Chương 10: Lôi Đình Thịnh Nộ và Lưới Trời Sụp Đổ
Sự im lặng bao trùm căn biệt thự Lê Gia tựa như một lớp băng dày, đặc quánh, khiến không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở. Tiếng tách trà vỡ tan trên nền gạch hoa như một tiếng súng lệnh, phá vỡ hoàn toàn sự bình yên giả tạo bấy lâu nay. Bà Quỳnh Mai, người đàn bà vốn sắc sảo, đanh đá, giờ đây ngồi bệt trên ghế sofa, khuôn mặt không còn một giọt máu, hai tay ôm mặt run rẩy không nói nên lời. Lê Hoàng Minh thì đứng sững như trời trồng ở góc phòng, khuôn mặt non choẹt tái mét, đôi mắt mở to chứa đầy sự kinh hoàng thuần túy, lần đầu tiên trong đời cậu ta cảm nhận được mùi vị của tử thần gần đến thế. Ông Đức, dù đã được Khang kéo ra khỏi nguy hiểm, nhưng trái tim già nua vẫn đập loạn xạ trong lồng ngực, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Giữa tâm điểm của sự hỗn loạn và sợ hãi đó, chỉ có Ngọc An là vẫn đứng vững. Cô không la hét, không hoảng loạn. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Khang, cố gắng ghi tạc lại từng chi tiết của con người hoàn toàn xa lạ đang đứng trước mặt mình. Người chồng mà cô từng nghĩ là hiền lành, nhu nhược, giờ đây lại toát ra một thứ khí thế của một vị tướng trước trận đánh lớn - lạnh lùng, quyết đoán, và đầy uy quyền áp đảo.
Mười phút sau, nhanh đến mức khó tin, một chiếc xe cứu thương quân dụng không còi hụ, lặng lẽ đỗ xịch trước cổng. Thiếu tá, bác sĩ Nguyễn An Quân, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, gương mặt nghiêm nghị, cùng hai y tá chuyên nghiệp mang theo những trang thiết bị y tế nhỏ gọn nhưng hiện đại, nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy Khang, ông không một chút chần chừ, khẽ gật đầu theo một thói quen nhà binh rồi lập tức báo cáo: "Anh Khang, chúng tôi đã có mặt. Tình hình thế nào ạ?"
Câu xưng hô "Anh Khang" phát ra từ miệng một vị thiếu tá quân đội khiến cả gia đình Lê Gia, đặc biệt là Ngọc An, chấn động đến tận cùng tâm can.
"Phiền anh rồi, bác sĩ Quân," Khang đáp, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng từng chữ. "Giỏ quà này có vấn đề. Tôi nghi ngờ trà và trái cây đã bị tẩm một loại độc dược thảo mộc hiếm, không màu, không mùi, có khả năng tác động chậm. Anh kiểm tra kỹ tình trạng sức khỏe của ba tôi, đặc biệt là hệ thần kinh và tuần hoàn máu, đồng thời thu thập mẫu độc để phân tích. Việc này, anh hiểu rồi đấy, cần được giữ bí mật tuyệt đối."
"Rõ!" Bác sĩ Quân lập tức cùng đội ngũ của mình tiến hành công việc với một sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Họ lấy mẫu trà, dùng dụng cụ chuyên dụng cắt lát một quả táo, lấy mẫu máu của ông Đức.. Mọi thao tác đều chính xác và không một chút thừa thãi. Sau khi có kết quả xét nghiệm nhanh tại chỗ, mặt bác sĩ Quân trở nên nghiêm trọng. "Đúng như anh nói. Đây không phải là chất độc thông thường. Phân tích sơ bộ cho thấy nó là một hợp chất của nọc độc từ loài rắn san hô Nam Mỹ, được tinh chế cùng với độc tố từ một loại nấm gây hoại tử thần kinh. Một thứ vũ khí sinh học vô cùng tinh vi và tàn độc. May mà bác đây chưa uống vào. Kẻ ra tay chắc chắn không phải tầm thường. Anh.. lại gặp phải đối thủ khó xơi rồi."
"Chỉ là một vài con rắn rết cần phải dọn dẹp thôi," Khang đáp, ánh mắt lóe lên một tia chết chóc. Anh quay sang Ngọc An, người vẫn đang đứng lặng yên xử lý những thông tin quá sức tưởng tượng. "Ngọc An, anh cần em thật bình tĩnh. Đưa ba, mẹ và Minh lên lầu, khóa chặt cửa lại. Dù có nghe thấy tiếng gì bên ngoài, dù là tiếng súng nổ hay trời sập, cũng tuyệt đối không được ra. Anh phải đi giải quyết triệt để mối họa này."
"Anh.. anh định đi đâu?" Ngọc An lo lắng, giọng run run. "Một mình sao? Nguy hiểm lắm!"
Khang nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh lúc này không chỉ có cơn thịnh nộ, mà còn có cả một sự dịu dàng và tin tưởng. "Anh không đi một mình. Anh đi cùng cơn thịnh nộ của anh. Và anh đi để bảo vệ tất cả mọi người. Tin anh."
Nói rồi, anh quay người, sải bước ra khỏi nhà. Bóng lưng anh hòa vào màn đêm, mang theo một luồng sát khí kinh thiên động địa.
Khang không đến căn cứ của Thanh Long Đường. Anh lái chiếc xe mà bác sĩ Quân đã chuẩn bị sẵn, một chiếc sedan dân sự không có gì đặc biệt, đi đến một gara ô tô cũ kỹ nằm trong một khu công nghiệp bỏ hoang ở ngoại thành. Đây là một trong những căn cứ bí mật nhất của đội đặc nhiệm Long Ảnh khi hoạt động tại phía Nam, một nơi an toàn tuyệt đối.
