Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Đại Bán Tiên, 31 Tháng mười 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 50: Ma nữ trong phòng thờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh có thể nói cho tôi biết có điều gì bất thường về ông ấy không?" Thẩm Xuyên nói với người đàn ông.

    "Trước khi cha tôi bị tai nạn, ông ấy liên tục đến phòng thờ tổ tiên của gia đình chúng tôi và nói rằng ông ấy cảm thấy an toàn khi ở đó. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy là do ông ấy đã già nên sợ hãi." Người đàn ông nói.

    "Ừm, phòng tổ tiên đó có xa đây không?" Thẩm Xuyên gật đầu hỏi.

    "Không xa, mất nửa tiếng lái xe, bây giờ anh định đi à?" Người đàn ông nhìn thời gian. Thấy đã quá mười giờ, mặc dù đó là phòng tổ tiên của gia đình họ, nhưng anh ta thực sự không dám ở đó vào ban đêm, nói thật thì là do anh ta sợ.

    "Ừm, đưa chúng tôi đi qua, chúng tôi muốn đi xem một chút, mang theo một bộ quần áo của ông Trương." Thẩm Xuyên nhìn Ôn Mục và Thẩm Chi, hai người đều gật đầu.

    "Vậy được, chúng ta đi thôi." Người đàn ông lấy một trong những bộ quần áo của ông Trương mang theo.

    Phòng thờ tổ tiên Trương Gia là một tòa nhà cổ rất vuông vức. Vừa bước vào sân, có trồng vài cây thông, cũng như đá lát và hồ nước. Xuyên qua sân là chính điện thờ tổ tiên. Đám người đi theo sau người đàn ông, trên tay đều cầm một nén hương, biểu thị xin lỗi vì đã quấy rầy.

    "Cơ Cơ, vừa nhìn vào phòng thờ tổ tiên này, thì tớ biết nó có trên một trăm năm lịch sử." Thẩm Chi thì thầm khi nhìn vào tòa nhà. Ôn Mục đang ôm Tây Bảo nghe vậy thì cũng gật đầu.

    "Mẹ, buông con xuống đi, mẹ sẽ mệt đó." Tây Bảo giãy dụa đòi xuống. Ôn Mục thuận theo buông cậu nhóc ra.

    "Đừng chạy lung tung đó." Ôn Mục dặn dò.

    "Vâng." Tây Bảo xuống đất đi theo bọn họ, nhưng khi đi thì phát hiện ở đây có ma. Một người trong số những người quỳ trên chiếu không phải là ông lão vừa mới nằm trên giường kia sao? Ông ấy làm sao lại quỳ ở đây?

    Tây Bảo lợi dụng sự lơ là của bọn họ, dùng linh lực nói chuyện với những linh hồn kia: "Sao các ngươi không đi đầu thai?"

    "Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi, cậu còn có thể nói chuyện với chúng tôi?" Một con ma nữ mặc sườn xám màu xanh đậm bay qua và ngạc nhiên nói.

    "Đúng vậy." Tây Bảo trả lời.

    "Ngươi là ai?" Một ma nữ khác mặc quần áo tương tự như hầu gái đứng trước mặt con ma nữ mặc sườn xám và hỏi một cách dữ tợn.

    "Này, ta phải hỏi ngươi là ai, ngươi vô cớ nhốt linh hồn người đàn ông đó làm gì?" Tây Bảo sắc bén nói.

    "Là hắn không muốn đi, ai nhốt hắn chứ." Một con ma nữ mặc sườn xám màu xanh đậm trên tay cầm một cái quạt bay tới.

    Tây Bảo chuẩn bị lên tiếng, thì nghe thấy tiếng Ôn Mục gọi, cậu nhóc vội vàng quay lại: "Mẹ, sao vậy?"

    "Con bị làm sao vậy?" Ôn Mục lo lắng hỏi.

    Tây Bảo thấy những người khác cũng đang lo lắng nhìn mình, cậu nhóc mỉm cười nói: "Không sao, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy một nơi đẹp như vậy, nên có chút bị mê hoặc."

    Nhưng Thẩm Xuyên biết là không phải, nhóc con này hẳn là đã nhìn thấy cái gì đó.

    Thẩm Xuyên lấy la bàn ra nhìn, sau đó lấy một bộ quần áo của người đàn ông, vẽ một lá bùa đặt lên đó. Đợi một lúc sau, bùa đã cháy, nhưng quần áo vẫn nguyên vẹn.

    "Linh hồn của ông ấy ở đây, cũng không muốn đi." Thẩm Xuyên nói.

    "Làm sao vậy?" Người đàn ông hỏi.

    Thẩm Xuyên lại nhìn một hình thờ trên bàn, đột nhiên nhìn thấy trên hình thờ có một dấu tay chạm vào rõ ràng trên đó, liền hỏi: "Đây là ai?"

    "Đây là vợ thứ năm của ông nội tôi, chết rất trẻ." Người đàn ông trả lời.

    "Cô ta chết như thế nào, ông biết không?" Thẩm Xuyên suy nghĩ một lúc rồi nói.

    "Cái đó, dì thứ năm đã tự sát. Cô ấy chết vài tháng sau khi kết hôn."

    "Lý do là gì?" Thẩm Chi hỏi.

    "Dì thứ năm lúc đó là con gái của một giáo viên trong thị trấn chúng tôi, vì cha cô ấy bị bệnh và không có tiền. Cô ấy đã bị mẹ kế bán cho ông nội, và ông nội đã để cô ấy làm vợ thứ năm, cô ấy không muốn, nên sau đó tự tử."

    "Thật đáng ghét, người ta không muốn, làm sao có thể ép buộc." Thẩm Chi tức giận nói.

    Ôn Mục vội vàng ổn định Thẩm Chi, dù sao con cháu của người ta cũng ở đây, nói như vậy cũng không thích hợp.

    Lúc này Tây Bảo mới biết, ma nữ mặc sườn xám vừa rồi chính là dì thứ năm này.

    "Chú, dì thứ năm mà chú nói, cháu vừa mới nhìn thấy." Tây Bảo chỉ vào chỗ có thể nhìn thấy dì thứ năm.

    "Cái gì?" Người đàn ông trốn sau lưng Thẩm Xuyên trong sợ hãi.

    "Vậy cháu có thể nhìn thấy ông Trương không?" Thẩm Xuyên hỏi.

    "Có thấy, ông ấy đang quỳ trên tấm chiếu đó." Tây Bảo nói, chỉ vào tấm thảm trên mặt đất.

    Người đàn ông nhìn Tây Bảo như đang nhìn quái vật, càng sợ hãi hơn chỉ vào Tây Bảo: "Nó.. Cậu nhóc có thể nói chuyện với ma, cậu ta có thể nhìn thấy ma hả?"

    "Đừng lo, thằng nhóc này có đôi mắt âm dương." Thẩm Chi lập tức lên tiếng, Ôn Mục cũng gật đầu, cũng may Thẩm Chi phản ứng nhanh.

    "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi." Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.

    "Chi Chi, thắp nến và bày trận." Thẩm Xuyên bắt đầu bày trận và vẽ bùa chú trong phòng thờ tổ tiên.

    Ôn Mục cùng Tây Bảo đứng bên cạnh. Tây bảo rất ngạc nhiên khi xem hoạt động này.

    Thẩm Xuyên đi vào ngồi trên mặt đất lẩm bẩm, sau một hồi thao tác. Một cơn gió thổi qua, sương mù dâng trào, một lúc sau, một con ma nữ mặc sườn xám màu xanh đậm xuất hiện, theo sau là một nữ ma hầu gái nhỏ.

    "Nhà họ Trương các ngươi đã ép ta bao lâu nay." Người phụ nữ hung ác nói, đột nhiên một trận gió tà ác thổi tung hình thờ, bàn ghế trong đại sảnh.

    "Ta bán cho nhà họ Trương các ngươi, nhưng ta đã chết rồi, Trương Nguyên Thanh, sao ngươi không thả ta đi." Ma nữ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe.

    "Tại sao cô lại không để ông Trương đi." Thẩm Xuyên hỏi.

    "Trương Nguyên Khánh đã bị ta nhốt, ta không thể rời đi, ta muốn nhà họ Trương bọn họ cũng không ai được rời đi." Ma nữ gầm lên giận dữ.

    Thẩm Xuyên quay đầu hỏi: "Trương Nguyên Thanh là ông nội của cậu?"

    Người đàn ông vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, đó là ông nội tôi."

    "Cô đã bị nhốt ở nơi này hàng chục năm, nếu cô không đầu thai, cuộc sống của cô sẽ kết thúc." Thẩm Xuyên nhìn ma nữ và nói.

    "Luân hồi, ta cũng muốn, ngươi hỏi nhà họ Trương bọn họ, ta có thể đầu thai không?" Ma nữ gầm lên giận dữ.

    "Sư phụ, ngài giúp tiểu thư, cô ấy cũng muốn, nhưng thân thể cố định, linh hồn không thể đầu thai." Hầu gái nhỏ quỳ trên mặt đất vừa lạy vừa khóc.

    "Nhà họ Trương các ngươi thật là hung ác. Mẹ, Tây Bảo rất tức giận." Tây Bảo nghe ma nữ nói, liền biết nhà họ Trương quá đáng ghét.

    "Tiểu thư của chúng tôi là một học giả, cô ấy cũng bị bán làm người giúp việc, cô ấy có thể rời khỏi nhà khi hết thời hạn. Nhưng · · · · nhưng lão già nhà họ Trương.. Tiểu thư không bao giờ chấp nhận làm vợ lẽ, cô ấy bị họ ép buộc." Cô hầu gái nhỏ giải thích.

    "Ngươi hỏi tiểu thư của ngươi, làm sao mới có thể giải quyết oán hận của cô ấy." Thẩm Xuyên hỏi.

    "Chuyển mộ của ta ra khỏi mộ tổ tiên của nhà họ Trương, cho ta một lá thư hòa ly, thả ta đi. Ta không muốn ở lại nhà họ Trương sau khi chết. Ta muốn hậu thế của nhà họ Trương viết ra việc Trương Nguyên Khánh đã làm rất nhiều điều ác và ép buộc phụ nữ." Ma nữ vừa khóc vừa hét lên.

    "Được." Thẩm Xuyên biết chuyện này phải giải quyết, thấy ma nữ rất đáng thương, mặc dù có oán hận nhưng cũng không muốn làm tổn thương nhà họ Trương.

    Thẩm Xuyên đứng dậy nói với người đàn ông: "Nếu ông muốn cứu ông cụ Trương. Thì một là dời mộ của dì thứ năm ra khỏi mộ phần tổ tiên nhà họ Trương. Hai là anh viết một bức thư hòa lý và đốt nó cho cô ấy thay cho ông nội của ông. Trên đó ông phải nêu rõ hành vi của ông nội ông trên hành vi ông ta đã ép buộc phụ nữ."

    Người đàn ông nghe vậy thì nói: "Chuyện khác thì có thể, nhưng gia phả tổ tiên không thể thay đổi, mặc dù ông nội tôi đã làm, nhưng lần thay đổi này · · · · ·"

    Hiển nhiên, con trai ông Trương là không muốn, chuyện này sau này cần phải truyền lại, đây là chuyện xấu, thế hệ tương lai làm sao biết được.

    "Ông Trương, chuyện này rất rõ ràng nhà họ Trương của ông đã làm sai. Mặc kệ ông viết hay không, nó cũng không thể thay đổi thực tế, tôi không tin ông không biết ông nội ông đã làm những việc đó. Nếu ông không thay đổi, vận may của ông có thể tiếp tục trong tương lai hay không thì khó nói, nếu ông muốn đảm bảo con cháu của ông sẽ tiếp tục thịnh vượng, cứ làm theo những gì người phụ nữ đó nói. Ông Trương, ông phải nhớ, có rất nhiều chuyện xấu ông làm, sớm muộn gì cũng sẽ có quả báo." Nghe nói nữ nhân này rất đáng thương, cô ấy là học sinh giỏi, nhưng đã trở thành thiếp thê, cho dù chết cũng sẽ không thể sống yên ổn, ông ta đã gây áp lực cho người khác không cho phép người khác đầu thai, làm sao có thể có chuyện ghê tởm như vậy.

    "Các người, tôi là người trả tiền thuê các người, không phải để các người giúp ma nữ." Người đàn ông mắng vừa chỉ vào bọn họ.

    "Trong trường hợp này, sư huynh, chúng ta đi thôi. Mặc kệ bọn họ, đó là lỗi của bọn họ, cô gái đó không thể đầu thai mấy chục năm. Bọn họ thì vẫn còn sống khỏe mạnh, tận hưởng hạnh phúc trên thế giới này, vì sao chứ?" Thẩm Chi hét lớn.

    Cũng để cho ma nữ nghe thấy, lập tức kêu lên, để lại nước mắt đỏ bừng: "Cảm ơn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2024
  2. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 51: Ma nữ trong phòng thờ (Xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông Trương, bây giờ ông phụ trách nhà họ Trương à?" Ôn Mục hỏi.

    "Không, là cha tôi, nhưng bây giờ ông ấy đã bất tỉnh." Người đàn ông nói với vẻ mặt buồn bã.

    "Được rồi, Tây Bảo, con có thể nói chuyện với ông cụ Trương không?" Ôn Mục cúi đầu hỏi Tây Bảo.

    "Có thể, con sẽ giúp ông ấy tỉnh dậy." Tây Bảo chạy đến tấm thảm.

    Sau đó mọi người chỉ nhìn thấy Tây Bảo đang nói chuyện với khoảng không ngay chỗ tấm thảm.

    "Ông cụ Trương, ông tỉnh lại đi." Tây Bảo thấy ông cụ Trương mơ màng không nhận thức, nên cậu nhóc tập trung linh lực vỗ vào trán ông ấy.

    "Ưm." Ông cụ Trương ôm trán, mở mắt ra thì nhìn một đứa trẻ: "Bạn nhỏ, cháu là ai?"

    "Ông cụ Trương, cháu được con trai ông mời đến. Bây giờ cháu đang nói chuyện với linh hồn của ông. Hiện tại ông đang bất tỉnh, ông còn nhớ mình đến đây như thế nào không?" Tây Bảo đỡ ông cụ Trương dậy.

    "Ta là · · · · · Ta tự mình đến." Ông cụ Trương bất lực cúi đầu nói.

    "Vậy cháu sẽ đưa ông trở về, đợi đến khi ông tỉnh lại rồi sẽ nói chuyện." Tây Bảo dùng linh lực vỗ trán ông cụ Trương, sau đó linh hồn ông ấy biến mất.

