Chương 90: Kim Dịch là tên khốn khiếp
"Cô không phiền nếu tôi lớn hơn cô rất nhiều?" Kim Dịch hỏi.
Không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì, theo bản năng hắn muốn từ chối người nhỏ tuổi hơn mình. Nhưng nghĩ lại, cô gái nhỏ kia cũng chỉ mới ngoài hai mươi, tại sao hắn chưa bao giờ nghĩ cô ấy còn nhỏ. Hắn không khỏi lắc đầu.
"Không phiền." Tân Lộ nhẹ nhàng nói.
Kim Dịch mỉm cười.
Hai người đi dạo quanh vườn, tán gẫu.
Thì lúc này, Thần quân ngồi trong chính điện, nhàn nhã uống trà, trong lòng lại nói: "Kim Dịch, con cáo xảo quyệt này. Nếu con gái ta bị hắn mê hoặc. Vậy thì địa vị của hắn lại có một tầng bảo vệ khác."
"Cha!" Tân Lộ nhẹ giọng nói.
"Ừm" Thần quân đặt tách trà trong tay xuống, nhìn con gái nhỏ và Kim Dịch cùng nhau đi dạo, thật sự là một vở kịch hay.
Tân Lộ đợi Kim Dịch ngồi xuống rồi cô mới ngồi bên cạnh cha, rót trà cho hai người.
Sau đó nghe Thần quân và Kim Dịch nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn bất giác nhìn người đàn ông đẹp trai kia, mê đắm nhìn hắn!
Thần quân cảm nhận được suy nghĩ của con gái nhỏ, mỉm cười nói: "Kim Dịch, ta nói không sai phải không, con gái của ta rất xinh đẹp?"
Kim Dịch mỉm cười đáp: "Rất đẹp và tinh tế, đến nỗi ta có chút không xứng."
"Xem những gì ngươi nói kìa. Ta thấy ngươi và con bé rất hợp nhau. Ánh mắt của ta rất tốt, ta tin không bao lâu mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến gần hơn một bước." Thần quân muốn thăm dò tình cảm của Kim Dịch dành cho cô gái nhỏ, liệu có thể phát triển thêm hay không.
Kim Dịch mỉm cười, không trả lời, cầm tách trà trên bàn lên uống.
Thần quân không phát hiện ra điều gì, vì vậy họ đã thay đổi chủ đề, nói về Thiên cung và Địa ngục, và cả Tân Lộ ở bên cạnh.
* * *
Sau khi Thẩm Chi ra ngoài, cô đứng ở cửa phòng Kim Dịch, nhìn vào trong, phát hiện hắn không có ở đó. Lại đi ra sân, nơi này trống rỗng, không có thực vật gì cả.
"Anh ấy đi đâu rồi, đang trốn tránh mình sao?" Thẩm Chi thì thầm trong lòng, sau đó thở dài.
Cô chuẩn bị quay về phòng thì thấy Ôn Mục đi tới.
"Chi Chi." Ôn Mục bước nhanh tới.
"Cơ Cơ, cậu đến rồi à?" Thẩm Chi chán nản.
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Mục hỏi.
"Tớ đã tỏ tình với anh ấy. Nhưng anh ấy hoàn toàn không thích tớ. Tớ sẽ cho mình thêm chút thời gian, nếu anh ấy vẫn không thích tớ, thì tớ sẽ bỏ cuộc và quay lại thế giới của mình." Thẩm Chi hờn dỗi nói.
"Không sao đâu, nếu cậu đã cố gắng mà hắn vẫn không thích cậu, vậy thì chúng ta không thích hắn nữa. Chi Chi, cậu phải nhớ, chúng ta phải yêu bản thân mình trước. Nếu một khi cậu rơi vào tình huống nguy hiểm, điều đầu tiên cần bảo vệ là chính cậu, mặc kệ người khác, cậu biết không?" Ôn Mục nghiêm túc dặn dò Thẩm Chi.
"Cơ Cơ, đừng lo, tớ nhất định sẽ tự bảo vệ mình, sẽ không được đặt mình vào nguy hiểm. Tớ vẫn còn ông nội và cha mẹ, giữa gia đình và tình yêu, tớ chọn gia đình, tớ không thể để họ buồn."
Ôn Mục gật đầu, đây mới là Thẩm Chi cô biết.