Bên trong gara bụi bặm, Khang lật một tấm bạt cũ, để lộ ra một con "quái vật" bằng thép - chiếc mô tô phân khối lớn được độ lại theo tiêu chuẩn quân dụng, sơn màu đen mờ có khả năng hấp thụ sóng radar, động cơ gần như không gây ra tiếng động. Anh mở một chiếc tủ sắt kiên cố ẩn sau bức tường, bên trong là bộ trang bị mà anh đã rất lâu rồi không động đến. Anh cởi bỏ bộ quần áo ở nhà, thay vào đó là một bộ đồ tác chiến bó sát người bằng vật liệu sợi carbon tổng hợp, vừa nhẹ, vừa dẻo dai, lại có khả năng chống đạn và chống dao đâm ở những vị trí trọng yếu. Găng tay da có gia cố hợp kim ở các khớp ngón, giày cổ cao đế mềm không một tiếng động. Anh đeo lên người một khẩu súng lục giảm thanh chuyên dụng, vài băng đạn dự phòng, vài quả lựu đạn choáng và lựu đạn khói. Và cuối cùng, từ trong một chiếc hộp gỗ đàn hương, anh rút ra một cặp dao găm chiến thuật có khắc hình rồng ẩn trong mây, lưỡi dao đen nhánh, sắc bén đến mức có thể cắt đứt một sợi tóc rơi ngang qua. Đó chính là "Song Long Chủy", vũ khí tùy thân đã cùng anh vào sinh ra tử.
Khi Khang khoác lên mình bộ trang bị này, khí chất của anh hoàn toàn thay đổi. Không còn là cậu rể hiền lành hay vị đại ca giang hồ bí ẩn. Anh là "Bóng Ma Vương", một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, một cơn ác mộng đối với mọi kẻ thù.
"Hoàng 'Hổ', tình hình thế nào?" Giọng Khang lạnh như băng qua thiết bị liên lạc gắn ở cổ họng.
"Khang ca, đã xác định được tổng đàn của Xích Xà Môn. Một khu nhà kho phức hợp rộng lớn ở gần cảng Cát Lái, ngụy trang thành một công ty logistics và kho lạnh. An ninh cực kỳ nghiêm ngặt. Xà Nữ và những kẻ đầu sỏ chắc chắn đang ở đó."
"Tổng động viên," Khang ra lệnh. "Mục tiêu: Tổng đàn Xích Xà Môn. Đêm nay, Sài Gòn sẽ không còn con rắn nào."
Khu nhà kho phức hợp của Xích Xà Môn đang chìm trong biển lửa. Hoàng "Hổ", tay cầm hai khẩu súng lục, chỉ huy cánh quân chính của Thanh Long Đường tấn công trực diện vào cổng chính. Đạn bay như mưa, tia lửa từ những viên đạn va vào các container hàng tóe lên trong đêm. Đám tay chân của Xích Xà Môn, vốn là những kẻ tội phạm chuyên nghiệp, cũng chống trả quyết liệt bằng súng hoa cải, súng colt tự chế. Chúng lợi dụng những nhà kho, những container hàng làm vật cản, tạo thành một hệ thống phòng thủ kiên cố.
"Cánh trái! Yểm trợ!" Hoàng "Hổ" hét lớn qua bộ đàm, anh lộn một vòng né một loạt đạn rồi bắn trả chính xác, hạ gục một tên đang nấp sau thùng phuy. "Tư 'Cụt'! Cho anh em dùng xe nâng húc đổ hàng rào phía đông đi!"
Tư "Cụt", mình trần, cơ bắp cuồn cuộn, gầm lên một tiếng rồi nhảy lên một chiếc xe nâng gần đó, nhấn ga tối đa, húc thẳng vào hàng rào thép gai. Hàng rào đổ sập xuống, tạo ra một lối vào mới. Anh em bốc vác của Tư "Cụt", tay cầm xà beng, mã tấu, gậy sắt, gào thét xông vào, chiến đấu một cách dũng mãnh.
Ở một mặt khác, Chị Bảy "Phi Đao" và các học trò của Lão Giáo "Quyền Vương" lại di chuyển một cách linh hoạt, leo lên các nóc container, từ trên cao dùng nỏ tự chế và những phi dao sắc lẹm tấn công vào những điểm yếu của địch, gây ra sự rối loạn và hoang mang.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, một cuộc chiến giữa trật tự và hỗn loạn, giữa nghĩa khí và tội ác.
Trong lúc đó, Khang đã tiếp cận khu nhà kho từ một hướng khác, một hướng không ai ngờ tới. Anh như một bóng ma, lặng lẽ vượt qua các lớp canh gác, vô hiệu hóa từng tên lính gác một cách gọn gàng. Khi anh đến gần tòa nhà chỉ huy trung tâm, anh không chọn cách đột nhập, mà rút ra một thiết bị nhỏ, gắn vào hộp cầu dao tổng của tòa nhà. "BỤP!" một tiếng, toàn bộ hệ thống điện của tòa nhà trung tâm vụt tắt, chìm trong bóng tối.
Khang di chuyển trong bóng tối của tòa nhà chỉ huy Xích Xà Môn, anh như một bóng ma thực thụ, vượt qua các lớp canh gác và hệ thống an ninh một cách dễ dàng. Anh tiến thẳng lên tầng cao nhất, nơi có phòng làm việc của Xà Nữ.
Cánh cửa gỗ lim nặng trịch trước mặt anh bất ngờ bị một lực cực mạnh từ bên trong đánh vỡ tan. Từ trong bóng tối, một gã đàn ông cao lớn dị thường, thân hình hộ pháp như một vị La Hán, đầu trọc lóc, cơ bắp cuồn cuộn, lao ra như một con gấu hoang. Đó là Thiết Tăng. Theo sau hắn là một bóng người yểu điệu, lả lướt như một con mèo, tay cầm một cặp quạt thép sắc lẹm. Đó là Ảnh Yêu.
"Không ngờ lại có kẻ đột nhập được đến tận đây," Ảnh Yêu cất tiếng cười lanh lảnh, giọng đầy vẻ ngạo nghễ. "Ngươi là ai mà to gan vậy?"
Khang không đáp, cặp "Song Long Chủy" đã nằm gọn trong tay, sẵn sàng cho một cuộc tử chiến.
