Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Đại Bán Tiên, 31 Tháng mười 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 70: Ma nữ sinh ra thai nhi ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi tự mình sửa cái sân này sao?" Tây Bảo nhìn sân, rất kỳ quái.

    Cha của đứa trẻ gật đầu và chỉ vào vị trí ở góc tây nam: "Một nắm gạo nếp và một nắm đất mộ được chôn ở vị trí này."

    "Ngươi muốn giữ linh hồn người chết sao?" Chi Chi hỏi.

    "Đúng vậy. Mẹ của đứa trẻ.." Anh ta ngập ngừng nói rồi lấy ra hai băng ghế nhỏ: "Ngồi xuống trước đi."

    Ngược dòng về bốn năm trước.

    Người đàn ông vì nhà nghèo nên ra ngoài làm việc. Ông chủ lại không chịu trả lương. Lúc đó, anh ta không một xu dính túi, chỉ có thể qua đêm dưới gầm cầu.

    Đêm đó rất âm u, anh ta nghe thấy tiếng khóc thì lần theo âm thanh để xem. Sau đó thì thấy một người phụ nữ, anh ta hỏi nhưng cô ấy không chịu nói.

    Anh ta thực sự không thể nhịn được, vì vậy đã nắm lấy tay cô ấy đi vào gầm cầu và ngồi với cô ấy cả đêm.

    Sau khi trời sáng, cô ấy đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói cảm ơn rồi đi ra ngoài. Anh ta vội vàng nhìn theo thì người đó đã biến mất, anh ta sợ chết khiếp, vội vàng lấy đồ của mình và rời đi.

    Qua ngày hôm sau, anh ta quay lại bến tàu thì thấy rất nhiều người tập trung xung quanh bờ sông, còn có cả xe cảnh sát. Lúc đó anh ta cũng đứng trong đám đông nhìn qua, lắng nghe người xung quanh nói. Thì biết được có một người phụ nữ mới ly hôn đã nhảy xuống sông đêm qua.

    Anh ta nghe thì trong lòng có linh cảm xấu nảy lên, nên lo lắng chen chúc vào đám đông.

    Kết quả, thấy cảnh sát khiêng xác một người phụ nữ lên. Gió nhẹ nhàng thổi tấm vải, anh ta thấy chính là khuôn mặt của người phụ nữ tối đó. Anh ta sợ hãi đến cứng đờ cả người. "

    Sau đó sự việc đó, anh ta tiếp tục tìm việc, đến công trường để chuyển gạch.

    Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã chuyển nhiều gạch hơn những người khác, nhưng nó không nặng chút nào, nó rất dễ dàng. Anh ta không cảm nhận được gì nên cũng không quan tâm.

    Vì không thấy mệt mỏi nên anh ta làm việc rất siêng năng. Ông chủ thấy thế thì mỗi lần trả lương cũng sẽ cho thêm tiền. Những công nhân khác thấy vậy muốn bắt nạt anh ta, nhưng mỗi người gặp nạn đều là bọn họ.

    Ông chủ thấy chuyện kỳ lạ xảy ra nên cũng sợ hãi, vì vậy đã cho anh ta một ít tiền và đuổi đi.

    Anh ta lại không có việc làm nên đi lang thang và ngủ ở công viên.

    Vào nửa đêm, anh ta lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc. Anh ta sợ việc kia lại xảy ra lần nữa, nên nhanh chóng đứng dậy và tìm người phụ nữ đang khóc.

    Khi anh ta bước đến bên cạnh, thì người phụ nữ ngẩng đầu lênvà đứng dậy. Người đàn ông thấy khuôn mặt đó là người phụ nữ đang nhảy xuống sông lúc trước. Lập tức sợ hãi đến mức bỏ chạy, người phụ nữ tiếp tục đi theo.

    Tới khi người đàn ông chạy không nổi, nằm trên mặt đất và nói trong sợ hãi:" Đừng đi theo tôi, tôi xin lỗi, tôi không biết cô sẽ nhảy xuống sông. "

    Người phụ nữ nở nụ cười nói:" Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, tôi đã nhảy xuống sông và chết rồi. "

    Người đàn ông nghe thấy thế thì đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

    Ma nữ:" Đừng sợ, tôi sẽ không hại anh, ngươi là người tốt, tôi muốn anh giúp tôi làm một việc. "

    " Hả, việc gì? "Anh ta rùng mình.

    Ma nữ:" Anh có thể giúp tôi rải tro cốt xuống biển hoặc tìm một nơi để chôn cất tôi. "

    " Cô.. Bây giờ cô đang ở đâu? "

    Ma nữ:" Sau khi tôi chết, gia đình mẹ tôi chôn tôi trong một khu rừng nhỏ bên ngoài làng. Họ gả tôi người đàn ông đó, nhưng tôi không thích ông ta. Vì muốn được tự do nên tôi đã kết thúc cuộc sống. "

    Mà nữ hứa với người đàn ông hết lần này đến lần khác rằng cô ấy sẽ không làm tổn thương anh ta, nên người đàn ông đã đồng ý giúp cô ấy.

    Sau đó, cô ấy đưa người đàn ông đến nơi chôn cất vào ban đêm để lấy trộm tro cốt. Sau khi lấy được trở cốt thì người đàn ông cũng gặp khó khăn trong việc tìm vị trí. Vì anh ta không có việc làm, không có tiền để mua đất. Và nghĩ không có ai thờ cúng cho ma nữ, cô ấy khá đáng thương. Nên anh ta đã đưa cô ấy về quê để chôn cất trong một mảnh đất trong nhà.

    Chôn cất xong thì, mà nữ không muốn đầu thai, cô ấy muốn sống với anh ta. Dần dần bọn họ có tình cảm với nhau và anh ta nghe người ta nói sừng tê giác có thể giữ được hồn ma nên đã làm theo.

    Bọn họ cứ sống như thế đến khi mà nữ mang thai.

    * * *

    " Khi cô ấy mang thai, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng không ngờ đứa bé sinh ra, lại giống như một người bình thường, ngoại trừ việc không ăn thức ăn của con người. Nhưng sau ba tuổi, nó cũng không lớn lên, thỉnh thoảng sẽ có chút yếu ớt. Vì sừng tê giác rất đắt nên tôi chỉ dám thắp vào ban đêm để nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói rằng những đứa trẻ ma không thể lớn và không sống lâu. "Cha của đứa trẻ với đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ, như thể bọn họ là niềm hy vọng của con trai anh ta.

    Thẩm Chi nhìn Tây Bảo:" Còn có thể giúp chuyện này không? Dì thật sự không biết làm thế nào. "

    " Chú, mẹ đứa bé có ở đây không? "Tây Bảo hỏi.

    " Trong nhà, nếu không sợ, cậu hãy đi theo tôi vào? "Cha của đứa trẻ nhìn bọn họ và nói.

    Tây Bảo đứng dậy đi vào, Thẩm Chi mở to hai mắt, chịu đựng sợ hãi mà đi vào, dù sao cũng có tiểu ma Tây Bảo ở đó.

    Khi bước vào nhà, trời đã ảm đạm, những ngọn nến trắng được thắp sáng, trên bàn có đồ cúng, dường như là dành cho vợ của anh ta.

    Cha của đứa trẻ muốn lấy sừng tê giác, thì Tây Bảo ngăn lại:" Không cần. "

    Cậu nói xong thì vươn tay ra và phát ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt, một người phụ nữ từ từ lóe lên.

    Cha của đứa trẻ nhìn vợ mình trước mặt không thể tin được nói:" Cái này · · · · · Đây là? "

    Ma nữ rất ưa nhìn, tóc dài, mặc váy, bên cạnh là cậu bé bào thai ma ngoan ngoãn đứng đó.

