng nuốt cay đi lấy đồ cho nó rồi nhắm mắt nhắm mũi làm liều. Anh sợ bản năng của mình sẽ mở mắt giữa chừng nên lấy một cái khăn bịt mắt mình lại, sau đó mới bắt đầu cởi bỏ lớp vải trên người nó. Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, anh cuối cùng cũng thay xong quần áo cho nó. Cũng may trước đó anh có thấm khăn bông cho bồn tắm khô thoáng nên người nó bây giờ đã khô ráo rồi. Bế nó quay trở lại giường, anh vuốt tóc nó bảo: "Em hình như nhẹ cân đi rồi, sau khi hết bệnh anh phát bắt em ăn nhiều vô mới được."

Anh tiếp tục chườm khăn mát cho nó hạ sốt hẳn, rồi đi thay áo khác. Hiện tại cũng mười một giờ đêm rồi, anh lúc này mới nhớ ra mình chưa ăn gì từ chiều giờ. Anh xuống bếp nấu mì gói ăn, sau đó lấy hai lon bia nó mua cho ra uống. Vừa ngồi vừa nhăm nhi lon bia mà lòng có chút buồn miên man. Không hiểu khi lúc đứng dưới trận mưa kia, nó nghĩ gì mà lại tiều tụy như vậy. Có thật sự là nghĩ đến Võ Tài hay không. Võ Tài, Võ Tài, lúc nào cũng là cái tên âm hồn bất tán đó. Anh tức giận mà bóp lon bia trong tay trở nên méo mó không còn hình dáng ban đầu nữa.

Anh hiểu cho nó, nó vẫn chưa quên được hắn, nhưng mỗi khi nghĩ đến hắn đã làm cho nó tổn thương và trở nên như thế này là anh lại điên lên, thật muốn kiếm hắn rồi đánh cho một trận. Chỉ mới uống hết hai lon bia nhưng lại khiến đầu anh lâng lâng, nhưng cũng rất tỉnh táo, anh đứng bên ngoài ngước nhìn ánh trăng rồi nói: "Hàn Tuyết, dù em có yêu anh hay không, dù em vẫn còn nhớ đến cái thằng đó thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, sẽ không để thêm bất cứ ai làm tổn thương em!"

Nói xong anh lụi cụi đi vào nhà rồi lăn ra ghế sô pha ngủ một giấc. Hơn hai giờ sáng, anh chợt tỉnh giấc, liền chạy ngay vào phòng nó xem nó như thế nào rồi. Vừa chạy đến thì thấy nó mở cửa phòng bước ra. Anh bước đến ân cần hỏi: "Em đã khoẻ hơn chưa đó, sao lại bước xuống giường rồi?"

"Em không sao, cảm thấy hơi đói nên muốn xuống bếp xem còn gì ăn không."

Nó đầu tóc còn xuề xòa với bộ đồ ngủ pijama màu hồng, mang đôi dép bông vừa đi vừa ngáp mệt mỏi nên không hề để ý đến lời anh nói và lời nói của chính mình. Anh nghe thấy nó tự xưng em ngọt như vậy liền tủm tỉm cười, nếu nó đã không để ý đến thì cứ để vậy đi, mai rồi tính tiếp.

Anh nhẹ nhàng đáp: "Nãy anh có nấu cháo cho em, để anh xuống hâm nóng lại rồi đem lên cho em, em không cần đi xuống đâu. Em nên nghỉ ngơi thêm, đang ốm đừng có đi lung tung!"

Mặt nó lúc này cứ lơ ngơ, chắc sốt cao một trận nên mặt khờ mất rồi. Nó hai mắt chớp chậm rãi nhìn anh nói mình không muốn ăn cháo, mà muốn ăn cái gì đó khác, có thể là mì gói chăng? Anh nghe vậy liền chau mày phản đối, nó mới vừa hạ sốt, sao có thể ăn mì gói được, anh bắt buộc nó phải ăn cháo, ăn cho hết nửa nồi cháo còn lại mới được đi ngủ.

Ngồi ở bàn ăn ngay bếp, nó húp cháo "sột sột", muỗng cuối cùng đã vào bụng, nồi cháo cũng sạch sẽ, nó ngã ngửa ra ghế thở một hơi, bụng no lúc này đã được lắp đầy bởi "cháo". Nó thề là nó sẽ không ăn cháo nữa cho đến khi quên được nỗi ám ảnh ngày hôm nay, cháo anh nấu ngon thật nhưng nó ăn đến phát ngán luôn rồi.
[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)

Chương này sửa dấu ngoặc kép câu thoại về gạch nối nhé.
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 32: Cái miệng hại cái thân

[HIDE-THANKS]Vương Nghiêm ngồi đối diện gọt táo xong nhìn thấy Hàn Tuyết ngã ngửa ra ghế mà cúi mặt cười. Anh nói nó ăn no rồi thì ăn thêm táo cho có vitamin, rồi còn uống thuốc cho mau khoẻ. Nhìn miếng táo trên tay anh đang chìa ra, nó bĩu môi lắc lắc đầu bảo no lắm rồi, không muốn ăn. Phút chốc khuôn mặt tươi cười khi nãy của anh biến mất, anh gằn giọng hỏi nó có chịu ăn hay là không. Sống lưng nó không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, cũng lâu lắm rồi nó mới thấy lại dáng vẻ này của anh.

Ngoan ngoãn cầm lấy miếng táo rồi bỏ vào miệng, nó đưa hai mắt tròn xoe vô tội như chú thỏ con nhìn anh xem thái độ của anh có thay đổi nữa hay không, chỉ sợ không ăn anh sẽ càng nghiêm túc hơn mà nhét miếng táo vào họng nó mất. Thấy nó chịu nghe lời, anh liền dịu xuống đưa tay xoa đầu nó: - Vậy mới ngoan chứ!

Song nó vừa ăn vừa ngẫm nghĩ bâng quơ, nhìn xuống bộ đồ nó đang mặc, nó nhắm mắt lại lấy tay xoa xoa vầng thái dương. Nó chỉ nhớ đoạn nó khóc dưới mưa và anh đưa nó về nhà, sau đó nó đi tắm thay bộ đồ ngủ màu vàng rồi sau đó đi ngủ. Nhưng tại sao bây giờ nó lại mặc bộ đồ ngủ màu xanh? Nghĩ đến đây, nó không dám tin vào suy nghĩ này của nó, chắc là không phải do anh đâu. Sao anh có lá gan đó mà dám thay đồ cho nó chứ?

Nãy giờ anh đã nhìn chằm chằm nó được mấy phút rồi, mà nó vẫn không phát hiện. Vừa lúc dứt dòng suy nghĩ kia, nó ngước mắt lên thì thấy anh đang nhìn mình. Giật mình nó xém ngã ghế, nó bực bội mắng anh: - Nè, làm gì mà nhìn người ta chằm chằm vậy. Hù chết tao rồi!

- Hở? Còn không phải nãy giờ hồn mày đang bay lơ lửng trên mây sao? Tao gọi nãy giờ mà mày không nghe, dự là định nhéo hai má mày coi có tỉnh không đấy! - Vương Nghiêm khoanh tay nhìn Hàn Tuyết nói.

Nó nhìn bộ đồ trên người rồi hỏi anh bồ đồ nó đang mặc là như thế nào, nó nhớ rõ ràng nó mặc đồ màu vàng mà sao bây giờ là mày xanh. Vừa hỏi xong thì hai vành tai anh đỏ lên, anh chớp mắt liên tục nói không biết gì cả, chắc nó nhớ nhầm thôi.

Chợt nó thấy hai vành tai anh ửng đỏ, nó nghĩ không lẻ anh bị nó lây bệnh cảm rồi sao, thế nên tai mới đỏ như thế. Song nó cứ như theo phản xạ tự nhiên mà chồm lên đưa tay định chạm vào tai của anh hỏi: - Ê mày cảm rồi hả, sao tai đỏ vậy?

- Không. Đâu có gì đâu! Chắc do trời nóng quá nên tai tao mới đỏ á. - Vương Nghiêm nắm lấy hai tai mình bảo.

Hàn Tuyết không hiểu Vương Nghiêm bị làm sao, trời mưa lạnh như thế nào mà bảo nóng, có khi nào anh bị sốt rồi không. Nó đứng hẳn dậy, đi vòng qua cái bàn rút ngắn khoảng cách của nó và anh. Nó không nói không rằng, cứ ép anh ngồi ở ghế không được đi đâu rồi đặt một tay của mình lên trán anh, song một tay đặt lên trán mình. Nó cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh có nóng hơn nó một chút nhưng không phải là sốt, con trai mà có nhiệt độ như này là bình thường thôi mà sao anh lại bảo thấy nóng nhỉ.

Lúc này anh toát hết cả mồ hôi hột, nếu như một lát nữa mà để nó phát hiện ra cái bộ đồ nó đang mặc là anh đã thay cho thì anh chết chắc, phải tìm cách gì đó để chạy thoát thân thôi! Anh nắm lấy cổ tay nó ghì xuống bảo mình không có bệnh gì cả, đang rất khoẻ mạnh. Nói đoạn anh sực nhớ đến nó chưa uống thuốc, liền nhắc nó mau đi uống thuốc, một phần lo cho nó thật, một phần nhân cơ hội này mà trốn tội.

Nó không hề hay biết gì nên cũng nghe theo mà đi lên trên lầu lấy thuốc uống. Trước khi lên nó còn quay sang nói với anh rằng anh mặc cái áo đó của ba không hợp tí nào, mau về nhà thay cái khác đi.

Nghe vậy, hai đầu mày của anh hơi chau lại, giương mắt nhìn nó có chút ủy khuất. Còn chẳng phải vì đi mua thuốc cho nó mà anh mới như thế này sao, thiệt là cái con heo Hàn Tuyết này chỉ biết ăn với ngủ thôi chứ không biết quan tâm người ta gì hết. Anh thở dài rồi nói nó mau đi uống thuốc, anh sẽ ở dưới nhà, có gì cứ alo cho anh là được.