Thiết Tăng gầm lên một tiếng rồi lao tới, mỗi bước chân của hắn làm rung chuyển cả sàn nhà. Hắn tung một cú đấm thẳng, mang theo một luồng kình phong khủng khiếp, có thể dễ dàng đánh nát một bức tường gạch. Khang không đối đầu trực diện, anh lách người sang một bên, để cú đấm của Thiết Tăng sượt qua. Cùng lúc đó, Ảnh Yêu cũng đã xuất hiện sau lưng Khang tự lúc nào, chiếc quạt thép trên tay cô ta xòe ra như một đóa hoa tử thần, những lưỡi dao sắc bén cắt về phía gáy anh.
Đây là một đòn tấn công phối hợp hoàn hảo, một mạnh một nhẹ, một cương một nhu, không cho đối thủ một kẽ hở nào để xoay xở.
Nhưng đối thủ của chúng là Trần Minh Khang.
Anh như có mắt ở sau lưng, anh cúi gập người xuống, thân hình gần như song song với mặt đất, vừa né được đòn tấn công của Ảnh Yêu, vừa dùng một chân đá móc vào chân trụ của Thiết Tăng. Bị tấn công bất ngờ, Thiết Tăng khổng lồ lảo đảo. Tận dụng sơ hở đó, Khang xoay người, cặp dao găm trên tay vẽ thành hai đường vòng cung chớp nhoáng, không tấn công mà chỉ gạt mạnh vào cặp quạt thép của Ảnh Yêu. "Keng! Keng!" Hai tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Lực va chạm cực mạnh khiến Ảnh Yêu phải lùi lại vài bước, cổ tay tê dại.
Khang biết, anh phải xử lý Ảnh Yêu trước. Thân pháp quỷ dị và vũ khí tầm trung của cô ta gây ra nhiều phiền toái hơn là sức mạnh thuần túy của Thiết Tăng. Anh giả vờ lao về phía Thiết Tăng, nhưng khi chỉ còn cách vài bước, anh bất ngờ dậm mạnh chân xuống đất, dùng lực bật ngược lại như một chiếc lò xo, lao về phía Ảnh Yêu với một tốc độ kinh người.
Ảnh Yêu kinh hãi, vội vàng múa quạt phòng thủ. Nhưng Khang đã áp sát. Một cuộc chiến cận thân diễn ra. "Song Long Chủy" của anh như hai con rồng đang vờn múa, lúc thì đỡ gạt, lúc thì đâm chém, liên tục tấn công vào những điểm yếu trên cơ thể Ảnh Yêu. Chỉ sau chưa đầy mười chiêu, Khang đã tìm ra sơ hở. Anh dùng một con dao găm kẹp chặt lấy một chiếc quạt, con dao còn lại thì lách qua hàng phòng ngự, rạch một đường dài nhưng không sâu trên cánh tay cầm quạt còn lại của Ảnh Yêu. Máu tươi phun ra, Ảnh Yêu kêu lên một tiếng đau đớn, chiếc quạt trên tay rơi xuống. Khang không cho cô ta cơ hội, anh xoay người, dùng chuôi dao đánh mạnh vào gáy, khiến cô ta bất tỉnh ngay lập tức.
"Aaa!" Thiết Tăng gầm lên giận dữ khi thấy đồng bọn bị hạ gục. Hắn như một con thú hoang, lao về phía Khang, những cú đấm liên tiếp được tung ra.
Bây giờ là cuộc chiến một chọi một. Khang không còn né tránh nữa. Anh đối mặt trực diện với Thiết Tăng. Anh cho gã hộ pháp thấy rằng, sức mạnh thuần túy sẽ trở nên vô nghĩa trước kỹ thuật đỉnh cao. Anh di chuyển xung quanh Thiết Tăng như một con bướm, cặp dao găm liên tục rạch vào các khớp gối, khuỷu tay, bả vai của hắn. Những vết thương tuy không chí mạng nhưng lại làm giảm đi sự linh hoạt và sức mạnh của Thiết Tăng. Sau khi đã khiến gã khổng lồ mệt mỏi và chậm chạp, Khang mới tung ra đòn quyết định. Anh nhảy lên, dùng vai của Thiết Tăng làm điểm tựa, rồi dùng cả hai chân kẹp lấy cổ hắn, xoay một vòng trên không, quật ngã cả thân hình hộ pháp xuống sàn nhà. Một cú đánh cuối cùng bằng chuôi dao vào thái dương đã kết thúc hoàn toàn sự chống cự của Thiết Tăng.
Hạ gục hai đại hộ pháp, Khang bước qua chúng, tiến về phía cánh cửa gỗ lim nặng trịch ở cuối hành lang. Anh một cước đá tung cánh cửa ra.
Bên trong, căn phòng làm việc của Xà Nữ hiện ra, xa hoa nhưng đầy vẻ ma mị. Sàn nhà trải một tấm thảm Ba Tư khổng lồ, một chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun bóng loáng, và đặc biệt, ở giữa phòng là một bể kính lớn, bên trong là một con trăn gấm khổng lồ đang uốn lượn. Xà Nữ ngồi trên chiếc ghế bành bọc da rắn, tay cầm một ly rượu, vẻ mặt không một chút sợ hãi, ngược lại còn có vẻ thích thú.
"Cuối cùng ngươi cũng đến," Xà Nữ cất giọng, thanh âm trong trẻo nhưng lại khiến người ta lạnh gáy. "Ta đã chờ ngươi. Kẻ đã phá hỏng mọi kế hoạch của ta, kẻ đã dám thách thức Xích Xà Môn. Ngươi thực sự rất giỏi."
"Ngươi sẽ không còn cơ hội để nói những lời đó nữa đâu," Khang đáp, giọng lạnh như băng.
"Vậy à?" Xà Nữ mỉm cười, rồi bất ngờ, bà ta di chuyển. Bà ta không lao tới tấn công, mà uốn lượn như một con rắn, thân hình mềm mại, dẻo dai đến khó tin. Bà ta chính là một bậc thầy của "Xà Quyền", một môn võ cổ xưa, quỷ dị và vô cùng hiểm độc.
