Chương 80: Thẩm Chi thích Kim Dịch
Mấy ngày qua Tây Bảo ngày đêm chơi game với Thẩm Chi, dụi dụi mắt: "Dì Chi Chi, cháu muốn trở về Lâu Vũ Hiên, cháu nghĩ mẹ cháu đang nhớ cháu."
Thẩm Chi tắt điện thoại, duỗi người: "Trở về thôi, dì cũng muốn đi."
Tây Bảo đưa Thẩm Chi trở lại Lâu Vũ Hiên.
"Con nói chúng ta đột nhiên đi vào, có thể thấy chuyện gì xấu hổ không?" Thẩm Chi nhìn vào bên trong, từ từ bước vào.
"Có chuyện gì hả? Sao lại xấu hổ?" Tây Bảo vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
Thẩm Chi nhìn Tây Bảo như vậy, lắc đầu. Được rồi, nó vẫn trẻ con, cho nên nói thẳng ra cũng không tốt cho lắm.
"Mẹ, con về rồi!" Tây Bảo vừa đi vừa hét lên.
Tây Bảo thấy Cố Lâm Chương đi ra, bất đắc dĩ lên tiếng: "Cha!"
Sau đó lại chuẩn bị đi vào nhà.
Cố Lâm Chương dừng lại và khiển trách: "Dừng lại, trước tiên hãy hỏi mẹ con xem con có thể vào không, xem ra không có ai dạy con phép lịch sự."
Tây Bảo trừng mắt nhìn anh, oán hận hét lên: "Mẹ, Tây Bảo đã trở lại, cha không cho con vào, con vào được không?"
Ôn Mục ở bên trong đã nghe hai cha con cãi nhau ở cửa, vội vàng hô to: "Tây Bảo, vào đi."
Tây Bảo nghe thấy vui vẻ chạy vào.
Thấy Ôn Mục đang ngồi trên giường, có chút lo lắng: "Mẹ, mẹ bị sao vậy?"
"Mẹ không sao, chỉ là tim mẹ hơi khó chịu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Nơi này thuộc về Ma giới, oxy trong không khí không đủ, cho nên cô thường không thở được.
Thẩm Chi bước vào, nhìn sắc mặt Ôn Mục có chút tái nhợt nên nói: "Cơ Cơ, sao cậu không trở về Nhân giới. Ở đây có quá ít oxy, thỉnh thoảng cả tớ còn bị khó thở, huống chỉ bản thân tim cậu rất yếu, sẽ càng khó chịu hơn."
Tây Bảo lo lắng khi nghe thấy điều này: "Mẹ, con sẽ đưa mẹ trở về Nhân giới?"
Ôn Mục vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Cha con nói tối nay cần dùng linh lực giúp mẹ khai thông kinh mạch. Mẹ không sao đâu, đừng lo."
"Chi Chi, mấy ngày nay cậu không có việc gì à?" Ôn Mục quay sang hỏi Thẩm Chi.
"Tớ từ chối hết rồi, tớ muốn nghỉ ngơi. Ông nội bảo tớ quay về xem mắt, tớ thật sự không muốn về chút nào." Thẩm Chi thở dài.
"Cậu thật sự không thích Kim Dịch à?" Ôn Mục hỏi.
Tây Bảo bên cạnh nghe thì ngạc nhiên hét lên: "Dì Chi Chi, dì thật sự thích chú Kim Dịch hả?"
Thẩm Chi vội vàng chạy tới che miệng Tây Bảo lại: "Im lặng đi, đừng để cha con nghe thấy."
"Dì Chi Chi, chú Kim Dịch cũng giống như cha con, cả hai đều là người lạnh lùng và máu lạnh như nhau, dì cẩn thận." Tây Bảo vừa nói vừa ngồi bên giường Ôn Mục.
"Nhưng mà, nếu dì Chi Chi đã lỡ thích mất rồi thì sao? Tây Bảo, con đã ở Ma giới một thời gian dài, con có biết Kim Dịch có người mình thích không?" Ôn Mục hỏi Tây Bảo.
Dù sao đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Chi thích một người như vậy.
"Theo như con biết thì không có. Xung quanh chú ấy không có ma nữ, chú ấy cũng không có hứng thú." Tây Bảo suy nghĩ một hồi trả lời, rồi đột nhiên nói với Ôn Mục: "Mẹ, mẹ đừng lo, xung quanh cha con sẽ không bao giờ có phụ nữ, con nhất định sẽ cạnh chừng cho mẹ."