    Ma nữ kinh ngạc nhìn Tây Bảo nói:" Cậu · · · · · Cậu cũng vậy? "

    Ma nữ thấy Tây Bảo cũng là ma nhi, có thể sống lâu nên vui vẻ nhìn Tây Bảo.

    Ma nữ nài nỉ:" Cậu có thể giúp con tôi không? "

    " Ngươi nên biết rằng ngươi đã vi phạm quy tắc của Nhân giới, cả ngươi và hắn đều nên đi đến Ma giới. "Tây Bảo giải thích.

    " Nhưng tôi yêu chồng tôi, tôi không muốn rời xa anh ấy. "Ma nữ nhìn chồng với đôi mắt ẩm ướt.

    Lần đầu tiên Thẩm Chi nhìn thấy một câu chuyện tình yêu cảm động như vậy, thực sự phá vỡ nhận thức của cô.

    " Tây Bảo, hay con nghĩ cách? "Thẩm Chi nhìn gia đình ba người trước mặt.

    Tây Bảo nhìn họ và nghĩ về mẹ mình, cậu ấy cũng muốn gia đình mình luôn ở bên nhau.

    " Cậu ma, lại đây. "Tây Bảo ngồi xổm xuống.

    Nhóc ma ngước lên nhìn cha mẹ mình, thấy cha mẹ gật đầu, vì vậy nó đi tới gọi:" Xin chào anh trai. "

    Tây Bảo chạm vào tóc của đứa bé. Đột nhiên đưa tay ra truyền một quả cầu ánh sáng màu xanh lá cây vào lông mày của cậu bé.

    Mà nữ bên cạnh nhìn với đôi mắt sáng ngời.

    Khuôn mặt cậu bé không còn xanh xao nữa, mà từ từ trở nên hồng hào, cậu bé nhìn lại cha mẹ:" Mẹ, con rất thoải mái, con không lạnh chút nào. "

    Mà nữ nhìn đứa bé nở nụ cười.

    Một lúc sau, Tây Bảo rút tay về, đứng lên:" Khí tức của đứa bé đã bị che giấu. Nó có linh hồn của một con ma, nhưng sau này sẽ không khác gì một con người bình thường."

    Người đàn ông và ma nữ đã kéo đứa trẻ quỳ xuống cảm ơn Tây Bảo.

    Tây Bảo nhìn Thẩm Chi.

    Thẩm Chi lập tức lấy chai ra, khi nhìn thấy mẹ đứa nhỏ vui vẻ rơi nước mắt màu xanh lá cây ma quái, cô vội vàng chạy tới cầm lấy hứng vào trong chai.
     
  2. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 71: Ôn Mục từ bỏ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 72: Dùng máu nuôi dưỡng linh hồn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 73: Ôn Hiểu Di

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xung quanh im ắng, tối tăm và lạnh lẽo. Cô không biết mình đang ở đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

    Cô đã ở nơi này từ khi có lại ý thức, đây là một nơi rất nhỏ hẹp. Thỉnh thoảng có chất lỏng lạnh lẽo từ trên cao rơi xuống, và cô hấp thụ những chất lỏng đó để tiếp tục phát triển. Nhưng nơi này lạnh đến mức cô cảm thấy như thể mình đang ở trong một hầm băng.

    Cuối cùng, khi ý thức có thể điều khiển được linh hồn của mình thì cô đã đột phá và bay ra ngoài.

    Cô muốn rời khỏi đây.

    Linh hồn cứ bay đi lang thang, thỉnh thoảng khi nhìn thấy điều gì đó thú vị. Cô sẽ dừng lại để quan sát, không biết bay bao lâu, ý thức dần dần rõ ràng hơn. Cô chỉ biết mình là Ôn Mục, có một người chồng ma và sinh cho anh một đứa con trai.

    Nhưng khi nghĩ đến anh thì trái tim lại đau, cô khóc lên và mắng: "Cố Lâm Chương, đồ khốn kiếp!"

    Không biết đã khóc bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của một cô gái còn đau khổ hơn cả cô. Ôn Mục lau nước mắt, bay theo tiếng khóc, chỉ thấy một cô gái cũng đang khóc.

    "Này, cô bị làm sao vậy?" Ôn Mục hỏi với giọng khàn khàn.

    Cô gái ngước đôi mắt sưng đỏ lên khàn khàn trả lời: "Tôi.. Tôi chết rồi, tôi đang cố gắng rất nhiều để sống tốt, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?"

    Ôn Mục ngồi bên cạnh cô ấy: "Đừng khóc, có lẽ chúng ta sẽ sớm được đầu thai."

    "Nhưng tôi không muốn, tôi sống rất vất vả, cố gắng kiếm tiền. Cuối cùng, chính là tiền làm tổn thương tôi." Cô gái hét lên giận dữ.

    "Cô có thể nói cho tôi biết không?" Ôn Mục thấy cô ấy tức giận như vậy. Nhẹ giọng nói với cô ấy, không biết việc gì đã ép cô ấy đến thế này.

    "Tôi tên là Ôn Hiểu Nghi, tôi mồ côi từ khi còn nhỏ, tôi lớn lên ở viện phúc lợi. Khi còn nhỏ sức khoẻ tôi không tốt, cơ thể rất yếu ớt, luôn bị bắt nạt, nhưng tôi không thể làm gì những đứa trẻ khác. Kể từ đó, tôi đã quyết tâm học tập chăm chỉ, cố gắng phấn đấu để sống một cuộc sống tốt hơn. Cuối cùng, những nỗ lực của tôi đã được đền đáp, tôi được nhận vào đại học. Lúc đó tôi rời khỏi viện phúc lợi và cố gắng kiếm tiền vào kỳ nghỉ hè để học đại học.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được một công ty nhận vào làm. Tôi làm việc chăm chỉ và cố gắng tiết kiệm tiền. Với số tiền ít ỏi mà tôi dành dụm được, tôi đã mua một căn nhà nhỏ cũ nát, một căn nhà chỉ 60 mét vuông, một ngôi nhà nhỏ của riêng tôi. Lúc đó tôi rất hạnh phúc, tôi cảm thấy ông trời vẫn rất tốt với tôi. Tôi đã sống một cuộc sống tích cực hơn."

    Ôn Mục nghe đến đây, đột nhiêng nghĩ, so với cô ấy, cô thấy kiếp trước của mình thật sự rất vui, nếu không có Cố Lâm Chương thì thật sự rất tốt.

    "Một đêm sau giờ làm việc, tôi gặp một cô gái đang khóc trên đường, tôi bước tới an ủi cô ấy và đưa cô ấy đi ăn tối. Trò chuyện với cô ấy, thì biết gia đình cô ấy rất trọng nam khinh nữ. Cô ấy bỏ nhà đi sau khi tốt nghiệp đại học, cắt đứt mọi liên lạc vói gia đình. Tôi nghĩ cô ấy cũng có hoàn cảnh giống mình, nên tôi rất tốt với cô ấy, luôn giúp đỡ cô ấy lúc cô ấy cần. Nhưng tôi không ngờ tôi đã giúp một con quỷ làm hại cuộc đời mình." Cô gái nói một cách hung ác, nghiến răng nghiến lợi.

    "Một năm sau, căn nhà cũ tôi mua phải đi dời theo chính sách của nhà nước, tôi nhận được năm triệu tiền bồi thường. Biết tôi có tiền, cô ta bắt đầu kể khổ về cuộc sống của mình, than phiền về việc cô ta không có nhà riêng. Nên muốn mượn tôi 1 triệu để mua nhà, từ từ trả lại cho tôi. Nhưng tôi không đồng ý, bởi vì từ sau khi quen biết cô ta, tôi nhận ra cô ta không có chí tiến thủ, không chịu làm việc. Sau đó chúng tôi vì việc này mà đã cãi nhau, cũng không liên lạc nữa."