    Tây Bảo chạy đến chỗ Ôn Mục: "Mẹ ơi, con sẽ làm cho ông cụ Trương tỉnh lại, chúng ta trở về thôi."

    Ôn Mục quay sang gật đầu với Thẩm Xuyên và Thẩm Chi.

    "Ông Trương trở về thôi, chúng tôi sẽ giúp cha ông tỉnh dậy." Thẩm Xuân nói với người đàn ông.

    "Được, được." Người đàn ông vui vẻ trả lời.

    Trước khi rời khỏi phòng thờ, Thẩm Xuyên nhìn ma nữ: "Đừng lo, chúng tôi sẽ giúp cô, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."

    Khi đến nhà họ Trương, Tây Bảo đứng bên cạnh giường ông cụ Trương: "Chú Thẩm, chú giúp cháu nhìn xung quanh, đừng để bất cứ thứ gì khác đến gần."

    "Được rồi, đừng lo." Thẩm Xuyên bắt đầu sắp xếp, Ôn Mục và Thẩm Chi chịu trách nhiệm dán lá bùa lên cửa sổ và cửa ra vào.

    Tây Bảo bắt lấy linh hồn của ông cụ Trương, bắt đầu đưa linh lực vào trong linh hồn. Trong thời gian đó Tây Bảo có thể cảm nhận được linh hồn của ông cụ Trương đang từ từ dung nhập vào thân thể.

    "Bạn nhỏ?" Ông cụ Trương ho một tiếng tỉnh dậy, thì nhìn thấy một đứa bé đứng bên cạnh giường, có người đứng xung quanh và con trai ông ta.

    "Cha, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi." Người đàn ông vội vàng đỡ ông cụ Trương dậy, để ông dựa vào giường.

    "Vì ông cụ Trương đã tỉnh, vậy chúng ta bắt tay vào công việc đi." Thẩm Xuyên nhìn người đàn ông, nhưng hiển nhiên ông ta không muốn. Bởi vì cha ông ta đã tỉnh, sau này cũng không cần liên lạc.

    "Thầy Thẩm, tôi sẽ bảo thư ký điện thoại cho anh. Hôm nay đã quá muộn, ba tôi vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hồi phục, chúng ta nói chuyện này vào ngày khác." Ông ta nói với giọng điệu tiễn khách.

    "Chờ một chút, việc còn chưa giải quyết xong." Ôn Mục cáu kỉnh.

    "Có chuyện gì?" Ông cụ Trương nhàn nhạt hỏi.

    "Ông cụ Trương, chúng tôi đã nhìn thấy dì thứ năm của ông ở phòng tổ tiên, cô ấy vẫn ở đó chưa được đầu thai." Thẩm Xuyên nói thẳng.

    "Cái gì?" Ông cụ Trương ngạc nhiên.

    Thẩm Xuyên lại nói yêu cầu của dì năm, sau khi nghe xong thì ông cụ Trương thở dài mắt đỏ hoe: "Sư phụ, phiền nói với cô ấy, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô ấy."

    "Cha, không thể. Dời mộ cũng không sao. Nhưng việc thay đổi gia phả làm sao có thể." Người đàn ông cố hết sức ngăn cản.

    "Chuyện này là lỗi của ông nội con, ta đã nói phải làm như thế." Ông cụ Trương nghiêm túc nói với con trai, người đàn ông chỉ có thể nghe theo.

    "Cô ấy có yêu cầu gì khác không?" Ông cụ Trương hỏi.

    "Không có." Thẩm Xuyên đáp.

    "Ông cụ Trương, ông biết dì thứ năm à?" Ôn Mục có linh cảm rằng ông cụ Trương chắc chắn còn biết điều gì đó.

    "Đúng vậy, khi tôi mới năm tuổi, tôi học trường tư, thỉnh thoảng tôi gặp cô ấy. Cô ấy thường kể cho tôi nghe rất nhiều điều, tôi nghĩ cô ấy giỏi hơn những thầy giáo ở trường tư. Cô ấy vui vẻ và thú vị hơn, tôi thích cô ấy đọc sách cho tôi nghe. Nhưng sau đó tôi biết cô ấy không muốn đến nhà tôi, về sau cô ấy càng ngày càng bị trầm cảm. Từ đó cô ấy cũng không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, tôi có hỏi cô ấy, nhưng cô ấy chỉ rơi nước mắt. Sau này tôi đến thị trấn để học, không lâu sau thì cô ấy chết. Tôi phát hiện là cha tôi đã làm những chuyện tội lỗi đó." Ông cụ Trương nhớ lại.

    "Cậu hỏi cô ấy có yêu cầu nào khác không? Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy, để cô ấy đầu thai, nhà họ Trương chúng tôi rất có lỗi với cô ấy." Ông cụ Trương buồn bã nói.

    "Không có, cô ấy nói cô ấy không thể đầu thai, bởi vì thân thể của cô ấy bị người khác trói buộc. Chúng tôi phải đến mộ của cô ấy để xem thử." Ôn Mục nhìn ông cụ Trương và nói, thực sự lười quan tâm đến con trai ông ấy.

    "Được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa các người đến đó. Tiểu Sơn, con dọn dẹp vài phòng dành cho khách, để họ nghỉ ngơi trước, đã bận rộn cả đêm rồi." Ông cụ Trương nói với con trai, sau đó quay sang đám người và nói: "Cảm ơn vì đã giúp đỡ."

    "Đây là việc chúng tôi nên làm, ông nghỉ ngơi cho tốt." Nói rồi tất cả bọn họ đều ra ngoài đi đến phòng khách.

    Nằm trên giường, Tây Bảo ôm Ôn Mục nói: "Mẹ, tiểu thư kia quá đáng thương, con phải nhờ cha tìm một gia đình tốt, để kiếp sau cô ấy có thể hạnh phúc."

    "Đúng vậy, Tây Bảo chúng ta rất tốt bụng." Ôn Mục sờ sờ đầu Tây Bảo thở dài. Trong thời đại đó không biết bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra.

    Buổi sáng, quản gia làm bữa sáng, đám người cùng ăn sáng với ông cụ Trương và con trai ông ấy.

    Trên bàn ăn, ông cụ Trương nhìn thấy Tây Bảo: "Đây là em trai của cô
    ?"

    "Nó là con trai tôi." Ôn Mục trả lời với một nụ cười, không có gì phải che giấu.

    Thẩm Xuyên liếc nhìn Thẩm Chi, Thẩm Chi chỉ có thể bỏ qua ánh mắt này, cúi đầu chăm chú ăn cơm.

    "Nhóc con, cậu đã mở ra mắt âm dương?" Ông cụ Trương mỉm cười hỏi.

    "Có một chút, nhưng không mở hoàn toàn, lúc cháu một hai tuổi, nó không có." Tây Bảo trả lời.

    Nghe vậy thì ông cụ Trương gật đầu.

    Sau khi ăn sáng xong, bọn họ đến mộ tổ tiên của nhà họ Trương, tìm mộ của dì thứ năm, và nhìn thấy tên trên đó: Mộ của Tô Vãn Nghi, bên cạnh nói là vợ lẽ của Trương Nguyên Khánh - dì thứ năm.

    Trước khi bắt đầu họ thắp nhan tế bái, sau đó khai quật mộ. Mãi cho đến khi mở quan tài, họ mới tìm thấy một lá bùa gắn vào xương, có lẽ điều này đã ngăn cản cô ấy đầu thai.

    Thẩm Xuyên thấy vậy dạy Ôn Mục và Thẩm Chi cần làm như thế nào khi gặp phải chuyện này. Bùa chú đã bị phá hủy, cho nên hắn bắt đầu dời mộ, đây là nơi mà ông cụ Trương lựa chọn.

    Để kết thúc mọi việc, ông cụ Trương đưa mọi người trở lại phòng tổ tiên của nhà họ Trương. Đi vào và đốt cuốn sách do ông viết cho Tô Vãn Nghi.

    Một cơn gió và sương mù tràn ngập không khí, Tô Vãn Nghi xuất hiện, nhìn thấy ông Trương: "Trương Nguyên Thành, cảm ơn cậu."

    "Cô Tô, nhà họ Trương chúng tôi xin lỗi cô, xin hãy đi đường bình an." Ông cụ Trương quỳ xuống xin lỗi.

    "Chị Tô, em sẽ nhờ cha tìm cho chị một gia đình tốt, để kiếp sau chị luôn vui vẻ, hạnh phúc." Tây Bảo xì xào thì thầm.

    Tô Vãn Nghi sờ sờ đầu Tây Bảo.

    "Tạm biệt, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi nơi này." Tô Vãn Nghi nhận lấy cuốn sách rồi biến mất trong nước mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười một 2024
  3. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 52: Cố Lâm Chương ghen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Thẩm Xuyên đưa bọn họ về nhà.

    "Sư huynh, hôm nay anh có đi không?" Thẩm Chi hỏi, có chút buồn bực.

    "Mấy ngày nữa anh sẽ ở đây, em cố gắng chăm chỉ luyện tập, đó là bùa cứu mạng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ là mất mạng." Thẩm Xuyên trịnh trọng nói. Sau đó quay sang gật đầu với Ôn Mục đứng một bên.

    Ôn Mục cũng mỉm cười đáp lại.

    Tây Bảo nhìn mẹ và một người đàn ông đang cười nói vui vẻ. Cậu nhóc không thích. Trong lòng lại nghĩ: "Cha, sao cha không ở đây vào thời khắc quan trọng, con thật sự không thể giúp được cha."

    "Cô Ôn, mấy ngày nữa gặp lại." Thẩm Xuyên mỉm cười nói khi lên xe.

    "Tạm biệt." Ôn Mục nói, vẫy tay.

    "Về nhà thôi, hai ngày qua quá mệt mỏi. Cũng may hai người này là ma tốt, không làm tổn thương người khác. Nếu tớ thật sự gặp thứ gì đó mạnh mẽ, thì sẽ xong đời luôn." Thẩm Chi vừa nói vừa đi lên lầu.

    "Đúng vậy, khi nào có thời gian, chúng ta phải nghiên cứu kĩ hơn." Ôn Mục ôm Tây Bảo theo Thẩm Chi lên lầu.

    Lúc về đến nhà, Ôn Mục vừa định mở cửa thì Tây Bảo vội vàng bước lên chắn phía trước hai người: "Mẹ, dì Chi Chi cẩn thận, có ai đó bên trong?"

    Ôn Mục và Thẩm Chi cũng nghiêm túc nhìn căn phòng.

    "Tây Bảo, là chú Lục đây." Lục Cẩn An bước ra.

    "Làm con sợ chết khiếp, chú Lục, sao chú lại ở đây?" Tây Bảo vui vẻ chạy tới.

    "Này, tại sao anh lại đột nhập vào nhà tôi?" Thẩm Chi hét lên một cách giận dữ.

    "Thật xin lỗi, Đông Nguyệt Đại Quân bảo tôi đưa Tây Bảo trở về. Cậu nhóc không thể chơi như thế này được nữa, cậu ấy phải tu luyện." Lục Cẩn An giải thích.

    "Được rồi, vậy anh có thể đưa Tây Bảo đi. Tây Bảo, mẹ sẽ dọn dẹp đồ đạc cho con." Ôn Mục miễn cưỡng nói rồi bước vào phòng.

    Tây Bảo cũng vội vàng chạy vào: "Mẹ, mẹ đừng lo, thỉnh thoảng con sẽ đến với mẹ. Còn sợ mẹ có con khác, không muốn con nữa."

    "Đừng lo, con là con trai duy nhất của mẹ." Ôn Mục nói, vòng tay ôm lấy Tây Bảo.

    "Trở về với chú Lục, phải chăm chỉ luyện tập, mẹ chờ con bảo vệ mẹ." Ôn Mục hôn lên mặt Tây Bảo.

    "Vâng, mẹ yên tâm. Mẹ.. Mẹ và cha con có thể ở bên nhau không?" Tây Bảo vẫn muốn họ là một gia đình.

    "Không đâu, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Mẹ cũng phải có cuộc sống riêng." Ôn Mục lắc đầu.

    "Mẹ, bảo trọng, đi cùng dì Chi Chi, mẹ tốt nhất nên cẩn thận, nếu gặp phải chuyện gì thì mau chạy đi." Tây Bảo lo lắng nói.

    "Mẹ biết rồi, mau cùng chú Lục về đi." Ôn Mục ôm Tây Bảo thật chặt.

    Tây Bảo cũng ôm cô thật chặt, cảm thấy lần này sẽ lâu lắm mới được gặp lại nhau.

    Ôn Mục không đi ra ngoài, Tây Bảo cầm túi xách rời đi cùng Lục Cẩn An.

    "Cơ Cơ, đừng buồn, tớ nghĩ thế là tốt rồi." Thẩm Chi bước vào phòng vòng tay ôm lấy cô.

    Ôn Mục cố nén để mình không khóc: "Chi Chi, tớ chỉ còn có cậu. Cố Lâm Chương quên tớ, Tây Bảo không thuộc về thế giới này, ông nội cũng đã rời bỏ tớ."

    "Không sao, cậu vẫn còn tớ, đừng lo, tớ sẽ luôn ở bên cậu." Thẩm Chi vừa lau nước mắt cho cô vừa an ủi.

    "Được rồi, đừng khóc nữa, tớ vừa nhận thêm một đơn đặt hàng lớn, lần này có chút nguy hiểm." Thẩm Chi vội vàng lấy điện thoại ra cho Ôn Mục xem. Cũng muốn làm cô phân tâm tránh bị đắm chìm trong đau khổ.

    "Lúc nào đi?" Ôn Mục lau nước mắt, giọng nói khàn khàn.

    "Ngày mốt, không biết sư huynh có thể tới hay không, chỉ có chúng ta sợ rằng thật sự không thể động được tên đó." Thẩm Chi lo lắng nói.

    "Khó lắm hả?" Ôn Mục hỏi.

    "Ừm, dù sao cũng khó hơn những lần trước." Thẩm Chi gật đầu, nói: "Nếu sư huynh không đến, lần này có thể hai chúng ta phải chấm dứt cuộc sống của mình ở đó."

    Bên kia, Tây Bảo đi theo Lục Cẩn An trở về Ma giới.

    Tây Bảo hờn dỗi đi theo Lục Cẩn An vào địa ngục.

    Bước vào đại sảnh, thấy Cố Lâm Chương và Kim Dịch đang uống trà và trò chuyện.

    "Chuyện gì? Giận dỗi?" Cố Lâm Chương hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

    "Con không vui." Tây Bảo tìm một chiếc ghế rồi trèo lên ngồi xuống.