"Đúng rồi. Cơ Cơ, nơi này trống quá, không có một cây nào. Tớ muốn trồng một số hoa ở đây, nhưng trời tối cả ngày, không có ánh sáng, tớ nên trồng gì đây?" Thẩm Chi chỉ khoảng đất trống ở đó.
"Vậy thì hỏi Cố Lâm Chương một chút, chúng ta trồng vài bông hoa vào mảnh đất này, có vẻ rất tốt." Ôn Mục tưởng tượng nói.
Cố Lâm Chương đang ngồi bên trong chờ Kim Dịch về.
Một lúc sau, Kim Dịch bước vào, nhìn thấy Cố Lâm Chương đang ngồi trên ghế, khóe môi mỉm cười: "Ngươi lại cùng Ôn Mục tới? Ngươi nói ngươi xem, bây giờ ngươi không quan tâm chuyện của Địa ngục, mỗi ngày đều đi cùng nữ nhân, có thể có một chút lý tưởng không?"
Cố Lâm Chương chế nhạo: "Ngươi đi Thiên Cung?"
Kim Dịch ngồi xuống nhấp một ngụm trà, không nói lời nào.
"Ngươi định cưới con gái nhỏ của Thần quân sao?" Cố Lâm Chương cau mày nói.
"Chỉ là cảm thấy có chút hợp, để kết hôn thì còn quá sớm." Kim Dịch trả lời.
"Thẩm Chi có biết không?" Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.
Dù sao Thẩm Chi cũng là bạn của Ôn Mục, nên anh cũng thiên vị Thẩm Chi.
"Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến cô ấy." Sắc mặt Kim Dịch trầm xuống.
"Hừ." Cố Lâm Chương nhìn Kim Dịch hừ lạnh chế nhạo.
Kim Dịch lạnh lùng liếc nhìn Cố Lâm Chương: "Ngươi có chuyện gì muốn nói không?"
"Ta không có gì để nói." Cố Lâm Chương nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đi ra sân, thì nhìn thấy Ôn Mục và Thẩm Chi đứng đó, không biết bọn họ đang làm cái gì, hai người vừa nói vừa cười, còn khua tay múa chân.
Nghe tiếng bước chân, Ôn Mục quay đầu nhìn Cố Lâm Chương rồi hô to: "Cố Lâm Chương, anh nói mảnh đất trống này trồng loại hoa gì thì tốt?"
"Nơi này là chỗ của Kim Dịch, hỏi hắn đi." Cố Lâm Chương không quan tâm hắn muốn trồng hoa gì.
"Đúng vậy, Chi Chi, lát nữa chúng ta hãy hỏi anh ta muốn trồng hoa gì." Ôn Mục quay sang nhìn Thẩm Chi.
Thẩm Chi mỉm cười gượng gạo: "Được."
"Kim Dịch đi đâu, anh có biết không." Ôn Mục nhìn nụ cười không được tự nhiên của Thẩm Chi. Không biết khi nào Kim Dịch sẽ quay lại nên cô hỏi giúp cô ấy.
"Trong đại sảnh." Cố Lâm Chương nắm lấy tay cô nói.
"Anh ấy.. về rồi sao?" Thẩm Chi ngập ngừng hỏi.
Cố Lâm Chương liếc nhìn Thẩm Chi rồi gật đầu.
Ôn Mục cảm thấy Cố Lâm Chương có gì đó không đúng, dùng ánh mắt hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Lâm Chương véo nhẹ ngón tay cô lắc đầu.
Một lúc sau, Kim Dịch đi tới, mỉm cười hỏi: "Làm gì vậy? Vườn của ta đẹp lắm sao? Lại đứng ở đây?"
"Kim Dịch, chúng tôi sẽ trồng vài loại hoa ở nơi này, cho nên muốn hỏi anh thích loại hoa nào, chúng tôi sẽ giúp anh trồng." Ôn Mụ hỏi.
"Trồng hoa sao?" Kim Dịch nhìn Thẩm Chi, Thẩm Chi cũng nhìn Kim Dịch, ánh mắt của hai người bọn họ một chút cũng không cho người khác xen vào.
Kim Dịch thu hồi ánh mắt nhìn Ôn Mục: "Muốn trồng gì cũng được, các người cứ tự nhiên, tôi đi vào trước." Nói xong, hắn bước vào phòng ngủ.