    "Cô nghĩ tôi có nên cho mượn không?" Cô gái quay sang hỏi Ôn Mục.

    "Đương nhiên là không, một khi cho cô ta mượn, sau này cô ta sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Một người bạn thực sự, sẽ không bao giờ làm điều này, cô đã làm đúng." Ôn Mục nghĩ đến Thẩm Chi, nếu Thẩm Chi biết cô có năm triệu, cô ấy chắc chắn sẽ vui mừng cho cô. Vì cô ấy biết rằng cô không có gì và sẽ sống tốt hơn nếu có tiền.

    "Nửa năm sau, tôi quen một người bạn trai. Sau đó cô ta lại liên lạc với tôi, xin lỗi tôi, và muốn tôi tha thứ. Tôi đưa bạn trai đến gặp cô ta, đôi khi chúng tôi sẽ đến chỗ tôi để trò chuyện. Nhưng khoảng thời gian đó tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tim của tôi rất thường xuyên khó thở. Tôi đến bệnh viện thì bác sĩ nói tìm của tôi không tốt, bị thiếu máu cục bộ, vì vậy tôi phải thường xuyên uống thuốc để duy trì. Một ngày nọ, tôi tan làm sớm, về nhà thì thấy hai người bọn họ đang gian díu trên giường của mình. Ngay lặp tức tôi thấy khó thở và ngất xỉu."

    "Bọn họ đưa tôi vào bệnh viện, tôi nghĩ là họ tử tế, nhưng không họ chỉ vì ngôi nhà và tiền bạc của tôi thôi. Cô biết không, lúc đó tôi đang bay lơ lửng xung quanh bọn họ, nhìn bọn họ lo lắng về việc tôi sẽ tỉnh dậy? Hóa ra người đàn ông đó là bạn trai của cô ta. Bởi vì tôi không cho cô ta vậy tiền, nên cô ta hợp tác với người đàn ông đó để lừa tiền và nhà của tôi. Hahaha, tôi là một kẻ ngu ngốc, không có người nào trên thế giới này ngu ngốc hơn tôi." Cô gái vừa khóc vừa cười nói.

    "Còn thân thể của cô thì sao?" Ôn Mục lau nước mắt cho cô gái.

    "Thân thể tôi đang hôn mê ở trong bệnh viện. Nhưng tôi không thể quay lại thân thể mình. Khi tôi mới đến đây, có một con ma nói, trên thực tế, tôi đã chết rồi. Nhưng tôi không muốn, thù của tôi vẫn chưa trả được." Cô gái nhìn vào khoảng không trước mặt, muốn trở về cơ thể của mình. Cô ấy đã làm việc rất mệt mỏi, vẫn chưa kịp tận hưởng cuộc sống thì đã bị hại, cô ấy không cảm tâm.

    "Còn cô thì sao?" Cô gái quay đầu lại hỏi.

    "Tôi có cha mẹ và ông nội yêu thương, nhưng tất cả họ đều chết vì tôi. Cuối cùng chính tôi đã từ bỏ sự sông, nên bây giờ tôi không có thân thể. Nói ra thì cô đã làm việc rất chăm chỉ để sống, còn tôi có thể sống thì lại muốn chết. Tôi rất có lỗi với cha mẹ và ông nội của tôi, họ liều lĩnh để cho tôi cơ hội sống, nhưng tôi lại từ bỏ."

    Đột nhiên, hai người âm thanh hỏi: "Ôn Hiểu Di là ai?"

    Cô gái đứng dậy: "Là tôi!"

    "Đã đến lúc đầu thai, cô đi cùng chúng tôi." Sứ giả nói.

    "Tiểu Nghi, vậy là tốt rồi, kiếp sau cô sẽ có cha mẹ yêu thương, sẽ có một sống thật tốt. Còn cặp cặn bã kia, sớm muộn gì cũng sẽ có quả báo." Ôn Mục nhìn Ôn Hiểu Di mà chúc phúc.

    Ôn Hiểu Di cũng khao khát cha mẹ yêu thương mình, nhưng lại nghĩ đến chuyện đó thì sự tức giận và oán hận: "Cô gái, nếu không cô nhập vào cơ thể của tôi đi. Chỉ cần giúp tôi trả thù, tôi sẽ nói cho cô biết mật khẩu thẻ và nhà của tôi. Tôi không muốn để cho cặp cặn bã kia được lợi."

    Ôn Mục suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Được, Ôn Hiểu Nghi, tôi sẽ giúp cô báo thù."

    Ôn Hiểu Di mỉm cười ôm lấy cô: "Cảm ơn cô, hy vọng cô sẽ đưa thân thể tôi sống thật tốt."

    Nói xong, Ôn Hiểu Di đi theo sứ giả địa ngục rời đi.
     
  5. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 74: Chiếm hữu cơ thể của Ôn Hiểu Di

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục bay bệnh viện theo địa chỉ Ôn Hiểu Di nói.

    Thấy thân thể Ôn Hiểu Di nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đeo mặt nạ dưỡng khí.

    Ôn Mục nhập vào thân thể cô ấy, vừa định mở mắt ra, lại nghe thấy có người đẩy cửa đi vào. Nên cô nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh. Người đó đi vào, đóng cửa lại.

    "Triệu Thước, nên làm sao đây? Mật khẩu thẻ ngân hàng của cô ta không đúng. Trước đó lúc cô ta rút tiền, anh đã nhìn thấy, tại sao mật khẩu này lại không đúng?" Người đàn ông lo lắng nói.

    "Hẳn là đã thay đổi. Mà tất cả là tại anh đó, nếu anh không hấp tấp như thế, thì bây giờ chúng ta phải như thế này sao?" Triệu Thước hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

    "Ôi, em yêu, anh nhớ em mà? Chứ người phụ nữ nhàm chán này, bình thường còn không muốn cho anh nắm tay, bảo phải đợi đến khi kết hôn. Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?" Hạ Quân nhìn người phụ nữ trên giường.

    Mặc dù Ôn Hiểu Di không quyến rũ như Triệu Thước nhưng cô là một người có khí chất hiền lành. Cô ấy cũng rất thấu hiểu, còn là một người phụ nữ có học thức. Trình độ học vấn của Triệu Thước không cao, lại không có việc làm, chỉ ngoại hình là thứ mà đàn ông thích. Gợi cảm và quyến rũ, vóc dáng cũng lồi lõm đầy đủ. Đi ra ngoài mang theo cô ta cũng có thể diện.

    Ôn Mục đang nằm trên giường bệnh nghe cuộc trò chuyện của đôi cặn bã đó, tức giận đến mức muốn đánh bọn họ.

    Bọn họ cứ chờ đi, cô sẽ lập tức dọn dẹp bọn họ.

    Ôn Mục nghe tiếng bước chân đến gần bên giường.

    "Em nói xem, nếu cô ta tỉnh dậy, biết chúng ta đã đặt hydro clorua trong phòng cô ta thì sao? Nếu chuyện này bị phát hiện, chúng ta sẽ được quy vào tội cố ý giết người đó." Hạ Quân khó chịu nói.

    Hắn ta vẫn mềm lòng hơn Triệu Thước, người phụ nữ này thật sự rất tàn nhẫn. Sau này khi lấy được tiền, hắn không thể ở bên cạnh cô ta, người phụ nữ này thật sự rất kinh khủng!

    "Nếu thật sự không có cách nào thì cứ để cô ta nằm như vậy. Để chúng ta có thể sống trong nhà cô ta mãi mãi." Triệu Thước ghen tị nhìn Ôn Hiểu Di trên giường bệnh.