Ôn Mục mỉm cười sờ sờ đầu Tây Bảo: "Con nghĩ một người lạnh lùng như cha con thì sẽ cho những người phụ nữ khác đến gần sao?"
"Cũng đúng!" Tây Bảo mỉm cười đáp, hai mẹ con thì thầm.
Thẩm Chi nhìn Ôn Mục đang có vẻ mặt hạnh phúc, lúc này thì cô có chút đố kỵ.
Thẩm Chi đi ra ngoài, lại đi ra khỏi Lâu Vũ Hiên, muốn tìm Kim Dịch. Cô ấy muốn cho mình một cơ hội. Nếu không được, thì cô ấy sẽ quay trở lại Nhân giới và thành thật đi xem mắt.
Thẩm Chi đi ra khỏi Lâu Vũ Hiên, xung quanh tối tăm, trong lòng có chút sợ hãi. Cô nghĩ tốt hơn hết là nên quay lại, không ngờ lại lạc đường.
Cô không biết mình đã đi được bao lâu, xung quanh có rất nhiều ma mắt xanh, trước mặt cô cuồn cuộn ma khí đang tụ tập lại.
"Hết rồi, lần này chết chắc rồi!" Thẩm Chi vừa lẩm bẩm vừa quay đầu lại chạy trong sợ hãi.
Không biết chạy bao lâu, cho đến khi va phải một thứ cứng rắn phía trước. Cô ngã xuống đất, nhìn qua, trực tiếp sợ hãi run rẩy: "Đừng đến đây, ta nói cho ngươi biết, tôi biết ma quân Kim Dịch, ta được anh ấy mời làm khách."
Thứ ở bên kia chế nhạo: "Ồ, cô biết anh ta sao? Cô là ai?"
Thẩm Chi nghe nó hỏi thì nói dối: "Ta là vị hôn thê của anh ấy, ngươi buông ta ra, nếu không yên với anh ấy."
Những con ma xung quanh vội vã bỏ chạy, chỉ còn lại con ma đang ẩn nấp trong bóng tối ở phía bên kia: "Con người các ngươi, cũng rất gần dạ. Ngày cả ma quân mà cũng dám khinh nhục, ngươi nên tự cầu nhiều phúc đi."
Nói xong, nó bay đi như một làn khói.
Lúc này Thẩm Chi mới hoàn toàn thả lỏng. Cô toát mồ hôi lạnh, lại nhìn xung quanh, tối tăm không một chút ánh sáng.
Cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ đi về phía trước, hai chân vì sợ hãi vừa rồi vẫn còn yếu ớt.
* * *
"Đi gọi cha con đi, Chi Chi đi đâu mất rồi." Ôn Mục lo lắng nói.
Vừa rồi đang nói chuyện với Tây Bảo xong, cô đang định nói chuyện với Thẩm Chi thì thấy người trên ghế không còn ở đó nữa.
Tây Bảo chạy ra ngoài, đi ra phòng khách, nhìn thấy Cố Lâm Chương và Kim Dịch đang ngồi cùng nhau.
Cố Lâm Chương thấy Tây Bảo vội vàng chạy ra ngoài, còn tưởng rằng Ôn Mục gặp chuyện, vì thế anh nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì, mẹ con có chuyện gì sao?"
"Không phải, chính là dì Chi Chi không biết đi đâu rồi. Nếu dì ấy đi ra khỏi Lâu Vũ Hiên thì chắc chắn sẽ bị lạc." Tây Bảo nói.
"Tây Bảo, con đi gọi Lục Cẩn An và Mạc Thành đi tìm đi." Cố Lâm Chương ra lệnh.
Tây Bảo nghe thế thì xoay người đi tìm bọn đi tìm Lục Cẩn An.
"Có phải là cô gái đã bảo vệ Ôn Mục cùng ta lần trước không?" Kim Dịch hỏi.
"Ừ, ngươi cứ bận việc đi, ta đi gặp Ôn Mục." Cố Lâm Chương đi ra ngoài sau khi nói xong.
Kim Dịch cũng rời đi, ra khỏi Lâu Vũ Hiên, nhìn bóng tối xung quanh, đột nhiên trong lòng có chút lo lắng.
Vì một chút kỳ lạ trong lòng, hắn thật sự đi tìm.
Sử dụng linh lực gọi một tiếng, có rất nhiều ma hiện lên.
