Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Đại Bán Tiên, 31 Tháng mười 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 140: Vụ án giết người phân các trong biệt thự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chi và Ôn Mục đưa theo Tây Bảo trở về Nhân giới.

    "Mẹ, con rất thích ánh nắng mặt trời ở Nhân giới." Tây Bảo thoải mái hét lên rồi nằm trên ghế dài ngoài ban công phơi nắng.

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn thấy dáng vẻ lười biến của Tây Bảo thì bật cười.

    Thẩm Chi lấy điẹn thoại ra gọi cho Thẩm Xuyên. Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng thì Thẩm Xuyên bắt máy.

    "Alo, sư huynh, em về rồi, đúng vậy, không cần đâu ạ, anh cứ bận chuyện của anh đi. Em và Cơ Cơ đã có người đi cùng, lần này sẽ không có chuyện gì đâu. Vâng, em cúp máy đây." Thẩm Chi nói chuyện điện thoại xong thì vào nhóm xem có thể nhặt được việc gì không.

    "Con cảm thấy thân thể của dì Chi Chi có chút kỳ lạ." Tây Bảo đang nghiền ngẫm nhìn Thẩm Chi đang bấm điện thoại, liền dùng linh lực thăm dò, sau đó kinh ngạc, phấn khích nói: "Dì Chi Chi, trong cơ thể dì có linh lực, chỉ là có chút mỏng manh."

    "Đó là do chú Kim Dịch của con đã đưa linh nguyên của cóc tinh vào." Thẩm Chi mỉm cười trả lời.

    Tây Bảo gật đầu, quay sang cười nói với mẹ: "Mẹ, linh hồn và máu trong người mẹ là của cha con, cho nên mẹ cũng có linh lực, nhưng nó vẫn chưa phát triển, chắc mẹ phải đợi thêm một thời gian nữa."

    "Khi nào?" Ôn Mục nghe vậy thì không khỏi tò mò.

    Tây Bảo ngẫm nghĩ: "Chuyện này con cũng không rõ, chỉ có thể đợi một ngày nào đó mẹ tự mình đột phá thôi!"

    Tây Bảo và Ôn Mục đang thảo luận vấn đề thời gian khi nào đột phá linh lực.

    Còn Thẩm Chi thì cầm điện thoại ở trong nhóm lướt xem có việc gì nhặt được hay không.

    "Đi làm thôi!" Đột nhiên Thẩm Chi hô lên, vừa vui vẻ vừa trả lời tin nhắn.

    Ôn Mục và Tây Bảo nghe vậy thì vội vàng chạy tới, ba người cùng nhau xem tin nhắn trên điện thoại.

    "Cái này.. hình như có chút đáng sợ?" Ôn Mục nhìn công việc trong nhóm thì ngập ngừng nói.

    "Đúng là hơi đáng sợ, nhưng cậu quên là chúng ta có một người đàn ông của Địa Ngục ở bên cạnh sao?" Thẩm Chi mỉm cười nhìn Tây Bảo.

    "Mẹ, mẹ quên còn có Tây Bảo rồi sao?" Có con ma nào đó cô quên mất nó nên vòng tay ôm lấy cô nói.

    "Đúng nhỉ, mẹ quên mất, có con ở đây thì sợ gì, mau, nhận đi." Ôn Mục hít một hơi thật sâu rồi nói.

    Ngày hôm sau, ba người bọn họ đến biệt thự giết người từ sớm.

    Lúc Ôn Mục và Thẩm Chi vừa mới bước vào thì đã cảm thấy ngôi nhà rất lạnh, ở ban công vẫn có ánh mặt trời chiếu vào, nhưng không hề cảm nhận được chút hơi ấm.

    "Ông là chủ nhân của ngôi nhà này?" Ôn Mục nhìn người đàn ông trung niên tiếp đón bọn họ hỏi.

    "Tôi là người của công ty xử lý nhà, khi chuyện xảy ra thì chủ nhà trực tiếp bỏ trốn, cho nên nó rơi xuống đầu chúng tôi." Người đàn ông trung niên giải thích.

    "Ông có thể nói rõ cho chúng tôi người chết là thế nào không?" Thẩm Chi cầm la bàn đi loanh quanh.

    "Căn nhà này lúc trước là cho một cặp đôi thuê, bọn họ cãi nhau gì đó, sau đó người đàn ông kia giết bạn gái." Người đàn ông trung niên giải thích.

    Tây Bảo kiên định nhìn từng phòng, đi ra lạnh lùng hỏi: "Các người không tìm thấy thi thể của người phụ nữ đó?"

    Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Tây Bảo: "Đúng vậy, người đàn ông đó giết bạn gái xong thì bỏ trốn, khi cảnh sát chuẩn bị bắt anh ta thì anh ta đã nhảy thẳng từ trên cầu xuông. Lúc tìm thấy người thì anh ta đã chết đuối, cuối cùng cảnh sát đã tìm kiếm rất lâu, cũng chỉ tìm thấy đầu của người phụ nữ, tay chân và thân mình đều không tìm thấy."

    "Tây Bảo, con có phát hiện gì không?" Thẩm Chi thấy la bàn không nhúc nhích, không nhận thấy điều gì bất thường.

    "Xác chết vẫn còn ở đây." Tây Bảo nhìn cách bố trí của từng phòng trong nhà.

    "Nhưng la bàn của dì không có gì bất thường." Thẩm Chi chỉ vào la bàn của mình.

    "Ông có thể một chút thông tin do cảnh sát để lại vào lúc đó không?" Thẩm Chi quay sang hỏi người đàn ông.

    "Lúc đó, cảnh sát tìm kiếm ở đây nửa năm, nhưng không tìm thấy gì, bọn họ cũng đặc biệt mời đại sư đến nhưng cũng không thấy gì, cuối cùng thì họ bỏ cuộc." Người đàn ông trung niên giải thích.

    "Có biết lý do tại sao người đàn ông kia giết người phụ nữ không?" Thẩm Chi cau mày hỏi.

    "Chỉ nghe nói quan hệ không hòa hợp. Nhưng có một điều, tôi từng nghe cảnh sát nói là hai người bọn họ đã đính hôn được nửa năm, cũng không biết có thù hận sâu sắc gì mà giết người." Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc rồi nói.

    "Trong nhà người đàn ông đã chết còn ai khác không?" Ôn Mục hỏi.

    "Tôi nghe nói người đàn ông kia là do bà ngoại nuôi dưỡng, cha mẹ anh ta không còn, nhưng năm ngoái bà ngoại không chịu nổi đả kích cũng đã qua đời."

    Ôn Mục nhìn Thẩm Chi và Tây Bảo cố găng hỏi thông tin từ người đàn ông này.

    Thản nhiên đi sang phòng khác xem thử, bên trong thật sự rất lạnh.

    Nhưng khi bước vào phòng tắm thì Ôn Mục đã cảm thấy có chút kỳ lạ, khí lạnh truyền thẳng từ lòng bàn chân vào người.

    "Tây Bảo, Chi Chi, mau đến đây." Ôn Mục vội vàng quay lại cửa lớn tiếng gọi.

    "Làm sao vậy mẹ?" Tây Bảo nghe thấy tiếng cô gọi thì vội vang chạy vào, túm lấy người cô kiểm tra, thấy cô không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

    "Phòng tắm này có chút không đúng, hai người vào thử em." Ôn Mục vừa nói vừa chỉ vào bên trong cánh cửa.

    Thẩm Chi bước vào, cũng cảm thấy có vấn đề, bên trong rất lạnh, rõ ràng phòng tắm này có cửa sổ, mà cửa sổ cũng đang mở, theo lý thì không nên lạnh như vậy.

    Thẩm Chi và Tây Bảo liếc nhìn nhau, quay lại nhìn người đàn ông trung niên nói: "Buổi tối chúng tôi lại đến."

    "Được, vậy tôi sẽ để chìa khóa cho vị, ban đêm tôi không đến đây." Người đàn ông trung niên nhìn ba người trẻ tuổi bọn họ rồi nói.

    "Được, ông không cần phải đi theo, chúng tôi sẽ tự làm." Thẩm Chi gật đầu trả lời.

    Sau đó ba người đi theo người đàn ông trung niên xuống lầu.

    Về đến khách sạn,

    "Tớ cảm thấy phòng tắm chắc chắn có vấn đề, có thể là người bị giết ở đó." Ôn Mục vừa ngồi xuuongs ghế sofa vừa nói.

    "Ừm, có thể có ma. Nhưng la bàn của tớ vẫn không nhìn thấy được." Thẩm Chi lấy la bàn ra nhìn lại lần nữa.

    "La bàn vẫn ổn, nếu ma bị tan biến thì la bàn của dì không thể kiểm tra ra được. Cho nên cô gái đã chết kia hẳn là bị phân xác, linh hồn cũng đã tan vỡ." Tây Bảo dựa vào ghế sofa nói.

    "Không cần lo, cứ đợi buổi tối sẽ rõ."

    Buổi tối, ba người bọn họ lại đến biệt thự, đi lên lầu rồi bật đèn, không càng lạnh hơn ban ngày.

    Thẩm Chi lấy ra một ngọn nến, một sợi chỉ đỏ và một nắm gạo nếp rải rác trên sàn nhà, sau đó thắp nến, đốt chỉ đỏ, nhưng đợi đến khi nó thành tro, ánh nến cũng tắt ngúm, nhưng không thấy gì.

    "Thế này là thế nào?" Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi gặp phải chuyện như vậy, liền quay đầu nhìn Tây Bảo.

    "Thắp sáng nó lần nữa." Tây Bảo nhìn xung quanh nói.

    Thẩm Chi thắp lại ngọn nến, lại đốt chỉ đỏ cho đến khi sợi chỉ đỏ cháy thành tro.

    Tây Bảo thêm một ít linh lực vào ngọn nến đang cháy. Ngọn nến từ từ biến thành ánh sáng xanh mờ nhạt. Tây Bảo tắt đèn, trên gạo nếp trên sàn nhà xuất hiện dấu chân, trong ánh sáng yếu ớt của ngọn nến nhìn thấy một bóng ma rất yếu.

    "Cô là cô gái bị giết?" Thẩm Chi hỏi.

    "Vâng, cầu xin các vị cứu tôi, linh hồn của tôi bị thứ gì đó phong ấn, tôi không thể hiện ra ngoài." Cô gái mang khuôn mặt tái nhợt nói.

    "Cô nói cho chúng tôi biết thân xác cô đang ở đâu?" Ôn Mục vội vàng hỏi.

    "Tôi.. thân xác của tôi trong phòng tắm.." Chưa dứt lời thì linh hồn của cô gái đã biến mất.

    Ngày hôm sau, ba người bọn họ gặp trực tiếp người đàn ông trung niên ở dưới lầu, sau đó gọi cảnh sát. Ba cảnh sát phụ trách vụ án trước đó đi đến.

    Thấy ba người bọn họ, người này còn trẻ hơn người kia thì ba cảnh sát có chút không tin, trịnh trọng hỏi: "Các người nói đã tìm thấy thi thể của người chết?"

    "Đúng vậy." Tây Bảo lạnh lùng đáp, Ôn Mục vội vàng kéo Tây Bảo lại, bước về phía trước chắn trước người cậu nhóc.

    "Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, mời cùng lên xem với chúng tôi." Ôn Mục cho Thẩm Chi một ánh mắt.

    Thẩm Chi gật đầu, xoay người đi lên lầu.