Thẩm Chi nhìn bóng lưng hắn, trong lòng có chút chua xót: "Cố Lâm Chương, anh dẫn chúng tôi đi xem hoa, chúng tôi tự mình chọn."
Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục.
Ôn Mục gật đầu.
Khi bọn họ được đưa đến vùng đất hoa của Địa ngục thì không khỏi cảm thán. Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn những bông hoa trong vườn, ngạc nhiên nói: "Những bông hoa này đẹp quá."
Ôn Mục nói rồi đưa tay ra muốn chạm vào.
Cố Lâm Chương lập tức nắm lấy tay cô: "Những đóa hoa này rất độc, em muốn loại hoa gì, nói cho anh biết, anh sẽ hái cho em."
"Độc? Không được, anh sẽ bị trúng độc." Ôn Mục lo lắng nói.
"Anh không sao." Cố Lâm Chương sờ sờ mặt cô.
"Ồ, vậy em muốn đóa hoa trắng xanh nhạt kia, đây là loại hoa gì?" Ôn Mục chỉ vào đóa hoa đang lắc lư theo tiếng gió bên cạnh.
"Đây là Cửu Lan Tiên." Cố Lâm Chương vừa nói vừa hái.
Thẩm Chi nhìn bông hoa bên kia: "Cố Lâm Chương, tôi muốn hoa bên kia."
Cố Lâm Chương lại đi hái nó.
Hai người chọn vài loại hoa không độc.
Sau khi hái xong thì quay lại vườn của Kim Dịch.
"Cơ Cơ, cậu và Cố Lâm Chương về trước đi, tớ sẽ tự mình trồng." Thẩm Chi nói.
"Chi Chi, cậu.." Ôn Mục có chút không nhịn được khi nhìn Thẩm Chi như thế này.
"Cơ Cơ, tớ không sao, đừng lo." Thẩm Chi nắm lấy tay Ôn Mục vỗ vỗ rồi nói.
"Được rồi, cậu phải nhớ những gì tớ đã nói." Ôn Mục không yên tâm dặn dò.
Cố Lâm Chương và Ôn Mục quay lại Lâu Vũ Hiên.
"Em thật sự rất lo lắng cho Chị Chỉ, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đau khổ như vậy. Kim Dịch, tên khốn khiếp đó, nếu anh ta làm chuyện có lỗi với Chi Chi. Em nhất định phải cho anh ta một bạt tay." Ôn Mục tức tối nói.
Nhìn Thẩm Chi như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu, muốn đánh chết tên khốn kiếp Kim Dịch kia.
"Cố Lâm Chương, vừa rồi anh và Kim Dịch nói gì trong đại sảnh?" Ôn Mục hỏi.
"Kim Dịch đang qua lại với con gái nhỏ của Thần quân trên Thiên giới." Cố Lâm Chương bình tĩnh nói.
"Cái gì? Tên Kim Dịch này thật sự còn khốn nạn hơn cả anh." Ôn Mục nghe xong, giận dữ đi tới đi lui.
"Yên tâm, anh có thể cam đoan rằng Kim Dịch không thích con gái nhỏ của Thần quân kia." Cố Lâm Chương trấn an Ôn Mục.
"Không được, em mặc kệ, em phải đưa Chi Chi trở về. Tên Kim Dịch này quá khốn nạn rồi." Ôn Mục đẩy Cố Lâm Chương ra, muốn đi ra ngoài.
"Loại chuyện này, để cho Kim Dịch nói với Thẩm Chi, chúng ta không thể xen vào." Cố Lâm Chương đè Ôn Mục lại.
Ôn Mục đẩy Cố Lâm Chương ra, rồi tức giận chỉ vào anh: "Nhìn đi, đàn ông các anh đều giống nhau. Các anh không thích thì đừng trêu chọc người ta, bây giờ làm người ta đau khổ. Anh mau ra ngoài đi, em tạm thời không muốn gặp anh."
"Đó là do Kim Dịch là một tên khốn, liên quan gì đến anh, anh không có phụ nữ khác. Anh chỉ có duy nhất mình em." Cố Lâm Chương vừa nói vừa đưa tay ôm Ôn Mục vào lòng.