Nó quay lại nhìn anh ra "hả" một tiếng, nó hơi ngạc nhiên vì hôm nay anh ngủ lại nhà nó, bình thường thì anh sẽ về nhà dù có muộn thế nào, nhưng sao hôm nay anh lại đòi ở lại nhỉ?

Anh lại thở dài bó tay cái cô heo này của anh rồi tiến lại gần nó, đặt nhẹ tay lên đầu nó rồi nói:

- Hả cái gì mà hả? Anh nói anh sẽ ở lại đây, vì em đang ốm mà, lại ở nhà một mình thì không hay.

Song anh nhanh chóng đẩy nó đi lên lầu rồi thúc nó mau vào phòng uống thuốc. Mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, đầu nó còn chưa kịp nhảy số thì đã thấy mình đứng trước cửa phòng. Uống thuốc xong rồi, nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi nãy có phải anh xưng "anh" với nó hay không? Bộ tưởng nó là con nít ba tuổi chắc, sao lại đối với nó như vậy chứ? Nhưng mà cũng đúng, biết là anh thích nó nhưng nó không thể đáp lại tình cảm này ngay được. Nghĩ đến đây nó lại thấy toàn thân không còn sức lực, trong đầu trống rỗng chẳng nghĩ được gì thêm. Nó nằm xuống giường rồi kéo chăn lên, nhắm mắt lại và rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

* * *

Nó còn đang ngủ ngon thì chuông báo thức ở điện thoại reo lên khiến nó giật mình tỉnh giấc. Ngồi bật dậy với mái tóc rối bời cùng với khuôn mặt mơ ngủ, nó mắt nhắm mắt mở đưa chân vào đôi dép rồi lê bước vào trong nhà vệ sinh.

Chẳng biết anh đã dậy từ khi nào nhưng trên người tỏa ra hương thơm, còn mặc sẵn đồng phục của trường, tóc tai gọn gàng. Anh đang dọn đồ ăn sáng mới mua về, hôm nay anh mua phở để nó ăn bồi bổ, chắc nhiêu đây bánh phở nó sẽ ăn hết.

Anh lấy điện thoại ra rồi nhấn vào dòng chữ "Heo" rồi gọi, anh mở miệng ra định gọi nó xuống ăn sáng nào ngờ lại gọi nhầm thành "Heo ơi". Nhưng đã gọi rõ như vậy nên anh không thể chối được, rất nhanh nó đã xuất hiện trước mặt anh, nó đưa tay nhéo lấy lỗ tai rồi nghiến răng hỏi: - Mày kêu ai là heo hả?

- Ây da, sao em hung dữ vậy? Lúc trước anh cũng có gọi thế mà em có giận đâu?

Nó lườm anh rồi bắt đầu xù lông nhím lên, bảo ai cho phép anh dám xưng hô kiểu đó với nó, bộ không biết ngượng mồm sao? Anh còn chẳng quan tâm đến lời nói mình đã nói gì, chỉ biết bây giờ cái lỗ tai trái sắp đứt ra tới nơi rồi. Anh mếu máo nhìn nó, ánh mắt long lanh như muốn cầu khẩn: - Tha cho anh đi, lỗ tai anh sắp đứt rồi. Em mới khỏi bệnh mà sao mạnh tay dữ vậy?

- Hả? Em nào, ai là anh hả? Cho gọi lại. - Hàn Tuyết kéo mạnh tay hơn nghiến răng nghiến lợi nói.

Đúng là cái miệng hại cái thân, ai biểu suốt ngày độc thoại một mình gọi nó là "em" làm chi rồi bây giờ quen miệng mất rồi. Nhưng cái đó để sau, giải cứu cái lỗ tai tội nghiệp vẫn quan trọng hơn. Anh cố nắm cổ tay nó ghì lại, nhanh chóng nói: - Anh biết sai rồi. À không, tao biết sai rồi, tao xin lỗi mày!

Lúc này Hàn Tuyết mới chịu thả cái tai của Vương Nghiêm ra, nó lườm anh đanh đá nói anh nói như vậy từ sớm thì đã không phải chịu đau vậy rồi, đồ ngốc. Vương Nghiêm xụ mặt đầy ủy khuất, trong lòng cứ nhai đi nhai lại một ý niệm: - Em không biết anh yêu em nhiều như thế nào đâu, em mới là đồ ngốc ấy![/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 33: Muốn được nó bịt miệng

[HIDE-THANKS]Sau khi ăn sáng xong, cả hai vẫn còn dư thời gian, nên cùng nhau dọn dẹp rửa chén. Trong lúc rửa chén thì cả hai im lặng chẳng nói gì. Chợt Vương Nghiêm lên tiếng hỏi Hàn Tuyết:

- Nè, dù sau này có đau khổ có tuyệt vọng như thế nào thì cũng đừng có để bản thân bị bệnh nghe chưa?

Nó quay sang nhìn anh "hả" một tiếng, mắt chớp chớp vài cái nhìn anh vì đang không hiểu anh nói gì. Môi anh mấp máy như đang muốn nói thêm điều gì nhưng rồi lại không thành câu. Nó thấy vậy liền tò mò huých nhẹ tay của anh hỏi anh có gì cứ nói, sao đang nói giữa chừng rồi lại thôi, làm nó không hiểu gì sất. Anh lặng im một hồi thì lại nói: - Miễn là mày đừng để bản thân bị bệnh nữa, tao lo.

Anh vừa nói vừa chú tâm rửa chén, không nhìn nó lấy một cái. Nhưng hai chữ "tao lo" nó lại nghe rất rõ, cảm thấy anh thật sự đang lo lắng cho mình nên nó cũng thuận theo đáp "ừm".

Cả hai cùng đi bộ đến trường, nó rẽ trái bước vào lớp nhưng lại đụng trúng một người bước ra, nhìn lại hóa ra người ấy là Võ Tài. Hai ánh mắt chạm nhau nhưng chẳng thể nói được câu nào, nó nhanh chóng quay mặt đi thẳng vào lớp, Võ Tài cũng quay lưng đi một mạch ra ngoài. Lúc này cái lớp quái quỷ lại tiếp tục bàn tán sôi nổi và còn ồn ào hơn ban nãy. Chúng nó cứ xì xầm to nhỏ, nói này nói nọ chỉ trích nó và anh nhưng bây giờ nó không quan tâm nữa, nó chỉ cần biết kì thi Trung Học Phổ Thông Quốc Gia lần này nó phải thi đậu, sẽ sớm thôi nó sẽ thoát được cái lớp quái quỷ này rồi. Nhưng nghĩ lại khi nãy đụng trúng hắn, nó cảm thấy hắn có chút hốc hác, mắt cũng thâm quầng không chút sắc thái. Cũng không biết hắn đang trong tình trạng như thế nào, không biết là do học quá nhiều hay mắc bệnh gì. Cơ mà hắn đã không còn quan tâm cũng chẳng là gì của nó, lý do gì mà nó phải lo lắng cho hắn chứ? Thật vô lý?

Anh lúc này có chút không vui nhưng cũng chẳng thèm quan tâm nữa, vì vốn dĩ trước nay cái lớp này vẫn luôn xấu xa như vậy. Chẳng hiểu nổi sao chúng nó có thể ăn no rồi rãnh rỗi đi săm soi nói xấu người khác nhỉ? Nhìn sang nó thì thấy nó đang rất tập trung lấy bài vở ra ôn, anh cũng yên tâm hơn vì nó không đoái hoài tới những lời dèm pha.

* * *

Võ Tài đứng ở sân thượng của trường, trút hết con tức giận của mình vào nắm đấm, giáng thẳng một cú vào tường. Một cái rồi lại hai cái, ba cái, hắn lúc này như thở ra lửa, hơi thở nóng bừng từng cơn, tim cứ đập liên hồi như muốn nổ tung. Những đường gân ở mang tai của hắn lộ rõ khiến cho bản thân hắn không còn dáng vẻ của ngày trước. Hắn đã tự nhủ rằng bản thân sẽ không nhớ đến nó nữa nhưng tại sao khi gặp lại vẫn cảm thấy tim nhói đau? Nhưng càng đau hơn, tức giận hơn khi nhìn thấy Vương Nghiêm luôn đi kè kè bên cạnh nó. Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, hắn mong bản thân sẽ không phải sinh ra ở một gia đình giàu có, nhưng nếu có chuyện làm lại từ đầu kia chứ, tất cả đều đã quá trễ. Hàn Tuyết bây giờ không còn đếm xỉa gì đến hắn nữa, chắc có lẽ nó đã quên hắn lâu rồi và đang hướng về anh, không phải hắn nữa.

* * *

Sau khi hết hai tiết chủ nhiệm, cả lớp tản nhau ra, đứa thì xuống dưới căn tin ăn sáng, đứa thì rủ nhau chơi đá cầu, còn mấy đứa thì ngồi ở trong lớp tám chuyện cho hết giờ ra chơi. Riêng nó thì cũng muốn đi dạo xung quanh trường, ngắm cây cỏ trời mây chi khuây khỏa nhưng nghĩ lại thì đi một mình rất chán, còn nếu rủ Ngọc Trăm đi cùng thì không được vì nó còn giận nàng. Rủ anh đi cùng càng không được, mắc công tụi trong lớp lại nói này nói nọ phiền lắm, thôi thì ngồi một chỗ học bài cho môn tiếp theo cho rồi.

Tiểu Nguyệt ngồi sau vẫn đang thắc mắc vì sao hôm nay Hàn Tuyết lại không đi cùng với Ngọc Trăm, cũng chẳng thấy nàng qua tìm nó. Theo suy luận của nhỏ thì chắc là nó với nàng có xích mích gì rồi, khả năng cao là chuyện có liên quan đến cái anh hôm trước mà nhỏ bắt gặp ở công viên.