    Lúc lên đến bên trên, nhing thấy gạo nếp đang rải rác trên sàn nhà, trên đó còn có vài dấu chân. Người đàn ông trung niên chỉ vào dấu chân trên mặt đất và hoảng sợ nói: "Các vị thực sự nhìn thấy nó?"

    Thẩm Chi và Ôn Mục không lên tiếng, dù sao chuyện nàu càng ít người biết thì càng tốt. Nhưng cảnh sát nghe vậy thì sửng sốt nhìn ba người, một trong số họ thì thầm với người đàn ông trung niên.

    Ba người cũng không quan tâm họ nói gì, đi thẳng vào phòng tắm, chỉ vào bồn rửa nói: "Ở bên trong, các đồng chí mở nó ra xem."

    Ba cảnh sát nghi ngờ: "Chúng tôi đã từng mở nơi này, nhưng không phát hiện gì."

    "Còn cái ống màu trắng này thì sao?"

    "Những chỗ có thể mở thì chúng tôi đều mở hết rồi!" Một trong những cảnh sát nói.

    "Cứ mở ra xem thử." Tây bảo nói.

    "Cậu có chắc không?" Một cảnh sát già túm lấy viên cảnh sát kia lại, nghiêm túc nhìn cậu nhóc.

    "Ừm." Tây bảo trả lời.

    "Vậy thì đục tất cả ra." Viên cảnh sát già ra lệnh.

    Hai cảnh sát khác bắt đầu dùng dụng cụ bọn họ mang theo từng chút một đục ống ra, cũng theo đó moi ra tường đoạn xương, kèm theo mùi hôi thối.

    Ba viên cảnh sát kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt, có chút không thể tin được, thật sự là ở trong ống nước, ống nước hóa ra rất rộng, tất cả đều là xương cốt chặt lìa, sau khi đục xong thì phát hiện còn có một cây thánh giá.

    Tây Bảo đeo găng tay lấy thánh giá ra: "Đây là nguyên nhân khiến linh hồn cô ấy không thể rời đi."

    Viên cảnh sát già mỉm cười nhìn ba người: "Không ngờ các cô cậu còn trẻ mà có năng lực như vậy. Chúng ta lưu phương thức liên hệ, nếu cần sẽ liên lạc với các cô cậu."

    Thẩm Chi lập tức đọc số điện thoại, sau đó mỉm cười nói: "Ông quá khen rồi, chúng tôi làm việc vì tiền, là công việc thôi."

    Viên cảnh sát già mang theo thi thể cũng hai viên cảnh sát kia lái xe rời đi.

    Chỉ còn lại ba người bọn họ và người đàn ông trung niên.

    "Chúng ta còn phải đi lên một lần nữa, ông có thể đợi chúng tôi ở dưới lầu." Thẩm Chi nói xong thì ba người lại đi lên.

    Làm các bước giống như tối qua, gọi linh hồn cô gái ra ngoài.

    "Cảm ơn ơn các vị, tôi đi đây." Linh hồn của cô gái cảm tạ.

    "Tôi có thể hỏi cô đã xảy ra chuyện gì không?" Thẩm Chi hỏi.

    Cô gái cười khổ nói: "Không còn quan trọng nữa, anh ấy đã đích thân xin lỗi tôi, cũng đã dùng linh hồn của mình để cứu linh hồn tôi không bị tan biến. Mặc dù là anh ấy giết tôi, nhưng anh ấy cũng đã trả giá. Mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa, cảm ơn các vị, tôi đi đây." Cô gái mỉm cười với bọn họ rồi rời đi.
     
  2. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 141: Quỷ mẫu ở bệnh viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi về đến nhà thì Thẩm Chi ngáp dài một cái quay về phòng: "Tớ hết chịu nổi rồi, buồn ngủ quá, tớ đi ngủ trước đây."

    "Đây là lần đầu tiên mẹ thấy cậu ấy buồn ngủ như vậy, bình thường đều là mẹ buồn ngủ hơn." Ôn Mục vừa nói vừa dựa vào ghế sofa dụi dụi mắt.

    "Mẹ, mẹ cũng nên về phòng ngủ một chút đi." Tây Bảo đưa cho cô một ly nước rồi nói.

    "Ừm, vậy mẹ đi nghỉ ngơi đây." Ôn Mục gật đầu, uống một ngụm nước rồi đặt lên bàn trà, sau đó đứng dậy đi về phòng.

    Trong lúc Thẩm Chi đang ngủ thì chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa, còn ngửi thấy mùi gỗ thơm ngát. Mùi này rất quen thuộc, chính là mùi trên người Kim Dịch.

    "Kim Dịch?" Thẩm Chi lên tiếng gọi nhưng không nhìn thấy hắn, hoảng loạn mở mắt ra, phát hiện hóa ra là mình nằm mơ.

    Thẩm Chi cầm điện thoại lên nhìn thời gian, sau đó mở nhóm trò chuyện kiểm tra. Thấy có một công việc ở một bệnh viện khá gần bọn họ nên ấn xác nhận trong nhóm, sau khi xác định thời gian thì ngồi dậy đi ra ngoài.

    Ra đến bên ngoài, chỉ thấy Tây Bảo nằm trên sofa thì lên tiếng gọi: "Tây Bảo."

    "Dì Chi Chi, dì nghỉ ngơi xong rồi?" Tây Bảo mở mắt nói.

    "Ừm, dì nhận được một việc ở bệnh viện, ngày mai xuất phát." Thẩm Chi vừa rót một ly nước uống vừa nói.

    "Tình huống thế nào?" Tây Bảo ngồi dậy hỏi, Thẩm Chi lấy điện thoại ra đưa cho Tây Bảo xem.

    "Có biết tại sao bọn họ không nhận không? Bởi vì là mỗi ngày trong bệnh viện đều có người chết, âm khí quá nặng, có thể có ma cường đại." Tây Bảo nhận lấy điện thoại, nhìn một chút rồi cau mày.

    "Vậy phải làm sao đây? Sớm hay muộn gì thì cũng phải có người đứng ra nhận, hơn nữa chúng ta vẫn còn có con mà." Thẩm Chi gắp trái cây trên bàn ăn lên.

    Tây Bảo nghe vậy thì bật cười: "Đúng vậy, ai bảo hai người làm việc này, một người là mẹ con, một người là dì con chứ."

    "Dì Chi Chi, dì có xịt nước hoa không?" Tây Bảo hít một hơi rồi hỏi.

    "Không có, con ngửi thấy mùi gì sao?" Lời nói của Tây Bảo cũng làm Thẩm Chi nhớ lại giấc mơ của mình.

    "Một mùi gỗ rất thơm." Tây Bảo nói.

    "A? Bản thể của chú Kim Dịch của con là tùng bách, chính là mùi hương này, nhưng sao đột nhiên trên người di lại có mùi này?" Thẩm Chi ngạc nhiên hỏi.

    "Chẳng lẽ là linh lực của linh nguyên và linh lực của chú Kim Dịch xung đột." Tây Bảo suy nghĩ một chút rồi nói.

    "Sao vậy? Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Ôn Mục vừa ngủ dậy, mới ra tới phòng khách đã thấy Thẩm Chi vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tỉnh dậy nhìn Tây Bảo.

    "Cậu có ngửi thấy trên người mình có mùi gì không?" Thẩm Chi vội vàng chạy tới hỏi.

    "Không có, mùi gì thế?" Ôn Mục nghiêng người ngửi ngửi rồi lắc đầu.

    "Cậu không ngửi thấy sao?" Thẩm Chi lại ngửi ngửi.

    Vừa định lên tiếng thì điện thoại reo lên, Thẩm Chi lập tức bắt máy: "Sư huynh, vâng, em nhận công việc của bệnh viện, không sao đâu, có gì em gọi cho anh sau."

    Là Thẩm Xuyên thấy Thẩm Chi nhận việc trong nhóm nên lo lắng gọi đến hỏi, Thẩm Chi nói mấy câu trấn an anh ta rồi cúp máy.

    "Cậu nhận việc ở bệnh viện?" Ôn Mục hỏi.

    "Đúng vậy, sư huynh bảo tớ đừng nhận, nhưng tớ muốn thử một chút." Thẩm Chi bình tĩnh nói.

    Ôn Mục gật đầu: "Vậy thì đi, bản thân tớ đã làm trong ngành này, đương nhiên cũng muốn mở rộng tầm mắt."

    Ngày hôm sau, ba người họ lái xe đến một bệnh viện huyện ở huyện Đồng, trước cửa có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng chờ.

    Ba người bước xuống xe, Thẩm Chi bước tới hỏi: "Xin chào, là bác sĩ Lục sao?"

    "Đúng vậy, ngài có phải là Thẩm đại sư không?" Bác sĩ Lục là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi.

    "Đúng vậy." Thẩm Chi gật đầu trả lời.

    "Hahaha, nghe danh Thẩm đại sư đã lâu, trong giới đều đang đồn đại về ngài, nói ngài còn trẻ nhưng rất có năng lực." Bác sĩ Lục cười nói.

    "Không có đâu, đó là các tiền bối đã phóng đại rồi!" Thẩm Chi vội vàng xua tay nói.

    Ôn Mục và Tây Bảo đứng bênh cạnh xe nhìn Thẩm Chi nói chuyện.

    "Nhìn dì Chi Chi con xem, khiêm tốn như vậy?" Ôn Mục nói.

    Tây Bảo ở bên cạnh cố nén cười.

    "Bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Chi nhìn tòa nhà bệnh viện hỏi.

    "Chúng ta vào văn phòng nói tiếp." Bác sĩ Lục nói.

    Ba người bọn họ đi theo bác sĩ Lục vào văn phòng.

    "Một năm trước, có một phụ nữ mang thai đến bệnh viện khám thai, lại nhìn thấy chồng mình cũng đưa một người phụ nữ khác đi khám thai. Để trả thù chồng mình, cô ấy đã lên tầng thượng nhảy xuống, cả mẹ lẫn con chết tại chỗ, nhưng linh hồn lại không chịu rời đi, chúng tôi có mời hai vị đại sư đến, nhưng không giải quyết được." Bác sĩ Lục bất lực nói.

    "Còn chồng cô ấy thì sao?" Ôn Mục tức giận hỏi.

    "Chồng của người chết sợ hãi sững sờ tại chỗ, người nhà của người chết đến gây sự, cuối cùng anh ta đền bù một khoản tiền cho người nhà người chết. Sau khi sự việc kết thúc thì tôi nghe nói người đàn ông kia rất nhanh đã kết hôn lần nữa. Ây da, bệnh viện của chúng tôi đốt rất nhiều tiền giấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu rời đi." Bác sĩ Lục thở dài.

    "Vậy bây giờ cô ấy đang gây rắc rối cho các người à?" Thẩm Chi hỏi.

    "Trong bệnh viện, chỉ cần có người mang thai đến khám thai mà cãi nhau với chồng thì người đàn ông kia hoặc bị tai nạn xe hơi, hoặc gặp đủ thứ xui xẻo, dần dần người đến bệnh viện cũng ít đi. Còn mấy người phụ nữ phá thai thì ban đêm luôn gặp ác mộng, nói là thấy có một người phụ nữ ôn một đứa bé đã chết xuất hiện trong giấc mơ của bọn họ, hỏi bọn họ tại sao lại tàn nhẫn như vậy."