    "Đừng quên, con không thuộc về Nhân giới, còn nhiệm vụ giao cho con, con đã làm xong chưa?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Mẹ không chịu sống trong nhà cha nữa, đã dọn đi chỗ khác. Dì Chi Chi cũng nói sau này mẹ sẽ có người yêu, con không còn là đứa con duy nhất của mẹ nữa." Tây Bảo cuối cùng cũng khóc lên.

    Vừa rồi cậu nhóc không khóc ở chỗ của Ôn Mục, bởi vì sợ chọc mẹ khóc. Lúc trở về lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Lâm Chương, cậu nhóc càng thêm bất bình.

    Khi Cố Lâm Chương nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên tái xanh, càng trở nên lạnh lẽo.

    Kim Dịch mỉm cười nhìn Cố Lâm Chương, từ khi hắn thay đổi linh hồn, hắn đã trở thành Cố Lâm Chương ngàn năm trước, sắc bén, lạnh lùng.

    Bây giờ nhìn hắn như vậy, xem ra người phụ nữ kia thật sự là thiên địch của hắn, cho dù hắn có quên hay không, cô ấy cũng có thể làm cho Cố Lâm Chương lạnh mặt, tức giận.

    "Tây Bảo, đừng khóc, cha con không thích mẹ con, chúng ta cứ để yên cho hắn. Con là con trai của mẹ con, còn cố gắng tu luyện thật tốt, khi lớn lên có thể bảo vệ mẹ. Đến lúc con không cần quan tâm mẹ con có kết hôn hay không, con là con của cô ấy, cô ấy cũng vẫn thương ngươi như vậy." Kim Dịch đi tới ôm Tây Bảo lên, lời nói càng như đổ thêm dầu vào lửa, làm cho vẻ mặt Cố Lâm Chương càng thêm đáng sợ và buồn cười.

    Khi Cố Lâm Chương nghe nói cô sắp kết hôn với người khác, trong lòng anh càng tức giận hơn, anh nóng lòng muốn bắt cô lại và đánh cô.

    Cố Lâm Chương vẻ mặt lạnh lùng, túm lấy Tây Bảo rồi bay đi.

    "Cha, bế con, đừng nắm cổ con." Tây Bảo hét lên.

    "Câm miệng." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    Tây Bảo biết cha mình đang tức giận nên nhanh chóng ngậm miệng liếc nhìn cha, ngoan ngoãn lại.

    Cố Lâm Chương đưa Tây Bảo đến Hỏa Địa Ngục. Tây Bảo thấy xung quanh có lửa, không khí rất nóng, cậu nhóc sợ hãi nói: "Cha, cha đưa con đến đây làm gì?"

    Cậu nhóc không thể nói với cha là sợ ở chỗ này, nếu không Cố Lâm Chương nhất định sẽ ném nó tới đây tu luyện.

    "Con tu luyện ở đây, khi nào thì không sợ lửa thì đi ra." Cố Lâm Chương nói với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó túm lấy Tây Bảo ném xuống.

    "A.. Cha, con sợ! Mẹ ơi · · · · · cứu con với" Tây Bảo vừa rơi xuống vừa khóc.

    "Lục Cẩn An." Cố Lâm Chương hét lên.

    "Có." Lục Cẩn An xuất hiện.

    "Tiểu ma này, ngươi nhìn nó, khi nào nó tu luyện xong mới được ra ngoài." Cố Lâm Chương bay đi sau khi nói.

    Lục Cẩn An liếc nhìn hỏa vực, không khỏi thở dài. Đúng là tàn nhẫn với con trai mình, hắn vẫn thích Đông Nguyệt Ma Gia trước đây, ít nhất cũng có chút tính người, bây giờ thật đáng sợ.

    "Chi Chi, tớ đã thu dọn đồ đạc rồi, chúng ta sẽ đến Lâm Hân." Ôn Mục thu dọn đồ đạc xong và chờ Thẩm Chi.

    "Ở đây, tớ cần phải kiểm tra kĩ lại, tớ sợ chúng ta sẽ kết thúc ở đó." Thẩm Chi vừa kiểm tra vừa nói.

    Khi bọn họ đến huyện Lâm Hân, trưởng thôn đã đón hai người.

    "Hai người các cháu là ai?" Trưởng thôn thấy đó là hai cô gái thì thắc mắc.

    "Xin chào trưởng thôn Lý, cháu từ thành phố đến đây. Nghe nói trong thôn chúng ta đã xảy ra chuyện lạ, nên tôi đến để giải quyết." Thẩm Chi giải thích.

    "A, rõ ràng là tôi đang tìm · · ·" Trưởng thôn thực sự khó tin khi nhìn thấy hai cô gái trẻ như vậy.

    "Ông đang tìm là ông nội tôi, không cần lo. Chúng tôi có thể giải quyết giúp ông, là ông nội tôi bảo chúng tôi đến đây." Thẩm Chi nói.

    "Được rồi, vậy mời hai người vào." Trưởng thôn nghe thấy thì nhường đường cho họ vào.
     
  4. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 53: Ma nữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi hai người đến nhà trưởng thôn.

    "Uống chút nước đi." Trưởng thôn rót nước mời bọn họ.

    "Cảm ơn chú. Chú Lý, nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra." Ôn Mục nhận ly nước và hỏi.

    "Rất nhiều người đã chuyển ra khỏi làng." Trưởng thôn thở dài: "Chúng tôi thường nghe thấy phụ nữ khóc vào giữa đêm. Trong làng có một cái giếng cổ từ nhiều năm trước. Nước uống sinh hoạt đều sử dụng từ đó, nhưng những năm gần đây nước trong giếng thường chảy ra màu đỏ như máu. Chúng tôi sợ không dám sử dụng nữa."

    "Nó bắt đầu từ khi nào?" Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau, sau đó hỏi.

    "Đã hơn mười năm rồi!" Trưởng thôn nói.

    "Trong thôn hơn mười năm trước có xảy ra chuyện gì không?" Ôn Mục hỏi: "Nó không thể bắt đầu mà không có gì, phải có một cái gì đó khác lạ."

    "Hơn mười năm trước, không có gì xảy ra, mọi người đều trung thực. Một số ra ngoài làm việc, một số ở lại trồng trọt sinh sống." Trưởng thôn nhớ lại.

    "Chi Chi, phải đợi đến tối sao?" Ôn Mục hỏi Thẩm Chi.

    "Chỉ có thể như vậy thôi." Thẩm Chi trả lời.

    "Trưởng thôn, chúng tôi sẽ kiểm tra vào buổi tối." Ôn Mục nói với trưởng thôn.

    "Được rồi, tôi sẽ dọn dẹp phòng cho hai cháu đi nghỉ ngơi trước." Trưởng thôn đưa hai người về phòng.

    "Vâng, trưởng thôn, chú cứ bận rộn trước đi." Ôn Mục nói với trưởng thôn.

    "Được. Nếu có gì thì gọi tôi." Trưởng thôn nói rồi đi làm việc của mình.

    "Chi Chi, cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra?"

    "La bàn vẫn bình thường, nhưng cậu có để ý khi chúng ta vào làng không? Tớ cảm thấy kỳ lạ, có cảm giác lạnh lẽo lắm." Thẩm Chi nhìn ra ngoài và thì thầm.

    "Đừng làm tớ sợ, thứ lần này hẳn là rất mạnh. Nó mạnh đến mức la bàn không thể phát hiện ra, điều đó có nghĩa là con ma đó biết chúng ta sẽ đến." Ôn Mục nói.

    "Ừm, chúng ta hãy đợi buổi tối." Thẩm Chi lấy những lá bùa từ trong túi ra kiểm tra lại lần nữa.

    Buổi tối, trưởng thôn đợi cùng bọn họ. Nhưng sau khi đợi một lúc lâu, nó cũng không xuất hiện, mấy người chờ gần như muốn ngủ gục.

    "Chú Lý, nó thường xuất hiện khi nào." Ôn Mục ngáp.

    "Tôi không thể nói chắc chắn, đôi khi nó không xuất hiện, đôi khi là sau mười hai giờ." Trưởng thôn cũng không thể mở mắt.

    Ôn Mục nhìn ông ấy: "Chú Lý, hay chú về nhà ngủ trước đi."

    "Không sao, tôi sẽ đợi với cháu." Trưởng thôn nhấp một ngụm trà để tỉnh táo lại.

    Thẩm Chi đã dựa lưng vào ghế và ngủ thiếp đi.

    Ôn Mục cũng mơ mơ màng màng sắp ngủ. Đột nhiên cô cảm thấy trong sân nổi gió, sương mù bao phủ cả sân, cô mở mắt ra.. Nó đã xuất hiện.

    Ôn Mục ngay lập tức tỉnh ngủ, sợ hãi vỗ vỗ Thẩm Chi: "Chi Chi, dậy đi, nó ra ngoài rồi. Dậy đi, nhanh lên."

    "Ai ra ngoài?" Thẩm Chi còn mơ màng, hỏi xong lại dựa vào ghế ngủ tiếp.

    Ôn Mục thật sự sợ chết khiếp, véo mạnh cánh tay Thẩm Chi.

    Thẩm Chi bị đau, đột nhiên tỉnh táo lại phàn nàn: "Cậu muốn giết tớ sao?"

    Ôn Mục lập tức kéo cô ấy dậy chỉ cô ấy nhìn vào sân.

    Thẩm Chi thấy ngoài sân gió thổi, sương mù tràn ngập.

    "Nhìn đi, nếu cậu không tỉnh lại nữa, thì không biết cậu chết như thế nào đâu." Ôn Mục chỉ vào sân.

    Khi Thẩm Chi nhìn thấy, cô ấy lập tức cầm bùa lên: "Cơ Cơ, thắp nến."

    Ôn Mục lập tức thắp hai ngọn nến và vươn tay về phía cô ấy.

    Thẩm Chi đốt cháy bùa, đi đến sân và ném xuống, sương mù xung quanh tan biến.

    "Các người dám đến?" Một người phụ nữ mặc váy cưới cổ màu đỏ ở phía đối diện hét lên. Nhưng bên dưới trang phục là chỉ bộ xương.

    "Tớ.. Cơ Cơ, cô ta đáng sợ quá." Thẩm Chi trực tiếp khóc lên khi lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

    Ôn Mục cũng sợ, nhưng dù sao cô cũng đã từng nhìn thấy khi mang thai Tây Bảo. Mặc dù sợ hãi nhưng cô vẫn có thể đối mặt với nó. Ôn Mục trực tiếp chắn trước mặt Thẩm Chi và nói bằng giọng sắc bén: "Đây không phải là nơi để cô ở, cô nên đi đầu thai."

    "Hahaha, ta đã đến đây, làm sao có thể rời đi dễ dàng như vậy? Ta sẽ khiến người dân trong làng này không yên bình suốt quãng đời còn lại." Ma nữ hét lên giận dữ.

    Vừa nói, cô ta vừa vẫy ra một đám sương mù đánh tới. Thấy nó sắp đập vào ngực mình. Ôn Mục hoảng hốt nhặt mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực lên, nhắm mắt lại hét lớn: "Cố Lâm Chương, cứu em."

    Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, chặn sương mù lại. Ôn Mục mở mắt ra thì thấy Cố Lâm Chương mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm cổ xưa với khuôn mặt và đôi mắt lạnh lùng.

    Đột nhiên cô nhớ ra rằng anh ấy đã quên cô, nên nhanh chóng đứng dậy, lùi lại một bước nhỏ: "Cảm ơn anh đã đến cứu tôi."

    Thẩm Chi nhìn thấy Cố Lâm Chương, tự trách kỹ năng của mình không tốt, lo lắng cho Ôn Mục: "Cơ Cơ, cậu không sao chứ?"

    Trưởng thôn nhìn tất cả những thứ xảy ra trước mặt. Đã sợ hãi gục trên ghế, không thể nói nên lời.

    "Tớ không sao. Cảm ơn anh, may là anh đến kịp, nếu không tôi đã bị cô ta.." Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương, sau đó nhìn vào sân, nó đã trở lại trạng thái ban đầu, ma nữ đã bỏ chạy từ lâu rồi.

    "Không sao rồi. Cảm ơn anh." Ôn Mục vừa nói vừa nhìn Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương nhìn mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực cô. Ôn Mục theo ánh mắt của anh nhìn về phía mặt dây chuyền: "Đây là thứ anh tặng tôi."

    Nói rồi, cô cởi ra đưa cho anh: "Trả lại cho anh, bây giờ tôi không cần nữa."

    "Đã là ta cho, thì là của ngươi. Ngươi không thể đấu lại những thứ ở đây, tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ngươi không có khả năng giải quyết chuyện này." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Cảm ơn sự quan tâm của anh, chúng tôi đã hứa với trưởng thôn." Ôn Mục không muốn nhìn thấy anh, anh không còn là Cố Lâm Chương yêu cô như trước nữa.

    Thẩm Chi nhìn Ôn Mục, sau đó nhìn Cố Lâm Chương tức giận nói: "Đúng vậy, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, xin hãy trở về đi."

    "Chuyện ở đây rất phức tạp, kỹ năng của hai người các ngươi không đủ để đối phó với cô ta, tốt nhất là nên rời đi càng sớm càng tốt." Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục, lạnh lùng lặp lại lần nữa.

    "Cảm ơn anh, không cần phải lo về việc của chúng tôi, anh có thể đi." Ôn Mục thực sự không muốn nghe anh nói. Điều anh ta nói giống như bọn họ chỉ là thứ bỏ đi. Mặc dù đúng là bọn họ không có khả năng, nhưng cô không muốn nghe những lời đó.

    Cố Lâm Chương tức giận, ma khí tỏa ra xung quanh, lạnh lùng nhìn cô.

    Ôn Mục không quan tâm anh có tức giận hay không. Dù sao cô cũng không vui, trừng mắt nhìn anh rồi kéo Thẩm Chi vào nhà, đóng cửa lại, mặc kệ anh đứng trong sân.

    "Chi Chi, tớ nghĩ tốt hơn là gọi sư huynh của cậu đến, chúng ta không thể đối phó được." Ôn Mục nói với Thẩm Chi.

    "Tớ cũng nghĩ vậy, tớ sẽ gọi cho sư huynh ngay." Thẩm Chi nói và quay về phòng gọi điện thoại.

    Ôn Mục bước đến, cầm tách trà trên bàn đưa cho trưởng thôn. Ông ấy tiếp nhận, nhìn thẳng vào cô một cách máy móc và nhấp một ngụm nước để khôi phục khả năng nói chuyện và nói một cách sợ hãi: "Anh ta.. Cả hai?"