Nhỏ định đưa tấm hình mình chụp được hôm trước cho nó xem nhưng lại thấy ngại, vả lại nhỏ với nó cũng đâu còn là bạn nữa, nếu xen vào chuyện của nó chắc nó lại càng ghét nhỏ hơn. Suy nghĩ một lúc, Tiểu Nguyệt chợt nảy ra một ý tưởng mới, nhỏ đưa tay khều lưng của Vương Nghiêm nhờ giúp.

Anh đang nằm dài trên bàn, ti hí mắt nhìn nó thì thấy có ai đó khều mình, cố giả vờ không biết nhưng cái tay kia cứ khều mãi làm anh có chút khó chịu. Anh ngồi dậy quay lưng lại thì thấy nhỏ đưa ngon trỏ trước miệng "suỵt" một tiếng. Anh chưa hiểu nhỏ khều anh rồi làm hành động đó vì điều gì, nhăn mặt chau mày anh khẽ "hả" một tiếng. Nhỏ ngoắt tay anh lại rồi viết vài thứ vào giấy đưa cho anh đọc.

Hóa ra nhỏ đang bận tâm đến nó về chuyện của nàng, nhỏ ghi trong giấy rằng mình có vài tấm hình muốn đưa cho nó coi nhưng lại không tiện, muốn nhờ anh đưa giúp nhưng anh tuyệt đối không được nói là nhỏ gửi. Anh đọc xong cũng không hiểu chuyện gì nhưng cũng không nghĩ nhiều vì anh biết nhỏ chỉ đang quan tâm nó nên đã đồng ý.

Tranh thủ nó còn đang tập trung học và không để ý xung quanh, anh lại quay lại vị trí cũ và nằm trườn trên bàn giả vờ ngủ nhưng lại ti hí mắt nhìn nó. Lúc nó nghiêm túc học bài như thế này khác hẳn bình thường, có chút gì đó rất hấp dẫn anh. Gương mặt sáng và lặng như mặt hồ trong veo, không chút gợn sóng, tĩnh lặng và đẹp đẽ. Đó là hình ảnh thiên nhiên đẹp nhất mà anh có thể nghĩ đến nếu có ai đó hỏi về dáng vẻ của nó lúc này, nhưng đương nhiên là nó đẹp hơn mặt hồ gấp trăm lần, chỉ là anh không biết lấy gì để so sánh bằng với người thật. Anh nhìn nó mê mẩn không rời mắt, lúc này mắt không thể ti hí được vì như thế chả nhìn rõ được gì.

- Nè, mặt tao có dính gì sao mà mày nhìn dữ vậy?

Nó đột nhiên cất tiếng hỏi anh một câu khiến anh giật hết cả mình. Còn chưa hoàn hồn, khuôn mặt ngơ ngác như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra: - Hả, sao, chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt của anh nó cũng bó tay nên thở một hơi dài rồi đóng tập lại rồi nói anh mau tỉnh dậy, sắp hết giờ ra chơi rồi. Nói xong nó đế cuốn tạp trên bàn rồi rời đi bảo mình đi soi gương xem mặt có dính gì hay không. Lúc này Vương Nghiêm chớp mắt vài cái, anh hiểu ra vấn đề liền phì cười. Anh tự hỏi nó ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc đây? Nhưng bé heo Hàn Tuyết này thật là, sao lại ngốc nghếch một cách đáng yêu thế cơ chứ?

Lúc nó đi vệ sinh thì anh đọc tin nhắn của nhỏ, anh biết được lý do vì sao mà nó với nhỏ không còn chơi chung nữa, và vì sao nhỏ lại muốn gửi mấy tấm hình này cho nó xem. Đang xem tin nhắn thì nó vào lớp lúc nào anh không hay, nhanh tay tắt điện thoại bỏ vào hộc bàn rồi giả vờ như không có gì. Nhưng ai có mà ngờ nó lại thấy anh đang cầm điện thoại đọc tin nhắn của ai đó. Nó tò mò hỏi anh đang đọc tin nhắn của ai mà cứ lén lén lút lút như vậy, phải chăng là đang nhắn tin với gái.

Anh nghe nó hỏi xong liền nổi đóa lên, câu hỏi này của nó chạm vào lòng chuy thủy của anh khiến anh tức muốn xì khói. Nhưng anh lại không mắng nó mà bày ra vẻ mắt ủy khuất, đáng thương nói:

- Sao mày lại nói vậy? Ngoài mày ra thì tao làm gì có ai?

Khánh mọt sách và nhỏ ở sau nghe thấy liền "ồ" lên một tiếng rõ to khiến cho mấy đứa khác cũng thắc mắc hỏi có chuyện gì. Song nhanh chóng đưa tay bịt miệng của anh lại, chau mày nhìn anh lắc nhẹ đầu ý muốn nói đừng có nói nữa, không thôi sẽ rắc rối lắm đó. Anh nhìn biểu cảm của nó liền hiểu nên gật đầu đồng ý, sau bàn tay của nó trên miệng anh mới chịu bỏ xuống. Nhưng nghĩ lại thì anh cảm thấy hối hận vì gật đầu quá nhanh, bởi lẻ tay của nó vừa mềm vừa thơm, thật muốn nó bịt miệng anh thêm lần nữa.
[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 34: Cùng ăn bánh mì

[HIDE-THANKS]Tiếng chuông trường vừa reo lên là lúc tất cả học sinh trong lớp nháo nhào chuẩn bị dọn dẹp sách vở nhưng riêng nó vẫn ngồi chép cho hết bài giảng trên bảng của giáo viên. Giáo viên sinh học quay xuống nhìn thấy hầu hết các học sinh đã sẵn sàng trong tư thế tan trường thì liền nổi cáu:

- Các em đã chép bài đầy đủ hết chưa mà đã vội dẹp sách vở vậy? Tôi nói trước là kì thi Trung Học Phổ Thông Quốc Gia kì này rất khó. Môn của tôi tuy là môn phụ nhưng nếu các em không học cho đàng hoàng thì sẽ bị kéo điểm đấy!

Nghe xong một số đứa ở lại chéo bài cho xong, một số thì ngồi xuống ôm cặp chờ đợi vì đã chép bài xong từ đời nào rồi. Nhưng khổ cho mấy đứa viết chậm, đã trôi qua mười lăm phút rồi mà còn chưa chép xong. Cô giáo thấy trò mình chờ lâu cũng tội nên cho phép cả lớp đi về nhưng lần sau cô sẽ kiểm tra tập từng đứa, nên cô phải mượn tập bạn mà chép bài cho đầy đủ nếu không muốn vô sổ đầu bài ngồi.

Nó vươn vai cố gắng giãn hết phần sống lưng rồi lại vặn mình, vặn cổ vài cái khiến cho anh ngồi kế bên tặc lưỡi hỏi bộ nó mệt mỏi lắm hay sao mà vươn vai các thứ. Cũng không còn hơi sức đâu mà cãi lại anh, nó chỉ "ừm" một tiếng rồi đeo cặp lên vai bước ra khỏi lớp. Anh thấy nó không nói tiếng nào mà ra khỏi lớp liền luống cuống xách cặp chạy theo.

Tiểu Nguyệt ngồi nhìn Vương Nghiêm chạy theo Hàn Tuyết mà tặc lưỡi lắc đầu thở than vu vơ:

- Ây da, người ta không hiểu sao lại được người theo đuổi, trong khi đó mình chả có ai theo đuổi cả.

Cùng lúc đó Khánh mọt sách quay sang chìa tay ra đòi nhỏ trả tiền mua nước hôm trước mượn chưa trả. Nhỏ chau mày khó chịu bảo sao lúc nào Khánh mọt sách cũng thích tát nguyên gáo nước lạnh vào người nhỏ hết, đòi tiền lúc nào không đòi lại đòi lúc này. Nói xong Tiểu Nguyệt bực bội xách cặp đi ra khỏi lớp nhưng Khánh mọt sách vốn chả thay đổi sắc mặt gì nhiều, cậu chạy theo cười cười bảo còn không phải nhỏ muốn có người theo đuổi sao, bây giờ cậu chính là đang theo đuổi nhỏ đòi lại tiền đây này. Nhỏ quay đầu bảo cậu đừng có đi theo nhỏ nữa, bữa sau hứa sẽ trả, chỉ có hai chục ngàn thôi mà đòi còn hơn mượn hai chục triệu nữa.

* * *

Vương Nghiêm đi cạnh Hàn Tuyết hỏi sao nãy giờ nó không nói gì nhiều hết, chỉ có biết đi không vậy. Nó quay sang với biểu cảm ngờ nghệch đáp thấy thiếu năng lượng quá, chắc do hôm nay lượng kiến thức hơi nhiều so với tuần trước. Vương Nghiêm không nói gì mà tiến tới một bước đưa tay lên trán nó rồi nói: - Không có sốt, may quá!

- Mày làm gì vậy, đang giữa đường giữa xá đó trời! - Hàn Tuyết đẩy tay Vương Nghiêm ra rồi mắng.

Anh cười "hề hề" rồi bảo chỉ lo nó bị sốt sẽ không được món bánh mì đặc biệt này. Nó nghe xong liền sáng mắt nhìn anh hỏi là món bánh mì gì mà đặc biệt. Anh cười cười bảo cứ đi rồi sẽ biết rồi kéo tay nó đi.

Dừng lại ở một xe đẩy có để bảng hiệu "Bánh Mì Thổ Nhĩ Kì", lần đầu nó nghe đến loại bánh mì này, chứ nghĩ là như bánh mì thịt, sẽ có thị và chả, chà bông các thứ bỏ vào ruột bánh mì. Nhưng bánh mì này lại khác, kiểu bánh mì dẹp và hình tam giác, nguyên liệu thì là thịt heo được cắt trực tiếp trên trục xoay đang nướng nóng hừng hực, còn có rau xà lách trộn và một số nguyên liệu khác. Nghe mùi thơm của thịt và mùi bánh mì, bụng nó kêu lên "ọt ọt" vì đói. Nó cố gắng nuốt bớt thứ nước đang chảy trong miệng xuống và kiềm nén không cho chảy ra miệng.

Chọt anh quay sang nhéo má nó một cái rồi nhẹ nhàng hỏi: - Đói rồi phải không, khi nào xong một cái thì mày cứ ăn trước đi.