"Các ngươi đi tìm một nữ nhân nhân loại. Tìm được thì đưa cô ấy lại Lâu Vũ Hiên, đừng dọa cô ấy." Kim Dịch ra lệnh.
Ma nhận nhiệm vụ phân tán đi tìm, ngạc nhiên hỏi đồng bạn: "Ma quân lại nhờ chúng ta tìm một người phụ nữ nhân loại."
"Ta nghe nói Đông Nguyệt Đại Quân yêu một nữ nhân nhân loại. Hắn đã dùng một nửa tu vi chỉ để cứu sống nữ nhân kia. Không biết là người trông như thế nào lại có thể khiến Đông Nguyệt Đại Quân say mê như vậy?"
"Ai biết được, nhanh đi tìm đi."
Lâu Vũ Hiên,
"Cố Lâm Chương, em lo lắng cho Chi Chi, anh dẫn em đi tìm đi." Ôn Mục lo lắng nói.
Đã tìm lâu như thế rồi vần chưa tìm thấy.
"Em ở yên đây đi." Cố Lâm Chương nhìn thân hình gầy gò của người phụ nữ trước mặt, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào cho cô béo hơn.
"Nhưng đã lâu như vậy rồi." Ôn Mục nhìn ra bên ngoài.
"Đợi một lúc nữa, nếu vẫn chưa tìm thấy, anh sẽ đưa em đi tìm." Cố Lâm Chương đi tới ôm lấy cô.
Ôn Mục dựa vào vai anh, vừa rồi vì lo lắng nên cô có hơi khó thở. Vì sợ Cố Lâm Chương sẽ lo, nên Ôn Mục cũng không thể hiện ra.
"Kim Dịch là người như thế nào?" Ôn Mục đột nhiên hỏi.
"Kim Dịch? Em hỏi hắn ta để làm gì?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.
"Cái đó, đột nhiên có chút hứng thú, anh ta có người phụ nữ mình thích không?" Ôn Mục muốn giúp Thẩm Chi.
Tìm hiểu xem anh ta là người như thế nào. Đừng để đến lúc đó làm tổn thương Thẩm Chi.
Ôn Mục hỏi xong thì chờ một lúc lâu cũng không thấy Cố Lâm Chương không lên tiếng. Cô liền ngước lên nhìn anh, lại thấy anh mình với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Chi tắt điện thoại, duỗi người: "Trở về thôi, dì cũng muốn đi."
Tây Bảo đưa Thẩm Chi trở lại Lâu Vũ Hiên.
"Con nói chúng ta đột nhiên đi vào, có thể thấy chuyện gì xấu hổ không?" Thẩm Chi nhìn vào bên trong, từ từ bước vào.
"Có chuyện gì hả? Sao lại xấu hổ?" Tây Bảo vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
Thẩm Chi nhìn Tây Bảo như vậy, lắc đầu. Được rồi, nó vẫn trẻ con, cho nên nói thẳng ra cũng không tốt cho lắm.
"Mẹ, con về rồi!" Tây Bảo vừa đi vừa hét lên.
Tây Bảo thấy Cố Lâm Chương đi ra, bất đắc dĩ lên tiếng: "Cha!"
Sau đó lại chuẩn bị đi vào nhà.
Cố Lâm Chương dừng lại và khiển trách: "Dừng lại, trước tiên hãy hỏi mẹ con xem con có thể vào không, xem ra không có ai dạy con phép lịch sự."
Tây Bảo trừng mắt nhìn anh, oán hận hét lên: "Mẹ, Tây Bảo đã trở lại, cha không cho con vào, con vào được không?"
Ôn Mục ở bên trong đã nghe hai cha con cãi nhau ở cửa, vội vàng hô to: "Tây Bảo, vào đi."
Tây Bảo nghe thấy vui vẻ chạy vào.
Thấy Ôn Mục đang ngồi trên giường, có chút lo lắng: "Mẹ, mẹ bị sao vậy?"
"Mẹ không sao, chỉ là tim mẹ hơi khó chịu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Nơi này thuộc về Ma giới, oxy trong không khí không đủ, cho nên cô thường không thở được.
Thẩm Chi bước vào, nhìn sắc mặt Ôn Mục có chút tái nhợt nên nói: "Cơ Cơ, sao cậu không trở về Nhân giới. Ở đây có quá ít oxy, thỉnh thoảng cả tớ còn bị khó thở, huống chỉ bản thân tim cậu rất yếu, sẽ càng khó chịu hơn."