    "Đi thôi, em đói bụng, chúng ta đi ăn rồi nghĩ cách khác." Triệu Thước đứng dậy gọi Hạ Quân.

    Sau khi hai kẻ cặn bã đó rời đi, Ôn Mục mở mắt ra hít một hơi thật sâu: "Thật là một đôi cẩu nam nữ, tức chết mất."

    "Tiểu Nghi, thân thể cô yếu quá, tôi không thể ngồi dậy được." Ôn Mục cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện mình không còn chút sức lực nào. Cánh tay nhỏ gầy này, cơ thể này, hình như còn chưa được 50kg.

    Buổi tối, y tá đến kiểm tra phòng bệnh, mí mắt Ôn Mục cử động. Cô biết y tá đã phát hiện ra, nên từ từ mở mắt ra muốn nói chuyện, lại phát hiện trên mặt có mặt nạ dưỡng khí. Y tá phát hiện cô đã tỉnh, nhanh chóng kiểm tra tình trạng thấy không sao, nên giúp cô tháo mặt nạ dưỡng khí.

    "Chị y tá, em muốn ăn." Ôn Mục yếu ớt nói.

    Y tá sững sờ, phản ứng lại: "Cô chưa thể ăn được. Bây giờ cô chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng, tôi sẽ đến nhà ăn giúp cô mua một ít cháo, cô có chắc là mình có thể ăn được không?" Có lẽ y tá chưa bao giờ gặp người vừa tỉnh dậy sau hôn mê sâu mà đòi ăn.

    "Chị y tá, em có thể ăn, bây giờ em không thấy có gì khó chịu trong người, chỉ có dạ dày trống rỗng thôi." Ôn Mục nhấc cánh tay nhỏ gầy lên chạm vào bụng mình.

    "Được rồi, vậy thì cô chờ một chút, tôi sẽ mua cho cô." Y tá điều chỉnh ống truyền dịch cho cô.

    "Cảm ơn chị y tá." Ôn Mục mỉm cười đáp lại.

    "Đúng rồi, có cần tôi giúp cô gọi điện thoại cho bạn trai không?" Y tá hỏi.

    "Không cần, anh ấy sẽ trở lại vào ngày mai, bây giờ đã quá muộn." Ôn Mục trả lời.

    Nếu cho hắn ta đến, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mình.

    Sau khi ăn cháo, Ôn Mục nằm trên giường bệnh, suy nghĩ làm thế nào để trừng phạt đôi cẩu nam nữ đó.

    Nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, cô không biết đã trôi qua bao nhiêu năm trên thế giới này. Thẩm Chi có già không? Còn Tây Bảo nữa, có phải thằng bé sẽ rất buồn không?

    Ôn Mục nhìn xung quanh không tìm thấy điện thoại. Cô đoán chắc là do đôi cẩu nam nữ kia lấy đi rồi.

    * * *

    Cố Lâm Chương có thể phát hiện ra, thân thể Ôn Mục lúc này rất yếu, nhưng anh không biết cô đang ở đâu, điều này làm cho anh rất lo lắng.

    * * *

    Bên kia, ngay khi Thẩm Chi nói xong, một người phụ nữ tóc dài mặc áo choàng tắm từ góc tường đi ra, nhìn khoảng ba mươi tuổi: "Cô gọi tôi?"

    Thẩm Chi không nghĩ tới cô ấy lại ngoan ngoãn ra ngoài như vậy, sợ hãi nhảy dựng lên, trốn sau lưng Tây Bảo.

    "Tại sao cô không đến địa ngục mà lại quấy phá trong khách sạn?" Tây Bảo nhìn ma nữ trước mặt.

    "Tôi không thể ra ngoài." Ma nữ trả lời.

    Tây Bảo cau mày, suy nghĩ một lát: "Có phải cô đã chết trong khách sạn này không?"

    Ma nữ gật đầu: "Năm năm trước, ta vô tình ngã vào bồn tắm không may qua đời. Sau đó người của khách sạn nhờ người khác nhốt hồn của tôi ở lại đây."

    "Không đúng, người trong khách sạn nếu không quá mức cần thiết, sẽ để ngươi có thể đầu thai sớm. Làm sao còn có thể để người ta áp chế linh hồn của ngươi?"

    "Tôi không biết, một thời gian sau khi tôi chết thì tôi luôn mơ hồ, không thể rời khỏi đây." Ma nữ giải thích.

    "Ngoài cô ra còn linh hồn nào khác trong khách sạn này không?" Tây Bảo hỏi.

    "Không có." Ma nữ trả lời.

    Thẩm Chi: "Vậy cô chết ở đâu?"

    Ma nữ chỉ vào phòng: "Chính là ở đây."

    Tây Bảo nhìn căn phòng, sau đó nhấc giường lên, chỉ thấy dưới gầm giường có một lá bùa. Tây Bảo cầm lấy bùa chú, nhìn rồi xé ra: "Không sao rồi, cô có thể đi đến địa ngục."

    Mà nữ vui vẻ cảm ơn rồi biến mất.

    "Được rồi, hết chuyện. Chúng ta trả phòng rồi tiếp tục đi tìm mẹ con." Thẩm Chi mở cửa đi ra ngoài, theo sau là Tây Bảo.

    Khi bọn họ chuẩn bị vào thang máy để đi xuống thì người phục vụ khách sạn đi cùng với người quản lý đến.

    "Xin chào, không biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi.." Người quản lý cao giọng nói.

    "Không sao, đã giải quyết xong rồi." Thẩm Chi nói ẩn ý.

    Người quản lý mỉm cười cảm ơn cô.

    "Anh không cần khách sáo. Chúng ta đi trả phòng thôi." Thẩm Chi và Tây Bảo không muốn nhiều lời với loại người này, vì vậy sau khi nói chuyện xong liền xuống lầu.

    Khi bọn họ đến dưới sảnh khách sạn, Thẩm Chi lấy thẻ phòng để trả tiền thì tình cờ liếc nhìn chiếc ghế sofa trong đại sảnh. Tại sao lại có nhiều người ngồi như vậy, Có người nổi tiếng nào đến à?

    "Xin chào, cho tôi hỏi, có người nổi tiếng nào đến sao?" Thẩm Chi hỏi lễ tân, chỉ vào những người ngồi ở kia.

    "Không phải, những người đó đang đợi cô." Lễ tân khách sạn nở nụ cười trả lời.

    Thẩm Chi quay đầu nhìn Tây Bảo đang đứng bên cạnh

    "Dì Chi Chi, con cũng không biết." Tây Bảo nhún vai.

    Những người ngồi trên ghế sofa thấy bọn họ xuống, thì đi thẳng đến chỗ bọn họ. Giữa Thẩm Chi và Tây Bảo, bọn họ trực tiếp chọn Thẩm Chi để nói: "Sư phụ, chúng ta thêm thông tin liên lạc đi."

    "Đúng vậy, sư phụ, sau này chúng tôi nếu có việc gì thì sẽ liên hệ với cô."

    Thẩm Chi nhìn nhìn rồi hô to: "Mọi người trật tự một chút."

    Thẩm Chi đưa tay ra hiệu để bọn họ giữ im lặng.

    "Bây giờ tôi có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời sẽ không nhận việc. Nhưng các vị có thể lưu số điện thoại của tôi, sau này nếu có cơ hội thì sẽ gặp lại." Thẩm Chi đọc một dãy số điện thoại cho họ.

    Tây Bảo đang đợi bên cạnh.
     
  6. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 75: Cặp đôi cặn bã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, y tá gọi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể Ôn Mục.

    "Bác sĩ, tại sao tôi lại vào bệnh viện, tại sao tôi không nhớ?" Ôn Mục nhìn bác sĩ và hỏi.

    "Cô không nhớ?"