"Nhưng mà, em rất tức giận. Tên khốn khiếp như thế không xứng để Chi Chi thích." Ôn Mục vừa khóc vừa hét lên.
Không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì, theo bản năng hắn muốn từ chối người nhỏ tuổi hơn mình. Nhưng nghĩ lại, cô gái nhỏ kia cũng chỉ mới ngoài hai mươi, tại sao hắn chưa bao giờ nghĩ cô ấy còn nhỏ. Hắn không khỏi lắc đầu.
"Không phiền." Tân Lộ nhẹ nhàng nói.
Kim Dịch mỉm cười.
Hai người đi dạo quanh vườn, tán gẫu.
Thì lúc này, Thần quân ngồi trong chính điện, nhàn nhã uống trà, trong lòng lại nói: "Kim Dịch, con cáo xảo quyệt này. Nếu con gái ta bị hắn mê hoặc. Vậy thì địa vị của hắn lại có một tầng bảo vệ khác."
"Cha!" Tân Lộ nhẹ giọng nói.
"Ừm" Thần quân đặt tách trà trong tay xuống, nhìn con gái nhỏ và Kim Dịch cùng nhau đi dạo, thật sự là một vở kịch hay.
Tân Lộ đợi Kim Dịch ngồi xuống rồi cô mới ngồi bên cạnh cha, rót trà cho hai người.
Sau đó nghe Thần quân và Kim Dịch nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn bất giác nhìn người đàn ông đẹp trai kia, mê đắm nhìn hắn!
Thần quân cảm nhận được suy nghĩ của con gái nhỏ, mỉm cười nói: "Kim Dịch, ta nói không sai phải không, con gái của ta rất xinh đẹp?"
Kim Dịch mỉm cười đáp: "Rất đẹp và tinh tế, đến nỗi ta có chút không xứng."
"Xem những gì ngươi nói kìa. Ta thấy ngươi và con bé rất hợp nhau. Ánh mắt của ta rất tốt, ta tin không bao lâu mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến gần hơn một bước." Thần quân muốn thăm dò tình cảm của Kim Dịch dành cho cô gái nhỏ, liệu có thể phát triển thêm hay không.
Kim Dịch mỉm cười, không trả lời, cầm tách trà trên bàn lên uống.
Thần quân không phát hiện ra điều gì, vì vậy họ đã thay đổi chủ đề, nói về Thiên cung và Địa ngục, và cả Tân Lộ ở bên cạnh.
* * *
Sau khi Thẩm Chi ra ngoài, cô đứng ở cửa phòng Kim Dịch, nhìn vào trong, phát hiện hắn không có ở đó. Lại đi ra sân, nơi này trống rỗng, không có thực vật gì cả.
"Anh ấy đi đâu rồi, đang trốn tránh mình sao?" Thẩm Chi thì thầm trong lòng, sau đó thở dài.
Cô chuẩn bị quay về phòng thì thấy Ôn Mục đi tới.
"Chi Chi." Ôn Mục bước nhanh tới.
"Cơ Cơ, cậu đến rồi à?" Thẩm Chi chán nản.
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Mục hỏi.
"Tớ đã tỏ tình với anh ấy. Nhưng anh ấy hoàn toàn không thích tớ. Tớ sẽ cho mình thêm chút thời gian, nếu anh ấy vẫn không thích tớ, thì tớ sẽ bỏ cuộc và quay lại thế giới của mình." Thẩm Chi hờn dỗi nói.
"Không sao đâu, nếu cậu đã cố gắng mà hắn vẫn không thích cậu, vậy thì chúng ta không thích hắn nữa. Chi Chi, cậu phải nhớ, chúng ta phải yêu bản thân mình trước. Nếu một khi cậu rơi vào tình huống nguy hiểm, điều đầu tiên cần bảo vệ là chính cậu, mặc kệ người khác, cậu biết không?" Ôn Mục nghiêm túc dặn dò Thẩm Chi.
"Cơ Cơ, đừng lo, tớ nhất định sẽ tự bảo vệ mình, sẽ không được đặt mình vào nguy hiểm. Tớ vẫn còn ông nội và cha mẹ, giữa gia đình và tình yêu, tớ chọn gia đình, tớ không thể để họ buồn."
Ôn Mục gật đầu, đây mới là Thẩm Chi cô biết.