    "Một lần khác thì có một người phụ nữ sinh con đau quá muốn tiêm thuốc giảm đau, nhưng mẹ chồng không cho, nói tiêm như vậy sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Cuối cùng người phụ nữ đang sinh nửa chừng thì đau đến ngất xủi, đứa trẻ cuối cùng chết ngạt trong bụng. Người phụ nữ kia không chịu nổi cú sốc nên cũng leo lên tầng thượng nhảy xuống. Vào thất đầu của người phụ nữ kia, không biết thế nào mà mẹ chồng cô ta lại đi đến bệnh viện, leo lên tầng thượng nhảy xuống. Kết quả giám định cuối cùng cho thấy, nguyên nhân tử vong của mẹ chồng là do rối loạn tâm thần. Nhưng đại sự mà chúng tôi mời đến trước đó nói là do người phụ nữ điều khiển mẹ chồng nhảy xuống." Bác sĩ Lục kể lại tất cả những gì đã xảy ra.

    "Bác sĩ Lục, buổi tối chúng tôi lại đến, bệnh viện ban đêm có người trực không? Thẩm Chi hỏi.

    " Có, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không? Buổi tối đều có y tá và bác sĩ đến trực. "Bác sĩ Lục lo lắng hỏi.

    " Buổi tối, nếu không có chuyện gì thật sự cần thiết thì không được ra ngoài. Thêm nữa, cho dán những lá bùa này lên cửa phòng của bác sĩ và y tá trực đêm. Dặn họ có nghe thấy động tĩnh gì cũng không được ra ngoài. "Thẩm Chi nghiêm túc nói.

    " Bác sĩ Lục, chúng tôi đi một vòng trước, ông không cần để ý đến chúng tôi. "Ôn Mục liếc nhìn Thẩm Chi rồi nói.

    " Được, các vị cứ tự nhiên, nếu có việc gì thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ đi cùng các vị. "Bác sĩ Lục cầm lá bùa rồi đi ra ngoài.

    Thẩm Chi lấy la bàn ra, đi xung quanh bệnh viện kiểm tra từng chỗ một.

    Tây Bảo cau mày nhìn lên tầng cao nhất của bệnh viện, phát hiện bệnh viện này ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới, điều này chứng tỏ quỷ hồn kia rất lợi hại.

    " Tớ lên tầng cao nhất để xem thử. "Thẩm Chi cầm la bàn chuẩn bị đi lên lầu.

    " Dì Chi Chi, đừng đi, để con đi, con ma này đã rất lợi hại rồi! "Tây Bảo vội vàng ngăn Thẩm Chi lại.

    Ôn Mục và Thẩm Chi ở dưới lầu đợi Tây Bảo.

    Một lúc sau, Tây Bảo vẻ mặt nghiêm túc đi xuống:" Lần này chúng ta phải đối mặt với quỷ mẫu, đúng là thử thách lớn rồi. "

    " Quỷ mẫu? "Ôn Mục ngạc nhiên.

    " Quỷ mẫu? Quỷ mẫu không phải là mẹ của rất nhiều tiểu quỷ sao? Vậy thì âm khí rất nặng. "Thẩm Chi vẻ mặt nặng nề nói.

    " Vâng, đợi buổi tối xem sao. Mẹ, dì Chi Chi, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi. "Tây Bảo vừa nói vừa liếc nhìn Ôn Mục và Thẩm Chi.

    Ôn Mục và Thẩm Chi trịnh trọng gật đầu.

    Khoảng 11 giờ đêm, ba người bọn họ vào bệnh viện thì nhìn thấy một hồn ma em bé lơ lửng trên không trung đang thè lưỡi cười khúc khích.

    " Đi theo nó. "Tây Bảo nhìn đứa bé ma rồi nói.

    Đứa bé ma đưa bọn họ lên tầng cao nhất, khi đến nơi thì thấy hàng chục đứa bé ma lơ lửng trong không trung. Ngoài ra còn có hơn mười ma nữ mặc đồ đen, tóc đen dài, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, đứng giữa bọn họ.

    " Cậu là do ma và sinh ra? "Quỷ mẫu nhìn thấy Tây Bảo thì sửng sốt nói.

    " Phải. "Tây Bảo lạnh lùng nhìn quỷ mẫu, dứt khoát trả lời.

    " Không thể nào, nếu ngươi là ma thai thì ngươi còn có thể sống đến lớn như vậy sao? "Quỷ mẫu sửng sốt.

    " Ngươi tụ tập nhiều ma nhỏ như vậy để làm gì? "Tây Bảo không trả lời mà lạnh lùng hỏi lại.

    " Bởi vì bọn chúng đều mang oán hận, không muốn đầu thai. "Quỷ mẫu lạnh lùng đáp.

    " Cô chính là thai phụ trong lúc khám thai gặp chồng mình đưa người phụ nữ khác đi khám thai sao? "Thẩm Chi lạnh lùng hỏi.

    " Đúng vậy, tôi hận người đàn ông đó, đã có vợ có con còn câu kết với người phụ nữ khác."Quỷ mẫu đột nhiên điên cuồng hét lên.
     
  3. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 142: Tây bảo, con là kết tinh tình yêu của cha mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy con ma nhỏ nghe tiếng hét của quỷ mẫu thì đồng loạt mở to miệng lao về phía Ôn Mục và Thẩm Chi.

    "Mẹ, dì Chi Chi, cẩn thận!" Tây Bảo lớn tiếng hét lên, vận dụng linh lực bay qua, đánh bay mấy con ma nhỏ.

    Nhưng điều kỳ lạ là mấy con ma nhỏ lại né tránh Tây Bảo, liên tục bay về phía hai người bọn họ. Thẩm Chi và Ôn Mục cầm kiếm đồng liên tục vung lên.

    "Tây Bảo, sao mấy con ma không đụng vào con vậy?" Ôn Mục vừa đánh với ma nhỏ vừa lớn tiếng nói.

    Tây Bảo vừa đối phó với quỷ mẫu lại vừa lo lắng không biết mẹ và dì Chi Chi có bị thương hay không.

    Nghe tiếng của mẹ hỏi thì Tây Bảo lập tức trả lời: "Bởi vì bọn nó là ma thai, cho nên xem con là đồng loại."

    "Nhưng mà Tây Bảo, con quả thật là ma thai, giống bọn nó mà." Thẩm Chi vừa đánh lui một con ma nhỏ vừa nói.

    "Sao có thể giống được, cha con là Đông Nguyệt Đại Quân." Tây Bảo vừa nói vừa đánh bay quỷ mẫu.

    "Tôi phải giết các người, phá hỏng chuyện tốt của tôi." Quỷ mẫu tức giận hét lên.

    "Vậy thì phải hỏi ý kiến của ta đã." Tây Bảo hung tợn nhìn cô ta.

    "Tây Bảo, sao con không dùng ma hỏa?" Ôn Mục nhìn thấy rất nhiều ma nhỏ, nhiều đến nỗi không thể giết hết được.

    "Một khi sử dụng ma hỏa thì bọn nó sẽ tan thành tro bụi, không thể đầu thai." Tây Bảo trả lời.

    "Vậy thôi, tốt nhất là đừng dùng." Ôn Mục lại ra tay đánh lui một con ma nhỏ.

    "Cơ Cơ, cậu cầm lấy bùa, dán lên là được." Thẩm Chi vừa dứt lời thì cả người trở nên vô lực, toàn thân nóng bừng, hơi thở yếu ớt, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy nhanh chóng lấy bùa ra đưa cho Ôn Mục.

    "Chi Chi, cậu làm sao vậy? Sao mặt lại tái nhợt như thế?" Ôn Mục nhận lấy bùa, lo lắng nhìn Thẩm Chi.

    "Tớ không sao." Thẩm Chi cố gắng chịu đựng sự khó chịu.

    Tây Bảo bên này thấy vậy lập tức vận linh lực vây nhốt quỷ mẫu, nhanh chóng bay sang giúp Ôn Mục và Thẩm Chi, cũng vận linh lực vây nhốt tất cả những con ma nhỏ.

    Ôn Mục và Thẩm Chi mệt đến không muốn cử động, đặt mộng ngồi bệch xuống đất: "Tây Bảo, nếu không phải có con thì mẹ với dì Chi Chi xong đời rồi!"

    Thẩm Chi đứng dậy đi tới trước mặt quỷ mẫu, lạnh lùng hỏi: "Cô nên biết, chúng tôi có rất nhiều cách có thể thu thập cô, trực tiếp để cô biến thành tro bụi không thể đầu thai, sẽ không bao giờ được làm mẹ nữa, cô muốn như vậy sao?"

    "Các người để tôi đi, tôi không cam lòng." Quỷ mẫu gào lên thảm thiết.

    "Con của cô cũng ở trong đây sao?" Thẩm Chi nhìn vào mấy con ma nhỏ.

    "Tôi sẽ không nói cho các người biết, con tôi sẽ sớm trở thành một người bình thường." Quỷ mẫu đắc ý cười lớn.

    "Tây Bảo, nhanh đến đây, cô ta nói con cô ta sẽ sớm trở thành người bình thường là ý gì?" Thẩm Chi sửng sốt, lớn tiếng gọi Tây Bảo lại.

    "Ngươi lợi dụng âm khí dày đặt trong bệnh viện cùng âm khí mà mình hấp thu để dùng âm huyết nuôi dưỡng đứa trẻ, sau đó đến cuối cùng cho đứa trẻ hút hết quỷ hồn của mình?" Tây Bảo sắc bén nói.

    "Đúng vậy, hahaha, như vậy con ta có thể tự do đi lại như người bình thường. Việc đầu tiên làm sẽ là giết chết người anh trai cùng cha khác mẹ kia, để cho người đàn ông kia phải hối hận." Quỷ mẫu cười lạnh nói.

    "Phương pháp này không thể làm con ngươi giống như một người bình thường được, ngươi bỏ cuộc đi." Tây Bảo bình tĩnh nói.

    "Tại sao? Cậu không phải cũng là ma thai sao? Tại sao cậu có thể lớn?" Quỷ mẫu lạnh lùng hỏi.

    "Bởi vì thằng bé không phải là ma thai bình thường, cha của thằng bé có linh lực, huyết mạch cũng không phải là huyết mạch của một con ma bình thường. Nói thẳng ra thì cha thằng bé là người đứng đầu Địa Ngục, cô có thể so được sao?" Ôn Mục tức giận chạy đến, lớn tiếng nói.

    "Tây Bảo, con không phải là ma thai, con là kết tinh tình yêu của cha mẹ, đừng nghe cô ta nói lung tung." Ôn Mục mỉm cười nói với Tây Bảo.

    Tây Bảo không nhịn được bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu mẹ mình: "Con biết rồi mẹ!"

    Tây Bảo bất lực, cũng không biết lúc đó là người nào nói không cần cậu, còn sợ hãi cậu.

    Ơ? Con trai ruột lại đối xử như vậy với mẹ mình, là tại cô lùn quá nên chỉ có thể vỗ đầu thôi sao?

    "Không.. không thể nào, con tôi chắc chắn sẽ giống người bình thường, sẽ lớn lên như người bình thường." Quỷ mẫu không thể chấp nhận sự thật này, liên tục lắc đầu.

    Sau đó cô ta đột nhiên hét lên: "Minh Nhi, ra đây!"

    Vẻ mặt Tây Bảo căng chặt, dang hai tay ra bảo vệ Ôn Mục và Thẩm Chi phía sau, nhìn một màn sương đen phía trước mặt bay lên, một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi bay ra, mang theo giọng trẻ con gọi lớn: "Mẹ."

    "Minh nhi, giúp mẹ giết bọn họ." Quỷ mẫu hét lớn.

    "Vâng." Đứa bé thay đổi sắc mặt lập tức bay đến.

    Tây Bảo tiến lên một bước, vung chưởng, đánh tên quỷ nhỏ kia ngã xuống đất.