Cuộc chiến đỉnh cao thực sự bắt đầu. Xà Nữ không dùng vũ khí bên ngoài, vũ khí của bà ta chính là cơ thể của mình. Bà ta liên tục tấn công Khang bằng những đòn thế kỳ lạ, lúc thì trườn sát mặt đất, lúc lại uốn lượn như không xương. Mười đầu ngón tay của bà ta được bọc những chiếc móng vuốt bằng thép cực mỏng, sắc bén và tẩm độc, mỗi cú cào, cấu đều nhắm vào những huyệt đạo chí mạng trên người Khang.
Khang phải vận dụng toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu của mình. Anh dùng "Song Long Chủy" để phòng thủ, tạo ra một không gian an toàn xung quanh mình. Anh không thể để những chiếc móng vuốt đó chạm vào người.
Sau một hồi giao đấu, Khang nhận ra, Xà Quyền tuy biến ảo, nhưng lại có một nhược điểm, đó là cần một khoảng không gian nhất định để thi triển những đòn thế uốn lượn. Anh quyết định áp sát. Anh bất ngờ ném một con dao găm về phía bể kính lớn. "CHOANG!" Tấm kính vỡ tan, con trăn khổng lồ trườn ra, gây ra sự hỗn loạn.
Tận dụng khoảnh khắc Xà Nữ bị phân tâm, Khang đã lao tới như một mũi tên. Anh không cho bà ta cơ hội để giữ khoảng cách nữa. Cuộc chiến áp sát diễn ra. "Xà Quyền" khi bị áp sát đã mất đi phần lớn sự lợi hại. Khang liên tục ra đòn, những cú thúc cùi chỏ, những cú lên gối nhanh và mạnh. Xà Nữ chống đỡ một cách vất vả. Trong một khoảnh khắc sơ hở, Khang đã dùng một con dao găm gạt phăng đi những chiếc móng vuốt độc trên một bàn tay của bà ta, con dao còn lại thì đã kề sát vào cổ họng trắng ngần của người đàn bà rắn độc.
"Nói cho ta biết, kẻ đứng sau ngươi là ai?" Khang gằn giọng.
Xà Nữ bật cười, một tiếng cười điên dại. "Ngươi nghĩ ta sẽ nói sao? Dù sao ta cũng chết.. nhưng trước khi chết.. ta sẽ kéo ngươi theo cùng!" Bà ta bất ngờ cắn vào một chiếc răng giả chứa đầy kịch độc.
Nhưng Khang còn nhanh hơn. Anh dùng chuôi dao đánh mạnh vào cằm bà ta, khiến bà ta không thể khép miệng lại, đồng thời dùng tay kia bóp mạnh vào hai bên má, khiến viên thuốc độc rơi ra.
"Chết không phải là một sự lựa chọn dễ dàng như vậy đâu," Khang nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau khi khống chế được Xà Nữ và giao cho người của Hoàng "Hổ" đang tiến vào, Khang bắt đầu lục soát căn phòng. Anh biết, kẻ như Xà Nữ chắc chắn sẽ không chỉ có một kênh liên lạc. Anh lật tung mọi thứ, và cuối cùng, trong một ngăn bí mật dưới gầm bàn làm việc, anh tìm thấy một chiếc điện thoại vệ tinh được mã hóa đặc biệt.
Khang nhíu mày. Loại mã hóa này, anh đã từng gặp qua trong những nhiệm vụ tối mật của Long Ảnh. Anh cắm một thiết bị giải mã nhỏ gọn vào điện thoại. Sau vài phút, màn hình hiện lên. Không có nhiều dữ liệu, dường như đã bị xóa gần hết. Chỉ còn lại một vài tin nhắn và cuộc gọi gần nhất.
Một số liên lạc được lưu với cái tên "PHL". Và tin nhắn cuối cùng mà "PHL" gửi cho Xà Nữ chính là: "Món quà cho Lê Gia đã gửi. Dọn dẹp cho sạch. Không được để lại dấu vết."
"PHL?" Khang lẩm bẩm. Anh cố gắng nhớ lại. Và rồi, một hình ảnh lóe lên trong đầu anh. Cái hình xăm con phượng hoàng lửa đang dang cánh sau lưng của Vũ Thiên Long mà anh đã thoáng thấy trong một lần hắn cởi áo vest. PHL.. Phượng Hoàng Lửa.. Vũ. Thiên. Long.
Cả người Khang như bị một luồng điện giật. Máu trong người anh đông cứng lại. Vũ Thiên Long! Kẻ thù lớn nhất trên thương trường của Lê Gia, kẻ luôn nhòm ngó vợ anh, lại chính là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau Xích Xà Môn, là kẻ đã ra lệnh hạ độc cả gia đình vợ anh. Mọi chuyện đã vượt xa sự tranh giành kinh doanh thông thường. Đây là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng, một ván cờ mà Vũ Thiên Long đã giăng ra để hủy diệt tất cả.
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ bên ngoài. Đại úy Vũ Đình Phong và lực lượng cảnh sát cơ động đã đến.
Khang nhanh chóng sao chép dữ liệu từ chiếc điện thoại vệ tinh rồi xóa mọi dấu vết của mình. Anh ra lệnh cho Hoàng "Hổ" rút lui theo lối thoát bí mật.
Khi Đại úy Phong xông vào, anh chỉ thấy một bãi chiến trường tan hoang. Toàn bộ đầu não của Xích Xà Môn đã bị bắt giữ hoặc tiêu diệt. Xà Nữ bị khống chế, nằm đó với ánh mắt căm hận nhưng bất lực. Nhưng kẻ đã gây ra tất cả chuyện này thì đã biến mất như một bóng ma.