Tây Bảo lo lắng khi nghe thấy điều này: "Mẹ, con sẽ đưa mẹ trở về Nhân giới?"
Ôn Mục vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Cha con nói tối nay cần dùng linh lực giúp mẹ khai thông kinh mạch. Mẹ không sao đâu, đừng lo."
"Chi Chi, mấy ngày nay cậu không có việc gì à?" Ôn Mục quay sang hỏi Thẩm Chi.
"Tớ từ chối hết rồi, tớ muốn nghỉ ngơi. Ông nội bảo tớ quay về xem mắt, tớ thật sự không muốn về chút nào." Thẩm Chi thở dài.
"Cậu thật sự không thích Kim Dịch à?" Ôn Mục hỏi.
Tây Bảo bên cạnh nghe thì ngạc nhiên hét lên: "Dì Chi Chi, dì thật sự thích chú Kim Dịch hả?"
Thẩm Chi vội vàng chạy tới che miệng Tây Bảo lại: "Im lặng đi, đừng để cha con nghe thấy."
"Dì Chi Chi, chú Kim Dịch cũng giống như cha con, cả hai đều là người lạnh lùng và máu lạnh như nhau, dì cẩn thận." Tây Bảo vừa nói vừa ngồi bên giường Ôn Mục.
"Nhưng mà, nếu dì Chi Chi đã lỡ thích mất rồi thì sao? Tây Bảo, con đã ở Ma giới một thời gian dài, con có biết Kim Dịch có người mình thích không?" Ôn Mục hỏi Tây Bảo.
Dù sao đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Chi thích một người như vậy.
"Theo như con biết thì không có. Xung quanh chú ấy không có ma nữ, chú ấy cũng không có hứng thú." Tây Bảo suy nghĩ một hồi trả lời, rồi đột nhiên nói với Ôn Mục: "Mẹ, mẹ đừng lo, xung quanh cha con sẽ không bao giờ có phụ nữ, con nhất định sẽ cạnh chừng cho mẹ."
Ôn Mục mỉm cười sờ sờ đầu Tây Bảo: "Con nghĩ một người lạnh lùng như cha con thì sẽ cho những người phụ nữ khác đến gần sao?"
"Cũng đúng!" Tây Bảo mỉm cười đáp, hai mẹ con thì thầm.
Thẩm Chi nhìn Ôn Mục đang có vẻ mặt hạnh phúc, lúc này thì cô có chút đố kỵ.
Thẩm Chi đi ra ngoài, lại đi ra khỏi Lâu Vũ Hiên, muốn tìm Kim Dịch. Cô ấy muốn cho mình một cơ hội. Nếu không được, thì cô ấy sẽ quay trở lại Nhân giới và thành thật đi xem mắt.
Thẩm Chi đi ra khỏi Lâu Vũ Hiên, xung quanh tối tăm, trong lòng có chút sợ hãi. Cô nghĩ tốt hơn hết là nên quay lại, không ngờ lại lạc đường.
Cô không biết mình đã đi được bao lâu, xung quanh có rất nhiều ma mắt xanh, trước mặt cô cuồn cuộn ma khí đang tụ tập lại.
"Hết rồi, lần này chết chắc rồi!" Thẩm Chi vừa lẩm bẩm vừa quay đầu lại chạy trong sợ hãi.
Không biết chạy bao lâu, cho đến khi va phải một thứ cứng rắn phía trước. Cô ngã xuống đất, nhìn qua, trực tiếp sợ hãi run rẩy: "Đừng đến đây, ta nói cho ngươi biết, tôi biết ma quân Kim Dịch, ta được anh ấy mời làm khách."
Thứ ở bên kia chế nhạo: "Ồ, cô biết anh ta sao? Cô là ai?"
Thẩm Chi nghe nó hỏi thì nói dối: "Ta là vị hôn thê của anh ấy, ngươi buông ta ra, nếu không yên với anh ấy."
Những con ma xung quanh vội vã bỏ chạy, chỉ còn lại con ma đang ẩn nấp trong bóng tối ở phía bên kia: "Con người các ngươi, cũng rất gần dạ. Ngày cả ma quân mà cũng dám khinh nhục, ngươi nên tự cầu nhiều phúc đi."
Nói xong, nó bay đi như một làn khói.