    Quỷ mẫu thấy con mình bị đánh bay thì điên cuồng hét lớn.

    "Ma nhi của ngươi đã phá vỡ quy tắc, ta chỉ có thể để nó tan thành mây khói." Tây Bảo nói xong thì vung hỏa diễm ra.

    Nhưng cậu nhóc lại xem thường sức nặng của đứa con trong lòng người mẹ. Quỷ mẫu đột nhiên phát tan được xiềng xích linh lực, bay đến đứng chắn trước người đứa bé, ngay lập tức tan thành tro bụi.

    Đứa nhỏ kia nhìn thấy mẹ tan biến thì òa khóc, sau đó hung ác bay về phía bọn họ.

    Tây Bảo đá bay tên tiểu quỷ đó ra, nó đột nhiên biến mất, Tây Bảo cũng không đuổi theo.

    "Chúng ta nên làm gì?" Ôn Mục và Thẩm Chi chạy tới hỏi.

    "Yêm tâm đi, nó vẫn còn ở trong bệnh viện, xuống lầu tìm thử xem." Tây Bảo thấy Ôn Mục và Thẩm Chi không bị thương thì mới lên tiếng trấn an.

    "Còn mấy đứa trẻ ma này thì sao?" Thẩm Chi nhìn mấy đứa trẻ ma bị linh lực nhốt đằng kia.

    "Con sẽ chưa chúng trở lại Địa Ngục." Tây Bảo nói xong thì dùng linh lực đưa mấy con ma nhỏ đó xuống Địa Ngục.

    Xong xuôi thì Tây Bảo dẫn Ôn Mục và Thẩm Chi đi kiểm tra từng tầng.

    "Nó thường đi lại ở nhà vệ sinh có âm khí nặng." Tây Bảo giải thích.

    Nhưng ba người bọn họ kiểm tra từng nhà vệ sinh ở mỗi tầng cũng không tìm thấy được bóng dáng của con quỷ nhỏ kia.

    "Nơi âm nặng nhất trong bệnh viện ở đâu?" Thẩm Chi suy nghĩ một lúc thì hỏi.

    "Nơi đặt người chết là.. nhà xác?" Ôn Mục sợ hãi nói.

    "Đi thôi, đến nhà xác." Tây Bảo nói xong thì đưa hai người đến đó.

    Vừa bước vào nơi này thì trời thật sự rất lạnh, âm khí tràn ngập xông thẳng vào mặt. Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông bảy mươi tuổi đang ngồi đọc báo.

    "Ông ơi, chúng cháu có thể vào trong xem không?" Thẩm Chi đứng ở cửa sổ nhỏ hỏi.

    "Nơi này có gid đẹp để xem, toàn là người chết thôi!" Ông lão thấp giọng nói.

    "Ừm, chúng cháu được bệnh viện mời để kiểm tra, nên phải vào trong xem, ông yên tâm đi, chúng cháu sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì." Thẩm Chi giải thích một lần nữa.

    Ông lão nghe lời Thẩm Chi nói thì ngước đôi mắt đục ngầu lên mình bọn họ, hay nói đúng hơn là ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Tây Bảo, gật đầu nói: "Vào đi, nhanh chóng ra ngoài."

    Sau khi ba người bọn họ đi vào, còn phải đi mở từng hộp chứa xác chết để nhìn xem.

    "Có chút đáng sợ." Ôn Mục nhìn nơi này, rùng mình một cái.

    "Mẹ, dì Chi Chi, hai người đứng ở cửa đi, để con vào xem. Hai người nhớ phải cẩn thận." Tây Bảo vừa nói vừa đi vào, thờ ơ kiểm tra từng cái một.

    Khi đến cái cuối cùng thì không thể kéo nó ra, Tây Bảo cảm thấy nó nên như thế, nên ngay lập tức dùng linh lực mở chiếc hộp.

    Ngay khi chiếc hộp bị kéo mở thì một luồng sương đen bay lập tức phóng ra, nhanh chóng bay đến cửa.

    Tây Bảo lo lắng hét lên: "Mẹ, dì Chi Chi cẩn thận, nó trốn ra ngoài rồi!"
     
  4. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 143: Tây bảo được làm anh trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục và Thẩm Chi còn chưa phản ứng thì đã nhìn thấy một màn sương đen đang lao về phía mình.

    "Cơ Cơ, kiếm đồng." Thẩm Chi hét lớn.

    Ôn Mục nhanh chóng rút kiếm ra rồi vung lên, đám sương đen bay xuyên qua hai người rồi biết mất.

    Ba người bọn họ vội vàng đuổi theo ra bên ngoài, nhưng đi đến cửa đã mất dấu vết.

    "Ông ơi, ông có thấy thứ gì bay ra ngoài không?" Ôn Mục nhìn quanh để tìm kiếm nhưng không thấy gì, nên quay sang cửa sổ nhỏ hỏi.

    "Không có, ở đây làm gì có thứ gì còn sống." Ông lão nói với giọng khàn khàn.

    Tây Bảo liếc nhìn ông lão, lạnh lùng nói: "Ông biết sự tồn tại của tiểu quỷ kia?"

    Ông lão vẫn thản nhiên đáp: "Vâng, tôi biết."

    "Ông biết?" Ôn Mục và Thẩm Chi nghe được thì sửng sốt.

    "Ừm, năm đó mẹ nó từ tầng cao nhất của bệnh viện nhảy xuống, thi thể được mang đến đây. Đêm đó tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, tò mò đến nhìn thử thì thấy thi thế người mẹ ngồi dậy, tự mình mổ bụng lấy đứa bé ra, sau đó cho nó uống máu của mình." Ông lão bình tĩnh thuật lại.

    Thẩm Chi và Ôn Mục đứng gần đó lắng nghe đều cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.

    Ông lão bọn họ không thoải mái thì nở nụ cười: "Đừng sợ, đôi khi ma còn tốt hơn con người, tôi đã ở đây từ khi bệnh viện mới thành lập, đã chứng kiến rất nhiều chuyện kì lạ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này, người mẹ đó quỳ xuống cầu xin tôi giúp cô ấy, câu chuyện của cô ấy đã lan truyền khắp bệnh viện. Nhìn nụ cười ngây thơ của đứa trẻ ma trong lòng cô ấy, cuối cùng tôi gật đầu đồng ý. Nhưng tôi cũng yêu cầu cô ấy hứa với tôi là sẽ không làm tổn hại bất kỳ ai, cô ấy cũng là một người đáng thương."

    "Nhưng ông nên biết cô ta làm vậy là trái với lẽ thường." Ôn Mục cau mày nói.

    "Trên đời này có quá nhiều thứ vi phạm quy tắc và lẽ thường." Ông già cười nhạt đáp.

    Ông ấy nói xong thì lại nhìn về phía Tây Bảo: "Hy vọng cậu có thể giúp đứa bé kia, để nó được đầu thai thuận lợi."

    "Nó đã là một vật chết, được dùng âm huyết để hồi sinh, nó không thể đầu thai." Tây Bảo lạnh lùng nói.

    "Ây, tùy các người quyết định." Ông lão lắc đầu nói.

    "Đi thôi, hẳn là nó đang ở tầng cao nhất." Tây Bảo liếc nhìn ông lão một cái rồi quay đầu lại nói.

    Ba người lại đi lên tầng cao nhất, thấy tiểu quỷ đang ngồi ở nơi mà quỷ mẫu vừa biến thành tro bụi, cúi đầu khóc. Khi nhìn thấy bọn họ đến gần thì nó nhe răng, hung ác nhìn bọn họ.

    Tây Bảo tiến lên phía trước, muốn dùng ma hỏa để tiễn nó đi.

    "Khoan đã, Tây Bảo, không còn cách nào khác để cho tiểu quỷ này đầu thai sao?" Ông Mục nhìn con ma nhỏ đang cúi đầu khóc, không nhịn được nói.

    Thẩm Chi đi tới, khẽ nói: "Mẹ em vì để em sống mà từ bỏ cơ hội đầu thai, em có muốn sống không?"

    "Tôi có thể.. sống không?" Tiểu quỷ đỏ mắt nhìn Thẩm Chi.

    "Chị có thể giúp em tìm cách, nhưng em không thể làm chuyện xấu, có thể hứa với chị không?"

    "Vâng, mẹ tôi cũng nói, không được làm tổn thương người khác." Tiểu quỷ gật đầu đáp lại.

    Thẩm Chi đột nhiên biết tại sao ông lão dưới lầu lại sẵn sàng giúp đỡ hai mẹ con họ, bởi vì mặc dù là ma, nhưng họ không bao giờ muốn làm tổn thương mọi người.

    Thẩm Chi dẫn theo tiểu quỷ đi đến trước mặt Tây Bảo: "Tây Bảo, nghĩ cách để tiểu quỷ được đầu thai đi."

    Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn anh trai trước mặt, dùng giọng trẻ con nói: "Anh ơi, có thể giúp em không?"

    Tây Bảo cúi đầu nhìn tiểu quỷ, đưa tay truyền linh lực vào trán nó, sau đó cắn ngón tay, nhỏ máu có linh lực vào.

    Một lúc sau, sương mù đen trên người tiểu quỷ tan biến, nó đã trở thành một tiểu quỷ thực sự.

    Tiểu quỷ nhìn sương mù đen trên người mình tan biến, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn anh trai."

    Tây Bảo thu hồi linh lực, nhìn về phía tiểu quỷ: "Tiểu quỷ, ngươi vẫn không thể đầu thai được. Ngươi chỉ có thể sống như thế này, nhưng sẽ không chết. Ngươi có nguyện ý sống như vậy không?"

    "Làm sao vậy? Sao lại không thể đầu thai?" Ôn Mục mang ánh mắt nghi hoặc nhìn vào tiểu quỷ hỏi Tây Bảo.

    "Làm sao vậy Tây Bảo?" Thẩm Chi cũng thắc mắc.

    "Thật sự không thể sao?" Tiểu quỷ ngước lên, lo lắng hỏi.

    "Nó là một vật chết được người chết sinh ra, dùng âm khí và âm huyết nuôi dưỡng, chuyện này căn bản không thể thay đổi." Tây Bảo giải thích.

    "Không sao ạ, anh định đưa em đi đâu?" Tiểu quỷ nhỏ giọng hỏi.

    Tây Bảo ngồi xổm xuống nói: "Ngươi có muốn đi theo ta không?"

    "Có được không?" Tiểu quỷ mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Tây Bảo.

    "Có thể, từ giờ cứ đi theo anh trai." Tây Bảo mỉm cười, sờ sờ đầu tiểu quỷ.

    "Vâng, từ giờ em sẽ đi theo anh trai." Tiểu quỷ vui vẻ đáp.

    "Minh nhi, nhớ phải nghe lời anh trai." Giọng nói của quỷ mẫu từ trên trời truyền đến.

    Tiểu quỷ nghe được liền quay đầu lại tìm, không tìm thấy thì cậu bé bật khóc, lớn tiếng nói: "Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ, sẽ ngoan ngoãn sống thật tốt."

    Tây Bảo bế tiểu quỷ lên nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, về nhà với anh trai. Em còn chưa thể nhìn thấy mặt trời đâu, đi theo anh trai tu luyện đi."

    Tiểu quỷ vòng tay qua cổ Tây Bảo và gật đầu.

    "Không ngờ lần này lại có thu hoạch, thu hẳn được một tiểu quỷ." Ôn Mục mỉm cười, nhìn Tây Bảo đang ôm tiểu quỷ đi ở phía trước.