    Chắc một là về con ma nữ, còn lại là về Cố Lâm Chương.

    "Không có gì. Đó là con ma chúng ta đang tìm." Ôn Mục giải thích.

    "Nhưng hắn ta.. Hắn đột nhiên xuất hiện, quần áo hắn đang mặc không phải · · · · · ·" Trưởng thôn lấp bấp nói, rõ ràng rất sợ hãi.

    "Trưởng thôn, đừng lo, chúng tôi đã gọi điện nhờ giúp đỡ rồi. Chú có thể nói với dân làng, trong thời gian này cố gắng đừng ra ngoài khi trời tối, và để họ đến lấy một vài lá bùa về dán ở nhà." Nói xong, cô lại nhìn về phía sân, người đàn ông kia đã rời đi rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2024
  5. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 54: Âm hôn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chi gọi điện thoại xong thì trở ra. Ôn Mục vội vàng bước đến hỏi: "Thế nào, anh ấy có thời gian không?"

    "Sư huynh cũng nhận việc, không có thời gian chạy tới, phải làm sao bây giờ?" Thẩm Chi có chút lo lắng: "Lần này thật sự xong rôi, thứ này.. nó quá mạnh."

    "Chi Chi, đừng hoảng sợ, bây giờ cậu gọi điện thoại cho ông nội Thẩm, hỏi xem chúng ta nên làm gì trong tình huống này?"

    "Đúng, đúng, để tớ gọi ông nội." Thẩm Chi bừng tỉnh vội vàng đi gọi.

    Trưởng thôn nhìn hai người, vẻ mặt đầy lo lắng, dù sao nếu chuyện này không xử lý tốt sẽ gây chết người.

    "Cái đó · · · · · Nếu thật sự không có cách, khi trời sáng, các cháu có thể trở về, đừng để mình bị thương." Trưởng thôn thấy bọn họ như vậy, biết rằng nó sẽ không thể giải quyết ngay được.

    "Đừng lo, trưởng thôn, chúng tôi đã nhận việc này thì chúng tôi chắc chắn sẽ có thể giải quyết nó cho chú." Ôn Mục hứa: "Trưởng thôn, chú đi ngủ trước đi."

    Trưởng thôn nhìn cô, ông không nói gì, quay trở vào nhà.

    Ôn Mục ngồi trong đại sảnh, nhìn ra ngoài sân, nhìn chỗ Cố Lâm Chương vừa đứng. Không còn ai nữa, hóa ra nếu không nhớ thì sẽ không còn yêu nữa.

    Thẩm Chi từ trong phòng vội vàng đi ra, trên tay cầm rất nhiều bùa chú, những lá bùa trên đó vẫn chưa khô mực: "Cơ Cơ, ông nội bảo tớ vẽ, khi trời sáng, chúng ta sẽ đưa cho người dân trong thôn, dán ở mọi nơi trong nhà."

    Ôn Mục gật đầu: "Ngồi xuống đi, lát nữa là sáng rồi."

    Thẩm Chi ngồi xuống, tựa đầu lên vai Ôn Mục: "Cơ Cơ, tớ hơi sợ, không ngờ nó lại đáng sợ như vậy? Tớ không biết mình có thể can đảm làm việc này được bao lâu, phải làm sao đây?"

    "Chi Chi, tớ thấy rất thích. Thật ra bọn họ cũng khá đáng thương, có thể đã gặp phải sự bất đắc dĩ, oán hận trong cuộc sống của bọn họ. Lúc đó cũng không có ai giúp đỡ bọn họ. Cậu cứ nghĩ chúng ta đang giúp bọn họ, để họ đi đến nơi thuộc về họ. Cậu nhìn cô gái lần trước, chúng ta đã giúp cô ấy hoàn thành di nguyện. Vì vậy đừng sợ, chúng ta sẽ cùng nhau làm, xem cô ấy có oán hận gì để giúp cô ấy."

    "Được rồi, ngay cả cậu cũng không sợ, vậy thì tớ cũng không sợ. Xem nào, tớ đã mang tất cả tinh hoa của ông nội đến đây rồi." Thẩm Chi lấy ra một cuốn sách, được viết bằng bút lông. Nó viết về cách giải quyết những vấn đề mà ông nội Thẩm đã gặp phải từ khi vào nghề.

    Ôn Mục và Thẩm Chi ngồi trong đại sảnh cùng nhau cầm sách của ông nội Thẩm nghiên cứu.

    Đến khi nghe thấy tiếng gà trống gáy, thì biết trời đã sáng.

    Ôn Mục di chuyển cổ đứng lên và nhìn ra ngoài sân. Mọi thứ từ lâu đã trở lại bình thường, không ai có thể nghĩ đến cảnh tượng tối qua.

    Trưởng thôn và con dâu của ông mang bữa sáng cho hai người.

    Ôn Mục đưa lá bùa cho trưởng thôn: "Trưởng thôn, ông yêu cầu người dân trong làng treo tất cả bùa này lên và đừng để họ ra ngoài sau khi trời tối."

    Trưởng thôn nhận lấy bùa, gật đầu rồi đi ra ngoài.

    "Các cô cũng không lớn lắm, vừa mới tốt nghiệp sao?" Con dâu của trưởng thôn ngồi xuống nói chuyện với bọn họ.

    "Đúng vậy, vừa mới tốt nghiệp." Ôn Mục vừa ăn vừa trả lời.

    "Ây, con trai tôi lâu lâu sẽ về. Nhưng tôi sẽ để nó rời đi vào buổi chiều, không đợi trời tối." Con dâu trưởng thôn bất lực nói.

    "Tại sao không có bất kỳ người trẻ tuổi nào trong thôn, tất cả họ đều chuyển ra ngoài rồi sao?" Ôn Mục hỏi.

    "Đúng vậy, tất cả bọn họ đều đi học xong rồi làm việc và kết hôn sống ở bên ngoài. Cô nói ai có thể sống ở nơi kinh khủng này chứ."

    "Đúng rồi, đã hơn mười năm rồi, trước đây mọi người chưa từng nhờ ai đến xem sao?" Thẩm Chi hỏi khi cô ăn trái cây.

    "Cũng có đến vài lần, sau một đêm đều sợ hãi, rồi không ai dám đến. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai cô gái nhỏ đến, tối qua tôi rất sợ, cố trốn dưới chăn, không dám lên tiếng." Con dâu trưởng thôn sợ hãi nói.

    "Đúng thật là hơi đáng sợ." Thẩm Chi gật đầu.

    "Hai người rất gan dạ."

    Hai người nghe cô ấy nói thì nhìn nhau mỉm cười, thật ra bọn họ cũng sợ chết.

    "Cũng thật kỳ lạ, hơn mười năm trước nó đột nhiên xuất hiện. Vào thời điểm đó chúng tôi hỏi từ nhà này sang nhà khác. Xem ai đã làm điều xấu, mang những thứ bẩn thỉu trở lại."

    "Tất cả bọn họ đều nói không có. Các cô nói xem, nó không thể vô cớ xuất hiện được. Bây giờ bọn trẻ không thể về nhà, con trai tôi cũng nói hãy đi theo nó, đừng ở đây nữa. Nhưng, đây là cội nguồn, những người già trong thôn không muốn rời đi." Con dâu trưởng thôn thở dài.

    "Đừng lo, chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề cho làng này." Ôn Mục hứa.

    "Cảm ơn." Con dâu trưởng thôn cảm kích nói.

    "Việc này thật sự rất lạ. Hơn mười năm rồi. Tôi suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra nó xuất hiện như thế nào?" Con dâu trưởng thôn thắc mắc.

    "Hẳn là người trong thôn đã làm chuyện gì đó sai trái nhưng giấu diếm. Loại chuyện bẩn thỉu này, rất oán hận rất lớn." Thẩm Chi tiếp lời.

    "Cô nghĩ kĩ lại xem, hơn mười năm trước có gia đình nào xảy ra chuyện gì không?" Ôn Mục hỏi.

    "Không có. Chỉ có mười lăm năm trước, con trai của nhà họ Trương đang làm việc ở bên ngoài, xảy ra tai nạn nên qua đời. Đôi vợ chồng già suýt chút nữa không chịu đựng nổi. Sau đó bọn họ mời một đạo sĩ đến." Con dâu trưởng thôn nhớ lại.

    "Sao đột nhiên họ lại cần một đạo sĩ?" Thẩm Chi hỏi.

    "Cũng thật khổ, là do con trai họ đã làm quá sức, nó còn trẻ, chưa kết hôn nhưng đã chết rồi." Con dâu của trưởng thôn nói.

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau, đã phát hiện ra vấn đề: "Chị, khi nào chú quay lại. Chúng tôi muốn gặp chú, chúng tôi biết vấn đề là gì rồi."

    Con dâu của trưởng thôn vui mừng nghe thấy điều này: "Thật sao?"

    "Thật!" Ôn Mục nói.

    "Vậy là tốt rồi. Được rồi, để tôi đi tìm cha chồng trở về cho các cô, giải quyết càng sớm càng tốt." Con dâu trưởng thôn vui vẻ đi tìm ông ấy.

    "Chi Chi, cậu có nghĩ như những gì tớ đang nghĩ không?" Ôn Mục nhìn Thẩm Chi.

    "Âm hôn?" Thẩm Chi nói.

    "Đúng vậy, hẳn cô gái đó bị ép buộc." Ôn Mục gật đầu.

    "Vậy thì đợi trưởng thôn về đưa chúng ta đến đó." Thẩm Chi gật đầu.

    Trưởng thôn vội vàng đi vào, vui vẻ nói: "Các cháu phát hiện ra vấn đề sao?"

    "Đúng vậy, nhưng tôi không chắc, chú đưa chúng tôi đến nhà họ Trương mà chị ấy vừa nói, nơi có người con trai tôi mất hơn mười lăm năm trước." Ôn Mục nói rồi đứng dậy.

    "Còn chờ gì nữa, cha hãy đưa họ đi đi." Con dâu trưởng thôn lo lắng nói.

    "Được rồi, tôi sẽ đưa các cháu đi." Trưởng thôn vội vàng dẫn đường.

    Trưởng thôn gõ cửa nhà Lão Trương, một lúc sau, cửa mở ra. Đó là một ông già gù lưng và gầy gò, mái tóc bạc trắng. Ông không ngạc nhiên chút nào khi thấy bọn họ đến: "Các người đến rồi."

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau hỏi: "Chú ơi, chú biết chúng tôi sẽ đến sao?"

    Ông lão không trả lời mà nhìn trưởng thôn: "Bà lão tinh thần không tốt, chúng ta ngồi trong sân đi."

    Nói xong ông xoay người đi vào sân, bọn họ cũng đi theo vào.

    Sân rất sạch sẽ, có một cây liễu ở phía bên trái sân, có một cái bàn vuông bên dưới nó, có một chiếc ghế được đặt ở đó.

    Ông lão đi vào nhà và mang thêm ba chiếc ghế nữa. Hai người cùng trưởng thôn ngồi xuống.

    "Chú Trương, hai cô gái nói muốn tìm chú." Trưởng thôn nói.

    "Các người hỏi đi." Ông lão ngẩng gương mặt đầy thăng trầm.

    "Sau khi con trai ông chết, ông có yêu cầu đạo sĩ làm gì đó đúng không?" Ôn Mục hỏi.

    Ông lão không ngạc nhiên chút nào, cảm thấy sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm thấy mình: "Đúng vậy, vợ tôi lo lắng con trai không có vợ nên cô đơn ở đó. Vì vậy tôi tìm một xác chết nữ bên ngoài để chôn cất cùng nhau, lão đạo sĩ nói rằng đó là âm hôn."

    "Đó là lý do mà nữ này xuất hiện mỗi đêm. Cha mẹ của ma nữ đã đồng ý?" Ôn Mục nói.

    "Đúng vậy." Ông lão gật đầu.

    "Chú · · ·· Chú Trương, chú đang làm gì vậy? Điều này là trái với ý trời, chú.." Trưởng thôn hét lên giận dữ khi nghe thấy điều đó.

    "Xin lỗi, không thể nào làm gì khác. Con trai chúng tôi còn quá trẻ, nó vẫn chưa có vợ." Ông lão nói về con trai, đôi mắt đau đớn.

    Trưởng thôn tức giận quay đầu thở dài.

    "Trong trường hợp này, hẳn là ma nữ không muốn, sau khi ông hỏi cha mẹ cô ấy, ông có hỏi ma nữ đồng ý hay không?" Thẩm Chi bất lực nói.

    "Chuyện này, ta cũng không biết, chính là lão đạo sĩ đã nói như vậy, để con trai ta không cô đơn ở dưới." Ông lão lo lắng giải thích.

    "Ông tìm được cái xác nữ này ở đâu?" Thẩm Chi hỏi.

    "Đó là từ một ngôi làng khác, người ta nói rằng xác chết nữ này đã nhảy sông tự sát. Cô ấy cũng còn khá trẻ, vị đạo sĩ già nói rằng nó khá phù hợp với tuổi và ngày sinh của con trai tôi." Ông lão bận rộn nói.

    "Không phải ông nói cô ấy tự sát sao? Ông đã cho bao nhiêu tiền?" Ôn Mục gật đầu.

    "Không nói đến việc tự tử, đã cho · · · đã cho ba trăm triệu." Ông lão khóc và cúi đầu bất lực.

    Vào thời đó, ba trăm triệu là rất nhiều tiền, chỉ có thể nói rằng cha mẹ của xác chết nữ này đang bán con gái của họ.

    "Đừng buồn, ông Trương, hãy sống thật tốt. Con trai ông đã đầu thai từ lâu rồi, có lẽ cậu ta đã bắt đầu một cuộc sống mới trên thế giới này." Ôn Mục an ủi.

    "Thật sao?" Ông lão ngẩng đầu lên lau mắt, vui vẻ hỏi.

    "Vâng, đừng buồn." Ôn Mục trả lời.

    Sau cuộc trò chuyện, trưởng thôn đưa hai người trở lại nhà.

    Con dâu của trưởng thôn lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    Trưởng thôn lại giải thích.

    "Chú Trương này, thật là, để con trai lặng lẽ đi không phải là tốt sao? Lại phải làm chuyện đó. Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Con dâu trưởng thôn hỏi.

    "Bây giờ chỉ có thể chờ cô ấy đến và hỏi di nguyện của cô ấy." Thẩm Chi trả lời.