    "Tôi không nhớ gì cả, chỉ là trái tim tôi không thoải mái." Ôn Mục nhìn vào cánh tay trắng nõn gầy gò của mình.

    "Chuyện này phải thận trọng, chúng ta sẽ chụp CT não trước." Bác sĩ lập yêu cầu y tá đưa Ôn Mục đi chụp CT.

    "Vâng, cảm ơn bác sĩ." Ôn Mục để y tá đẩy đi.

    Sau khi chụp CT xong quay lại thì thấy đôi cẩu nam nữ đó đứng ở cửa phòng bệnh với khuôn mặt lo lắng. Nhưng cô chưa thể vạch trần bọn họ, phải tìm bằng chứng,

    "Thước Thước, Hạ Quân, hai người đang ở đây à, làm tôi lo lắng cho hai người." Ôn Mục mỉm cười khi ngồi trên xe lăn.


    Hai người bọn họ rõ ràng là sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó y tá giải thích: "Sau khi cô Ôn tỉnh lại, đã quên một phần trí nhớ của cô ấy, tôi đã đưa cô ấy đi chụp CT não, buổi chiều sẽ có kết quả."

    "Không sao, quên cũng không sao. Chỉ cần không quên những chuyện quan trọng là được." Ôn Mục cười dịu dàng nhìn hai người trước mặt.

    "Thước Thước, giúp tớ đẩy xe lăn đi, để chị y tá đi làm việc." Ôn Mục nhìn Triệu Thước nói.


    Triệu Thước cười không tự nhiên: "Được, Tiểu Nghi, cậu có thể tỉnh lại, tớ và Hạ Quân thật sự rất vui."

    "Thật sao? Hạ Quân, anh có vui không?" Ôn Mục quay sang nhìn anh ta.

    "Tất nhiên là anh rất vui." Hạ Quân vội vàng ngồi xổm xuống và nói với vẻ mặt dịu dàng.

    Khi về đến phòng bệnh, Hạ Quân muốn bế Ôn Mục lên giường, nhưng cô xua tay ngăn lại: "Không cần, em tự mình lên, em cũng không yếu ớt như vây."

    Bên ngoài thì Ôn Mục nói thế nhưng trong lòng chỉ là không muốn bị bàn tay bẩn thỉu của hắn ta chạm vào.

    Ôn Mục nằm trên giường bệnh, nhìn hai người họ: "Tớ không sao, các người đi làm việc đi, đến giờ đi làm rồi. Đúng rồi, điện thoại của em đâu?"

    Hạ Quân hoảng hốt nhìn Triệu Thước.


    Triệu Thước lấy điện thoại từ trong túi ra, thản nhiên đưa cho Ôn Mục: "Lúc đó cậu ngất xỉu, điện thoại rơi xuống, tớ đem đi sửa cho cậu."

    "Cảm ơn cậu. Được rồi, tớ rất khoẻ, mọi người đi làm đi. À, nhân tiện buổi tối Hạ Quân giúp em mua một ít trái cây, em muốn ăn." Ôn Mục nói với Hạ Quân.

    Hạ Quân vội vàng gật đầu: "Được, anh sẽ mua cho em trái cây em."

    Chờ hai người bọn họ đi ra ngoài, Ôn Mục vội vàng bật điện thoại lên xem ngày.


    May quá, cô chỉ mới vừa qua đời được năm năm.

    Ôn Mục vẫn đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Thẩm Chi hay không. Nếu không thì cô hơi lạc lõng và cô không phải là đối thủ của người cặn bã đó.

    Quên đi, nếu Thẩm Chi biết, vậy thì Cố Lâm Chương cũng sẽ biết.

    Buổi chiều kết quả kiểm tra, nhưng không có vấn đề gì.

    Buổi tối Hạ Quân mang trái cây đến bệnh viên.

    "Tiểu Nghi, anh mua cho em cam và xoài mà em thích ăn. Anh sẽ giúp em gọt vỏ." Hạ Quân cười dịu dàng

    "Không cần, để em tự làm. Anh đi làm cả ngày đã mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Đúng rôi, anh đang ở nhà thuê sao?" Ôn Mục gọt vỏ cam và làm như vô tình hỏi.

    "Anh trả nhà thuê rồi, bây giờ anh đang sống trong nhà của em. Em cũng biết chúng ta sắp đính hôn, anh cũng muốn tiết kiệm một ít tiền, đến lúc đó sẽ đưa cho em."

    Ôn Mục đảo mắt trong lòng, nhếch miệng cười khẽ: "Ừm, còn Thước Thước thì sao?"

    "Cô ấy · ·· Chủ nhà tăng tiền thuê nhà, cô ấy không có nơi nào để đi. Vì vậy anh đã bảo cô ấy tạm thời đến nhà chúng ta ở, dù sao nhà của chúng ta cũng đủ chỗ." Hạ Quân nói.

    Ôn Mục gần như tức đến ngừng thở, nhưng vẫn mỉm cười: "Ừm, không sao, anh cũng ở đó, vậy em về sẽ ở đâu?"

    "Không sao, phòng khách cũng rất lớn, anh sẽ ở trong phòng khách. Dù sao chúng ta sẽ sớm kết hôn mà." Hạ Quân nói như là chuyện đương nhiên.


    Ôn Mục hít sâu một hơi, mỉm cười, ăn một quả cam rồi lau tay: "Được rồi, vậy anh về đi. Mấy ngày nữa em sẽ về, nhớ dọn dẹp nhà cửa cho em."

    "Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đến." Hạ Quân chu đáo giúp cô mang rác đi.

    "Hừ, thật sự là tức chết đi được. Ước gì được biến thành ma để dọa chết bọn họ." Ôn Mục phẫn nộ nói.

    Sau vài ngày nằm viện, cơ thể cô gần như đã hồi phục. Hạ Quân và Triệu Thước đưa cô về nhà.

    Sau khi vào nhà, cô nhìn xung quanh, nơi này đều là tự tay Ôn Tiểu Di thiết kế và trang trí. Đáng tiếc, lại để cho đôi cẩu nam nữ đó sống.

    Hạ Quân cất túi xách vào phòng ngủ chính. Ôn Mục đi vào, biết bọn họ đã dọn dẹp xong rồi.

    "Em đói bụng, Hạ Quân, anh có thể nấu ăn cho em không? Nấu nhiều món ăn ngon một chút." Ôn Mục ngồi trên giường mỉm cười nói.

    Vẻ mặt Triệu Thước có chút không nhịn nổi.

    Ôn Mục nhìn cô ta, cũng mặc kệ, đã sống trong nhà cô, thì phải nhìn mặt mũi cô.

    Triệu Thước nói: "Cái đó, Hạ Quân cũng làm việc cả ngày, anh ấy khá mệt. Hay là, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi"

    "À, nhưng tớ vừa mới ra viện, muốn ăn chút đồ ăn ở nhà, anh có mệt không?" Tôi xin lỗi nói.

    Hạ Quân nhìn rồi vội vàng nói: "Không sao, anh không mệt, trong tủ lạnh có rau, anh sẽ nấu xong ngay đây."


    Nói xong thì hắn đi vào phòng bếp.

    Vẻ mặt Triệu Thước càng thêm tức tối, cô ta quay đầu chuẩn bị trở về phòng.

    "Giúp tớ đóng cửa lại, tớ muốn nghỉ ngơi một chút. Khi nào nấu xong thì gọi tớ." Ôn Mục nói rồi nằm xuống đắp chăn.

    Triệu Thước đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận.

    Nghe tiếng đóng cửa, Ôn Mục mở mắt ra: "Hừ, tôi sẽ làm bọn họ nhận quả báo càng sớm càng tốt."