    "Ha ha ha, con tiểu quỷ kia gọi Tây Bảo là anh, vậy không phải cậu lại có thêm một đứa con là ma nữa rồi sao?" Thẩm Chi cũng bật cười đáp lại.

    "Ồ, cậu nói đúng, quay về tới sẽ nói chuyện này cho Cố Lâm Chương, anh ấy lại được làm cha nữa rồi!"

    Lúc bọn họ đang đi xuống lầu,

    "Anh ơi, em có thể vào thăm ông nội Dương được không?" Tiểu quỷ nói bằng giọng trẻ con.

    "Có thể." Tây Bảo gật đầu, bế tiểu quỷ tới trước mặt ông lão trong nhà xác.

    Ông lão nhìn Tây Bảo đang bế tiểu quỷ thì cười nói với nó: "Ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm nữa."

    "Cháu hiểu rồi, ông nội Dương, cháu đi đây, ông cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt." Tiểu quỷ đỏ mắt nói với ông lão, vẻ mặt có chút không nỡ.

    Ông lão nhìn ba người bọn họ: "Cảm ơn vì đã để nó sống."

    "Chúng tôi cũng rất thích đứa trẻ này, ông đừng lo." Ôn Mục trấn an.

    Ông lão gật đầu, vẫy tay: "Về sớm đi."

    "Ông.." Tây Bảo vừa định lên tiếng.

    Ông lão lắc đầu: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì, không cần đâu, tôi đã già rồi!"

    Tây Bảo gật đầu rồi xoay người rời đi.

    Ôn Mục và Thẩm Chi đầy một mặt nghi hoặc nhìn đối thoại của ông lão và Tây Bảo.

    "Mẹ, dì Chi Chi, đi thôi." Tây Bảo ôm tiểu quỷ đi ở phía trước lớn tiếng gọi.

    "Đến đây." Hai người gật đầu chào ông lão rồi chạy về phía Tây Bảo.

    Ông lão ở phía sau, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.

    Sáng hôm sau, người trong bệnh viện phát hiện ông lão đã chết.

    Đây là bác sĩ Lục nói khi đưa tiền cho bọn họ.

    Ôn Mục và Thẩm Chi lúc này mới hiểu ra đoạn đối thoại của ông lão và Tây Bảo là có ý gì.
     
  5. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 144: Bà cụ Lưu số khổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi về đến nhà thì tiểu quỷ vừa thận trọng vừa cảnh giác đứng ở cửa nhìn vào trong.

    "Tiểu quỷ, vào đi." Tây Bảo nhìn tiểu quỷ đang cảnh giác đứng bên ngoài thì lên tiếng gọi.

    Tiểu quỷ đi đến chỗ Tây Bảo: "Ngôi nhà này đẹp quá."

    "Sau này em sẽ sống ở đây với anh trai." Tây Bảo bế tiểu quỷ thả cho cậu nhóc ngồi trên ghế sofa.

    Tiểu quỷ hai mắt sáng ngời nở nụ cười.

    "Bây giờ thằng bé còn chưa thể nhìn thấy mặt trời sao?" Thẩm Chi nhìn bộ dáng dễ thương của tiểu quỷ thì hỏi.

    "Hiện tại chưa được, con mang nó đi tu luyện trước, từ từ sẽ được." Tây Bảo vừa nói vừa cười liếc nhìn tiểu quỷ.

    Tiểu quỷ mở to mắt nghi hoặc nhìn bọn họ nói chuyện.

    "Chúng ta đi ngủ trước thôi, trời sắp sáng rồi. Tớ đi ngủ trước đây, không biết mấy ngày nay làm sao mà cứ luôn mệt mỏi." Thẩm Chi duỗi người ngáp một cái rồi trở về phòng.

    "Tây Bảo, con chăm sóc tiểu quỷ đi, mẹ cũng đi ngủ đây." Ôn mục sờ sờ đầu tiểu quỷ rồi cũng trở về phòng.

    Trong phòng khách rất nhanh chỉ còn lại Tây Bảo và tiểu quỷ.

    "Em có tên không? Hình như gọi là Minh nhi?"

    "Vâng, đó là mẹ em đặt."

    "Vậy thì lấy họ anh, anh là Cố Nam Xuyên, vậy em là Cố Minh." Tây Bảo nhìn tiểu quỷ, giống hệt như chính mình khi còn nhỏ.

    "Oa, vậy em tên là Cố Minh, anh trai tên là Cố Nam Xuyên." Tiểu quỷ nghe thấy mình có tên thì liền vui vẻ mỉm cười.

    Tây Bảo bắt đầu dạy tiểu quỷ tu luyện từng chút một.

    Cho đến khi mặt trời mọc, Tây Bảo mới tạo ra một kết giới để tiểu quỷ ở bên trong.

    Ôn Mục thức dậy mở cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tây Bảo đang chơi đùa với tiểu quỷ.

    "Con lập kết giới cho thằng bé?" Ôn Mục lặng lẽ nhìn tiểu quỷ bên trong kết giới.

    "Vâng, tiểu quỷ mau gọi mẹ đi." Tây Bảo gật đầu, lại chỉ vào Ôn Mục nói với tiểu quỷ.

    "Mẹ." Tiểu quỷ thận trọng gọi một tiếng.

    "Hahaha, mẹ lại có thêm một đứa con trai, con lấy tên cho thằng bé chưa?" Ôn Mục hận không thể xông vào kết giới ôm đứa nhỏ một cái, thật sự dễ thương như Tây Bảo lúc còn nhỏ.

    "Mẹ, con tên là Cố Minh." Tiểu quỷ ngượng ngùng nói.

    "Nghe rất hay, nghe một cái thì đã biết là đứa nhỏ nhà chúng ta, con trai ngoan thật muốn ôm con một cái." Ôn Mục nhìn dáng vẻ đáng yêu của tiểu quỷ bên trong kết giới.

    "Dì Chi Chi còn chưa dậy sao?" Ôn Mục vừa nói vừa bước đến của phòng Thẩm Chi: "Chi Chi, mau dậy đi."

    "Được rồi, đến ngay đây." Thẩm Chi yếu ớt mở cửa.

    "Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp. Sao dạo này cậu cứ buồn ngủ vậy, bộ không khỏe ở đâu sao?" Ôn Mục lo lắng hỏi.

    "Không có, chắc là do mệt mỏi quá thôi!" Thẩm Chi vừa nói vừa đi đến phòng khách.

    Tiểu quỷ nhì thấy Thẩm Chi thì cười vui vẻ lên tiếng: "Chào chị."

    "Tiểu quỷ này thật là miệng lưỡi ngọt ngào, còn ngọt hơn miệng của Tây Bảo lúc nhỏ." Thẩm Chi bước đến cười nói.

    "Minh nhi, gọi là dì Chi Chi, tiểu quỷ này tên Cố Minh, cũng là con trai tớ." Ôn mỤc vội vàng lên tiếng chỉnh sửa, cách biệt thế hệ rất lớn nha.

    "Dì Chi Chi." Tiểu quỷ gãi gãi đầu nói.

    "Cố Minh? Tên rất hay, vừa nghe thì đã biết là người nhà cậu, Cố Lâm Chương có biết mình đột nhiên có thêm một đứa con trai không?" Thẩm Chi cười nói.

    Ôn Mục và Tây Bảo Bảo cũng bật cười, không biết Cố Lâm Chương khi biết chuyện sẽ có biểu cảm thế nào!

    Buổi chiều,

    "Sư huynh, đúng vậy, chuyện bệnh viện đã giải quyết xong rồi, anh đừng lo." Thẩm Chi nghe điện thoại, nói vài câu trấn an thì cúp máy: "Sư huynh thật sự là quá lo lắng, chắc phải giúp anh ấy tìm một người ở bên cạnh mới được."

    "Yên tâm đi, tiền bối tốt như vậy, rất chu đáo, thành tâm, kiên định, biết kiếm tiền, cũng rất đẹp trai, đây quả thật là một bạn trai lý tưởng." Ôn Mục xòe ngón tay đếm ra từng điểm tốt của Thẩm Xuyên.

    "Trong nhóm có rất nhiều việc, chúng ta nhận hay nghỉ vài ngày?" Thẩm Chi nhìn một loạt tin nhắn trong nhóm rồi hỏi.

    "Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi vài ngày đi." Ôn Mục vừa nói vừa nhìn Tây Bảo tiếp tục chơi đùa với tiểu quỷ.

    Đột nhiên lại cảm thấy Tây Bảo đã lớn rồi, đã có thể tự mình chịu trách nhiệm trong mọi việc, linh lực cũng rất mạnh, vậy mà còn chưa tìm được người yêu.

    Cô không phải sẽ làm mẹ chồng ở tuổi 30 chứ?

    Không đâu.. Hoặc là nói cô không thể chấp nhận được.

    "Ở trong nhóm có người nói sư huynh bị ma nữ đeo bám." Thẩm Chi nhìn lời bàn luận của những người khác trong nhóm thì lên tiếng.

    "Hả? Thật sao?" Ôn Mục nghe vậy thì vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, sai đó kinh ngạc la lên.

    "Vậy vừa rồi.. Tại sao tiền bối không nói ra?"

    "Nói cậu ngốc cậu còn không tin? Nếu như là cậu bị thì cậu có nói ra không?"

    "Khoan đã, có người @ chúng ta này, nhận không?" Thẩm Chi nhìn điện thoại hỏi.

    "Có vấn đề gì sao?"

    "Là một gia đình đáng thương, trong nhà chỉ còn lại một bà lão, những thành viên khác trong nhà đều đã chết không rõ lý do."

    "Nhận đi, đi xem chuyện gì đang xảy ra?"

    "Được." Thẩm Chi ấn trả lời trong nhóm.

    Ngày hôm sau, ba người bọn họ mang theo tiểu quỷ tranh thủ ban đêm để lên đường, tiểu quỷ lần đầu tiên được ra ngoài, nên ngồi trong xe vô cùng phấn khích nhìn ra ngoài.

    Tây Bảo cũng liên tục giới thiệu mọi thứ cho cậu nhóc, nên tiểu quỷ hiện tại rất dính Tây Bảo. Tây Bảo cố ý dùng linh lực tại ra một kết giới cho tiểu quỷ, một khi ánh sáng mặt trời xuất hiện sẽ trực tiếp bao phủ nó.

    Lái xe một chặng đường dài, đến bốn giờ chiều bọn họ mới đến ngôi làng đó. Một thanh niên chạc tuổi bọn họ ra đón.

    "Xin chào, cô chính là Thẩm đại sư phải không?"

    "Đúng vậy, anh là anh Lưu?"

    "Đúng vậy, vậy chúng ta mau vào thôn đi, trong thôn này không có nhiều người, tôi cũng không sống ở đây. Tôi là con trai của cháu họ bà Lưu, bà ấy không còn người thân, cho nên để tôi đến xem thử. Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục bà ấy sống cùng chúng tôi, nhưng bà ấy không chịu, tôi biết rằng bà ấy sợ nhà chúng tôi cũng sẽ.."

    "Anh có thể nói chi tiết về tình hình của nhà bà ấy không?" Thẩm Chi nhìn mấy người trong làng rõ ràng là đang tò mò nhìn bọn họ.