    "Đợi buổi tối, chúng ta sẽ biết nguyên nhân và nó sẽ được giải quyết." Ôn Mục nhìn lên bầu trời và nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2024
  6. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 55: Âm hôn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào buổi tối, Ôn Mục và Thẩm Chi ngồi trong sảnh chờ ma nữ đến.

    Nhưng lần này chỉ có hai người họ chờ, không để trưởng thôn đến.

    Lần này Thẩm Chi vô cùng tỉnh táo, nhìn thẳng ra ngoài sân: "Cơ Cơ, cô ấy khá đáng thương, đã chết rồi mà vẫn bị cha mẹ bán đi."

    "Đúng vậy. Vì thế cô ấy cũng không đáng sợ lắm." Ôn Mục gật đầu.

    Thời gian trôi dần đến mười hai giờ, sương mù phủ kín ngoài sân, ma nữ xuất hiện.

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn một cái, đứng dậy đi ra ngoài, hét lớn: "Cô đã đến rồi thì xuất hiện đi."

    "Tại sao các ngươi lại gan như vậy?" Ma nữ chậm rãi hiện ra, âm trầm nói.

    Lần này cô ta vẫn mặc váy cưới cổ, dưới quần áo vẫn là một khung xương.

    Ôn Mục: "Chúng tôi đã biết về chuyện của cô. Chúng tôi thay mặt gia đình họ xin lỗi cô. Họ không hiểu rõ nên đã làm hại cô, cô có thể tha cho ngôi làng này không?"

    Thẩm Chi: "Đúng vậy, cô muốn gì, chúng tôi có thể giúp cô thực hiện?"

    Mà nữ cất giọng khàn khàn hét lên: "Khi còn sống ta đã không hạnh phúc, tại sao lúc ta chết đi cũng không thể yên bình. Các ngươi có thể hiểu hết sự oán hận trong lòng ta không? Các ngươi có tư cách gì xin ta phải tha cho bọn họ?"

    "Khi ta còn sống, cha mẹ ta là người trọng nam khinh nữ. Ta làm tất cả mọi việc trong nhà nhưng cũng không sánh bằng một nụ cười của em trai. Bọn họ chưa bao giờ quan tâm đến ta. Sau này bọn họ lại ép ta kết hôn với một ông già lớn hơn mười tuổi. Ta chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng từ thế giới này, tại sao? Ta sẽ không bao giờ tha cho bọn họ." Ma nữ kêu lên trong đau buồn và phẫn nộ, nước mắt màu xanh lá cây chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của cô ấy.

    "Hừ, hôm nay ta sẽ giết các ngươi, để các ngươi cũng nếm thử cảm giác cứ lơ lửng trên thế giới này đi." Ma nữ lập tức bay đến trước mặt Ôn Mục. Duỗi bàn tay đầy xương ra nắm lấy cổ cô giơ lên.

    Ôn Mục lập tức cảm thấy hít thở khó khăn, đưa hai tay muốn gỡ bàn tay đầy xương đó ra.

    Thẩm Chi ở bên cạnh lo lắng, vừa định châm bùa, nhưng mà bị ma nữ đánh bật ra ngất xỉu.

    Ôn Mục ôm cổ cố hít thở, muốn gọi cho Cố Lâm Chương, nhưng không thể gọi ra lời.

    "Ngươi muốn làm gì? Muốn gọi người đàn ông đêm đó sao? Cũng phải nói, người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai, lại lạnh lùng như thế. Ngươi nói nếu ta giết ngươi, ngươi sẽ trở thành ma, đây không phải là có thể ở cùng với hắn sao? Ngươi nói xem, ta nói có đúng không?" Ma nữ đưa mặt đến gần mặt Ôn Mục và nói một cách nghiệt ngã.

    Ôn Mục nhìn vào đầu cô ta, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng xanh lục trong mắt. Cô rất sợ hãi, nhắm mắt lại, buông bỏ, không đấu tranh nữa. Thật ra, chết là tốt nhất, đầu thai rồi chắc sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.

    Cơ thể căng cứng của Ôn Mục từ từ thả lỏng, hai tay buông xuống. Cô cảm giác hơi thở mình đang dần yếu đi.

    Tạm biệt Cố Lâm Chương, tạm biệt Tây Bảo, mẹ yêu con, con phải tự chăm sóc bản thân mình.

    Hai mắt cô dần khép lại, một giọt nước mắt trong suốt từ khoé mắt rơi xuống.

    Hỏa Địa Ngục,

    Tây Bảo với việc tu luyện ở hỏa vực, cơ thể và khuôn mặt của cậu nhóc đã từ từ phát triển, bây giờ cậu nhóc là phiên bản vị thành niên của Cố Lâm Chương.

    Lục Cẩn An ngồi ở rìa hỏa vực nhìn Tây Bảo tu luyện. Hắn không thể không thở dài, chỉ mới vài năm, linh lực đã mạnh hơn hắn. Còn có vẻ ngoài lạnh lùng đó, giống như đúc Cố Lâm Chương.

    Đột nhiên, Tây Bảo đang từ luyện mở đôi mắt lạnh lẽo mang ánh sáng đỏ ra, gầm lên giận dữ: "Mẹ?"

    Lục Cẩn An nói thầm hỏng rồi, lúc tu luyện thứ cấm kỵ nhất là phân tâm. Vì vậy hắn lập tức đứng lên, nhìn khuôn mặt tức giận của Tây Bảo bên dưới. Thấy cậu nhóc sắp đi ra, hắn vội vàng bay xuống cản lại: "Tây Bảo, con không thể ra ngoài. Còn chưa tự luyện xong, bây giờ ra ngoài sẽ rất có hại cho thân thể của con. Nghe chú Lục nói, mẹ con có cha con, không sao đâu, trở về tu luyện đi."

    Tây Bảo không nghe vào tai, khăng khăng muốn bay ra ngoài. Lục Cẩn An không nhịn được, lợi dụng lúc không chú ý đánh vào cổ cho cậu nhóc ngất xỉu, sau đó bế Tây Bảo lên: "Với quá trình tu luyện của con bây giờ, thân thể con rất yếu ớt. Nếu không ta thật sự không muốn làm cách này. Ta xin lỗi, cha con bảo ta trông chừng con. Mẹ con đã có cha con quan tâm rồi."

    Linh hồn của Ôn Mục đã rời khỏi cơ thể, trôi nổi ra ngoài. Cô đứng bên cạnh nhìn cơ thể mình từ từ rơi xuống đất. Nhưng đột nhiên một linh hồn khác trong cơ thể đang hút linh hồn cô vào lại thân xác.

    Ma nữ nhìn thấy rất ngạc nhiên nói: "Ta thực sự không ngờ, ngươi chỉ là một con người tầm thường. Vậy mà trong thân thể lại tồn tại một linh hồn có linh lực trăm năm. Mau đưa nó cho ta!"

    Ma nữ nói xong, chuẩn bị cướp lấy linh hồn kia.

    Ôn Mục lùi lại vài bước, sợ hãi lên tiếng gọi: "Cố Lâm Chương, Cố Lâm Chương."

    Ma nữ duỗi tay ra chuẩn bị đoạt linh hồn của Ôn Mục. Nhưng giây tiếp theo linh hồn của cô lại được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Ôn Mục quay đầu lại thì thấy đó là Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương đưa tay ra đánh ma nữ bị thương. Ma nữ rơi xuống cách đó vài bước chân, thấy Cố Lâm Chương muốn tiếp tục đánh Ôn Mục vội vàng ngăn cản: "Cố Lâm Chương, đừng làm tổn thương cô ấy."

    Cố Lâm Chương dừng lại nhìn cô: "Cô ta muốn giết cô, cô còn muốn cứu cô ta?"

    "Cô ấy khá đáng thương, tôi muốn giúp cô ấy." Linh hồn của Ôn Mục yếu ớt dựa vào cơ thể Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương thấy vậy lập tức dùng linh lực đưa linh hồn cô về lại thân thể.

    Ôn Mục ho khan, nghẹn ngào mở mắt ra.

    Cố Lâm Chương bế Ôn Mục lên, đặt lên chiếc ghế trong đại sảnh: "Còn chỗ nào khác không thoải mái không?"

    Ôn Mục lắc đầu, lại lo lắng cho Thẩm Chi: "Anh.. anh giúp tôi xem Chi Chi."

    Ôn Mục đẩy đẩy Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng đứng đó nhìn cô. Cô ta nghĩ là ai thì hắn cũng sẽ quan tâm sao?

    "Anh đi nhanh lên." Ôn Mục thấy hắn còn đứng đó, lo lắng nói.

    Cố Lâm Chương miễn cưỡng đi ra ngoài tìm Thẩm Chi, đồng thời dùng linh lực làm cô tỉnh lại.

    Thẩm Chi mở mắt ra thì thấy Cố Lâm Chương đang lạnh lùng nhìn mình, cô vội hỏi: "Anh đã cứu tôi, còn Cơ Cơ thì sao?"

    Vừa nói vừa ôm ngực đứng dậy.

    "Bên trong." Cố Lâm Chương lạnh lùng lên tiếng.

    "Cơ Cơ." Thẩm Chi nghe thế thì vội vàng chạy vào đại sảnh.

    "Chi Chi, cậu không sao chứ?" Ôn Mục thấy Thẩm Chi chạy vào thì vội hỏi.

    Thẩm Chi thấy cô yếu ớt dựa vào ghế càng tự trách hơn: "Tớ không sao, cậu ổn không? Tất cả đều là lỗi của tớ, tớ không có đủ khả năng, làm hại luôn cả hai chúng ta."

    "Không sao mà, mau ra ngoài xem sao?" Ôn Mục gần như không thể đứng dậy.

    "Để tớ dìu cậu." Thẩm Chi vội vàng đi tới, dìu Ôn Mục ra sân.

    Bên ngoài, Cố Lâm Chương đi đến chỗ ma nữ kia, lạnh lùng nói: "Ngươi dám giết cô ấy? Ai cho ngươi lá gan đó? Sau khi ngươi chết, linh hồn không đi đến địa ngục, làm xáo trộn trật tự trên thế giới, đáng chết."

    Ma nữ cuộn tròn trong sợ hãi, biết rằng lần này mình đã khiêu khích nhầm người.

    "Cố Lâm Chương, đừng làm tổn thương cô ấy." Ôn Mục đi tới.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, nói: "Phụ nữ nhân loại thật sự rất phiền phức."

    "Tên cô là gì, tôi sẽ đưa cô đến gặp cha mẹ cô. Xem làm thế nào để cô có thể thoát khỏi oán hận để có thể đi đầu thai." Ôn Mục nhìn ma nữ nằm dưới đất nói.

    "Tôi tên là Tề Trang Di, tôi đến từ làng Hạo Cảnh Trang, cha tôi tên là Tề Lão Trang. Tôi muốn đi gặp họ, tôi muốn biết tại sao tôi đã chết mà bọn họ còn không để cho tôi yên." Ma nữ quỳ trên mặt đất và nói khàn khàn.

    "Được rồi, chúng tôi sẽ đưa cô đi." Ôn Mục đảm bảo.

    "Cảm ơn, tôi xin lỗi, vì lúc nảy đã muốn giết cô." Ma nữ đầu cúi xuống nói.

    "Không sao, cô có muốn chôn một mình không?" Ôn Mục hỏi.

    "Tôi.. Tôi không biết.. Cứ để vậy đi, cho dù kiếp trước là tôi không muốn. Cho dù chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau, tôi không muốn cô đơn nữa." Ma nữ nói.

    "Được rồi, vậy bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô đi." Ôn Mục nói xong nhìn Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương thấy cô nhìn mình thì quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, không hiểu ý cô muốn gì?

    "Cố Lâm Chương, ở đây không có chuyện của anh." Ôn Mục giải thích, nghĩa là anh có thể đi.

    "Hừ, hai người đi cùng với một con ma, có muốn thu hút thêm ma không?" Cố Lâm Chương lạnh mặt nói.

    "Cái đó · · · · · Vậy phải làm sao?" Ôn Mục hỏi.

    Cố Lâm Chương không lên tiếng, duỗi tay ra bắt ma nữ, trong phút chốc ma nữ biến mất trong tay hắn: "Ta sẽ đi cùng ngươi."

    Nói xong, hắn đi ra khỏi sân.

    Ôn Mục và Thẩm Chi liếc mắt nhìn nhau hoài nghi, sau đó cũng đi ra ngoài.

    Ra khỏi sân, Cố Lâm Chương phất phất tay. Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã bay lên.

    Sau đó mở mắt ra thì đã nhìn thấy Hạo Cảnh Trang trước mắt.

    Ôn Mục và Thẩm Chi còn chưa kịp thích ứng, hai người phải đỡ nhau một lúc thì mới đứng vững. Thấy Cố Lâm Chương đang bình tĩnh thoải mái bên cạnh, liếc mắt nhìn anh.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn lại, Ôn Mục nhanh chóng quay đầu lại giả vờ không để ý.

    "Anh để ma nữ đó ra ngoài đi, tôi cần hỏi nhà cũ của cô ấy ở đâu?" Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn, sau đó để ma nữ đi ra.

    Ma nữ nhìn thấy ngôi làng mà cô quen thuộc khi còn nhỏ, không nhịn được bật khóc: "Các cô đi theo tôi, tôi vẫn còn nhớ đường."

    Nói xong, ma nữ cất bước đi, biết lần này khi trở về, cô ta sẽ thật sự nói lời tạm biệt với kiếp trước, mặc dù rất đau đớn.

    Ôn Mục và Thẩm Chi đi cùng nhau, Cố Lâm Chương đi phía sau với vẻ mặt lạnh lùng.

    "Tớ nghĩ anh ta vẫn còn thích cậu!" Thẩm Chi thì thào nói.

    "Mặc kệ anh ta có thích hay không, dù sao tớ cũng không thích. Khuôn mặt lạnh lùng như thế, làm như thể tớ nợ gì anh ta vậy." Ôn Mục trả lời.

    Nhưng thật ra cô vẫn thích, cho dù anh trở mặt lạnh lùng. Ôn Mục thật sự nhớ thời gian anh không mất trí nhớ. Lúc cô tức giận, anh có thể dùng khuôn mặt lạnh lùng đó dỗ dành cô.

    Nhớ lại cách anh dỗ dành mình, Ôn Mục không khỏi có chút đỏ mặt, may mắn là ban đêm.

    Cô quay đầu lại, lặng lẽ liếc nhìn Cố Lâm Chương phía sau. Ai biết anh cũng đang nhìn cô, không khỏi giật mình, nhanh chóng quay đầu đi.