Trở về Lê Gia, Khang mệt mỏi rã rời. Ngọc An đã thức trắng đêm chờ anh. Nhìn thấy những vết thương mới trên người anh, cô không nói một lời, chỉ lặng lẽ dìu anh vào nhà, cẩn thận giúp anh rửa vết thương, băng bó. Nhìn những vết sẹo cũ mới chằng chịt trên người chồng, Ngọc An càng hiểu rằng thế giới mà anh đang sống nguy hiểm đến nhường nào.
Khang ngồi đó, để mặc cho bàn tay mềm mại của Ngọc An chăm sóc. Trong đầu anh, hình ảnh Vũ Thiên Long đang mỉm cười độc ác hiện lên.
Giữa tâm điểm của sự hỗn loạn và sợ hãi đó, chỉ có Ngọc An là vẫn đứng vững. Cô không la hét, không hoảng loạn. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Khang, cố gắng ghi tạc lại từng chi tiết của con người hoàn toàn xa lạ đang đứng trước mặt mình. Người chồng mà cô từng nghĩ là hiền lành, nhu nhược, giờ đây lại toát ra một thứ khí thế của một vị tướng trước trận đánh lớn - lạnh lùng, quyết đoán, và đầy uy quyền áp đảo.
Mười phút sau, nhanh đến mức khó tin, một chiếc xe cứu thương quân dụng không còi hụ, lặng lẽ đỗ xịch trước cổng. Thiếu tá, bác sĩ Nguyễn An Quân, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, gương mặt nghiêm nghị, cùng hai y tá chuyên nghiệp mang theo những trang thiết bị y tế nhỏ gọn nhưng hiện đại, nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy Khang, ông không một chút chần chừ, khẽ gật đầu theo một thói quen nhà binh rồi lập tức báo cáo: "Anh Khang, chúng tôi đã có mặt. Tình hình thế nào ạ?"
Câu xưng hô "Anh Khang" phát ra từ miệng một vị thiếu tá quân đội khiến cả gia đình Lê Gia, đặc biệt là Ngọc An, chấn động đến tận cùng tâm can.
"Phiền anh rồi, bác sĩ Quân," Khang đáp, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng từng chữ. "Giỏ quà này có vấn đề. Tôi nghi ngờ trà và trái cây đã bị tẩm một loại độc dược thảo mộc hiếm, không màu, không mùi, có khả năng tác động chậm. Anh kiểm tra kỹ tình trạng sức khỏe của ba tôi, đặc biệt là hệ thần kinh và tuần hoàn máu, đồng thời thu thập mẫu độc để phân tích. Việc này, anh hiểu rồi đấy, cần được giữ bí mật tuyệt đối."
"Rõ!" Bác sĩ Quân lập tức cùng đội ngũ của mình tiến hành công việc với một sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Họ lấy mẫu trà, dùng dụng cụ chuyên dụng cắt lát một quả táo, lấy mẫu máu của ông Đức.. Mọi thao tác đều chính xác và không một chút thừa thãi. Sau khi có kết quả xét nghiệm nhanh tại chỗ, mặt bác sĩ Quân trở nên nghiêm trọng. "Đúng như anh nói. Đây không phải là chất độc thông thường. Phân tích sơ bộ cho thấy nó là một hợp chất của nọc độc từ loài rắn san hô Nam Mỹ, được tinh chế cùng với độc tố từ một loại nấm gây hoại tử thần kinh. Một thứ vũ khí sinh học vô cùng tinh vi và tàn độc. May mà bác đây chưa uống vào. Kẻ ra tay chắc chắn không phải tầm thường. Anh.. lại gặp phải đối thủ khó xơi rồi."
"Chỉ là một vài con rắn rết cần phải dọn dẹp thôi," Khang đáp, ánh mắt lóe lên một tia chết chóc. Anh quay sang Ngọc An, người vẫn đang đứng lặng yên xử lý những thông tin quá sức tưởng tượng. "Ngọc An, anh cần em thật bình tĩnh. Đưa ba, mẹ và Minh lên lầu, khóa chặt cửa lại. Dù có nghe thấy tiếng gì bên ngoài, dù là tiếng súng nổ hay trời sập, cũng tuyệt đối không được ra. Anh phải đi giải quyết triệt để mối họa này."
"Anh.. anh định đi đâu?" Ngọc An lo lắng, giọng run run. "Một mình sao? Nguy hiểm lắm!"
Khang nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh lúc này không chỉ có cơn thịnh nộ, mà còn có cả một sự dịu dàng và tin tưởng. "Anh không đi một mình. Anh đi cùng cơn thịnh nộ của anh. Và anh đi để bảo vệ tất cả mọi người. Tin anh."
Nói rồi, anh quay người, sải bước ra khỏi nhà. Bóng lưng anh hòa vào màn đêm, mang theo một luồng sát khí kinh thiên động địa.
Khang không đến căn cứ của Thanh Long Đường. Anh lái chiếc xe mà bác sĩ Quân đã chuẩn bị sẵn, một chiếc sedan dân sự không có gì đặc biệt, đi đến một gara ô tô cũ kỹ nằm trong một khu công nghiệp bỏ hoang ở ngoại thành. Đây là một trong những căn cứ bí mật nhất của đội đặc nhiệm Long Ảnh khi hoạt động tại phía Nam, một nơi an toàn tuyệt đối.
Bên trong gara bụi bặm, Khang lật một tấm bạt cũ, để lộ ra một con "quái vật" bằng thép - chiếc mô tô phân khối lớn được độ lại theo tiêu chuẩn quân dụng, sơn màu đen mờ có khả năng hấp thụ sóng radar, động cơ gần như không gây ra tiếng động. Anh mở một chiếc tủ sắt kiên cố ẩn sau bức tường, bên trong là bộ trang bị mà anh đã rất lâu rồi không động đến. Anh cởi bỏ bộ quần áo ở nhà, thay vào đó là một bộ đồ tác chiến bó sát người bằng vật liệu sợi carbon tổng hợp, vừa nhẹ, vừa dẻo dai, lại có khả năng chống đạn và chống dao đâm ở những vị trí trọng yếu. Găng tay da có gia cố hợp kim ở các khớp ngón, giày cổ cao đế mềm không một tiếng động. Anh đeo lên người một khẩu súng lục giảm thanh chuyên dụng, vài băng đạn dự phòng, vài quả lựu đạn choáng và lựu đạn khói. Và cuối cùng, từ trong một chiếc hộp gỗ đàn hương, anh rút ra một cặp dao găm chiến thuật có khắc hình rồng ẩn trong mây, lưỡi dao đen nhánh, sắc bén đến mức có thể cắt đứt một sợi tóc rơi ngang qua. Đó chính là "Song Long Chủy", vũ khí tùy thân đã cùng anh vào sinh ra tử.