Vừa nói xong thì nhân viên đã làm xong, anh đón lấy cái bánh mì rồi đưa cho nó bảo cầm coi chừng nóng. Nó cầm cái bánh mì trên tay, hít một hơi sâu rồi mở to miệng cắn lấy miếng bánh mì. Nhưng lỡ cắn miếng to quá, thịt lại còn nóng, lưỡi nó bây giờ nóng như sắp phỏng rồi, nhưng không thể nhả miếng bánh trong miệng ra được, thật là mất mặt quá. Anh thấy nó nhăn mặt rồi quát lên nóng quá, tay thì cứ quơ quơ quạt quạt vào miệng. Anh hoảng lên mà hỏi mấy anh nhân viên có nước lạnh không cho xin một miếng rồi vội đưa cho nó uống.

Thấy nó uống xong rồi, anh chưa yên tâm bảo nó há miệng ra để anh xem coi lưỡi có bị phỏng hay không, nhưng nó ngại không chịu há miệng bảo mình không sao. Làm gì có cặp bạn bè nào mà lại như nó với anh chứ, bộ anh còn không sợ người ta nói này nói nọ về hai đứa sao chứ. Dù sao quán này cũng gần trường, nhỡ có đứa nào trong lớp nhìn thấy thì rắc rối lắm. Vả lại nó cũng chưa quên hẳn hắn, sao có thể tiếp nhận tình cảm của anh? Nhưng nếu xa lánh anh thì lại không thể, hiện tại ngoài anh là bạn của nó thì nó còn ai ở cạnh đâu chứ? Nó tự cảm thấy bản thân mình sao mà nhỏ nhen ích kỷ quá, cái gì cũng muốn thuộc về mình.

Song nó xoay người đi tránh ánh mắt của anh, nhưng còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì nó trông thấy ai đó rất giống nhỏ, đang thập thò cầm điện thoại chụp gì đấy ở ngay quán trà sữa. Nó chau mày không biết nhỏ đang tính làm trò xấu xa gì nên vội chạy tới xem thử.

Anh mới nhận cái bánh mì trên tay, còn đang trả tiền thì thấy nó chạy đi. Rất nhanh anh phóng như bay theo hướng nó chạy, cũng may anh chân dài chạy đủ nhanh để bắt kịp nó. Kéo tay nó lại, anh hỏi vì sao đang yên lành lại bỏ chạy, không lẻ giận anh khi nãy bảo nó há miệng cho anh kiểm tra hay sao?

Nó đẩy anh ra nhăn mặt bảo không phải rồi mặc kệ anh đi tiếp, mắt cứ nhìn chăm chăm vào phía xa. Vương Nghiêm chau mày thấy lạ, không hiểu sao nay nó lại cư xử lạ vậy, anh tò mò đi theo sau nó nhưng cứ liên tục hỏi nó bị làm sao, có thật là không giận anh hay không. Nhưng đến gần quán trà sữa, nó kéo anh nấp ngay cây cột điện, anh còn định mở miệng hỏi chuyện thì nó lại bịt miệng anh lại, giơ tay "suỵt" bảo anh im lặng. Lúc này anh chẳng còn để ý nó đang làm gì, chỉ biết cái tay mềm mại kia của nó đang đặt ở môi anh, hai vành tai anh cảm thấy nóng quá, không biết nó có đỏ lên như hôm trước không.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 35: Xấu hổ muốn độn thổ

[HIDE-THANKS]Hàn Tuyết vừa bịt miệng Vương Nghiêm vừa ngó xem Tiểu Nguyệt đang làm gì. Tiểu Nguyệt ở bên đây đang cầm điện thoại chụp mấy tấm hình một cách lén lút. Nhỏ nấp sau mấy chiếc xe trước cửa quán trà sữa, lâu lâu lại giơ lên chụp vài cái. Nó nhìn thấy chẳng biết là nhỏ đang chụp cái gì nữa, càng ngó nghiêng nhìn cho rõ thì càng ép anh vào cột điện. Khi nhìn lại mới biết mình có ép người hơi quá đáng, mới chịu rời khỏi mà buông anh ra.

Anh nãy giờ vẫn tò mò không biết nó nhìn ai mà quên luôn dè chừng anh, ló đầu ra nhìn thì mới biết là nó đang nhìn nhỏ. Đầu anh liền nhảy số, đoán được là nhỏ đang làm gì ở đây, song liền kéo tay nó đi một mạch rời đi. Đi được một đoạn xa tránh khỏi tầm mắt của nhỏ, nó mới vùng tay khỏi tay anh, hỏi sao lại kéo nó đi mà không nói năng gì, bộ muốn người khác hiểu lầm là hai đứa đang yêu nhau sao?

Vương Nghiêm đưa tay cốc nhẹ một cái vào trán nó rồi bảo: - Thì cứ cho họ hiểu lầm đi, có sao đâu?

Nó chợt im bặt không nói nên lời, thoáng chốc nó quên mất rằng anh thích nó cơ mà, nếu để người khác hiểu lầm thì chả phải quá hợp ý anh sao chứ? Nó vờ như không để ý đến câu nói của anh, nhăn mặt hỏi sao lại kéo nó qua đây, bộ có chuyện gì hay sao. Anh lấy đth ra rồi đưa đoạn tin nhắn của nhỏ nhắn cho nó đọc rồi bảo khi nãy trong lớp anh lén đọc tin nhắn là vì sợ nó không thích với anh thấy không thích hợp thời điểm để nói nên đến giờ mới nói. Anh bảo nó vừa đọc vừa ăn cho hết cái bánh mì đi, bảo đói mà không chịu ăn nữa thì lần sau khỏi mua cho ăn.

Nó lườm anh nửa con mắt rồi nói: - Ai cần mày mua cho ăn. Nhưng mà bánh mì của mày đâu, sao không ăn đi?

- Tao ăn xong gòi. - Vương Nghiêm dõng dạc đáp.

Nó tròn mắt nhìn anh, không biết anh ăn khi nào mà nhanh mà đến thần không biết quỷ không hay. Hóa ra khi nãy đứng ngay cột điện, anh đói quá nên ăn hết sạch miếng bánh mì rồi, do nó chỉ để ý nhỏ nên không phát hiện anh đang ngoạm bánh mì.

Nó thở một hơi bó tay anh rồi cắn một miếng bánh mì rồi đọc mấy dòng tin nhắn trong điện thoại. Thì ra nhỏ vốn không hề ghét nó, còn lo cho nó sợ bị Ngọc Trăm lừa dối. Nhưng mà cả hai đều có cái tôi quá cao, chẳng ai chịu xin lỗi ai cả nên cũng không biết làm sao để có thể quay lại làm bạn như trước. Nhưng dù sao thì nó cũng đã biết bộ mặt của nàng rồi, không ngờ nàng lại bắt cá nhiều tay nhiều vậy.

Vương Nghiêm đứng dựa lưng vào tường, hai tay bỏ vào túi quần đưa mắt nhìn Hàn Tuyết như muốn nói điều gì đó mà lại không mở lời. Vừa lúc nó đọc xong tin nhắn ngước mặt lên thì thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Hai đầu mày hơi chau lại, nó hỏi anh định nói gì hay sao mà lại không lên tiếng. Biết nó đang hỏi, thu ánh mắt lại rồi gãi đầu hỏi:

- À không gì. Định hỏi mày chơi thân với nhỏ Trăm vậy mà giờ lại biết chuyện như thế.. Mày định sẽ tính thế nào?

- Tao cũng chưa biết sao, nhưng cứ để vài hôm đã rồi tính. - Hàn Tuyết đưa tay xoa một bên thái dương rồi đáp.

Cùng lúc đó, Ngọc Trăm với anh chàng người yêu mà nó đã gặp ở quán trà sữa lần trước đi đến. Nàng nở nụ cười tươi gọi tên nó, hỏi nó sao lại đứng ở đây, còn cùng với anh nữa, không lẽ là đang hẹn hò?

Mặt nó chợt biến sắc khi nghe xong câu nói ấy của nàng nhưng vẫn cố kiềm lại để cho nét mặt không quá khó coi. Nó cười cười bảo không phải hẹn hò, chỉ là bạn thân hay đi chung với nhau thế thôi, không hơn không kém. Nàng nghe thấy thế liền giở giọng cười khinh khỉnh, vừa đùa vừa như thật bảo: - Làm gì có chuyện nam nữ khác giới là bạn thân hả mạy? Mày nói chắc chắn như vậy chắc là không biết người kia thích mày rồi!

Tim nó chợt giật thót một nháy, tự hỏi sao nàng lại biết anh thích nó chứ, bấy lâu nay nàng có bao giờ tiếp xúc hay nói chuyện với anh nhiều đâu nhỉ? Miệng nó cười như không cười liền chối bỏ lời nàng vừa nói rồi nhanh trí hỏi ngược lại nàng để không bị dò hỏi nữa:

- Ủa mà mày với người yêu mày đi đâu vậy? Công khai hiên ngang như vậy.. Bộ mày không sợ sẽ đụng trúng anh khác à?

Ngọc Trăm làm bộ làm tịch đưa mắt tròn xoe nhìn nó rồi nhìn sang anh người yêu rồi cố chối: - Ủa mày nói gì tao không hiểu? Đụng trúng anh khác là sao? Tao chỉ có một anh người yêu thôi mà!

Đã nhìn thấu mọi chuyện và khi chứng kiến hết cái vai diễn của nhỏ bạn của mình, nó cảm thấy thật buồn cười và có chút kinh tởm, không nhịn được mà phát ra điệu cười khinh miệt. Nàng nhìn thấy dáng vẻ cười của nó như đang khinh rẻ mình liền nổi đóa hỏi nó sao đang nói chuyện lại đứng ngây ra đó cười, rốt cuộc là có ý gì?