"Đúng rồi. Cơ Cơ, nơi này trống quá, không có một cây nào. Tớ muốn trồng một số hoa ở đây, nhưng trời tối cả ngày, không có ánh sáng, tớ nên trồng gì đây?" Thẩm Chi chỉ khoảng đất trống ở đó.
"Vậy thì hỏi Cố Lâm Chương một chút, chúng ta trồng vài bông hoa vào mảnh đất này, có vẻ rất tốt." Ôn Mục tưởng tượng nói.
Cố Lâm Chương đang ngồi bên trong chờ Kim Dịch về.
Một lúc sau, Kim Dịch bước vào, nhìn thấy Cố Lâm Chương đang ngồi trên ghế, khóe môi mỉm cười: "Ngươi lại cùng Ôn Mục tới? Ngươi nói ngươi xem, bây giờ ngươi không quan tâm chuyện của Địa ngục, mỗi ngày đều đi cùng nữ nhân, có thể có một chút lý tưởng không?"
Cố Lâm Chương chế nhạo: "Ngươi đi Thiên Cung?"
Kim Dịch ngồi xuống nhấp một ngụm trà, không nói lời nào.
"Ngươi định cưới con gái nhỏ của Thần quân sao?" Cố Lâm Chương cau mày nói.
"Chỉ là cảm thấy có chút hợp, để kết hôn thì còn quá sớm." Kim Dịch trả lời.
"Thẩm Chi có biết không?" Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.
Dù sao Thẩm Chi cũng là bạn của Ôn Mục, nên anh cũng thiên vị Thẩm Chi.
"Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến cô ấy." Sắc mặt Kim Dịch trầm xuống.
"Hừ." Cố Lâm Chương nhìn Kim Dịch hừ lạnh chế nhạo.
Kim Dịch lạnh lùng liếc nhìn Cố Lâm Chương: "Ngươi có chuyện gì muốn nói không?"
"Ta không có gì để nói." Cố Lâm Chương nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đi ra sân, thì nhìn thấy Ôn Mục và Thẩm Chi đứng đó, không biết bọn họ đang làm cái gì, hai người vừa nói vừa cười, còn khua tay múa chân.
Nghe tiếng bước chân, Ôn Mục quay đầu nhìn Cố Lâm Chương rồi hô to: "Cố Lâm Chương, anh nói mảnh đất trống này trồng loại hoa gì thì tốt?"
"Nơi này là chỗ của Kim Dịch, hỏi hắn đi." Cố Lâm Chương không quan tâm hắn muốn trồng hoa gì.
"Đúng vậy, Chi Chi, lát nữa chúng ta hãy hỏi anh ta muốn trồng hoa gì." Ôn Mục quay sang nhìn Thẩm Chi.
Thẩm Chi mỉm cười gượng gạo: "Được."
"Kim Dịch đi đâu, anh có biết không." Ôn Mục nhìn nụ cười không được tự nhiên của Thẩm Chi. Không biết khi nào Kim Dịch sẽ quay lại nên cô hỏi giúp cô ấy.
"Trong đại sảnh." Cố Lâm Chương nắm lấy tay cô nói.
"Anh ấy.. về rồi sao?" Thẩm Chi ngập ngừng hỏi.
Cố Lâm Chương liếc nhìn Thẩm Chi rồi gật đầu.
Ôn Mục cảm thấy Cố Lâm Chương có gì đó không đúng, dùng ánh mắt hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Lâm Chương véo nhẹ ngón tay cô lắc đầu.
Một lúc sau, Kim Dịch đi tới, mỉm cười hỏi: "Làm gì vậy? Vườn của ta đẹp lắm sao? Lại đứng ở đây?"
"Kim Dịch, chúng tôi sẽ trồng vài loại hoa ở nơi này, cho nên muốn hỏi anh thích loại hoa nào, chúng tôi sẽ giúp anh trồng." Ôn Mụ hỏi.
"Trồng hoa sao?" Kim Dịch nhìn Thẩm Chi, Thẩm Chi cũng nhìn Kim Dịch, ánh mắt của hai người bọn họ một chút cũng không cho người khác xen vào.
Kim Dịch thu hồi ánh mắt nhìn Ôn Mục: "Muốn trồng gì cũng được, các người cứ tự nhiên, tôi đi vào trước." Nói xong, hắn bước vào phòng ngủ.