Khi Khang khoác lên mình bộ trang bị này, khí chất của anh hoàn toàn thay đổi. Không còn là cậu rể hiền lành hay vị đại ca giang hồ bí ẩn. Anh là "Bóng Ma Vương", một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, một cơn ác mộng đối với mọi kẻ thù.
"Hoàng 'Hổ', tình hình thế nào?" Giọng Khang lạnh như băng qua thiết bị liên lạc gắn ở cổ họng.
"Khang ca, đã xác định được tổng đàn của Xích Xà Môn. Một khu nhà kho phức hợp rộng lớn ở gần cảng Cát Lái, ngụy trang thành một công ty logistics và kho lạnh. An ninh cực kỳ nghiêm ngặt. Xà Nữ và những kẻ đầu sỏ chắc chắn đang ở đó."
"Tổng động viên," Khang ra lệnh. "Mục tiêu: Tổng đàn Xích Xà Môn. Đêm nay, Sài Gòn sẽ không còn con rắn nào."
Khu nhà kho phức hợp của Xích Xà Môn đang chìm trong biển lửa. Hoàng "Hổ", tay cầm hai khẩu súng lục, chỉ huy cánh quân chính của Thanh Long Đường tấn công trực diện vào cổng chính. Đạn bay như mưa, tia lửa từ những viên đạn va vào các container hàng tóe lên trong đêm. Đám tay chân của Xích Xà Môn, vốn là những kẻ tội phạm chuyên nghiệp, cũng chống trả quyết liệt bằng súng hoa cải, súng colt tự chế. Chúng lợi dụng những nhà kho, những container hàng làm vật cản, tạo thành một hệ thống phòng thủ kiên cố.
"Cánh trái! Yểm trợ!" Hoàng "Hổ" hét lớn qua bộ đàm, anh lộn một vòng né một loạt đạn rồi bắn trả chính xác, hạ gục một tên đang nấp sau thùng phuy. "Tư 'Cụt'! Cho anh em dùng xe nâng húc đổ hàng rào phía đông đi!"
Tư "Cụt", mình trần, cơ bắp cuồn cuộn, gầm lên một tiếng rồi nhảy lên một chiếc xe nâng gần đó, nhấn ga tối đa, húc thẳng vào hàng rào thép gai. Hàng rào đổ sập xuống, tạo ra một lối vào mới. Anh em bốc vác của Tư "Cụt", tay cầm xà beng, mã tấu, gậy sắt, gào thét xông vào, chiến đấu một cách dũng mãnh.
Ở một mặt khác, Chị Bảy "Phi Đao" và các học trò của Lão Giáo "Quyền Vương" lại di chuyển một cách linh hoạt, leo lên các nóc container, từ trên cao dùng nỏ tự chế và những phi dao sắc lẹm tấn công vào những điểm yếu của địch, gây ra sự rối loạn và hoang mang.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, một cuộc chiến giữa trật tự và hỗn loạn, giữa nghĩa khí và tội ác.
Trong lúc đó, Khang đã tiếp cận khu nhà kho từ một hướng khác, một hướng không ai ngờ tới. Anh như một bóng ma, lặng lẽ vượt qua các lớp canh gác, vô hiệu hóa từng tên lính gác một cách gọn gàng. Khi anh đến gần tòa nhà chỉ huy trung tâm, anh không chọn cách đột nhập, mà rút ra một thiết bị nhỏ, gắn vào hộp cầu dao tổng của tòa nhà. "BỤP!" một tiếng, toàn bộ hệ thống điện của tòa nhà trung tâm vụt tắt, chìm trong bóng tối.
Khang di chuyển trong bóng tối của tòa nhà chỉ huy Xích Xà Môn, anh như một bóng ma thực thụ, vượt qua các lớp canh gác và hệ thống an ninh một cách dễ dàng. Anh tiến thẳng lên tầng cao nhất, nơi có phòng làm việc của Xà Nữ.
Cánh cửa gỗ lim nặng trịch trước mặt anh bất ngờ bị một lực cực mạnh từ bên trong đánh vỡ tan. Từ trong bóng tối, một gã đàn ông cao lớn dị thường, thân hình hộ pháp như một vị La Hán, đầu trọc lóc, cơ bắp cuồn cuộn, lao ra như một con gấu hoang. Đó là Thiết Tăng. Theo sau hắn là một bóng người yểu điệu, lả lướt như một con mèo, tay cầm một cặp quạt thép sắc lẹm. Đó là Ảnh Yêu.
"Không ngờ lại có kẻ đột nhập được đến tận đây," Ảnh Yêu cất tiếng cười lanh lảnh, giọng đầy vẻ ngạo nghễ. "Ngươi là ai mà to gan vậy?"
Khang không đáp, cặp "Song Long Chủy" đã nằm gọn trong tay, sẵn sàng cho một cuộc tử chiến.
Thiết Tăng gầm lên một tiếng rồi lao tới, mỗi bước chân của hắn làm rung chuyển cả sàn nhà. Hắn tung một cú đấm thẳng, mang theo một luồng kình phong khủng khiếp, có thể dễ dàng đánh nát một bức tường gạch. Khang không đối đầu trực diện, anh lách người sang một bên, để cú đấm của Thiết Tăng sượt qua. Cùng lúc đó, Ảnh Yêu cũng đã xuất hiện sau lưng Khang tự lúc nào, chiếc quạt thép trên tay cô ta xòe ra như một đóa hoa tử thần, những lưỡi dao sắc bén cắt về phía gáy anh.