    Ôn Mục bật điện thoại lên, cô đặt mua 3 cái camera, chờ xem video của bọn họ.

    Ngày hôm sau, Hạ Quân và Triệu Thước đều đi làm, camera cũng giao đến. Ôn Mục nhờ nhân viên giao hàng giúp lắp đặt camera ở một nơi khuất và kết nối với điện thoại của cô, để theo dõi trực tiếp.

    Buổi tối hai người kia đi làm về, ba người đang ăn cơm.

    "Tiểu Nghi, cậu và Hạ Quân đã ở bên nhau lâu rồi, khi nào thì đi lĩnh chứng?" Triệu Thước mỉm cười hỏi.

    "Thôi đi, tớ vừa xuất viện, thân thể không chịu được mệt mỏi." Ôn Mục vừa ăn vừa nói.

    "Không sao, cậu không cần lo, tớ và Hạ Quân sẽ sắp xếp cho cậu."

    "Không được, đám cưới của tớ phải do chính tớ sắp xếp, nếu không tớ sẽ nghĩ là cậu cưới anh ấy đó." Ôn Mục nhếch miệng cười nhìn hai người bọn họ.

    Hạ Quân sợ đến mức đũa rơi xuống đất: "Xin lỗi.. Anh cầm không chắc."


    Hắn nhặt đũa lên liếc nhìn Triệu Thước.

    "Đừng nói nhảm, Hạ Quân là đối tượng của cậu, cũng không phải là đối tượng của tớ. Dù sao sớm muộn gì hai người cũng sẽ kết hôn, tốt hơn hết là nên kết hôn sớm, cậu nói đúng không?" Triệu Thước tiếp tục thuyết phục.

    "Ừm, vậy thì cậu xem chọn ngày thích hợp đi." Ôn Mục nhai một miếng thức ăn rồi hỏi Triệu Thước.

    "Ngày mười lăm tháng sau, rất thích hợp." Triệu Thước lấy lịch trên điện thoại di động cho cô xem.

    "Được rồi, nhưng tớ có một yêu cầu. Tớ muốn hai người mời một vài đồng nghiệp đến. Tớ là trẻ mồ côi, không có người thân, phải có ít người tham dự hôn lễ, mời đồng nghiệp có quan hệ tốt với cậu. Tớ chỉ muốn sôi nổi một chút, được chứ?"

    Khi Hạ Quân nghe thấy điều này, hắn cũng rất vui vẻ, tìm được bạn gái có nhà. Không cần phải làm việc vất vả, để đồng nghiệp cũng ghen tị với hắn.

    "Được, công ty chúng tớ rất bận, không biết họ có thể đến không, tớ sẽ cố gắng." Nhưng Triệu Thụy không vui lắm, bởi vì cô ta không có nhiều đồng nghiệp có quan hệ tốt trong công ty.
     
  7. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 76: Xử lí cặn bã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các cậu từ từ ăn, tớ đi ngủ trước." Ôn Mục đặt đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng.

    Triệu Thước lột bỏ lớp mặt nạ, nói với Hạ Quân: "Em sẽ nói cho anh biết, phải lấy mật khẩu thẻ ngân hàng càng sớm càng tốt, em thực sự không muốn chịu đựng cô ta chút nào nữa."

    "Em vội như vậy sao? Hãy từ từ, đừng để cô ấy nghi ngờ." Hạ Quân vẫn không nhẹ nhõm cho lắm, bởi vì hắn cảm thấy lần này Ôn Hiểu Nghi có chút khác biệt không thể nói ra.

    "Hạ Quân, anh thích cô ta rồi đúng không" Triệu Thước chỉ vào hắn.

    "Em nói gì vậy, người anh thích chính là em. Không phải anh sợ cô ấy sẽ hoài nghi sao?" Hạ Quân kéo tay cô xuống, giải thích.

    "Em biết. Đúng rồi, vẫn còn hydro clorua chứ? Ban đêm, khi cô ta ngủ mê, rắc một ít lên người cô ta." Triệu Thước vẻ mặt hung ác.

    "Cái đó còn dùng được sao? Đừng dùng nữa, nếu bị phát hiện, sẽ bị quy vào tội cố ý giết người." Hạ Quân không muốn vào tù.

    "Anh sợ gì chứ, tìm của cô ta không tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ không ai nghi ngờ cô ta bị trúng độc. Anh có thể yên tâm, sau khi giải quyết xong cô ta, chúng ta sẽ có tiền, căn nhà này là của chúng ta." Triệu Thước nhìn căn nhà này.

    Ở thành phố này, mỗi tấc đất đều có giá trị, cô có tiền mua nhà cửa rất dễ dàng, lại không cho cô ta mượn tiền.

    Nếu cô cho cô ta mượn tiền, có lẽ cô ta sẽ không tuyệt vọng làm chuyện như vậy, đừng trách cô ta.

    Ôn Mục đang nằm trong phòng cầm điện thoại, nghe đôi cẩu nam nữ đó nói chuyện với nhau.

    "Tiểu Nghi, hai người này thật sự là lòng lang dạ sói. Cô nhìn người không rõ, chờ tôi giúp cô đưa bọn họ vào tù, báo thù cho cô." Ôn Mục thầm nói trong lòng.

    Giữa khuya, Ôn Mục nghe thấy tiếng ai đó mở cửa, cô giả vờ ngủ, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

    Cô cẩn thận rời khỏi giường, mở cửa sổ cho thông gió, lấy ra một bình oxy từ bàn cạnh giường rồi hít vào: "Tức quá đi mất, phải loại bỏ bọn họ càng sớm càng tốt. Nếu không cơ thể của Tiểu Nghi sẽ kết thúc, mình sẽ trôi nổi trở lại."

    Trước khoảng thời gian đám cưới diễn ra, Triệu Thước và Hạ Quân liên tục hối thúc cô và Hạ Quân đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước. Nhưng cô cứ nhấn mạnh phải làm đám cưới trước rồi mới lấy giấy chứng nhận.

    Địa điểm tổ chức đám cưới là trong một khách sạn, trang trí cũng không tệ.

    Ôn Mục nhìn Triệu Thước đang chiêu đãi mọi người với Hạ Quân. Cô đã chịu đựng đủ rồi. Nghe cuộc trò chuyện trong camera, toàn bộ kế hoạch này đều do người phụ nữ đó vạch ra, nó không đơn giản, nhưng đáng tiếc nó không được sử dụng đúng chỗ.

    "Hạ Quân, Triệu Thước, tôi sẽ trang điểm trước. Đúng rồi, hôm nay tôi sẽ trang điểm thật đẹp, các người không được phép vào phòng thay đồ, tôi muốn tạo bất ngờ." Ôn Mục đi vào phòng thay đồ.

    Trước khi vào phòng thay đồ, Ôn Mục đã liên hệ với người phụ trách màn chương trình đưa USB để anh ta phát hình ảnh trong đó, bất kể ai yêu cầu bạn tắt đi, cũng không được tắt, chỉ nghe lệnh của cô.

    Bắt đầu buổi tiệc, cửa phòng tiệc mở ra, MC la hét một lúc lâu, nhưng không thấy cô dâu ra ngoài.

    Đột nhiên lúc đó trên màn hình lớn lại phát một video, video là cuộc trò chuyện giữa chú rể và phù dâu.

    Nội dung của cuộc trò chuyện là lấy mật khẩu thẻ ngân hàng của cô dâu, ban đêm bỏ thuốc độc vào phòng cô dâu để cô dâu chết một cách ngoài ý muốn và cướp nhà cô dâu.