Nó còn chưa kịp đáp thì anh đã đứng bên cạnh nó từ bao giờ bảo bây giờ có chuyện gấp cần nói với nó, có gì lần sau gặp nói tiếp. Vừa dứt câu anh khoác vai nó đẩy đi về trước nhưng nó lại không chịu hợp tác mà quay đầu lại. Anh tặc lưỡi một cái rồi kẹo cổ nó lôi đi chẳng để nó nói thêm câu gì.

Nó bị anh kẹp cổ lôi đi khó chịu vô cùng, nhưng chốc lát anh đã thả tay ra rồi khoác vai nó. Nó lườm anh một cách cay cú bảo tay anh nặng quá, bộ muốn cho nó lung thêm vài phân hay sao mà còn đè nặng thế làm gì. Anh cười cười nhìn nó bảo không lùn được đâu, mà nếu có lùn một chút cũng đáng yêu mà.

Nói đoạn đã đến quán trà sữa, nó ngơ ngác nhìn anh rồi hỏi sao lại dẫn đến đây làm gì. Anh cười rồi xoa đầu nó bảo hôm nay anh khao nó tất, nó cứ ăn uống thoải mái đi, không cần phải ngại, lần sau khao lại anh là được. Nói rồi anh đi đến quầy phục vụ rồi gọi hai ly trà sữa:

- Cho em một ly hồng trà trân châu size vừa, còn một ly là trà sữa sô cô la, size L, 50 đường, 50 đá. Cho trân châu đen, trân châu trắng, thạch phô mai và cho thêm một pudding trứng, một pudding trà xanh nha anh.

Nó đang xem menu coi quán có món nào mới lạ không thì gọi, vậy mà nghe anh gọi hai ly trà sữa xong nó đứng hình vài giây. Không hiểu sao anh lại thuộc lào cái món trà sữa khó ở đó của nó được nữa, không sai không sót một chỗ nào. Nó nhớ rõ ràng là nó ít khi đi uống trà sữa với anh mà nhỉ, chỉ có đúng một lần là nhờ anh đi mua trà sữa cho mà anh lại nhớ đến bây giờ, trí nhớ siêu phàm có khác.

Nó đứng một bên nhìn anh gọi trà sữa mà không chớp mắt. Cái góc nghiêng thần thánh, giọng lại trầm ấm nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn nó lại dịu dàng đến thế, cớ sao người nó gặp ngay từ đầu lại không phải là anh chứ?

- Hàn Tuyết! Mày sao vậy? - Vương Nghiêm lắc tay trước mắt gọi tên nó.

Nó giật mình tỉnh dậy, lúc này hồn vía mới về đủ thể xác mà đáp: - Hả, gì? Có nước rồi hả?

Anh lấy tay che miệng cười tỏ vẻ khoái chí, nó chẳng hiểu gì quát sao lại cười thì anh bảo hóa ra từ nãy giờ có người đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, chắc do anh quá đẹp trai khiến ai kia động lòng mất rồi phải không?

Mặt có chút hơi nóng lên, nó giậm chân phồng má bảo anh đừng có mà trêu nó, nếu không anh sẽ biết tay nó. Còn chưa kịp đáp trả gì thì anh đã bị nó nhéo phần thịt ở bắp tay gần chỗ dưới cánh tay. Anh không kiềm được mà la "A" lên một tiếng to, khiến cho mọi người trong quán phải quay sang nhìn. Nhìn thấy những ánh mắt nhìn ngó và cười tủm tỉm, nó quay mặt bỏ đi vào trong quán ngồi, chẳng dám ngoảnh lại nhìn ai vì xấu hổ đến muốn độn thổ.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 36: Như chim trong lồng

[HIDE-THANKS]Vương Nghiêm cũng không thèm ngó mọi người xung quanh mà đi theo sau Hàn Tuyết vào khu bàn ghế bên trong. Vừa vào thì thấy nó bày tập vở ra trên bàn, nhìn là biết nó chuẩn bị làm bài tập về nhà rồi nhưng anh vẫn mở miệng hỏi nó đang làm gì để bắt đầu cuộc trò chuyện. Mong là nó bỏ qua cho anh chuyện khi nãy, anh chỉ biết dỗ nó bằng đồ ăn thôi chứ không biết dỗ bằng lời lẽ như thế nào cho lọt lỗ tai con gái cả.

Nó nghe anh hỏi thì lườm một cái nhìn ớn lạnh rồi bảo: - Nhìn mà không biết à, làm bài tập chứ gì.

Anh lúc này không biết nói gì, cứ ậm ờ ngập ngừng rồi thôi. Bầu không khí chợt yên lặng đến đáng sợ, anh đưa tay lên tự vò đầu bứt tóc rồi ngã ngửa ra ghế. Nó đang tập trung học thì thấy động thái của anh bất ổn liền buông bút xuống quay sang hỏi anh bị làm sao. Thấy nó quan tâm mình, anh liền đáp: - Không có gì, chỉ là đang không biết nói gì cho mày vui thôi.

- Sao lại muốn tao vui, tao bình thường mà? - Nghe câu nói của anh, nó nhíu mày khó hiểu hỏi.

Ngồi thẳng người dậy từ từ, anh nhìn nó với ánh mắt cún con ăn năn rồi hỏi không phải là nó đang giận anh sao? Nó "hả" một tiếng rồi nói nãy giờ nó chưa hề giận anh, chẳng qua khi nãy xấu hổ nên mới như vậy thôi chứ chuyện đó nhỏ nhặt vậy thì giận làm gì. Anh nghe thấy liền vui vẻ trở lại, đúng lúc phục vụ đem nước đến, anh cầm lên lắc lắc cái ly trà sữa mấy cái rồi cắm ống hút đưa cho nó.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh khiến nó phì cười. Anh thấy nó cười liền hỏi tại sao, nó lấy tay che miệng vừa cười vừa bảo nhìn anh cứ như con nít ấy. Chẳng nói tiếng nào, anh kéo ghế sát lại hỏi nó với ánh mắt đầy tò mò và vui vẻ: - Vậy là mày đang khen tao đúng không?

Nó quay ngoắc qua nhìn anh rồi hỏi nó khen anh hồi nào mà sao nó không biết. Anh cười cười rồi bảo nó chẳng phải con nít đứa nào cũng dễ thương sao, nó ví anh như con nít thì khác gì khen anh dễ thương? Nhìn hai mắt anh cứ đang nhìn mình suốt, nó không thèm trả lời anh mà ngồi ngay ngắn lại cầm ly trà sữa đưa cho anh rồi bảo mau uống đi không thì lát nó tan hết uống không ngon. Song nó cầm ly của nó uống rột rột, rồi cúi đầu mà làm bài tập, chẳng nhìn anh thêm lần nào nữa.

* * *

Trong căn biệt thự nguy nga lộng lẫy và tại một căn phòng nọ, một cô gái có mái tóc nâu, dáng vấp cao ráo, nước da nâu khoẻ khoắn cùng với đôi mắt sắc bén màu xanh đen. Cô ấy đang chỉnh lại từng lỗi phát âm của cậu học trò. Cô ấy thật dịu dàng dễ mến, tuy là học trò của mình có phát âm hơi kém nhưng cô vẫn cười tươi khen học trò có tiến bộ.

Sau khi đọc lại bài chuẩn phát âm của tiếng Anh Úc thì có tiếng gõ cửa, mẹ của Võ Tài bước vào, bà nở một nụ cười chào hỏi cô giáo dạy riêng cho Võ Tài - cô Mia. Hai người nói tiếng Anh Úc một lúc rồi hướng mắt nhìn hắn, tuy mới học tiếng Anh Úc gần một tháng còn chưa quen lắm nhưng hắn cũng có thể hiểu đại khái là mẹ hắn đang hỏi về tiến độ học của mình. Hắn cũng chả quan tâm mấy, mở điện thoại ra rồi kết nối tai nghe nghe nhạc. Từ cái hôm hắn phó thác số phận cho mẹ thì hắn chả muốn làm gì cho chính mình ngoài việc nghe nhạc. Thay vì rượu làm cho cậu đầu óc quay cuồng trống rỗng, càng làm cho hắn nhớ nó nhiều hơn thì âm nhạc lại giúp hắn lắng lại, nỗi nhớ da diết vẫn còn đó nhưng không đến nỗi phải đau thương.

Võ Tài hắn mong rằng sau khi tốt nghiệp và du học xong, nó sẽ vẫn còn yêu hắn, vẫn mong nhớ đến hắn mà cho hắn một cơ hội sửa sai, một cơ hội có thể ở bên chăm sóc cho nó. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, những chú chim ríu rít vui ca như mọi ngày, những áng mây trắng trôi bềnh bồng trên bầu trời xanh thẳm. Thật ngưỡng mộ những chú chim và mây trắng, chúng có thể tự do tự tại, muốn bay muốn trôi đi đâu cũng được. Chỉ hận bản thân hắn không bằng một đám mây, càng không bằng một chú chim nhỏ bé. Hắn như một chú chim gãy cánh bị nhốt trong lồng, dù cửa có mở cũng chẳng thể bay đi.

Bà Võ đứng bên cạnh hắn từ lúc nào không hay, bà đưa mắt nhìn theo ánh mắt của con trai mình rồi bảo: - Nhìn những chú chim này đi, ốm yếu gầy guộc không ai chăm sóc, nếu chúng có một nơi để dựa dẫm thì đã khác.

Im lặng một lúc, bà Võ tiếp tục nhìn con trai mình nói: - Con thì khác chúng, con có mẹ. Mẹ sẽ nâng đỡ cho con, giúp con đi lên đến nơi mà con mong muốn. Vì vậy đừng làm mẹ thất vọng nhé, cô Mia nói con có tiến triển tốt về mặt phát âm, mẹ rất vui đấy! Sắp tới có kì thi Trung Học Phổ Thông Quốc Gia, mẹ tin là con sẽ vượt qua dễ dàng.