    "Bà Lưu sinh ba đứa con trai, cuộc sống khá tốt. Năm mười tuổi, con trai cả của bà đi chơi với mấy đứa trẻ trong thôn, không may một đứa trẻ rơi xuống nước. Con trai cả vội chạy đi gọi người lớn, lúc hai người lớn đến nơi tgif không còn thấy đứa bé kia đâu, đợi đến khi tìm được thì đứa trẻ đã ngừng thở. Người lớn trong nhà đứa trẻ kia làm ầm ĩ, cho răng là con trai cả của bà Lưu đẩy con trai bọn họ xuống nước. Bắt nhà bà Lưu phải bồi thường, còn bắt ba người con trai trong nhà phải hứa là sau này nếu nhà của bọn họ có việc gì thì một trong ba người con trai phải đến giúp đỡ. Chỉ là không ngờ, cả ba người con trai của bà Lưu đều chết bất đắc kỳ tử. Để lại một mình bà Lưu sống đến bây giờ. Tôi cảm thấy khá kì lạ, có lẽ do tôi làm kinh doanh, khá tin vào mấy chuyện thế này. Cho nên muốn mời đại sư đến xem giúp, nhà của bà Lưu khá.." Anh Lưu nói đến cuối thì có chút nghẹn ngào.

    Sau đó anh ta chỉ vào ngôi nhà phía trước: "Chính là ở đó."

    Bọn họ nhìn ngôi nhà trước mặt, đây hẳn là một ngôi nhà dột nát nhất trong thôn.

    Anh Lưu đưa bọn họ vào tìm bà Lưu.

    Bà Lưu lưng còng, đầu đầy tóc bạc, thân hình gầy gò, hai má hóp sâu, nhìn thấy bọn họ đến thì ân cần nói: "Mau vào nhà đi, đường trong có chút thôn không dễ đi."

    "Không sao ạ, bà cứ ngồi đi, chúng cháu không khát." Thẩm Chi vội vàng tiến lên giúp bà cụ.

    "Bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?" Ôn Mục nhìn thì thấy bà cụ chắc cũng đã gần bảy mươi tuổi.

    "Tôi đã ngoài sáu mươi rồi!" Bà cụ trả lời.

    Ôn Mục nghe vậy thì ánh mắt đỏ lên, đột nhiên nhớ đến ông nội.

    "Anh Lưu đã nói với chúng cháu về chuyện của bà, chúng cháu sẽ giúp bà kiểm tra." Thẩm Chi nhìn bà lão nói.

    "Không cần đâu, trong nhà cũng chỉ còn có mình tôi, từ lâu tôi đã nhìn thấu rồi!" Bà cụ đã trải qua nỗi đau mất con trai và chồng, cho nên từ lâu đã xem nhẹ sinh tử.

    "Bà ơi, bà không muốn biết nhà mình là có chuyện gì sao?" Thẩm Chi ngồi xổm xuống nhìn bà cụ.

    Bà cụ đỏ mắt lắc đầu: "Thật sự không quan trọng nữa."

    "Bà ơi, nhưng cháu muốn biết, cháu muốn biết lý do cái chết của cả 3 chú là gì. Cháu không muốn họ chết một cách vô ích." Anh Lưu nói trong nước mắt.

    Trái tim bà Lưu đau nhói khi nghĩ đến ba đứa con trai của mình, bà gật đầu với đôi mắt đẫm lệ.
     
  6. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 145: Phong thủy bị động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngôi nhà này đã ở mấy chục năm, tổng cộng có bốn phòng. Chỗ vừa rồi là nhà chính, phòng này là nơi bà Lưu ở, còn hai căn phòng này trước đây là của ba người chú của tôi ở, đã bỏ trống lâu rồi!" Anh Lưu dẫn bọn họ đi một vòng xem bố cục của ngôi nhà.

    "Ngôi nhà này có từng sữa chữa chưa?" Thẩm Chi nhìn cấu trúc của ngôi nhà.

    "Không có, ngôi nhà này là do thế hệ trước xây dựng. Bao nhiêu năm nay bà Lưu đều sống ở đây, người dân chỉ giúp sửa chữa những phần bị hỏng."

    Tây Bảo ôm tiểu quỷ đứng bên ngoài quan sát toàn bộ ngôi nhà, phát hiện ngôi nhà tràn đầy tử khí, không có khí tức của sự sống.

    "Tây Bảo, con nhìn được cái gì rồi?" Ôn Mục bước tới, nhìn căn nhà trước mặt hỏi.

    "Nhà này đã bị người khác thay đổi phong thủy, cho nên mới liên tiếp xảy ra tai nạn."

    "Là ai làm chuyện thất đức như vậy?" Ôn Mục tức giận nói.

    Nghĩ đến những gì bà Lưu đã trải qua trong cuộc đời, không khỏi cảm thấy có chút thương hại.

    Thẩm Chi đi theo anh Lưu xem xét toàn bộ ngôi nhà, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhà đứa trẻ chết đuối kia ở đâu? Còn có ai hay không?"

    "Hình như vẫn còn một ông lão cùng thế hệ với bà nội Lưu, còn con trai và cháu trai còn lại đều đã chuyển đến thành phố." Khi nhắc tới người nhà đó thì anh Lưu có hơi tức giận.

    Thẩm Chi nhận ra nên lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Hừ, nhà bọn họ hiện tại sống rất tốt. Tôi nghe nói sau khi con trai bọn họ chết đuối thì lại sinh thêm hai đứa con trai nữa, nhà bọn họ thì sống tốt rồi, chỉ có bà nội Lưu.." Anh Lưu khàn giọng nói.

    Thẩm Chi lại đi tới hai căn phòng kia, anh Lưu cũng đi theo: "Có phát hiện được gì sao?"

    Thẩ Chi dùng năm đồng xu và một sợi chỉ đỏ để tính toán một chút, phát hiện có người đã phá hoại phong thủy của ngôi nhà, nên mới dẫn đến sự việc này.

    "Anh Lưu, theo những gì tôi tính được thì ba người chú của anh đều là chết oan."

    "Vâng.. có chuyện gì sao?" Anh Lưu nghe vậy thì lo lắng hỏi.

    "Là có người đã phá hoại phong thủy của ngôi nhà này. Nó đã là một ngôi nhà chết không còn một chút sinh khí, cho nên.." Thẩm Chi nói.

    "Nhất định là nhà họ Ngụy, bọn họ muốn trả thù nhà bà nội tôi, đúng là độc ác mà. Cha tôi nói đứa trẻ kia không phải do chú tôi đẩy xuống, là nó khăng khăng muốn bắt cá, cho nên mới bị chết đuối." Anh Lưu vừa khóc vừa nói.

    "Đại sư, ngài nhất định phải giúp bà nội lấy lại công bằng."

    "Yên tâm đi."

    Thẩm Chi cũng là lần đầu tiên cảm thấy vô cùng tức giận, không ngờ lại có người xấu xa như vậy, đi phá hủy phong thủy của nhà người ta, khiến gia đình họ tan vỡ.

    Thẩm Chi mang vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài, nói chuyện với Tây Bảo.

    "Dì Chi Chi, chúng ta đi xem mộ phần của tổ tiên nhà này trước đi, phỏng chừng cũng là phong thủy bị động rồi." Tây Bảo nhìn bà cụ Lưu đôi mắt đỏ hoe ngơ ngác ngồi trong sân.

    Bọn họ nhìn thấy có lẽ bà Lưu cũng đã chết tâm rồi. Bà vẫn đang bảo vệ ngôi nhà này theo cách riêng của mình, mặc dù bà là người duy nhất còn lại, nhưng cũng đang tự mình bảo vệ nó.

    "Anh Lưu, đưa chúng tôi đến mộ phần tổ tiên." Thẩm Chi lớn tiếng gọi.

    "Ý ngài là.. mộ phần tổ tiên cũng bị động vào?" Anh Lưu tức giận nghiến răng hỏi.

    "Tôi không chắc, chúng ta đi xem trước đi." Thẩm Chi miễn cưỡng nói với anh ta.

    Anh Lưu đưa bọn họ đến mộ phần của nhà bà Lưu.

    Ba người nhìn một lúc thì phát hiện đúng là nó đã bị động vào!

    "Có phải thật sự bị động chạm rồi?" Anh Lưu vừa hỏi vừa sờ sờ bia mộ của ba người chú đã mất, bọn họ còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn anh ta hiện tại, vậy mà đã chết rồi.

    "Quá xấu xa rồi, con người làm sao có thể xấu xa như vậy?" Ôn Mục đỏ mắt giận dữ mắng.

    "Mẹ, trước sau gì cũng có báo ứng. Con đến từ Địa Ngục, nên con biết đám người xấu này sau khi chết sẽ phải nhận trừng phạt thế nào."

    Ôn Mục nhìn bia mộ của ba đứa trẻ đã vô duyên vô có mà chết, bọn họ chỉ đang ở độ tuổi thiếu niên.

    Thẩm Chi quay người lại xác định vị trí, sau đó lấy hương ra thắp lên, rồi nói:

    "Anh Lưu, đào nơi này đi."

    Anh Lưu lập tức lấy một cái xẻng đào sâu xuống khoảng nửa mét thì liền nhìn thấy thứ gì đó được bọc trong vải dầu, anh ta nhanh chóng lấy ra đưa cho Thẩm Chi.

    Thẩm Chi nhận lấy mở ra nhìn xem, sau đó đưa cho Ôn Mục và Tây Bảo xem, quả nhiên là đủ hung ác.

    Tiếp theo, Thẩm Chi bảo anh Lưu lấp hố lại, đặt lá bùa do Thẩm Chi vẽ ở một nơi khác rồi chôn xuống, vậy là hoàn thành.

    "Yên tâm đi, sau này sẽ không có vấn đề gì nữa." Thẩm Chi nói với anh Lưu.

    "Trong gói đó là thứ gì vậy?" Anh Lưu nhìn cái gói trong tay Tây Bảo.

    Thẩm Chi lắc đầu: "Giải quyết nơi này xong đã, về nhà trước đi."

    Anh Lưu thấy vậy thì không hỏi nữa.

    Sau khi trở về nhà, bọn họ lại đào được một gói khác ở sân nhà bà Lưu.

    Anh Lưu nhìn thấy gói đó thì khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì tức giận, cũng không nói được lời nào.

    Ôn Mục và Thẩm Chi cũng là lần đầu tiên gặp một người thiếu đạo đức như vậy, những chuyện xấu mà người đó làm đã không thể diễn tả thành lời.

    "Dì Chi Chi, bảo anh ta đào chỗ này lên chôn xuống đi."

    Ngay cả Tây Bảo cũng không chịu được, đây là lần đầu tiên thằng bé chủ động giúp đỡ ai đó. Trước đó chỉ là đi theo hai người nhắc nhở khi có nguy hiểm, nhưng sẽ không chủ động ra tay.

    Thẩm Chi bảo anh Lưu đào một cái hố theo vị trí Tây Bảo chỉ, Tây Bảo lại bảo Thẩm Chi vẽ một lá bùa đặc biệt rồi chôn xuống hố.

    "Anh Lưu, đừng nói cho ai viết vị trí chôn những thứ này, cũng không được phép di chuyển." Tây Bảo nghiêm túc nói.

    "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận trông chừng." Anh Lưu vội vàng gật đầu khẳng định.

    "Anh Lưu, đi thôi, đưa chúng tôi đến nhà họ Ngụy xem thử." Thẩm Chi vẻ mặt lạnh lùng.

    Cô muốn đến gặp người nhà họ Ngụy xem thể, làm sao lại có thể tàn nhẫn ác độc như vậy!
     
  7. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 146: Báo ứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh Lưu dẫn bọn họ đến nhà họ Ngụy, cách nhà bà Lưu vài trăm mét, là một ngôi nhà gạch sáng sủa và rộng rãi.