    Không biết anh có nghe thấy lời cô nói với Thẩm Chi không?

    Ôn Mục sợ đến mức vội vàng che miệng Thẩm Chi lại, dùng ánh mắt ra hiệu là Cố Lâm Chương phía sau. Thẩm Chi phản ứng lại, không nói gì nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2024
  7. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 56: Âm hôn (kết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chính là nó." Ma nữ quay đầu lại và chỉ vào ngôi nhà trước mặt.

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn ngôi nhà, so với những ngôi nhà xung quanh, nó rất dột nát. Những ngôi nhà xung quanh đã được xây dựng lại, chỉ có ngôi nhà trước mặt vẫn cũ nát.

    "Cô xem, nhìn là biết bọn họ sống không tốt chút nào." Ma nữ nhìn ngôi nhà trước mặt, vẫn giống như trong trí nhớ cô ta, không thay đổi chút nào.

    "Để tớ gõ cửa." Thẩm Chi bước lên phía trước gõ cửa.

    Bởi vì đã là nửa đêm, phải mất một lúc lâu cửa mới được mở ra.

    Sau cánh cửa là một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi tóc bạc đang cầm nến: "Các người là?"

    "Xin lỗi vì đã làm phiền muộn như vậy. Ông có phải là Tề Lão Trang không?" Ôn Mục nói.

    "Đúng vậy, cô là ai?" Tề Lão Trang nghi ngờ hỏi. Hai cô gái nhỏ, theo sau là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng.

    "Chúng tôi là bạn của Tề Trang Di. Chúng tôi đến gặp ông, không biết vợ ông có ở đây không?"

    Vừa nghe Ôn Mục nói xong, ngọn nến trong tay Tề Lão Trang rơi xuống đất, trên mặt kinh hãi nhìn bọn họ: "Các người · · · · Bạn gì chứ? Không · · Không thể nào?"

    Hai cô gái này rõ ràng chỉ ở độ tuổi 20, con gái của họ nếu còn sống thì cũng đã bốn mươi tuổi.

    "Các người đi nhanh đi, tôi không biết các người." Tề Lão Trang nói rồi trực tiếp đóng cửa lại.

    Ôn Mục nhìn lại ma nữ đã xuất hiện rồi hỏi: "Có muốn nói chuyện với họ không?"

    Nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của ma nữ, cô ta lắc đầu: "Không cần, không cần nữa."

    Ôn Mục nhìn ma nữ, hiển nhiên biết là cô ấy muốn nói chuyện với cha. Nhưng cô ta cũng biết mình đã chết lâu như thế, diện mạo bây giờ cũng không thể để bọn họ nhìn thấy.

    Nhưng Ôn Mục vẫn muốn giúp để cô ấy không còn tiếc nuối ở thế giới này.

    Ôn Mục đi tới trước mặt Cố Lâm Chương: "Anh có thể giúp cô ấy khôi phục lại diện mạo khi còn sống không? Để cô ấy gặp lại cha mẹ, trong lòng cô ấy luôn có oán hận."

    Cố Lâm Chương nhìn cô: "Chỉ một lần này thôi!"

    Nói xong, một tia sáng đỏ từ ngón trỏ của hắn được truyền vào trán ma nữ. Ma nữ trong nháy mắt khôi phục lại vẻ ngoài khi còn sống.

    Ma nữ nhìn bàn tay của mình, trên chân và mặt đã có thịt, cô ấy vừa khóc vừa cười, lấy tay lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Ôn Mục: "Cảm ơn cô, tôi sẽ cầu phúc cho cô."

    Ma nữ liếc nhìn người đàn ông đẹp trai với khuôn mặt lạnh lùng đứng đó rồi nói: "Tôi chúc cô và quý ông này hạnh phúc."

    "Này, không, không phải, tôi và anh ấy không thể nào." Ôn Mục nhanh chóng ngắt lời, đỡ ma nữ đứng dậy: "Hạnh phúc là từ chính bản thân mình. Con gái một mình có thể vui vẻ. Đi nhanh lên, có cần tôi đi cùng không?"

    Sắc mặt Cố Lâm Chương trong nháy mắt âm trầm. Anh không khỏi muốn hỏi cô, cô muốn hạnh phúc với ai, cô thật sự cần được dạy dỗ. Cũng không biết lúc chưa mất trí nhớ anh đối phó với người phụ nữ này như thế nào, thật sự là vô pháp vô thiên.

    Ma nữ gật đầu: "Cô có thể đi cùng tôi vào không? Tôi.."

    Ôn Mục gật đầu, ma nữ vui vẻ đi tới gõ cửa lần nữa.

    Sau đó nghe thấy bên trong cửa có tiếng nói truyền ra: "Đừng gõ nữa, chúng tôi không biết các người, các người đi đi."

    Ma nữ im lặng, hít sâu một hơi, khàn giọng hét lên: "Cha, con là Tề Trang Di, cha mở cửa ra đi."

    Tề Lão Trang cầm nến mở cửa, thấy con gái mình như lúc còn sống, kinh hãi hét lên: "A, ma, ma, mày mau đi đi, mày chết rồi, đừng quay lại."

    Ôn Mục nhìn ma nữ khóc thầm, buồn bã, không biết phải làm gì.

    Cô chợt nhận ra, không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình.

    Ôn Mục tức giận dùng sức đẩy cửa ra kéo ma nữ vào sân: "Nhìn cho rõ ràng, đây là con gái của ông. Người đã chết còn bị ông bán để lấy tiền. Ông làm cha như thế nào vậy? Chỉ vì mấy đồng tiền đó, đã ép chết con gái mình. Cô ấy chết rồi vẫn bị ông bán đi, các người có xứng đáng làm cha mẹ không?"

    Nói đến cuối cùng, Ôn Mục không thể kiềm chế được sự bất bình giận dữ hét lên.

    "Gọi vợ ông ra đây, cô ấy đến đây để chào tạm biệt các người." Ôn Mục gầm lên.

    Tề Lão Trang loạng choạng bước vào nhà. Lúc sau ông ta đi ra, theo sau là một người phụ nữ với mái tóc nửa trắng, thân hình gầy gò đang khóc, đứng cách đó một mét: "Trang Di, là mẹ có lỗi với con. Những năm qua mẹ rất hối hận, mẹ xin lỗi, xin con tha thứ cho mẹ."

    Ôn Mục thật sự chán ghét nhìn thấy cảnh này, bởi vì mặc dù bà ta đang khóc, nhưng rõ ràng bà ta không dám bước tới.

    Ma nữ mỉm cười nhìn Ôn Mục, để cô yên tâm, cô ấy bước tới: "Cảm ơn cha mẹ đã nuôi nấng tôi hơn mười năm. Tôi không thể hiểu được, chỉ vì tôi là con gái, không thể phụng dưỡng các người lúc tuổi già, nên các người muốn bán tôi như một món hàng để lấy tiền cho em trai. Còn em trai thì sao, nó có hiếu thảo với các người không?"

    Chỉ cần nhìn quanh sân thì biết bọn họ sống không tốt chút nào. Những người hàng xóm bên cạnh đã xây nhà mới, chỉ có bọn họ vẫn ở ngôi nhà giống như mười năm trước.

    Vợ chồng Tề Lão Trang im lặng lau nước mắt. Biết con trai không hiếu thảo, nhưng rốt cuộc có thể làm gì? Dù sao đó cũng là con ruột của mình, được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn.

    "Nhìn thấy các người sống như vậy. Nói thật, tôi khá vui, rõ ràng có một người con gái hiếu thảo có thể làm cho các người hạnh phúc. Nhưng các người cứ muốn ép cô ấy chết. Số phận kiếp này của các người đã bị diệt vong từ lâu, có con gái tốt không biết trân trọng. Cho nên tôi chết sớm, để các người tiếp tục chịu khổ, vậy là được rồi." Tề Trang Di hung ác nói.

    Hai người nghe lời cô nói, không khỏi cúi đầu im lặng.

    Nói xong, Tề Trang Di đi tới trước mặt Ôn Mục. Cô đưa cô ấy ra khỏi sân.

    Ở cửa, Tề Trang Di nhìn cha mẹ lần cuối, thật ra kiếp này cô ấy không thể không muốn đến gặp cha mẹ, có thể coi như là từ biệt cuộc đời này.

    Bất kể vợ chồng trong sân có hối hận hay không, nhưng cuộc sống là như thế, khi bạn làmvieecj gì đó. Bạn đã được định sẵn cho loại hậu quả nào bạn sẽ nhận được trong cuộc sống của mình, và hậu quả cần phải tự gánh chịu.

    Trên đường trở về, Tề Trang Di lau nước mắt và mỉm cười nói: "Cảm ơn cô, đã để tôi không hối tiếc trong kiếp này. Tôi hy vọng kiếp sau tôi có thể yêu bản thân mình và có những người yêu thương tôi nhiều hơn."

    "Sẽ như vậy, cuộc sống là như thế, kiếp này đau đớn hơn, kiếp sau hạnh phúc gấp đôi." Ôn Mục ôm cô ấy an ủi.

    "Được rồi, cố lên." Thẩm Chi gật đầu, nói: "Cơ Cơ, hay cậu nói với Cố Lâm Chương kiếp sau cho cô ấy có thể đến một gia đình giàu có và một cặp cha mẹ yêu thương cô ấy đi?"

    Tề Trang Di không ngờ rằng người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai đó lại có quyền lực đến mức có thể can thiệp vào chuyện của địa ngục, vội vàng xua tay: "Đừng, điều này sẽ phá vỡ trật tự."

    "Nhìn kìa, ngay cả Trang Di cũng biết, cậu đừng nói bừa." Ôn Mục cười mắng.

    "Cảm ơn, tôi đi đây, tạm biệt." Tề Lai Di mỉm cười rồi chậm rãi biến mất.

    Ôn Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, những vì sao đang rải rác, mặt trăng bên cạnh tròn quá, to quá.

    Ôn Mục nhìn bạn thân bên cạnh, nhìn người cô yêu, mặc kệ anh ấy có yêu cô hay không.

    Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô mỉm cười lại với anh. Bọn họ còn có một đứa con trai ma không biết đang tu luyện ở đâu, điều này thực sự khá tốt.

    "Ông nội, ông nhìn đi? Bây giờ con rất tốt và hạnh phúc, ông không cần phải lo lắng cho con."
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2024
  8. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 57: Không được phép thích người khác?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi về đến nhà trưởng thôn, bầu trời hơi sáng.

    Thẩm Chi liếc nhìn Cố Lâm Chương phía sau, lấy vai va vào Ôn Mục: "Tớ đi vào trước, cậu có muốn nói chuyện với anh ta không?"

    Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương đang đi theo phía sau rồi gật đầu. Thẩm Chi mỉm cười rồi đi vào.

    "Tây Bảo · · · Thằng bé thế nào rồi?" Ôn Mục đó dự đi tới trước mặt Cố Lâm Chương hỏi.

    "Nó không sao, đang tu luyện." Giọng điệu của Cố Lâm Chương lạnh lùng.

    Nghe anh giọng điệu anh như thế, Ôn Mục thật sự không muốn nói gì nữa: "Được rồi, vậy thì thỉnh thoảng anh phải trông chừng con, đừng để thằng bé một mình, con vẫn còn là một đứa trẻ." Nói xong, Ôn Mục xoay người đi vào.

    "Ôn Mục, ngươi sẽ hài lòng với ai?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.

    "Dù sao thì tôi cũng sẽ không đi theo anh." Ôn Mục nghẹn ngào nói, cúi đầu xuống dùng chân chọc vào những cục đất trên mặt đất, có cảm giác rất ủy khuất.

    Cố Lâm Chương vững vàng bước tới một bước, ngón tay mảnh khảnh véo cằm cô, âm trầm nói: "Đừng quên cô có con trai, cả tôi và con trai tôi đều không đồng ý, cô chết tâm đi."

    Ôn Mục nghe lời anh nói, sự ủy khuất đột nhiên dâng lên, đẩy anh ra: "Anh ra khỏi đây! Anh đã quên tôi, tôi vẫn chưa nói gì, bây giờ anh còn nói như vây với tôi. Tôi rất công bằng, vì anh đã quên tôi, thì anh là Đông Nguyệt Đại Quân của Ma giới, tôi sống cuộc sống của mình, đừng quấy rầy lẫn nhau. Nếu một ngày nào đó tôi thực sự gặp được người tôi thích, anh ấy cũng thích tôi, thì chúng tôi sẽ sống cùng nhau."

    Nói xong, Ôn Mục xoay người rời đi.

    Cố Lâm Chương kéo tay cô lại, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nặng nề nói: "Ngươi dám, ta xem ai dám đến với ngươi. Khi đó hắn sẽ cách cái chết không xa."

    Ôn Mục đỏ mắt, đưa tay lên tát hắn một cái. Mặt Cố Lâm Chương nghiêng sang một bên, đỏ bừng lên.

    Cơn giận dữ đột nhiên dâng lên, lông mày và ánh mắt lạnh lẽo, hắn gắt gao véo cằm Ôn Mục, hung tợn nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, tránh xa những người đàn ông khác. Đừng để ta biết, nếu không hắn sẽ chết, ngươi cứ thử xem."

    Nói xong, Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn cô rồi biến mất.

    Ôn Mục đứng đó run rẩy khắp người, nhìn Cố Lâm Chương biến mất trong sợ hãi. Dáng vẻ vừa rồi của anh, không phải · · · Anh ta không phải là Cố Lâm Chương mà cô biết nữa.

    Ôn Mục xoay người bước đi, đôi chân mềm nhũn không có sức lực. Cô thất thần vừa đi vừa khóc: "Chi Chi!"

    Thẩm Chi bên trong đang nói chuyện với trưởng thôn. Nghe thấy tiếng Ôn Mục khóc và gọi cô ấy, vội vàng chạy ra ôm cô, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    Ôn Mục không còn sức lực dựa vào người Thẩm Chi: "Thật đáng sợ, Cố Lâm Chương thật đáng sợ. Tớ không thích anh ấy nữa. Anh ấy quá lạnh lùng."

    Thẩm Chi dìu Ôn Mục vào đại sảnh, để cô ngồi xuống ghế, rót một ly nước đưa cô.

    Ôn Mục nhận lấy run rẩy uống một ngụm: "Chi Chi, tớ muốn về nhà."

    Trưởng thôn thấy Ôn Mục như vậy, nghĩ rằng có chuyện gì đó đang xảy ra nên lo lắng nói: "Con gái, có chuyện gì vậy? Có phải trong thôn đã xảy ra chuyện gì không? Con nói với chú, chú sẽ làm thay con."