Vỗ vai động viên con trai xong, bà Võ mỉm cười rồi quay lưng rời khỏi phòng. Võ Tài tuy còn đeo tai nghe, nhạc vẫn cứ phát nhưng những lời khi nãy mẹ hắn nói, hắn đều nghe được. Đôi mắt rũ xuống có chút dao động, hắn nhếch mép cười một tiếng rồi gỡ lấy tai nghe ném thẳng xuống đất. Như dồn cả hết sự tức giận, u uất vào trong lực tay nên khi ném xong chiếc tai nghe kia đã vỡ thành nhiều mảnh.

Sự căm phẫn hắn dành cho mẹ có chút tăng lên mất rồi, nói là vì thương hắn mà giúp hắn, giuap hắn đi lên nơi mà hắn muốn đến nhưng thật ra đó chỉ là bà tự thỏa mãn cái muốn của bà thông qua hắn mà thôi. Hắn như một con rối đang giúp bà thực hiện những điều mà bà muốn, còn hắn nghĩ gì muốn gì trước giờ bà không hề quan tâm.

Không còn hứng để nghe nhạc nữa, hắn rời khỏi phòng học ngoại ngữ rồi đi thay đồ bơi. Hắn rất ít khi đến cái hồ trong khu nhà của mình, nhưng vì quá mệt mỏi và căng thẳng nên hắn phải đành hoạt động một chút cho khuây khỏa. Ngoài âm nhạc ra thì đây là thứ mà có thể giúp hắn bình tĩnh trở lại.

Bà Võ đứng ở phòng làm việc cầm tách cà phê đã nhìn thấy cậu con trai mình đang bơi rất hăng hái, bà mỉm cười rồi tự nhũ chắc con trai mình đã quên được con bé kia rồi nên mới năng nổ chơi thể thao như vậy. Song bà quay lưng đặt tách cà phê nóng lên bàn rồi tiếp tục làm việc.

* * *

- Trời ơi, mệt quá đi! Một đống đề cương như này sao mà ôn cho hết? - Hàn Tuyết nằm dài trên bàn học than thở.

Vương Nghiêm lấy tay chỉ vào trán Hàn Tuyết cười cười bảo nó vốn chăm học, nhưng sao càng ngày thấy càng lười là thế nào. Nó bĩu môi nói anh không hiểu gì cả, nó vốn dĩ là làm tròn trách nhiệm của học trò ngoan, con ngoan mà thôi, chứ ai lại thích học mấy cái này, chữ toàn là chữ, chán chết đi được.

- Thôi đi con heo lười, dậy học bài lẹ đi, tí giáo viên vào lại là phải trả bài tại chỗ đó, một tuần nữa thi tới nơi rồi! - Vương Nghiêm nhéo má Hàn Tuyết một cái rồi nói.

Nó nghe câu cuối cùng của anh liền ngồi bật dậy tròn mắt nhìn anh: - Hả, còn một tuần nữa thôi sao? Nhanh dữ vậy?

Anh cười khờ nhìn nó, chớp chớp mắt vài cái rồi hỏi bộ nó không để ý lịch thi hay sao mà ngạc nhiên dữ vậy? Nó lắc lắc đầu bảo mấy bữa nay toàn suy nghĩ chuyện không đâu nên không để ý là thời gian chỉ còn có một tuần.

Anh đưa tay nhéo mũi nó rồi nói khẽ vừa đủ một mình nó nghe: - Lo mà tập trung cho kì thi đi công chúa, thi xong anh dẫn đi chơi chịu không?

Nó nghe xong liền nghiêng người ra xa, liếc mắt chau mày nhìn anh. Có thật là câu vừa nãy là anh nói không nhỉ, hay bị ma quỷ nhập vậy? Không thể tin được là anh nói được mấy lời sến súa đó, thật khiến nó nổi hết cả da gà da vịt.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 37: Nên bung xõa thôi

Hàn Tuyết bước ra khỏi phòng thi, thở dài một tiếng rồi lắc đầu tự trách: - Thôi rồi, coi như môn này hết cứu. Mình biết ăn nói sao với ba đây?

Đang còn suy nghĩ lung tung thì Vương Nghiêm từ đâu đi tới nắm lấy cái cặp trên lưng nó, khiến nó bước hụt một chân lùi về sau. Nó không thèm xoay người xem là ai, chỉ khoanh tay trước ngực rồi bảo nó đang không được vui, đừng có chọc nó thêm khó chịu. Anh buông tay thả cặp của nó ra rồi đứng trước mặt nó hỏi sao lại buồn, nếu là chuyện thi môn Hóa vừa rồi thì không cần buồn, vì anh biết nó đã cố gắng hết sức rồi.

Nó ngẩng mặt nhìn anh, tiếp tục thở dài bảo nếu kết quả điểm thi kém, sẽ khiến ba nó thất vọng dữ lắm, ông ấy luôn khen con gái chả ba giỏi kia mà! Thấy vẻ mặt của nó, anh có chút chạnh lòng nhưng cũng không biết nói sao, chỉ biết xoa đầ nó rồi bảo: - Ông ấy sẽ không trách đứa con gái ngoan là mày đâu. Ai lại đi trách một người đã cố hết sức chứ, đúng không? Nào, chắc mày đói rồi, tao dẫn đi ăn.

Nói đoạn, Vương Nghiêm khoát vai nó kéo đi ăn giúp giải tỏa tinh thần cũng như động viên con heo này. Ngồi trong quán hủ tiếu gõ, anh nhìn thấy nó ăn ngon lành, vẻ mặt phấn chấn hơn hẳn mà vui theo hỏi nó ăn có ngon không. Nó cười cười gật đầu nói ngon, lâu rồi mới ăn lại món này, ngon hết sảy con bà bảy. Thấy anh cứ nhìn nhìn nó không tập trung ăn, nó hơi chau mày hỏi sao anh không lo ăn đi, nguội hết bây giờ. Anh nghe theo gắp vài đũa là ăn xong tô hủ tiếu mì.

Buông đũa xuống, anh hỏi: - Ê, giữa rừng và biển thì mày thích cái nào hơn?

Nó còn đang húp nước lèo, nghe anh hỏi vậy có chút hơi sặc, ngẩng mặt chớp mắt vài cái nhìn anh rồi hỏi anh tại sao lại hỏi vậy, tự dưng đang ngồi ở đất liền ăn hủ tiếu gõ mà đi hỏi về rừng, biển gì ở đây? Anh tặc lưỡi bảo nó đừng có hỏi nhiều, chỉ cần trả lời là thích rừng hay biển hơn thôi. Nó cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn trả lời là thích biển hơn. Anh nhận được câu trả lời liền nhoẽn miệng cười vừa ý và búng tay nói "Okay" và bảo nó ăn tiếp đi rồi về nhà.

* * *

Vừa mở cửa bước vào nhà thì đã thấy ông Hàn chất cả núi đồ ăn trên bàn. Hang Tuyết ngạc nhiên thắc mắc tự hỏi sao nay ba mua nhiều đồ ăn vậy, không lẻ ba sắp đi công tác tiếp hay sao?

Ông Hàn nhìn hai mắt tròn xoe của con gái là hiểu con bé đang nghĩ gì, ông cười bảo mình sắp phải đi công tác thêm một tuần nữa, mong là con gái không có giận ông. Hàn Tuyết nghe thấy vậy liền nhíu mày nhõng nhẽo: - Sao công ty cứ bắt ba đi công tác mãi thế? Bộ công ty hết người rồi sao?

Ông Hàn cười cười rồi bảo đó là công việc của ông, mặc khác chuyện học hành của nó tới đâu rồi, hôm nay thi môn cuối cùng có thuận lợi hay không? Nó nghe tới đây xìu xuống, hai tay cứ xoa xoa vào nhau không dám nhìn thẳng mặt ông. Ông Hàn thở một hơi như trút hết mỗi nỗi buồn phiền rồi đặt tay lên đầu con gái bảo: - Không sao cả, điểm số không nói lên được tất cả. Nó không nói lên được bao nhiêu về con người của con. Dù sao thì ba tin con cũng sẽ vượt qua kỳ thi này thôi, hãy vui vẻ lên nào!

Nghe ông Hàn nói vậy, nó chợt rưng rưng nước mắt rồi ôm chằm lấy ba mình. Ba luôn vị tha như vậy, luôn ở bên động viên và là người thân duy nhất của nó. Nó cảm thấy thật hổ thẹn với chính mình vì ông đã gánh gòng lo toàn mọi thứ nhưng đứa con gái này lại không làm được gì, không thể làm cho ông ấy tự hào, ngược lại còn phải để ông ấy an ủi động viên mình.

Sau khi hai ba con ngồi tâm sự với nhau một lúc, nó mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bước lên phòng và ngăm mình trong bồn tắm, nó nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể. Dù sao nó cũng đã hoàn thành kì thi này tốt nhất có thể rồi, không có gì phải buồn cả. Ba nó nói đúng, điểm số không nói được gì mấy về phẩm chất của một con người. Tự hứa với bản thân sẽ không phụ lòng của ba nữa, tuy không thể trở nên tài giỏi như các nhà bác học vĩ đại nhưng nhất định nó sẽ cố gắng để trở thành một người có ích cho xã hội, một con người có phẩm chất tốt.

Vừa mới bước ra từ phòng tắm thì điện thoại trên giường nó rung lên, thì ra là anh gọi tới. Nó bắt máy hỏi có chuyện gì mà gọi giờ này, anh bảo cũng không có gì, chỉ là thấy nhớ nên gọi thôi! Nghe thấy thế, nó hơi nghiêng đầu vs kh mặt ra hỏi anh nhớ gì làm cho anh có chút bối rối. May thay vài giây sau anh đã lái qua chủ đề khác, hỏi nó rằng năm ngày nữa chuẩn bị có chuyến du lịch biển miễn phí tại thành phố A, nó có muốn rủ thêm ai đi cùng đều được.

Nghe vậy nó ngạc nhiên cảm thán: - Ủa đã vậy sao? Mày lấy đâu ra vé miễn phí vậy, đừng nói là tự bỏ tiền ra mua rồi nói xạo tao đó nhá?