Đây là một đòn tấn công phối hợp hoàn hảo, một mạnh một nhẹ, một cương một nhu, không cho đối thủ một kẽ hở nào để xoay xở.
Nhưng đối thủ của chúng là Trần Minh Khang.
Anh như có mắt ở sau lưng, anh cúi gập người xuống, thân hình gần như song song với mặt đất, vừa né được đòn tấn công của Ảnh Yêu, vừa dùng một chân đá móc vào chân trụ của Thiết Tăng. Bị tấn công bất ngờ, Thiết Tăng khổng lồ lảo đảo. Tận dụng sơ hở đó, Khang xoay người, cặp dao găm trên tay vẽ thành hai đường vòng cung chớp nhoáng, không tấn công mà chỉ gạt mạnh vào cặp quạt thép của Ảnh Yêu. "Keng! Keng!" Hai tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Lực va chạm cực mạnh khiến Ảnh Yêu phải lùi lại vài bước, cổ tay tê dại.
Khang biết, anh phải xử lý Ảnh Yêu trước. Thân pháp quỷ dị và vũ khí tầm trung của cô ta gây ra nhiều phiền toái hơn là sức mạnh thuần túy của Thiết Tăng. Anh giả vờ lao về phía Thiết Tăng, nhưng khi chỉ còn cách vài bước, anh bất ngờ dậm mạnh chân xuống đất, dùng lực bật ngược lại như một chiếc lò xo, lao về phía Ảnh Yêu với một tốc độ kinh người.
Ảnh Yêu kinh hãi, vội vàng múa quạt phòng thủ. Nhưng Khang đã áp sát. Một cuộc chiến cận thân diễn ra. "Song Long Chủy" của anh như hai con rồng đang vờn múa, lúc thì đỡ gạt, lúc thì đâm chém, liên tục tấn công vào những điểm yếu trên cơ thể Ảnh Yêu. Chỉ sau chưa đầy mười chiêu, Khang đã tìm ra sơ hở. Anh dùng một con dao găm kẹp chặt lấy một chiếc quạt, con dao còn lại thì lách qua hàng phòng ngự, rạch một đường dài nhưng không sâu trên cánh tay cầm quạt còn lại của Ảnh Yêu. Máu tươi phun ra, Ảnh Yêu kêu lên một tiếng đau đớn, chiếc quạt trên tay rơi xuống. Khang không cho cô ta cơ hội, anh xoay người, dùng chuôi dao đánh mạnh vào gáy, khiến cô ta bất tỉnh ngay lập tức.
"Aaa!" Thiết Tăng gầm lên giận dữ khi thấy đồng bọn bị hạ gục. Hắn như một con thú hoang, lao về phía Khang, những cú đấm liên tiếp được tung ra.
Bây giờ là cuộc chiến một chọi một. Khang không còn né tránh nữa. Anh đối mặt trực diện với Thiết Tăng. Anh cho gã hộ pháp thấy rằng, sức mạnh thuần túy sẽ trở nên vô nghĩa trước kỹ thuật đỉnh cao. Anh di chuyển xung quanh Thiết Tăng như một con bướm, cặp dao găm liên tục rạch vào các khớp gối, khuỷu tay, bả vai của hắn. Những vết thương tuy không chí mạng nhưng lại làm giảm đi sự linh hoạt và sức mạnh của Thiết Tăng. Sau khi đã khiến gã khổng lồ mệt mỏi và chậm chạp, Khang mới tung ra đòn quyết định. Anh nhảy lên, dùng vai của Thiết Tăng làm điểm tựa, rồi dùng cả hai chân kẹp lấy cổ hắn, xoay một vòng trên không, quật ngã cả thân hình hộ pháp xuống sàn nhà. Một cú đánh cuối cùng bằng chuôi dao vào thái dương đã kết thúc hoàn toàn sự chống cự của Thiết Tăng.
Hạ gục hai đại hộ pháp, Khang bước qua chúng, tiến về phía cánh cửa gỗ lim nặng trịch ở cuối hành lang. Anh một cước đá tung cánh cửa ra.
Bên trong, căn phòng làm việc của Xà Nữ hiện ra, xa hoa nhưng đầy vẻ ma mị. Sàn nhà trải một tấm thảm Ba Tư khổng lồ, một chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun bóng loáng, và đặc biệt, ở giữa phòng là một bể kính lớn, bên trong là một con trăn gấm khổng lồ đang uốn lượn. Xà Nữ ngồi trên chiếc ghế bành bọc da rắn, tay cầm một ly rượu, vẻ mặt không một chút sợ hãi, ngược lại còn có vẻ thích thú.
"Cuối cùng ngươi cũng đến," Xà Nữ cất giọng, thanh âm trong trẻo nhưng lại khiến người ta lạnh gáy. "Ta đã chờ ngươi. Kẻ đã phá hỏng mọi kế hoạch của ta, kẻ đã dám thách thức Xích Xà Môn. Ngươi thực sự rất giỏi."
"Ngươi sẽ không còn cơ hội để nói những lời đó nữa đâu," Khang đáp, giọng lạnh như băng.
"Vậy à?" Xà Nữ mỉm cười, rồi bất ngờ, bà ta di chuyển. Bà ta không lao tới tấn công, mà uốn lượn như một con rắn, thân hình mềm mại, dẻo dai đến khó tin. Bà ta chính là một bậc thầy của "Xà Quyền", một môn võ cổ xưa, quỷ dị và vô cùng hiểm độc.
Cuộc chiến đỉnh cao thực sự bắt đầu. Xà Nữ không dùng vũ khí bên ngoài, vũ khí của bà ta chính là cơ thể của mình. Bà ta liên tục tấn công Khang bằng những đòn thế kỳ lạ, lúc thì trườn sát mặt đất, lúc lại uốn lượn như không xương. Mười đầu ngón tay của bà ta được bọc những chiếc móng vuốt bằng thép cực mỏng, sắc bén và tẩm độc, mỗi cú cào, cấu đều nhắm vào những huyệt đạo chí mạng trên người Khang.