    Thấy cửa đang mở nên bọn họ đi thẳng vào.

    Nhìn thấy một ông già ngoài sáu mươi, có ria mép ngắn, đang ngồi trên ghế bập bênh, hau mắt nhắm chặt, dưới mắt có bọng mắt to, đang nghe radio. Khi nghe thấy có người bước vào thì ông ta mở mắt, đứng dậy hung hăng nói: "Mấy người là ai?"

    "Ông là Ngụy Lâm Trung?" Anh Lưu bước lên phía trước mở miệng hỏi.

    "Là tôi, mấy người là ai?" Ông lão lưng hơi còng, âm trầm nhìn anh Lưu chất vấn.

    Thẩm Chi không muốn nói nhảm, trực tiếp ném hai bọc vải dầu đến trước chân ông lão, lạnh lùng hỏi: "Ông còn nhớ đây là thứ gì không?"

    Ông lão đột nhiên sửng sốt lùi lại một bước rồi nói: "Cô.. các người là ai, mau biến khỏi đây."

    Khuôn mặt vốn âm trầm giờ đây trở nên đầy dữ tợn nhìn bọn họ.

    "Ngụy Lâm Trung, ông hại cả nhà bà nội Lưu, ông có phải là con người không? Ông nội Lưu đã nói sẽ để ba đứa con trai của mình chu cấp cho ông khi về già. Còn ông thì sao, ông phá hủy phong thủy mộ phần tổ tiên nhà họ Lưu, giết chết cả nhà họ, có phải là ông làm không?" Anh Lưu sắc bén hỏi.

    "Không.. không phải là tôi làm, cậu nói bậy." Ông lão hoảng loạn phủ nhận.

    "Sao có thể không phải là ông làm? Ông nội của tôi hiền lành tốt bụng, chưa từng có xích mích gì với dân làng, chỉ có ông, những chuyện này đều phát sinh sau khi con trai ông mất." Anh Lưu trừng mắt nhìn ông ta.

    "Tây Bảo, còn có thể làm ông ta tự mình nói ra những chuyện mình đã làm không?" Thẩm Chi thấp giọng hỏi Tây Bảo.

    Tây Bảo gật đầu.

    "Khoan đã, cũng để cho những người khác trong thôn biết chuyện này." Ôn Mục vội vàng nói.

    Sau đó lại lớn tiếng nói: "Anh Lưu, đi gọi mọi người trong thôn đến, cũng gọi cả con trai của ông ta trở về, mọi người sẽ cùng nhau giải thích vấn đề này."

    "Được, tôi đi ngay bây." Anh Lưu nói xong thì chạy nhanh ra ngoài.

    "Phá hủy phong thủy của người khác, hại chết nhiều người như vậy, ông không sợ gặp báo ứng sao?" Thẩm Chi lạnh lùng hỏi.

    "Tôi không làm, các người có chứng cứ gì?" Ông lão Ngụy u ám nói.

    Chỉ cần ông ta không thừa nhận thì ai biết là do ông ta làm, hơn nữa cũng đã mấy chục năm trôi qua rồi!

    Một lúc sau, anh Lưu cùng những người lớn tuổi trong thôn đi vào.

    "Các ông bà, cô chú, tôi là cháu của bà Lưu, nhà họ Lưu bị Ngụy Lâm Trung thuê người hủy hoại phong hủy, dùng bùa chú, khiến ông nội Lưu cùng 3 người chú của tôi chết oan uổng. Đây là đồ vật được đào lên từ mộ phần tổ tiên của nhà họ Lưu." Anh Lưu vừa nói vừa chỉ vào hai bọc nằm trên sân.

    "A? Vậy thì đúng là quá vô nhân tính rồi!"

    "Đúng vậy, chẳng lẽ là muốn trả thù cho cái chết của con trai cả nhà ông ta?"

    "Tôi nghe cha tôi nói, không phải là chú tôi đẩy người kia xuống sông, là cho con trai cả ông ta muốn đi bắt cả nên té xuống sông chết đuối. Ông nội Lưu đã dặn dò ba người con tra của mình phải chăm sóc ông lão này đến cuối đời, nhưng không ngờ ông ta lại thuê người làm phép ở mộ phần nhà họ Lưu." Anh Lưu vội vàng giải thích.

    Những người đến đây đều là người lớn tuổi, thế hệ trước ai cũng tin vào phong thủy.

    "Ngụy Lâm Trung, sao ông lại làm chuyện thiếu đạo đức như vậy? Ba đứa trẻ kia rất hiểu chuyện, chính là con trai cả của ông, ngày nào cũng trêu mèo chọc chó, căn bản không thành thật chút nào." Một ông lão cũng trạc tuổi Ngụy Lâm Trung đứng trong đám người lớn tiếng nói.

    "Đúng vậy, ba đứa trả kia thật sự rất hiểu chuyện."

    "Đừng có nghe bọn họ nói bậy, tôi không có làm chuyện đó." Ông lão Ngụy hét lớn.

    Tây Bảo lúc này dùng linh lực búng vào người ông lão Ngụy.

    "Dì Chi Chi, cứ hỏi đi."

    Thẩm Chi thấy Tây Bảo gật đầu thì lạnh lùng hỏi: "Có phải ông đã nhờ người chôn hai thứ này ở mộ phần tổ tiên nhà họ Lưu không?"

    "Đúng vậy, là do tôi nhờ người ta chông xuống." Ông lão Ngụy mở miệng nói ra, ông ta cố ngậm chặt miệng nhưng không được.

    Khi mọi người xung quanh nghe ông ta nói ra lời này thì đều sửng sốt, đúng là không có nhân tính!

    "Ông là vậy là vì cái chết của con trai ông?" Thẩm Chi tiếp tục hỏi.

    "Đúng vậy, con trai tôi xuống bắt cá tại sao nó không ngăn cản. Bọn họ sinh được ba đứa con trai, ai cũng hiểu chuyện, nên tôi ghen ghét." Ông lão Ngụy ngồi trên mặt đất hét lớn.

    "Vậy hóa ra ông biết con trai mình chết không phải bị người ta đẩy xuống mà là vì bắt cá?" Thẩm Chi lại hỏi.

    Bà Lưu nghe được lời ông ta nói thì tức giận lớn tiếng chất vấn: "Lão Ngụy, ông giết ba đứa con trai của tôi. Ông.. đồ khốn nạn này, ông trả con lại cho tôi."

    Anh Lưu ôn bà lão đang khóc lại.

    Mấy người xung quanh nghe được thì mắt cũng đỏ hoe, ai cũng biết mấy chục năm qua bà Lưu phải sống thế nào, ba người con trai lần lượt mất đi, sau đó chồng cũng không còn, quả thực là rất khổ sở.

    Một vài người ở đây có quan hệ rất tốt với nhà bà Lưu, đều là lớn lên cùng chồng bà Lưu, hiện tại mặc kệ ông già kia đã hơn 60 tuổi, ai cũng tức giận đấm đá ông ta liên tục.

    Ông lão Ngụy ôm đầu kêu la thẩm thiết.

    "Ông còn dam kêu? Cả nhà Lưu A Mai đều chết thảm, ông thật đúng là quá tàn nhẫn rồi. Hai đứa con trai ông sinh sau này, cũng đều không phải người tốt, chúng nó làm cái gì trong thành phố, người trong thôn ai cũng biết."

    "Đánh chết ông ta đi, ngay cả mộ phần tổ tiên của người ta mà cũng đụng vào, đúng là quá vô nhân tính rồi!" Mọi người xung quanh vừa hô to vừa đánh.

    "Mấy người là ai, cha tao cũng dám đánh." Tiếng hét vừa dứt thì hai người đàn ông đi đến, đẩy tất cả mọi người ra rồi đỡ ông lão Ngụy đứng dậy.

    "Tự hỏi cha cậu xem đã làm chuyện vô đạo đức gì, hai người các cậu cũng chẳng phải người tốt lành." MMootj ông lão lớn tiếng nói.

    Hai người con trai của ông lão Ngụy bước lên phía trước đẩy ông lão, ông lão khoảng sáu mươi tuổi bị hai người đàn ông cường tráng đẩy, suýt nữa thì ngã xuống đất.

    Tây Bảo lập tức đỡ lấy ông lão, bước tới đối mặt với hai người con trai của ông lão Ngụy.

    Hai người con trai của ông lão Ngụy không hề sợ Tây Bảo, người trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, định cùng nhau tấn công, nhưng hai người đàn ông đã bị Tây Bảo đã đá bay từng người một.

    Mọi người xung quanh vỗ tay.

    "Được rồi, chúng ta gọi trưởng thôn đến đuổi nhà lão Ngụy ra khỏi thôn này, chúng ta không muốn sống chung với gia đình này nữa, lớn thì làm chuyện thất đức, nhỏ thì làm chuyện mờ ám."

    "Đúng vậy, nếu sau này ông ta ghét ai thì lại nguyền rủa nhà đó nữa thì sao?"

    "Đuổi nó ra ngoài!"

    Ông lão Ngụy vội vàng chạy tới nhìn hai đứa con trai của mình, nần này ông ta thực sự biết sợ, ngay lập tức nói: "Tôi xin lỗi, Lưu A Mai, tôi xin lỗi gia đình bà."

    Ông ta nói xong thì quỳ xuống.

    Bà Lưu giơ cánh tay gầy gò lên tát ông ta một cái: "Cút đi, ông là kẻ giết người, ông hại chết ba đứa con của tôi. Ông nghĩ chỉ cần nói xin lỗi là được sao, ông nhìn chúng tôi nhà tan cửa nát mà không thất tội lỗi chút nào sao? Hả?"

    Mọi người xung quanh thấy như vậy cũng mỗi người mắng một câu.

    "Mọi người, nghe tôi nói." Thẩm Chi lớn tiếng nói.

    Mọi người xung quanh đều im lặng.

    "Tôi làm trong ngành này. Từ xưa đến nay, những người làm những việc thất đức, độc ác, cuối cùng sẽ bị trừng phạt. Cho nên dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng làm điều gì quá đáng, đừng để ảnh hưởng đến bản thân cùng gia đình mình."

    "Ông Ngụy này gánh trên lưng bốn mạng người, qua tính toán đơn giản của thôi thì kiếp này ông ta sẽ không được chết tử tế, sau khi chết sẽ không có người đưa tiễn. Hơn nữa cuộc sống của nhà họ đều dựa trên sự đau khổ của nhà bà Lưu, cho nên những chuyện xấu mà họ phải làm đều phải trả giá từng cái một."

    "Ông Ngụy, có lẽ ông không tin những lời tôi nói, nhưng hai người con trai của ông sẽ một người chết, một người đi tù, còn cháu trai thì bị bắt đi. Nhìn lại thử xem, ông chẳng còn thứ gì, bởi vì những chuyện ông làm đều là chuyện thất đức, đây chính là báo ứng."

    "Cái chết của con trai ông vốn là vận mệnh sắp đặt, nó chỉ là tạm thời ở nhà ông, nhưng ông lại về cái chết của nó mà hại bốn mạnh người."

    Thẩm Chi bước tới, thì thầm vào tai ông lão Ngụy: "Linh hồn của con trai cả ông sau khi chết vốn có thể đầu thai làm người, nhưng vì sự đố kỵ và ích kỷ của ông, mà đứa con trai cả của ông vẫn lang thang khắp nơi, không thể đầu thai, phải tiếp tục chuộc tội."

    Ông lão Ngụy sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn, chỉ vào Thẩm Chi: "Cô.. cô là quỷ, không phải người."