Lúc này Thẩm Chi mới hoàn toàn thả lỏng. Cô toát mồ hôi lạnh, lại nhìn xung quanh, tối tăm không một chút ánh sáng.
Cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ đi về phía trước, hai chân vì sợ hãi vừa rồi vẫn còn yếu ớt.
* * *
"Đi gọi cha con đi, Chi Chi đi đâu mất rồi." Ôn Mục lo lắng nói.
Vừa rồi đang nói chuyện với Tây Bảo xong, cô đang định nói chuyện với Thẩm Chi thì thấy người trên ghế không còn ở đó nữa.
Tây Bảo chạy ra ngoài, đi ra phòng khách, nhìn thấy Cố Lâm Chương và Kim Dịch đang ngồi cùng nhau.
Cố Lâm Chương thấy Tây Bảo vội vàng chạy ra ngoài, còn tưởng rằng Ôn Mục gặp chuyện, vì thế anh nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì, mẹ con có chuyện gì sao?"
"Không phải, chính là dì Chi Chi không biết đi đâu rồi. Nếu dì ấy đi ra khỏi Lâu Vũ Hiên thì chắc chắn sẽ bị lạc." Tây Bảo nói.
"Tây Bảo, con đi gọi Lục Cẩn An và Mạc Thành đi tìm đi." Cố Lâm Chương ra lệnh.
Tây Bảo nghe thế thì xoay người đi tìm bọn đi tìm Lục Cẩn An.
"Có phải là cô gái đã bảo vệ Ôn Mục cùng ta lần trước không?" Kim Dịch hỏi.
"Ừ, ngươi cứ bận việc đi, ta đi gặp Ôn Mục." Cố Lâm Chương đi ra ngoài sau khi nói xong.
Kim Dịch cũng rời đi, ra khỏi Lâu Vũ Hiên, nhìn bóng tối xung quanh, đột nhiên trong lòng có chút lo lắng.
Vì một chút kỳ lạ trong lòng, hắn thật sự đi tìm.
Sử dụng linh lực gọi một tiếng, có rất nhiều ma hiện lên.
"Các ngươi đi tìm một nữ nhân nhân loại. Tìm được thì đưa cô ấy lại Lâu Vũ Hiên, đừng dọa cô ấy." Kim Dịch ra lệnh.
Ma nhận nhiệm vụ phân tán đi tìm, ngạc nhiên hỏi đồng bạn: "Ma quân lại nhờ chúng ta tìm một người phụ nữ nhân loại."
"Ta nghe nói Đông Nguyệt Đại Quân yêu một nữ nhân nhân loại. Hắn đã dùng một nửa tu vi chỉ để cứu sống nữ nhân kia. Không biết là người trông như thế nào lại có thể khiến Đông Nguyệt Đại Quân say mê như vậy?"
"Ai biết được, nhanh đi tìm đi."
Lâu Vũ Hiên,
"Cố Lâm Chương, em lo lắng cho Chi Chi, anh dẫn em đi tìm đi." Ôn Mục lo lắng nói.
Đã tìm lâu như thế rồi vần chưa tìm thấy.
"Em ở yên đây đi." Cố Lâm Chương nhìn thân hình gầy gò của người phụ nữ trước mặt, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào cho cô béo hơn.
"Nhưng đã lâu như vậy rồi." Ôn Mục nhìn ra bên ngoài.
"Đợi một lúc nữa, nếu vẫn chưa tìm thấy, anh sẽ đưa em đi tìm." Cố Lâm Chương đi tới ôm lấy cô.
Ôn Mục dựa vào vai anh, vừa rồi vì lo lắng nên cô có hơi khó thở. Vì sợ Cố Lâm Chương sẽ lo, nên Ôn Mục cũng không thể hiện ra.
"Kim Dịch là người như thế nào?" Ôn Mục đột nhiên hỏi.
"Kim Dịch? Em hỏi hắn ta để làm gì?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.
"Cái đó, đột nhiên có chút hứng thú, anh ta có người phụ nữ mình thích không?" Ôn Mục muốn giúp Thẩm Chi.
Tìm hiểu xem anh ta là người như thế nào. Đừng để đến lúc đó làm tổn thương Thẩm Chi.
Ôn Mục hỏi xong thì chờ một lúc lâu cũng không thấy Cố Lâm Chương không lên tiếng. Cô liền ngước lên nhìn anh, lại thấy anh mình với vẻ mặt lạnh lùng.