    Những người trong phòng tiệc ngạc nhiên, chú rể hoảng loạn và sợ hãi yêu cầu tắt video đi. Ngững người phụ trách chương trình trước đó đã nghe lời dặn dò của cô dâu, anh ta cũng rất tức giận, đẩy chú rể ra một cách thô bạo và tiếp tục phát video sau. Trong video, chú rể và phù dâu đang làm chuyện khó nói trong nhà khiến nhiều người tức giận. Một số người đàn ông đánh chú rể. Một người phụ nữ khác tức giận nhặt thứ gì đó trên bàn ném vào phù dâu.

    Ôn Mục chậm rãi đi về phía giữa sân khấu, cầm micro ở bên cạnh nói: "Tôi xin lỗi mọi người, đã để mọi người nhìn thấy điều này, nhưng tôi không muốn đôi cẩu nam nữ này sống yên như vậy, họ phải trả giá cho những gì họ đã làm."

    "Để tôi giới thiệu một chút, phù dâu là bạn thân của tôi, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại muốn làm tổn thương tôi, bạn trai của tôi thật ra lại là bạn trai của cô ta. Vì tiền bạc và nhà cửa, cô ta đã thiết kế để bạn trai của mình gặp tôi, cưới tôi. Cách đây không lâu tôi phải nhập viện, là do hít phải khí độc, vì vậy sức khỏe của tôi rất kém. Bọn họ muốn giết tôi để lấy tiền và nhà của tôi. Tôi làm cái này là để mọi người làm nhân chứng. Người tốt bụng nào đó giúp tôi gọi cảnh sát, cảm ơn bạn. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi không có người thân để dựa vào, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi giả vờ kết hôn với hắn ta, chỉ vì ngày này. Tôi sợ mình sẽ gặp nguy hiểm khi đối đầu với bọn họ, vì vậy tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi. Phải để cho đôi cẩu nam nữ này chịu trách nhiệm về những gì họ đã làm."

    "Cô gái, cô đừng sợ, chúng tôi làm chứng cho cô."

    "Cảnh sát chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho cô."

    Ôn Mục đứng trên sân khấu, nhìn Hạ Quân và Triệu Thước đang có vẻ mặt sợ hãi và bị một số người đàn ông bắt giữ.

    Cảnh sát nhanh chóng đến, Hạ Quân và Triệu Thước bị bắt đi.

    Ôn Mục đến đồn cảnh sát để lập biên bản, USB đã được đưa cho cảnh sát làm bằng chứng. Cô cũng đã đưa cảnh sát đến nhà để tìm kiếm một chai khí hydro clorua nhỏ trong phòng Triệu Thước.

    Vài ngày sau, cảnh sát gọi Ôn Mục đến, họ đã kiểm tra ra đó thực sự là khí độc hydro clorua, và hai người đó bị bắt vì tội cố ý giết người, cũng như lừa dối hôn nhân.

    Cuối cùng bọn họ cũng đã bị kết án, Ôn Mục cũng rất hài lòng với kết quả này.

    Ra khỏi đồn cảnh sát, Ôn Mục ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Tiểu Nghi, tôi đã giúp cô trả thù. Kiếp sau hãy sống thật tốt."

    Ôn Mục đi trên đường, chậm rãi nhàn nhã ngắm cảnh vật của những con đường xung quanh. Nhìn người đi bộ vội vàng, đang vất vả giành giật sự sống.

    Ôn Mục nhấc điện thoại lên định gọi điện thoại cho Thẩm Chi thì đột nhiên trước mặt có một bóng người. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Cố Lâm Chương đang thận trọng nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe: "Ôn Mục, anh tìm được em rồi."

    Trái tim Ôn Mục trầm xuống, nhớ tới mình chính là dáng vẻ của Ôn Hiểu Nghi mỉm cười và trả lời: "Thưa ngài, tôi xin lỗi, ngài đã nhận ra nhầm người, tôi không biết ngài."

    "Ôn Mục?" Cố Lâm Chương bước lên phía trước nắm lấy cánh tay Ôn Mục.

    "Thưa ngài, ngài nhận ra nhầm người, tôi không phải là Ôn Mục mà ngài nói." Ôn Mục đẩy cánh tay anh ra, phẫn nộ nhìn anh.

    "Chính là em, khí chất và ánh mắt tức giận cũng giống như của cô ấy." Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục với đôi mắt sâu thẳm.

    "Giống cái gì? Tôi không phải?" Ôn Mục lạnh lùng nói.
     
  8. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 77: Lời tỏ tình của Cố Lâm Chương

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 78: Ngủ chung

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 79: Cha mẹ bận yêu đương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, Cố Lâm Chương thức dậy, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trong lòng. Cuối xuống hôn cô một cái. Nhẹ nhàng rời giường mở cửa đi ra ngoài.

    Đúng lúc gặp Tây Bảo cũng đang mở cửa đi ra.

    Tây Bảo sửng sốt: "Cha, cha không cho con ngủ với mẹ, tại sao cha ngủ với mẹ?"

    Nói xong, cậu định đi vào phòng ngủ của Ôn Mục, lại bị Cố Lâm Chương ngăn lại: "Tối hôm qua cha nói cái gì?"

    "Cha nói đàn ông và phụ nữ phải giữ khoảng cách, nhưng còn cha thì sao?" Vẻ mặt Tây Bảo đầy bất mãn.

    "Mẹ con và cha là vợ chồng, chúng ta ngủ cùng nhau là chuyện bình thường." Cố Lâm Chương liếc nhìn con trai đang không hiểu gì rồi đi ra ngoài.

    "Cha, cha đi đâu đó?" Tây Bảo nhìn Cố Lâm Chương mở cửa đi ra ngoài thì hỏi.

    "Mua bữa sáng cho mẹ con." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    Tây Bảo đứng tại chỗ, sửng sốt, cái này..

    Một lúc sau, Thẩm Chi dụi dụi mắt đi ra, thấy Tây Bảo đứng đó ngẩn người: "Tây Bảo, con làm gì đứng ngốc ở đây vậy? Có chuyện gì sao?"

    "Dì Chi Chi, cha con đi mua bữa sáng cho mẹ con." Tây Bảo sững sờ nói.

    Thẩm Chi đang lấy kem đánh răng, cũng ngạc nhiên hồi lâu: "Cái này.. Nếu thật sự như vậy thì hẳn mẹ con sẽ rất vui."


    Thẩm Chi nói xong thì tiếp tục đánh răng.

    Tây Bảo trông có vẻ bối rối, nhưng khi nghĩ đến cha và mẹ mình tốt như vậy, cậu cũng lập tức hạnh phúc.

    Bôn trong phòng ngủ, Ôn Mục nheo mắt sờ vào bên cạnh, nhưng không còn ai.


    Đây là lần đầu tiên cô ngủ sâu như vậy kể từ khi cô sống lại, có lẽ bởi vì cô biết có anh ấy bên cạnh nên cảm thấy an tâm.

    Ôn Mục ngồi dậy, mặc quần áo rồi xuống giường.

    Mở cửa đi ra ngoài, thì thấy Thẩm Chi và Tây Bảo đang ngồi ở bàn ăn chơi game.

    Thấy Ôn Mục dậy, ánh mắt hai người liên tục nhìn lên xuống người cô.

    "Có chuyện gì vậy?" Ôn Mục thấy biểu hiện của hai người nên thắc mắc hỏi.

    "Không có gì." Thẩm Chi nói xong rồi tiếp tục chơi game.

    "Không có gì." Tây Bảo cũng trả lời.

    Tây Bảo nhìn vẻ mặt của Ôn Mục, cảm thấy có chút giống dáng vẻ của cô lúc trước.

    "Tây Bảo, cha con đâu?" Ôn Mục nhìn xung quanh.


    "Sáng sớm cha đã ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mẹ rồi." Tây Bảo trả lời trong khi tay vẫn tiếp tục chơi game.