- Bậy bạ, tao làm gì nhiều tiền vậy, ở đó giá đắt đỏ, vé vào của một người đi chắc bằng nhẳ tháng lương của ba mày rồi đó! - Ở đầu dây bên kia anh đáp.

Hàn Tuyết cười phá lên trêu Vương Nghiêm rằng mình chỉ nói đùa thôi mà làm gì nghiêm túc dữ vậy? Mà nói tới nói lui thì hình như thành phố biển A đó nó chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa từng thấy trên quảng cáo hay trên các trang mạng xã hội, không biết nơi đó trông ra sao nhỉ? Hỏi thì anh không nói, chỉ nói sáng mai anh ghé nhà để chở nó đi mua sắm chuẩn bị tư trang cá nhân, nên dặn nó đi ngủ sớm. Nó cũng không hỏi gì thêm chỉ "Ừm" một tiếng rồi chúc anh ngủ ngon.

Trời cũng đã tối, nó tranh thủ sấy tóc xong rồi leo lên giường bấm điện thoại lướt Facebook rồi mới chịu đi ngủ. Nó nằm trên chiếc giường êm ái rồi thở nhẹ mỉn cười bảo hôm nay chắc sẽ ngủ ngon lắm vì thi xong rồi, chỉ chờ kết quả thi thôi nhưng trước hết cứ bung xõa cái đã!

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 38: Mộng giữa ban ngày

[HIDE-THANKS]Mặt trời vừa thức giấc đã thấy bóng dáng của Vương Nghiêm đang chơi bóng rổ ngoài sân. Dáng vấp cao ráo, hai tay áo thun trắng được anh gấp cao lên, quần thì lửng ngang gối trông rất khoẻ khoắn. Hai cổ tay anh linh hoạt đánh bóng qua lại, hai chân cũng bắt đầu di chuyển. Chớp mắt đã thấy quả bóng được nâng lên ném thẳng vào rổ từ khi nào.

Chợt chuông điện thoại reo lên, Vương Nghiêm thở dài một hơi rồi bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm trầm và hơi khàn, có vẻ là giọng của một người đàn ông trung niên:

- Thưa thiếu gia, hôm nay cậu lại không ăn sáng ở nhà sao ạ? Nếu phu nhân biết được sẽ rất lo cho thiếu gia và trách phạt tôi mất!

Vương Nghiêm nghe quản gia càm ràm mà cậu không thể bình thản nổi, bất giác đưa hai ngón tay xoa nhẹ hai đầu mày rồi đáp: - Con đã nói với chú là đừng có gọi con là thiếu gia nữa kia mà, con chỉ muốn mọi người đối xử với con như người thường thôi. Mà nay con không ăn sáng ở nhà đâu, tí nữa con sẽ dẫn bạn con ăn sáng và đi mua sắm ở bên ngoài, chua đừng có gọi cho con.

Nói xong thì ông quản gia kia lại nói tiếp, nào là không thể gọi thiếu gia tên trỏng không hay đối xử như người thường được vì anh là đứa cháu đích tôn của dòng họ Vương lâu nay mất tích mới được tìm thấy được hai tháng, phải cư xử đúng mực như vậy mới không bị trách phạt. Nghe đến đây anh đã chán ngán lắm rồi, ông ấy còn nói nhiều hơn cả mẹ, chẳng thể nào nghe nỗi mà!

Chưa nói xong thì ông quản gia đã nghe tiếng tắt máy từ anh. Ông liền than vãn: - Ôi trời ơi, thiếu gia lại không chịu ăn sáng tại nhà, thế còn cả xe đồ ăn biết phải làm sao? Thôi thì để cho mấy người hầu ăn vậy!

* * *

Những tia nắng chen nhau len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng của Hàn Tuyết khiến nó khẽ mở hí mắt. Biết trời đã sáng, nó ngồi từ từ dậy vươn vai rồi ngáp một cái thật dài; với tay lấy điện thoại bật mạng xem có thông báo gì không. Mới vừa bật lên đã "ting ting" mấy cái tin nhắn liền trên màn hình. Ngọc Trăm nhắn gì cho nó hỏi sao dạo này không nhắn tin hay liên lạc gì, bộ giận chuyện gì hay sao?

Nó đọc xong mà cảm thấy tức cười, có nhiều cái nó còn chưa nói đâu, nhưng mà nghĩ lại dù sao cũng là bạn bè nên nó mới nói hết mọi thứ mà nó biết cho nàng nghe gói gọn trong một tin nhắn thoại. Nói hết trong lòng ra có vẻ nhẹ nhõm hẳn, nó mong nàng biết sai mà nhận và sửa sai, nó sẵn sàng tha lỗi cho nàng, còn nếu như nàng vẫn chứng nào tật đó, chối cãi mọi thứ thì từ nay xem như nó không có đứa bạn thân nào như nàng.

Nó mang dép đứng dậy định đi rửa mặt thì nhớ đến Tiểu Nguyệt, cũng lâu rồi từ lúc nhỏ gửi mấy tấm hình của nàng cho nó xem. Chắc có lẻ nó nên chủ động hòa giải với nhỏ. Định vào kiếm tên Facebook đã chặn, mở chặn rồi nó mới thấy nhỏ nhắn tin một nùi trong đó. Không hiểu sao cái tính bảo thủ này của nó đáng sợ quá, chặn người ta cho đã thì hỏi sao mà làm hòa cho được?

Nó đọc mấy tin nhắn của nhỏ, hầu hết đều là tin nhắn có ý muốn hòa giải, rồi còn có mấy câu chúc nhân dịp mấy ngày lễ các thứ. Nhưng nó không biết nên trả lời từ đâu vì quá nhiều tin nhắn, thôi thì đành trả lời lại một câu cho nhỏ biết là nó hết giận vậy. Vừa nhắn xong thì nhỏ liền online và gọi cho nó, trước giờ nhỏ cứ như ma vậy, linh quá là thiêng luôn! Nó cũng bắt máy rồi nói chuyện, lúc đầu hai đứa còn ngại vì bạn bè giận nhau lâu ngày có chút xa lạ. Nhưng nói chưa tới mười lăm phút thì đã như chưa từng có cuộc chia ly nào cả! Hai đứa nói chuyện vui vẻ một hồi nó nhớ ra hôm qua Vương Nghiêm nói có thể mời ai đi biển chung cũng được. Thế là nó mời nhỏ đi cùng, có gì lát nữa ghé nhà nó để cùng đi mua sắm.

Mới vừa tắt máy, đánh răng rửa mặt vệ sinh mọi thứ thì ở dưới nhà có tiếng chuông cửa. Không cần đoán cũng biết là Vương Nghiêm đến đón nó. Nó không vội, mở tủ quần áo ra lựa bộ đồ cảm thấy thoải mái nhất rồi vào thay.

Chạy xuống nhà thấy anh xách trên tay một túi đồ thì biết thế nào anh cũng xuống bếp nấu cho nó bữa sáng. Gần đây nó toàn ăn chùa của anh, còn để anh nấu cho ăn nữa, trong lòng thấy cũng hơi khó xử nên nhanh tay giành lấy túi đồ nói hôm nay cứ để nó nấu bữa sáng cho rồi chạy thẳng vào bếp không đợi anh đồng ý hay không.

Vương Nghiêm bất ngờ tròn mắt nhìn Hàn Tuyết cười tươi cầm túi đồ đi thẳng một mạch vào trong bếp. Bình thường Hàn Tuyết thường hay dậy muộn mà nhỉ, sao hôm nay lại dậy sớm vậy ta? Hay do nghe đi sắm đồ du lịch nên mới thế nhỉ?

Anh đi theo vào trong bếp r sắn tay áo lên, định là sẽ phụ nó một tay nhưng nó lại đẩy anh ra ngoài bảo không cần phụ giúp gì cả, đã nói là cứ để nó làm hết cho rồi mà!

Không muốn bị đẩy ra ngoài, anh năn nỉ nó cho anh ngồi trong bếp nhìn nó nấu, vì lỡ nó có làm cháy bếp thì anh còn kịp cứu chữa chứ! Lý do nói với nó là vậy, nhưng lý do thật sự mà anh muốn ngồi trong bếp đó chính là muốn được nhìn ngắm dáng vẻ nữ công gia chánh của nó.

Không uổng công anh mặt dày đi năn nỉ nó, nhìn nó bây giờ thật nhu mì làm sao. Những khi khác, hầu như nó chẳng bao giờ có phong thái dịu dàng và nhu mì như thế này.

Thoáng chốc trước mắt anh là viễn cảnh nửa thật nửa mơ, bản thân anh bận áo sơ mi, trên tay cầm một chiếc áo vest bước xuống lầu được vợ mới cưới là nó, cười thật tươi với anh chào buổi sáng. Vợ anh còn đang nấu bữa ăn sáng cho anh, vừa nấu vừa ngân nga hát. Nhìn bóng lưng của vợ mà anh chỉ muốn đi đến ôm lấy mà âu yếm. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì cô ấy đã xoay lưng lại và gọi:

- Bữa ăn sáng của anh có rồi đây chồng yêu!

- Dạ vợ yêu! - Anh nở nụ cười hạnh phúc nhìn vợ đáp.

Hàn Tuyết chau mày nhìn vẻ mặt khờ khạo có chút ngáo ngơ của anh khó hiểu. Sao gọi nãy giờ chưa tỉnh táo, cái gì mà "Dạ" rồi nhìn chăm chăm vào mình làm gì? Nó quyết định đánh vào mặt anh một cái xem anh có tỉnh không, hay bị vong nào dựa rồi.

- Ây da, sao mày đánh tao? - Anh đưa tay ôm mặt nhăn mặt hỏi.

- Ôi trời, bây giờ mới chịu phản ứng đó hả?

Vẻ mặt có chút giận dỗi của nó khiến anh lo lắng, viễn cảnh khi nãy cứ như là thật, anh còn tưởng bản thân đã kết hôn với nó rồi chứ. Nào ngờ đó chỉ là mộng giữa ban ngày, Nếu viễn cảnh đó là thật thì tốt biết mấy! Nhưng hiện tại anh lại thật sự lo lắng, chẳng biết khi nãy nó có nghe anh gọi nó là vợ yêu không?