    Hai người con trai của ông lão Ngụy khi nghe đến chuyện một người sẽ chết, còn một người đi tù thì bị dọa đến ngây người.

    "Hai cái gói này là ông tìm người nào lấy? Cho tôi biết thông tin và địa chỉ của người đó. Tôi phải đến tìm hắn, tôi đoán hắn cũng nên bị trừng phạt, dù sao hắn cũng có liên quan đến vấn đề này." Thẩm Chi chỉ vào hai chiếc túi trên mặt đất hỏi

    "Là.. là một đạo sĩ của một ngôi làng bên dưới."

    "Họ gì? Bao nhiêu tuổi."

    "Họ Từ, bây giờ chắc phải ngoài năm mươi." Ông lão Ngụy mang vẻ mặt ân hận nói.
     
  8. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 147: Gánh chịu ác quả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đại sư, tôi sai rồi, làm ơn cứu con trai tôi." Ông lão Ngụy và hai đứa con trai cầu xin Thẩm Chi.

    Thẩm Chi lắc đầu: "Những chuyện xấu ông làm, không ai có thể giúp được, mỗi người đều phải chịu sự trừng phạt thích đáng cho việc mình đã làm."

    Anh Lưu đỡ bà Lưu đứng dậy: "Bà ơi, chúng ta về nhà thôi!"

    Người dân trong thôn cũng nói vài lời an ủi bà Lưu, rồi lần lượt trở về nhà.

    Mấy người bọn họ cũng trở về nhà bà Lưu.

    "Cảm ơn, thật sự cảm ơn." Bà Lưu vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt bọn họ.

    "Bà ơi, đừng như vậy, đây là chuyện chúng tôi nên làm, hy vọng sau này bà sẽ sống thật khỏe mạnh."

    "Anh Lưu, chúng tôi đi trước, thứ này chúng tôi cũng mang đi." Thẩm Chi cầm hai gói đồ kia nói.

    "Được, cảm ơn các vị, trong đó là thứ gì vậy?" Anh Lưu không nhịn được hỏi.

    "Chuyện này anh đừng hỏi." Thẩm Chi nhìn vào những thứ trong tay mình, trên đó có phủ đầy bùa chú.

    "Vâng, cảm ơn đã giúp đỡ bà tôi." Anh Lưu gật đầu lần nữa nói cảm ơn.

    Ba người vẫy tay tạm biệt rồi lái xe rời đi.

    "Dì Chi Chi, dì định tìm cái người họ Từ kia?" Tây Bảo hỏi.

    "Ừm, dì không muốn hắn lại làm chuyện tổn hại đến người khác, dì đoán không chỉ có nhà bà Lưu gặp chuyện này." Thẩm Chi nghĩ đến những người chết oan của nhà bà Lưu.

    Người này cũng là đồng phạm, điều kiện để làm nghề này là phải nhân từ và chân thành, không được lợi dụng nghề này để làm chuyện xấu. Đây là điều mà ông nội đã nói với cô khi cô quyết định theo đuổi nghề này.

    "Người này quá xấu xa, bây giờ chúng ta đã biết thì nhất định phải quản, không thể để anh ta tiếp tục làm chuyện xấu." Ôn Mục vừa ôm tiểu quỷ vừa nói.

    Ba người bọn họ đi đến thôn của người kia. Vừa vào bên trong thì thấy một vài người già đang ngồi dưới gốc cây trò chuyên.

    Thẩm Chi cùng Ôn mục mở cửa bước xuống xe, đi đến gỏi thăm: "Ông ơi, cho cháu hỏi thăm một chút có phải trong thôn có một đạo sĩ họ Từ không ạ?"

    Cô vừa dứt lời thì mấy người già ngừng nói chuyện nhìn qua, ngập ngừng không dám nói, một lúc sau cuối cùng có một người lên tiếng: "Các người tìm hắn bói toán?"

    "Không phải, là tìm để hỏi một chút chuyện?" Thẩm Chi trả lời.

    "À, cứ lái xe đi thẳng đến đó, đến cuối đường thấy một ngôi nhà lớn thì chính là chỗ đó. Nếu muốn tìm hắn bói toán thì quên đi, hắn rửa tay gác kiếm rồi!"

    "Vâng ạ, cảm ơn ông." Ôn Mục cười nói.

    Sau đó thì quay lại xe.

    "Thế nào?" Tây Bảo hỏi.

    "Bọn họ nói người kia đã rửa tay gác kiếm." Ôn Mục trả lời.

    "Cho dù hắn đã rửa tay gác kiếm thì cũng không thể nào bỏ qua những chuyện hắn đã làm." Thẩm Chi không chấp nhận, cô phải cho hắn biết những việc làm của hắn xấu xa đến mức nào.

    Bọn họ lái xe đến tận cửa, nhìn cánh cửa đang đóng chặt. Thẩm Chi cầm lấy hai túi đồ kia rồi đi đến gõ cửa.

    Ôn Mục và Tây Bảo cũng lần lượt xuống xe.

    "Ai?" Một giọng nói truyền đến từ bên trong cánh cửa.

    "Chúng tôi muốn tìm Từ đại sư." Thẩm Chi lên tiếng trả lời.

    "Chờ một chút." Giọng nói đó lại vang lên.

    Một lúc sau cánh cửa mở ra, bên trong là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đang đứng, bà ta nhìn bọn họ rồi hỏi: "Mấy người tìm ông ấy có chuyện gì?"

    "Ông ta có ở nhà không? Chúng tôi muốn tìm ông ta bói toán một chút." Thẩm Chi trực tiếp hỏi.

    "Có ở nhà, nhưng đã rửa tay gác kiếm rồi."

    "Không bói toán cũng được, chúng tôi có thể vào nhà gặp ông ta không?" Ôn Mục nở một nụ cười hỏi.

    "Được rồi, vào đi, tôi đi gọi ông ấy." Người phụ nữ gật đầu nói, hé mở cửa thêm một chút ddirt cho bọn họ đi vào.

    Một lúc sau, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước ra, ông ta nhìn rất gầy, hìn như sức khỏe có vấn đề nghiêm trọng, đang bước chân khập khiểng đi đến.

    "Các người tìm tôi?" Người đàn ông hỏi.

    "Đúng vậy, ông là Từ đại sư?" Thẩm Chi bước lên phía trước hỏi.

    "Ừm, các người tìm tôi tính mệnh? Không phải bà nhà tôi đã nói với các người là tôi không tính nữa rồi sao, các người đi đi." Người đàn ông có vẻ sốt ruột nói.

    "Thứ nhất là chúng tôi đến đây để xem bói, thứ hai là có món quà muốn tăng ông." Thẩm Chi vừa nói vừa ném hai túi đồ trong tay xuống đất.

    Người đàn ông nhìn thấy thú đó thì vô thức lùi lại một bước, gần như đứng không vững, kinh ngạc nói: "Các người.. các người là ai?"

    "Hai gói đồ này là ông chôn cho người khác?" Thẩm Chi lạnh lùng hỏi.

    "Các người là ai?" Người đàn ông cao giọng hỏi.

    "Chúng tôi là ai không quan trọng. Nếu đã làm nghề này thì phải có lòng nhân từ, không được làm những chuyện tổn hại đến người khác. Ông có biết chuyện ông làm đã hại chết bao nhiêu gia đình không?" Ôn Mục giận dữ bước tới hét lớn.

    Sau khi cô hét lên xong thì người đàn ông bắt đầu khóc: "Tôi.. tôi xin lỗi, tôi không nên làm điều đó."

    "Nếu như ông đã hối hận thì sao không xử lý ngay từ đầu? Bây giờ người đều bị ông hại chết hết thì hối hận có ích gì? Sư phụ của ông không dặn nếu đã làm nghề này thì không được làm chuyện tà ác sao?" Thẩm Chi sắc bén nói.

    "Tôi muốn đi, nhưng tôi không thể xử lý được, tôi chỉ biết chôn xuống thôi!" Người đàn ông khóc lóc thú nhận.

    Vợ của ông ta bên trong nghe được liền chạy ra ngoài lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Các người là ai?"

    "Không, không có chuyện gì, không phải do họ, là lỗi của anh." Người đàn ông ngăn vợ lại.

    "Ông đã làm tổng cộng bao nhiêu lần?" Thẩm Chi lạnh lùng hỏi.

    "Chỉ có một lần đó, sau khi làm xong thì tôi luôn hối hận. Mấy năm nay tôi đã rửa tay gác kiếm." Người đàn ông đứng bật dậy giải thích.

    "Nhưng ông có biết mình đã hại chết ba đứa con cùng một người chồng của nhà đó không, cả ba đứa con trai còn chưa kịp trưởng thành." Ôn Mục nén lại hỏa khí trong lòng, tức giận nhìn người đàn ông.

    "Thật xin lỗi, tôi cũng đã bị trừng phạt rồi!" Người đàn ông kêu lên: "Đời này tôi không thể có con, tôi biết là do những chuyện mình làm, đây là hình phạt của ông trời."

    "Nếu ông đã rửa tay gác kiếm và nhận được trừng phạt nên tôi sẽ không nói gì thêm, nhưng mà hình phạt mà ông phải chịu chẳng là gì so với bà Lưu." Thẩm Chi sắc bén nói.

    "Hai thứ này tôi sẽ thay ông xử lý, ông có đệ tử nào không?" Thẩm Chi hỏi.

    "Không có, tôi không thu đệ tử." Người đàn ông nhanh chóng lắc đầu.

    "Được, tôi biết rồi, ông là người tu đạo?" Thẩm Chi lại hỏi.

    "Không tính, chỉ một nửa thôi!"

    "Vậy là ông tự học?"

    "Đúng vậy. Lúc tôi ra ngoài làm việc thì gặp một người đàn ông nên có học với anh ta được vài năm, sau đó thì bắt đầu tự mình làm."

    "Vậy thì ông ta cũng là người tu đạo sao? Tà thuật này là ông ta dạy ông?"

    "Anh ta có phải người tu đạo không thì tôi không biết. Nhưng tà thuật này không phải anh ta dạy tôi. Tôi là vô tình nghe anh ta cùng một đại sư khác nói chuyện. Lúc đó tôi còn trẻ người non dạ, cho nên muốn thử xem.. cái tà thật này có hiệu nghiệm không?"

    Nghe người đàn ông nói xong thì Thẩm Chi tức muốn chết, nếu không phải ông ta đã ngoài năm mươi thì cô thật sự muốn đi lên đánh cho ông ta một trận.

    "Tôi chỉ có thể nói là chuyện ông làm đã vi phạm đến nguyên tác của nghề này." Thẩm Chi bỏ lại một câu rồi cầm lấy đồ đạc của mình rời đi.

    Bọn họ lái xe đến một bãi đất trống.

    Thẩm Chi lấy hai thứ kia ra đặt xuống đất, rút rah ai lá bùa rồi dùng chỉ đỏ buộc lại với nhau, sau đó lẩm bẩm niệm chú, đốt cháy hai gói đồ đến khi tan thành tro bụi.

    Tây Bảo dùng linh lực đào một cái hố rồi trực tiếp chôn xuống.

    "Hy vọng tà thuật này sẽ không bao giờ được sử dụng nữa." Thẩm Chi nói.

    "Đại đa số đều là tốt, mọi người bây giờ ai cũng biết làm chuyện xấu sẽ phải gánh chịu hậu quả." Ôn Mục trả lời.

    Hai người liếc nhìn nhau nở nụ cười.

    Trời đang tối dần, ba người quay lại xe và lái xe rời đi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...