Khang phải vận dụng toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu của mình. Anh dùng "Song Long Chủy" để phòng thủ, tạo ra một không gian an toàn xung quanh mình. Anh không thể để những chiếc móng vuốt đó chạm vào người.
Sau một hồi giao đấu, Khang nhận ra, Xà Quyền tuy biến ảo, nhưng lại có một nhược điểm, đó là cần một khoảng không gian nhất định để thi triển những đòn thế uốn lượn. Anh quyết định áp sát. Anh bất ngờ ném một con dao găm về phía bể kính lớn. "CHOANG!" Tấm kính vỡ tan, con trăn khổng lồ trườn ra, gây ra sự hỗn loạn.
Tận dụng khoảnh khắc Xà Nữ bị phân tâm, Khang đã lao tới như một mũi tên. Anh không cho bà ta cơ hội để giữ khoảng cách nữa. Cuộc chiến áp sát diễn ra. "Xà Quyền" khi bị áp sát đã mất đi phần lớn sự lợi hại. Khang liên tục ra đòn, những cú thúc cùi chỏ, những cú lên gối nhanh và mạnh. Xà Nữ chống đỡ một cách vất vả. Trong một khoảnh khắc sơ hở, Khang đã dùng một con dao găm gạt phăng đi những chiếc móng vuốt độc trên một bàn tay của bà ta, con dao còn lại thì đã kề sát vào cổ họng trắng ngần của người đàn bà rắn độc.
"Nói cho ta biết, kẻ đứng sau ngươi là ai?" Khang gằn giọng.
Xà Nữ bật cười, một tiếng cười điên dại. "Ngươi nghĩ ta sẽ nói sao? Dù sao ta cũng chết.. nhưng trước khi chết.. ta sẽ kéo ngươi theo cùng!" Bà ta bất ngờ cắn vào một chiếc răng giả chứa đầy kịch độc.
Nhưng Khang còn nhanh hơn. Anh dùng chuôi dao đánh mạnh vào cằm bà ta, khiến bà ta không thể khép miệng lại, đồng thời dùng tay kia bóp mạnh vào hai bên má, khiến viên thuốc độc rơi ra.
"Chết không phải là một sự lựa chọn dễ dàng như vậy đâu," Khang nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau khi khống chế được Xà Nữ và giao cho người của Hoàng "Hổ" đang tiến vào, Khang bắt đầu lục soát căn phòng. Anh biết, kẻ như Xà Nữ chắc chắn sẽ không chỉ có một kênh liên lạc. Anh lật tung mọi thứ, và cuối cùng, trong một ngăn bí mật dưới gầm bàn làm việc, anh tìm thấy một chiếc điện thoại vệ tinh được mã hóa đặc biệt.
Khang nhíu mày. Loại mã hóa này, anh đã từng gặp qua trong những nhiệm vụ tối mật của Long Ảnh. Anh cắm một thiết bị giải mã nhỏ gọn vào điện thoại. Sau vài phút, màn hình hiện lên. Không có nhiều dữ liệu, dường như đã bị xóa gần hết. Chỉ còn lại một vài tin nhắn và cuộc gọi gần nhất.
Một số liên lạc được lưu với cái tên "PHL". Và tin nhắn cuối cùng mà "PHL" gửi cho Xà Nữ chính là: "Món quà cho Lê Gia đã gửi. Dọn dẹp cho sạch. Không được để lại dấu vết."
"PHL?" Khang lẩm bẩm. Anh cố gắng nhớ lại. Và rồi, một hình ảnh lóe lên trong đầu anh. Cái hình xăm con phượng hoàng lửa đang dang cánh sau lưng của Vũ Thiên Long mà anh đã thoáng thấy trong một lần hắn cởi áo vest. PHL.. Phượng Hoàng Lửa.. Vũ. Thiên. Long.
Cả người Khang như bị một luồng điện giật. Máu trong người anh đông cứng lại. Vũ Thiên Long! Kẻ thù lớn nhất trên thương trường của Lê Gia, kẻ luôn nhòm ngó vợ anh, lại chính là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau Xích Xà Môn, là kẻ đã ra lệnh hạ độc cả gia đình vợ anh. Mọi chuyện đã vượt xa sự tranh giành kinh doanh thông thường. Đây là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng, một ván cờ mà Vũ Thiên Long đã giăng ra để hủy diệt tất cả.
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ bên ngoài. Đại úy Vũ Đình Phong và lực lượng cảnh sát cơ động đã đến.
Khang nhanh chóng sao chép dữ liệu từ chiếc điện thoại vệ tinh rồi xóa mọi dấu vết của mình. Anh ra lệnh cho Hoàng "Hổ" rút lui theo lối thoát bí mật.
Khi Đại úy Phong xông vào, anh chỉ thấy một bãi chiến trường tan hoang. Toàn bộ đầu não của Xích Xà Môn đã bị bắt giữ hoặc tiêu diệt. Xà Nữ bị khống chế, nằm đó với ánh mắt căm hận nhưng bất lực. Nhưng kẻ đã gây ra tất cả chuyện này thì đã biến mất như một bóng ma.
Trở về Lê Gia, Khang mệt mỏi rã rời. Ngọc An đã thức trắng đêm chờ anh. Nhìn thấy những vết thương mới trên người anh, cô không nói một lời, chỉ lặng lẽ dìu anh vào nhà, cẩn thận giúp anh rửa vết thương, băng bó. Nhìn những vết sẹo cũ mới chằng chịt trên người chồng, Ngọc An càng hiểu rằng thế giới mà anh đang sống nguy hiểm đến nhường nào.
Khang ngồi đó, để mặc cho bàn tay mềm mại của Ngọc An chăm sóc. Trong đầu anh, hình ảnh Vũ Thiên Long đang mỉm cười độc ác hiện lên.