    Ôn Mục đỏ mắt lắc đầu: "Không sao. Chỉ là việc riêng thôi."

    Thẩm Chi thấy tâm trạng Ôn Mục không ổn, vội vàng nói với trưởng thôn: "Chú Lý, chuyện đã xong rồi, chúng cháu về trước. Nếu có vấn đề chú có thể liên lạc lại với cháu."

    Thẩm Chi nói xong, để Ôn Mục ngồi đó. Cô xoay người đi vào thu dọn đồ đạc của cả hai.

    Sau khi thu dọn xong, Thẩm Chi dìu Ôn Mục tạm biệt trưởng thôn và con dâu ông ấy: "Được rồi, không cần tiễn, chúng cháu đi đây."

    "Tôi sẽ gửi phí cho cháu, cháu chú ý kiểm tra." Trưởng thôn nói.

    "Vâng, cháu sẽ kiểm tra sau." Thẩm Chi giúp Ôn Mục lên xe rồi trả lời.

    "Được rồi, các cô lái xe chậm thôi, trên đường chú ý an toàn." Con dâu trưởng thôn mỉm cười nói.

    Thẩm Chi khởi động xe, vẫy tay lái đi.

    Trên đường đi, Thẩm Chi nhìn Ôn Mục đang nhắm mắt dựa vào ghế, không biết chuyện gì đang xảy ra, cẩn thận hỏi: "Ừm.. Cố Lâm Chương bắt nạt cậu à? Cậu đừng nghĩ nhiều. Mặc dù bây giờ anh ta hơi lạnh lùng, nhưng tớ thấy anh ta sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu."

    Ôn Mục nghe lời Thẩm Chi nói, mở mắt ra. Nghĩ đến sự âm trầm Cố Lâm Chương vừa rồi: "Tớ cũng nghĩ anh ấy sẽ không làm tổn thương tớ, nhưng anh ấy quá đáng sợ.. Bây giờ người thân của tớ đều không còn, tớ chỉ còn một mình. Tớ chỉ muốn sống thật tốt. Chi Chi, tớ không muốn thích Cố Lâm Chương nữa."

    "Có chuyện gì vậy? Lúc trước vẫn tốt mà?" Thẩm Chi nhìn Ôn Mục, thận trọng hỏi.

    Ôn Mục rơi nước mắt, kể lại cho Thẩm Chi về những gì mà cô và Cố Lâm Chương vừa nảy đã nói với nhau.

    Thẩm Chi nghe xong thì tức giận: "Anh ta bị bệnh à? Anh ta bị mất trí nhớ đã quên đi cậu, anh ta không thích cậu nữa. Tại sao cậu không thể tìm hạnh phúc cho mình? Cơ Cơ, đừng sợ, anh ta không thể một tay che trời đâu."

    "Chi Chi, lần này tớ thật sự không thích anh ấy nữa. Anh ấy quá ích kỷ, thứ tớ thích là Cố Lâm Chương trước kia, không phải hiện tại."

    "Đúng vậy. Cơ Cơ, cậu nghĩ như vậy là đúng. Dù sao các người cũng không thể ở bên nhau một cách bình thường. Cái gì mà dù hắn không thích cậu, vẫn chiếm cứ cậu, thật là một tên khốn kiếp."

    "Chi Chi, tớ nhớ Tây Bảo, tớ không biết Tây Bảo thế nào rồi? Tớ sợ anh ấy máu lạnh như thế, không quan tâm Tây Bảo là con ruột của mình." Ôn Mục lo lắng nói.

    "Không sao đâu. Tây Bảo là một con ma nhỏ tinh ranh, thằng bé sẽ tự chăm sóc bản thân."

    "Ừm."

    Hỏa Địa Ngục,

    Thấy Tây Bảo tỉnh lại, Lục Cẩn An vội vàng giải thích: "Tây Bảo, chú Lục thật sự không thể làm gì khác. Cháu đừng lo, mẹ cháu nhất định sẽ không sao."

    Tây Bảo liếc nhìn Lục Cẩn An bằng ánh mắt lạnh lùng rồi bay ra ngoài.

    Khi về đến địa ngục, cậu nhóc nhìn thấy Cố Lâm Chương thì sắc bén nói: "Mẹ con bị làm sao vậy?"

    "Không sao, con không tu luyện, ra ngoài làm gì, trở về đi." Bản thân Cố Lâm Chương cũng đang tức giận với Ôn Mục, cũng không có mặt mũi tốt để nói chuyện với con trai.

    Kim Dịch không ngờ Tây Bảo lại tu luyện nhanh như vậy, hắn đứng dậy nhìn xem. Chiều cao này đã là 170cm theo nhân giới rồi, khuôn mặt cũng đã nảy nở, cũng lạnh lùng như đúc với cha.

    "Tây Bảo, đừng để ý đến cha con. Cha con vừa trở về đã giận dỗi mẹ con. Nhưng con đừng lo, mẹ con không sao, vẫn còn làm cha con tức giận được."

    Tây Bảo nghe thấy lời này, cậu lập tức thả lỏng tâm trí. Nhìn cha mình, có thể lờ mờ nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt ông. Người có thể làm điều đó trên mặt cha cậu chỉ có thể là mẹ cậu, không khỏi khẽ câu khóe miệng.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn con trai: "Còn chưa chịu về?"

    "Con muốn đi gặp mẹ, mẹ đang nhớ con." Tây Bảo lạnh lùng nói.

    "Mẹ con không muốn con, cô ấy sợ là sắp sinh thêm đứa con khác rồi, còn nhớ tới con sao?" Cố Lâm Chương đem tất cả tức giận nhận được ở Ôn Mục trút lên người con trai bọn họ.

    "Không, mẹ đã hứa với con, con là duy nhất. Chắc chắn là tại cha đã làm mẹ tức giận." Tây Bảo trả lời.

    "Ra ngoài, trở về Hỏa Địa Ngục, nếu không có gì thì đừng ra ngoài." Cố Lâm Chương khiển trách, trên mặt lộ ra một tầng lạnh lùng.

    Tây Bảo quay đầu rời đi, trong lòng nói: "Cha đáng đời."
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2024
  9. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 58: Thờ cúng Hoàng đại tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi về đến nhà, Ôn Mục và Thẩm Chi trực tiếp quay về phòng để ngủ.

    Đến buổi tối, cả hai thức dậy thì gọi đồ ăn bên ngoài về.

    "Sư huynh nhắn cho tớ vừa nhận một đơn hàng mới, ngày mai anh ấy sẽ đến. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đi cùng anh ấy." Thẩm Chi vừa nói vừa nhấc điện thoại lên nhìn.

    Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô vội đứng dậy chạy vào phòng, lại lấy ra một chiếc hộp dài: "Cơ Cơ, nhìn xem, đây là bảo vật của ông nội tớ."

    Vừa nói vừa đưa tay mở hộp ra. Bên trong có một thanh kiếm dây đồng làm bằng chỉ đỏ, một vài lá bùa màu vàng, một la bàn đồng nhỏ tinh xảo và một cuốn sách có những câu thần chú được viết ở m
    ặt sau.

    Hai người nhìn thấy thì hào hứng nhìn vào sách học các câu thần chú.

    Sáng hôm sau,

    "Sư huynh, chúng em xuống ngay." Thẩm Chi cúp điện thoại xong.

    Hai người thứ dọn đồ rồi vội vã xuống lầu.

    Sau khi xuống dưới, hai người chào hỏi Thẩm Xuyên rồi lên xe.

    Thẩm Xuyên mỉm cười gật đầu, sau đó lấy ra hai lá bùa màu vàng đưa cho Ôn Mục và Thẩm Chi: "Lát nữa đến, các em dán lá bùa lên người, đề phòng nguy hiểm."

    "Lần trước em đến thôn đó, giải quyết như thế nào?" Thẩm Xuyên hỏi.

    "Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp. Chính Cơ Cơ đã giúp ma nữ đó giải được mối hận trên thế giới, vì thế cô ta tự nhiên rời đi." Thẩm Chi giải thích.

    Thẩm Xuân nhìn Ôn Mục ngồi ở phía sau, mỉm cười hỏi: "Cô Ôn hiểu biết như vậy. Công việc của chúng ta, mặc dù là giúp người ta giải quyết vấn đề. Nhưng ma bình thường sẽ không vô cớ hãm hại người, có thể giúp bọn họ thoát khỏi oán hận của kiếp trước, thật sự rất tốt. Tôi nhớ sư phụ đã nói, chúng ta là người dẫn đường giữa âm dương, tức là giúp con người giải nạn, đồng thời cũng giúp ma giải quyết mọi việc."

    "Tuy nhiên, cô Ôn, tôi thấy cơ thể cô khác người thường rất nhiều. Tà ma rất khó tiếp cận." Thẩm Xuyên ngày đầu tiên gặp đã phát hiện Ôn Mục không phải là người bình thường.

    "Cái này · · · · · ·" Ôn Mục do dự không biết nên nói như thế nào.

    "Không sao, nếu không tiện nói thì thôi. Tôi chỉ tò mò một chút." Thẩm Xuyên an ủi khi thấy cô không tiện nói.

    Thẩm Chi thấy Ôn Mục khó nói nên nhanh chóng đổi chủ đề: "Sư huynh, lần này xảy ra chuyện gì?"

    Thẩm Xuyên thấy Thẩm Chi nói về chuyện khác thì cũng nhanh chóng nói: "Nghe miêu tả, hẳn là một gia đình thờ Hoàng đại tiên trong nhà."

    "Hoàng đại tiên? Chẳng lẽ nó không làm tổn thương con người sao?" Thẩm Chi hỏi.

    "Tớ nghĩ, Hoàng đại tiên đó sẽ giúp người nhà đó làm việc và yêu cầu phải cung phụng nó. Nhưng một khi làm việc gì đó ảnh hưởng đến mạng người thì người thờ cúng sẽ bị nó cắn trả." Ôn Mục nói ra suy đoán của mình.

    "Đúng vậy, đã bị cắn trả rồi." Thẩm Xuyên trả lời xác nhận những gì Ôn Mục nói.

    Sau khi bọn họ đến nơi, thấy là một tòa nhà cao tầng cũ.

    Ở ngay lối vào, có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bụng to, khuôn mặt ảm đạm đang đứng. Theo sau anh ta là một người đàn ông mặc vest, dường như là một vệ sĩ.

    Người đàn ông thấy bọn họ đến, anh ta đi thẳng đến chỗ Thẩm Xuyên, mỉm cười chào hỏi: "Anh Thẩm, anh đến rồi, anh phải giúp tôi."

    Nói xong, anh ta nhìn phía sau thấy Thẩm Chi và Ôn Mục đứng đó ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Đây là?"

    Lúc này Thẩm Xuyên mới giới thiệu: "Đây là sư muội của tôi, cùng nhau đến giúp đỡ."

    Ôn Mục và Thẩm Chi liếc mắt nhìn nhau. Người đàn ông trước mặt có đôi môi tím tái, quầng thâm nặng nề, ấn đường tối tăm, hiển nhiên là mất quá nhiều dương khí.

    "Anh Lưu dẫn đường đi." Thẩm Xuyên cũng nhìn thấy tình huống của người đàn ông trung niên này, nên cũng không nói gì nhiều.

    Anh Lưu thận trọng nói với Thẩm Xuyên: "Xin mời anh Thẩm."

    Thẩm Xuyên đi theo lên lầu.

    Ôn Mục và Thẩm Chi cũng đi theo sau. Ôn Mục thấp giọng lẩm bẩm: "Người đàn ông này cơ thể quá yếu, chắc chắn đã bị hút quá nhiều dương khí."

    Khi lên đến tầng cao nhất, anh Lưu chỉ vào cửa nhà 701: "Đây là nhà cũ của chúng tôi, hơn chục năm rồi không có ai sinh sống."

    Anh Lưu nói và mở cửa ra.

    Ngay khi vừa bước vào, không khí lạnh thổi qua, lạnh lẽo. Bên trong trống rỗng không có đồ đạc, chỉ có một chiếc bàn trong phòng khách, trên bàn có một hình thờ nhỏ, lư hương và hai đĩa bánh ngọt.

    Anh Lưu bước đến, thắp hương và cắm vào lư hương. Nhưng ngay lập tức hương đã bị dập tắt, anh ta lắc đầu thở dài.

    Đây rõ ràng là nó không muốn bảo vệ ngôi nhà này nữa. Nếu là những Hoàng đại tiên bình thường trong gia đình, người nhà cũng phụng thì không thể dập tắt hương.

    Anh Lưu buồn bực nói: "Anh Thẩm, nhìn xem, tôi phải làm gì đây?"

    Thẩm Xuyên đi tới thắp hương, hương nhàn nhã thong thả thắp lên, sau đó hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

    "Là năm ngoái khi cha tôi bảo tôi mỗi tháng đến thắp hương và đặt bánh ngọt mới lên bàn." Anh Lưu nói với vẻ mặt buồn bã.

    "Trước đây mỗi tháng là ai đến đây?" Thẩm Xuyên hỏi.

    "Lúc trước đều là cha tôi đến, nhưng cha tôi đã hơn 70 tuổi. Năm ngoái ông ấy bị bệnh nên đã sang Mỹ ở với em gái tôi để điều trị bệnh. Trước khi đi, cha tôi đã đưa tôi đến giới thiệu tôi với Hoàng đại tiên. Lúc đó cha tôi yêu cầu tôi dâng hương để ngài ấy nhận ra tôi." Anh Lưu giới thiệu.

    "Vậy một năm trước có chuyện gì kỳ lạ đã xảy ra với anh không?" Thẩm Xuyên liếc nhìn người đàn ông.

    Anh ta suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có, mọi thứ vẫn luôn bình thường."

    Nói xong, anh ta ánh mắt né tránh, rõ ràng là không nói thật.

    Ôn Mục nhìn thấy thì liếc nhìn Thẩm Xuyên.

    Thẩm Xuyên cũng phát hiện nhưng không nói ra, tiếp tục hỏi: "Anh đã hỏi cha anh chưa?"

    "Chưa, nếu cha tôi biết, ông ấy chắc chắn sẽ vội vàng bay từ Mỹ về." Anh Lưu nói.

    Trong khi Thẩm Xuyên nói chuyện với người đàn ông thì Ôn Mục và Thẩm Chi đi lang thang xung quanh phòng.

    "Cậu thấy sao?" Thẩm Chi thấp giọng hỏi.