    "Cơ Cơ, tớ rút lại đánh giá trước đây về anh ta, bây giờ tớ thấy anh ta thực sự rất tốt." Thẩm Chi liếc nhìn Ôn Mục.

    "Thật sao? Để tớ xem anh ấy sẽ mua gì cho tớ ăn." Ôn Mục nhếch miệng cười.

    Cô cũng không thể tin được Cố Lâm Chương cũng sẽ đi mua bữa sáng.


    "Két"

    Ôn Mục nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Cố Lâm Chương đang xách theo vài túi điểm tâm.

    Cố Lâm Chương thấy Ôn Mục đứng đó thì đặt đồ xuống rồi bước tới nắm tay cô đi đến bàn: "Anh không biết em thích ăn gì, nên mua mỗi thứ một ít."

    Ôn Mục mở túi ra xem bên trong, sau đó quay đầu nhìn hai người đang chơi trò chơi chăm chú đằng kia, không nhìn về hướng này. Cô nhón chân lên hôn nhẹ lên mặt anh.

    "Em đi rửa mặt." Ôn Mục hôn xong thì bỏ chạy.

    Cố Lâm Chương đứng đó khuôn mặt ngơ ngác, miệng hơi nhếch lên nở nụ cười.

    Sau khi ăn sáng xong, Ôn Mục lại đến cơ quan bất động sản để nhận tiền bán nhà và quyên góp tất cả số tiền đó cho viện phúc lợi, có lẽ cô sẽ không ở lại thành phố này.

    "Chi Chi, Tây Bảo về nhà thôi." Ôn Mục nhìn người bạn thân nhất và con trai, cũng như Cố Lâm Chương đứng bên cạnh, trên mặt nở nụ cười.


    "Ôn Mục, anh sẽ đưa em về Lâu Vũ Hiên trước." Cố Lâm Chương vừa nói vừa nhìn xuống cô.

    "Được, hai người bọn họ thì sao?" Ôn Mục hỏi.

    "Tây Bảo, con đưa Thẩm Chi về trước đi."

    Nói xong, Cố Lâm Chương ôm lấy Ôn Mục rồi biến mất.

    Tây Bảo nhìn cha mẹ biến mất với vẻ mặt không nói nên lời: "Cái này, dì Chi Chi, bọn họ thật sự bỏ lại con."

    Thẩm Chi nhìn Tây Bảo còn cao hơn mình, không khỏi thở dài xúc động: "Cha con và mẹ con bận yêu đương. Con đi theo làm bóng đèn làm gì?"

    Tây Bảo vẻ mặt choáng váng: "Con cản trở? Con cản trở gì họ chứ?"

    Thẩm Chi bất lực nói: "Cái đó, cha con muốn hộn mẹ con, còn ở bên cạnh có thích hợp không?"

    Nghe lời Thẩm Chi nói, trong đầu Tây Bảo liền hiện lên hình ảnh đó, mặt cậu đỏ bừng, có chút không được tự nhiên nói: "Nếu như vậy, dì Chi Chi, vậy thì con chỉ có thể sống với dì thôi."

    "Nếu con không sống với dì thì sống với ai, con có nơi nào để đi sao?" Thẩm Chi vỗ vỗ vai Tây Bảo, nói: "Đi thôi, về nhà."

    Cố Lâm Chương ôm Ôn Mục trở lại Lâu Vũ Hiên.


    "Cố Lâm Chương, anh đưa em đến đây làm gì?" Ôn Mục chật vật ngồi xuống.

    Cố Lâm Chương dẫn cô đến quan tài lớn màu đỏ: "Kinh mạch tim của em bị phong tỏa, cho nên máu không lưu thông, anh sẽ dùng linh lực khai thông kinh mạch cho em."

    "Nhưng nếu anh tiếp tục sử dụng linh lực, thì tất cả linh lực của anh đều dùng trên người rồi, thì phải làm sao?" Ôn Mục ôm eo Cố Lâm Chương, ngước mắt hỏi.

    "Vậy thì chỉ có thể dựa vào con trai bảo vệ hai chúng ta." Cố Lâm Chương vòng tay qua eo ôm lại cô.

    Lục Cẩn An và Mạc Thành thấy có người tới, vì vậy họ bay qua. Nhìn thấy Đông Nguyệt Đại Quân của họ đang ôm một người phụ nữ gầy gò yếu đuối với khuôn mặt dịu dàng.

    "Cái này.. Đây là người mới mà Đông Nguyệt Ma Gia thích? Còn cô Ôn thì sao, nếu để Tây Bảo biết, chắc chắn sẽ đánh nhau." Lục Cẩn An thì thầm với Mạc Thành.

    Mạc Thành không biết phải làm sao, không khỏi lo lắng: "Sao chúng ta không đi tìm Tây Bảo trước, đứa nhỏ đó từ khi cô Ôn chết đến nay vẫn chưa thoát ra được."

    "Ây, đáng tiếc cho cô Ôn, sinh ra một Tây Bảo đáng yêu và thông minh như vậy cho Đông Nguyệt Đại Quân của chúng ta. Cuối cùng, Cố Quân không thích cô Ôn mà lại thích người phụ nữ khác." Lục Cẩn An cũng đã gặp Ôn Mục vài lần, thay thế cô Ôn cũng có chút vô dụng.

    "Ừ, ai nói không phải, tội nghiệp Tây Bảo, cậu bé sắp có thêm em trai hoặc em gái rồi." Mạc Thành nói.

    "Sau này chúng ta hãy quan tâm Tây Bảo nhiều hơn, đừng để cậu nhóc cảm thấy mình không có ai yêu thương." Lục Cẩn An cũng nói.

    Cố Lâm Chương và Ôn Mục im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.

    Nghe xong Ôn Mục rất cảm động, không ngờ vẫn có người quan tâm mình. Cô quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương nghe cấp dưới thảo luận với mình, trên trán đầu những vạch đen. Hắn tạo cho bọn họ cảm giác không tin tưởng như vậy sao?

    "Vậy chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy bọn họ."

    Hai người nói xong chuẩn bị đi ra ngoài.

    Cố Lâm Chương nói với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đứng lại."

    Hai người liếc mắt nhìn nhau, quay đầu lại: "Cố Quân"


    Lại nhìn người phụ nữ bên cạnh Cố Quân, hai người cúi đầu đứng đó.

    "Ngươi lặp lại những gì ngươi vừa nói." Cố Lâm Chương sắc bén nói.

    Hai người nhìn nhau, cúi đầu nói thầm, không dám trả lời.

    Ôn Mục vỗ vỗ cánh tay Cố Lâm Chương, cười nói: "Cái đó, tôi là Ôn Mục, không phải người phụ nữ khác. Các anh cũng biết thân thể ban đầu của tôi đã tan biến, cho nên tôi mới thay đổi diện mạo. Cảm ơn các anh đã quan tâm đến Tây Bảo."

    Hai người ngẩng đầu lên nhìn Cố Lâm Chương, mới nhận ra mình đã hiểu lầm, thấp giọng nói: "Cố Quân, cô Ôn, xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm."

    "Không sao, các anh đi bận việc đi." Ôn Mục nhìn hai người họ với vẻ mặt hơi xấu hổ, nhanh chóng thả họ đi.


    Hai người bay đi như thể đang chạy trốn.

    "Xem ra em không phải là người duy nhất nghĩ như vậy. Trước kia anh không thích em. Anh xem, ánh mắt của quần chúng sáng ngời."


    Cốc Lâm Chương khẽ nhíu mày: "Phải không?"

    "Anh cứ giả vờ đi." Ôn Mục trừng mắt nhìn anh, xoay người đi vào.

    Cố Lâm Chương ngoan ngoãn đi theo sau cô.

    Cảm giác này thật tuyệt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...