Ngập ngừng hỏi nó khi nãy có nghe anh nói gì không. Nó chau mày hỏi ngược lại anh rằng mình có nghe anh nói gì ngoài tiếng "Dạ" đâu? Mà thật bất ngờ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao mà anh lại ngoan ngoãn đáp "Dạ" với nó. Khoé miệng chợt nhoẽn lên cười đắc ý, nó bảo sau này anh cứ dạ vâng như vậy với nó đi, nếu được thì cứ kêu chị luôn càng tốt.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 
Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 39: Đi shopping (phần 1)

[HIDE-THANKS]Hàn Tuyết và Vương Nghiêm đang ngồi ăn sáng thì có tiếng chuông cửa. Nó định đứng dậy đi mở cửa nhưng anh lại nói nó cứ ngồi đó ăn hết phần của mình đi, để anh mở cửa cho rồi chạy ùa ra mở cửa coi ai dám quấy rối vợ chồng son nhà người ta đang ăn sáng?

Nhìn thấy dáng vẻ chạy ùa ra cửa của anh mà nó phì cười, từ lúc nào mà anh trở nên năng động và cứ y hệt đứa con nít thế nhỉ?

Vừa mở cửa, sắc mặt nhăn nhó của anh chợt giảm đi nhiều phần, thay vào đó là nét mặt ngơ ngơ. Anh ngạc nhiên hỏi: - Ủa sao bà lại ở đây?

- Ủa sao ông lại ở đây? - Người ngoài cửa cũng ngạc nhiên hỏi.

Cả hai cứ ủa qua ủa lại một hồi, nó thấy anh đứng ngoài cửa hơi lâu nên ra xem thử coi nói chuyện với ai mà nãy giờ chưa chịu vào nhà.

Nó đi ra cửa thì cũng ngạc nhiên ủa theo anh, không ngờ Tiểu Nguyệt lại đến tận nhà nó. Nó hỏi nhỏ sao tới sớm vậy, nó còn chưa ăn sáng xong. Nhỏ cười bảo do nôn gặp nó quá nên qua đây luôn. Song nhỏ lén chỉ chỉ ngón tay về hướng anh rồi hỏi bên tai nó vì sao anh cũng ở đây vào giờ này vậy? Nhỏ hỏi mà nhìn nó với ánh mắt đầy phán xét và gian xảo, ý nghĩ giữa nó và anh không phải là mối quan hệ mập mờ gì đó chứ?

Nó hơi gượng gạo và cà lâm một chút rồi quơ tay cười cười bảo:

- Hơ hơ, đâu.. đâu có gì đâu? Tại.. tại thân nhau nên.. nên là vậy á, hê hê.

- Ra là vậy. Thế giờ có thêm một đứa bạn thân rồi, liệu Tuyết cô nương có tiện cho đứa bạn này vào nhà uống miếng nước không ha?

Nó cười cười rồi quay sang nói với anh là chuyện này sẽ giải thích sau với anh rồi kéo Tiểu Nguyệt vào nhà trước. Nó với nhỏ vốn dĩ thân nhau, mức độ hiểu nhau cũng không thấp. Vừa nhìn là nhỏ biết nó cũng thích anh rồi, lúc còn trên lớp nhỏ còn nghi ngờ rằng anh đơn phương, nhưng giờ thì nhỏ đã hiểu. Được rồi, Tiểu Nguyệt bà đây sẽ làm một bà mai mối, tác hợp se duyên cho hai đứa.

Vào bếp, nó hỏi nhỏ muốn ăn trái cây không để nó đi gọt. Nhỏ không ngại nhanh nhảu gật đầu nói "ok". Anh đi vào kịp lúc có ý muốn giúp nó, nào ngờ nhỏ kéo áo anh là nháy mắt ra hiệu đi ra phòng khách ngồi.

- Tuyết à, tao với ông Nghiêm ra ngoài trước ngồi đợi nha. - Tiểu Nguyệt cười cười nói với Hàn Tiểu.

- Ủa? - Vương Nghiêm trưng mặt đơ ra không hiểu chuyện gì.

Tiểu Nguyệt không để cho Vương Nghiêm hỏi nhiều, trực tiếp kéo anh ra ngoài bảo để yên cho nó làm. Nó nghĩ chắc là nhỏ ganh tị với anh luôn gần bên nó nên mới cư xử như vậy; còn anh lại nghĩ nhỏ chính là ganh tị vì thấy người khác yêu đương, chính là đang phá đám đây mà!

- Ê, tui là đồng minh của ông, chứ không phải địch đâu, đừng có khó chịu với đồng minh như dị chứ cha nội?

Vương Nghiêm ngỡ ngàng vài giây rồi ủa tới ủa lui, mới nãy còn nghĩ nhỏ là kỳ đà cản mũi nữa. Anh hỏi nhỏ nếu là đồng minh thì lo mà tác hợp lẹ lẹ đi, sao thấy toàn cản trở không?

Nhỏ chau mày bảo cái gì cũng từ từ khoai nó mới nhừ, hiện tại thì nhỏ với nó mới làm lành, thời gian qua anh ở bên nó nhiều rồi còn keo kiệt như vậy làm gì? Song nhỏ bảo từ đây đến lúc cả bọn đi biển thì sẽ nghĩ ra một kế hoạch tác hợp cho anh và nó, nhưng mà nhỏ vẫn phải cần thêm chút thời gian để xem coi anh có thật lòng thật dạ với nó hay không.

Vừa nói dứt câu, nó đem cả đĩa trái cây to tướng đặt lên bàn mời mọi người ăn. Nhỏ khách sáo hỏi sao nó gọt trái cây chi mà nhiều vậy, sao mà ăn cho hết? Nó nhếch nhẹ khoé miệng thầm nói trong bụng rằng nó còn không biết sức ăn của nhỏ sao, nhiêu đây nhỏ ăn mới đủ. Song ngoài mặt lại cười mỉm bảo thấy có mấy trái mà gọt ra quá trời!

* * *

Ăn xong cả ba người cùng xách xe đi sắm đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch biển. Nó bảo lâu lắm rồi không có đi biển nên đồ bơi hay mấy loại váy fdi biển gì đó không còn cái nào. Nhỏ chạy xe kế bên cũng đồng tình, mà nếu vậy mình đi mua váy với nón đi biển trước rồi hôm khác mua bikini sau.

Anh quay sang hỏi tại sao hôm sau mới mua bikini mà không phải là hôm nay? Nó ngồi sau xe anh cóc một cái lên nón bảo hiểm anh mắng bộ anh ngốc sao, con gái người ta lựa bikini, anh đi theo không tiện cho lắm. Anh nghe vậy mới cười trừ, đúng là anh biết điều đó nhưng mà do nghĩ tới cảnh nó mặc bikini nên lỡ mồm nói ra câu khi nãy. Cũng may là nó không phát hiện ra nếu không là ăn đấm như chơi.

Nhỏ nhìn thấy anh đối xử dịu dàng với nó như vậy chắc là cũng thật lòng với nó rồi. Bất chợt nhỏ thốt lên một câu khiến cả hai mặt đỏ lừ:

- À mà nhìn hai người giống người yêu nhau ghê ha. Ước gì tao cũng có người yêu, lúc đó chắc tao cưng người yêu dữ lắm chứ hong như ai kia đâu! - Tiểu Nguyệt nói xong lườm nó một cái.

Nó biết nhỏ đang nói mình, phản xạ liền ngồi lùi về sau xa anh thêm một chút. Anh cắn răng chịu đựng, thầm mắng trách nhỏ lại phá đám nữa rồi!

Tới cửa hàng chuyên về các sản phẩm du lịch biển, nhỏ kéo nó đi vào trước bỏ anh ở phía sau. Nó với nhỏ quả thật rất ăn ý nhau, thời gian giận nhau lâu như vậy, nhưng khi làm hòa rồi thì cứ như chưa từng có cuộc chia ly nào. Anh thật sự có chút ghen tị với tình bạn này của nó với nhỏ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ tươi cười của nó, anh lại thấy hạnh phúc mà quên đi bản thân đang bị bỏ rơi.

Chạy lại phía hai cô gái thì một mớ đồ được chuyền cho anh cầm. Ôi, con gái là thứ gì nó khó hiểu và rắc rối, nhưng sao con trai cứ thích sa vào nhỉ?

Đi đến phòng thử đồ, nhỏ đuổi anh ra ngoài ngồi chờ, đừng có mà nhìn lén con gái người ta thay đồ. Anh trợn mắt quát nhỏ coi anh là loại người gì đây, đồng minh mà chê nhau thậm tệ vậy?

Nhỏ tròn mắt quay sang nhìn nhỏ, đồng thời bịt miệng anh lại, sợ rằng nó mà nghe được hai chữ "đồng minh" sẽ sinh nghi. Anh đẩy tay nhỏ ra hỏi nhỏ đang làm trò quái quỷ gì vậy thì nó lên tiếng hỏi:

- Ủa, hai bây nói gì mà đồng minh vậy?

- À không có gì, mày nghe nhầm rồi á. Thôi mình đi thử đồ nhanh nào, còn cho người khác thử nữa!

Nhỏ đẩy nó thúc đi thử đồ song quay mặt lại ra dấu bảo anh cẩn thận cái miệng của mình. Anh cũng biết mình lại lỡ mồm lỡ miệng, tự vả vào miệng mình mấy cái để nhớ đời.

Một lúc sau, nó với nhỏ bước ra thì bao người nhìn theo, mà người nhìn không chớp mắt duy nhất là anh. Hàn Tuyết da đã trắng, mặc chiếc váy maxi màu hồng pastel có hoa đỏ lại càng tôn da trắng thêm phần nào. Chân váy dài thướt tha khi di chuyển và bung xoè đều khi xoay vòng, trông nó cứ như tiên nữ giáng trần vậy.[/HIDE-THANKS]

(Còn tiếp)
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back