Thẩm Chi nhìn bóng lưng hắn, trong lòng có chút chua xót: "Cố Lâm Chương, anh dẫn chúng tôi đi xem hoa, chúng tôi tự mình chọn."
Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục.
Ôn Mục gật đầu.
Khi bọn họ được đưa đến vùng đất hoa của Địa ngục thì không khỏi cảm thán. Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn những bông hoa trong vườn, ngạc nhiên nói: "Những bông hoa này đẹp quá."
Ôn Mục nói rồi đưa tay ra muốn chạm vào.
Cố Lâm Chương lập tức nắm lấy tay cô: "Những đóa hoa này rất độc, em muốn loại hoa gì, nói cho anh biết, anh sẽ hái cho em."
"Độc? Không được, anh sẽ bị trúng độc." Ôn Mục lo lắng nói.
"Anh không sao." Cố Lâm Chương sờ sờ mặt cô.
"Ồ, vậy em muốn đóa hoa trắng xanh nhạt kia, đây là loại hoa gì?" Ôn Mục chỉ vào đóa hoa đang lắc lư theo tiếng gió bên cạnh.
"Đây là Cửu Lan Tiên." Cố Lâm Chương vừa nói vừa hái.
Thẩm Chi nhìn bông hoa bên kia: "Cố Lâm Chương, tôi muốn hoa bên kia."
Cố Lâm Chương lại đi hái nó.
Hai người chọn vài loại hoa không độc.
Sau khi hái xong thì quay lại vườn của Kim Dịch.
"Cơ Cơ, cậu và Cố Lâm Chương về trước đi, tớ sẽ tự mình trồng." Thẩm Chi nói.
"Chi Chi, cậu.." Ôn Mục có chút không nhịn được khi nhìn Thẩm Chi như thế này.
"Cơ Cơ, tớ không sao, đừng lo." Thẩm Chi nắm lấy tay Ôn Mục vỗ vỗ rồi nói.
"Được rồi, cậu phải nhớ những gì tớ đã nói." Ôn Mục không yên tâm dặn dò.
Cố Lâm Chương và Ôn Mục quay lại Lâu Vũ Hiên.
"Em thật sự rất lo lắng cho Chị Chỉ, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đau khổ như vậy. Kim Dịch, tên khốn khiếp đó, nếu anh ta làm chuyện có lỗi với Chi Chi. Em nhất định phải cho anh ta một bạt tay." Ôn Mục tức tối nói.
Nhìn Thẩm Chi như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu, muốn đánh chết tên khốn kiếp Kim Dịch kia.
"Cố Lâm Chương, vừa rồi anh và Kim Dịch nói gì trong đại sảnh?" Ôn Mục hỏi.
"Kim Dịch đang qua lại với con gái nhỏ của Thần quân trên Thiên giới." Cố Lâm Chương bình tĩnh nói.
"Cái gì? Tên Kim Dịch này thật sự còn khốn nạn hơn cả anh." Ôn Mục nghe xong, giận dữ đi tới đi lui.
"Yên tâm, anh có thể cam đoan rằng Kim Dịch không thích con gái nhỏ của Thần quân kia." Cố Lâm Chương trấn an Ôn Mục.
"Không được, em mặc kệ, em phải đưa Chi Chi trở về. Tên Kim Dịch này quá khốn nạn rồi." Ôn Mục đẩy Cố Lâm Chương ra, muốn đi ra ngoài.
"Loại chuyện này, để cho Kim Dịch nói với Thẩm Chi, chúng ta không thể xen vào." Cố Lâm Chương đè Ôn Mục lại.
Ôn Mục đẩy Cố Lâm Chương ra, rồi tức giận chỉ vào anh: "Nhìn đi, đàn ông các anh đều giống nhau. Các anh không thích thì đừng trêu chọc người ta, bây giờ làm người ta đau khổ. Anh mau ra ngoài đi, em tạm thời không muốn gặp anh."
"Đó là do Kim Dịch là một tên khốn, liên quan gì đến anh, anh không có phụ nữ khác. Anh chỉ có duy nhất mình em." Cố Lâm Chương vừa nói vừa đưa tay ôm Ôn Mục vào lòng.
"Nhưng mà, em rất tức giận. Tên khốn khiếp như thế không xứng để Chi Chi thích." Ôn Mục vừa khóc vừa hét lên.