    "Hoàng đại tiên đó rõ ràng không còn ở trong ngôi nhà này nữa." Ôn Mục nhìn vào căn phòng lạnh lẽo xung quanh mình rồi trả lời.

    Hoàng đại tiên chọn gia đình này để thờ phụng nó, có nghĩa là gia đình này tốt bụng. Bạn dâng hương cho nó, nó bảo vệ gia đình bạn. Nếu một khi gia đình đó làm gì chạm vào điểm mấu chốt của nó, thì hương này nó không thể dùng tu luyện được nữa. Hương không còn tinh khiết, chắc chắn người đàn ông đã làm gì đó.

    "Anh Lưu, Hoàng đại tiên ở trong nhà anh bao nhiêu năm rồi?" Ôn Mục hỏi.

    "Bắt đầu từ ông nội tôi, đã tồn tại vài chục năm." Anh Lưu trả lời.

    "Anh có thể nói cho tôi biết Hoàng đại tiên đến nhà anh bằng cách nào không?" Nó đã ở đây vài chục năm thì đã có một chút tình cảm. Không thể nào chỉ với một việc nhỏ mà sẽ rời đi.

    Anh Lưu khó chịu nhìn Ôn Mục nói với giọng điệu không vui: "Nói cho cô biết, cô có thể giúp tôi giải quyết nó không?"

    Thẩm Chi nhìn thái độ của ông ta như vậy thì tức giận nói: "Này, chúng tôi đang giúp ông tìm cách, điều đó tốt là cho ông. Đừng coi thường cô ấy, đây là người có năng lực mạnh nhất trong ba người chúng tôi."

    Thẩm Xuyên nghe vậy thì cũng mỉm cười lên tiếng: "Đúng là cô Ôn có năng lực giỏi hơn tôi."

    Ôn Mục đứng đó nghe bọn họ thổi phồng mình thì không khỏi ôm trán thở dài. Cô làm gì có năng lực như bọn họ nói chứ?

    Anh Lưu thấy ngay cả Thẩm Xuyên cũng nói như vậy, anh ta vội vàng giải thích.

    Thời gian quay ngược về lúc ông nội anh ta còn trẻ.

    Tại phía đông bắc của đất nước. Một người đàn ông lên núi chặt củi, mơ hồ nghe thấy có người kêu cứu. Ông ấy nghĩ rằng có người gặp nguy hiểm, tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy ai. Ông ấy nghĩ là mình nghe lầm, nên chuẩn bị quay về. Nhưng ngay lúc đó tiếng kêu cứu lại vang lên. Người đàn ông hơi sợ hãi, dù sao cũng là núi sâu rừng già. Nhưng ông ấy vẫn cố đi sâu vào bên trong một chút. Chỉ phát hiện một cái bẫy thú sâu vài mét, bên trong có một con chồn rơi vào, không thể thoát ra được.

    Ông ấy lại nhìn nhìn xung quanh nhưng vẫn không có ai. Lúc này, con chồn lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, chính là tôi kêu cứu."

    Người đàn ông thấy là con chồn nói tiếng người thì sợ hãi ngồi trên mặt đất, sợ đến không nói nên lời. Con chồn thấy ông ấy sợ hãi thì nói tiếp: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương ông. Ông cứu tôi, tôi sẽ phù hộ gia đình ông. Chúc phúc cho cả gia đình."

    Người đàn ông lúc nhỏ cũng từng nghe kể, quả nhiên có chồn tiên thật. Lúc này ông không quan tâm đến việc sợ hãi nữa, vội vã muốn cứu nó lên.

    Thời đó đang chiến tranh, thế giới rất hỗn loạn, khi nghe có người có thể bảo vệ cả gia đình mình, người đàn ông đã chịu đựng sự run rẩy của đôi chân. Nhìn xung quanh, tìm những thứ có thể sử dụng và tìm thấy rất nhiều dây leo. Người đàn ông có đôi tay rất khéo léo, có thể dệt ra rất nhiều thứ. Vì vậy ông đã sử dụng dây leo để đan thành dây thừng leo xuống cứu chồn tiên.

    Sau khi được cứu ra, con chồn nhìn người đàn ông, trong lòng biết ông ấy là một nông dân tốt bụng. Vì thế nó đã yêu cầu người đàn ông quỳ lạy ba lần và nói rằng ba ngày sau hãy đặt cống phẩm ở nhà, hương mỗi ngày không thể dừng.

    Sau đó nó đi tới đưa cho người đàn ông ngọc bội nhỏ. Sau khi nói xong thì nó biến mất, để lại người đàn ông với ngọc bội trên tay. Thấy trời tối, người đàn ông cầm ngọc bội vội vã trở về.

    "Sau đó, thế giới trở nên hỗn loạn hơn, vùng Đông Bắc bị chiếm đóng, chồn tiên bảo ông nội tôi đưa bà nội và bố tôi đi nơi khác, đến hôm nay thì giao cho tôi thờ cúng."

    "Vậy thì việc kinh doanh của công ty ông cũng là nó phù hộ cho ông đúng không?" Khi thấy cơ ngơi đồ sộ của anh Lưu, Ôn Mục hỏi.

    Anh Lưu gật đầu: "Đúng vậy, ông nội nói từ khi thờ Hoàng đại tiên, trước tiên ông ấy tự kinh doanh nhỏ, kiếm tiền bằng cách làm mọi thứ. Năm nào ông nội cũng làm từ thiện để giúp đỡ nhiều người, sau đó có nhiều tài sản hơn, thì chuyển giao cho cha tôi tiếp quản."

    "Còn anh thì sao?"

    "Công ty chuyển cho tôi thì không còn tốt như trước." Anh Lưu trả lời.

    Nghe đến đây thì đã rõ chính anh ta mới là người có vấn đề.

    Thẩm Xuyên gật đầu với Ôn Mục rồi nói: "Anh Lưu, anh nên nhớ kĩ lại những gì anh đã làm một năm trước. Khi nào anh nhớ thì chúng tôi sẽ quay lại."

    Anh ta nghe bọn họ chuẩn bị rời đi thì vội vàng nói: "Đừng, anh hãy giúp tôi giải quyết, không thể để ba tôi biết."

    "Không phải chúng tôi không muốn giúp anh. Mà là anh đã làm điều gì đó vô đạo đức, anh không nói làm thế nào chúng tôi có thể giúp anh được." Thẩm Chi nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2024
  10. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 59: Ma nữ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về khách sạn,

    "Sư huynh, nhìn người đàn ông đó, rõ ràng anh ta đã làm quá nhiều chuyện trái đạo đức rồi." Thẩm Chi khịt mũi.

    Thẩm Xuyên cũng biết Thẩm Chi chỉ mới làm việc này không lâu, cô gặp phải quá ít chuyện: "Chi Chi, bình tĩnh đi. Xung quanh người này có một ma nữ, hút dương khí của hắn. Bản thân hắn cũng không chịu nổi nhiều tài phú như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ không có kết quả tốt."

    Nói xong, Thẩm Xuyên nhìn Ôn Mục hỏi: "Ôn Mục, cô thấy cái gì?"

    "Người đàn ông đó trên người âm khí dày đặc. Đó là khí tức của ma, anh ta chắc chắn đã dính mạng người trên tay. Để xem ngày mai anh ta có nói thật không!" Ôn Mục trả lời khi nghĩ lại khí tức trên cơ thể người đàn ông đó.

    "Em thực sự không muốn cứu hắn ta." Thẩm Chi càng nghe thì càng tức giận hơn.

    "Được rồi, tính tình nhỏ của em cũng nên thay đổi. Sau này khi gặp nhiều chuyện hơn thì sẽ thấy việc này là bình thường. Hôm nay đã khá muộn, các em đi ngủ sớm đi, buổi tối nhớ mang bùa, đừng cởi xuống." Thẩm Xuyên nói xong rồi trở về phòng.

    Ban đêm, Ôn Mục ngủ trong trạng thái mê mang, cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo bên tai, nhưng không thể tỉnh lại được. Cô nghĩ chẳng lẽ là Cố Lâm Chương đến, muốn mở mắt ra nhìn nhưng lại chìm vào giấc ngủ sâu.

    "Chi Chi, Ôn Mục, các em tỉnh chưa?" Thẩm Xuyên gõ cửa thêm vài lần nữa.

    Ôn Mục bừng tỉnh, sững sờ đẩy Thẩm Chi bên cạnh: "Chi Chi, dậy đi, dậy đi."

    Ôn Mục ngồi dậy vừa mặc quần áo vừa hét lên gọi Thẩm Chi.

    Bình thường Thẩm Chí không phải như thế này. Sau khi gọi mãi không thấy Thẩm Chi phản ứng, bình thường cô ấy rất dễ tỉnh.

    Ôn Mục nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng đến bên giường lay Thẩm Chi dậy, chỉ thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt.

    Ôn Mục vội mặc quần áo và chạy ra mở cửa: "Tiền bối, Chi Chi bị gì rồi."

    Thẩm Xuyên vội vàng chạy vào phòng, khi nhìn thấy Thẩm Chi đang bất tỉnh nằm trên giường. Anh biết nửa đêm đã có thứ gì đó bẩn thỉu đi vào. Thẩm Xuyên lấy đồng xu anh mang theo ra và dùng bật lửa đốt nóng đồng xu một lúc.

    Sau đó đặt đồng xu lên trán Thẩm Chi, bỗng nhiên đồng xu bị nứt ra và rơi xuống.

    "Ừm.." Thẩm Chi ho khan ngồi dậy, lại thấy Thẩm Xuyên đứng bên cạnh giường: "Sao sư huynh cũng ở đây?"

    "Em suýt nữa bị ma bắt rồi." Thẩm Xuyên nói và đưa tay chạm vào trán Thẩm Chi.

    "Cậu thế nào rồi?" Ôn Mục vội vàng đi tới, vỗ vỗ lưng cho Thẩm Chi.

    "Tớ không muốn thức dậy." Thẩm Chi uể oải, muốn nằm xuống, nhưng vừa định nằm xuống, cô đã hiểu lời Thẩm Xuyên nói, hét lớn: "Cái gì? Ma bắt?"

    "Tớ thực sự sợ chết khiếp, tưởng cậu đã bị bắt mất, cũng may nhờ có tiền bối." Ôn Mục nói với Thẩm Chí đang dựa vào lòng cô.

    "Sao cậu không sao?" Thẩm Chi dựa vào người Ôn Mục hỏi.

    "Cậu nói xem, đương nhiên là linh hồn đó." Ôn Mục liếc nhìn Thẩm Xuyên bên cạnh, kề sát lại thì thầm.

    Thẩm Chi gật đầu, tức giận nói: "Những thứ dơ bẩn này, sớm muộn gì ta cũng sẽ thu thập được."

    "Em dọn dẹp đi, anh đoán tên họ Lưu sắp tới, ma nữ đó là của hắn." Thẩm Xuyên nói rồi đi ra ngoài.

    Sau khi dọn dẹp xong, ba người bọn họ đi đến nhà hàng ăn cơm. Ăn xong đi ngang qua đại sảnh, thấy Lưu Diệp Phi vội vàng ở quầy lễ tân, thấy bọn họ thì đi tới: "Sư phụ, xin hãy cứu tôi, đã có chuyện rồi."

    Nhìn thì vào phản ứng dữ dội mà anh ta nói. Hoàng đại tiên nhà anh ta thờ đã bắt đầu rút lại những biện pháp bảo vệ, bao gồm cả tiền.

    "Chúng ta đi thôi." Thẩm Xuyên nói rồi đi vào trong, Lưu Diệp Phi đi theo, Ôn Mục và Thẩm Chi cũng theo sau.

    "Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Xuyên ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi.

    "Vâng.. Bộ phận tài chính của công ty sáng nay đã gọi cho tôi. Bộ phận thực thi pháp luật đã bắt đầu điều tra công ty của tôi, làm ơn giúp tôi." Lưu Diệp Phi nói trong hoảng loạn.

    "Vậy công ty của anh có bị nghi ngờ rửa tiền, lừa đảo hay gì đó không?" Thẩm Xuyên hỏi thẳng.

    "Vâng.. là rửa tiền." Lưu Diệp Phi nói.

    "Vậy thì không có cách nào, chúng tôi không quản được chuyện này. Thứ chúng tôi có thể giải quyết cho anh chính là Hoàng đại tiên." Thẩm Xuyên hỏi lại: "Anh đã nhớ ra một năm trước anh đã làm gì chưa?"

    Trên thực tế, Thẩm Xuyên đã tính ra rồi, nhưng anh không nói rõ ràng, chờ hắn tự mình nói ra.

    "Có · · · · Cách đây một năm tôi đã gặp một người phụ nữ và đã ngủ với cô ấy, nhưng tôi thực sự yêu cô ấy." Lưu Diệp Phi lo lắng nói.

    Thẩm Chi nhìn khuôn mặt người đàn ông, thật sự rất khinh bỉ, không muốn quan tâm.

    "Hai người gặp nhau như thế nào?" Ôn Mục hỏi, âm khí trên người anh ta hẳn là nhiễm của người phụ nữ kia.

    "Có một đêm, tôi uống chút rượu, thấy cô ấy đang khóc bên đường. Lúc đó tôi cũng say, vì tò mò nên xuống xe, hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Thì cô ấy nói không có nhà để đi, nên sau đó tôi đưa cô ấy trở lại nơi ở khác của tôi. Chúng tôi ở bên nhau, tôi cảm thấy ở bên cô ấy rất vui vẻ, không có gì phải lo lắng." Lưu Diệp Phi nở nụ cười trên môi khi nghĩ về điều đó.

    Thẩm Chi giễu cợt khi nghe thấy: "Ồ, thật sự là · · ·"

    Thẩm Xuyên và Ôn Mục nhìn nhau, có cùng một suy nghĩ. Người phụ nữ đó là một con ma nữ.

    "Anh Lưu, anh không biết buổi tối không nên tò mò, cũng không nên quay đầu sao?" Ôn Mục nhìn anh ta và nói.

    "Tôi không biết? Có điều gì sai sao?" Anh ta nghi ngờ hỏi.

    "Bởi vì đi đêm lắm có ngày gặp ma." Thẩm Chi hét lên.

    Toàn thân Lưu Diệp Phi run rẩy khi nghe thấy điều này: "Ý cô là, đêm đó tôi gặp ma?"

    "Ngươi nghĩ sao? Người phụ nữ đó là ma nữ." Thẩm Chi nhìn Lưu Diệp Phi đang sững sờ với ánh mắt khinh thường. Đúng là đàn ông một khi gặp gái đẹp thì không nhấc nổi bước chân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...